Hoắc Cảnh Thần cởi xong quần áo, thì quay qua cởi quần áo của Thẩm Trừng.
Thẩm Trừng thuận theo động tác của đối phương, mãi tới lúc một tiếng “tách” nho nhỏ vang lên, trước mắt sáng ngời, cậu mới thoáng ngơ người. Hoắc Cảnh Thần mở đèn ngủ đầu giường, ánh đèn mờ, rọi sáng thân thể cả hai. Thẩm Trừng để ý thấy nét mặt gần như chuyên tâm nghiêm túc của Hoắc Cảnh Thần, vô thức nuốt khan.
Thẩm Trừng không hiểu tại sao, nhưng vẫn nhìn lại, đồng thời nắm tay Hoắc Cảnh Thần. Hoắc Cảnh Thần trở tay giữ cổ tay cậu, kéo lên trên, Thẩm Trừng trước giờ luôn chậm chạp về phương diện này, đợi đến lúc cậu phát hiện đối phương rốt cuộc đang làm gì, thì tay cậu đã bị cà vạt cột lại.
Cậu trân trối nhìn anh, “Anh . . . . Anh làm gì vậy?”
“Tôi cột không chặt lắm, sẽ không làm em bị thương.” Hoắc Cảnh Thần trả lời rất thản nhiên, cúi mắt nhìn về phía cậu, “Có vấn đề gì à?”
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Thẩm Trừng cảm thấy da đầu tê rần, trên cơ bản không cách nào dự đoán bước kế tiếp của đối phương, cơ thể vô thức trở nên căng cứng, trong khi nửa người dưới vẫn hiên ngang ngẩng đầu, thậm chí còn đụng ngay đùi Hoắc Cảnh Thần. Có vẻ như Hoắc Cảnh Thần cũng nhận ra điều này, ngón tay cách một lớp vải lượn lờ ngay nửa người dưới của cậu, bày ra vẻ mặt cẩn thận như khi xem xét hồ sơ quan trọng, trầm giọng nói: “Hình như cậu đang rất hưng phấn.”
Thẩm Trừng không cách nào biện minh, xấu hổ đến nỗi không dám ngóc đầu dậy, chỉ có thể ngại ngùng né mắt.
Hai tay bị trói trên đầu, lại bị người đàn ông này áp chế, cậu có cảm tưởng bản thân giống như nô lệ đang đợi chủ nhân nghiêm phạt, sự liên tưởng quái đản này khiến nửa người dưới của cậu càng “hưng phấn” hơn, gần như không thể kiểm soát. Hoắc Cảnh Thần cúi đầu, mang theo giọng điệu chọc ghẹo, ghé sát tai câu nhỏ giọng thì thầm: “Tôi nên đoán ra sớm hơn, em thích kiểu này.”
“Không, không phải đâu . . . .” Thẩm Trừng phản bác một cách lộn xộn, gương mặt đã ửng đỏ từ lâu lại khiến cho tất cả các lời biện hộ của cậu trở nên vô nghĩa, chỉ mang đến hiệu quả giấu đầu hở đuôi.
“Vậy sao em không vùng vẫy?” Hoắc Cảnh Thần vẫn cười.
Thẩm Trừng sửng sốt, gần như muốn độn thổ. Từ đầu tới cuối, cậu chưa từng nghĩ tới việc phải vùng vẫy, nguyên nhân ẩn bên trong cơ bản không hề liên quan đến giao dịch giữa họ. Hoắc Cảnh Thần nằm trên người cậu, chẳng mấy chốc lại tiếp tục nụ hôn của anh, đám răng và lưỡi đều bị anh tỉ mỉ liếm sạch, môi lưỡi quấn quít, Thẩm Trừng gần như không do dự vứt vụ tự vấn bản thân ra sau đầu, đồng thời quăng sạch đống suy nghĩ lộn xộn nhiễu nhương xuống giường.
Hai người trên giường đều lõa thể, tại thời điểm thế này, ngoại trừ bản thân hai người họ, cơ bản không cần thêm thứ gì cả.
Hoắc Cảnh Thần một bên hôn môi cậu, một bên nói vào tai cậu: “Em rất muốn?”
Hai bên đều lõa thể, tình huống gì xảy ra nhìn vào là thấy ngay, Thẩm Trừng bị trói hai tay, không cách nào che chắn, bên tai bị hơi thở ấm nóng của anh làm ngứa ngáy, cậu không kềm được thấp giọng thở dốc, cảm thấy đầu ốc bay bổng, tay đối phương còn đang du di trên người cậu, cậu quyết tâm nhắm tịt hai mắt, đầu hàng nói: “Tôi rất muốn . . . . anh nhanh lên . . . .”
Vì câu nói này của cậu, người bên trên thoáng dừng lại trong chốc lát, theo sau đấy là những nụ hôn trầm lặng lên khắp cơ thể cậu, động tác vuốt ve nửa người dưới của cậu có phần thô lỗ, Thẩm Trừng ngay tức khắc thất thanh la lên, hai chân bị vặn bung, vỗ về khu vực vừa mẫn cảm vừa kín đáo, bởi vì khát khao quá độ, cậu thậm chí không cầm lòng nổi dùng cơ thể chính cậu đụng chạm đối phương.
Giờ phút này, động tác của Hoắc Cảnh Thần hoàn toànkhông nhẹ nhàng giống như những lần trước, ngón tay mang theo ít gel, chỉ bôi trơn qua loa, rồi tiến thẳng vào cơ thể cậu, không chỉ không nhẹ nhàng, thậm chí còn có vẻ khá gấp gáp, Thẩm Trừng nhịn đau, trong khoảnh khắc bị tiến vào, tiếng nức nở bị đè nén vụt thoát khỏi môi cậu, không chỉ vì đau đớn, nhiều hơn hết là vì cuối cùng dục vọng cũng được thỏa mãn.
“Chậm, chậm một chút . . . .” cậu bị bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin anh.
Nét mặt Hoắc Cảnh Thần lúc này có thể dùng từ nghiêm trang để hình dung, cất đi ý cười trước đấy, thẳng thừng từ chối cậu, “Không.”
Thẩm Trưng còn chưa kịp hiểu ra từ này đại biểu cho điều gì, đã gánh chịu một trận xâm lược như mưa rền gió giật. Hoắc Cảnh Thần giống như lấy lại toàn bộ sự dịu dàng anh dành cho cậu trước đây, dù biết rõ sẽ khiến cậu đau đớn, nhưng anh vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại hành động xâm nhập, chỉ tạm dừng lại trong một thoáng để cậu làm quen, tiếp sau lại bắt đầu quá trình tấn công không nể tình.
Nhờ sự giúp đỡ của gel bôi trơn, cộng thêm cơ thể đã dần quen với hành vi này, đau đớn nhanh chóng trở về mức độ có thể chịu được, tính khí của Hoắc Cảnh Thần đang ma sát trong cơ thể cậu, mang đến khoái cảm kỳ diệu khó thể tưởng, Thẩm Trừng cố hết sức nuốt xuống âm thanh của bản thân, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ bật ra tiếng rên.
Dường như Hoắc Cảnh Thần rất thích nghe giọng của cậu, thấy cậu cố gắng kiềm chế, liền tận tâm ma sát nơi đặc biệt nhạy cảm trên cơ thể cậu, ngón tay gảy đầu mút mẫn cảm, thậm chí ngậm đầu nhũ của cậu vừa liếm vừa cắn, cảm xúc đau đớn nhẹ nhàng này khiến Thẩm Trừng thấy hưng phấn hơn, đỉnh tính khí tràn ra ít dịch, Hoắc Cảnh Thần lại thả tay ngay khoảnh khắc này, tập trung dùng tính khí xâm chiếm cơ thể cậu.
Cậu nuốt xuống tiếng rên rỉ đã vọt đến yết hầu, giọng nói hàm hồ: “Đừng! Đợi chút . . . . A . . . .”
Dù Thẩm Trừng có mở miệng cầu xin, nhưng Hoắc Cảnh Thần vẫn hoàn toàn không có ý định tha cho cậu, không chỉ phớt lờ khẩn cầu của cậu, tiến vào hết lần này đến lần khác, lần sau sâu hơn lần trước, không hề dịu dàng khống chế độ mạnh yếu, Thẩm Trừng toàn thân run lên, khó thể kiềm chế cầu xin vô số lần, đối phương lại chưa từng một lần nương tay.
Hai chân cậu đã bủn rủn từ hồi lâu, giờ chỉ có thể gác lên cánh tay đối phương, nơi bị đối phương dũng mãnh tiến vào đã đánh mất ý chí bài xích, ngoan ngoãn tiếp nhận cự vật xâm lấn. Nửa người dưới của cậu đã cương đến đỉnh điểm, Hoắc Cảnh Thần bất thình lình đâm sâu mấy cái, Thẩm Trừng cuối cùng chịu hết nỗi, cảm giác cơ thể như hoàn toàn mất khống chế, hai tay lại bị trói, cậu thậm chí không kịp ngăn cản bản thân mình, đã thốt ra một tiếng nấc nghẹn ngào, gần như mất kiểm soát bắn ra dịch thể.
Chỉ một phút sau đấy, trên bụng lưu lại dấu tích trắng đục, Thẩm Trừng há to miệng thở dốc, cảm giác bản thân đang thiếu dưỡng khí trầm trọng, đầu óc xây xẩm, trên mặt đỏ ửng nóng sốt, cả người nhễ nhại mồ hôi, dư âm vui sướng đọng lại trên toàn thân, khiến cậu vừa uể oải vừa thỏa mãn.
Cuối cùng Hoắc Cảnh Thần ngừng lại hoạt động, dịu dàng lau đi mồ hôi hòa vào nước mắt trên mặt cậu, khe khẽ thì thầm: “Xin lỗi, hầu tôi thêm lát nữa, sẽ nhanh chóng xong thôi . . . .” nói xong, tính khí cương cứng ở trong cơ thể cậu ma sát nhè nhẹ, tiếp sau đấy bắt đầu đưa đẩy, hô hấp của Thẩm Trừng như ngừng lại, dù toàn thân bủn rủn, nhưng cậu vẫn như cảm nhận được khoái cảm không thể kháng cự, cậu ngơ ngác gật đầu, rồi bị đối phương ôm lên, khóa ngồi trên người anh.
“Đợi đã . . . .” cậu định thần lại, trong hoảng loạn mang theo băn khoăn nói, “Tôi không biết . . . .”
Cà vạt trên tay nhanh chóng được tháo ra, Hoắc Cảnh Thần nằm trên giường, kiểu như người vừa công thành đoạt đất trên người Thẩm Trừng không phải là anh, thậm chí không mảy may xấu hổ nói: “Tôi vừa rồi đã thỏa mãn cho cậu, giờ tới phiên cậu thỏa mãn cho tôi, không cần nể tình.”
Ngôn từ lộ liễu trong câu nói của Hoắc Cảnh Thần biến thành giọt nước tràn ly. Thẩm Trừng không còn lựa chọn nào khác, chống tay lên bụng đối phương, cố gắng thử lấy lòng Hoắc Cảnh Thần.
Cậu từ trước đến nay vốn ngốc, thử mấy lần cũng không nắm bắt được phương pháp, cuối cùng chỉ đành để Hoắc Cảnh Thần chủ đạo tất cả. Qua đêm nay, Thẩm Trừng phát hiện, Hoắc Cảnh Thần không phải người đàn ông dịu dàng như trong tưởng tượng của cậu, đương nhiên cũng không phải người giữ lời như cậu dự đoán, nhưng đợi đến lúc cậu phát hiện ra, thực tế đã quá muộn màng.
Đồ lừa đảo!
Anh cơ bản không nghĩ tới việc tiết chế bản thân!
Sau khi xong xuôi Thẩm Trừng ỉu xìu nằm trên giường, khóc không ra nước mắt. Tuy rằng không cảm thấy hối hận với tất cả mọi việc đã xảy ra, nhưng lại không thể tha thứ bản thân dễ dàng tin tưởng đối phương, từ đầu chí cuối luôn luôn ngoan ngoãn phối hợp chưa từng nghĩ tới việc phải phản kháng. Hoắc Cảnh Thần chỉ làm một lần, quả thật là có kiềm chế, nhưng thời gian kéo dài của một lần này thì lại khiến người khác khó lòng tưởng tượng, sau khi mọi việc kết thúc, Thẩm Trừng cơ hồ không nhấc nỗi tay.
Trong tình trạng mệt mỏi rả rời này, cậu chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, phần eo vẫn xót lại còn cảm thấy mỏi nhừ nữa, nhưng thấy đã trễ giờ, Thẩm Trừng vội vã đi tắm, sửa sang ngoại hình bản thân, cậu cảm thấy chỉ cần nghĩ tới việc ngồi xuống cũng đã khó chịu rồi. Hoắc Cảnh Thần đã ra ngoài trước khi cậu dậy, lúc gần đi có nhét vật gì đó vào tay Thẩm Trừng còn đang ngái ngủ, hôn lên mặt cậu rồi mới đi, Thẩm Trừng tỉnh dậy mới phát hiện, đó là một cái chìa khóa.
Hoắc Cảnh Thần quả thật ghi nhớ những lời cậu nói lúc trước, nhanh nhảu tặng đồ như vậy. Thẩm Trừng có phần bùi ngùi, nhưng không vì thế mà xấu hổ, dù sao đã trải qua tình huống tương tự một lần, hiện thời cậu đã có thể tự thuyết phục bản thân không nên suy nghĩ nhiều. Đi tới ga ra, cậu thấy một chiếc xe xa lạ, giờ phút này ngược lại thấy hơi bất ngờ.
Đại đa số phái nam đều thích xe thể thao, Thẩm Trừng cũng không ngoại lệ, nhưng cậu thật sự không biết, Hoắc Cảnh Thần đã chọn chiếc xe này thế nào, bất kể là kiểu dáng hay màu sắc đều khá hợp ý cậu. Từ hành vi của anh có thể thấy, anh hiển nhiên không phải kiểu người chỉ tay năm ngón mua đại một món quà, nên Thẩm Trừng mới thấy hiếu kỳ, rốt cuộc đối phương bằng cách nào biết được sở thích của cậu.
Có điều, hiện giờ không phải lúc thích hợp để suy xét vấn đề này. Nghĩ tới chuyện nếu còn không đi cậu sẽ bị trễ, Thẩm Trừng mau chóng leo lên xe, khởi động xe xuất phát.
Sau khi đến công ty, Chương Trường Bích đã ngồi đợi sẵn. Sắc mặt của cô không hề thân thiện, Thẩm Trường thấy khá hồi hộp, sau khi vào phòng làm việc của cô thì thuận tiện đóng cửa lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Chào buổi sáng, chị Chương.”
“Chào.” Chương Trường Bích đạm mạc chào lại, “Ngồi đi.”
Thẩm Trừng nơm nớp lo sợ ngồi xuống, cảm giác thấp thỏm bất an đang xâm chiếm cơ thể cậu.
Chương Trường Bích nhìn cậu, cuối cùng nói: “Nói đi, chuyện Hoắc tiên sinh là sao? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở phòng nghỉ của cậu.”
Thẩm Trừng không dám giấu giếm, kể tất tần tật mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian qua, không dám lượt bớt bất cứ điều gì. Lúc trước ở trong quán bar hôn Hoắc Cảnh Thần, gây ra scandal, dường như Chương Trường Bích không để ở trong lòng, nhưng nay thấy Hoắc Cảnh Thần xuất hiện bên cạnh Thẩm Trừng, cô không thể tiếp tục bàng quan đứng nhìn chuyện xảy ra giữa Hoắc Cảnh Thần và Thẩm Trừng. Đợi Thẩm Trừng nói hết, sắc mặt Chương Trường Bích đã lạnh xuống thấy rõ, ánh mắt sắc bén chọc thẳng khiến người khác đứng ngồi không yên.
“Cậu quên nói một chuyện.” Chương Trường Bích lạnh nhạt nói, trong giọng nói tản mát sự tức giận, “Cậu thích anh ta, đúng không?”
Thẩm Trừng cứng người, nhìn đối phương, cuối cùng ngầm thừa nhận cúi thấp đầu.
“Cậu có biết bản thân đang làm gì không? Cậu đang đùa với lửa đấy!” Chương Trường Bích cất cao giọng, lớn tiếng trách cứ: “Nếu chỉ là giao dịch đơn thuần thì thôi đi, ai sống trong giới này mà không vậy, không thiếu một người như cậu. Nhưng cậu lại thích anh ta . . . . Cậu biết anh ta đã có hôn thê, sau này sẽ kết hôn, tại sao còn đồng ý? Đã lăn lộn trong giới này bao lâu rồi, sao cậu còn hồ đồ thế hả!”
Thẩm Trừng im lặng không đáp.
“Trước nay cậu không muốn giống như mọi người, không chịu lên giường với người ta, không muốn bị khinh thường, tôi không bắt buộc cậu, dẫu sao cậu cũng có chí hướng của cậu, có suy nghĩ của cậu, nhưng cậu xem giờ cậu đang làm gì đó hả? Cậu cơ bản không chơi nỗi trò chơi này đâu!” Chương Trường Bích bày ra biểu hiện đành chịu, dùng ánh mắt thất vọng để trách cứ trá hình.
Thẩm Trừng do dự trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Chị Chương, em biết em đang làm gì.”
Chương Trường Bích tức giận trừng cậu.
“Em biết chị muốn nói gì. Nếu em đã đồng ý . . . . thì không cần người khác phải tôn trọng mình.” Thẩm Trừng cười khổ, “Dù sao sau này anh ấy phải kết hôn, hiện tại anh ấy có hứng thú, đây là cơ hội duy nhất của em, em muốn ở gần anh ấy, đương nhiên chỉ có thể thỏa hiệp. Trong mắt anh ấy, có thể em chỉ là một người có thể bán đứng thể xác, nhưng không quan trọng, đánh giá này hoàn toàn không sai ―― Không phải chuyện gì cũng có thể nhân danh tình yêu, để sau này trở nên quang minh chính đại theo lẽ thường ―― Em hiểu điều đó mà.”
“Cậu . . . .” Chương Trường Bích bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, trông qua như ôm đầy một bụng tức giận và oán trách muốn trút ra, nhưng tới cuối cùng, bao nhiêu ngôn từ đều hóa thành nét mặt uất giận cùng ánh mắt bất đắc dĩ. Hai bên quen biết nhiều năm, cô đương nhiên hiểu cậu, đối với hành động, việc làm của cậu không phải hoàn toàn không thấu hiểu, vậy nên càng tức giận hơn, cũng đồng thời vì cậu mà cảm thấy cay đắng.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Chương Trường Bích lên tiếng hỏi: “Cậu có nghĩ tới sau này phải thế nào không?”
“Không nghĩ.” Thẩm Trừng bình tĩnh trả lời. “Đợi đến lúc anh ấy chán, thì kết thúc, chỉ thế mà thôi. Em sẽ không hy vọng viễn vông ―― Đương nhiên em cũng chẳng có tư cách để hy vọng.” cậu nói đến đây, lấy ra chìa khóa xe, quơ qua quơ lại trước mặt Chương Trường Bích, trên mặt bày ra một nụ cười, “Chị xem, hiện giờ em nhận mấy thứ này rất tự nhiên . . . . Đây chỉ là một cuộc giao dịch, anh ấy không nợ em.”
Chương Trường Bích nhìn chằm chằm chìa khóa xe, không nể mặt quả quyết nói: “Cậu đúng là ngu quá.”
“Em cũng thấy thế.” Thẩm Trừng cười.
Sau đấy, bầu không khí trong phòng làm việc chuyển biến theo xu hướng hòa bình hơn, gương mặt Chương Trường Bích cũng không lạnh lùng như lúc bắt đầu, trái lại trở về dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu, ngờ vực nói: “Đại diện phát ngôn quảng cáo lần trước là nhờ anh ta à? Đúng là hào phóng, chịu chi, quảng cáo đó của cậu đem về cho công ty không ít tiền.”
“Em chính là muốn nói về chuyện này.” Thẩm Trừng suy nghĩ trong giây lát, sau khi châm chước chọn từ cho thích hợp, thì cố lấy hết can đảm để mở lời: “Tuy Hoắc tiên sinh đồng ý đầu tư, cũng sẵn lòng sắp xếp thêm công việc cho em, có điều em đã từ chối.”
Chương Trường Bích đầu tiên là ngạc nhiên, sau đấy thì giận tím mặt, “Cậu nói gì? Dù sao cũng đã bán thân, tại sao còn từ chối anh ta dìu dắt! Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quái gì thế!”
Thẩm Trừng thả chậm câu nói, cố gắng ổn định đối phương, “Không phải vậy, chị hiểu lầm rồi, chị Chương. Hợp đồng giữa em và công ty chỉ còn một năm, trong tương lai em không có dự định ký tiếp, cơ bản không cần thiết nhận thêm nhiều công việc ―― Chị hiểu hơn ai hết, em không phải người có khiếu diễn xuất, khoảng cách đến tuổi già xuống sắc không còn xa, tương lai không có khả năng tiếp tục lăn lộn trong giới này.”
Chương Trường Bích thần người, cuối cùng dẹp đi gương mặt tức giận, thay vào đó gian nan nói: “Cậu đưa ra quyết định này vào lúc nào?”
“Đã lâu rồi. Em vốn không thích hợp với nghề này, hai năm qua giúp em chứng thực điều đó hơn . . . . Chị không cần lo cho em, em cũng đâu phải hai bàn tay trắng.” Thẩm Trừng trả lời rất nhẹ nhàng, thậm chí còn cười, “Em biết làm vậy là phụ lòng chị, dù sao chị Chương đã theo em nhiều năm, chẳng qua em . . . .”
“Đừng nói nữa.” Chương Trường Bích ngắt lời cậu, thở dài nói. “Tùy cậu thôi. Chẳng qua dù là năm cuối cùng, cậu cũng phải làm việc cho đàng hoàng, bớt gây thêm chuyện cho tôi, chuyện với Hoắc tiên sinh cũng . . . .” cô ngưng lại trong một giây, rồi tiếp tục. “Dù thế nào đi chăng nữa, cũng đừng để bị chụp hình, không phải cậu muốn bỏ nghề sao, đừng để sau này thêm vất vả . . . .”
“Em biết.” Thẩm Trừng cúi đầu, kiềm lại cơn cay xè chợt đến từ viền mắt, giọng khàn khàn: “Cảm ơn chị thông cảm cho em, chị Chương.”
“Tóm lại, thời gian còn lại không dài, tự cậu giải quyết cho tốt.” Chương Trường Bích không được tự nhiên cứng giọng nói, gương mặt vốn nghiêm khắc cũng trở nên mềm mỏng hơn.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Chương Trường Bích, Thẩm Trừng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hợp đồng với công ty quản lý còn một năm, cậu vốn không định nói ra chuyện này sớm như vậy, có điều đã lỡ nói rồi, cũng chẳng sao. Quả thật cậu đã tính toán chuyện này lâu rồi, chỉ là đến giờ mới hạ quyết tâm. Cậu lên xe, nhất thời cảm thấy tiu nghỉu.
Ngồi trên xe bần thần, không biết qua bao lâu, tới khi cảm thấy bụng đói meo, Thẩm Trừng mới lái xe về Hoắc trạch. Hoắc Cảnh Thần không có nhà, Hoắc Cảnh Dung cũng không, trong căn nhà rộng lớn chỉ có mỗi mình cậu, Thẩm Trừng ăn xong phần cơm trưa do đầu bếp chuẩn bị, thì đến phòng sách của Hoắc Cảnh Thần tìm đại một đĩa phim điện ảnh nào đó để xem, có lẽ là do ngủ không đủ giấc, cậu xem được một nửa thì lăn đùng ra ngủ.
Lúc tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cậu cảm thấy giấc ngủ trưa hôm nay khá dài, chợt nhận ra trên người đang đắp một tấm chăn, mới hay là Hoắc Cảnh Thần đã về. Cậu đứng dậy tắt đầu đĩa, ra khỏi phòng sách, vừa ngáp vừa lê bước xuống dưới lầu, ngay sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách truyền đến.
Đi xuống lầu một, bước chân của cậu đột ngột khựng lại, bầu không khí giữa Hoắc Cảnh Thần và Hoắc Cảnh Dung tuyệt đối không thể dùng từ bình tĩnh để hình dung, giọng điệu đối chọi gay gắt, giống như đang khắc khẩu, Thẩm Trừng đang phân vân bản thân có nên tránh mặt không. Ngay lúc cậu do dự dừng bước, Hoắc Cảnh Dung đã tức giận hét toáng lên: “Anh đúng là tên cuồng khống chế.”
Thẩm Trừng sửng sốt, chợt nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Hoắc Cảnh Thần vang lên: “Nếu em nghĩ vậy, anh cũng không còn gì để nói.”
Hai người đôi co hồi lâu, cuối cùng kết thúc bằng việc Hoắc Cảnh Dung phải thỏa hiệp và xin lỗi. Hoắc Cảnh Dung ủ rũ, như một con khổng tước xinh đẹp bị nhổ đuôi, không còn miếng sức sống, tử khí lởn vởn. Trên mặt cậu ta không tỏ ra tức giận, nhiều hơn hết là bất đắc dĩ và thỏa hiệp.
Rốt cuộc họ đang tranh luận chuyện gì? Thẩm Trừng bỗng cảm thấy hiếu kỳ.
“Thẩm Trừng?” Hoắc Cảnh Thần là người đầu tiên phát hiện ra cậu, vô cùng ngạc nhiên nói: “Em đứng đó làm gì.”
Thẩm Trừng hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là đúng lúc xuống lầu, không phải cố ý nghe lén . . . .”
Hoắc Cảnh Thần hơi bất ngờ, “Nghe lén?” anh mỉm cười, “Chúng tôi không phải đang bàn chuyện quan trọng, em cũng không bị tình nghi nghe lén. Lại đây ngồi, cơm sắp xong rồi, em muốn ăn gì? Tôi nói với đầu bếp.”
Thẩm Trừng vì được anh quan tâm mà bất ngờ, “Ăn gì cũng được. Nấu nhiều chút là được rồi, tôi đang rất đói.”
Hoắc Cảnh Thần gật đầu, bình tĩnh đứng dậy đi về phía phòng bếp, nét mặt như thường lệ, dường như cuộc khắc khẩu vừa nãy không là gì với anh. Thẩm Trừng từa tựa thấu hiểu, thật chất đối phương muốn để Hoắc Cảnh Dung đang tức giận bình tĩnh lại, nên mới kiếm cớ, rời khỏi hiện trường, thành ra cậu không dám nhiều lời, chỉ im lặng quan sát Hoắc Cảnh Dung.
Hoắc Cảnh Dung cáu bẳn liếc xéo cậu, “Dòm gì?”
“Không có gì.” Thẩm Trừng bình tĩnh trả lời, hoàn toàn không có ý định xen vào cuộc tranh chấp của hai anh em nhà này.
Nhưng Hoắc Cảnh Dung không hiểu cho nỗi khổ tâm của cậu, giây sau, đã căm tức mở miệng: “Sắp tới tết, cha mẹ chúng tôi không định về nước, anh hai nói năm nay có thể đổi chỗ, đi tắm suối nước nóng . . . . Tôi ghét nhất bị ngâm trong suối nước nóng, ai thèm đi chứ! Hơn nữa năm nào cũng như năm nấy, bất kể là làm gì, đi đâu, đều do anh ấy định đoạt . . . . Tôi thật sự chịu đủ lắm rồi!”
“Nhưng nếu là mùa đông, đi ngâm suối nước nóng cũng đâu tệ lắm . . . .” Thẩm Trừng không cách nào vờ như không nghe thấy, chỉ đành trả lời cho có.
“Tôi chính là ghét tác phong chuyên chế của anh ấy!” Hoắc Cảnh Dung tức giận đợp lại.
“Khoan bàn tới quyết định của anh ấy là đúng hay sai . . . . Chẳng lẽ, cậu ghét đi chung với anh ấy?” Thẩm Trừng hoang mang hỏi.
Hoắc Cảnh Dung đơ mặt, nhất thời nghẹn họng, lát sau mới nói: “Không phải . . . . Nhưng lần nào anh ấy cũng tự tiện quyết định tất cả mọi thứ, với lại còn bắt mọi người phải tuân theo . . . .” Hoắc Cảnh Dung nói đến đây, sắc mặt có vẻ không vui, “Quên đi, cứ mặc anh ấy . . . . Nếu cậu không bận gì thì đi chung đi.”
“Hả?” Thẩm Trừng sững sờ, nhất thời quên mất bản thân đang định nói gì.
Hoắc Cảnh Dung phòng bị nhìn cậu, “Lại gì nữa đây? Lẽ nào cậu định về quê ăn tết?”
“Không phải.” Thẩm Trừng định thần lại, cảm thấy khó xử, “Tôi cho rằng tết nhất là chuyện của người trong nhà, mà tôi thì là người ngoài . . . .”
“Chỉ là đi tắm suối nước nóng thôi mà, có phải đi gặp cha mẹ đâu.” Hoắc Cảnh Dung thể hiện cảm xúc không tài nào lý giải nỗi, nhăn mày nói tiếp: “Huống hồ, anh ba tôi cũng sẽ dẫn theo bạn, không phải chỉ mời mỗi cậu, cậu căng thẳng nỗi gì?”
Thẩm Trừng phát giác bản thân nghĩ lung tung, vội vàng nói: “Nếu như Hoắc ―― anh ấy đồng ý, tôi đương nhiên đồng ý . . . .” cậu nói đến đây, khẽ cười, tiếc nuối nói: “Hàng năm tôi đều ăn tết một mình, gần như không có cơ hội trải qua năm mới cùng ai, nếu như có thể cùng đi ngâm suối nước nóng, đương nhiên sẵn lòng.”
“Vậy thì đi chung đi.” giọng nói quen thuộc vọng lên từ đằng sau.
Thẩm Trừng quay đầu lại, vừa khéo đối diện tầm mắt của Hoắc Cảnh Thần, dịu dàng yên ả.
Cậu ngơ ngác, vô thức hỏi lại: “Nếu . . . . tôi nói không thể đi?”
“Vậy thì thôi, không ép em, không phải ai cũng thích ngâm suối nước nóng.” giọng Hoắc Cảnh Thần bình ổn, ngồi xuống cạnh cậu, thái độ nhã nhặn, “Dù sao cũng là tết, có thể cậu đã sắp xếp sẵn kế hoạch riêng, không cần vì tôi mà thay đổi.”
Cùng lúc nghe được câu trả lời này, Thẩm Trừng tức khắc hiểu ra sự chênh lệch trong thái độ của anh mà cậu cảm nhận được từ trước đến nay là thế nào, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, sắc mặt cậu trở nên cứng nhắc.
Hoắc Cảnh Thần cởi xong quần áo, thì quay qua cởi quần áo của Thẩm Trừng.
Thẩm Trừng thuận theo động tác của đối phương, mãi tới lúc một tiếng “tách” nho nhỏ vang lên, trước mắt sáng ngời, cậu mới thoáng ngơ người. Hoắc Cảnh Thần mở đèn ngủ đầu giường, ánh đèn mờ, rọi sáng thân thể cả hai. Thẩm Trừng để ý thấy nét mặt gần như chuyên tâm nghiêm túc của Hoắc Cảnh Thần, vô thức nuốt khan.
Thẩm Trừng không hiểu tại sao, nhưng vẫn nhìn lại, đồng thời nắm tay Hoắc Cảnh Thần. Hoắc Cảnh Thần trở tay giữ cổ tay cậu, kéo lên trên, Thẩm Trừng trước giờ luôn chậm chạp về phương diện này, đợi đến lúc cậu phát hiện đối phương rốt cuộc đang làm gì, thì tay cậu đã bị cà vạt cột lại.
Cậu trân trối nhìn anh, “Anh . . . . Anh làm gì vậy?”
“Tôi cột không chặt lắm, sẽ không làm em bị thương.” Hoắc Cảnh Thần trả lời rất thản nhiên, cúi mắt nhìn về phía cậu, “Có vấn đề gì à?”
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Thẩm Trừng cảm thấy da đầu tê rần, trên cơ bản không cách nào dự đoán bước kế tiếp của đối phương, cơ thể vô thức trở nên căng cứng, trong khi nửa người dưới vẫn hiên ngang ngẩng đầu, thậm chí còn đụng ngay đùi Hoắc Cảnh Thần. Có vẻ như Hoắc Cảnh Thần cũng nhận ra điều này, ngón tay cách một lớp vải lượn lờ ngay nửa người dưới của cậu, bày ra vẻ mặt cẩn thận như khi xem xét hồ sơ quan trọng, trầm giọng nói: “Hình như cậu đang rất hưng phấn.”
Thẩm Trừng không cách nào biện minh, xấu hổ đến nỗi không dám ngóc đầu dậy, chỉ có thể ngại ngùng né mắt.
Hai tay bị trói trên đầu, lại bị người đàn ông này áp chế, cậu có cảm tưởng bản thân giống như nô lệ đang đợi chủ nhân nghiêm phạt, sự liên tưởng quái đản này khiến nửa người dưới của cậu càng “hưng phấn” hơn, gần như không thể kiểm soát. Hoắc Cảnh Thần cúi đầu, mang theo giọng điệu chọc ghẹo, ghé sát tai câu nhỏ giọng thì thầm: “Tôi nên đoán ra sớm hơn, em thích kiểu này.”
“Không, không phải đâu . . . .” Thẩm Trừng phản bác một cách lộn xộn, gương mặt đã ửng đỏ từ lâu lại khiến cho tất cả các lời biện hộ của cậu trở nên vô nghĩa, chỉ mang đến hiệu quả giấu đầu hở đuôi.
“Vậy sao em không vùng vẫy?” Hoắc Cảnh Thần vẫn cười.
Thẩm Trừng sửng sốt, gần như muốn độn thổ. Từ đầu tới cuối, cậu chưa từng nghĩ tới việc phải vùng vẫy, nguyên nhân ẩn bên trong cơ bản không hề liên quan đến giao dịch giữa họ. Hoắc Cảnh Thần nằm trên người cậu, chẳng mấy chốc lại tiếp tục nụ hôn của anh, đám răng và lưỡi đều bị anh tỉ mỉ liếm sạch, môi lưỡi quấn quít, Thẩm Trừng gần như không do dự vứt vụ tự vấn bản thân ra sau đầu, đồng thời quăng sạch đống suy nghĩ lộn xộn nhiễu nhương xuống giường.
Hai người trên giường đều lõa thể, tại thời điểm thế này, ngoại trừ bản thân hai người họ, cơ bản không cần thêm thứ gì cả.
Hoắc Cảnh Thần một bên hôn môi cậu, một bên nói vào tai cậu: “Em rất muốn?”
Hai bên đều lõa thể, tình huống gì xảy ra nhìn vào là thấy ngay, Thẩm Trừng bị trói hai tay, không cách nào che chắn, bên tai bị hơi thở ấm nóng của anh làm ngứa ngáy, cậu không kềm được thấp giọng thở dốc, cảm thấy đầu ốc bay bổng, tay đối phương còn đang du di trên người cậu, cậu quyết tâm nhắm tịt hai mắt, đầu hàng nói: “Tôi rất muốn . . . . anh nhanh lên . . . .”
Vì câu nói này của cậu, người bên trên thoáng dừng lại trong chốc lát, theo sau đấy là những nụ hôn trầm lặng lên khắp cơ thể cậu, động tác vuốt ve nửa người dưới của cậu có phần thô lỗ, Thẩm Trừng ngay tức khắc thất thanh la lên, hai chân bị vặn bung, vỗ về khu vực vừa mẫn cảm vừa kín đáo, bởi vì khát khao quá độ, cậu thậm chí không cầm lòng nổi dùng cơ thể chính cậu đụng chạm đối phương.
Giờ phút này, động tác của Hoắc Cảnh Thần hoàn toànkhông nhẹ nhàng giống như những lần trước, ngón tay mang theo ít gel, chỉ bôi trơn qua loa, rồi tiến thẳng vào cơ thể cậu, không chỉ không nhẹ nhàng, thậm chí còn có vẻ khá gấp gáp, Thẩm Trừng nhịn đau, trong khoảnh khắc bị tiến vào, tiếng nức nở bị đè nén vụt thoát khỏi môi cậu, không chỉ vì đau đớn, nhiều hơn hết là vì cuối cùng dục vọng cũng được thỏa mãn.
“Chậm, chậm một chút . . . .” cậu bị bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin anh.
Nét mặt Hoắc Cảnh Thần lúc này có thể dùng từ nghiêm trang để hình dung, cất đi ý cười trước đấy, thẳng thừng từ chối cậu, “Không.”
Thẩm Trưng còn chưa kịp hiểu ra từ này đại biểu cho điều gì, đã gánh chịu một trận xâm lược như mưa rền gió giật. Hoắc Cảnh Thần giống như lấy lại toàn bộ sự dịu dàng anh dành cho cậu trước đây, dù biết rõ sẽ khiến cậu đau đớn, nhưng anh vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại hành động xâm nhập, chỉ tạm dừng lại trong một thoáng để cậu làm quen, tiếp sau lại bắt đầu quá trình tấn công không nể tình.
Nhờ sự giúp đỡ của gel bôi trơn, cộng thêm cơ thể đã dần quen với hành vi này, đau đớn nhanh chóng trở về mức độ có thể chịu được, tính khí của Hoắc Cảnh Thần đang ma sát trong cơ thể cậu, mang đến khoái cảm kỳ diệu khó thể tưởng, Thẩm Trừng cố hết sức nuốt xuống âm thanh của bản thân, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ bật ra tiếng rên.
Dường như Hoắc Cảnh Thần rất thích nghe giọng của cậu, thấy cậu cố gắng kiềm chế, liền tận tâm ma sát nơi đặc biệt nhạy cảm trên cơ thể cậu, ngón tay gảy đầu mút mẫn cảm, thậm chí ngậm đầu nhũ của cậu vừa liếm vừa cắn, cảm xúc đau đớn nhẹ nhàng này khiến Thẩm Trừng thấy hưng phấn hơn, đỉnh tính khí tràn ra ít dịch, Hoắc Cảnh Thần lại thả tay ngay khoảnh khắc này, tập trung dùng tính khí xâm chiếm cơ thể cậu.
Cậu nuốt xuống tiếng rên rỉ đã vọt đến yết hầu, giọng nói hàm hồ: “Đừng! Đợi chút . . . . A . . . .”
Dù Thẩm Trừng có mở miệng cầu xin, nhưng Hoắc Cảnh Thần vẫn hoàn toàn không có ý định tha cho cậu, không chỉ phớt lờ khẩn cầu của cậu, tiến vào hết lần này đến lần khác, lần sau sâu hơn lần trước, không hề dịu dàng khống chế độ mạnh yếu, Thẩm Trừng toàn thân run lên, khó thể kiềm chế cầu xin vô số lần, đối phương lại chưa từng một lần nương tay.
Hai chân cậu đã bủn rủn từ hồi lâu, giờ chỉ có thể gác lên cánh tay đối phương, nơi bị đối phương dũng mãnh tiến vào đã đánh mất ý chí bài xích, ngoan ngoãn tiếp nhận cự vật xâm lấn. Nửa người dưới của cậu đã cương đến đỉnh điểm, Hoắc Cảnh Thần bất thình lình đâm sâu mấy cái, Thẩm Trừng cuối cùng chịu hết nỗi, cảm giác cơ thể như hoàn toàn mất khống chế, hai tay lại bị trói, cậu thậm chí không kịp ngăn cản bản thân mình, đã thốt ra một tiếng nấc nghẹn ngào, gần như mất kiểm soát bắn ra dịch thể.
Chỉ một phút sau đấy, trên bụng lưu lại dấu tích trắng đục, Thẩm Trừng há to miệng thở dốc, cảm giác bản thân đang thiếu dưỡng khí trầm trọng, đầu óc xây xẩm, trên mặt đỏ ửng nóng sốt, cả người nhễ nhại mồ hôi, dư âm vui sướng đọng lại trên toàn thân, khiến cậu vừa uể oải vừa thỏa mãn.
Cuối cùng Hoắc Cảnh Thần ngừng lại hoạt động, dịu dàng lau đi mồ hôi hòa vào nước mắt trên mặt cậu, khe khẽ thì thầm: “Xin lỗi, hầu tôi thêm lát nữa, sẽ nhanh chóng xong thôi . . . .” nói xong, tính khí cương cứng ở trong cơ thể cậu ma sát nhè nhẹ, tiếp sau đấy bắt đầu đưa đẩy, hô hấp của Thẩm Trừng như ngừng lại, dù toàn thân bủn rủn, nhưng cậu vẫn như cảm nhận được khoái cảm không thể kháng cự, cậu ngơ ngác gật đầu, rồi bị đối phương ôm lên, khóa ngồi trên người anh.
“Đợi đã . . . .” cậu định thần lại, trong hoảng loạn mang theo băn khoăn nói, “Tôi không biết . . . .”
Cà vạt trên tay nhanh chóng được tháo ra, Hoắc Cảnh Thần nằm trên giường, kiểu như người vừa công thành đoạt đất trên người Thẩm Trừng không phải là anh, thậm chí không mảy may xấu hổ nói: “Tôi vừa rồi đã thỏa mãn cho cậu, giờ tới phiên cậu thỏa mãn cho tôi, không cần nể tình.”
Ngôn từ lộ liễu trong câu nói của Hoắc Cảnh Thần biến thành giọt nước tràn ly. Thẩm Trừng không còn lựa chọn nào khác, chống tay lên bụng đối phương, cố gắng thử lấy lòng Hoắc Cảnh Thần.
Cậu từ trước đến nay vốn ngốc, thử mấy lần cũng không nắm bắt được phương pháp, cuối cùng chỉ đành để Hoắc Cảnh Thần chủ đạo tất cả. Qua đêm nay, Thẩm Trừng phát hiện, Hoắc Cảnh Thần không phải người đàn ông dịu dàng như trong tưởng tượng của cậu, đương nhiên cũng không phải người giữ lời như cậu dự đoán, nhưng đợi đến lúc cậu phát hiện ra, thực tế đã quá muộn màng.
Đồ lừa đảo!
Anh cơ bản không nghĩ tới việc tiết chế bản thân!
Sau khi xong xuôi Thẩm Trừng ỉu xìu nằm trên giường, khóc không ra nước mắt. Tuy rằng không cảm thấy hối hận với tất cả mọi việc đã xảy ra, nhưng lại không thể tha thứ bản thân dễ dàng tin tưởng đối phương, từ đầu chí cuối luôn luôn ngoan ngoãn phối hợp chưa từng nghĩ tới việc phải phản kháng. Hoắc Cảnh Thần chỉ làm một lần, quả thật là có kiềm chế, nhưng thời gian kéo dài của một lần này thì lại khiến người khác khó lòng tưởng tượng, sau khi mọi việc kết thúc, Thẩm Trừng cơ hồ không nhấc nỗi tay.
Trong tình trạng mệt mỏi rả rời này, cậu chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, phần eo vẫn xót lại còn cảm thấy mỏi nhừ nữa, nhưng thấy đã trễ giờ, Thẩm Trừng vội vã đi tắm, sửa sang ngoại hình bản thân, cậu cảm thấy chỉ cần nghĩ tới việc ngồi xuống cũng đã khó chịu rồi. Hoắc Cảnh Thần đã ra ngoài trước khi cậu dậy, lúc gần đi có nhét vật gì đó vào tay Thẩm Trừng còn đang ngái ngủ, hôn lên mặt cậu rồi mới đi, Thẩm Trừng tỉnh dậy mới phát hiện, đó là một cái chìa khóa.
Hoắc Cảnh Thần quả thật ghi nhớ những lời cậu nói lúc trước, nhanh nhảu tặng đồ như vậy. Thẩm Trừng có phần bùi ngùi, nhưng không vì thế mà xấu hổ, dù sao đã trải qua tình huống tương tự một lần, hiện thời cậu đã có thể tự thuyết phục bản thân không nên suy nghĩ nhiều. Đi tới ga ra, cậu thấy một chiếc xe xa lạ, giờ phút này ngược lại thấy hơi bất ngờ.
Đại đa số phái nam đều thích xe thể thao, Thẩm Trừng cũng không ngoại lệ, nhưng cậu thật sự không biết, Hoắc Cảnh Thần đã chọn chiếc xe này thế nào, bất kể là kiểu dáng hay màu sắc đều khá hợp ý cậu. Từ hành vi của anh có thể thấy, anh hiển nhiên không phải kiểu người chỉ tay năm ngón mua đại một món quà, nên Thẩm Trừng mới thấy hiếu kỳ, rốt cuộc đối phương bằng cách nào biết được sở thích của cậu.
Có điều, hiện giờ không phải lúc thích hợp để suy xét vấn đề này. Nghĩ tới chuyện nếu còn không đi cậu sẽ bị trễ, Thẩm Trừng mau chóng leo lên xe, khởi động xe xuất phát.
Sau khi đến công ty, Chương Trường Bích đã ngồi đợi sẵn. Sắc mặt của cô không hề thân thiện, Thẩm Trường thấy khá hồi hộp, sau khi vào phòng làm việc của cô thì thuận tiện đóng cửa lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Chào buổi sáng, chị Chương.”
“Chào.” Chương Trường Bích đạm mạc chào lại, “Ngồi đi.”
Thẩm Trừng nơm nớp lo sợ ngồi xuống, cảm giác thấp thỏm bất an đang xâm chiếm cơ thể cậu.
Chương Trường Bích nhìn cậu, cuối cùng nói: “Nói đi, chuyện Hoắc tiên sinh là sao? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở phòng nghỉ của cậu.”
Thẩm Trừng không dám giấu giếm, kể tất tần tật mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian qua, không dám lượt bớt bất cứ điều gì. Lúc trước ở trong quán bar hôn Hoắc Cảnh Thần, gây ra scandal, dường như Chương Trường Bích không để ở trong lòng, nhưng nay thấy Hoắc Cảnh Thần xuất hiện bên cạnh Thẩm Trừng, cô không thể tiếp tục bàng quan đứng nhìn chuyện xảy ra giữa Hoắc Cảnh Thần và Thẩm Trừng. Đợi Thẩm Trừng nói hết, sắc mặt Chương Trường Bích đã lạnh xuống thấy rõ, ánh mắt sắc bén chọc thẳng khiến người khác đứng ngồi không yên.
“Cậu quên nói một chuyện.” Chương Trường Bích lạnh nhạt nói, trong giọng nói tản mát sự tức giận, “Cậu thích anh ta, đúng không?”
Thẩm Trừng cứng người, nhìn đối phương, cuối cùng ngầm thừa nhận cúi thấp đầu.
“Cậu có biết bản thân đang làm gì không? Cậu đang đùa với lửa đấy!” Chương Trường Bích cất cao giọng, lớn tiếng trách cứ: “Nếu chỉ là giao dịch đơn thuần thì thôi đi, ai sống trong giới này mà không vậy, không thiếu một người như cậu. Nhưng cậu lại thích anh ta . . . . Cậu biết anh ta đã có hôn thê, sau này sẽ kết hôn, tại sao còn đồng ý? Đã lăn lộn trong giới này bao lâu rồi, sao cậu còn hồ đồ thế hả!”
Thẩm Trừng im lặng không đáp.
“Trước nay cậu không muốn giống như mọi người, không chịu lên giường với người ta, không muốn bị khinh thường, tôi không bắt buộc cậu, dẫu sao cậu cũng có chí hướng của cậu, có suy nghĩ của cậu, nhưng cậu xem giờ cậu đang làm gì đó hả? Cậu cơ bản không chơi nỗi trò chơi này đâu!” Chương Trường Bích bày ra biểu hiện đành chịu, dùng ánh mắt thất vọng để trách cứ trá hình.
Thẩm Trừng do dự trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Chị Chương, em biết em đang làm gì.”
Chương Trường Bích tức giận trừng cậu.
“Em biết chị muốn nói gì. Nếu em đã đồng ý . . . . thì không cần người khác phải tôn trọng mình.” Thẩm Trừng cười khổ, “Dù sao sau này anh ấy phải kết hôn, hiện tại anh ấy có hứng thú, đây là cơ hội duy nhất của em, em muốn ở gần anh ấy, đương nhiên chỉ có thể thỏa hiệp. Trong mắt anh ấy, có thể em chỉ là một người có thể bán đứng thể xác, nhưng không quan trọng, đánh giá này hoàn toàn không sai ―― Không phải chuyện gì cũng có thể nhân danh tình yêu, để sau này trở nên quang minh chính đại theo lẽ thường ―― Em hiểu điều đó mà.”
“Cậu . . . .” Chương Trường Bích bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, trông qua như ôm đầy một bụng tức giận và oán trách muốn trút ra, nhưng tới cuối cùng, bao nhiêu ngôn từ đều hóa thành nét mặt uất giận cùng ánh mắt bất đắc dĩ. Hai bên quen biết nhiều năm, cô đương nhiên hiểu cậu, đối với hành động, việc làm của cậu không phải hoàn toàn không thấu hiểu, vậy nên càng tức giận hơn, cũng đồng thời vì cậu mà cảm thấy cay đắng.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Chương Trường Bích lên tiếng hỏi: “Cậu có nghĩ tới sau này phải thế nào không?”
“Không nghĩ.” Thẩm Trừng bình tĩnh trả lời. “Đợi đến lúc anh ấy chán, thì kết thúc, chỉ thế mà thôi. Em sẽ không hy vọng viễn vông ―― Đương nhiên em cũng chẳng có tư cách để hy vọng.” cậu nói đến đây, lấy ra chìa khóa xe, quơ qua quơ lại trước mặt Chương Trường Bích, trên mặt bày ra một nụ cười, “Chị xem, hiện giờ em nhận mấy thứ này rất tự nhiên . . . . Đây chỉ là một cuộc giao dịch, anh ấy không nợ em.”
Chương Trường Bích nhìn chằm chằm chìa khóa xe, không nể mặt quả quyết nói: “Cậu đúng là ngu quá.”
“Em cũng thấy thế.” Thẩm Trừng cười.
Sau đấy, bầu không khí trong phòng làm việc chuyển biến theo xu hướng hòa bình hơn, gương mặt Chương Trường Bích cũng không lạnh lùng như lúc bắt đầu, trái lại trở về dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu, ngờ vực nói: “Đại diện phát ngôn quảng cáo lần trước là nhờ anh ta à? Đúng là hào phóng, chịu chi, quảng cáo đó của cậu đem về cho công ty không ít tiền.”
“Em chính là muốn nói về chuyện này.” Thẩm Trừng suy nghĩ trong giây lát, sau khi châm chước chọn từ cho thích hợp, thì cố lấy hết can đảm để mở lời: “Tuy Hoắc tiên sinh đồng ý đầu tư, cũng sẵn lòng sắp xếp thêm công việc cho em, có điều em đã từ chối.”
Chương Trường Bích đầu tiên là ngạc nhiên, sau đấy thì giận tím mặt, “Cậu nói gì? Dù sao cũng đã bán thân, tại sao còn từ chối anh ta dìu dắt! Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quái gì thế!”
Thẩm Trừng thả chậm câu nói, cố gắng ổn định đối phương, “Không phải vậy, chị hiểu lầm rồi, chị Chương. Hợp đồng giữa em và công ty chỉ còn một năm, trong tương lai em không có dự định ký tiếp, cơ bản không cần thiết nhận thêm nhiều công việc ―― Chị hiểu hơn ai hết, em không phải người có khiếu diễn xuất, khoảng cách đến tuổi già xuống sắc không còn xa, tương lai không có khả năng tiếp tục lăn lộn trong giới này.”
Chương Trường Bích thần người, cuối cùng dẹp đi gương mặt tức giận, thay vào đó gian nan nói: “Cậu đưa ra quyết định này vào lúc nào?”
“Đã lâu rồi. Em vốn không thích hợp với nghề này, hai năm qua giúp em chứng thực điều đó hơn . . . . Chị không cần lo cho em, em cũng đâu phải hai bàn tay trắng.” Thẩm Trừng trả lời rất nhẹ nhàng, thậm chí còn cười, “Em biết làm vậy là phụ lòng chị, dù sao chị Chương đã theo em nhiều năm, chẳng qua em . . . .”
“Đừng nói nữa.” Chương Trường Bích ngắt lời cậu, thở dài nói. “Tùy cậu thôi. Chẳng qua dù là năm cuối cùng, cậu cũng phải làm việc cho đàng hoàng, bớt gây thêm chuyện cho tôi, chuyện với Hoắc tiên sinh cũng . . . .” cô ngưng lại trong một giây, rồi tiếp tục. “Dù thế nào đi chăng nữa, cũng đừng để bị chụp hình, không phải cậu muốn bỏ nghề sao, đừng để sau này thêm vất vả . . . .”
“Em biết.” Thẩm Trừng cúi đầu, kiềm lại cơn cay xè chợt đến từ viền mắt, giọng khàn khàn: “Cảm ơn chị thông cảm cho em, chị Chương.”
“Tóm lại, thời gian còn lại không dài, tự cậu giải quyết cho tốt.” Chương Trường Bích không được tự nhiên cứng giọng nói, gương mặt vốn nghiêm khắc cũng trở nên mềm mỏng hơn.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Chương Trường Bích, Thẩm Trừng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hợp đồng với công ty quản lý còn một năm, cậu vốn không định nói ra chuyện này sớm như vậy, có điều đã lỡ nói rồi, cũng chẳng sao. Quả thật cậu đã tính toán chuyện này lâu rồi, chỉ là đến giờ mới hạ quyết tâm. Cậu lên xe, nhất thời cảm thấy tiu nghỉu.
Ngồi trên xe bần thần, không biết qua bao lâu, tới khi cảm thấy bụng đói meo, Thẩm Trừng mới lái xe về Hoắc trạch. Hoắc Cảnh Thần không có nhà, Hoắc Cảnh Dung cũng không, trong căn nhà rộng lớn chỉ có mỗi mình cậu, Thẩm Trừng ăn xong phần cơm trưa do đầu bếp chuẩn bị, thì đến phòng sách của Hoắc Cảnh Thần tìm đại một đĩa phim điện ảnh nào đó để xem, có lẽ là do ngủ không đủ giấc, cậu xem được một nửa thì lăn đùng ra ngủ.
Lúc tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cậu cảm thấy giấc ngủ trưa hôm nay khá dài, chợt nhận ra trên người đang đắp một tấm chăn, mới hay là Hoắc Cảnh Thần đã về. Cậu đứng dậy tắt đầu đĩa, ra khỏi phòng sách, vừa ngáp vừa lê bước xuống dưới lầu, ngay sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách truyền đến.
Đi xuống lầu một, bước chân của cậu đột ngột khựng lại, bầu không khí giữa Hoắc Cảnh Thần và Hoắc Cảnh Dung tuyệt đối không thể dùng từ bình tĩnh để hình dung, giọng điệu đối chọi gay gắt, giống như đang khắc khẩu, Thẩm Trừng đang phân vân bản thân có nên tránh mặt không. Ngay lúc cậu do dự dừng bước, Hoắc Cảnh Dung đã tức giận hét toáng lên: “Anh đúng là tên cuồng khống chế.”
Thẩm Trừng sửng sốt, chợt nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Hoắc Cảnh Thần vang lên: “Nếu em nghĩ vậy, anh cũng không còn gì để nói.”
Hai người đôi co hồi lâu, cuối cùng kết thúc bằng việc Hoắc Cảnh Dung phải thỏa hiệp và xin lỗi. Hoắc Cảnh Dung ủ rũ, như một con khổng tước xinh đẹp bị nhổ đuôi, không còn miếng sức sống, tử khí lởn vởn. Trên mặt cậu ta không tỏ ra tức giận, nhiều hơn hết là bất đắc dĩ và thỏa hiệp.
Rốt cuộc họ đang tranh luận chuyện gì? Thẩm Trừng bỗng cảm thấy hiếu kỳ.
“Thẩm Trừng?” Hoắc Cảnh Thần là người đầu tiên phát hiện ra cậu, vô cùng ngạc nhiên nói: “Em đứng đó làm gì.”
Thẩm Trừng hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là đúng lúc xuống lầu, không phải cố ý nghe lén . . . .”
Hoắc Cảnh Thần hơi bất ngờ, “Nghe lén?” anh mỉm cười, “Chúng tôi không phải đang bàn chuyện quan trọng, em cũng không bị tình nghi nghe lén. Lại đây ngồi, cơm sắp xong rồi, em muốn ăn gì? Tôi nói với đầu bếp.”
Thẩm Trừng vì được anh quan tâm mà bất ngờ, “Ăn gì cũng được. Nấu nhiều chút là được rồi, tôi đang rất đói.”
Hoắc Cảnh Thần gật đầu, bình tĩnh đứng dậy đi về phía phòng bếp, nét mặt như thường lệ, dường như cuộc khắc khẩu vừa nãy không là gì với anh. Thẩm Trừng từa tựa thấu hiểu, thật chất đối phương muốn để Hoắc Cảnh Dung đang tức giận bình tĩnh lại, nên mới kiếm cớ, rời khỏi hiện trường, thành ra cậu không dám nhiều lời, chỉ im lặng quan sát Hoắc Cảnh Dung.
Hoắc Cảnh Dung cáu bẳn liếc xéo cậu, “Dòm gì?”
“Không có gì.” Thẩm Trừng bình tĩnh trả lời, hoàn toàn không có ý định xen vào cuộc tranh chấp của hai anh em nhà này.
Nhưng Hoắc Cảnh Dung không hiểu cho nỗi khổ tâm của cậu, giây sau, đã căm tức mở miệng: “Sắp tới tết, cha mẹ chúng tôi không định về nước, anh hai nói năm nay có thể đổi chỗ, đi tắm suối nước nóng . . . . Tôi ghét nhất bị ngâm trong suối nước nóng, ai thèm đi chứ! Hơn nữa năm nào cũng như năm nấy, bất kể là làm gì, đi đâu, đều do anh ấy định đoạt . . . . Tôi thật sự chịu đủ lắm rồi!”
“Nhưng nếu là mùa đông, đi ngâm suối nước nóng cũng đâu tệ lắm . . . .” Thẩm Trừng không cách nào vờ như không nghe thấy, chỉ đành trả lời cho có.
“Tôi chính là ghét tác phong chuyên chế của anh ấy!” Hoắc Cảnh Dung tức giận đợp lại.
“Khoan bàn tới quyết định của anh ấy là đúng hay sai . . . . Chẳng lẽ, cậu ghét đi chung với anh ấy?” Thẩm Trừng hoang mang hỏi.
Hoắc Cảnh Dung đơ mặt, nhất thời nghẹn họng, lát sau mới nói: “Không phải . . . . Nhưng lần nào anh ấy cũng tự tiện quyết định tất cả mọi thứ, với lại còn bắt mọi người phải tuân theo . . . .” Hoắc Cảnh Dung nói đến đây, sắc mặt có vẻ không vui, “Quên đi, cứ mặc anh ấy . . . . Nếu cậu không bận gì thì đi chung đi.”
“Hả?” Thẩm Trừng sững sờ, nhất thời quên mất bản thân đang định nói gì.
Hoắc Cảnh Dung phòng bị nhìn cậu, “Lại gì nữa đây? Lẽ nào cậu định về quê ăn tết?”
“Không phải.” Thẩm Trừng định thần lại, cảm thấy khó xử, “Tôi cho rằng tết nhất là chuyện của người trong nhà, mà tôi thì là người ngoài . . . .”
“Chỉ là đi tắm suối nước nóng thôi mà, có phải đi gặp cha mẹ đâu.” Hoắc Cảnh Dung thể hiện cảm xúc không tài nào lý giải nỗi, nhăn mày nói tiếp: “Huống hồ, anh ba tôi cũng sẽ dẫn theo bạn, không phải chỉ mời mỗi cậu, cậu căng thẳng nỗi gì?”
Thẩm Trừng phát giác bản thân nghĩ lung tung, vội vàng nói: “Nếu như Hoắc ―― anh ấy đồng ý, tôi đương nhiên đồng ý . . . .” cậu nói đến đây, khẽ cười, tiếc nuối nói: “Hàng năm tôi đều ăn tết một mình, gần như không có cơ hội trải qua năm mới cùng ai, nếu như có thể cùng đi ngâm suối nước nóng, đương nhiên sẵn lòng.”
“Vậy thì đi chung đi.” giọng nói quen thuộc vọng lên từ đằng sau.
Thẩm Trừng quay đầu lại, vừa khéo đối diện tầm mắt của Hoắc Cảnh Thần, dịu dàng yên ả.
Cậu ngơ ngác, vô thức hỏi lại: “Nếu . . . . tôi nói không thể đi?”
“Vậy thì thôi, không ép em, không phải ai cũng thích ngâm suối nước nóng.” giọng Hoắc Cảnh Thần bình ổn, ngồi xuống cạnh cậu, thái độ nhã nhặn, “Dù sao cũng là tết, có thể cậu đã sắp xếp sẵn kế hoạch riêng, không cần vì tôi mà thay đổi.”
Cùng lúc nghe được câu trả lời này, Thẩm Trừng tức khắc hiểu ra sự chênh lệch trong thái độ của anh mà cậu cảm nhận được từ trước đến nay là thế nào, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, sắc mặt cậu trở nên cứng nhắc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hoắc Cảnh Thần cởi xong quần áo, thì quay qua cởi quần áo của Thẩm Trừng.
Thẩm Trừng thuận theo động tác của đối phương, mãi tới lúc một tiếng “tách” nho nhỏ vang lên, trước mắt sáng ngời, cậu mới thoáng ngơ người. Hoắc Cảnh Thần mở đèn ngủ đầu giường, ánh đèn mờ, rọi sáng thân thể cả hai. Thẩm Trừng để ý thấy nét mặt gần như chuyên tâm nghiêm túc của Hoắc Cảnh Thần, vô thức nuốt khan.
Thẩm Trừng không hiểu tại sao, nhưng vẫn nhìn lại, đồng thời nắm tay Hoắc Cảnh Thần. Hoắc Cảnh Thần trở tay giữ cổ tay cậu, kéo lên trên, Thẩm Trừng trước giờ luôn chậm chạp về phương diện này, đợi đến lúc cậu phát hiện đối phương rốt cuộc đang làm gì, thì tay cậu đã bị cà vạt cột lại.
Cậu trân trối nhìn anh, “Anh . . . . Anh làm gì vậy?”
“Tôi cột không chặt lắm, sẽ không làm em bị thương.” Hoắc Cảnh Thần trả lời rất thản nhiên, cúi mắt nhìn về phía cậu, “Có vấn đề gì à?”
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Thẩm Trừng cảm thấy da đầu tê rần, trên cơ bản không cách nào dự đoán bước kế tiếp của đối phương, cơ thể vô thức trở nên căng cứng, trong khi nửa người dưới vẫn hiên ngang ngẩng đầu, thậm chí còn đụng ngay đùi Hoắc Cảnh Thần. Có vẻ như Hoắc Cảnh Thần cũng nhận ra điều này, ngón tay cách một lớp vải lượn lờ ngay nửa người dưới của cậu, bày ra vẻ mặt cẩn thận như khi xem xét hồ sơ quan trọng, trầm giọng nói: “Hình như cậu đang rất hưng phấn.”
Thẩm Trừng không cách nào biện minh, xấu hổ đến nỗi không dám ngóc đầu dậy, chỉ có thể ngại ngùng né mắt.
Hai tay bị trói trên đầu, lại bị người đàn ông này áp chế, cậu có cảm tưởng bản thân giống như nô lệ đang đợi chủ nhân nghiêm phạt, sự liên tưởng quái đản này khiến nửa người dưới của cậu càng “hưng phấn” hơn, gần như không thể kiểm soát. Hoắc Cảnh Thần cúi đầu, mang theo giọng điệu chọc ghẹo, ghé sát tai câu nhỏ giọng thì thầm: “Tôi nên đoán ra sớm hơn, em thích kiểu này.”
“Không, không phải đâu . . . .” Thẩm Trừng phản bác một cách lộn xộn, gương mặt đã ửng đỏ từ lâu lại khiến cho tất cả các lời biện hộ của cậu trở nên vô nghĩa, chỉ mang đến hiệu quả giấu đầu hở đuôi.
“Vậy sao em không vùng vẫy?” Hoắc Cảnh Thần vẫn cười.
Thẩm Trừng sửng sốt, gần như muốn độn thổ. Từ đầu tới cuối, cậu chưa từng nghĩ tới việc phải vùng vẫy, nguyên nhân ẩn bên trong cơ bản không hề liên quan đến giao dịch giữa họ. Hoắc Cảnh Thần nằm trên người cậu, chẳng mấy chốc lại tiếp tục nụ hôn của anh, đám răng và lưỡi đều bị anh tỉ mỉ liếm sạch, môi lưỡi quấn quít, Thẩm Trừng gần như không do dự vứt vụ tự vấn bản thân ra sau đầu, đồng thời quăng sạch đống suy nghĩ lộn xộn nhiễu nhương xuống giường.
Hai người trên giường đều lõa thể, tại thời điểm thế này, ngoại trừ bản thân hai người họ, cơ bản không cần thêm thứ gì cả.
Hoắc Cảnh Thần một bên hôn môi cậu, một bên nói vào tai cậu: “Em rất muốn?”
Hai bên đều lõa thể, tình huống gì xảy ra nhìn vào là thấy ngay, Thẩm Trừng bị trói hai tay, không cách nào che chắn, bên tai bị hơi thở ấm nóng của anh làm ngứa ngáy, cậu không kềm được thấp giọng thở dốc, cảm thấy đầu ốc bay bổng, tay đối phương còn đang du di trên người cậu, cậu quyết tâm nhắm tịt hai mắt, đầu hàng nói: “Tôi rất muốn . . . . anh nhanh lên . . . .”
Vì câu nói này của cậu, người bên trên thoáng dừng lại trong chốc lát, theo sau đấy là những nụ hôn trầm lặng lên khắp cơ thể cậu, động tác vuốt ve nửa người dưới của cậu có phần thô lỗ, Thẩm Trừng ngay tức khắc thất thanh la lên, hai chân bị vặn bung, vỗ về khu vực vừa mẫn cảm vừa kín đáo, bởi vì khát khao quá độ, cậu thậm chí không cầm lòng nổi dùng cơ thể chính cậu đụng chạm đối phương.
Giờ phút này, động tác của Hoắc Cảnh Thần hoàn toànkhông nhẹ nhàng giống như những lần trước, ngón tay mang theo ít gel, chỉ bôi trơn qua loa, rồi tiến thẳng vào cơ thể cậu, không chỉ không nhẹ nhàng, thậm chí còn có vẻ khá gấp gáp, Thẩm Trừng nhịn đau, trong khoảnh khắc bị tiến vào, tiếng nức nở bị đè nén vụt thoát khỏi môi cậu, không chỉ vì đau đớn, nhiều hơn hết là vì cuối cùng dục vọng cũng được thỏa mãn.
“Chậm, chậm một chút . . . .” cậu bị bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin anh.
Nét mặt Hoắc Cảnh Thần lúc này có thể dùng từ nghiêm trang để hình dung, cất đi ý cười trước đấy, thẳng thừng từ chối cậu, “Không.”
Thẩm Trưng còn chưa kịp hiểu ra từ này đại biểu cho điều gì, đã gánh chịu một trận xâm lược như mưa rền gió giật. Hoắc Cảnh Thần giống như lấy lại toàn bộ sự dịu dàng anh dành cho cậu trước đây, dù biết rõ sẽ khiến cậu đau đớn, nhưng anh vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại hành động xâm nhập, chỉ tạm dừng lại trong một thoáng để cậu làm quen, tiếp sau lại bắt đầu quá trình tấn công không nể tình.
Nhờ sự giúp đỡ của gel bôi trơn, cộng thêm cơ thể đã dần quen với hành vi này, đau đớn nhanh chóng trở về mức độ có thể chịu được, tính khí của Hoắc Cảnh Thần đang ma sát trong cơ thể cậu, mang đến khoái cảm kỳ diệu khó thể tưởng, Thẩm Trừng cố hết sức nuốt xuống âm thanh của bản thân, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ bật ra tiếng rên.
Dường như Hoắc Cảnh Thần rất thích nghe giọng của cậu, thấy cậu cố gắng kiềm chế, liền tận tâm ma sát nơi đặc biệt nhạy cảm trên cơ thể cậu, ngón tay gảy đầu mút mẫn cảm, thậm chí ngậm đầu nhũ của cậu vừa liếm vừa cắn, cảm xúc đau đớn nhẹ nhàng này khiến Thẩm Trừng thấy hưng phấn hơn, đỉnh tính khí tràn ra ít dịch, Hoắc Cảnh Thần lại thả tay ngay khoảnh khắc này, tập trung dùng tính khí xâm chiếm cơ thể cậu.
Cậu nuốt xuống tiếng rên rỉ đã vọt đến yết hầu, giọng nói hàm hồ: “Đừng! Đợi chút . . . . A . . . .”
Dù Thẩm Trừng có mở miệng cầu xin, nhưng Hoắc Cảnh Thần vẫn hoàn toàn không có ý định tha cho cậu, không chỉ phớt lờ khẩn cầu của cậu, tiến vào hết lần này đến lần khác, lần sau sâu hơn lần trước, không hề dịu dàng khống chế độ mạnh yếu, Thẩm Trừng toàn thân run lên, khó thể kiềm chế cầu xin vô số lần, đối phương lại chưa từng một lần nương tay.
Hai chân cậu đã bủn rủn từ hồi lâu, giờ chỉ có thể gác lên cánh tay đối phương, nơi bị đối phương dũng mãnh tiến vào đã đánh mất ý chí bài xích, ngoan ngoãn tiếp nhận cự vật xâm lấn. Nửa người dưới của cậu đã cương đến đỉnh điểm, Hoắc Cảnh Thần bất thình lình đâm sâu mấy cái, Thẩm Trừng cuối cùng chịu hết nỗi, cảm giác cơ thể như hoàn toàn mất khống chế, hai tay lại bị trói, cậu thậm chí không kịp ngăn cản bản thân mình, đã thốt ra một tiếng nấc nghẹn ngào, gần như mất kiểm soát bắn ra dịch thể.
Chỉ một phút sau đấy, trên bụng lưu lại dấu tích trắng đục, Thẩm Trừng há to miệng thở dốc, cảm giác bản thân đang thiếu dưỡng khí trầm trọng, đầu óc xây xẩm, trên mặt đỏ ửng nóng sốt, cả người nhễ nhại mồ hôi, dư âm vui sướng đọng lại trên toàn thân, khiến cậu vừa uể oải vừa thỏa mãn.
Cuối cùng Hoắc Cảnh Thần ngừng lại hoạt động, dịu dàng lau đi mồ hôi hòa vào nước mắt trên mặt cậu, khe khẽ thì thầm: “Xin lỗi, hầu tôi thêm lát nữa, sẽ nhanh chóng xong thôi . . . .” nói xong, tính khí cương cứng ở trong cơ thể cậu ma sát nhè nhẹ, tiếp sau đấy bắt đầu đưa đẩy, hô hấp của Thẩm Trừng như ngừng lại, dù toàn thân bủn rủn, nhưng cậu vẫn như cảm nhận được khoái cảm không thể kháng cự, cậu ngơ ngác gật đầu, rồi bị đối phương ôm lên, khóa ngồi trên người anh.
“Đợi đã . . . .” cậu định thần lại, trong hoảng loạn mang theo băn khoăn nói, “Tôi không biết . . . .”
Cà vạt trên tay nhanh chóng được tháo ra, Hoắc Cảnh Thần nằm trên giường, kiểu như người vừa công thành đoạt đất trên người Thẩm Trừng không phải là anh, thậm chí không mảy may xấu hổ nói: “Tôi vừa rồi đã thỏa mãn cho cậu, giờ tới phiên cậu thỏa mãn cho tôi, không cần nể tình.”
Ngôn từ lộ liễu trong câu nói của Hoắc Cảnh Thần biến thành giọt nước tràn ly. Thẩm Trừng không còn lựa chọn nào khác, chống tay lên bụng đối phương, cố gắng thử lấy lòng Hoắc Cảnh Thần.
Cậu từ trước đến nay vốn ngốc, thử mấy lần cũng không nắm bắt được phương pháp, cuối cùng chỉ đành để Hoắc Cảnh Thần chủ đạo tất cả. Qua đêm nay, Thẩm Trừng phát hiện, Hoắc Cảnh Thần không phải người đàn ông dịu dàng như trong tưởng tượng của cậu, đương nhiên cũng không phải người giữ lời như cậu dự đoán, nhưng đợi đến lúc cậu phát hiện ra, thực tế đã quá muộn màng.
Đồ lừa đảo!
Anh cơ bản không nghĩ tới việc tiết chế bản thân!
Sau khi xong xuôi Thẩm Trừng ỉu xìu nằm trên giường, khóc không ra nước mắt. Tuy rằng không cảm thấy hối hận với tất cả mọi việc đã xảy ra, nhưng lại không thể tha thứ bản thân dễ dàng tin tưởng đối phương, từ đầu chí cuối luôn luôn ngoan ngoãn phối hợp chưa từng nghĩ tới việc phải phản kháng. Hoắc Cảnh Thần chỉ làm một lần, quả thật là có kiềm chế, nhưng thời gian kéo dài của một lần này thì lại khiến người khác khó lòng tưởng tượng, sau khi mọi việc kết thúc, Thẩm Trừng cơ hồ không nhấc nỗi tay.
Trong tình trạng mệt mỏi rả rời này, cậu chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau tỉnh dậy, phần eo vẫn xót lại còn cảm thấy mỏi nhừ nữa, nhưng thấy đã trễ giờ, Thẩm Trừng vội vã đi tắm, sửa sang ngoại hình bản thân, cậu cảm thấy chỉ cần nghĩ tới việc ngồi xuống cũng đã khó chịu rồi. Hoắc Cảnh Thần đã ra ngoài trước khi cậu dậy, lúc gần đi có nhét vật gì đó vào tay Thẩm Trừng còn đang ngái ngủ, hôn lên mặt cậu rồi mới đi, Thẩm Trừng tỉnh dậy mới phát hiện, đó là một cái chìa khóa.
Hoắc Cảnh Thần quả thật ghi nhớ những lời cậu nói lúc trước, nhanh nhảu tặng đồ như vậy. Thẩm Trừng có phần bùi ngùi, nhưng không vì thế mà xấu hổ, dù sao đã trải qua tình huống tương tự một lần, hiện thời cậu đã có thể tự thuyết phục bản thân không nên suy nghĩ nhiều. Đi tới ga ra, cậu thấy một chiếc xe xa lạ, giờ phút này ngược lại thấy hơi bất ngờ.
Đại đa số phái nam đều thích xe thể thao, Thẩm Trừng cũng không ngoại lệ, nhưng cậu thật sự không biết, Hoắc Cảnh Thần đã chọn chiếc xe này thế nào, bất kể là kiểu dáng hay màu sắc đều khá hợp ý cậu. Từ hành vi của anh có thể thấy, anh hiển nhiên không phải kiểu người chỉ tay năm ngón mua đại một món quà, nên Thẩm Trừng mới thấy hiếu kỳ, rốt cuộc đối phương bằng cách nào biết được sở thích của cậu.
Có điều, hiện giờ không phải lúc thích hợp để suy xét vấn đề này. Nghĩ tới chuyện nếu còn không đi cậu sẽ bị trễ, Thẩm Trừng mau chóng leo lên xe, khởi động xe xuất phát.
Sau khi đến công ty, Chương Trường Bích đã ngồi đợi sẵn. Sắc mặt của cô không hề thân thiện, Thẩm Trường thấy khá hồi hộp, sau khi vào phòng làm việc của cô thì thuận tiện đóng cửa lại, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Chào buổi sáng, chị Chương.”
“Chào.” Chương Trường Bích đạm mạc chào lại, “Ngồi đi.”
Thẩm Trừng nơm nớp lo sợ ngồi xuống, cảm giác thấp thỏm bất an đang xâm chiếm cơ thể cậu.
Chương Trường Bích nhìn cậu, cuối cùng nói: “Nói đi, chuyện Hoắc tiên sinh là sao? Tại sao anh ta lại xuất hiện ở phòng nghỉ của cậu.”
Thẩm Trừng không dám giấu giếm, kể tất tần tật mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian qua, không dám lượt bớt bất cứ điều gì. Lúc trước ở trong quán bar hôn Hoắc Cảnh Thần, gây ra scandal, dường như Chương Trường Bích không để ở trong lòng, nhưng nay thấy Hoắc Cảnh Thần xuất hiện bên cạnh Thẩm Trừng, cô không thể tiếp tục bàng quan đứng nhìn chuyện xảy ra giữa Hoắc Cảnh Thần và Thẩm Trừng. Đợi Thẩm Trừng nói hết, sắc mặt Chương Trường Bích đã lạnh xuống thấy rõ, ánh mắt sắc bén chọc thẳng khiến người khác đứng ngồi không yên.
“Cậu quên nói một chuyện.” Chương Trường Bích lạnh nhạt nói, trong giọng nói tản mát sự tức giận, “Cậu thích anh ta, đúng không?”
Thẩm Trừng cứng người, nhìn đối phương, cuối cùng ngầm thừa nhận cúi thấp đầu.
“Cậu có biết bản thân đang làm gì không? Cậu đang đùa với lửa đấy!” Chương Trường Bích cất cao giọng, lớn tiếng trách cứ: “Nếu chỉ là giao dịch đơn thuần thì thôi đi, ai sống trong giới này mà không vậy, không thiếu một người như cậu. Nhưng cậu lại thích anh ta . . . . Cậu biết anh ta đã có hôn thê, sau này sẽ kết hôn, tại sao còn đồng ý? Đã lăn lộn trong giới này bao lâu rồi, sao cậu còn hồ đồ thế hả!”
Thẩm Trừng im lặng không đáp.
“Trước nay cậu không muốn giống như mọi người, không chịu lên giường với người ta, không muốn bị khinh thường, tôi không bắt buộc cậu, dẫu sao cậu cũng có chí hướng của cậu, có suy nghĩ của cậu, nhưng cậu xem giờ cậu đang làm gì đó hả? Cậu cơ bản không chơi nỗi trò chơi này đâu!” Chương Trường Bích bày ra biểu hiện đành chịu, dùng ánh mắt thất vọng để trách cứ trá hình.
Thẩm Trừng do dự trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Chị Chương, em biết em đang làm gì.”
Chương Trường Bích tức giận trừng cậu.
“Em biết chị muốn nói gì. Nếu em đã đồng ý . . . . thì không cần người khác phải tôn trọng mình.” Thẩm Trừng cười khổ, “Dù sao sau này anh ấy phải kết hôn, hiện tại anh ấy có hứng thú, đây là cơ hội duy nhất của em, em muốn ở gần anh ấy, đương nhiên chỉ có thể thỏa hiệp. Trong mắt anh ấy, có thể em chỉ là một người có thể bán đứng thể xác, nhưng không quan trọng, đánh giá này hoàn toàn không sai ―― Không phải chuyện gì cũng có thể nhân danh tình yêu, để sau này trở nên quang minh chính đại theo lẽ thường ―― Em hiểu điều đó mà.”
“Cậu . . . .” Chương Trường Bích bày ra vẻ mặt nghiêm khắc, trông qua như ôm đầy một bụng tức giận và oán trách muốn trút ra, nhưng tới cuối cùng, bao nhiêu ngôn từ đều hóa thành nét mặt uất giận cùng ánh mắt bất đắc dĩ. Hai bên quen biết nhiều năm, cô đương nhiên hiểu cậu, đối với hành động, việc làm của cậu không phải hoàn toàn không thấu hiểu, vậy nên càng tức giận hơn, cũng đồng thời vì cậu mà cảm thấy cay đắng.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Chương Trường Bích lên tiếng hỏi: “Cậu có nghĩ tới sau này phải thế nào không?”
“Không nghĩ.” Thẩm Trừng bình tĩnh trả lời. “Đợi đến lúc anh ấy chán, thì kết thúc, chỉ thế mà thôi. Em sẽ không hy vọng viễn vông ―― Đương nhiên em cũng chẳng có tư cách để hy vọng.” cậu nói đến đây, lấy ra chìa khóa xe, quơ qua quơ lại trước mặt Chương Trường Bích, trên mặt bày ra một nụ cười, “Chị xem, hiện giờ em nhận mấy thứ này rất tự nhiên . . . . Đây chỉ là một cuộc giao dịch, anh ấy không nợ em.”
Chương Trường Bích nhìn chằm chằm chìa khóa xe, không nể mặt quả quyết nói: “Cậu đúng là ngu quá.”
“Em cũng thấy thế.” Thẩm Trừng cười.
Sau đấy, bầu không khí trong phòng làm việc chuyển biến theo xu hướng hòa bình hơn, gương mặt Chương Trường Bích cũng không lạnh lùng như lúc bắt đầu, trái lại trở về dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu, ngờ vực nói: “Đại diện phát ngôn quảng cáo lần trước là nhờ anh ta à? Đúng là hào phóng, chịu chi, quảng cáo đó của cậu đem về cho công ty không ít tiền.”
“Em chính là muốn nói về chuyện này.” Thẩm Trừng suy nghĩ trong giây lát, sau khi châm chước chọn từ cho thích hợp, thì cố lấy hết can đảm để mở lời: “Tuy Hoắc tiên sinh đồng ý đầu tư, cũng sẵn lòng sắp xếp thêm công việc cho em, có điều em đã từ chối.”
Chương Trường Bích đầu tiên là ngạc nhiên, sau đấy thì giận tím mặt, “Cậu nói gì? Dù sao cũng đã bán thân, tại sao còn từ chối anh ta dìu dắt! Rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quái gì thế!”
Thẩm Trừng thả chậm câu nói, cố gắng ổn định đối phương, “Không phải vậy, chị hiểu lầm rồi, chị Chương. Hợp đồng giữa em và công ty chỉ còn một năm, trong tương lai em không có dự định ký tiếp, cơ bản không cần thiết nhận thêm nhiều công việc ―― Chị hiểu hơn ai hết, em không phải người có khiếu diễn xuất, khoảng cách đến tuổi già xuống sắc không còn xa, tương lai không có khả năng tiếp tục lăn lộn trong giới này.”
Chương Trường Bích thần người, cuối cùng dẹp đi gương mặt tức giận, thay vào đó gian nan nói: “Cậu đưa ra quyết định này vào lúc nào?”
“Đã lâu rồi. Em vốn không thích hợp với nghề này, hai năm qua giúp em chứng thực điều đó hơn . . . . Chị không cần lo cho em, em cũng đâu phải hai bàn tay trắng.” Thẩm Trừng trả lời rất nhẹ nhàng, thậm chí còn cười, “Em biết làm vậy là phụ lòng chị, dù sao chị Chương đã theo em nhiều năm, chẳng qua em . . . .”
“Đừng nói nữa.” Chương Trường Bích ngắt lời cậu, thở dài nói. “Tùy cậu thôi. Chẳng qua dù là năm cuối cùng, cậu cũng phải làm việc cho đàng hoàng, bớt gây thêm chuyện cho tôi, chuyện với Hoắc tiên sinh cũng . . . .” cô ngưng lại trong một giây, rồi tiếp tục. “Dù thế nào đi chăng nữa, cũng đừng để bị chụp hình, không phải cậu muốn bỏ nghề sao, đừng để sau này thêm vất vả . . . .”
“Em biết.” Thẩm Trừng cúi đầu, kiềm lại cơn cay xè chợt đến từ viền mắt, giọng khàn khàn: “Cảm ơn chị thông cảm cho em, chị Chương.”
“Tóm lại, thời gian còn lại không dài, tự cậu giải quyết cho tốt.” Chương Trường Bích không được tự nhiên cứng giọng nói, gương mặt vốn nghiêm khắc cũng trở nên mềm mỏng hơn.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Chương Trường Bích, Thẩm Trừng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hợp đồng với công ty quản lý còn một năm, cậu vốn không định nói ra chuyện này sớm như vậy, có điều đã lỡ nói rồi, cũng chẳng sao. Quả thật cậu đã tính toán chuyện này lâu rồi, chỉ là đến giờ mới hạ quyết tâm. Cậu lên xe, nhất thời cảm thấy tiu nghỉu.
Ngồi trên xe bần thần, không biết qua bao lâu, tới khi cảm thấy bụng đói meo, Thẩm Trừng mới lái xe về Hoắc trạch. Hoắc Cảnh Thần không có nhà, Hoắc Cảnh Dung cũng không, trong căn nhà rộng lớn chỉ có mỗi mình cậu, Thẩm Trừng ăn xong phần cơm trưa do đầu bếp chuẩn bị, thì đến phòng sách của Hoắc Cảnh Thần tìm đại một đĩa phim điện ảnh nào đó để xem, có lẽ là do ngủ không đủ giấc, cậu xem được một nửa thì lăn đùng ra ngủ.
Lúc tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cậu cảm thấy giấc ngủ trưa hôm nay khá dài, chợt nhận ra trên người đang đắp một tấm chăn, mới hay là Hoắc Cảnh Thần đã về. Cậu đứng dậy tắt đầu đĩa, ra khỏi phòng sách, vừa ngáp vừa lê bước xuống dưới lầu, ngay sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng khách truyền đến.
Đi xuống lầu một, bước chân của cậu đột ngột khựng lại, bầu không khí giữa Hoắc Cảnh Thần và Hoắc Cảnh Dung tuyệt đối không thể dùng từ bình tĩnh để hình dung, giọng điệu đối chọi gay gắt, giống như đang khắc khẩu, Thẩm Trừng đang phân vân bản thân có nên tránh mặt không. Ngay lúc cậu do dự dừng bước, Hoắc Cảnh Dung đã tức giận hét toáng lên: “Anh đúng là tên cuồng khống chế.”
Thẩm Trừng sửng sốt, chợt nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Hoắc Cảnh Thần vang lên: “Nếu em nghĩ vậy, anh cũng không còn gì để nói.”
Hai người đôi co hồi lâu, cuối cùng kết thúc bằng việc Hoắc Cảnh Dung phải thỏa hiệp và xin lỗi. Hoắc Cảnh Dung ủ rũ, như một con khổng tước xinh đẹp bị nhổ đuôi, không còn miếng sức sống, tử khí lởn vởn. Trên mặt cậu ta không tỏ ra tức giận, nhiều hơn hết là bất đắc dĩ và thỏa hiệp.
Rốt cuộc họ đang tranh luận chuyện gì? Thẩm Trừng bỗng cảm thấy hiếu kỳ.
“Thẩm Trừng?” Hoắc Cảnh Thần là người đầu tiên phát hiện ra cậu, vô cùng ngạc nhiên nói: “Em đứng đó làm gì.”
Thẩm Trừng hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ là đúng lúc xuống lầu, không phải cố ý nghe lén . . . .”
Hoắc Cảnh Thần hơi bất ngờ, “Nghe lén?” anh mỉm cười, “Chúng tôi không phải đang bàn chuyện quan trọng, em cũng không bị tình nghi nghe lén. Lại đây ngồi, cơm sắp xong rồi, em muốn ăn gì? Tôi nói với đầu bếp.”
Thẩm Trừng vì được anh quan tâm mà bất ngờ, “Ăn gì cũng được. Nấu nhiều chút là được rồi, tôi đang rất đói.”
Hoắc Cảnh Thần gật đầu, bình tĩnh đứng dậy đi về phía phòng bếp, nét mặt như thường lệ, dường như cuộc khắc khẩu vừa nãy không là gì với anh. Thẩm Trừng từa tựa thấu hiểu, thật chất đối phương muốn để Hoắc Cảnh Dung đang tức giận bình tĩnh lại, nên mới kiếm cớ, rời khỏi hiện trường, thành ra cậu không dám nhiều lời, chỉ im lặng quan sát Hoắc Cảnh Dung.
Hoắc Cảnh Dung cáu bẳn liếc xéo cậu, “Dòm gì?”
“Không có gì.” Thẩm Trừng bình tĩnh trả lời, hoàn toàn không có ý định xen vào cuộc tranh chấp của hai anh em nhà này.
Nhưng Hoắc Cảnh Dung không hiểu cho nỗi khổ tâm của cậu, giây sau, đã căm tức mở miệng: “Sắp tới tết, cha mẹ chúng tôi không định về nước, anh hai nói năm nay có thể đổi chỗ, đi tắm suối nước nóng . . . . Tôi ghét nhất bị ngâm trong suối nước nóng, ai thèm đi chứ! Hơn nữa năm nào cũng như năm nấy, bất kể là làm gì, đi đâu, đều do anh ấy định đoạt . . . . Tôi thật sự chịu đủ lắm rồi!”
“Nhưng nếu là mùa đông, đi ngâm suối nước nóng cũng đâu tệ lắm . . . .” Thẩm Trừng không cách nào vờ như không nghe thấy, chỉ đành trả lời cho có.
“Tôi chính là ghét tác phong chuyên chế của anh ấy!” Hoắc Cảnh Dung tức giận đợp lại.
“Khoan bàn tới quyết định của anh ấy là đúng hay sai . . . . Chẳng lẽ, cậu ghét đi chung với anh ấy?” Thẩm Trừng hoang mang hỏi.
Hoắc Cảnh Dung đơ mặt, nhất thời nghẹn họng, lát sau mới nói: “Không phải . . . . Nhưng lần nào anh ấy cũng tự tiện quyết định tất cả mọi thứ, với lại còn bắt mọi người phải tuân theo . . . .” Hoắc Cảnh Dung nói đến đây, sắc mặt có vẻ không vui, “Quên đi, cứ mặc anh ấy . . . . Nếu cậu không bận gì thì đi chung đi.”
“Hả?” Thẩm Trừng sững sờ, nhất thời quên mất bản thân đang định nói gì.
Hoắc Cảnh Dung phòng bị nhìn cậu, “Lại gì nữa đây? Lẽ nào cậu định về quê ăn tết?”
“Không phải.” Thẩm Trừng định thần lại, cảm thấy khó xử, “Tôi cho rằng tết nhất là chuyện của người trong nhà, mà tôi thì là người ngoài . . . .”
“Chỉ là đi tắm suối nước nóng thôi mà, có phải đi gặp cha mẹ đâu.” Hoắc Cảnh Dung thể hiện cảm xúc không tài nào lý giải nỗi, nhăn mày nói tiếp: “Huống hồ, anh ba tôi cũng sẽ dẫn theo bạn, không phải chỉ mời mỗi cậu, cậu căng thẳng nỗi gì?”
Thẩm Trừng phát giác bản thân nghĩ lung tung, vội vàng nói: “Nếu như Hoắc ―― anh ấy đồng ý, tôi đương nhiên đồng ý . . . .” cậu nói đến đây, khẽ cười, tiếc nuối nói: “Hàng năm tôi đều ăn tết một mình, gần như không có cơ hội trải qua năm mới cùng ai, nếu như có thể cùng đi ngâm suối nước nóng, đương nhiên sẵn lòng.”
“Vậy thì đi chung đi.” giọng nói quen thuộc vọng lên từ đằng sau.
Thẩm Trừng quay đầu lại, vừa khéo đối diện tầm mắt của Hoắc Cảnh Thần, dịu dàng yên ả.
Cậu ngơ ngác, vô thức hỏi lại: “Nếu . . . . tôi nói không thể đi?”
“Vậy thì thôi, không ép em, không phải ai cũng thích ngâm suối nước nóng.” giọng Hoắc Cảnh Thần bình ổn, ngồi xuống cạnh cậu, thái độ nhã nhặn, “Dù sao cũng là tết, có thể cậu đã sắp xếp sẵn kế hoạch riêng, không cần vì tôi mà thay đổi.”
Cùng lúc nghe được câu trả lời này, Thẩm Trừng tức khắc hiểu ra sự chênh lệch trong thái độ của anh mà cậu cảm nhận được từ trước đến nay là thế nào, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, sắc mặt cậu trở nên cứng nhắc.