“Không vấn đề gì, chúng ta vẫn rất tốt, mau đứng lên đi.” Vạn lão gia biết con trai mình đang rất áy náy, hiểu rõ nhất định do một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó, hắn mới phải làm như vậy, trong lòng không hề trách cứ hắn mà còn thêm điểm lo lắng không thôi.
A Sùng bước lên, cùng phu phụ Vạn gia đỡ a Ninh dậy.
“Được rồi, được rồi, mau vào trong miêu đi, mọi người cứ tụ tập cả đám tại đây chẳng phải là muốn đông thành đá hay sao?”
Bọn họ lúc này mới cùng nhau trở vào miếu nhỏ.
Vào tới bên trong, mọi người bắt đầu khuân gỗ, chuẩn bị bữa cơm đoàn viên trừ tịch. Miếu tuy rằng không lớn nhưng nhóm người cũng không thấy chật chội, trái lại càng thêm ấm áp.
Bởi vì không thuận tiện nấu đồ ăn, ngoại trừ chỗ lương khô a Sùng mang tới thì không còn gì, nên họ liền dũng cảm, mang toàn bộ số rau nấu thành hai nồi canh hương vị khác nhau, ăn cùng với lương khô, coi như là thử một hương vị mới.
Có người đi cùng, bọn họ cười nói nhộn nhịp, thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng chốc đã thấy bầu trời chuyển tối, mọi người đành mang xoong nồi cùng bát trống không chuẩn bị xuống núi, còn Vạn Ninh thì đi theo tiễn chân bọn họ.
Còn chưa tới lưng trừng núi, Vạn đại nương cùng mẫu thân của a Sùng đã muốn ở lại cùng Vạn Ninh, bảo rằng sau khi trời tối, không nói gì hắn mà cả đám người bọn họ cũng cảm thấy nguy hiểm, mà bọn họ được trở về làng, còn hắn phải ở lại trên núi a.
“Kìa, cha mẹ, bác gái, mọi người cứ về đi, a Sùng, tẩu tẩu, lại phiền hai người rồi. Ta ngày mai, chậm nhất là ngày mốt sẽ về, có thể còn về cùng a Bạch nữa.”
Vừa nghe vị Bạch công tử thiện lương thánh khiết như tiên nhân kia sẽ trở về, trong lòng bọn họ lại càng mong tết âm lịch tới kia.
Vạn Ninh trở lại trong miếu, liền đem những vật dụng chưa kịp thu dọn vừa rồi đem ra rửa sạch, cũng tới bên cái ao mà tuyết đã tan đi một nửa, múc chút nước về đun, tẩy rửa cơ thể sạch sẽ, đến tóc cũng dùng bồ kết để gội.
Hắn muốn trong bộ dạng hoàn hảo nhất, tinh thần tốt nhất mà đón a Bạch tỉnh dậy.
Tuy buổi trưa có bận bịu, cũng đã ăn no, tắm giặt thoải mái, nhưng Vạn Ninh vẫn không thấy buồn ngủ, bởi vì “hôm nay” đang kết thúc.
A Bạch ngày mai sẽ thức dậy, nhưng là vào lúc nào của ngày mai đây? Vạn Ninh nằm trong chăn, ôm chặt a Bạch trên bụng mình. Hắn khoái trá tưởng tượng lúc đôi mắt tiểu Bạch xà mở to nhìn thấy hắn, cái bộ dáng ấy nhất định cực điểm đáng yêu, khiến hắn có ý nghĩ muốn nuốt luôn y vào bụng.
Đợi đã, lúc này không hề đói bụng, sao hắn lại có được hình dung như vậy nhỉ? Vạn Ninh càng cười vui vẻ, chọt chọt cái đầu nho nhỏ của tiểu Bạch xà.
Đến khoảng canh ba, Vạn Ninh vẫn cứ như vậy mà nhìn rắn nhỏ say sưa ngủ trên bụng mình, không làm bất cứ việc gì, như vậy mà chờ thời gian trôi đi.
=========================================
Mảnh trời đen tối dần dần chuyển sáng, đón lấy tiếng gà gáy cùng chim hót reo mừng, vầng mặt trời theo đó lộ diện, khung cảnh càng trở nên nhộn nhịp.
Hôm nay là mùng một Tết, mọi người đều rời giường từ sớm, đứng trước cổng nhà gửi nhau lời chúc bình an, mong cho bạn bè hàng xóm một năm mới có sức khỏe tốt, làm ăn thuận lợi, sau đó, mấy đứa trẻ con bắt đầu trò chơi ưa thích của mình, đốt pháo tưng bừng. Nhà nhà cũng bắt đầu khởi hành sang nhà bằng hữu, thân giao chúc tết, nơi nơi đều hân hoan, náo nhiệt cực kỳ.
Năm nay khác hẳn với những năm trước, mồng một tết mà có một vầng mặt trời to tròn chói sáng, tất cả đều cho đây là điềm báo may mắn, năm nay sẽ là một năm thịnh vượng.
Hoạt động đốt pháo cùng chúc tết cứ vậy diễn ra từ lúc sáng sớm cho đến chiều muộn, mọi người đều luyến tiếc không muốn tạm biệt ngày này, ai ai cũng đi ngủ muộn hơn, thậm chí tới đêm vẫn còn rước pháo, hơn nữa, không khí náo nhiệt này ít nhất cũng phải kéo dài ba ngày.
Động vật sống trên núi không có ngày Tết, bọn chúng chỉ đơn thuần thấy hôm nay trời nhiều nắng lạ thường, tuyết cũng tan sớm hơn những năm trước tận hai ngày, nên tranh thủ ra ngoài kiếm ăn, làm không khí cùng cảnh vật trên núi so với nhân gian không hề kém náo nhiệt.
Nhưng khi mặt trời khuất dạng sau dãy núi, vạn vật cũng theo đó mà trở nên im lìm, ngoại trừ một vài người vẫn còn rước pháo bên ngoài, thì mọi người cũng như động vật đều vì mệt mỏi đều trở về nghỉ ngơi.
Về đêm, dưới chân núi vẫn còn vẳng tới tiếng pháo nổ giòn tan, nhưng trên núi đã là một mảnh tĩnh lặng.
Đối với Vạn Ninh mà nói, bốn phía tĩnh tại như vậy dường như còn nghe được tiếng chảy của thời gian, bởi trên núi không thấy bóng mặt trời, cũng không có phu canh [người đi tuần báo giờ giấc] nên hắn đành dùng “Bình minh”, “Mặt trời lên tới đỉnh” và “mặt trời lặn” để tính thời gian trong ngày. Bất quá, hiện tại hắn rất muốn biết giờ là canh mấy? Ngày hôm nay đã qua chưa? Nếu đã qua rồi, thì qua được bao lâu?
Hắn tự nói với mình rằng ngày hôm nay chưa qua đâu, vẫn còn chút thời gian. Hắn vẫn đợi cho tới khi nghe thấy tiếng gà gáy, lúc này mới không thể không thừa nhận “hôm nay” đã qua thật rồi.
Nhưng tại sao tiểu Bạch xà trong tay vẫn cứ lặng yên? Y trước sau không hề tỉnh dậy…
Vạn Ninh nhìn chằm chằm tiểu Bạch xà đã quá một ngày, phi thường xác định rằng cơ thể y vẫn còn độ ấm, hô hấp cũng thong thả kéo dài, nhưng vì sao, vì cái gì vẫn không tỉnh lại?
“Chẳng lẽ ta nhớ sai ngày? Không thể nào. Bắt đầu vào tháng mười một, hôm trước là trừ tịch, hôm qua là mùng một tết, ba tháng, không có sai a.”
“Chẳng lẽ ta trong thời gian qua vô tình làm a Bạch bị thương mà không biết? Nhưng mà a Bạch so với lúc trước cũng không thấy có điểm gì khác a?”
Vạn Ninh nghĩ mãi không ngừng, nghĩ đến mức đầu óc đã muốn nổ tung cũng không rõ nguyên nhân..
Cứ tiếp tục như vậy chẳng có gì tiển triển, hắn phải tìm người giúp, nhưng tìm ai đây? Đại phu dưới núi đều là bắt mạch cứu người, họ có thể bắt mạch cho xà sao?
Vô luận như thế nào, đều không thể ngồi yên như thế này được, hắn phải xuống núi tìm người giúp đỡ!
Hạ quyết tâm, Vạn Ninh đem Tiểu Bạc xà bỏ vào túi áo, khoác thêm áo khoác chống lạnh, vội vàng ra mở cửa.
“Đại xà đại nhân, chúc mừng ngài tỉnh dậy a!”
Mới mở cửa miếu ra đã thấy thứ gì nhào vào lòng hắn, hắn theo phản xạ giơ tay chặn trước ngực bảo vệ tiểu Bạch xà. Chăm chú nhìn người nọ, phía sau còn có hai người, một nữ tử có mái tóc màu hồng nâu gợn sóng, một thanh lệ thiếu niên chừng hơn mười tuổi.
“Tộc trưởng, tộc trưởng, ngươi ôm nhầm người rồi!” Nữ tử xấu hổ kéo kéo áo người kì lạ kia.
“Làm sao có thể ôm sai? Chúng ta đã lần theo yêu khí của đại xà đại nhân.... Di, ngươi là ai a?” Người nọ vẫn ở trong ngực hắn ngẩng đầu lên, lúc này Vạn Ninh mới nhìn rõ, y nguyên lai là một nam tử tuấn tú nhã nhặn.
“Ta gọi là Vạn Ninh, các ngươi là?”
“Ngươi chính là Vạn Ninh a?” Nghe hắn tự giới thiệu, người được gọi là tộc trưởng kia liền a một tiếng, hai vị đằng sau cũng che miệng cười trộm, không biết rõ này là dụng ý gì.”Ta là hồ yêu tộc trưởng, hai người kia Hồng Hồ cùng Xảo Hồ.”
Vừa nghe đối phương là yêu quái, Vạn Ninh theo phản xạ lùi lại mấy bước.
“Các ngươi tới đây làm gì?”
“Vạn Tiểu ca ngươi chớ nôn nóng!” Hồ yêu tộc trưởng cười duyên sấn tới, không ngờ rằng Vạn Ninh lại không bị mê hoặc mà còn lùi lại thêm nữa, làm y cảm thấy bị mất mặt vô cùng, đành đứng yên tại chỗ, không thèm tới gần nữa. “Khụ, ta đến chúc mừng đại xà đại nhân tỉnh lại sau thiên kiếp.”
“Các ngươi sao biết y ở đây?”
“Đương nhiên là lần theo yêu khí.” Xảo Hồ nhảy về phía trước hai bước nói “Toàn bộ Hồ tộc chúng ta đều chịu ân huệ to lớn của đại xà đại nhân, được hấp thụ yêu khí của y, cho nên có thể dựa vào yêu khí mà tìm đến.”
“Các người hấp thụ yêu khí của a Bạch?” Nghe lại càng khủng bố hơn, Vạn Ninh trái phái vội vàng tìm kiếm vũ khí phòng vệ.
“Vạn tiểu ca, đừng hiểu nhầm, là y để cho chúng ta hấp thụ a.” Hồng Hồ nhìn Vạn Ninh bị hai người kia dọa cho thành cái dạng như lâm đại địch, liền vội vàng tiến lên trước giải thích “Hơn ba tháng trước, đại xà đại nhân có đến lãnh địa của chúng ta, nói có việc cần chúng ta hỗ trợ, còn nguyện ý cho chúng ta lại gần hấp thụ chút tinh khí của y để thanh lọc yêu khí của mình. Sau đó chúng ta thấy yêu khí càng ngày càng yếu, biết rằng đại xà đại nhân sắp gặp thiên kiếp, thực sự lo lắng vô cùng, bất quá hôm qua lại thấy yêu khí của đại xà đại nhân hồi phục lại, nghĩ thầm rằng nhất định ngài ấy đã vượt qua được thiên kiếp, cho nên muốn đến chúc mừng.”
“Hơn ba tháng trước....” Vạn Ninh nhớ tới ba tháng trước mình làm a Bạch tức giận, a Bạch mất tích vài ngày, trở về cũng có nói là tới chỗ Hồ tộc.”Nguyên lai là các ngươi a....”
“Xem ra đại xà đại nhân nói qua cho ngươi biết a! Đúng rồi, sao không thấy đại xà đại nhân đâu?”
Hồ yêu tộc trưởng vừa hỏi, Vạn Ninh liền như kẻ chết đuối gặp được khúc gỗ trôi, liền kéo áo ra.
“A Bạch, a Bạch một mực không tỉnh lại. Ngày hôm qua, đến hôm nay vẫn vậy…” Vạn Ninh khổ sở nói, mang tiểu Bạch xà từ từ ôm ra cho bọn họ xem
“Di, đại xà đại nhân như thế nào vẫn còn ngủ đông đây?” Hồ yêu tộc trưởng nhìn cũng không hiểu được mà nghi hoặc.
“Có phải là bị thương không?” Vạn Ninh vội vàng hỏi.
“Đại xà đại nhân tinh khí no đủ, mạch đập ổn định, không giống bị thương a!” Hồng hồ quan sát trong chốc lát nói.
“Có thể hay không là ta tính sai thời gian, hắn đêm nay hoặc là ngày mai mới hồi tỉnh?”
“Chính là yêu khi của đại xà đại nhân đã phục hồi từ hôm qua rồi!” Xảo Hồ dùng biểu tình ngây thơ nói
“Như vậy rốt cuộc là vì cái gì a!” Vạn Ninh gấp đến độ nhịn không được mà nói lớn.
“Không biết.” Ba hồ yêu đồng lúc lắc đầu.
Vạn Ninh như vậy vừa nghe, khóc không ra nước mắt, mang a Bạch trở lại lồng ngực “Vậy phải làm sao bây giờ….?”
“Vượt qua thiên kiếp không phải chuyện thông thường. Ta cũng không biết vì sao đã qua được thiên kiếp đại xà đại nhân vẫn không tỉnh lại. Nhưng có thể xác định, yêu khí trong người ngài ấy đã cường đại như lúc trước, thân thể cũng không có thương tật gì. Vạn tiểu ca ngươi đừng nóng vội, nói không chừng, vài ngày nữa ngài ấy sẽ tỉnh lại thôi.” Hồ yêu tộc trưởng an ủi.
Tuy không biết vì sao a Bạch không tỉnh lại, nhưng ít nhất vẫn biết y không bị thương tổn gì, nhất định một ngày nào đó sẽ hồi tỉnh, chỉ không biết ấy là ngày nào.
Hồ yêu tộc trưởng trước khi rời đi còn nói, mùa đông giá rét đã qua, không cần giữ ấm cho đại xà đại nhân nữa, y có thể tự dùng thân nhiệt của cơ thể để duy trì nhiệt lượng, chỉ cần tìm một nơi ở an toàn là được.
Vì vậy Vạn Ninh đặt a Bạch trở lại hộp gỗ buộc tại lưng áo, rồi dập tắt đống lửa trong lò sưởi, thu dọn đống đồ đạc, sau đó mang tất cả gia sản của mình xuống núi.
=========================================
Về đến nhà, hắn nói với cha mẹ rằng a Bạch vẫn chưa thu xếp được thời gian để đến, hai lão nhân lộ ra biểu tình thất vọng, nhưng người thất vọng nhất đương nhiên vẫn là Vạn Ninh.
Hắn trở về phòng, đem hộp gỗ đặt ở bên cạnh chiếc hộp đựng vảy rắn, sau đó hun lửa trong lò sưới. Tuy rằng mùa đông giá rét đã qua, nhưng cũng chỉ mới được vài ngày thôi, cả Tết vẫn ngập trong luồng không khí rét lạnh.
Vạn Ninh mấy ngày nay bận bịu sửa sang lại nhà cửa, dọn dẹp những nơi hai lão nhân gia không làm tới, sau đó ra chợ mua chút đồ tết, trở về để hai lão nhân gia mang đi làm quà biếu hàng xóm.
Bất quá dù đi đâu hắn cũng mang hộp gỗ buộc sau lưng áo, tùy lúc nhìn rắn nhỏ ở bên trong. Những lúc bị người ngoài bắt gặp liền nói tìm thấy một chú rắn nhỏ bị thương, muốn mang về nuôi thử xem sao. Hắn nghĩ thầm, cứ lén lén lút lút chẳng thà nói ra cho mọi người biết, như vậy sẽ chẳng ai tò mò, đối với a Bạch cũng bớt nguy hiểm.
Lúc ngủ, hắn cũng không buộc người lại nữa, chỉ ôm hộp gỗ ở trước ngực
Tối hôm đó, hắn đang ngủ thì có người nhảy từ cửa sổ vào.
“Uy, Bạch phụ thân đâu?”
Vạn Ninh vốn tưởng rằng là cường đạo hoặc tiểu trộm, theo phản xạ ôm chiếc hộp chặt hơn, lại thấy người mặt mày hung dữ mặc áo da hổ sặc sỡ kia thật quen mắt, hắn lại kêu “Bạch phụ thân”, lúc này mới nhận ra a Hổ.
“Ta hỏi ngươi Bạch phụ thân đâu?” A Hổ đối Vạn Ninh vốn chẳng có chút khẩu khí hay ho, lại thêm hắn ba tháng không gặp a Bạch liền càng thêm nóng máu, sốt ruột vô cùng.
Vạn Ninh thấy a Hổ cũng bình an trở về, trong lòng rất cao hứng, nhưng lại nhớ a Bạch vẫn chưa tỉnh lại, có chút chột dạ, mang hộp trước ngực mở ra cho hắn xem.
“Bạch phụ thân!” A Hổ vui vẻ ôm lấy chiếc hộp, lại thấy a Bạch vẫn ngủ yên không có phản ứng, bất giác thấy không chút phù hợp.”Bạch Phụ thân làm sao vậy? Vì cái gì còn ngủ?”
“A Bạch vẫn không hề tỉnh, Hồ yêu tộc trưởng cũng đã xem qua, nói y không bị thương, không sinh bệnh, cũng đã vượt qua thiên kiếp, không hiểu sao vẫn không tỉnh.”
“Ngươi! Ngươi thật sự hảo hảo bảo vệ y không đấy?” A Hổ hung hăng trừng mắt Vạn Ninh.
Nếu như nói chuyện khác, Vạn Ninh có thể nhẩm lại xem mình có thực sự cố gắng hay không nhưng riêng việc bảo vệ a Bạch thì hắn liền có thể ngửa cổ nhìn trời mà thế, vỗ ngực cam đoan mình làm rất tốt.
“Ta có hảo hảo bảo vệ y, không để y chịu lạnh! Hồ yêu tộc trưởng cũng nói, a Bạch không có bị thương, không sinh bệnh!” Bởi vì nhiều ngày lo lắng mà không có chỗ phát tiết, Vạn Ninh lúc này cũng nói lớn tiếng.
“Bạch phụ thân một nghìn năm đạo hạnh, y có sinh bệnh hay bị thương ở đâu, bọn hồ yêu kia nhìn ra sao!”
“Vậy ai có thể nhìn ra, ngươi nói cho ta, ta mang a Bạch tới tìm người đó!”
“Ta mà biết thì cần gì lo lắng như thế này?”
“Ngươi sốt ruột thì bộ ta không khẩn trương sao? Ta so với ngươi còn lo lắng gấp nhiều lần!”
“Cái gì cơ, ngươi giỏi thật đấy!”
Đang lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co không dứt, thì một thân ảnh nhỏ nhắn từ sau lưng a Hổ bước ra.
“A Hổ A Hổ, không nên tức giận.”
Bởi vì thân hình a Hổ to lớn nên che hết cả người phía sau, Vạn Ninh phải nghiêng người ra mới nhìn thấy được. Là một thiếu niên không cao hơn năm thước, nếu dùng tiêu chuẩn của con người để xác định, ước chừng là mười ba mười bốn tuổi. Sở dĩ nói “tiêu chuẩn của con người” vì những đầu ngón tay nho nhỏ bám trên lưng a Hổ kia đều đồng màu trà tinh tế.
“Vị này chính là....” Vạn Ninh chỉ vào thiếu niên, hỏi a Hổ.
“Mắc mớ gì tới ngươi?” A Hổ không vui rống giận.
“A Hổ A Hổ, đừng hung dữ như vậy.” Thiếu niên sờ sờ bụng a Hổ trấn an, sau đó nhô đầu ra phía trước “Ta gọi là Tiểu Hà, là A Hổ đặt tên cho ta đó.”
“Đó, Tiểu Hà. Vậy ngươi.... Là yêu quái gì a?” Vạn Ninh coi như chuyện thường tình mà hỏi vấn đề này, trong lòng quả thật là tư vị lẫn lộn.
“Ta là....”
“Không cần nói với hắn!” A Hổ bịt miệng tiểu Hà, bế y lên. Từ trên cao nhìn xuống, vừa vặn có thể cho tiểu Hà trông thấy a Bạch nằm trong chiếc hộp a Hổ đang cầm trong tay.
“Di?” Tiểu Hà phát ra một tiếng nghi vấn, nhưng thanh âm quá nhỏ, dường như hai người kia không nghe thấy
“Ngươi đã không có cách để hảo hảo chăm sóc Bạch phụ thân, thì để ta mang y đi.”
“Không được!” Vạn Ninh xông lên trước, bắt lấy cánh tay a Bạch.”Ta cùng a Bạch…đã bàn bạc rồi, đợi sau khi y tỉnh lại sẽ gả cho ta!”
“Gả cho ngươi? Gả cho một con người? Hừ, ngươi cũng quá không biết tự lượng sức mình! Bạch phụ thân của ta là đại xà một nghìn năm đạo hạnh, con người nhỏ bé như ngươi có gì tốt cơ chứ?”
“Ta không phải loại người ấy, hắn chỉ có thể gả cho ta.” A Bạch yêu quý mình như vậy, a Hổ lại ghét bỏ hắn, cảm giác như a Hổ đang gián tiếp mắng a Bạch vậy, điều này làm cho Vạn Ninh càng thêm tức giận. “Nói sau này lấy hay không lấy cũng chẳng đến lượt ngươi nói. Chờ a trắng tỉnh lại, tự ngươi hỏi y đi.”
“Cái kia....” Tiểu Hà nhìn nhìn A Hổ, nhìn nhìn Vạn Ninh, lại thấy đôi mắt kim xanh của tiểu bạch xà trong hộp kia…….đang cười với mình a, mặt mũi tức thì đỏ lựng lên.
Bạch phụ thân quả thực đẹp………Rất đẹp ấy chứ….A, phải nói với a Hổ, đây là đại sự a!
“A Hổ, a Hổ, a Hổ a Hổ....” Tiểu Hà nắm lấy vạt áo của a Hổ không ngừng làm ồn.
“Ta đương nhiên sẽ hỏi Bạch phụ thân, còn sẽ thuyết phục y đừng có gả cho ngươi!” A Hổ nghe được tiếng gọi của tiểu Hà nhưng hắn chỉ qua loa vỗ vỗ lưng y.
“A Bạch không nghe lời ngươi đâu, a Bạch đã, đã làm thê tử chưa cưới hỏi của ta!” Vạn Ninh nói đến đỏ mặt tía tai, nhưng không biết là vì tức giận hay xấu hổ, có khi là cả hai.
“Bạch phụ thân….y đã....” Ý đồ xen vào giữa câu chuyện của tiểu Hà lần nữa bị chặn lại, a Hổ liều mạng che miệng y.
“Chưa có cưới hỏi, ngươi cũng biết là chưa có cưới hỏi sao? Nói cho biết, Bạch phụ thân là đực a, hắn không thể làm thê tử ngươi. Tiểu Hà ngoan, đợi một lát chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Ai nói nam nhân không thể làm thê tử? Tiểu Hà không phải cũng là nam nhân sao?”
“Tiểu Hà y….ôi!” A Hổ co tay lại, trừng lớn mắt nhìn tiểu Hà. “Ngươi cắn ta để làm gì?”
“Bạch phụ thân đã tỉnh a!” Tiểu Hà thở phì phò nói.
A Hổ cùng Vạn Ninh còn không kịp nhìn về phía hộp gỗ, tiểu Bạch xà nháy mắt đã biến lớn gấp trăm lần, thân thể như bánh xe lớn, muốn đem phòng Vạn Ninh chật ních lại.
“Oa ~~” Vạn Ninh cùng A Hổ bị ép cuộn lại trong thân thể a Bạch, chỉ có tiểu Hà đã lập tức trèo lên lưng y.
“A, a Bạch ngươi như thế nào đột nhiên biến lớn như vậy a?” Vạn Ninh không ngừng trượt trong thân thể a Bạch, đến mức đầu óc choáng váng.
“Ngu ngốc! Bạch phụ thân là đang duỗi người a!” A Hổ cũng cũng không khá hơn chút nào, chỉ cần hơi nhúc nhích được một chút liền bị phần thân khác của a Bạch đè lên, mấy lần như thế mới buông tha..
A Bạch duỗi lưng chừng một khắc, thẳng cho tới khi Vạn Ninh cùng a Hổ đều choáng váng say sẩm mới ngừng lại. Sau đó tại hai người.... Một người một hổ hoa mắt loạn xạ, a Bạch biến thành hình người, còn vui vẻ ôm tiểu Hà trong ngực.
“A Bạch, a Bạch!” Tuy rằng đầu còn quay cuồng, hai con người còn đang trình diễn những động tác võ thuật đẹp mắt, nhưng Vạn Ninh xác định đây không phải nằm mộng.
Hắn nhiều lần mơ thấy a Bạch tỉnh lại…nhưng khi hắn thức giấc, a Bạch vẫn đang ngủ a. Hắn luôn tự nhủ ngày mai a Bạch sẽ tỉnh lại, cho dù đã qua nhiều cái ngày mai, nhưng hắn vẫn tin tưởng vào cái “ngày mai” ấy.
Chỉ là một ngày nối tiếp một ngày, hắn không biết đã qua mùng bảy, mùng tám, hay là mùng mười, chỉ biết là còn chưa tới nguyên tiêu [rằm tháng giêng].
“Thật sự tốt quá....” Vạn Ninh lau lau hai hốc mắt nóng ướt, nhìn a Bạch buông tiểu Hà ra, chậm rãi bước tới bên hắn..
Một bên đích A Hổ còn muốn ngăn cản, bị Tiểu Hà dùng hết toàn thân khí lực ngăn chặn.... Đương nhiên là kéo không được, nhưng là vì cũng không thể làm Tiểu Hà ngã sấp xuống, A Hổ đành phải bất đắc dĩ ôm lấy Tiểu Hà, ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nhìn xem.
A Bạch đến bên Vạn Ninh, còn đang định đỡ Vạn Ninh lên, nhưng không ngờ Vạn Ninh lại rất nhay ôm y vào lồng ngực.
“Ai ai, đau a.” A Bạch kinh hô một tiếng, Vạn Ninh chưa từng thô lỗ như vậy.
“A, thật xin lỗi!” Vạn Ninh vội vàng nới lỏng lực đạo, nhưng vẫn chăm chăm ôm y vào ngực mình
A Bạch cười cười, vòng tay ôm cổ hắn, ngả đầu vào bờ vai rộng của hắn, không nói gì nữa.
“Thật tốt quá, thật tốt quá....” Vạn Ninh trong đầu có đủ thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc này lại không biết nên nói gì trước tiên, cảm giác như tất cả nhưng thứ mình nghĩ ra đều vô cùng quan trọng.
A Bạch cọ cọ cổ hắn, cố trấn an tâm tình kích động của Vạn Ninh.
Một hồi lâu sau, Vạn Ninh hít thật sâu, cảm thấy mình đã có thể nói chuyện trôi chảy. Hắn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp làm sao của a Bạch, a Bạch cũng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đợi chờ điều hắn muốn nói.
Tiểu Hà ở một bên khẩn trương nắm lấy quần áo a Hổ, một bên thầm nghĩ, Vạn đại ca đó muốn cầu hôn Bạch phụ thân sao?
A Hổ thì là vừa vội vừa tức, muốn tiến lên cản trở, nhưng lại biết Bạch phụ thân cũng cam nguyện, liền cảm thấy càng khó bước lên.
Vạn Ninh vuốt ve khuôn mặt kiều nộn của a Bạch, a Bạch cũng nhắm hai mắt lại, tận hưởng cảm giác đã thiếu vắng lâu nay.
“Ta nghĩ, Tết Nguyên Tiêu... ”
“Ân?”
Vạn Ninh tươi cười, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
“Tết Nguyên Tiêu….Ta không cần phải lo lắng bánh trôi quá lớn không nhét vừa miệng ngươi thì phải làm sao nữa rồi.”
“…..”
“…..”
“……”
“Ôi! A Bạch sao ngươi lại cắn ta?”
A Hổ cùng tiểu Hà cùng lúc vỗ trán, vội xoay người che miệng cười trộm
Muốn cùng Bạch phụ thân của ta thành thân sao? Ngươi còn kém xa lắm!
-Chính văn hoàn-
A Sùng bước lên, cùng phu phụ Vạn gia đỡ a Ninh dậy.
“Được rồi, được rồi, mau vào trong miêu đi, mọi người cứ tụ tập cả đám tại đây chẳng phải là muốn đông thành đá hay sao?”
Bọn họ lúc này mới cùng nhau trở vào miếu nhỏ.
Vào tới bên trong, mọi người bắt đầu khuân gỗ, chuẩn bị bữa cơm đoàn viên trừ tịch. Miếu tuy rằng không lớn nhưng nhóm người cũng không thấy chật chội, trái lại càng thêm ấm áp.
Bởi vì không thuận tiện nấu đồ ăn, ngoại trừ chỗ lương khô a Sùng mang tới thì không còn gì, nên họ liền dũng cảm, mang toàn bộ số rau nấu thành hai nồi canh hương vị khác nhau, ăn cùng với lương khô, coi như là thử một hương vị mới.
Có người đi cùng, bọn họ cười nói nhộn nhịp, thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng chốc đã thấy bầu trời chuyển tối, mọi người đành mang xoong nồi cùng bát trống không chuẩn bị xuống núi, còn Vạn Ninh thì đi theo tiễn chân bọn họ.
Còn chưa tới lưng trừng núi, Vạn đại nương cùng mẫu thân của a Sùng đã muốn ở lại cùng Vạn Ninh, bảo rằng sau khi trời tối, không nói gì hắn mà cả đám người bọn họ cũng cảm thấy nguy hiểm, mà bọn họ được trở về làng, còn hắn phải ở lại trên núi a.
“Kìa, cha mẹ, bác gái, mọi người cứ về đi, a Sùng, tẩu tẩu, lại phiền hai người rồi. Ta ngày mai, chậm nhất là ngày mốt sẽ về, có thể còn về cùng a Bạch nữa.”
Vừa nghe vị Bạch công tử thiện lương thánh khiết như tiên nhân kia sẽ trở về, trong lòng bọn họ lại càng mong tết âm lịch tới kia.
Vạn Ninh trở lại trong miếu, liền đem những vật dụng chưa kịp thu dọn vừa rồi đem ra rửa sạch, cũng tới bên cái ao mà tuyết đã tan đi một nửa, múc chút nước về đun, tẩy rửa cơ thể sạch sẽ, đến tóc cũng dùng bồ kết để gội.
Hắn muốn trong bộ dạng hoàn hảo nhất, tinh thần tốt nhất mà đón a Bạch tỉnh dậy.
Tuy buổi trưa có bận bịu, cũng đã ăn no, tắm giặt thoải mái, nhưng Vạn Ninh vẫn không thấy buồn ngủ, bởi vì “hôm nay” đang kết thúc.
A Bạch ngày mai sẽ thức dậy, nhưng là vào lúc nào của ngày mai đây? Vạn Ninh nằm trong chăn, ôm chặt a Bạch trên bụng mình. Hắn khoái trá tưởng tượng lúc đôi mắt tiểu Bạch xà mở to nhìn thấy hắn, cái bộ dáng ấy nhất định cực điểm đáng yêu, khiến hắn có ý nghĩ muốn nuốt luôn y vào bụng.
Đợi đã, lúc này không hề đói bụng, sao hắn lại có được hình dung như vậy nhỉ? Vạn Ninh càng cười vui vẻ, chọt chọt cái đầu nho nhỏ của tiểu Bạch xà.
Đến khoảng canh ba, Vạn Ninh vẫn cứ như vậy mà nhìn rắn nhỏ say sưa ngủ trên bụng mình, không làm bất cứ việc gì, như vậy mà chờ thời gian trôi đi.
=========================================
Mảnh trời đen tối dần dần chuyển sáng, đón lấy tiếng gà gáy cùng chim hót reo mừng, vầng mặt trời theo đó lộ diện, khung cảnh càng trở nên nhộn nhịp.
Hôm nay là mùng một Tết, mọi người đều rời giường từ sớm, đứng trước cổng nhà gửi nhau lời chúc bình an, mong cho bạn bè hàng xóm một năm mới có sức khỏe tốt, làm ăn thuận lợi, sau đó, mấy đứa trẻ con bắt đầu trò chơi ưa thích của mình, đốt pháo tưng bừng. Nhà nhà cũng bắt đầu khởi hành sang nhà bằng hữu, thân giao chúc tết, nơi nơi đều hân hoan, náo nhiệt cực kỳ.
Năm nay khác hẳn với những năm trước, mồng một tết mà có một vầng mặt trời to tròn chói sáng, tất cả đều cho đây là điềm báo may mắn, năm nay sẽ là một năm thịnh vượng.
Hoạt động đốt pháo cùng chúc tết cứ vậy diễn ra từ lúc sáng sớm cho đến chiều muộn, mọi người đều luyến tiếc không muốn tạm biệt ngày này, ai ai cũng đi ngủ muộn hơn, thậm chí tới đêm vẫn còn rước pháo, hơn nữa, không khí náo nhiệt này ít nhất cũng phải kéo dài ba ngày.
Động vật sống trên núi không có ngày Tết, bọn chúng chỉ đơn thuần thấy hôm nay trời nhiều nắng lạ thường, tuyết cũng tan sớm hơn những năm trước tận hai ngày, nên tranh thủ ra ngoài kiếm ăn, làm không khí cùng cảnh vật trên núi so với nhân gian không hề kém náo nhiệt.
Nhưng khi mặt trời khuất dạng sau dãy núi, vạn vật cũng theo đó mà trở nên im lìm, ngoại trừ một vài người vẫn còn rước pháo bên ngoài, thì mọi người cũng như động vật đều vì mệt mỏi đều trở về nghỉ ngơi.
Về đêm, dưới chân núi vẫn còn vẳng tới tiếng pháo nổ giòn tan, nhưng trên núi đã là một mảnh tĩnh lặng.
Đối với Vạn Ninh mà nói, bốn phía tĩnh tại như vậy dường như còn nghe được tiếng chảy của thời gian, bởi trên núi không thấy bóng mặt trời, cũng không có phu canh [người đi tuần báo giờ giấc] nên hắn đành dùng “Bình minh”, “Mặt trời lên tới đỉnh” và “mặt trời lặn” để tính thời gian trong ngày. Bất quá, hiện tại hắn rất muốn biết giờ là canh mấy? Ngày hôm nay đã qua chưa? Nếu đã qua rồi, thì qua được bao lâu?
Hắn tự nói với mình rằng ngày hôm nay chưa qua đâu, vẫn còn chút thời gian. Hắn vẫn đợi cho tới khi nghe thấy tiếng gà gáy, lúc này mới không thể không thừa nhận “hôm nay” đã qua thật rồi.
Nhưng tại sao tiểu Bạch xà trong tay vẫn cứ lặng yên? Y trước sau không hề tỉnh dậy…
Vạn Ninh nhìn chằm chằm tiểu Bạch xà đã quá một ngày, phi thường xác định rằng cơ thể y vẫn còn độ ấm, hô hấp cũng thong thả kéo dài, nhưng vì sao, vì cái gì vẫn không tỉnh lại?
“Chẳng lẽ ta nhớ sai ngày? Không thể nào. Bắt đầu vào tháng mười một, hôm trước là trừ tịch, hôm qua là mùng một tết, ba tháng, không có sai a.”
“Chẳng lẽ ta trong thời gian qua vô tình làm a Bạch bị thương mà không biết? Nhưng mà a Bạch so với lúc trước cũng không thấy có điểm gì khác a?”
Vạn Ninh nghĩ mãi không ngừng, nghĩ đến mức đầu óc đã muốn nổ tung cũng không rõ nguyên nhân..
Cứ tiếp tục như vậy chẳng có gì tiển triển, hắn phải tìm người giúp, nhưng tìm ai đây? Đại phu dưới núi đều là bắt mạch cứu người, họ có thể bắt mạch cho xà sao?
Vô luận như thế nào, đều không thể ngồi yên như thế này được, hắn phải xuống núi tìm người giúp đỡ!
Hạ quyết tâm, Vạn Ninh đem Tiểu Bạc xà bỏ vào túi áo, khoác thêm áo khoác chống lạnh, vội vàng ra mở cửa.
“Đại xà đại nhân, chúc mừng ngài tỉnh dậy a!”
Mới mở cửa miếu ra đã thấy thứ gì nhào vào lòng hắn, hắn theo phản xạ giơ tay chặn trước ngực bảo vệ tiểu Bạch xà. Chăm chú nhìn người nọ, phía sau còn có hai người, một nữ tử có mái tóc màu hồng nâu gợn sóng, một thanh lệ thiếu niên chừng hơn mười tuổi.
“Tộc trưởng, tộc trưởng, ngươi ôm nhầm người rồi!” Nữ tử xấu hổ kéo kéo áo người kì lạ kia.
“Làm sao có thể ôm sai? Chúng ta đã lần theo yêu khí của đại xà đại nhân.... Di, ngươi là ai a?” Người nọ vẫn ở trong ngực hắn ngẩng đầu lên, lúc này Vạn Ninh mới nhìn rõ, y nguyên lai là một nam tử tuấn tú nhã nhặn.
“Ta gọi là Vạn Ninh, các ngươi là?”
“Ngươi chính là Vạn Ninh a?” Nghe hắn tự giới thiệu, người được gọi là tộc trưởng kia liền a một tiếng, hai vị đằng sau cũng che miệng cười trộm, không biết rõ này là dụng ý gì.”Ta là hồ yêu tộc trưởng, hai người kia Hồng Hồ cùng Xảo Hồ.”
Vừa nghe đối phương là yêu quái, Vạn Ninh theo phản xạ lùi lại mấy bước.
“Các ngươi tới đây làm gì?”
“Vạn Tiểu ca ngươi chớ nôn nóng!” Hồ yêu tộc trưởng cười duyên sấn tới, không ngờ rằng Vạn Ninh lại không bị mê hoặc mà còn lùi lại thêm nữa, làm y cảm thấy bị mất mặt vô cùng, đành đứng yên tại chỗ, không thèm tới gần nữa. “Khụ, ta đến chúc mừng đại xà đại nhân tỉnh lại sau thiên kiếp.”
“Các ngươi sao biết y ở đây?”
“Đương nhiên là lần theo yêu khí.” Xảo Hồ nhảy về phía trước hai bước nói “Toàn bộ Hồ tộc chúng ta đều chịu ân huệ to lớn của đại xà đại nhân, được hấp thụ yêu khí của y, cho nên có thể dựa vào yêu khí mà tìm đến.”
“Các người hấp thụ yêu khí của a Bạch?” Nghe lại càng khủng bố hơn, Vạn Ninh trái phái vội vàng tìm kiếm vũ khí phòng vệ.
“Vạn tiểu ca, đừng hiểu nhầm, là y để cho chúng ta hấp thụ a.” Hồng Hồ nhìn Vạn Ninh bị hai người kia dọa cho thành cái dạng như lâm đại địch, liền vội vàng tiến lên trước giải thích “Hơn ba tháng trước, đại xà đại nhân có đến lãnh địa của chúng ta, nói có việc cần chúng ta hỗ trợ, còn nguyện ý cho chúng ta lại gần hấp thụ chút tinh khí của y để thanh lọc yêu khí của mình. Sau đó chúng ta thấy yêu khí càng ngày càng yếu, biết rằng đại xà đại nhân sắp gặp thiên kiếp, thực sự lo lắng vô cùng, bất quá hôm qua lại thấy yêu khí của đại xà đại nhân hồi phục lại, nghĩ thầm rằng nhất định ngài ấy đã vượt qua được thiên kiếp, cho nên muốn đến chúc mừng.”
“Hơn ba tháng trước....” Vạn Ninh nhớ tới ba tháng trước mình làm a Bạch tức giận, a Bạch mất tích vài ngày, trở về cũng có nói là tới chỗ Hồ tộc.”Nguyên lai là các ngươi a....”
“Xem ra đại xà đại nhân nói qua cho ngươi biết a! Đúng rồi, sao không thấy đại xà đại nhân đâu?”
Hồ yêu tộc trưởng vừa hỏi, Vạn Ninh liền như kẻ chết đuối gặp được khúc gỗ trôi, liền kéo áo ra.
“A Bạch, a Bạch một mực không tỉnh lại. Ngày hôm qua, đến hôm nay vẫn vậy…” Vạn Ninh khổ sở nói, mang tiểu Bạch xà từ từ ôm ra cho bọn họ xem
“Di, đại xà đại nhân như thế nào vẫn còn ngủ đông đây?” Hồ yêu tộc trưởng nhìn cũng không hiểu được mà nghi hoặc.
“Có phải là bị thương không?” Vạn Ninh vội vàng hỏi.
“Đại xà đại nhân tinh khí no đủ, mạch đập ổn định, không giống bị thương a!” Hồng hồ quan sát trong chốc lát nói.
“Có thể hay không là ta tính sai thời gian, hắn đêm nay hoặc là ngày mai mới hồi tỉnh?”
“Chính là yêu khi của đại xà đại nhân đã phục hồi từ hôm qua rồi!” Xảo Hồ dùng biểu tình ngây thơ nói
“Như vậy rốt cuộc là vì cái gì a!” Vạn Ninh gấp đến độ nhịn không được mà nói lớn.
“Không biết.” Ba hồ yêu đồng lúc lắc đầu.
Vạn Ninh như vậy vừa nghe, khóc không ra nước mắt, mang a Bạch trở lại lồng ngực “Vậy phải làm sao bây giờ….?”
“Vượt qua thiên kiếp không phải chuyện thông thường. Ta cũng không biết vì sao đã qua được thiên kiếp đại xà đại nhân vẫn không tỉnh lại. Nhưng có thể xác định, yêu khí trong người ngài ấy đã cường đại như lúc trước, thân thể cũng không có thương tật gì. Vạn tiểu ca ngươi đừng nóng vội, nói không chừng, vài ngày nữa ngài ấy sẽ tỉnh lại thôi.” Hồ yêu tộc trưởng an ủi.
Tuy không biết vì sao a Bạch không tỉnh lại, nhưng ít nhất vẫn biết y không bị thương tổn gì, nhất định một ngày nào đó sẽ hồi tỉnh, chỉ không biết ấy là ngày nào.
Hồ yêu tộc trưởng trước khi rời đi còn nói, mùa đông giá rét đã qua, không cần giữ ấm cho đại xà đại nhân nữa, y có thể tự dùng thân nhiệt của cơ thể để duy trì nhiệt lượng, chỉ cần tìm một nơi ở an toàn là được.
Vì vậy Vạn Ninh đặt a Bạch trở lại hộp gỗ buộc tại lưng áo, rồi dập tắt đống lửa trong lò sưởi, thu dọn đống đồ đạc, sau đó mang tất cả gia sản của mình xuống núi.
=========================================
Về đến nhà, hắn nói với cha mẹ rằng a Bạch vẫn chưa thu xếp được thời gian để đến, hai lão nhân lộ ra biểu tình thất vọng, nhưng người thất vọng nhất đương nhiên vẫn là Vạn Ninh.
Hắn trở về phòng, đem hộp gỗ đặt ở bên cạnh chiếc hộp đựng vảy rắn, sau đó hun lửa trong lò sưới. Tuy rằng mùa đông giá rét đã qua, nhưng cũng chỉ mới được vài ngày thôi, cả Tết vẫn ngập trong luồng không khí rét lạnh.
Vạn Ninh mấy ngày nay bận bịu sửa sang lại nhà cửa, dọn dẹp những nơi hai lão nhân gia không làm tới, sau đó ra chợ mua chút đồ tết, trở về để hai lão nhân gia mang đi làm quà biếu hàng xóm.
Bất quá dù đi đâu hắn cũng mang hộp gỗ buộc sau lưng áo, tùy lúc nhìn rắn nhỏ ở bên trong. Những lúc bị người ngoài bắt gặp liền nói tìm thấy một chú rắn nhỏ bị thương, muốn mang về nuôi thử xem sao. Hắn nghĩ thầm, cứ lén lén lút lút chẳng thà nói ra cho mọi người biết, như vậy sẽ chẳng ai tò mò, đối với a Bạch cũng bớt nguy hiểm.
Lúc ngủ, hắn cũng không buộc người lại nữa, chỉ ôm hộp gỗ ở trước ngực
Tối hôm đó, hắn đang ngủ thì có người nhảy từ cửa sổ vào.
“Uy, Bạch phụ thân đâu?”
Vạn Ninh vốn tưởng rằng là cường đạo hoặc tiểu trộm, theo phản xạ ôm chiếc hộp chặt hơn, lại thấy người mặt mày hung dữ mặc áo da hổ sặc sỡ kia thật quen mắt, hắn lại kêu “Bạch phụ thân”, lúc này mới nhận ra a Hổ.
“Ta hỏi ngươi Bạch phụ thân đâu?” A Hổ đối Vạn Ninh vốn chẳng có chút khẩu khí hay ho, lại thêm hắn ba tháng không gặp a Bạch liền càng thêm nóng máu, sốt ruột vô cùng.
Vạn Ninh thấy a Hổ cũng bình an trở về, trong lòng rất cao hứng, nhưng lại nhớ a Bạch vẫn chưa tỉnh lại, có chút chột dạ, mang hộp trước ngực mở ra cho hắn xem.
“Bạch phụ thân!” A Hổ vui vẻ ôm lấy chiếc hộp, lại thấy a Bạch vẫn ngủ yên không có phản ứng, bất giác thấy không chút phù hợp.”Bạch Phụ thân làm sao vậy? Vì cái gì còn ngủ?”
“A Bạch vẫn không hề tỉnh, Hồ yêu tộc trưởng cũng đã xem qua, nói y không bị thương, không sinh bệnh, cũng đã vượt qua thiên kiếp, không hiểu sao vẫn không tỉnh.”
“Ngươi! Ngươi thật sự hảo hảo bảo vệ y không đấy?” A Hổ hung hăng trừng mắt Vạn Ninh.
Nếu như nói chuyện khác, Vạn Ninh có thể nhẩm lại xem mình có thực sự cố gắng hay không nhưng riêng việc bảo vệ a Bạch thì hắn liền có thể ngửa cổ nhìn trời mà thế, vỗ ngực cam đoan mình làm rất tốt.
“Ta có hảo hảo bảo vệ y, không để y chịu lạnh! Hồ yêu tộc trưởng cũng nói, a Bạch không có bị thương, không sinh bệnh!” Bởi vì nhiều ngày lo lắng mà không có chỗ phát tiết, Vạn Ninh lúc này cũng nói lớn tiếng.
“Bạch phụ thân một nghìn năm đạo hạnh, y có sinh bệnh hay bị thương ở đâu, bọn hồ yêu kia nhìn ra sao!”
“Vậy ai có thể nhìn ra, ngươi nói cho ta, ta mang a Bạch tới tìm người đó!”
“Ta mà biết thì cần gì lo lắng như thế này?”
“Ngươi sốt ruột thì bộ ta không khẩn trương sao? Ta so với ngươi còn lo lắng gấp nhiều lần!”
“Cái gì cơ, ngươi giỏi thật đấy!”
Đang lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co không dứt, thì một thân ảnh nhỏ nhắn từ sau lưng a Hổ bước ra.
“A Hổ A Hổ, không nên tức giận.”
Bởi vì thân hình a Hổ to lớn nên che hết cả người phía sau, Vạn Ninh phải nghiêng người ra mới nhìn thấy được. Là một thiếu niên không cao hơn năm thước, nếu dùng tiêu chuẩn của con người để xác định, ước chừng là mười ba mười bốn tuổi. Sở dĩ nói “tiêu chuẩn của con người” vì những đầu ngón tay nho nhỏ bám trên lưng a Hổ kia đều đồng màu trà tinh tế.
“Vị này chính là....” Vạn Ninh chỉ vào thiếu niên, hỏi a Hổ.
“Mắc mớ gì tới ngươi?” A Hổ không vui rống giận.
“A Hổ A Hổ, đừng hung dữ như vậy.” Thiếu niên sờ sờ bụng a Hổ trấn an, sau đó nhô đầu ra phía trước “Ta gọi là Tiểu Hà, là A Hổ đặt tên cho ta đó.”
“Đó, Tiểu Hà. Vậy ngươi.... Là yêu quái gì a?” Vạn Ninh coi như chuyện thường tình mà hỏi vấn đề này, trong lòng quả thật là tư vị lẫn lộn.
“Ta là....”
“Không cần nói với hắn!” A Hổ bịt miệng tiểu Hà, bế y lên. Từ trên cao nhìn xuống, vừa vặn có thể cho tiểu Hà trông thấy a Bạch nằm trong chiếc hộp a Hổ đang cầm trong tay.
“Di?” Tiểu Hà phát ra một tiếng nghi vấn, nhưng thanh âm quá nhỏ, dường như hai người kia không nghe thấy
“Ngươi đã không có cách để hảo hảo chăm sóc Bạch phụ thân, thì để ta mang y đi.”
“Không được!” Vạn Ninh xông lên trước, bắt lấy cánh tay a Bạch.”Ta cùng a Bạch…đã bàn bạc rồi, đợi sau khi y tỉnh lại sẽ gả cho ta!”
“Gả cho ngươi? Gả cho một con người? Hừ, ngươi cũng quá không biết tự lượng sức mình! Bạch phụ thân của ta là đại xà một nghìn năm đạo hạnh, con người nhỏ bé như ngươi có gì tốt cơ chứ?”
“Ta không phải loại người ấy, hắn chỉ có thể gả cho ta.” A Bạch yêu quý mình như vậy, a Hổ lại ghét bỏ hắn, cảm giác như a Hổ đang gián tiếp mắng a Bạch vậy, điều này làm cho Vạn Ninh càng thêm tức giận. “Nói sau này lấy hay không lấy cũng chẳng đến lượt ngươi nói. Chờ a trắng tỉnh lại, tự ngươi hỏi y đi.”
“Cái kia....” Tiểu Hà nhìn nhìn A Hổ, nhìn nhìn Vạn Ninh, lại thấy đôi mắt kim xanh của tiểu bạch xà trong hộp kia…….đang cười với mình a, mặt mũi tức thì đỏ lựng lên.
Bạch phụ thân quả thực đẹp………Rất đẹp ấy chứ….A, phải nói với a Hổ, đây là đại sự a!
“A Hổ, a Hổ, a Hổ a Hổ....” Tiểu Hà nắm lấy vạt áo của a Hổ không ngừng làm ồn.
“Ta đương nhiên sẽ hỏi Bạch phụ thân, còn sẽ thuyết phục y đừng có gả cho ngươi!” A Hổ nghe được tiếng gọi của tiểu Hà nhưng hắn chỉ qua loa vỗ vỗ lưng y.
“A Bạch không nghe lời ngươi đâu, a Bạch đã, đã làm thê tử chưa cưới hỏi của ta!” Vạn Ninh nói đến đỏ mặt tía tai, nhưng không biết là vì tức giận hay xấu hổ, có khi là cả hai.
“Bạch phụ thân….y đã....” Ý đồ xen vào giữa câu chuyện của tiểu Hà lần nữa bị chặn lại, a Hổ liều mạng che miệng y.
“Chưa có cưới hỏi, ngươi cũng biết là chưa có cưới hỏi sao? Nói cho biết, Bạch phụ thân là đực a, hắn không thể làm thê tử ngươi. Tiểu Hà ngoan, đợi một lát chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Ai nói nam nhân không thể làm thê tử? Tiểu Hà không phải cũng là nam nhân sao?”
“Tiểu Hà y….ôi!” A Hổ co tay lại, trừng lớn mắt nhìn tiểu Hà. “Ngươi cắn ta để làm gì?”
“Bạch phụ thân đã tỉnh a!” Tiểu Hà thở phì phò nói.
A Hổ cùng Vạn Ninh còn không kịp nhìn về phía hộp gỗ, tiểu Bạch xà nháy mắt đã biến lớn gấp trăm lần, thân thể như bánh xe lớn, muốn đem phòng Vạn Ninh chật ních lại.
“Oa ~~” Vạn Ninh cùng A Hổ bị ép cuộn lại trong thân thể a Bạch, chỉ có tiểu Hà đã lập tức trèo lên lưng y.
“A, a Bạch ngươi như thế nào đột nhiên biến lớn như vậy a?” Vạn Ninh không ngừng trượt trong thân thể a Bạch, đến mức đầu óc choáng váng.
“Ngu ngốc! Bạch phụ thân là đang duỗi người a!” A Hổ cũng cũng không khá hơn chút nào, chỉ cần hơi nhúc nhích được một chút liền bị phần thân khác của a Bạch đè lên, mấy lần như thế mới buông tha..
A Bạch duỗi lưng chừng một khắc, thẳng cho tới khi Vạn Ninh cùng a Hổ đều choáng váng say sẩm mới ngừng lại. Sau đó tại hai người.... Một người một hổ hoa mắt loạn xạ, a Bạch biến thành hình người, còn vui vẻ ôm tiểu Hà trong ngực.
“A Bạch, a Bạch!” Tuy rằng đầu còn quay cuồng, hai con người còn đang trình diễn những động tác võ thuật đẹp mắt, nhưng Vạn Ninh xác định đây không phải nằm mộng.
Hắn nhiều lần mơ thấy a Bạch tỉnh lại…nhưng khi hắn thức giấc, a Bạch vẫn đang ngủ a. Hắn luôn tự nhủ ngày mai a Bạch sẽ tỉnh lại, cho dù đã qua nhiều cái ngày mai, nhưng hắn vẫn tin tưởng vào cái “ngày mai” ấy.
Chỉ là một ngày nối tiếp một ngày, hắn không biết đã qua mùng bảy, mùng tám, hay là mùng mười, chỉ biết là còn chưa tới nguyên tiêu [rằm tháng giêng].
“Thật sự tốt quá....” Vạn Ninh lau lau hai hốc mắt nóng ướt, nhìn a Bạch buông tiểu Hà ra, chậm rãi bước tới bên hắn..
Một bên đích A Hổ còn muốn ngăn cản, bị Tiểu Hà dùng hết toàn thân khí lực ngăn chặn.... Đương nhiên là kéo không được, nhưng là vì cũng không thể làm Tiểu Hà ngã sấp xuống, A Hổ đành phải bất đắc dĩ ôm lấy Tiểu Hà, ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nhìn xem.
A Bạch đến bên Vạn Ninh, còn đang định đỡ Vạn Ninh lên, nhưng không ngờ Vạn Ninh lại rất nhay ôm y vào lồng ngực.
“Ai ai, đau a.” A Bạch kinh hô một tiếng, Vạn Ninh chưa từng thô lỗ như vậy.
“A, thật xin lỗi!” Vạn Ninh vội vàng nới lỏng lực đạo, nhưng vẫn chăm chăm ôm y vào ngực mình
A Bạch cười cười, vòng tay ôm cổ hắn, ngả đầu vào bờ vai rộng của hắn, không nói gì nữa.
“Thật tốt quá, thật tốt quá....” Vạn Ninh trong đầu có đủ thiên ngôn vạn ngữ, trong lúc này lại không biết nên nói gì trước tiên, cảm giác như tất cả nhưng thứ mình nghĩ ra đều vô cùng quan trọng.
A Bạch cọ cọ cổ hắn, cố trấn an tâm tình kích động của Vạn Ninh.
Một hồi lâu sau, Vạn Ninh hít thật sâu, cảm thấy mình đã có thể nói chuyện trôi chảy. Hắn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp làm sao của a Bạch, a Bạch cũng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đợi chờ điều hắn muốn nói.
Tiểu Hà ở một bên khẩn trương nắm lấy quần áo a Hổ, một bên thầm nghĩ, Vạn đại ca đó muốn cầu hôn Bạch phụ thân sao?
A Hổ thì là vừa vội vừa tức, muốn tiến lên cản trở, nhưng lại biết Bạch phụ thân cũng cam nguyện, liền cảm thấy càng khó bước lên.
Vạn Ninh vuốt ve khuôn mặt kiều nộn của a Bạch, a Bạch cũng nhắm hai mắt lại, tận hưởng cảm giác đã thiếu vắng lâu nay.
“Ta nghĩ, Tết Nguyên Tiêu... ”
“Ân?”
Vạn Ninh tươi cười, nhẹ nhõm thở ra một hơi.
“Tết Nguyên Tiêu….Ta không cần phải lo lắng bánh trôi quá lớn không nhét vừa miệng ngươi thì phải làm sao nữa rồi.”
“…..”
“…..”
“……”
“Ôi! A Bạch sao ngươi lại cắn ta?”
A Hổ cùng tiểu Hà cùng lúc vỗ trán, vội xoay người che miệng cười trộm
Muốn cùng Bạch phụ thân của ta thành thân sao? Ngươi còn kém xa lắm!
-Chính văn hoàn-