Chuyện tình xảy ra cách một năm sau khi Vạn Ninh cùng a Bạch tương ngộ, ngày đó là tết Đoan Ngọ, Vạn Ninh giúp đi chẻ củi bán cho lão bản [ông chủ] của khách điếm, cùng lúc lại được nghe kể chuyện của Bạch xà nương nương, trong lòng thực sự thích thú không sao kế xiết.
“May mắn ta từ lâu đã biết a Bạch là rắn, không giống như Hứa Tiên, đùng một cái bị hù cho sợ chết khiếp, a Bạch cũng sẽ không phải như Bạch xà nương nương đi hái tiên thảo gì đó về a!”
Chuyện còn chưa kể xong, thì tiểu nhị của khách điếm đã tính xong tiền củi lửa tháng này, đương lúc Vạn Ninh ra nhận tiền thì lại thấy thuyết thư nhân [người kể chuyện] đang phân phát rượu Hùng Hoàng cho mọi người, đây là quà mà lão bản của quán trọ nhân tết Đoan Ngọ.
“Mọi người đến đây! Ai cũng có phần a! Đây là chút lễ vật của Trương lão bản a!”
Chúng hương dân đều ồ át chạy tới, mỗi người nhận lấy một vò rượu Hùng Hoàng nhỏ, năm nay bên trên xuống lệnh hạ giá nhiều mặt hàng, liền có thể buộc nhiều thêm vài giộp bánh chưng.
Hắn đang định rời đi thì bị thuyết thư nhân kéo lại, nhất quyết dúi vào tay hắn bình rượu Hùng Hoàng.
“A Ninh, ngươi mang cái này về cho đại nương. Cả nhà mỗi người uống một ngụm có thể xua đuổi được tà ma a!”
“Không, không cần! Người nhà ta không cần uống!” Vạn Ninh sợ tới mức liều mình cự tuyệt
“Sao lại không uống được? Vạn đại nương hàng năm đều tới khách điếm của chúng ta mua rượu nha! Ngươi bây giờ không nhận, chẳng nhẽ đợi tới khi trời tối, đại nương lại phải tới lấy hay sao?” Thuyết thư nhân đối với gia đình hắn cũng có quen biết sơ sơ, ngay lập tức ấn dí bình rượu vào ngực Vạn Ninh, sau đó ùn đẩy hắn ra khỏi khách điếm. “Được rồi, được rồi, giờ trở về giúp mẫu thân ngươi gói bánh chưng đi!”
Vạn Ninh định quay lại trả bình rượu Hùng Hoàng, nhưng lại nhớ ra hôm nay trước khi ra ngoài, mẫu thân hắn quả nhiên sai hắn phải mang một vò rượu về, hơn nữa còn nói giống hệt thuyết thư nhân, nếu hắn không mang rượu về, thì bà sẽ tự mình đi lấy.
“A Bạch thấy được thứ này có tức giận hay buồn lòng không a?”
Vạn Ninh lo lắng ôm bình rượu trở về nhà, dọc đường còn mua cho a Bạch rượu hoa quả, vạn nhất khiến a Bạch buồn hay tức giận, hắn liền mang rượu ra đền tội.
“Về rồi à?”
Trước cổng, a Bạch cùng Vạn đại nương đang ngồi gói bánh chưng.
“A, a Bạch, phải đè xuống, gói thật chặt, nếu không khi luộc sẽ không chín được!”
“Dạ, đại nương.” A Bạch dùng những ngón tay trắng noãn, thanh mảnh ép thật chặt gạo nếp, rồi thịt nạc, lòng đỏ trứng muối và hạt dẻ vào lá gói bánh chưng. Sau đó buộc lại bằng sợi bông, gói thành hình thù vô cùng đẹp mắt.
“A Bạch mặc dù mắt không nhìn thấy nhưng tay chân thật khéo léo nha!” Vạn đại nương nhìn chiếc bánh chưng xinh đẹp a Bạch vừa mới buộc, kìm lòng chẳng đặng mà khen không ngớt lời, biểu tình cứ như bà mẹ cảm thán “Khuê nữ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi!”
Vạn Ninh cầm hai bầu rượu, ngơ ngác nhìn a Bạch.
Tuy rằng hàng năm hắn đều thấy mẫu thân mình ngồi trước cổng nhà gói bánh chưng nhưng đến năm nay thì khác biệt vô cùng, có thêm a Bạch, khung cảnh bình dị ấy tựa như được khoác thêm một vầng hào quang rực rỡ.
A Bạch như trước vẫn mặc ti sam [áo tơ tằm] bạch sắc thuần khiết không vương chút bụi, chiếc ghế y ngồi bị che phủ bởi vạt áo, thoạt nhìn như đang ngồi trên mặt đất vậy, khiến người ta đặc biệt say mê. Ngón tay gắt gao kéo lấy những sợ bông, làn da trắng noãn vì vậy mà lưu lại những dấu hồng ngân, Vạn Ninh bất chợt thấy lòng mình ê ẩm, nhìn vào quả thực không nỡ.
“Kỳ quái, trước kia nhìn mẫu thân buộc bánh chưng đâu có đau lòng như vậy?”
Vạn Ninh lại bắt đầu gãi gãi đầu, có chút không tin được.
“A Ninh, con có mang rượu Hùng Hoàng về không?”
“Mang về rồi đây…A!” Vạn Ninh theo quán tính đáp lại Vạn đại nương, lời vừa thoát khỏi miệng mới nhớ ra a Bạch có thể sẽ mất hứng.
Trộm liếc a Bạch một cái, y vẫn giữ nguyên tư thế tao nhã mà buộc bánh chưng, không có phản ứng gì.
Vạn Ninh trong lòng thở hắt ra một hơi, nhưng vẫn có chút chột dạ liền mang vò rượu kia ra.
“A Bạch, ta mua cho ngươi một bình rượu trái cây, ăn bánh chưng xong thì có thể uống a!”
“Hảo a!” Nghe tới ba từ “rượu trái cây”, trên gương mặt a Bạch liền bung nở nụ cười ngọt ngào.
Vậy nên, Vạn Ninh ngay tức khắc quăng bình rượu Hùng Hoàng vào phòng bếp, sau đó liền đem rượu trái cây bày ra trước bàn trong phòng mình.
Trong bữa ăn, Vạn lão gia cùng Vạn Ninh kẻ tung người hứng, không ngớt lời khen bánh chưng Vạn đại nương cùng a Bạch gói quả thực là mỹ vị tuyệt trần. Vạn đại nương nghe xong liền tâm hoa nộ phóng, vui mừng ra mặt, cười nói rằng là nhờ có a Bạch giúp đỡ nên hương vị bánh chưng mới được thơm ngon như vậy.
“Kỳ thực, ta lén trộn mật ong trăm năm vào gạo nếp!” Lựa lúc Vạn đại nương cùng Vạn lão gia không để ý, a Bạch tiến đến nói thầm vào tai Vạn Ninh. “Vừa có thể dưỡng nhan kiện thân, cũng coi như chút lễ vật cho đại thúc cùng đại nương nhân tết Đoan Ngọ.”
“Ách…thật là…đa tạ ngươi!” Vạn Ninh lắp bắp nói, quả nhiên bị tâm ý của a Bạch dành cho cha mẹ mình làm cảm động không thôi, mặt khác lại vì hơi thở của a Bạch phả vào bên tai mà không được tự nhiên.
“Hai đứa thì thầm gì đấy, nói cho cha mẹ nghe cái nào!” Vạn đại nương thấy a Bạch kề sát thằng con mình to nhỏ qua lại, liền cố ý trêu chọc.
“Là đang nói tay nghề của đại nương thật tuyệt diệu, khiến ta suýt chút nữa thì nuốt cả lưỡi mình.”
“Ai nha, a Bạch, đừng nói như thế! Mau đến đây, ăn thêm ít bánh chưng, mấy chiếc bánh làm riêng cho ngươi, ta đã bỏ thêm rất nhiều rau quả rồi đấy, ăn vào thật sự rất ngon!”
“Đa tạ đại nương!”
Người một nhà [?] hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa tối, Vạn đại nương liền khấp cấp mang rượu Hùng Hoàng cùng mấy cái chén từ phòng bếp phóng ra,
“Mau lại đây, hôm nay nhất định phải uống rượu này!”
“Mẹ!” Vạn Ninh hoảng hốt đứng dậy, lại nhìn nhìn a Bạch. “Mẹ à, chúng ta vừa ăn bánh chưng xong, gạo nếp tiêu hóa không được tốt, hay là cứ đi ngủ trước rồi mai uống sau.”
Đương nhiên tới lúc đó hắn sẽ không để a Bạch uống, cha mẹ cũng sẽ không biết a.
“Chỉ một chén nhỏ, đâu bắt các ngươi tu cả bình, cần gì phải đợi ngủ dậy mới uống?” Vạn đại nương không thèm để ý tới lời của Vạn Ninh, mang ly rượu tới trước mặt a Bạch: “A Bạch, ở chỗ chúng ta mỗi khi tới tết Đoan Ngọ đều uống rượu Hùng Hoàng, không biết ở quê ngươi có như vậy không a?”
“Trước kia tựa hồ là có.” A Bạch cười cười, sau đó làm ra bộ dáng tự hỏi: “Bất quá lúc ta còn nhỏ, có người nghiên cứu ra trong rượu Hùng Hoàng có độc, hơn nữa tết Đoan Ngọ hàng năm đều khiến vài người chết, nên ở quê chúng ta không uống rượu này, ta thật ngạc nhiên, người ở đây có uống rượu này hay sao?”
“Có đôc?” Nghe tới chuyện nguy hiểm tính mạng, Vạn đại nương lập tức dừng lại thảng thốt
“Ân, vậy nên chúng ta chỉ dùng ở ngoài chứ không uống, như thế này…” A Bạch tiếp nhận bầu rượu từ tay đại nương, nghiêng nghiêng bầu rượu, sau đó lấy đầu ngón tay dính dính vài giọt chất lòng rồi điểm lên trán “Như vậy là kết thúc tục lệ tết Đoan Ngọ.”
“Là vậy sao…” Vạn đại nương thì thầm nói, sau đó đột nhiên kêu lên sợ hãi “Ta phải mau chóng báo chuyện rượu Hùng Hoàng có độc cho mọi người!” [Giờ ta biết tính ba ngơ của a Ninh là từ đâu mà ra…]
“Đại nương đừng kích động!” A Bạch dường như đã lường được trước liền kéo tay đại nương lại, cười nói: “Nói không chừng là do phương thức nấu rượu của chúng ta không đúng, cũng có khi là do uống quá liều lượng, nghe nói chỉ uống một chút hẳn sẽ không có nguy hiểm gì.”
“Chính là…lão Lý ở thôn Vĩ năm ngoái chết đúng vào tết Đoan Ngọ nha!”
“Mẹ a Ninh à, lão Lý là do uống hết một vò rượu mừng tân gia, thêm cả một vò Hùng Hoàng Lý tẩu mua về mới chết đó!” Vạn lão gia vỗ vỗ vai nương tử mình, nói
“Còn năm kia, Trịnh tiểu ca bán phấn son…”
“Hắn là do bị kéo vào kỹ viện ăn phải đồ có vấn đề, cũng không liên quan đến việc uống đôi ba chén rượu Hùng Hoàng đâu.”
“Còn cả năm trước…”
Thấy Vạn đại nương cứ liên tục mang cả đống chuyện xa lắc xa lơ ra nói, Vạn Ninh liền kéo kéo tay a Bạch.
“Ân?” A Bạch khó hiểu “nhìn” hắn
Vạn Ninh ra hiệu “đừng có nói gì”, rồi lén nhìn hai bậc phụ mẫu vẫn đang vô cùng sôi nổi bàn luận xem rượu Hùng Hoàng có thể gây hại cho người không, sau đó kéo a Bạch vào trong phòng.
Nói mãi một hồi, Vạn lão gia cùng Vạn đại nương cuối cùng cũng thảo luận xong, cho rằng việc rượu Hùng Hoàng có độc là không có căn cứ rõ ràng, quyết định không thông báo cho thôn dân, tránh gây ra khủng hoảng. Sau đó học tập a Bạch, chấm một giọt rượu lên trán mình, mà cùng lúc đó, Vạn Ninh và a Bạch đã sớm an an hảo hảo ở trong phòng rồi.
———————
“Ai, ai, ngươi làm cái gì vậy?” A Bạch cảm thấy không thoải mái liên tục né tránh
“Ngồi im đi!” Vạn Ninh nắm chặt lấy a Bạch, dùng tay áo mình ra sức chà sát thật mạnh lên trán y
“Ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy?” A Bạch bị Vạn Ninh hết lau lại chùi, cái trán quả thực bị chà sát đến mức muốn tróc cả da.
“Rượu Hùng Hoàng a!” Vạn Ninh rốt cuộc cũng nói ra nguyên nhân, liên tục cọ xát trán của a Bạch. “Loài rắn các ngươi không phải sợ nhất rượu Hùng Hoàng hay sao? Ngươi biến lại nguyên hình ta không có sợ nhưng ngươi sẽ không cảm thấy thoải mái a!”
“Đừng lau, đừng lau nữa!” A Bạch cố sức ngăn cánh tay của Vạn Ninh lại “Là ai nói cho ngươi biết loài rắn chúng ta sợ rượu Hùng Hoàng?”
“Là thuyết thư nhân.” Vạn Ninh thành thật trả lời
“Ta cũng vừa nói, rượu Hùng Hoàng có độc, đừng nói là rắn, ngay đến con người các ngươi uống vào cũng có thể bị trúng độc. Bạch xà nương nương công lực thâm hậu, nên chỉ bị biến thành nguyên hình, hôn mê một lát.”
“Di, vậy ngươi đã nghe chuyện Bạch xà nương nương?”
“Có nghe qua.” A Bạch kéo Vạn Ninh ngồi xuống bên bàn. “Chuyện tình của Bạch xà nương nương, vào lần đầu ta biến thành hình người, thiên binh thiên tướng đã kể cho ta.”
“Bọn họ nói gì với ngươi vậy? Có phải nhắc nhở ngươi là không được uống rượu Hùng Hoàng không?” Vạn Ninh khẩn trương hỏi
“Bọn họ nói với ta, yêu con người là chuyện nguy hiểm vô cùng.”
“Yêu ta là nguy hiểm?!” Vạn Ninh sợ đến mức đứng bật dậy, nhìn trái nhìn phải không biết nói gì cả: “Chuyện này…chuyện này…”
A Bạch kéo hắn ngồi xuống ghế.
“Vạn Ninh, nếu sau này ngươi đột nhiên gặp một hòa thượng ở ven đường, đưa cho ngươi thứ gì kỳ quái, ngươi liệu có để ta ăn không?”
“Sẽ không đâu!” Vạn Ninh tựa như gào lên câu trả lời
“Ngươi liệu có vì ta là xà yêu mà sợ hãi, không muốn ở bên ta?”
“Sẽ không!” Vạn Ninh xê dịch ghế lại gần, ôm a Bạch vào lòng
“Ngươi sẽ đem ta trấn áp dưới Lôi tháp, ngàn năm sau cũng không muốn gặp lại ta?”
“Tuyệt đối không bao giờ! A Bạch, ngươi đừng nói nữa, nghe thật đáng sợ!” Vạn Ninh không biết phải làm thế nào thể hiện tâm ý của mình, chỉ đành nhẹ hôn lên hai gò má trắng noãn, mềm mại của a Bạch, rồi đến cái trán nộn nộn [mềm mềm], vành tai mỏng manh, và cả bờ môi xinh đẹp kia nữa.
“Ân…ngươi…” A Bạch còn đang định nói thêm nữa, nhưng lại bị bờ môi của Vạn Ninh lấp kín, không chừa ra một khe hở.
Thân hình Vạn Ninh cường tráng hơn a Bạch rất nhiều, dễ dàng đem cả cơ thể của “chú rắn nhỏ” ôm gọn trong lồng ngực, Vạn Ninh quả nhiên vô cùng thỏa mãn. Tuy rằng, Vạn Ninh đã quyết từ nay về sau sẽ hảo hảo bảo hộ a Bạch, nhưng lúc này nhất định phải nói ra hết cho y biết thật rõ ràng, để y khỏi suy nghĩ miên man, tự khiến mình đau lòng.
Vạn Ninh lưu luyến không muốn rời khỏi bờ môi mềm mại kia, hắn giơ tay phải của mình lên.
“Vạn Ninh ta nếu phụ lòng xà yêu a Bạch thì nhất định không được chết tử tế, kiếp sau phải làm thân trâu ngựa, cả đời để a Bạch sai khiến, vì a Bạch mà ngăn cản mọi tai ương, kiếp này, kiếp sau, vạn kiếp đều không đổi, cho đến bao giờ a Bạch trở thành tiên về trời!”
Tuy rằng không biết lời thề này có thể khiến a Bạch an tâm hay không, nhưng đây là hứa hẹn lớn nhất mà hắn có khả năng nghĩ ra được.
A Bạch mở đôi mắt ngọc bích nhìn hắn.
“…Hồ yêu tộc từng nói với ta, không thể tin vào lời hứa hẹn của con người, vì bọn họ luôn nghĩ ra được hàng đống cách để trốn thoát khỏi sự trừng phạt của thiên giới, trốn tránh sai lầm của bản thân.”
“Ta…” Vạn Ninh đang định giải thích lại bị bờ môi của a Bạch ngăn lại
Hai người lại triền miên một hồi, a Bạch mới nói tiếp
“Bất quá ta không sợ, nếu ngươi làm ta thương tâm, ta nhất định sẽ nuốt ngươi vào bụng.” A Bạch nói xong liền cắn thẳng vào cổ Vạn Ninh, cắn đến khi ở đó xuất hiện một cái dấu nhợt nhạt.
Bất ngờ bị a Bạch cắn, Vạn Ninh không sợ hãi mà chỉ cười, cười đến mặt mày khoái trá.
“Ngươi cười cái gì?” A Bạch nhíu mày nói, chẳng phải mới rồi có nói y sẽ nuốt hắn vào bụng hay sao? Người bình thường thì phải sợ hãi, hay cầu xin tha thứ hoặc nói thêm lời ngon tiếng ngọt chứ, thái độ này của vạn Ninh là sao đây a?
“Chỉ là ta nghĩ đến lần đầu chúng ta gặp nhau ngươi từ đâu xông đến cắn cổ ta làm ta sợ chết khiếp a!”
A Bạch sững sờ, nhớ lại hình ảnh chỉnh mình tối hôm đó lao vào một tiều phu nghỉ ngơi trong miếu nhỏ.
Tiều phu kia cứng đầu cứng cổ, một chút khí lực uy hiếp cũng không có, nhưng y lúc đó thầm nghĩ, nếu để tiều phu này hảo hảo ngủ lại đây thì sau này hắn nhất định thường xuyên lui tới, có khi còn dẫn theo nhiều người, như vậy y làm sao có thể yên lành ngủ nổi. Vì thế, y thừa lúc tiều phu ngủ say không để ý liền trườn xuống, ra sức cắn cổ hắn…Sau đó phát hiện ra tinh khí của tiều phu này tinh thuần vô cùng, so sánh với tinh khí của y cũng chẳng hề yếu kém hơn!
Từ trước tới nay chỉ có người khác hấp thụ tinh khí của y, giờ lại gặp được đối tượng có thể hấp thụ nguyên khí, lần này không thời cơ hấp thụ còn đợi tới bao giờ, người này một khi tỉnh dậy nhất định sẽ bị y dọa cho sợ tới mức chạy trối chết.
Chính là không nghĩ tới, tiều phu kia lại bị mình là cho thức giấc, quả nhiên nghe thấy hắn kêu la thảm thiết, thế nhưng sau đó, tiều phu này lại để mặc cho y cắn nuốt, cứ như vậy ôm y đi ngủ.
Nghĩ đến đây, a Bạch không khỏi bật cười.
“…” Vạn Ninh bị nụ cười kia làm cho hai mắt hoa cả lên, “A Bạch, ngươi cười thật đẹp a!”
A Bạch cười càng sâu, hai cánh tay đặt lên cổ Vạn Ninh.
“Ngươi hẳn là biết…thân thể ta còn đẹp hơn…” Dứt lời đưa hai chân để lên đùi Vạn Ninh
Vạn Ninh nuốt nuốt nước miếng, hiểu rõ ý tứ của a Bạch, còn đang định đại giá quang lâm tới bên giường thì đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, còn rượu hoa quả!” Vạn Ninh quay đầu lại nhìn bầu rượu trên bàn.
A Bạch kéo đầu Vạn Ninh quay lại, hôn lên môi hắn, còn phát ra tiếng rên rỉ không kiên nhẫn, đến tận lúc Vạn Ninh không còn nhớ rõ hôm nay là Đoan Ngọ hay Trung Thu, chỉ biết mang a Bạch đặt xuống giường, vừa vội vàng lại thương tiếc vuốt ve thân thể xinh đẹp của y.
A Bạch thể hiện tư thái ôn nhu tiếp nhận nhiệt tình cùng ái ý của Vạn Ninh.
Vạn Ninh quỳ xuống cởi bỏ y phục của a Bạch, ôn nhu hôn lên lớp da thịt mẫn cảm, lãnh lẽo. Mỗi một nụ hôn đều khiến a Bạch thoát ra tiếng rên rỉ mỏng manh, khiêu khích Vạn Ninh hôn xuống bộ vị đáng xấu hổ kia.
Thú tính nguyên thủy bộc phát khiến a Bạch gắt gao bám vào cơ thể Vạn Ninh, nhưng hình dáng hiện tại của y không phải là rắn, chẳng thể cuốn lấy hắn được, y đành dùng tay chân mình ôm Vạn Ninh thật chặt, đưa ngực bụng mình dán chặt vào người hắn.
Động tác mờ ám thúc giục Vạn Ninh, mời hắn tiến vào cơ thể chính mình, cùng đối phương tương hợp* để thỏa mãn cơn hưng phấn cuồng điên này, khát khao vĩnh viễn chẳng phân li.
Nào quản đêm nay là đêm nào, sau này vô luận là Đoan Ngọ hay Trung Thu, đêm Trừ Tịch hay tiết Thanh Minh, hắn sẽ mãi mãi ở bên a Bạch.
Một năm, lại một năm, dứt khoát không tách rời.
“May mắn ta từ lâu đã biết a Bạch là rắn, không giống như Hứa Tiên, đùng một cái bị hù cho sợ chết khiếp, a Bạch cũng sẽ không phải như Bạch xà nương nương đi hái tiên thảo gì đó về a!”
Chuyện còn chưa kể xong, thì tiểu nhị của khách điếm đã tính xong tiền củi lửa tháng này, đương lúc Vạn Ninh ra nhận tiền thì lại thấy thuyết thư nhân [người kể chuyện] đang phân phát rượu Hùng Hoàng cho mọi người, đây là quà mà lão bản của quán trọ nhân tết Đoan Ngọ.
“Mọi người đến đây! Ai cũng có phần a! Đây là chút lễ vật của Trương lão bản a!”
Chúng hương dân đều ồ át chạy tới, mỗi người nhận lấy một vò rượu Hùng Hoàng nhỏ, năm nay bên trên xuống lệnh hạ giá nhiều mặt hàng, liền có thể buộc nhiều thêm vài giộp bánh chưng.
Hắn đang định rời đi thì bị thuyết thư nhân kéo lại, nhất quyết dúi vào tay hắn bình rượu Hùng Hoàng.
“A Ninh, ngươi mang cái này về cho đại nương. Cả nhà mỗi người uống một ngụm có thể xua đuổi được tà ma a!”
“Không, không cần! Người nhà ta không cần uống!” Vạn Ninh sợ tới mức liều mình cự tuyệt
“Sao lại không uống được? Vạn đại nương hàng năm đều tới khách điếm của chúng ta mua rượu nha! Ngươi bây giờ không nhận, chẳng nhẽ đợi tới khi trời tối, đại nương lại phải tới lấy hay sao?” Thuyết thư nhân đối với gia đình hắn cũng có quen biết sơ sơ, ngay lập tức ấn dí bình rượu vào ngực Vạn Ninh, sau đó ùn đẩy hắn ra khỏi khách điếm. “Được rồi, được rồi, giờ trở về giúp mẫu thân ngươi gói bánh chưng đi!”
Vạn Ninh định quay lại trả bình rượu Hùng Hoàng, nhưng lại nhớ ra hôm nay trước khi ra ngoài, mẫu thân hắn quả nhiên sai hắn phải mang một vò rượu về, hơn nữa còn nói giống hệt thuyết thư nhân, nếu hắn không mang rượu về, thì bà sẽ tự mình đi lấy.
“A Bạch thấy được thứ này có tức giận hay buồn lòng không a?”
Vạn Ninh lo lắng ôm bình rượu trở về nhà, dọc đường còn mua cho a Bạch rượu hoa quả, vạn nhất khiến a Bạch buồn hay tức giận, hắn liền mang rượu ra đền tội.
“Về rồi à?”
Trước cổng, a Bạch cùng Vạn đại nương đang ngồi gói bánh chưng.
“A, a Bạch, phải đè xuống, gói thật chặt, nếu không khi luộc sẽ không chín được!”
“Dạ, đại nương.” A Bạch dùng những ngón tay trắng noãn, thanh mảnh ép thật chặt gạo nếp, rồi thịt nạc, lòng đỏ trứng muối và hạt dẻ vào lá gói bánh chưng. Sau đó buộc lại bằng sợi bông, gói thành hình thù vô cùng đẹp mắt.
“A Bạch mặc dù mắt không nhìn thấy nhưng tay chân thật khéo léo nha!” Vạn đại nương nhìn chiếc bánh chưng xinh đẹp a Bạch vừa mới buộc, kìm lòng chẳng đặng mà khen không ngớt lời, biểu tình cứ như bà mẹ cảm thán “Khuê nữ nhà chúng ta đã trưởng thành rồi!”
Vạn Ninh cầm hai bầu rượu, ngơ ngác nhìn a Bạch.
Tuy rằng hàng năm hắn đều thấy mẫu thân mình ngồi trước cổng nhà gói bánh chưng nhưng đến năm nay thì khác biệt vô cùng, có thêm a Bạch, khung cảnh bình dị ấy tựa như được khoác thêm một vầng hào quang rực rỡ.
A Bạch như trước vẫn mặc ti sam [áo tơ tằm] bạch sắc thuần khiết không vương chút bụi, chiếc ghế y ngồi bị che phủ bởi vạt áo, thoạt nhìn như đang ngồi trên mặt đất vậy, khiến người ta đặc biệt say mê. Ngón tay gắt gao kéo lấy những sợ bông, làn da trắng noãn vì vậy mà lưu lại những dấu hồng ngân, Vạn Ninh bất chợt thấy lòng mình ê ẩm, nhìn vào quả thực không nỡ.
“Kỳ quái, trước kia nhìn mẫu thân buộc bánh chưng đâu có đau lòng như vậy?”
Vạn Ninh lại bắt đầu gãi gãi đầu, có chút không tin được.
“A Ninh, con có mang rượu Hùng Hoàng về không?”
“Mang về rồi đây…A!” Vạn Ninh theo quán tính đáp lại Vạn đại nương, lời vừa thoát khỏi miệng mới nhớ ra a Bạch có thể sẽ mất hứng.
Trộm liếc a Bạch một cái, y vẫn giữ nguyên tư thế tao nhã mà buộc bánh chưng, không có phản ứng gì.
Vạn Ninh trong lòng thở hắt ra một hơi, nhưng vẫn có chút chột dạ liền mang vò rượu kia ra.
“A Bạch, ta mua cho ngươi một bình rượu trái cây, ăn bánh chưng xong thì có thể uống a!”
“Hảo a!” Nghe tới ba từ “rượu trái cây”, trên gương mặt a Bạch liền bung nở nụ cười ngọt ngào.
Vậy nên, Vạn Ninh ngay tức khắc quăng bình rượu Hùng Hoàng vào phòng bếp, sau đó liền đem rượu trái cây bày ra trước bàn trong phòng mình.
Trong bữa ăn, Vạn lão gia cùng Vạn Ninh kẻ tung người hứng, không ngớt lời khen bánh chưng Vạn đại nương cùng a Bạch gói quả thực là mỹ vị tuyệt trần. Vạn đại nương nghe xong liền tâm hoa nộ phóng, vui mừng ra mặt, cười nói rằng là nhờ có a Bạch giúp đỡ nên hương vị bánh chưng mới được thơm ngon như vậy.
“Kỳ thực, ta lén trộn mật ong trăm năm vào gạo nếp!” Lựa lúc Vạn đại nương cùng Vạn lão gia không để ý, a Bạch tiến đến nói thầm vào tai Vạn Ninh. “Vừa có thể dưỡng nhan kiện thân, cũng coi như chút lễ vật cho đại thúc cùng đại nương nhân tết Đoan Ngọ.”
“Ách…thật là…đa tạ ngươi!” Vạn Ninh lắp bắp nói, quả nhiên bị tâm ý của a Bạch dành cho cha mẹ mình làm cảm động không thôi, mặt khác lại vì hơi thở của a Bạch phả vào bên tai mà không được tự nhiên.
“Hai đứa thì thầm gì đấy, nói cho cha mẹ nghe cái nào!” Vạn đại nương thấy a Bạch kề sát thằng con mình to nhỏ qua lại, liền cố ý trêu chọc.
“Là đang nói tay nghề của đại nương thật tuyệt diệu, khiến ta suýt chút nữa thì nuốt cả lưỡi mình.”
“Ai nha, a Bạch, đừng nói như thế! Mau đến đây, ăn thêm ít bánh chưng, mấy chiếc bánh làm riêng cho ngươi, ta đã bỏ thêm rất nhiều rau quả rồi đấy, ăn vào thật sự rất ngon!”
“Đa tạ đại nương!”
Người một nhà [?] hòa thuận vui vẻ ăn xong bữa tối, Vạn đại nương liền khấp cấp mang rượu Hùng Hoàng cùng mấy cái chén từ phòng bếp phóng ra,
“Mau lại đây, hôm nay nhất định phải uống rượu này!”
“Mẹ!” Vạn Ninh hoảng hốt đứng dậy, lại nhìn nhìn a Bạch. “Mẹ à, chúng ta vừa ăn bánh chưng xong, gạo nếp tiêu hóa không được tốt, hay là cứ đi ngủ trước rồi mai uống sau.”
Đương nhiên tới lúc đó hắn sẽ không để a Bạch uống, cha mẹ cũng sẽ không biết a.
“Chỉ một chén nhỏ, đâu bắt các ngươi tu cả bình, cần gì phải đợi ngủ dậy mới uống?” Vạn đại nương không thèm để ý tới lời của Vạn Ninh, mang ly rượu tới trước mặt a Bạch: “A Bạch, ở chỗ chúng ta mỗi khi tới tết Đoan Ngọ đều uống rượu Hùng Hoàng, không biết ở quê ngươi có như vậy không a?”
“Trước kia tựa hồ là có.” A Bạch cười cười, sau đó làm ra bộ dáng tự hỏi: “Bất quá lúc ta còn nhỏ, có người nghiên cứu ra trong rượu Hùng Hoàng có độc, hơn nữa tết Đoan Ngọ hàng năm đều khiến vài người chết, nên ở quê chúng ta không uống rượu này, ta thật ngạc nhiên, người ở đây có uống rượu này hay sao?”
“Có đôc?” Nghe tới chuyện nguy hiểm tính mạng, Vạn đại nương lập tức dừng lại thảng thốt
“Ân, vậy nên chúng ta chỉ dùng ở ngoài chứ không uống, như thế này…” A Bạch tiếp nhận bầu rượu từ tay đại nương, nghiêng nghiêng bầu rượu, sau đó lấy đầu ngón tay dính dính vài giọt chất lòng rồi điểm lên trán “Như vậy là kết thúc tục lệ tết Đoan Ngọ.”
“Là vậy sao…” Vạn đại nương thì thầm nói, sau đó đột nhiên kêu lên sợ hãi “Ta phải mau chóng báo chuyện rượu Hùng Hoàng có độc cho mọi người!” [Giờ ta biết tính ba ngơ của a Ninh là từ đâu mà ra…]
“Đại nương đừng kích động!” A Bạch dường như đã lường được trước liền kéo tay đại nương lại, cười nói: “Nói không chừng là do phương thức nấu rượu của chúng ta không đúng, cũng có khi là do uống quá liều lượng, nghe nói chỉ uống một chút hẳn sẽ không có nguy hiểm gì.”
“Chính là…lão Lý ở thôn Vĩ năm ngoái chết đúng vào tết Đoan Ngọ nha!”
“Mẹ a Ninh à, lão Lý là do uống hết một vò rượu mừng tân gia, thêm cả một vò Hùng Hoàng Lý tẩu mua về mới chết đó!” Vạn lão gia vỗ vỗ vai nương tử mình, nói
“Còn năm kia, Trịnh tiểu ca bán phấn son…”
“Hắn là do bị kéo vào kỹ viện ăn phải đồ có vấn đề, cũng không liên quan đến việc uống đôi ba chén rượu Hùng Hoàng đâu.”
“Còn cả năm trước…”
Thấy Vạn đại nương cứ liên tục mang cả đống chuyện xa lắc xa lơ ra nói, Vạn Ninh liền kéo kéo tay a Bạch.
“Ân?” A Bạch khó hiểu “nhìn” hắn
Vạn Ninh ra hiệu “đừng có nói gì”, rồi lén nhìn hai bậc phụ mẫu vẫn đang vô cùng sôi nổi bàn luận xem rượu Hùng Hoàng có thể gây hại cho người không, sau đó kéo a Bạch vào trong phòng.
Nói mãi một hồi, Vạn lão gia cùng Vạn đại nương cuối cùng cũng thảo luận xong, cho rằng việc rượu Hùng Hoàng có độc là không có căn cứ rõ ràng, quyết định không thông báo cho thôn dân, tránh gây ra khủng hoảng. Sau đó học tập a Bạch, chấm một giọt rượu lên trán mình, mà cùng lúc đó, Vạn Ninh và a Bạch đã sớm an an hảo hảo ở trong phòng rồi.
———————
“Ai, ai, ngươi làm cái gì vậy?” A Bạch cảm thấy không thoải mái liên tục né tránh
“Ngồi im đi!” Vạn Ninh nắm chặt lấy a Bạch, dùng tay áo mình ra sức chà sát thật mạnh lên trán y
“Ngươi rốt cuộc làm cái gì vậy?” A Bạch bị Vạn Ninh hết lau lại chùi, cái trán quả thực bị chà sát đến mức muốn tróc cả da.
“Rượu Hùng Hoàng a!” Vạn Ninh rốt cuộc cũng nói ra nguyên nhân, liên tục cọ xát trán của a Bạch. “Loài rắn các ngươi không phải sợ nhất rượu Hùng Hoàng hay sao? Ngươi biến lại nguyên hình ta không có sợ nhưng ngươi sẽ không cảm thấy thoải mái a!”
“Đừng lau, đừng lau nữa!” A Bạch cố sức ngăn cánh tay của Vạn Ninh lại “Là ai nói cho ngươi biết loài rắn chúng ta sợ rượu Hùng Hoàng?”
“Là thuyết thư nhân.” Vạn Ninh thành thật trả lời
“Ta cũng vừa nói, rượu Hùng Hoàng có độc, đừng nói là rắn, ngay đến con người các ngươi uống vào cũng có thể bị trúng độc. Bạch xà nương nương công lực thâm hậu, nên chỉ bị biến thành nguyên hình, hôn mê một lát.”
“Di, vậy ngươi đã nghe chuyện Bạch xà nương nương?”
“Có nghe qua.” A Bạch kéo Vạn Ninh ngồi xuống bên bàn. “Chuyện tình của Bạch xà nương nương, vào lần đầu ta biến thành hình người, thiên binh thiên tướng đã kể cho ta.”
“Bọn họ nói gì với ngươi vậy? Có phải nhắc nhở ngươi là không được uống rượu Hùng Hoàng không?” Vạn Ninh khẩn trương hỏi
“Bọn họ nói với ta, yêu con người là chuyện nguy hiểm vô cùng.”
“Yêu ta là nguy hiểm?!” Vạn Ninh sợ đến mức đứng bật dậy, nhìn trái nhìn phải không biết nói gì cả: “Chuyện này…chuyện này…”
A Bạch kéo hắn ngồi xuống ghế.
“Vạn Ninh, nếu sau này ngươi đột nhiên gặp một hòa thượng ở ven đường, đưa cho ngươi thứ gì kỳ quái, ngươi liệu có để ta ăn không?”
“Sẽ không đâu!” Vạn Ninh tựa như gào lên câu trả lời
“Ngươi liệu có vì ta là xà yêu mà sợ hãi, không muốn ở bên ta?”
“Sẽ không!” Vạn Ninh xê dịch ghế lại gần, ôm a Bạch vào lòng
“Ngươi sẽ đem ta trấn áp dưới Lôi tháp, ngàn năm sau cũng không muốn gặp lại ta?”
“Tuyệt đối không bao giờ! A Bạch, ngươi đừng nói nữa, nghe thật đáng sợ!” Vạn Ninh không biết phải làm thế nào thể hiện tâm ý của mình, chỉ đành nhẹ hôn lên hai gò má trắng noãn, mềm mại của a Bạch, rồi đến cái trán nộn nộn [mềm mềm], vành tai mỏng manh, và cả bờ môi xinh đẹp kia nữa.
“Ân…ngươi…” A Bạch còn đang định nói thêm nữa, nhưng lại bị bờ môi của Vạn Ninh lấp kín, không chừa ra một khe hở.
Thân hình Vạn Ninh cường tráng hơn a Bạch rất nhiều, dễ dàng đem cả cơ thể của “chú rắn nhỏ” ôm gọn trong lồng ngực, Vạn Ninh quả nhiên vô cùng thỏa mãn. Tuy rằng, Vạn Ninh đã quyết từ nay về sau sẽ hảo hảo bảo hộ a Bạch, nhưng lúc này nhất định phải nói ra hết cho y biết thật rõ ràng, để y khỏi suy nghĩ miên man, tự khiến mình đau lòng.
Vạn Ninh lưu luyến không muốn rời khỏi bờ môi mềm mại kia, hắn giơ tay phải của mình lên.
“Vạn Ninh ta nếu phụ lòng xà yêu a Bạch thì nhất định không được chết tử tế, kiếp sau phải làm thân trâu ngựa, cả đời để a Bạch sai khiến, vì a Bạch mà ngăn cản mọi tai ương, kiếp này, kiếp sau, vạn kiếp đều không đổi, cho đến bao giờ a Bạch trở thành tiên về trời!”
Tuy rằng không biết lời thề này có thể khiến a Bạch an tâm hay không, nhưng đây là hứa hẹn lớn nhất mà hắn có khả năng nghĩ ra được.
A Bạch mở đôi mắt ngọc bích nhìn hắn.
“…Hồ yêu tộc từng nói với ta, không thể tin vào lời hứa hẹn của con người, vì bọn họ luôn nghĩ ra được hàng đống cách để trốn thoát khỏi sự trừng phạt của thiên giới, trốn tránh sai lầm của bản thân.”
“Ta…” Vạn Ninh đang định giải thích lại bị bờ môi của a Bạch ngăn lại
Hai người lại triền miên một hồi, a Bạch mới nói tiếp
“Bất quá ta không sợ, nếu ngươi làm ta thương tâm, ta nhất định sẽ nuốt ngươi vào bụng.” A Bạch nói xong liền cắn thẳng vào cổ Vạn Ninh, cắn đến khi ở đó xuất hiện một cái dấu nhợt nhạt.
Bất ngờ bị a Bạch cắn, Vạn Ninh không sợ hãi mà chỉ cười, cười đến mặt mày khoái trá.
“Ngươi cười cái gì?” A Bạch nhíu mày nói, chẳng phải mới rồi có nói y sẽ nuốt hắn vào bụng hay sao? Người bình thường thì phải sợ hãi, hay cầu xin tha thứ hoặc nói thêm lời ngon tiếng ngọt chứ, thái độ này của vạn Ninh là sao đây a?
“Chỉ là ta nghĩ đến lần đầu chúng ta gặp nhau ngươi từ đâu xông đến cắn cổ ta làm ta sợ chết khiếp a!”
A Bạch sững sờ, nhớ lại hình ảnh chỉnh mình tối hôm đó lao vào một tiều phu nghỉ ngơi trong miếu nhỏ.
Tiều phu kia cứng đầu cứng cổ, một chút khí lực uy hiếp cũng không có, nhưng y lúc đó thầm nghĩ, nếu để tiều phu này hảo hảo ngủ lại đây thì sau này hắn nhất định thường xuyên lui tới, có khi còn dẫn theo nhiều người, như vậy y làm sao có thể yên lành ngủ nổi. Vì thế, y thừa lúc tiều phu ngủ say không để ý liền trườn xuống, ra sức cắn cổ hắn…Sau đó phát hiện ra tinh khí của tiều phu này tinh thuần vô cùng, so sánh với tinh khí của y cũng chẳng hề yếu kém hơn!
Từ trước tới nay chỉ có người khác hấp thụ tinh khí của y, giờ lại gặp được đối tượng có thể hấp thụ nguyên khí, lần này không thời cơ hấp thụ còn đợi tới bao giờ, người này một khi tỉnh dậy nhất định sẽ bị y dọa cho sợ tới mức chạy trối chết.
Chính là không nghĩ tới, tiều phu kia lại bị mình là cho thức giấc, quả nhiên nghe thấy hắn kêu la thảm thiết, thế nhưng sau đó, tiều phu này lại để mặc cho y cắn nuốt, cứ như vậy ôm y đi ngủ.
Nghĩ đến đây, a Bạch không khỏi bật cười.
“…” Vạn Ninh bị nụ cười kia làm cho hai mắt hoa cả lên, “A Bạch, ngươi cười thật đẹp a!”
A Bạch cười càng sâu, hai cánh tay đặt lên cổ Vạn Ninh.
“Ngươi hẳn là biết…thân thể ta còn đẹp hơn…” Dứt lời đưa hai chân để lên đùi Vạn Ninh
Vạn Ninh nuốt nuốt nước miếng, hiểu rõ ý tứ của a Bạch, còn đang định đại giá quang lâm tới bên giường thì đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, còn rượu hoa quả!” Vạn Ninh quay đầu lại nhìn bầu rượu trên bàn.
A Bạch kéo đầu Vạn Ninh quay lại, hôn lên môi hắn, còn phát ra tiếng rên rỉ không kiên nhẫn, đến tận lúc Vạn Ninh không còn nhớ rõ hôm nay là Đoan Ngọ hay Trung Thu, chỉ biết mang a Bạch đặt xuống giường, vừa vội vàng lại thương tiếc vuốt ve thân thể xinh đẹp của y.
A Bạch thể hiện tư thái ôn nhu tiếp nhận nhiệt tình cùng ái ý của Vạn Ninh.
Vạn Ninh quỳ xuống cởi bỏ y phục của a Bạch, ôn nhu hôn lên lớp da thịt mẫn cảm, lãnh lẽo. Mỗi một nụ hôn đều khiến a Bạch thoát ra tiếng rên rỉ mỏng manh, khiêu khích Vạn Ninh hôn xuống bộ vị đáng xấu hổ kia.
Thú tính nguyên thủy bộc phát khiến a Bạch gắt gao bám vào cơ thể Vạn Ninh, nhưng hình dáng hiện tại của y không phải là rắn, chẳng thể cuốn lấy hắn được, y đành dùng tay chân mình ôm Vạn Ninh thật chặt, đưa ngực bụng mình dán chặt vào người hắn.
Động tác mờ ám thúc giục Vạn Ninh, mời hắn tiến vào cơ thể chính mình, cùng đối phương tương hợp* để thỏa mãn cơn hưng phấn cuồng điên này, khát khao vĩnh viễn chẳng phân li.
Nào quản đêm nay là đêm nào, sau này vô luận là Đoan Ngọ hay Trung Thu, đêm Trừ Tịch hay tiết Thanh Minh, hắn sẽ mãi mãi ở bên a Bạch.
Một năm, lại một năm, dứt khoát không tách rời.