Hôm sau, Lý Thi Thi cho gọi tất cả ám vệ trở về bên cạnh Thu Trường Thiên. Có thể nói từ nhỏ đến lớn Thu Trường Thiên xuất sắc hơn người, nhưng chỉ trong một tháng Huỳnh mất tích, hắn trừ bỏ trái tim sắp vỡ nát cùng nỗi nhớ nhung tuyệt vọng, ngoài ra cái gì cũng đều vô cảm. Sau khi Huỳnh trở về, Thu Trường Thiên trải qua năm ngày *** loạn trong đời, biết rõ nếu cứ kéo dài như vậy sẽ không thể thoát được sự trầm mê của nó, đương nhiên, nguyên nhân cũng vì không có ám vệ bên cạnh. Thu Trường Thiên lại mở to cặp mắt trong veo, miên man suy nghĩ. Hắn trước kia tuyệt đối sẽ không để ý lũ ám vệ đang ở chỗ nào, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy rất khó chịu, cuộc sống tình cảm thân mật của hai người mà lúc nào cũng bị người ngoài nhìn chằm chằm như vậy sao mà thích thú cho nổi. Huỳnh đang nằm ở trước ngực hắn cũng đã tỉnh ngủ, cặp mắt to tròn điểm ở trên là hàng mi dài cong vút lại cọ vào làn da của Thu Trường Thiên làm hắn có chút ngứa ngáy. “ Thức rồi sao?”
Huỳnh cũng cảm thấy được có người đang ở trong phòng cùng sân ngoài, bất quá mùi rất quen thuộc. “Bọn họ ở đây làm em ngủ không ngon sao, muốn ta đuổi bọn họ ra ngoài hay không?”
Huỳnh đáp lại Thu Trường Thiên bằng một nụ cười thật tươi, liền lắc lắc đầu. Thu Trường Thiên đưa tay lên đầu Huỳnh sờ loạn một hồi “Có đói bụng không?”
Huỳnh không gật cũng không lắc đầu, còn thực nghiêm túc tự hỏi chính mình lúc này có muốn ăn hay không. “Chưa thấy đói thì chúng ta tắm trước được không?”
Huỳnh lập tức gật đầu mặt mày hớn hở. “Tắm rửa.”
Vậy đại khái là ám vệ trong phòng này có lợi nhất rồi đi, chỉ trong chốc lát Lý Thi Thi liền cùng gia nô khiêng vào một thùng gỗ lớn, tiếp theo mới đổ nước vào trong thùng. “Thi Thi?”
“ Vâng?”
“Ngươi vất vả rồi, việc này cứ giao cho người hầu là được.”
“Vâng”
Mặc dù là trả lời như thế, bất quá Lý Thi Thi cũng không muốn làm vậy, chỉ cần nàng làm nhiều hơn một chút mới có thể tránh được những sự cố ngoài ý muốn, vất vả một chút có đáng là gì. Sau khi chế nước xong, Lý Thi Thi bưng chén đĩa dùng ngữ điệu cung kính nói “Chủ tử chưa gọi đồ ăn sáng, đây là hoa quả sáng nay mới vừa hái xuống, nếu chủ tử cùng Huỳnh…”
Hai chữ công tử này làm Lý Thi Thi do dự nửa ngày vẫn chưa thốt ra được, coi như nàng làm càn mà không biết phân biệt đi “…Nếu đói bụng thì có thể dùng một chút, hoa quả đều rất tươi ngon, Bạch đại phu nói dùng một ít cũng tốt.”
Thu Trường Thiên được người khác hầu hạ sớm đã thành thói quen, cũng biết đã nhiều ngày chính mình đối chuyện trong bảo không quan tâm còn có phần buông lỏng, cho dù là như vậy, Lý Thi Thi vẫn luôn chu đáo, khiến hắn cũng có chút xấu hổ. “Hảo…”
Hắn không có thói quen nói lời cảm tạ, trừ bỏ từ này, Thu Trường Thiên cũng không biết nên nói cái gì mới được. “Thi Thi.”
Không nghĩ Huỳnh đã thức dậy, Lý Thi Thi không tự giác ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào trong màn che, trên giường hiện lên một thân ảnh thon gầy. “ sao vậy?”
Nàng đối với Huỳnh luôn gần gũi cùng quan tâm khác hẳn với lúc đối mặt với Thu Trường Thiên, lúc nào cũng luôn biểu hiện cung kính. “ Đa tạ, Thi Thi.”
Lý Thi Thi sửng sốt, tiếp theo mặt đỏ ửng lên, hốc mắt cũng dần dần đỏ, không kiềm chế được thân mình đang run lên vì xúc động, vội vàng đặt đĩa hoa quả sang một bên liền cáo lui. Lý Thi Thi vào trong Thu gia bảo đã mười năm, hiến dâng vì Thu gia bảo là điều đương nhiên. Lúc này, lại bởi vì một câu cảm tạ mà đỏ hai mắt. Lý Thi Thi bước nhanh hướng về phía phòng dược của Bạch Qùy, nghĩ đến nếu gian tế từng hại nàng còn ở trong này, nhất định nàng phải khiến cho hắn không có cơ hội xuống tay với Huỳnh! Ám vệ trở lại bên cạnh Thu Trường Thiên, chung quy cũng làm cho mức độ ân ái của hai người này có điểm bớt phóng túng hơn. Bất quá cái loại “Bớt phóng túng này”
diễn ra quá ít, ít đến nỗi có thể hoàn toàn xem như chưa hề xảy ra. (Tiêu : đoạn này kiểu như nói về đời sống tềnh dục của 2 bợn trẻ đó mà >?< ) Cuối cùng Bạch Qùy trở mặt uy hiếp nói “Các ngươi còn muốn đứa nhỏ này nữa hay không?”
Sau đó, Thu Trường Thiên đành phải đáp ứng, chuyển từ làm liên tục sang bảy ngày làm một lần. Việc này cũng không làm khó được Thu Trường Thiên, hắn chỉ cần Huỳnh ở bên cạnh cũng đã rất cao hứng rồi. Nhưng Huỳnh có chút không quen, hắn đi theo Thu Trường Thiên đã hơn một năm, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, có bao giờ Thiên chỉ nhìn mà không sờ soạng hắn đâu. Bất quá hắn biết là vì đứa nhỏ trong bụng, Thu Trường Thiên sợ Huỳnh buồn chán liền sai ám vệ mua thật nhiều đồ chơi thú vị về cho hắn. Từ trước tới nay Huỳnh chưa từng thấy qua loại đồ vật này, tò mò thưởng thức được mấy ngày, bất quá rất nhanh liền chán. Còn Lý Thi Thi thật đúng là không phải người am hiểu đạo lý tầm thường, lúc không có Thu Trường Thiên nàng tuyệt đối không ở bên cạnh Huỳnh quá lâu , bất quá có thể xem nàng là một người hiểu Huỳnh rõ nhất. Đối với những món đồ chơi nhàm chán kia, Huỳnh càng cảm thấy những bộ thư sách lịch sử thần thoại thú vị hơn nhiều, Lý Thi Thi biết Huỳnh thích, liền thu thập rất nhiều loại sách mang về, mấy quyển mới là do thời điểm đưa tới Huỳnh lại trốn mất, vì thế nàng không có cơ hội đưa cho Huỳnh. Huỳnh chưa nhận biết được nhiều mặt chữ, huống chi trong sách toàn là câu từ tối nghĩa khó hiểu, cho nên mỗi lần Thu Trường Thiên về, đụng tới chữ gì mà Huỳnh không hiểu liền sẽ giải thích cho hắn nghe. Tuy rằng Thu Trường Thiên có thể ở cùng một chỗ với Huỳnh, thế nhưng đã qua nửa tháng, Thu Trường Thiên mỗi khi nhìn thấy đống sách này liền nhíu mày, nhưng hắn lại không cho phép người khác đọc cho Huỳnh nghe. Vào một buổi xế chiều, Huỳnh nằm một bên vừa nghe chuyện cổ tích vừa sờ cái bụng nhỏ nhắn, Thu Trường Thiên nghĩ hắn không thoải mái, ai ngờ Huỳnh lại nói “Thiên, bảo bối có thể nghe được hay không?”
Hiển nhiên hiệu quả của một câu nói kia cũng đủ làm trái tim hắn nhiễu loạn. Kể từ ngày hôm đó, Thu Trường Thiên đã hạ lệnh tìm càng nhiều sách về càng tốt, thậm chí cũng không để ý Huỳnh có thích nghe hay không. Tiện nói đến đây thứ mà Thu Trường Thiên ghét nhất chính là kinh chữ, từ nhỏ hắn đã bị ép buộc phải học rất nhiều, bất quá một chút hắn cũng không hiểu được, thế nhưng hiện tại vừa nghĩ tới tiểu gia khỏa trong bụng của Huỳnh, bao nhiêu chán ghét khi trước đều tan biến. Đã trôi qua hai tháng, bụng của Huỳnh dần dần to lên, quần áo cũng đã có chút chật chội. Thu Trường Thiên thấy vậy lại càng thêm nơm nớp lo sợ, mỗi ngày đều phải sờ sờ bụng của Huỳnh, buổi tối trước khi đi ngủ còn dưỡng thành thói quen đối mặt trước bụng của Huỳnh mà lẩm ba lẩm bẩm một lúc mới chịu buông tha. Huỳnh cũng thay đổi thói quen trở nên thèm ngủ hơn, ăn nhiều hơn trước, hoa quả cùng rau dưa có đôi khi cũng ăn một ít. Bạch Qùy híp hai mắt lại bắt mạch cho Huỳnh, một lát sau liền nói “Đứa nhỏ tốt lắm.”
Những lời này Bạch Quỳ đều phải nói đối Thu Trường Thiên cùng Huỳnh mỗi ngày một lần, những gì nên nói đều đã nói qua, thật sự hết nói nổi hai người này. Thu Trường Thiên vẫn chưa chịu buông tha cho hắn “Giữa trưa hôm nay Huỳnh ăn cả nửa bát cháo.”
Nhìn người bạn tự cao tự đại ngày trước ngay cả mặt cũng không đổi sắc vậy mà nay lại trở nên ôn nhu cẩn thận như vậy, Bạch Qùy ngay cả khí lực cười nhạo hắn cũng đều biến mất “Ăn nhiều một chút là chuyện tốt, nhưng không cần ăn nhiều quá, dù sao nên ăn từng món một, như vậy tự nhiên sẽ tiêu hóa tốt hơn. “Tại sao không thể ăn nhiều cùng một lúc?”
Bạch Qùy nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thu Trường Thiên “Hiện tại trong bụng hắn đang chứa một người, nếu ăn quá nhiều, không phải sẽ đè ép đứa bé kia sao?”
“A a,”
Thu Trường Thiên khiêm tốn thỉnh giáo “Thì ra là thế, ta đã biết.”
Huỳnh nhăn mặt cau mày, hắn không biết nữ nhân bình thường khi mang thai có phải mỗi ngày đều bị đại phu bắt mạch hay không, một chút hứng thú hắn cũng chả có, mỗi lần đều nói vài câu như vậy, hơn nữa hắn cũng không cần phải nhớ, Thiên sẽ nhớ hộ hắn. “Đúng rồi, gần đây…”
Đột nhiên Bạch Qùy nói một nửa, trái tim của Thu Trường Thiên lập tức như bị ai đó thắt chặt, ai ngờ câu tiếp theo của Bạch Qùy lại là “Quên đi, không có việc gì.”
Thu Trường Thiên sốt ruột “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Không có gì hết ”
Hiện tại Bạch Qùy thầm nghĩ nên nói ít lại, lúc này chỉ cần một chút việc nhỏ hắn đều có thể bị Thu Trường Thiên tra hỏi đến nửa giờ, nếu ngày nào còn ở trong Thu gia bảo chắc chắn cũng sẽ không được yên thân a, tiếp theo liền đánh Thu Trường Thiên một quyền nhằm ý đồ tẩu thoát! “Nhưng ngươi mới vừa nói ‘Gần đây’, gần đây cái gì?”
“Không có cái gì cả.”
“Nhất định có!”
“Không có.”
Bạch Qùy không thèm lấy lại hòm thuốc, vội vàng đứng lên xoay người rời đi, Thu Trường Thiên lập tức đuổi theo, túm lấy tay áo Bạch Qùy không buông “Buông tay ra! Bằng không ta sẽ đá chết ngươi!”
“Có cái gì không thể nói, ngươi nói mau, bằng không đừng hòng ta buông tha.”
“Đã nói không có việc gì.”
“Ngươi rõ ràng biết tình trạng của Huỳnh có bao nhiêu đặc biệt, ta lại rất lo lắng, có cái gì ngươi sớm nói một chút để ta còn biết đường mà chuẩn bị tâm lý.”
“Ta đã nói đứa bé kia rất khỏe mạnh, không có việc gì, chuyện gì cũng đều không có.”
“Thế nhưng vừa rồi ngươi…”
Bạch Qùy nhấc chân lên đá hắn vài phát, Thu Trường Thiên né tránh nhưng tay vẫn không chịu buông, Bạch Qùy tiếp tục đấm đá lung tung. Huỳnh mệt mỏi nhìn hai người kia đánh nhau trông thật giống hai tiểu hài tử đang nghịch ngợm, đột nhiên Huỳnh nhíu mày. Bạch Qùy tức giận rất nhanh liền hạ thủ, tính cách hắn cũng chả tốt đẹp gì, bất quá đối với bằng hữu tri kỷ sẽ tự biết khắc chế, nhưng mà bây giờ hắn thật sự bị quấy rầy đến mức muốn phát điên lên rồi ấy chứ. Đột nhiên tiếng rên rỉ của Huỳnh truyền vào trong tai hai người, Thu Trường Thiên cùng Bạch Qùy sửng sốt một chút, tiếp theo Thu Trường Thiên lập tức buông áo Bạch Qùy vội vàng chạy đến bên giường, liền ôm Huỳnh vào trong ngực “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Huỳnh nhíu mày không nói gì, một bàn tay không rõ từ đầu đã đặt lên trên bụng của hắn. Bạch Qùy nghĩ Huỳnh có thể nào…, với tình trạng sức khỏe mấy ngày gần đây thì khả năng đó không lớn, nhưng sao bộ dáng của Huỳnh thực đang rất khó chịu, tiếp theo liền vội vàng đi qua nắm lấy cổ tay hắn. “Ngươi khó chịu chỗ nào?”
Huỳnh rên rỉ càng lúc càng lớn, thậm chí thân thể không tự giác mà khẽ run lên một trận.. “Huỳnh, Huỳnh, ngẩng đầu, nói cho Qùy biết ngươi khó chịu chỗ nào?”
Quay đầu đối diện với Bạch Qùy ngữ khí đã hoàn toàn thay đổi “Chẳng phải ngươi vừa mới nói không có việc gì sao!”
“Ta chắc chắn đứa nhỏ không sao.”
“Vậy rốt cuộc Huỳnh đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Qùy liền nhíu mày “Không lý nào ”
Thu Trường Thiên biết giờ phút này hắn có hỏi cũng không làm được gì, chỉ có thể ôm chặt lấy Huỳnh, lo lắng mà đắp chăn lại cho y “Huỳnh, khó chịu ở đâu, làm ơn nói cho ta biết đi.”
Lý Thi Thi đứng ở trước của hô to “Chủ tử, tới giờ cho Huỳnh uống thuốc rồi.”
“Vào đi!”
Sau khi Lý Thi Thi bước vào đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo lo lắng liền hỏi “Huỳnh sao vậy?”
Bạch Qùy buông cổ tay phải của Huỳnh ra, tiếp tục nắm lấy tay trái tính toán chẩn thêm một lần, đột nhiên trong không khí xuất hiện một mùi hương khác thường làm hắn chú ý. Bạch Qùy quay đầu nhìn về phía Lý Thi Thi, Lý Thi Thi cũng không biết Bạch Qùy đang nhìn cái gì, khiến cho nàng ngay cả động cũng không dám. Thu Trường Thiên thuận theo ánh mắt của Bạch Qùy nhìn Lý Thi Thi, lo lắng đã làm hắn mất đi sự phán đoán “Ngươi đã làm gì?”
Cho tới bây giờ Lý Thi thi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Thu Trường Thiên lại nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy, ánh mắt hoài nghi kia, giống như một chậu nước lạnh từ trên đổ xuống làm cho nàng rét run cả người. Lý Thi Thi đứng ở một bên không biết giải thích ra sao, Bạch Qùy lại đi về phía nàng, bất quá không phải nhìn Lý Thi Thi, mà là bát dược trong tay nàng. Mở chén dược ra, hương dược dày đặc bỗng chốc lan tỏa ra khắp căn phòng, Bạch Qùy cầm chén dược trong tay Lý Thi Thi đưa sát lên mũi ngửi ngửi, tiếp theo lấy tay quệt một chút lại đưa tới miệng nếm thử, sau đó rất nhanh liền phun ra, lạnh lùng cười. Hiện tại cảm giác của Thu Trường Thiên cũng không dễ chịu hơn Lý Thi Thi là mấy, thấy bộ dạng của Bạch Qùy hắn cũng đoán được trong dược có vấn đề “Qùy, bên trong là cái gì? Ánh mắt lạnh như băng của Bạch Qùy quét về phía Thu Trường Thiên “Tử thai dược ”
(thuốc phá thai ) __________________________________________________ Tiêu : Hôm nay tâm tình ta không được tốt T.T Cho nên chương này chưa chỉnh sửa đc gì hết :) Làm xong quất lên luôn :”
Hôm sau, Lý Thi Thi cho gọi tất cả ám vệ trở về bên cạnh Thu Trường Thiên. Có thể nói từ nhỏ đến lớn Thu Trường Thiên xuất sắc hơn người, nhưng chỉ trong một tháng Huỳnh mất tích, hắn trừ bỏ trái tim sắp vỡ nát cùng nỗi nhớ nhung tuyệt vọng, ngoài ra cái gì cũng đều vô cảm. Sau khi Huỳnh trở về, Thu Trường Thiên trải qua năm ngày loạn trong đời, biết rõ nếu cứ kéo dài như vậy sẽ không thể thoát được sự trầm mê của nó, đương nhiên, nguyên nhân cũng vì không có ám vệ bên cạnh. Thu Trường Thiên lại mở to cặp mắt trong veo, miên man suy nghĩ. Hắn trước kia tuyệt đối sẽ không để ý lũ ám vệ đang ở chỗ nào, nhưng lúc này hắn lại cảm thấy rất khó chịu, cuộc sống tình cảm thân mật của hai người mà lúc nào cũng bị người ngoài nhìn chằm chằm như vậy sao mà thích thú cho nổi. Huỳnh đang nằm ở trước ngực hắn cũng đã tỉnh ngủ, cặp mắt to tròn điểm ở trên là hàng mi dài cong vút lại cọ vào làn da của Thu Trường Thiên làm hắn có chút ngứa ngáy. “ Thức rồi sao?”
Huỳnh cũng cảm thấy được có người đang ở trong phòng cùng sân ngoài, bất quá mùi rất quen thuộc. “Bọn họ ở đây làm em ngủ không ngon sao, muốn ta đuổi bọn họ ra ngoài hay không?”
Huỳnh đáp lại Thu Trường Thiên bằng một nụ cười thật tươi, liền lắc lắc đầu. Thu Trường Thiên đưa tay lên đầu Huỳnh sờ loạn một hồi “Có đói bụng không?”
Huỳnh không gật cũng không lắc đầu, còn thực nghiêm túc tự hỏi chính mình lúc này có muốn ăn hay không. “Chưa thấy đói thì chúng ta tắm trước được không?”
Huỳnh lập tức gật đầu mặt mày hớn hở. “Tắm rửa.”
Vậy đại khái là ám vệ trong phòng này có lợi nhất rồi đi, chỉ trong chốc lát Lý Thi Thi liền cùng gia nô khiêng vào một thùng gỗ lớn, tiếp theo mới đổ nước vào trong thùng. “Thi Thi?”
“ Vâng?”
“Ngươi vất vả rồi, việc này cứ giao cho người hầu là được.”
“Vâng”
Mặc dù là trả lời như thế, bất quá Lý Thi Thi cũng không muốn làm vậy, chỉ cần nàng làm nhiều hơn một chút mới có thể tránh được những sự cố ngoài ý muốn, vất vả một chút có đáng là gì. Sau khi chế nước xong, Lý Thi Thi bưng chén đĩa dùng ngữ điệu cung kính nói “Chủ tử chưa gọi đồ ăn sáng, đây là hoa quả sáng nay mới vừa hái xuống, nếu chủ tử cùng Huỳnh…”
Hai chữ công tử này làm Lý Thi Thi do dự nửa ngày vẫn chưa thốt ra được, coi như nàng làm càn mà không biết phân biệt đi “…Nếu đói bụng thì có thể dùng một chút, hoa quả đều rất tươi ngon, Bạch đại phu nói dùng một ít cũng tốt.”
Thu Trường Thiên được người khác hầu hạ sớm đã thành thói quen, cũng biết đã nhiều ngày chính mình đối chuyện trong bảo không quan tâm còn có phần buông lỏng, cho dù là như vậy, Lý Thi Thi vẫn luôn chu đáo, khiến hắn cũng có chút xấu hổ. “Hảo…”
Hắn không có thói quen nói lời cảm tạ, trừ bỏ từ này, Thu Trường Thiên cũng không biết nên nói cái gì mới được. “Thi Thi.”
Không nghĩ Huỳnh đã thức dậy, Lý Thi Thi không tự giác ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào trong màn che, trên giường hiện lên một thân ảnh thon gầy. “ sao vậy?”
Nàng đối với Huỳnh luôn gần gũi cùng quan tâm khác hẳn với lúc đối mặt với Thu Trường Thiên, lúc nào cũng luôn biểu hiện cung kính. “ Đa tạ, Thi Thi.”
Lý Thi Thi sửng sốt, tiếp theo mặt đỏ ửng lên, hốc mắt cũng dần dần đỏ, không kiềm chế được thân mình đang run lên vì xúc động, vội vàng đặt đĩa hoa quả sang một bên liền cáo lui. Lý Thi Thi vào trong Thu gia bảo đã mười năm, hiến dâng vì Thu gia bảo là điều đương nhiên. Lúc này, lại bởi vì một câu cảm tạ mà đỏ hai mắt. Lý Thi Thi bước nhanh hướng về phía phòng dược của Bạch Qùy, nghĩ đến nếu gian tế từng hại nàng còn ở trong này, nhất định nàng phải khiến cho hắn không có cơ hội xuống tay với Huỳnh! Ám vệ trở lại bên cạnh Thu Trường Thiên, chung quy cũng làm cho mức độ ân ái của hai người này có điểm bớt phóng túng hơn. Bất quá cái loại “Bớt phóng túng này”
diễn ra quá ít, ít đến nỗi có thể hoàn toàn xem như chưa hề xảy ra. (Tiêu : đoạn này kiểu như nói về đời sống tềnh dục của bợn trẻ đó mà >?
Sau đó, Thu Trường Thiên đành phải đáp ứng, chuyển từ làm liên tục sang bảy ngày làm một lần. Việc này cũng không làm khó được Thu Trường Thiên, hắn chỉ cần Huỳnh ở bên cạnh cũng đã rất cao hứng rồi. Nhưng Huỳnh có chút không quen, hắn đi theo Thu Trường Thiên đã hơn một năm, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, có bao giờ Thiên chỉ nhìn mà không sờ soạng hắn đâu. Bất quá hắn biết là vì đứa nhỏ trong bụng, Thu Trường Thiên sợ Huỳnh buồn chán liền sai ám vệ mua thật nhiều đồ chơi thú vị về cho hắn. Từ trước tới nay Huỳnh chưa từng thấy qua loại đồ vật này, tò mò thưởng thức được mấy ngày, bất quá rất nhanh liền chán. Còn Lý Thi Thi thật đúng là không phải người am hiểu đạo lý tầm thường, lúc không có Thu Trường Thiên nàng tuyệt đối không ở bên cạnh Huỳnh quá lâu , bất quá có thể xem nàng là một người hiểu Huỳnh rõ nhất. Đối với những món đồ chơi nhàm chán kia, Huỳnh càng cảm thấy những bộ thư sách lịch sử thần thoại thú vị hơn nhiều, Lý Thi Thi biết Huỳnh thích, liền thu thập rất nhiều loại sách mang về, mấy quyển mới là do thời điểm đưa tới Huỳnh lại trốn mất, vì thế nàng không có cơ hội đưa cho Huỳnh. Huỳnh chưa nhận biết được nhiều mặt chữ, huống chi trong sách toàn là câu từ tối nghĩa khó hiểu, cho nên mỗi lần Thu Trường Thiên về, đụng tới chữ gì mà Huỳnh không hiểu liền sẽ giải thích cho hắn nghe. Tuy rằng Thu Trường Thiên có thể ở cùng một chỗ với Huỳnh, thế nhưng đã qua nửa tháng, Thu Trường Thiên mỗi khi nhìn thấy đống sách này liền nhíu mày, nhưng hắn lại không cho phép người khác đọc cho Huỳnh nghe. Vào một buổi xế chiều, Huỳnh nằm một bên vừa nghe chuyện cổ tích vừa sờ cái bụng nhỏ nhắn, Thu Trường Thiên nghĩ hắn không thoải mái, ai ngờ Huỳnh lại nói “Thiên, bảo bối có thể nghe được hay không?”
Hiển nhiên hiệu quả của một câu nói kia cũng đủ làm trái tim hắn nhiễu loạn. Kể từ ngày hôm đó, Thu Trường Thiên đã hạ lệnh tìm càng nhiều sách về càng tốt, thậm chí cũng không để ý Huỳnh có thích nghe hay không. Tiện nói đến đây thứ mà Thu Trường Thiên ghét nhất chính là kinh chữ, từ nhỏ hắn đã bị ép buộc phải học rất nhiều, bất quá một chút hắn cũng không hiểu được, thế nhưng hiện tại vừa nghĩ tới tiểu gia khỏa trong bụng của Huỳnh, bao nhiêu chán ghét khi trước đều tan biến. Đã trôi qua hai tháng, bụng của Huỳnh dần dần to lên, quần áo cũng đã có chút chật chội. Thu Trường Thiên thấy vậy lại càng thêm nơm nớp lo sợ, mỗi ngày đều phải sờ sờ bụng của Huỳnh, buổi tối trước khi đi ngủ còn dưỡng thành thói quen đối mặt trước bụng của Huỳnh mà lẩm ba lẩm bẩm một lúc mới chịu buông tha. Huỳnh cũng thay đổi thói quen trở nên thèm ngủ hơn, ăn nhiều hơn trước, hoa quả cùng rau dưa có đôi khi cũng ăn một ít. Bạch Qùy híp hai mắt lại bắt mạch cho Huỳnh, một lát sau liền nói “Đứa nhỏ tốt lắm.”
Những lời này Bạch Quỳ đều phải nói đối Thu Trường Thiên cùng Huỳnh mỗi ngày một lần, những gì nên nói đều đã nói qua, thật sự hết nói nổi hai người này. Thu Trường Thiên vẫn chưa chịu buông tha cho hắn “Giữa trưa hôm nay Huỳnh ăn cả nửa bát cháo.”
Nhìn người bạn tự cao tự đại ngày trước ngay cả mặt cũng không đổi sắc vậy mà nay lại trở nên ôn nhu cẩn thận như vậy, Bạch Qùy ngay cả khí lực cười nhạo hắn cũng đều biến mất “Ăn nhiều một chút là chuyện tốt, nhưng không cần ăn nhiều quá, dù sao nên ăn từng món một, như vậy tự nhiên sẽ tiêu hóa tốt hơn. “Tại sao không thể ăn nhiều cùng một lúc?”
Bạch Qùy nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thu Trường Thiên “Hiện tại trong bụng hắn đang chứa một người, nếu ăn quá nhiều, không phải sẽ đè ép đứa bé kia sao?”
“A a,”
Thu Trường Thiên khiêm tốn thỉnh giáo “Thì ra là thế, ta đã biết.”
Huỳnh nhăn mặt cau mày, hắn không biết nữ nhân bình thường khi mang thai có phải mỗi ngày đều bị đại phu bắt mạch hay không, một chút hứng thú hắn cũng chả có, mỗi lần đều nói vài câu như vậy, hơn nữa hắn cũng không cần phải nhớ, Thiên sẽ nhớ hộ hắn. “Đúng rồi, gần đây…”
Đột nhiên Bạch Qùy nói một nửa, trái tim của Thu Trường Thiên lập tức như bị ai đó thắt chặt, ai ngờ câu tiếp theo của Bạch Qùy lại là “Quên đi, không có việc gì.”
Thu Trường Thiên sốt ruột “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Không có gì hết ”
Hiện tại Bạch Qùy thầm nghĩ nên nói ít lại, lúc này chỉ cần một chút việc nhỏ hắn đều có thể bị Thu Trường Thiên tra hỏi đến nửa giờ, nếu ngày nào còn ở trong Thu gia bảo chắc chắn cũng sẽ không được yên thân a, tiếp theo liền đánh Thu Trường Thiên một quyền nhằm ý đồ tẩu thoát! “Nhưng ngươi mới vừa nói ‘Gần đây’, gần đây cái gì?”
“Không có cái gì cả.”
“Nhất định có!”
“Không có.”
Bạch Qùy không thèm lấy lại hòm thuốc, vội vàng đứng lên xoay người rời đi, Thu Trường Thiên lập tức đuổi theo, túm lấy tay áo Bạch Qùy không buông “Buông tay ra! Bằng không ta sẽ đá chết ngươi!”
“Có cái gì không thể nói, ngươi nói mau, bằng không đừng hòng ta buông tha.”
“Đã nói không có việc gì.”
“Ngươi rõ ràng biết tình trạng của Huỳnh có bao nhiêu đặc biệt, ta lại rất lo lắng, có cái gì ngươi sớm nói một chút để ta còn biết đường mà chuẩn bị tâm lý.”
“Ta đã nói đứa bé kia rất khỏe mạnh, không có việc gì, chuyện gì cũng đều không có.”
“Thế nhưng vừa rồi ngươi…”
Bạch Qùy nhấc chân lên đá hắn vài phát, Thu Trường Thiên né tránh nhưng tay vẫn không chịu buông, Bạch Qùy tiếp tục đấm đá lung tung. Huỳnh mệt mỏi nhìn hai người kia đánh nhau trông thật giống hai tiểu hài tử đang nghịch ngợm, đột nhiên Huỳnh nhíu mày. Bạch Qùy tức giận rất nhanh liền hạ thủ, tính cách hắn cũng chả tốt đẹp gì, bất quá đối với bằng hữu tri kỷ sẽ tự biết khắc chế, nhưng mà bây giờ hắn thật sự bị quấy rầy đến mức muốn phát điên lên rồi ấy chứ. Đột nhiên tiếng rên rỉ của Huỳnh truyền vào trong tai hai người, Thu Trường Thiên cùng Bạch Qùy sửng sốt một chút, tiếp theo Thu Trường Thiên lập tức buông áo Bạch Qùy vội vàng chạy đến bên giường, liền ôm Huỳnh vào trong ngực “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
Huỳnh nhíu mày không nói gì, một bàn tay không rõ từ đầu đã đặt lên trên bụng của hắn. Bạch Qùy nghĩ Huỳnh có thể nào…, với tình trạng sức khỏe mấy ngày gần đây thì khả năng đó không lớn, nhưng sao bộ dáng của Huỳnh thực đang rất khó chịu, tiếp theo liền vội vàng đi qua nắm lấy cổ tay hắn. “Ngươi khó chịu chỗ nào?”
Huỳnh rên rỉ càng lúc càng lớn, thậm chí thân thể không tự giác mà khẽ run lên một trận.. “Huỳnh, Huỳnh, ngẩng đầu, nói cho Qùy biết ngươi khó chịu chỗ nào?”
Quay đầu đối diện với Bạch Qùy ngữ khí đã hoàn toàn thay đổi “Chẳng phải ngươi vừa mới nói không có việc gì sao!”
“Ta chắc chắn đứa nhỏ không sao.”
“Vậy rốt cuộc Huỳnh đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Qùy liền nhíu mày “Không lý nào ”
Thu Trường Thiên biết giờ phút này hắn có hỏi cũng không làm được gì, chỉ có thể ôm chặt lấy Huỳnh, lo lắng mà đắp chăn lại cho y “Huỳnh, khó chịu ở đâu, làm ơn nói cho ta biết đi.”
Lý Thi Thi đứng ở trước của hô to “Chủ tử, tới giờ cho Huỳnh uống thuốc rồi.”
“Vào đi!”
Sau khi Lý Thi Thi bước vào đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo lo lắng liền hỏi “Huỳnh sao vậy?”
Bạch Qùy buông cổ tay phải của Huỳnh ra, tiếp tục nắm lấy tay trái tính toán chẩn thêm một lần, đột nhiên trong không khí xuất hiện một mùi hương khác thường làm hắn chú ý. Bạch Qùy quay đầu nhìn về phía Lý Thi Thi, Lý Thi Thi cũng không biết Bạch Qùy đang nhìn cái gì, khiến cho nàng ngay cả động cũng không dám. Thu Trường Thiên thuận theo ánh mắt của Bạch Qùy nhìn Lý Thi Thi, lo lắng đã làm hắn mất đi sự phán đoán “Ngươi đã làm gì?”
Cho tới bây giờ Lý Thi thi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày Thu Trường Thiên lại nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy, ánh mắt hoài nghi kia, giống như một chậu nước lạnh từ trên đổ xuống làm cho nàng rét run cả người. Lý Thi Thi đứng ở một bên không biết giải thích ra sao, Bạch Qùy lại đi về phía nàng, bất quá không phải nhìn Lý Thi Thi, mà là bát dược trong tay nàng. Mở chén dược ra, hương dược dày đặc bỗng chốc lan tỏa ra khắp căn phòng, Bạch Qùy cầm chén dược trong tay Lý Thi Thi đưa sát lên mũi ngửi ngửi, tiếp theo lấy tay quệt một chút lại đưa tới miệng nếm thử, sau đó rất nhanh liền phun ra, lạnh lùng cười. Hiện tại cảm giác của Thu Trường Thiên cũng không dễ chịu hơn Lý Thi Thi là mấy, thấy bộ dạng của Bạch Qùy hắn cũng đoán được trong dược có vấn đề “Qùy, bên trong là cái gì? Ánh mắt lạnh như băng của Bạch Qùy quét về phía Thu Trường Thiên “Tử thai dược ”
(thuốc phá thai ) __________________________________________________ Tiêu : Hôm nay tâm tình ta không được tốt T.T Cho nên chương này chưa chỉnh sửa đc gì hết :) Làm xong quất lên luôn :”