Một ngày một đêm trôi qua, thời điểm màn đêm buông xuống, Huỳnh cuối cùng cũng mở mắt.
Xúc cảm ôn hòa nói cho Huỳnh biết, lúc này y đang ở trong vòng tay quen thuộc của người kia, chính là người kia lại trì trệ hiếm thấy nên không phát hiện Huỳnh đã tỉnh lại, mà đang chăm chú nhìn vào một khối chăn nhỏ bên cạnh bọn họ.
“Thiên…”
Thu Trường Thiên tựa hồ hoảng sợ, tay không tự giác ghìm chặt lấy Huỳnh , làm y cảm thấy có chút đau nhức.
“Ngươi tỉnh?”
Huỳnh gật đầu yếu ớt, cổ họng y rất đau, vừa rồi tiếng “Thiên” khó nge cực kỳ, vừa khàn vừa thô.
“Qùy nói cổ họng ngươi bị thương, thức dậy không thể lập tức uống nước, ở phòng bếp đang nấu cơm canh cùng dược , ta mang tới cho ngươi.”
Thu Trường Thiên nói chuyện nhẹ nhàng, có thể nói là ôn nhu, còn không bằng nói là cẩn thận.
Huỳnh thuận theo ánh mắt của Thu Trường Thiên nhìn xuống bên giường nhỏ, cố ý liếc mắt xem xét đoàn chăn kia một cái.
Huỳnh cảm thấy dường như có cái gì đó y đã quên, nghĩ muốn chống thân mình đứng lên một chút, lại phát hiện thân dưới cơ hồ không có cảm giác, dường như khí lực đã hoàn toàn kiệt quệ.
Từ trong đoàn chăn kia đột nhiên vươn ra một bàn tay nhỏ bé phấn nộn trắng nõn, Huỳnh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cắn chặt răng chính là khởi động nửa thân trên.
Trong chăn là một tiểu bảo bảo nộn nộn trắng trắng, tiểu bảo bảo nhìn theo hướng Thu Trường Thiên rời đi, cảm giác có người đang nhìn mình, hắn quay đầu, một đôi mắt to đen trong veo cùng Huỳnh nhìn lại hắn .
Ánh mắt kia thực đặc biệt, bởi vì không có tròng trắng, toàn bộ hai mắt đều một màu đen nhánh , thực giống như hai viên trân châu đen.
Lúc Huỳnh lấy lại tinh thần đã muốn di chuyển thân mình tới gần tiểu bảo bảo kia, vươn một ngón tay, tiểu bảo bảo lập tức túm lấy.
Tiểu bảo bảo nhìn Huỳnh, không cười không nháo cũng không nói, không có một chút biểu tình nào.
Huỳnh cũng bất động không nói chuyện, một lát sau, có lẽ tiểu bảo bảo biết người này không có gì nguy hiểm, hé miệng như đang trông chờ điều gì đó, thấp thoáng có thể nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng bên trong “Nha…”
Thu Trường Thiên vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Huỳnh chống đỡ thân mình sắc mặt không chút thay đổi mà đùa nghịch cùng đứa nhỏ, tuy rằng không lộ vẻ gì, ánh mắt lại trong trẻo ôn hòa, dần dần biểu tình cũng êm dịu, khóe miệng khẽ cong lên.
Huỳnh ngẩng đầu nhìn Thiên, “Bảo bối.”
Thu Trường Thiên thân mình cứng ngắc mà gật gật đầu, đi đến bên giường ôm lấy Huỳnh “ Ăn một chút gì đi.”
Huỳnh được Thu Trường Thiên nửa đỡ nửa ôm, tiểu bảo bảo nhìn thấy Thu Trường Thiên đã trở lại, ngón tay nhỏ bé đong đưa nắm lấy ngón tay của Huỳnh mà đứng lên, như muốn làm cho Thu Trường Thiên chú ý đến mình.
Ngày thường Huỳnh luôn trì độn nhưng giờ phút này lại rất nhạy cảm, y tiếp nhận muỗng canh do Thu Trường Thiên đút tới, “Thiên không vui sao?!?”
Thu Trường Thiên dừng lại “Uống canh đi, nói ít thôi” Lại bổ sung thêm “Qùy nói cổ họng ngươi bị tổn thương, lúc này phải hạn chế nói chuyện.”
Huỳnh đẩy chén canh qua một bên, vừa rồi sau khi Thu Trường Thiên trở vào lại không nhìn đứa nhỏ, ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua một cái “Thiên không thích.”
Đương nhiên Thu Trường Thiên biết Huỳnh nói đến cái gì “ Uống hết chén canh trước đã.”
Huỳnh quay đầu qua một bên, lát sau liền xoay lại, kéo đứa bé đang nằm trong cái chăn nhỏ đến gần bên cạnh mình, chính là không thèm nhìn đến Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên sững sờ bưng chén canh, thấy Huỳnh còn thật sự nghiêm túc, hiểu rõ không nói cũng không xong, thở dài “Không phải ta không thích.”
Huỳnh hừ một tiếng, không nói gì.
“Ta…Chính là ta…”Ngay cả bản thân Thu Trường Thiên cũng không biết lý do, nhưng vừa nhìn thấy tiểu bảo bảo kia trong lòng là một trận *ngũ vị tạp trần, hắn biết đó là con của mình, nhưng Huỳnh thiếu chút nữa là mất mạng mới sinh hạ, chính là, chính là…
*Ngũ vị tạp trần: năm vị ngọt chua cay đắng mặn trộn lẫn vào nhau.
“Ngươi xem hắn nhỏ như vậy.”
Tất nhiên phải nhỏ, bảo bối của nhà ai mà không nhỏ chứ, Huỳnh hừ một tiếng.
“Hắn so với nhà người khác nhỏ hơn, cánh tay cùng chân đều bé nhỏ như vậy.”
Huỳnh tiếp tục hừ lạnh, dù sao cũng đã cho rằng Thiên không thích bảo bối.
“Ta sợ không biết nặng nhẹ nếu chạm vào sẽ làm tổn thương hắn.”
Huỳnh trừng mắt lườm Thu Trường Thiên, gạt người, sợ đụng thương hắn, tại sao không nhìn hắn!
Thu Trường Thiên cuối cùng cũng thở dài, “Ta thích hắn, Huỳnh ngoan, trước uống hết chén canh này đi đã.”
Huỳnh tiếp tục trừng mắt lườm Thu Trường Thiên, dần dần nước mắt dâng lên, lập tức liền rơi lệ.
Thu Trường Thiên thật không biết nên làm như thế nào cho phải “Ta sao lại không thích hắn được, ngươi xem ta đều để cho hắn ngủ ở bên cạnh chúng ta mà.”
Đây cũng không phải là do Thu Trường Thiên làm, là Bạch Qùy thấy hắn đối tiểu bảo bảo làm một bộ dáng lãnh đạm nên mới ép buộc phải để bảo bối bên cạnh Huỳnh.
Huỳnh rút ngón tay đang bị tiểu bảo bảo nắm giữ trở về, tiểu bảo bảo lập tức xoay đầu không nhìn Thu Trường Thiên nữa, lúc này lại nhìn Huỳnh bằng ánh mắt có phần mờ mịt.
“Hôn hắn một cái đi …”
Dường như cho tới bây giờ Thu Trường Thiên chưa từng thấy qua Huỳnh lại nghiêm túc như vậy, không có biện pháp, chỉ có thể đặt bát sang một bên, cúi đầu hôn nhẹ lên trán tiểu bảo bảo.
Tiểu bảo bảo thấy khuôn mặt của Thu Trường Thiên đang đè thấp xuống, không được tự nhiên mà né tránh.
Thu Trường Thiên không hôn được, liếc qua còn thấy Huỳnh làm bộ không bỏ qua, đành phải tiếp tục hôn, lần này là hôn lên mặt của bảo bối.
Bảo bối còn đang trốn tránh, nhưng mà lần này thực không thành công, hắn vừa xoay mặt lập tức đôi môi nhỏ nhắn liền chạm trúng môi của Thu Trường Thiên.
Dường như Thu Trường Thiên bị hù dọa liền nhanh chống ngẩng đầu, rồi mới che miệng của mình lại có vẻ như đang xấu hổ.
Huỳnh thấy phản ứng của hắn, lại nhìn tiểu bảo bảo, y xác định tiểu bảo bảo còn chưa có răng nha, hẳn là sẽ không cắn Thu Trường Thiên đi.
Thu Trường Thiên đối diện với ánh mắt của Huỳnh, cư nhiên liền đỏ mặt, vừa che miệng vừa nói “Ăn phải nước miếng của hắn.”
Huỳnh bất giác cười to, cuối cùng tòa băng sơn kia cũng đã tan chảy hòa mình cùng ngày xuân ấm áp ── nở nụ cười, cười đến toàn thân Huỳnh đều run rẩy, thế nhưng cổ họng còn đang khó chịu, cho nên tiếng cười của y rất kỳ quái.
Thu Trường Thiên bưng chén canh lên “ Mau uống đi.”
Huỳnh cũng không từ chối, đưa tay tiếp nhận chén canh uống một hơi hết sạch.
Huỳnh cuối cùng cũng nghe lời, Thu Trường Thiên vừa bưng dược vừa bưng cháo tới đút cho Huỳnh, Huỳnh liền ngoan ngoãn ăn hết.
Thu Trường Thiên một bên đút cháo cho Huỳnh, một bên không kiềm chế được mà nhìn lại tiểu bảo bảo kia, cặp mắt đen nhánh của tiểu bảo bảo lúc này đang nhìn chằm chằm vào bát cháo trong tay hắn, thấy Thu Trường Thiên nhìn hắn “Nha!”
“Bảo bối muốn.”
“Không thể cho.”
Huỳnh lập tức thay đổi sắc mặt, Thu Trường Thiên vội vàng giải thích “Bảo bối còn nhỏ, chỉ có thể uống sữa, không thể ăn cháo.”
Huỳnh vẫn chưa tin lắm “Sữa?”
“Đúng vậy, chính là nữ tử sau khi sinh đứa nhỏ sẽ có cái đó.”
“Chỗ nào?”
Thu Trường Thiên dùng cằm chỉa chỉa vào trước ngược Huỳnh.
Huỳnh nhíu mày nghi hoặc, rồi mới cởi bỏ y phục của mình, nhìn chằm chằm vào trước ngực mình “Chỗ này sao?”
Đổi lại là nụ cười bất đắc dĩ của Thu Trường Thiên “Huỳnh không có, phải nữ nhân mới có.”
Huỳnh nghĩ nghĩ “Thi Thi có?”
“Nàng cũng không có, nàng còn chưa sinh đứa nhỏ mà.”
Huỳnh tiếp tục sờ sờ ngực mình “Huỳnh sinh rồi nha.”
Thu Trường Thiên thực bất đắc dĩ, đúng vậy, dường như giới tính đối với Huỳnh mà nói không có ý nghĩa gì, nam nhân vẫn không thể sinh đứa nhỏ mà, Huỳnh thì sinh được.
…Có lẽ, Huỳnh cũng có thể tiết sữa?
Thu Trường Thiên đem bát cháo Huỳnh đang ăn dở để sang một bên “Huỳnh, chúng ta thử xem.”
“Thử xem?”
Thu Trường Thiên ấn Huỳnh ngã xuống giường, đưa tay sờ lên trên ngực Huỳnh, “Ân, thử xem có thể tiết ra được hay không.”
Nói xong liền cúi đầu xuống ngậm lấy đầu nhũ phấn nộn của Huỳnh, không biết có phải lâu lắm chưa làm hay không, thân thể của Huỳnh run lên mãnh liệt, cơ hồ lập tức liền kêu lên “Thiên…”
“Ngoan, sữa đều là xuất ra từ nơi này, để cho ta thử xem, có hay không…” Thu Trường Thiên một bên vừa ra sức mút một bên vừa nói ngắt ngứ.
Tay của Huỳnh bấu vào bả vai Thu Trường Thiên, cố gắng kiềm chế, giờ phút này cư nhiên lại cắn môi, nhưng tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn theo khe hở giữa phiến môi truyền ra.
“Nha! Nha!” Tiểu bảo bảo bị vứt sang một bên không cam lòng cũng liền kêu lên.
Thu Trường Thiên ở trong lòng thầm kêu khổ, đã muộn như vậy, sao hắn còn chưa ngủ a.
Bất quá sau khi Huỳnh mới sinh xong không lâu, Qùy đã nói rõ không được làm chuyện phòng the (lúc này cũng không quên công đạo = =, Qùy: da~), Thu Trường Thiên mút một hồi liền dừng lại, có điểm tiếc hận nói “Không có a.”
Huỳnh cúi đầu mơ hồ nhìn Thu Trường Thiên, không biết tại sao hắn lại ngừng a, kế tiếp liền ấn đầu Thu Trường Thiên hướng qua bên kia “Bên này, cũng muốn.”
______________________________________________________________
Tiêu : Thật không ngờ dám dùng trò “Hấp nãi đại pháp” trước mặt bảo bảo +.+” Thiên a ta khinh bỉ ngươi =)) mà bảo bảo mấy tập sau còn đáng yêu hơn nữa nhé hahaha
p/s : ta định để nguyên là nãi nhưng lại thích từ sữa hơn a T.T các nàng nếu nghe ngang tai thì kêu ta, ta sửa ~
Một ngày một đêm trôi qua, thời điểm màn đêm buông xuống, Huỳnh cuối cùng cũng mở mắt.
Xúc cảm ôn hòa nói cho Huỳnh biết, lúc này y đang ở trong vòng tay quen thuộc của người kia, chính là người kia lại trì trệ hiếm thấy nên không phát hiện Huỳnh đã tỉnh lại, mà đang chăm chú nhìn vào một khối chăn nhỏ bên cạnh bọn họ.
“Thiên…”
Thu Trường Thiên tựa hồ hoảng sợ, tay không tự giác ghìm chặt lấy Huỳnh , làm y cảm thấy có chút đau nhức.
“Ngươi tỉnh?”
Huỳnh gật đầu yếu ớt, cổ họng y rất đau, vừa rồi tiếng “Thiên” khó nge cực kỳ, vừa khàn vừa thô.
“Qùy nói cổ họng ngươi bị thương, thức dậy không thể lập tức uống nước, ở phòng bếp đang nấu cơm canh cùng dược , ta mang tới cho ngươi.”
Thu Trường Thiên nói chuyện nhẹ nhàng, có thể nói là ôn nhu, còn không bằng nói là cẩn thận.
Huỳnh thuận theo ánh mắt của Thu Trường Thiên nhìn xuống bên giường nhỏ, cố ý liếc mắt xem xét đoàn chăn kia một cái.
Huỳnh cảm thấy dường như có cái gì đó y đã quên, nghĩ muốn chống thân mình đứng lên một chút, lại phát hiện thân dưới cơ hồ không có cảm giác, dường như khí lực đã hoàn toàn kiệt quệ.
Từ trong đoàn chăn kia đột nhiên vươn ra một bàn tay nhỏ bé phấn nộn trắng nõn, Huỳnh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo cắn chặt răng chính là khởi động nửa thân trên.
Trong chăn là một tiểu bảo bảo nộn nộn trắng trắng, tiểu bảo bảo nhìn theo hướng Thu Trường Thiên rời đi, cảm giác có người đang nhìn mình, hắn quay đầu, một đôi mắt to đen trong veo cùng Huỳnh nhìn lại hắn .
Ánh mắt kia thực đặc biệt, bởi vì không có tròng trắng, toàn bộ hai mắt đều một màu đen nhánh , thực giống như hai viên trân châu đen.
Lúc Huỳnh lấy lại tinh thần đã muốn di chuyển thân mình tới gần tiểu bảo bảo kia, vươn một ngón tay, tiểu bảo bảo lập tức túm lấy.
Tiểu bảo bảo nhìn Huỳnh, không cười không nháo cũng không nói, không có một chút biểu tình nào.
Huỳnh cũng bất động không nói chuyện, một lát sau, có lẽ tiểu bảo bảo biết người này không có gì nguy hiểm, hé miệng như đang trông chờ điều gì đó, thấp thoáng có thể nhìn thấy đầu lưỡi phấn hồng bên trong “Nha…”
Thu Trường Thiên vừa vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Huỳnh chống đỡ thân mình sắc mặt không chút thay đổi mà đùa nghịch cùng đứa nhỏ, tuy rằng không lộ vẻ gì, ánh mắt lại trong trẻo ôn hòa, dần dần biểu tình cũng êm dịu, khóe miệng khẽ cong lên.
Huỳnh ngẩng đầu nhìn Thiên, “Bảo bối.”
Thu Trường Thiên thân mình cứng ngắc mà gật gật đầu, đi đến bên giường ôm lấy Huỳnh “ Ăn một chút gì đi.”
Huỳnh được Thu Trường Thiên nửa đỡ nửa ôm, tiểu bảo bảo nhìn thấy Thu Trường Thiên đã trở lại, ngón tay nhỏ bé đong đưa nắm lấy ngón tay của Huỳnh mà đứng lên, như muốn làm cho Thu Trường Thiên chú ý đến mình.
Ngày thường Huỳnh luôn trì độn nhưng giờ phút này lại rất nhạy cảm, y tiếp nhận muỗng canh do Thu Trường Thiên đút tới, “Thiên không vui sao?!?”
Thu Trường Thiên dừng lại “Uống canh đi, nói ít thôi” Lại bổ sung thêm “Qùy nói cổ họng ngươi bị tổn thương, lúc này phải hạn chế nói chuyện.”
Huỳnh đẩy chén canh qua một bên, vừa rồi sau khi Thu Trường Thiên trở vào lại không nhìn đứa nhỏ, ngay cả liếc mắt cũng chưa từng nhìn qua một cái “Thiên không thích.”
Đương nhiên Thu Trường Thiên biết Huỳnh nói đến cái gì “ Uống hết chén canh trước đã.”
Huỳnh quay đầu qua một bên, lát sau liền xoay lại, kéo đứa bé đang nằm trong cái chăn nhỏ đến gần bên cạnh mình, chính là không thèm nhìn đến Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên sững sờ bưng chén canh, thấy Huỳnh còn thật sự nghiêm túc, hiểu rõ không nói cũng không xong, thở dài “Không phải ta không thích.”
Huỳnh hừ một tiếng, không nói gì.
“Ta…Chính là ta…”Ngay cả bản thân Thu Trường Thiên cũng không biết lý do, nhưng vừa nhìn thấy tiểu bảo bảo kia trong lòng là một trận ngũ vị tạp trần, hắn biết đó là con của mình, nhưng Huỳnh thiếu chút nữa là mất mạng mới sinh hạ, chính là, chính là…
Ngũ vị tạp trần: năm vị ngọt chua cay đắng mặn trộn lẫn vào nhau.
“Ngươi xem hắn nhỏ như vậy.”
Tất nhiên phải nhỏ, bảo bối của nhà ai mà không nhỏ chứ, Huỳnh hừ một tiếng.
“Hắn so với nhà người khác nhỏ hơn, cánh tay cùng chân đều bé nhỏ như vậy.”
Huỳnh tiếp tục hừ lạnh, dù sao cũng đã cho rằng Thiên không thích bảo bối.
“Ta sợ không biết nặng nhẹ nếu chạm vào sẽ làm tổn thương hắn.”
Huỳnh trừng mắt lườm Thu Trường Thiên, gạt người, sợ đụng thương hắn, tại sao không nhìn hắn!
Thu Trường Thiên cuối cùng cũng thở dài, “Ta thích hắn, Huỳnh ngoan, trước uống hết chén canh này đi đã.”
Huỳnh tiếp tục trừng mắt lườm Thu Trường Thiên, dần dần nước mắt dâng lên, lập tức liền rơi lệ.
Thu Trường Thiên thật không biết nên làm như thế nào cho phải “Ta sao lại không thích hắn được, ngươi xem ta đều để cho hắn ngủ ở bên cạnh chúng ta mà.”
Đây cũng không phải là do Thu Trường Thiên làm, là Bạch Qùy thấy hắn đối tiểu bảo bảo làm một bộ dáng lãnh đạm nên mới ép buộc phải để bảo bối bên cạnh Huỳnh.
Huỳnh rút ngón tay đang bị tiểu bảo bảo nắm giữ trở về, tiểu bảo bảo lập tức xoay đầu không nhìn Thu Trường Thiên nữa, lúc này lại nhìn Huỳnh bằng ánh mắt có phần mờ mịt.
“Hôn hắn một cái đi …”
Dường như cho tới bây giờ Thu Trường Thiên chưa từng thấy qua Huỳnh lại nghiêm túc như vậy, không có biện pháp, chỉ có thể đặt bát sang một bên, cúi đầu hôn nhẹ lên trán tiểu bảo bảo.
Tiểu bảo bảo thấy khuôn mặt của Thu Trường Thiên đang đè thấp xuống, không được tự nhiên mà né tránh.
Thu Trường Thiên không hôn được, liếc qua còn thấy Huỳnh làm bộ không bỏ qua, đành phải tiếp tục hôn, lần này là hôn lên mặt của bảo bối.
Bảo bối còn đang trốn tránh, nhưng mà lần này thực không thành công, hắn vừa xoay mặt lập tức đôi môi nhỏ nhắn liền chạm trúng môi của Thu Trường Thiên.
Dường như Thu Trường Thiên bị hù dọa liền nhanh chống ngẩng đầu, rồi mới che miệng của mình lại có vẻ như đang xấu hổ.
Huỳnh thấy phản ứng của hắn, lại nhìn tiểu bảo bảo, y xác định tiểu bảo bảo còn chưa có răng nha, hẳn là sẽ không cắn Thu Trường Thiên đi.
Thu Trường Thiên đối diện với ánh mắt của Huỳnh, cư nhiên liền đỏ mặt, vừa che miệng vừa nói “Ăn phải nước miếng của hắn.”
Huỳnh bất giác cười to, cuối cùng tòa băng sơn kia cũng đã tan chảy hòa mình cùng ngày xuân ấm áp ── nở nụ cười, cười đến toàn thân Huỳnh đều run rẩy, thế nhưng cổ họng còn đang khó chịu, cho nên tiếng cười của y rất kỳ quái.
Thu Trường Thiên bưng chén canh lên “ Mau uống đi.”
Huỳnh cũng không từ chối, đưa tay tiếp nhận chén canh uống một hơi hết sạch.
Huỳnh cuối cùng cũng nghe lời, Thu Trường Thiên vừa bưng dược vừa bưng cháo tới đút cho Huỳnh, Huỳnh liền ngoan ngoãn ăn hết.
Thu Trường Thiên một bên đút cháo cho Huỳnh, một bên không kiềm chế được mà nhìn lại tiểu bảo bảo kia, cặp mắt đen nhánh của tiểu bảo bảo lúc này đang nhìn chằm chằm vào bát cháo trong tay hắn, thấy Thu Trường Thiên nhìn hắn “Nha!”
“Bảo bối muốn.”
“Không thể cho.”
Huỳnh lập tức thay đổi sắc mặt, Thu Trường Thiên vội vàng giải thích “Bảo bối còn nhỏ, chỉ có thể uống sữa, không thể ăn cháo.”
Huỳnh vẫn chưa tin lắm “Sữa?”
“Đúng vậy, chính là nữ tử sau khi sinh đứa nhỏ sẽ có cái đó.”
“Chỗ nào?”
Thu Trường Thiên dùng cằm chỉa chỉa vào trước ngược Huỳnh.
Huỳnh nhíu mày nghi hoặc, rồi mới cởi bỏ y phục của mình, nhìn chằm chằm vào trước ngực mình “Chỗ này sao?”
Đổi lại là nụ cười bất đắc dĩ của Thu Trường Thiên “Huỳnh không có, phải nữ nhân mới có.”
Huỳnh nghĩ nghĩ “Thi Thi có?”
“Nàng cũng không có, nàng còn chưa sinh đứa nhỏ mà.”
Huỳnh tiếp tục sờ sờ ngực mình “Huỳnh sinh rồi nha.”
Thu Trường Thiên thực bất đắc dĩ, đúng vậy, dường như giới tính đối với Huỳnh mà nói không có ý nghĩa gì, nam nhân vẫn không thể sinh đứa nhỏ mà, Huỳnh thì sinh được.
…Có lẽ, Huỳnh cũng có thể tiết sữa?
Thu Trường Thiên đem bát cháo Huỳnh đang ăn dở để sang một bên “Huỳnh, chúng ta thử xem.”
“Thử xem?”
Thu Trường Thiên ấn Huỳnh ngã xuống giường, đưa tay sờ lên trên ngực Huỳnh, “Ân, thử xem có thể tiết ra được hay không.”
Nói xong liền cúi đầu xuống ngậm lấy đầu nhũ phấn nộn của Huỳnh, không biết có phải lâu lắm chưa làm hay không, thân thể của Huỳnh run lên mãnh liệt, cơ hồ lập tức liền kêu lên “Thiên…”
“Ngoan, sữa đều là xuất ra từ nơi này, để cho ta thử xem, có hay không…” Thu Trường Thiên một bên vừa ra sức mút một bên vừa nói ngắt ngứ.
Tay của Huỳnh bấu vào bả vai Thu Trường Thiên, cố gắng kiềm chế, giờ phút này cư nhiên lại cắn môi, nhưng tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn theo khe hở giữa phiến môi truyền ra.
“Nha! Nha!” Tiểu bảo bảo bị vứt sang một bên không cam lòng cũng liền kêu lên.
Thu Trường Thiên ở trong lòng thầm kêu khổ, đã muộn như vậy, sao hắn còn chưa ngủ a.
Bất quá sau khi Huỳnh mới sinh xong không lâu, Qùy đã nói rõ không được làm chuyện phòng the (lúc này cũng không quên công đạo = =, Qùy: da~), Thu Trường Thiên mút một hồi liền dừng lại, có điểm tiếc hận nói “Không có a.”
Huỳnh cúi đầu mơ hồ nhìn Thu Trường Thiên, không biết tại sao hắn lại ngừng a, kế tiếp liền ấn đầu Thu Trường Thiên hướng qua bên kia “Bên này, cũng muốn.”
______________________________________________________________
Tiêu : Thật không ngờ dám dùng trò “Hấp nãi đại pháp” trước mặt bảo bảo +.+” Thiên a ta khinh bỉ ngươi =)) mà bảo bảo mấy tập sau còn đáng yêu hơn nữa nhé hahaha
p/s : ta định để nguyên là nãi nhưng lại thích từ sữa hơn a T.T các nàng nếu nghe ngang tai thì kêu ta, ta sửa ~