Thời điểm cùng Huỳnh ngâm mình trong bồn nước, Thu Trường Thiên có chút hối hận về hành động thô lỗ vừa rồi.
Bất quá chỉ lo lắng 1 chút rất nhanh liền bị sự thỏa mãn lấn áp.
Huỳnh quả nhiên ngoan hơn rất nhiều, thành thật để cho Thu Trường Thiên ôm , không dám nháo loạn, bất quá tinh thần thực bực bội, không thèm ngẩng đầu nhìn Thu Trường Thiên.
Sau khi đem Huỳnh lau khô, cũng chưa cho mặc quần áo, lại dùng chăn quấn quanh người hắn, Thu Trường Thiên thay đổi một thân y phục của mình, sau đó liền cho gọi lão đại phu đã đợi rất lâu ở bên ngoài vào.
“Tiểu công tử thể chất đặc biệt, miệng vết thương khôi phục rất nhanh, thú thực là lão hủ lần đầu gặp được”
Huỳnh nằm dài trên giường, lần này không có nhào vào ôm Thu Trường Thiên như trước, lão đại phu cảm thấy có điểm kỳ quái.
Chỉ cần thấy dấu vết trên người Huỳnh liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Tuy thiếu niên này bị thương nặng, vị chủ tử kia cũng không đánh bại được hưng phấn, hẳn là thiếu niên bị khi dễ rất nhiều đây mà.
Lão đại phu nhịn không được nhẹ nhàng nói, “Việc này, thương thế cần tận lực an dưỡng, ngài cố gắng kiềm chế, nên tránh chuyện phòng the, như vậy mới ổn thỏa…”
Thu Trường Thiên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Lão đại phu cũng không dám nói gì thêm, vội vã thu dọn rồi nhanh chóng rời đi.
Thu Trường Thiên vẫn đứng ở một bên, chờ lão đại phu đi ra ngoài, mới đến bên giường ngồi xuống.
“Nghe thấy không, đại phu nói không cho ‘Thích’.”
Huỳnh quay mặt chuyển sang một bên, không muốn nhìn Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên có điểm khó chịu, nhẹ nhàng đem mặt Huỳnh xoay lại, từ trên cao nhìn xuống.
Trong ánh mắt của Huỳnh có một tia không cam lòng, còn có chút sợ hãi.
Thu Trường Thiên chậm rãi cúi đầu cuống, thời điểm sắp kề sát khuôn mặt của Huỳnh liền dừng lại.
Nếu bình thường Huỳnh đã sớm ôm hắn không chịu buông, hiện tại chỉ dám nhìn, Thu Trường Thiên cười tà nhìn chăm chú, môi cũng sắp hạ xuống, Huỳnh nuốt nước bọt một cái.
Đôi môi cuối cùng cũng hạ xuống, vẫn kịch liệt giống như trước, đầu lưỡi cùng ánh mắt của Huỳnh chưa từng có biểu hiện quật cường như vậy.
Đơn giản loại hành động này khiến hắn đành phải đầu hàng, tay xoa mái tóc của Thu Trường Thiên, không giống như những ngày trước liều mạng ôm chặt, hiện tại lại thuận theo mà phối hợp với Thu Trường Thiên, cùng nhau hưởng thụ.
Thu Trường Thiên đối với chuyện này tương đối vừa lòng, tiểu hài tử không được tự nhiên nhưng vẫn chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào lại thuận theo biến thành sủng vật của hắn, rên rĩ mà khát cầu hắn.
“Đại phu nói, không cho ‘Thích’.”
Tuy rằng vẫn còn muốn, thế nhưng Thu Trường Thiên không có ý làm tới, Huỳnh cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, không dám lỗ mãng.
Thiên đã thật nhiều ngày không có rời khỏi cửa, thương tích của Huỳnh đã không còn đáng ngại, Thu Trường Thiên đem chăn đơn bao quanh người hắn, bế lên đi ra ngoài.
Hậu viện của khách *** đã được hắn bao trọn, không cho phép người ngoài tự ý đi vào.
Mở cửa bước ra , người hầu hành lễ cung kính.
“Đem cháo tới, ăn ở trong sân.”
Trong tiểu viện lập tức có hai cái ghế cùng một bàn trà, điểm tâm bày trí đầy bàn.
Thu Trường Thiên ôm Huỳnh đặt lên trên ghế, giúp hắn chỉnh sửa chăn mỏng đang quấn quanh người.
Huỳnh không bởi vì tay không thể động mà khó chịu, ngược lại còn thoải mái thò đầu ra nhìn ngắm xung quanh, tiểu viện này đối với Thu Trường Thiên mà nói thì quá đơn sơ, bất quá hắn cũng không mấy bận tâm đến việc này.
Nồi cháo bốc đầy nhiệt khí, người hầu rất nhanh liền bưng đến.
“Lui xuống.”
Người hầu cúi đầu lui ra.
Thu Trường Thiên ôm Huỳnh lên, mở nắp nồi, lập tức truyền đến mùi cháo thịt thực khiến cho người khác thèm nhỏ dãi.
Huỳnh rõ ràng có ý chờ đợi Thu Trường Thiên hầu hạ, Thu Trường Thiên múc cháo ra một chén nhỏ, thổi nguội mới đứa đến bên miệng Huỳnh “Nhai.”
Huỳnh gật đầu nhìn chằm chằm thìa cháo, thực phiền toái, thế chẳng phải cố ý muốn mài nhỏ răng nanh của ta sao , nhưng không làm thế Thiên sẽ sinh khí.
Một hơi nuốt vào, Huỳnh miễn cưỡng nhai vài cái liền nuốt xuống, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh ngắt của Thu Trừng Thiên, lại vội vã giả bộ nhai nhiều lần, sắc mặt Thu Trường Thiên mới tốt hơn một chút.
Huỳnh lại há mồm “A…”
Hiển nhiên Thu Trường Thiên cũng lại đút thêm một thìa.
Trước ngực có một luồng khí ấm áp, như vậy thực tốt, Thu Trường Thiên có điểm không muốn để cho Huỳnh tự tập ăn.
Ngoại trừ hắn chủ động uy Huỳnh ăn cơm, Huỳnh cũng chưa từng làm qua, giống như lời nói của Thu Trường Thiên ‘hắn như vậy thực tốt’, quả nhiên thật giống một sủng vật.
Nghĩ như thế, nụ cười trên mặt Thu Trường Thiên càng thêm nhu hòa, chính hắn cũng chưa phát hiện ra, mà Huỳnh cũng không rảnh để nhìn hắn.
Ngươi hầu tới thu dọn bát đĩa, Huỳnh ngủ gật nép mình trong lòng Thu Trường Thiên, gió khẻ thổi qua mái tóc hắn, lướt qua hai gò má đỏ hồng, có vẻ làm hắn không thoải mái liền giật giật khóe miệng.
Thu Trường Thiên dịu dàng đem sợi tóc bướng bỉnh vén lên sau tai Huỳnh, nở nụ cười phi thường ôn nhu.
Người hầu lén nhìn thoáng qua, lại gục đầu xuống.
“Ngày mai, tiếp tục lên đường.”
“Vâng.”
Thấy người hầu còn đứng tại chỗ, Thu Trường Thiên bắt đầu giương mắt nhìn hắn “Chuyện gì?”
“Vâng ngài có muốn thỉnh Bạch đại phu tới gặp Huỳnh công tử không ạ?”
Tâm tình Thu Trường Thiên đang rất tốt nháy mắt liền tan thành mây khói “Ta tự biết chừng mực”
“Vâng” Người hầu cúi đầu lui xuống.
Thu Trường Thiên sờ lên mái tóc của Huỳnh, nhịn không được lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Đêm đó Huỳnh bị thương nặng như vậy, hắn không phải không nghĩ đi tìm Qùy, nhưng mà trong thâm tâm có gì đó mách bảo hắn không nên đi.
Nếu là Qùy, nhất định có thể nhìn ra Huỳnh rốt cuộc là gì…
Nếu hắn thật sự là yêu…
Không, không, điều đó không có khả năng, chính là cơ thể của Huỳnh đặc biệt khác người bình thường, hoặc là do nếm qua thức ăn kỳ quái, không phải thường có loại chuyện như vậy sao, trong núi sâu hẳn là có thánh quả linh tinh gì đó.
Việc này tuy rằng thực hư ảo, nhưng so với với Huỳnh là một yêu quái, hắn thà rằng tin tưởng loại ảo tưởng này còn hơn.
Nửa ngày hành trình lại rất chậm chạp, bầu trời đã tối đen, phía trước đoàn xe của Thu Trường Thiên cuối cùng cũng về đến Thu gia bảo.
Ôm Huỳnh từ xe ngựa bước xuống, ngay lập tức xuất hiện một đội ngũ đứng trước cổng nghênh đón hắn.
“Chủ tử, ngài đã về ” Đứng ở phía trước là một mỹ nữ đang hướng Thu Trường Thiên hành lễ, khuôn mặt cũng theo hành động mà cúi đầu cung kính.
“Thi Thi, ngươi vất vả ”Lý Thi Thi mỉm cười, cũng không bởi vì người trong lòng ngực Thu Trường Thiên mà dao động.
Đến lượt Huỳnh không kiên nhẫn liền từ trong áo choàng ló đầu ra, nhìn Thu Trường Thiên cười cười, rồi mới ngắm ngía xung quanh.
Lý Thi Thi lấy khăn tay che miệng, khi nhìn thấy dung mạo của Huỳnh, tất cả mọi người liền trợn to hai mắt.
Thu Trường Thiên bất đắc dĩ có điểm nói không nên lời “Thu Diệp, đã chuẩn bị phòng cho ta chưa?”
Quan gia Thu Diệp tiến lên hành lễ “Đã thu thập ổn thỏa ” nhịn không được lén nhìn thiếu niên trong lòng ngực chủ tử “Vị này…”
Lý Thi Thi buông khăn tay, hướng Huỳnh cười thân thiện, đối Thu Trường Thiên nói: “Chủ tử, có phải chuẩn bị phòng ở mới hay không?”
Thu Trường Thiên phức tạp nhìn Huỳnh liếc mắt một cái, Huỳnh còn ngoái cổ về phía trước nhìn Lý Thi Thi đang đứng, giống như vừa mới thoát ra khỏi ***g sắt mà không biết sợ hãi, giống như một con thú nhỏ tràn đầy lòng hiếu kỳ.
“Không cần, hắn ở cạnh ta vậy.”
“Vâng, Thi Thi nhiều chuyện”
“Thi Thi ngươi đừng nói như thế, ngươi cũng vất vả, mau nghỉ ngơi đi. Thu Diệp.”
Lý Thi Thi vội vàng xoay người quỳ gối tránh đường, Thu Trường Thiên ôm Huỳnh trước ngực tiến vào nhà.
Huỳnh còn muốn nhìn Lý Thi Thi, túm vạt áo Thu Trường Thiên quay đầu lại, “Thiên…Thiên…”
“Đừng nháo loạn.”
Đến khi bọn họ đã đi xa, mọi người vốn lúc trước im lặng ngay lập tức náo nhiệt đứng dậy, nhất là nhóm thị sủng của Thu Trường Thiên.
“Thi Thi, người vừa rồi thật xinh đẹp, ngươi nói hắn là nam tử hay nử tử?”
“Nam tử nữ tử cùng chúng ta có liên quan gì chứ” Vẻ mặt Lý Thi Thi cũng không thay đổi, bất quá ngữ khí cung kính lúc trước khi đối trước Thu Trường Thiên đã không còn.
“Thi Thi tỷ, vừa rồi người nọ còn gọi tục danh chủ tử nữa đấy.”
Một người sủng quân tuấn tú hừ lạnh “Hắn lớn lên xinh đẹp như vậy, chủ tử cưng chiều hắn là đương nhiên, chờ chủ tử chán…Hừ.”
Lý Thi Thi vung tay “ Cẩn thận lời nói của ngươi, nếu làm chủ tử tức giận coi như ngươi gặp đại họa rồi đấy”
Thời điểm cùng Huỳnh ngâm mình trong bồn nước, Thu Trường Thiên có chút hối hận về hành động thô lỗ vừa rồi.
Bất quá chỉ lo lắng chút rất nhanh liền bị sự thỏa mãn lấn áp.
Huỳnh quả nhiên ngoan hơn rất nhiều, thành thật để cho Thu Trường Thiên ôm , không dám nháo loạn, bất quá tinh thần thực bực bội, không thèm ngẩng đầu nhìn Thu Trường Thiên.
Sau khi đem Huỳnh lau khô, cũng chưa cho mặc quần áo, lại dùng chăn quấn quanh người hắn, Thu Trường Thiên thay đổi một thân y phục của mình, sau đó liền cho gọi lão đại phu đã đợi rất lâu ở bên ngoài vào.
“Tiểu công tử thể chất đặc biệt, miệng vết thương khôi phục rất nhanh, thú thực là lão hủ lần đầu gặp được”
Huỳnh nằm dài trên giường, lần này không có nhào vào ôm Thu Trường Thiên như trước, lão đại phu cảm thấy có điểm kỳ quái.
Chỉ cần thấy dấu vết trên người Huỳnh liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Tuy thiếu niên này bị thương nặng, vị chủ tử kia cũng không đánh bại được hưng phấn, hẳn là thiếu niên bị khi dễ rất nhiều đây mà.
Lão đại phu nhịn không được nhẹ nhàng nói, “Việc này, thương thế cần tận lực an dưỡng, ngài cố gắng kiềm chế, nên tránh chuyện phòng the, như vậy mới ổn thỏa…”
Thu Trường Thiên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Lão đại phu cũng không dám nói gì thêm, vội vã thu dọn rồi nhanh chóng rời đi.
Thu Trường Thiên vẫn đứng ở một bên, chờ lão đại phu đi ra ngoài, mới đến bên giường ngồi xuống.
“Nghe thấy không, đại phu nói không cho ‘Thích’.”
Huỳnh quay mặt chuyển sang một bên, không muốn nhìn Thu Trường Thiên.
Thu Trường Thiên có điểm khó chịu, nhẹ nhàng đem mặt Huỳnh xoay lại, từ trên cao nhìn xuống.
Trong ánh mắt của Huỳnh có một tia không cam lòng, còn có chút sợ hãi.
Thu Trường Thiên chậm rãi cúi đầu cuống, thời điểm sắp kề sát khuôn mặt của Huỳnh liền dừng lại.
Nếu bình thường Huỳnh đã sớm ôm hắn không chịu buông, hiện tại chỉ dám nhìn, Thu Trường Thiên cười tà nhìn chăm chú, môi cũng sắp hạ xuống, Huỳnh nuốt nước bọt một cái.
Đôi môi cuối cùng cũng hạ xuống, vẫn kịch liệt giống như trước, đầu lưỡi cùng ánh mắt của Huỳnh chưa từng có biểu hiện quật cường như vậy.
Đơn giản loại hành động này khiến hắn đành phải đầu hàng, tay xoa mái tóc của Thu Trường Thiên, không giống như những ngày trước liều mạng ôm chặt, hiện tại lại thuận theo mà phối hợp với Thu Trường Thiên, cùng nhau hưởng thụ.
Thu Trường Thiên đối với chuyện này tương đối vừa lòng, tiểu hài tử không được tự nhiên nhưng vẫn chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào lại thuận theo biến thành sủng vật của hắn, rên rĩ mà khát cầu hắn.
“Đại phu nói, không cho ‘Thích’.”
Tuy rằng vẫn còn muốn, thế nhưng Thu Trường Thiên không có ý làm tới, Huỳnh cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn, không dám lỗ mãng.
Thiên đã thật nhiều ngày không có rời khỏi cửa, thương tích của Huỳnh đã không còn đáng ngại, Thu Trường Thiên đem chăn đơn bao quanh người hắn, bế lên đi ra ngoài.
Hậu viện của khách đã được hắn bao trọn, không cho phép người ngoài tự ý đi vào.
Mở cửa bước ra , người hầu hành lễ cung kính.
“Đem cháo tới, ăn ở trong sân.”
Trong tiểu viện lập tức có hai cái ghế cùng một bàn trà, điểm tâm bày trí đầy bàn.
Thu Trường Thiên ôm Huỳnh đặt lên trên ghế, giúp hắn chỉnh sửa chăn mỏng đang quấn quanh người.
Huỳnh không bởi vì tay không thể động mà khó chịu, ngược lại còn thoải mái thò đầu ra nhìn ngắm xung quanh, tiểu viện này đối với Thu Trường Thiên mà nói thì quá đơn sơ, bất quá hắn cũng không mấy bận tâm đến việc này.
Nồi cháo bốc đầy nhiệt khí, người hầu rất nhanh liền bưng đến.
“Lui xuống.”
Người hầu cúi đầu lui ra.
Thu Trường Thiên ôm Huỳnh lên, mở nắp nồi, lập tức truyền đến mùi cháo thịt thực khiến cho người khác thèm nhỏ dãi.
Huỳnh rõ ràng có ý chờ đợi Thu Trường Thiên hầu hạ, Thu Trường Thiên múc cháo ra một chén nhỏ, thổi nguội mới đứa đến bên miệng Huỳnh “Nhai.”
Huỳnh gật đầu nhìn chằm chằm thìa cháo, thực phiền toái, thế chẳng phải cố ý muốn mài nhỏ răng nanh của ta sao , nhưng không làm thế Thiên sẽ sinh khí.
Một hơi nuốt vào, Huỳnh miễn cưỡng nhai vài cái liền nuốt xuống, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh ngắt của Thu Trừng Thiên, lại vội vã giả bộ nhai nhiều lần, sắc mặt Thu Trường Thiên mới tốt hơn một chút.
Huỳnh lại há mồm “A…”
Hiển nhiên Thu Trường Thiên cũng lại đút thêm một thìa.
Trước ngực có một luồng khí ấm áp, như vậy thực tốt, Thu Trường Thiên có điểm không muốn để cho Huỳnh tự tập ăn.
Ngoại trừ hắn chủ động uy Huỳnh ăn cơm, Huỳnh cũng chưa từng làm qua, giống như lời nói của Thu Trường Thiên ‘hắn như vậy thực tốt’, quả nhiên thật giống một sủng vật.
Nghĩ như thế, nụ cười trên mặt Thu Trường Thiên càng thêm nhu hòa, chính hắn cũng chưa phát hiện ra, mà Huỳnh cũng không rảnh để nhìn hắn.
Ngươi hầu tới thu dọn bát đĩa, Huỳnh ngủ gật nép mình trong lòng Thu Trường Thiên, gió khẻ thổi qua mái tóc hắn, lướt qua hai gò má đỏ hồng, có vẻ làm hắn không thoải mái liền giật giật khóe miệng.
Thu Trường Thiên dịu dàng đem sợi tóc bướng bỉnh vén lên sau tai Huỳnh, nở nụ cười phi thường ôn nhu.
Người hầu lén nhìn thoáng qua, lại gục đầu xuống.
“Ngày mai, tiếp tục lên đường.”
“Vâng.”
Thấy người hầu còn đứng tại chỗ, Thu Trường Thiên bắt đầu giương mắt nhìn hắn “Chuyện gì?”
“Vâng ngài có muốn thỉnh Bạch đại phu tới gặp Huỳnh công tử không ạ?”
Tâm tình Thu Trường Thiên đang rất tốt nháy mắt liền tan thành mây khói “Ta tự biết chừng mực”
“Vâng” Người hầu cúi đầu lui xuống.
Thu Trường Thiên sờ lên mái tóc của Huỳnh, nhịn không được lại bắt đầu miên man suy nghĩ.
Đêm đó Huỳnh bị thương nặng như vậy, hắn không phải không nghĩ đi tìm Qùy, nhưng mà trong thâm tâm có gì đó mách bảo hắn không nên đi.
Nếu là Qùy, nhất định có thể nhìn ra Huỳnh rốt cuộc là gì…
Nếu hắn thật sự là yêu…
Không, không, điều đó không có khả năng, chính là cơ thể của Huỳnh đặc biệt khác người bình thường, hoặc là do nếm qua thức ăn kỳ quái, không phải thường có loại chuyện như vậy sao, trong núi sâu hẳn là có thánh quả linh tinh gì đó.
Việc này tuy rằng thực hư ảo, nhưng so với với Huỳnh là một yêu quái, hắn thà rằng tin tưởng loại ảo tưởng này còn hơn.
Nửa ngày hành trình lại rất chậm chạp, bầu trời đã tối đen, phía trước đoàn xe của Thu Trường Thiên cuối cùng cũng về đến Thu gia bảo.
Ôm Huỳnh từ xe ngựa bước xuống, ngay lập tức xuất hiện một đội ngũ đứng trước cổng nghênh đón hắn.
“Chủ tử, ngài đã về ” Đứng ở phía trước là một mỹ nữ đang hướng Thu Trường Thiên hành lễ, khuôn mặt cũng theo hành động mà cúi đầu cung kính.
“Thi Thi, ngươi vất vả ”Lý Thi Thi mỉm cười, cũng không bởi vì người trong lòng ngực Thu Trường Thiên mà dao động.
Đến lượt Huỳnh không kiên nhẫn liền từ trong áo choàng ló đầu ra, nhìn Thu Trường Thiên cười cười, rồi mới ngắm ngía xung quanh.
Lý Thi Thi lấy khăn tay che miệng, khi nhìn thấy dung mạo của Huỳnh, tất cả mọi người liền trợn to hai mắt.
Thu Trường Thiên bất đắc dĩ có điểm nói không nên lời “Thu Diệp, đã chuẩn bị phòng cho ta chưa?”
Quan gia Thu Diệp tiến lên hành lễ “Đã thu thập ổn thỏa ” nhịn không được lén nhìn thiếu niên trong lòng ngực chủ tử “Vị này…”
Lý Thi Thi buông khăn tay, hướng Huỳnh cười thân thiện, đối Thu Trường Thiên nói: “Chủ tử, có phải chuẩn bị phòng ở mới hay không?”
Thu Trường Thiên phức tạp nhìn Huỳnh liếc mắt một cái, Huỳnh còn ngoái cổ về phía trước nhìn Lý Thi Thi đang đứng, giống như vừa mới thoát ra khỏi g sắt mà không biết sợ hãi, giống như một con thú nhỏ tràn đầy lòng hiếu kỳ.
“Không cần, hắn ở cạnh ta vậy.”
“Vâng, Thi Thi nhiều chuyện”
“Thi Thi ngươi đừng nói như thế, ngươi cũng vất vả, mau nghỉ ngơi đi. Thu Diệp.”
Lý Thi Thi vội vàng xoay người quỳ gối tránh đường, Thu Trường Thiên ôm Huỳnh trước ngực tiến vào nhà.
Huỳnh còn muốn nhìn Lý Thi Thi, túm vạt áo Thu Trường Thiên quay đầu lại, “Thiên…Thiên…”
“Đừng nháo loạn.”
Đến khi bọn họ đã đi xa, mọi người vốn lúc trước im lặng ngay lập tức náo nhiệt đứng dậy, nhất là nhóm thị sủng của Thu Trường Thiên.
“Thi Thi, người vừa rồi thật xinh đẹp, ngươi nói hắn là nam tử hay nử tử?”
“Nam tử nữ tử cùng chúng ta có liên quan gì chứ” Vẻ mặt Lý Thi Thi cũng không thay đổi, bất quá ngữ khí cung kính lúc trước khi đối trước Thu Trường Thiên đã không còn.
“Thi Thi tỷ, vừa rồi người nọ còn gọi tục danh chủ tử nữa đấy.”
Một người sủng quân tuấn tú hừ lạnh “Hắn lớn lên xinh đẹp như vậy, chủ tử cưng chiều hắn là đương nhiên, chờ chủ tử chán…Hừ.”
Lý Thi Thi vung tay “ Cẩn thận lời nói của ngươi, nếu làm chủ tử tức giận coi như ngươi gặp đại họa rồi đấy”