Chỉ mấy phút sau chúng tôi đã nghe thấy tiếng trận chiến. Tiếng súng máy vang vọng khắp những khe hẻm hẹp của các con phố. Những tiếng nổ nhỏ đập mạnh vào ngực chúng tôi như tiếng đàn bass từ xa vẳng lại. Thỉnh thoảng lại có tiếng thét của một bộ Xương Khô, tiếng the thé chói tai đến độ xuyên qua cả một khoảng cách dài như điện truyền qua nước.
“Chúng ta có nên trốn vào một trong những chỗ kia không?” Julie hỏi, chỉ mấy tòa tháp bằng gạch và thép. “Để đợi đến khi yên ổn ấy?”
Tôi gật đầu nhưng vẫn ngần ngừ đứng lại trên phố. Tôi không hiểu tôi còn chần chừ điều gì. Chúng tôi còn biết làm gì khác ngoài chạy trốn?
Julie chạy đến tòa nhà gần nhất. Nàng thử mở cửa. “Khóa.” Nàng đi sang bên kia đường đến một tòa chung cư. “Cũng khóa.” Nàng đến gần một căn nhà cổ kính xây bằng đá sa thạch và lắc lắc cửa. “Cái này có khi…” Một ô cửa sổ vỡ tan trên đầu nàng; một bộ xương bò xuống bức tường như con nhện và nhảy lên lưng nàng. Tôi lao qua phố túm lấy xương sống sinh vật ấy kéo ra khỏi nàng, nhưng những ngón tay nhọn hoắt của nó găm chặt lấy da thịt nàng như những mấu gai. Tôi ôm lấy sọ nó bằng cả hai tay và gồng mình ngăn không cho nó cắn vào cổ nàng. Mặc dù cổ nó chỉ còn là những sợi gân khô héo, bộ xương ấy vẫn khỏe đến không ngờ. Quai hàm nó táp táp về phía nàng.
“Dựa vào… tường!” tôi gắng bảo Julie. Nàng loạng choạng lùi lại và đập bộ xương vào tường. nó đuối sức vừa đủ lâu để tôi vặn đầu nó khỏi người nàng rồi đập nó lên bục cửa sổ. Hộp sọ nứt rạn. Bộ mặt không còn da thịt nằm giữa hai bàn tay tôi như đang nhìn thẳng vào tôi. Và mặc dù vẻ mặt nó lúc nào cũng là một nụ cười nhăn nhở, tôi vẫn nghe được tiếng gào tức tối của nó trong đầu mình:
DỪNG LẠI. DỪNG LẠI. CHÚNG TA LÀ TOÀN BỘ NHỮNG NĂM THÁNG CỦA CÁC NGƯƠI.
Tôi lại đập đầu nó vào tường. Hộp sọ nứt ra và sinh vật ấy không còn túm chặt lấy Julie được nữa.
CÁC NGƯỜI SẼ TRỞ THÀNH CHÚNG TA. CHÚNG TA SẼ THẮNG. LUÔN LUÔN LÀ THẾ, LUÔN LUÔN SẼ…
Tôi ném nó xuống mặt đường và dận giày lên đầu nó. Những khúc xương vỡ nát im lìm. Tiếng rền vang ngưng bặt.
Tôi đang định nắm tay Julie và lao người qua cánh cửa cũ kỹ của căn nhà đá sa thạch thì một điều mà tôi không hiểu nổi xảy ra. Hộp sọ dưới chân tôi giật giật, và khi bộ não bị giẫm bẹp trong đó tan rữa, thì cái miệng bỗng mở rộng, phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết như một con chim bị thương. Tiếng kêu ấy nghe khác hẳn tiếng xương rền vang hay tiếng tù và réo hay tiếng thét của những bộ xương, và tôi kinh hoàng tự hỏi không biết có phải đó là con người trước kia của nó, là linh hồn khô quắt của nó vừa trút hơi thở cuối cùng trước khi tan biến vào hư vô không. Tóc gáy tôi dựng đứng. Julie rùng mình. Và như để đáp lại tiếng kêu ai oán ấy, một âm thanh vang lên từ dưới những con phố đằng xa. Một thứ tiếng lạch cạch kéo từ khắp mọi hướng, như một vòng tròn khép chặt dần lại quanh chúng tôi. Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy cái gì đó cử động, và tôi nhìn lên. Sau cửa sổ của tất cả các tòa nhà toàn là những bộ mặt với cặp mắt trống rỗng. Hàm răng trần trụi của chúng nhe qua những ô cửa, hằm hè nhìn xuống chúng tôi như một bồi thẩm đoàn trong ác mộng.
“Chuyện gì thế?” Julie hỏi van vỉ, sự mệt mỏi bao trùm lấy cả khuôn mặt nàng.
Tôi không muốn trả lời. Tôi lo nàng đã cạn kiệt sức lực, và câu trả lời của tôi thì chẳng lấy gì làm lạc quan. Như khi nhìn lên những cái đầu lâu không chớp mắt đằng sau các ô cửa sổ kia, tôi không biết phải làm gì khác. “Tôi nghĩ chúng muốn… chúng ta,” tôi nói. “Cô và tôi. Chúng biết… chúng ta là ai.”
“Chúng ta là ai ấy à?”
“Những người đã… bắt đầu mọi chuyện.”
“Chó chết, anh đùa tôi đấy chăc?” nàng thét lên, mắt đảo điên nhìn xuống phố trong khi tiếng giậm chân lạch cạch tiến lại gần hơn. “Anh định bảo tôi là những thứ này biết thù dai hay sao? Chúng sẽ ‘săn đuổi chúng ta’ chỉ vì chúng ta vô tình đảo lộn cái ngôi nhà ma ám ngu ngốc của chúng ở sân bay sao?”
Julie, Julie, Perry thì thầm trong đầu tôi. Tôi có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của gã. Nhìn anh đi, cưng. Nhìn mặt R và hãy đọc câu trả lời ở đó. Đây không phải là chuyện thù hằn. Những sinh vật này quá thực tế để quan tâm đến việc trả thù. Chúng đã phát hiện ra hai người. Không phải vì hai người đã bắt đầu chuyện này, mà bởi vì chúng biết hai người sẽ kết thúc nó.
Vẻ hoảng hốt của Julie bỗng sững lại khi nàng chợt hiểu ra. “Ôi Chúa ơi,” nàng thì thào.
Tôi gật đầu.
“Chúng sợ chúng ta ư?”
“Phải.”
Nàng ngẫm nghĩ điều đó hồi lâu, rồi gật đầu lia lịa và nhìn xuống đất, cắn môi, mắt đảo tới lui. “Được rồi,” nàng nói. “Được rồi, được rồi, ừ, tôi hiểu rồi. Đi nào.”
Nàng nắm lấy tay tôi và chạy. Chạy thẳng về phía đám đông đang đi tới.
“Cô làm… gì thế?” tôi vừa chạy theo nàng vừa hổn hển hỏi.
“Đây là phố Chính,” nàng nói. “Đây là chỗ đội của bố tôi đã gặp lúc tôi lái xe về nhà. Tức là ngay sau góc này sẽ là…”
Nó đang ở đó. Chiếc Mercedes cũ màu đỏ, đỗ ở giữa đường, nằm đó đợi chúng tôi như một người tái xế trung thành. Và cách chúng tôi ba khối nhà là tiền tuyến của bọn Xương Khô, chúng đang đổ xuống phố và lao về phía chúng tôi với một ý định duy nhất. Chúng tôi nhảy lên xe, Julie khởi động, và chiếc xe xoay tít một cái thành hình chữ u, lượn giữa các xe cộ khác bị bỏ lại trên đường - vụ tắc đường cuối cùng của thành phố. Bọn Xương Khô lao đến sau lưng chúng tôi, nhảy tới trước với quyết tâm không khoan nhượng của chính thần Chết, nhưng chúng tôi đang bỏ chúng lại.
“Chúng ta… đi đâu đây?” tôi hỏi trong khi mặt đường đầy ổ gà làm quai hàm tôi đánh đàn.
“Quay về Sân vận động.”
Tôi trố mắt nhìn nàng. “Cái gì?”
“Nếu những bộ xương này đang đuổi theo chúng ta, cụ thể là chúng ta mà thôi, thì chúng sẽ đuổi theo chúng ta đến đó, phải không? Chúng sẽ bỏ qua các bạn của anh và đuổi theo chúng ta. Chúng ta có thể dẫn chúng thẳng đến cổng.”
“Và sau đó… thì sao?”
“Chúng ta trốn trong khi An ninh xử lý bọn chúng. Chúng không thể vượt qua tường Sân vận động được, trừ phi chúng biết bay hay là đại loại thế.” Nàng liếc nhìn tôi. “Chúng không biết bay đấy chứ?”
Tôi nhìn thẳng về phía trước, qua kính chắn gió, bám chặt lấy bảng đồng hồ trong khi Julie lao xe qua những có phố đổ nát với tốc độ kinh người. “Quay về… Sân vận động,” tôi nhắc lại.
“Tôi biết anh nghĩ gì. Với anh quay lại đó chẳng khác nào tự sát, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể thoát được.”
“Bằng cách nào? Bố cô…”
“Bố tôi muốn giết anh, tôi biết. Ông chỉ… bố tôi không còn nhìn thấy được mọi chuyện nữa. Nhưng tôi nghĩ bác Rosy thì có thể. Tôi đã quen bác ấy không mù đâu, mặc dù phải đeo đôi đít chai ấy. Tôi dám chắc là bác ấy hiểu được sự tình.”
Sau khi cắt đuôi bọn Xương Khô ở những phố bên ngoằn ngoèo, chúng tôi vòng trở lại phố Chính, chui qua một khoảng Hành lang 1 chưa xây xong. Giữa hai bức tường bê tông, phố đã được dọn sạch hết xe cộ và rác rưởi, dẫn thẳng về Sân vận động như một đoạn đường băng Julie vào số và tăng tốc cho tới khi động cơ cũ kỹ của chiếc xe rên lên. Mái vòm của Sân vận động vươn cao ở đường chân trời, chồm lên như một con thú khổng lồ. Trèo vào miệng ta đi, nó mơn trớn mời gọi. Nào hai cô cậu, đừng sợ hàm răng của ta.
Với cái chết chắc chắn ở sau lưng, chúng tôi lao qua trung tâm thành phố về phía một cái chết khác không chắc chắn bằng. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã nghe thấy những âm thanh quen thuộc. Tiếng động cơ lớn rồ máy và tiếng súng nổ như bắp rang, nhưng giờ đã ở rất gần chứ không còn xa nữa. Khi tường Hành lang biến thành những khung sắt trống rỗng và tầm nhìn của chúng tôi được mở rộng ra, thì tôi và Julie chỉ còn biết kinh hoàng nhìn trân trối.
Thành phố Sân vận động đã bị bao vây. Như thể đoán trước được kế hoạch của chúng tôi, nhiều toán Xương Khô đã xông tới các bức tường từ những hướng khác nhau trong thành phố, nhảy qua xe cộ và bò bằng cả bốn chân như những con mèo giơ xương. Ban An ninh đang hết sức mình xả súng và ném bom làm mặt tiền các cửa hàng nổ tung và các cột đèn giao thông đổ xuống, nhưng những bộ xương vẫn đang đổ tới từ mọi hướng, không cần đến sự trợ giúp của đội quân đang tiến tới sau lưng chúng tôi. Tôi chợt nhớ đến lần trước khi tôi ngồi trong chiếc xe này. Frank và Ava du ngoạn giữa một truyện tình lãng mạn thời Hoàng Kim, trong một cái bong bóng ấm áp đầy hoa, tiếng chim, và những cặp mắt tươi cười xanh biếc màu xanh Technicolor. Có phải cái cảnh địa ngục rực lửa này đã luôn có ở đó, đảo lộn bên ngoài cái bong bóng của chúng tôi không? Với hàng đàn quỷ dữ đang cào cấu tìm cách chui vào trong?
Thật là sai trái. Tất cả đều sai trái hết. Tôi trân trân nhìn đội quân đang đông dần lên như thể tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cái xác biết đi vậy. Chúng từ đâu đến? Với những gì tôi nghĩ là mình biết về quá trình thối rữa của chúng tôi, thì con số này là không thể có được. Phải mất hàng bao nhiêu năm trời chúng tôi mới rữa hết thịt. Cho dù chúng có đang đáp lại một tiếng gọi khiêu chiến nào đó và đổ đến từ các thành phố gần bên… thì cũng không thể có nhiều đến thế này được.
Đây là bộ mặt mới của dịch bệnh ư? Mạnh mẽ hơn, tàn bạo hơn, mỗi lúc một khỏe và nhanh hơn ư? Cái lỗ trong chiếc đồng hồ cát đang rộng ra ư?
Julie nhìn tôi với một nỗi sợ mới nhen nhóm lên trong mắt. “Anh có nghĩ là…?”
“Đừng,” tôi bảo nàng. “Cứ đi tiếp thôi. Quá muộn để… thay đổi kế hoạch rồi.”
Nàng đi tiếp. Nàng vòng xe qua những hố lựu đạn, nhảy qua các vỉa hè, lái xe trên lề đường và đâm vào những tên Xương Khô đi bộ như một gã tài xế say xỉn. Chiếc Mercey lịch lãm đã bắt đầu rúm ró cả lại, như một bi kịch bên vệ đường.
“Kia rồi!” đột nhiên nàng reo lên. “Bác ấy đấy!” Nàng rồ máy lao về phía cổng, vừa đi vừa nhấn còi inh ỏi. Khi đến gần, tôi nhận ra Đại tá Rosso đang đứng ở cổng chính ra lệnh sau một lô cốt dựng bằng những chiếc Suburban bọc thép. Julie phanh két lại trước đoàn xe và nhảy ra. “Bác Rosy!” nàng vừa kêu vừa chạy về phía cổng với tôi theo sát phía sau. “Cho chúng cháu vào cho chúng cháu vào!”
Đám lính giơ súng lên, nhìn tôi rồi nhìn Rosso. Tôi chuẩn bị tinh thần đón viên đạn sẽ xuyên đầu và kết thúc tất cả mọi sự. Nhưng Rosso vẫy tay với họ. Họ hạ vũ khí xuống. Chúng tôi chạy đến cổng và những người lính vây quanh chúng tôi, nhằm về phía những kẻ đang đuổi theo chúng tôi.
“Cô Cabernet,” Rosso bối rối nói. “ Cháu đã cứu được thế giới rồi ư?”
“Chưa hẳn ạ,” nàng hổn hển đáp. “Bọn cháu gặp chút rắc rối.”
“Bác thấy rồi,” ông nói, mắt nhìn đội quân xương khô đang kéo đến.
“Các bác có thể xử lý được chúng chứ ạ?”
“Bác nghĩ là được.” Ông quan sát lính của mình hạ đợt sóng đi đầu, rồi loay hoay nạp đạn trước khi đợt tiếp theo kéo đến. “Bác hy vọng là được.”
“Bác đừng nói với bố cháu là chúng cháu đang ở đây.”
“Julie… cháu quay về đây làm gì?”
Nàng siết chặt bàn tay nổi gân của ông. “Cháu đã bảo với bác rồi mà.”
Ông hé mở cánh cổng khổng lồ ra. “Về bố cháu thì bác không thể hứa gì với cháu được. Ông ấy… không còn là người mà bác biết nữa.”
“Chuyện gì phải xảy ra thì nó sẽ xảy ra thôi ạ. Cảm ơn bác Rosy.” Nàng hôn nhẹ lên má ông và lách qua cánh cổng để ngỏ.
Tôi ngần ngừ đứng trên ngưỡng cửa. Tay vẫn đặt trên cánh cổng, Rosso nhìn tôi chăm chú, cặp mắt nheo lại không sao dò nổi. Tôi nhìn lại ông. Không nói một lời, ông mở cổng ra cho tôi và bước sang một bên. Tôi gật đầu với ông và đi theo Julie.
* * *
Chỉ mấy phút sau chúng tôi đã nghe thấy tiếng trận chiến. Tiếng súng máy vang vọng khắp những khe hẻm hẹp của các con phố. Những tiếng nổ nhỏ đập mạnh vào ngực chúng tôi như tiếng đàn bass từ xa vẳng lại. Thỉnh thoảng lại có tiếng thét của một bộ Xương Khô, tiếng the thé chói tai đến độ xuyên qua cả một khoảng cách dài như điện truyền qua nước.
“Chúng ta có nên trốn vào một trong những chỗ kia không?” Julie hỏi, chỉ mấy tòa tháp bằng gạch và thép. “Để đợi đến khi yên ổn ấy?”
Tôi gật đầu nhưng vẫn ngần ngừ đứng lại trên phố. Tôi không hiểu tôi còn chần chừ điều gì. Chúng tôi còn biết làm gì khác ngoài chạy trốn?
Julie chạy đến tòa nhà gần nhất. Nàng thử mở cửa. “Khóa.” Nàng đi sang bên kia đường đến một tòa chung cư. “Cũng khóa.” Nàng đến gần một căn nhà cổ kính xây bằng đá sa thạch và lắc lắc cửa. “Cái này có khi…” Một ô cửa sổ vỡ tan trên đầu nàng; một bộ xương bò xuống bức tường như con nhện và nhảy lên lưng nàng. Tôi lao qua phố túm lấy xương sống sinh vật ấy kéo ra khỏi nàng, nhưng những ngón tay nhọn hoắt của nó găm chặt lấy da thịt nàng như những mấu gai. Tôi ôm lấy sọ nó bằng cả hai tay và gồng mình ngăn không cho nó cắn vào cổ nàng. Mặc dù cổ nó chỉ còn là những sợi gân khô héo, bộ xương ấy vẫn khỏe đến không ngờ. Quai hàm nó táp táp về phía nàng.
“Dựa vào… tường!” tôi gắng bảo Julie. Nàng loạng choạng lùi lại và đập bộ xương vào tường. nó đuối sức vừa đủ lâu để tôi vặn đầu nó khỏi người nàng rồi đập nó lên bục cửa sổ. Hộp sọ nứt rạn. Bộ mặt không còn da thịt nằm giữa hai bàn tay tôi như đang nhìn thẳng vào tôi. Và mặc dù vẻ mặt nó lúc nào cũng là một nụ cười nhăn nhở, tôi vẫn nghe được tiếng gào tức tối của nó trong đầu mình:
DỪNG LẠI. DỪNG LẠI. CHÚNG TA LÀ TOÀN BỘ NHỮNG NĂM THÁNG CỦA CÁC NGƯƠI.
Tôi lại đập đầu nó vào tường. Hộp sọ nứt ra và sinh vật ấy không còn túm chặt lấy Julie được nữa.
CÁC NGƯỜI SẼ TRỞ THÀNH CHÚNG TA. CHÚNG TA SẼ THẮNG. LUÔN LUÔN LÀ THẾ, LUÔN LUÔN SẼ…
Tôi ném nó xuống mặt đường và dận giày lên đầu nó. Những khúc xương vỡ nát im lìm. Tiếng rền vang ngưng bặt.
Tôi đang định nắm tay Julie và lao người qua cánh cửa cũ kỹ của căn nhà đá sa thạch thì một điều mà tôi không hiểu nổi xảy ra. Hộp sọ dưới chân tôi giật giật, và khi bộ não bị giẫm bẹp trong đó tan rữa, thì cái miệng bỗng mở rộng, phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết như một con chim bị thương. Tiếng kêu ấy nghe khác hẳn tiếng xương rền vang hay tiếng tù và réo hay tiếng thét của những bộ xương, và tôi kinh hoàng tự hỏi không biết có phải đó là con người trước kia của nó, là linh hồn khô quắt của nó vừa trút hơi thở cuối cùng trước khi tan biến vào hư vô không. Tóc gáy tôi dựng đứng. Julie rùng mình. Và như để đáp lại tiếng kêu ai oán ấy, một âm thanh vang lên từ dưới những con phố đằng xa. Một thứ tiếng lạch cạch kéo từ khắp mọi hướng, như một vòng tròn khép chặt dần lại quanh chúng tôi. Qua khóe mắt, tôi nhìn thấy cái gì đó cử động, và tôi nhìn lên. Sau cửa sổ của tất cả các tòa nhà toàn là những bộ mặt với cặp mắt trống rỗng. Hàm răng trần trụi của chúng nhe qua những ô cửa, hằm hè nhìn xuống chúng tôi như một bồi thẩm đoàn trong ác mộng.
“Chuyện gì thế?” Julie hỏi van vỉ, sự mệt mỏi bao trùm lấy cả khuôn mặt nàng.
Tôi không muốn trả lời. Tôi lo nàng đã cạn kiệt sức lực, và câu trả lời của tôi thì chẳng lấy gì làm lạc quan. Như khi nhìn lên những cái đầu lâu không chớp mắt đằng sau các ô cửa sổ kia, tôi không biết phải làm gì khác. “Tôi nghĩ chúng muốn… chúng ta,” tôi nói. “Cô và tôi. Chúng biết… chúng ta là ai.”
“Chúng ta là ai ấy à?”
“Những người đã… bắt đầu mọi chuyện.”
“Chó chết, anh đùa tôi đấy chăc?” nàng thét lên, mắt đảo điên nhìn xuống phố trong khi tiếng giậm chân lạch cạch tiến lại gần hơn. “Anh định bảo tôi là những thứ này biết thù dai hay sao? Chúng sẽ ‘săn đuổi chúng ta’ chỉ vì chúng ta vô tình đảo lộn cái ngôi nhà ma ám ngu ngốc của chúng ở sân bay sao?”
Julie, Julie, Perry thì thầm trong đầu tôi. Tôi có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của gã. Nhìn anh đi, cưng. Nhìn mặt R và hãy đọc câu trả lời ở đó. Đây không phải là chuyện thù hằn. Những sinh vật này quá thực tế để quan tâm đến việc trả thù. Chúng đã phát hiện ra hai người. Không phải vì hai người đã bắt đầu chuyện này, mà bởi vì chúng biết hai người sẽ kết thúc nó.
Vẻ hoảng hốt của Julie bỗng sững lại khi nàng chợt hiểu ra. “Ôi Chúa ơi,” nàng thì thào.
Tôi gật đầu.
“Chúng sợ chúng ta ư?”
“Phải.”
Nàng ngẫm nghĩ điều đó hồi lâu, rồi gật đầu lia lịa và nhìn xuống đất, cắn môi, mắt đảo tới lui. “Được rồi,” nàng nói. “Được rồi, được rồi, ừ, tôi hiểu rồi. Đi nào.”
Nàng nắm lấy tay tôi và chạy. Chạy thẳng về phía đám đông đang đi tới.
“Cô làm… gì thế?” tôi vừa chạy theo nàng vừa hổn hển hỏi.
“Đây là phố Chính,” nàng nói. “Đây là chỗ đội của bố tôi đã gặp lúc tôi lái xe về nhà. Tức là ngay sau góc này sẽ là…”
Nó đang ở đó. Chiếc Mercedes cũ màu đỏ, đỗ ở giữa đường, nằm đó đợi chúng tôi như một người tái xế trung thành. Và cách chúng tôi ba khối nhà là tiền tuyến của bọn Xương Khô, chúng đang đổ xuống phố và lao về phía chúng tôi với một ý định duy nhất. Chúng tôi nhảy lên xe, Julie khởi động, và chiếc xe xoay tít một cái thành hình chữ u, lượn giữa các xe cộ khác bị bỏ lại trên đường - vụ tắc đường cuối cùng của thành phố. Bọn Xương Khô lao đến sau lưng chúng tôi, nhảy tới trước với quyết tâm không khoan nhượng của chính thần Chết, nhưng chúng tôi đang bỏ chúng lại.
“Chúng ta… đi đâu đây?” tôi hỏi trong khi mặt đường đầy ổ gà làm quai hàm tôi đánh đàn.
“Quay về Sân vận động.”
Tôi trố mắt nhìn nàng. “Cái gì?”
“Nếu những bộ xương này đang đuổi theo chúng ta, cụ thể là chúng ta mà thôi, thì chúng sẽ đuổi theo chúng ta đến đó, phải không? Chúng sẽ bỏ qua các bạn của anh và đuổi theo chúng ta. Chúng ta có thể dẫn chúng thẳng đến cổng.”
“Và sau đó… thì sao?”
“Chúng ta trốn trong khi An ninh xử lý bọn chúng. Chúng không thể vượt qua tường Sân vận động được, trừ phi chúng biết bay hay là đại loại thế.” Nàng liếc nhìn tôi. “Chúng không biết bay đấy chứ?”
Tôi nhìn thẳng về phía trước, qua kính chắn gió, bám chặt lấy bảng đồng hồ trong khi Julie lao xe qua những có phố đổ nát với tốc độ kinh người. “Quay về… Sân vận động,” tôi nhắc lại.
“Tôi biết anh nghĩ gì. Với anh quay lại đó chẳng khác nào tự sát, nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể thoát được.”
“Bằng cách nào? Bố cô…”
“Bố tôi muốn giết anh, tôi biết. Ông chỉ… bố tôi không còn nhìn thấy được mọi chuyện nữa. Nhưng tôi nghĩ bác Rosy thì có thể. Tôi đã quen bác ấy không mù đâu, mặc dù phải đeo đôi đít chai ấy. Tôi dám chắc là bác ấy hiểu được sự tình.”
Sau khi cắt đuôi bọn Xương Khô ở những phố bên ngoằn ngoèo, chúng tôi vòng trở lại phố Chính, chui qua một khoảng Hành lang chưa xây xong. Giữa hai bức tường bê tông, phố đã được dọn sạch hết xe cộ và rác rưởi, dẫn thẳng về Sân vận động như một đoạn đường băng Julie vào số và tăng tốc cho tới khi động cơ cũ kỹ của chiếc xe rên lên. Mái vòm của Sân vận động vươn cao ở đường chân trời, chồm lên như một con thú khổng lồ. Trèo vào miệng ta đi, nó mơn trớn mời gọi. Nào hai cô cậu, đừng sợ hàm răng của ta.
Với cái chết chắc chắn ở sau lưng, chúng tôi lao qua trung tâm thành phố về phía một cái chết khác không chắc chắn bằng. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã nghe thấy những âm thanh quen thuộc. Tiếng động cơ lớn rồ máy và tiếng súng nổ như bắp rang, nhưng giờ đã ở rất gần chứ không còn xa nữa. Khi tường Hành lang biến thành những khung sắt trống rỗng và tầm nhìn của chúng tôi được mở rộng ra, thì tôi và Julie chỉ còn biết kinh hoàng nhìn trân trối.
Thành phố Sân vận động đã bị bao vây. Như thể đoán trước được kế hoạch của chúng tôi, nhiều toán Xương Khô đã xông tới các bức tường từ những hướng khác nhau trong thành phố, nhảy qua xe cộ và bò bằng cả bốn chân như những con mèo giơ xương. Ban An ninh đang hết sức mình xả súng và ném bom làm mặt tiền các cửa hàng nổ tung và các cột đèn giao thông đổ xuống, nhưng những bộ xương vẫn đang đổ tới từ mọi hướng, không cần đến sự trợ giúp của đội quân đang tiến tới sau lưng chúng tôi. Tôi chợt nhớ đến lần trước khi tôi ngồi trong chiếc xe này. Frank và Ava du ngoạn giữa một truyện tình lãng mạn thời Hoàng Kim, trong một cái bong bóng ấm áp đầy hoa, tiếng chim, và những cặp mắt tươi cười xanh biếc màu xanh Technicolor. Có phải cái cảnh địa ngục rực lửa này đã luôn có ở đó, đảo lộn bên ngoài cái bong bóng của chúng tôi không? Với hàng đàn quỷ dữ đang cào cấu tìm cách chui vào trong?
Thật là sai trái. Tất cả đều sai trái hết. Tôi trân trân nhìn đội quân đang đông dần lên như thể tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cái xác biết đi vậy. Chúng từ đâu đến? Với những gì tôi nghĩ là mình biết về quá trình thối rữa của chúng tôi, thì con số này là không thể có được. Phải mất hàng bao nhiêu năm trời chúng tôi mới rữa hết thịt. Cho dù chúng có đang đáp lại một tiếng gọi khiêu chiến nào đó và đổ đến từ các thành phố gần bên… thì cũng không thể có nhiều đến thế này được.
Đây là bộ mặt mới của dịch bệnh ư? Mạnh mẽ hơn, tàn bạo hơn, mỗi lúc một khỏe và nhanh hơn ư? Cái lỗ trong chiếc đồng hồ cát đang rộng ra ư?
Julie nhìn tôi với một nỗi sợ mới nhen nhóm lên trong mắt. “Anh có nghĩ là…?”
“Đừng,” tôi bảo nàng. “Cứ đi tiếp thôi. Quá muộn để… thay đổi kế hoạch rồi.”
Nàng đi tiếp. Nàng vòng xe qua những hố lựu đạn, nhảy qua các vỉa hè, lái xe trên lề đường và đâm vào những tên Xương Khô đi bộ như một gã tài xế say xỉn. Chiếc Mercey lịch lãm đã bắt đầu rúm ró cả lại, như một bi kịch bên vệ đường.
“Kia rồi!” đột nhiên nàng reo lên. “Bác ấy đấy!” Nàng rồ máy lao về phía cổng, vừa đi vừa nhấn còi inh ỏi. Khi đến gần, tôi nhận ra Đại tá Rosso đang đứng ở cổng chính ra lệnh sau một lô cốt dựng bằng những chiếc Suburban bọc thép. Julie phanh két lại trước đoàn xe và nhảy ra. “Bác Rosy!” nàng vừa kêu vừa chạy về phía cổng với tôi theo sát phía sau. “Cho chúng cháu vào cho chúng cháu vào!”
Đám lính giơ súng lên, nhìn tôi rồi nhìn Rosso. Tôi chuẩn bị tinh thần đón viên đạn sẽ xuyên đầu và kết thúc tất cả mọi sự. Nhưng Rosso vẫy tay với họ. Họ hạ vũ khí xuống. Chúng tôi chạy đến cổng và những người lính vây quanh chúng tôi, nhằm về phía những kẻ đang đuổi theo chúng tôi.
“Cô Cabernet,” Rosso bối rối nói. “ Cháu đã cứu được thế giới rồi ư?”
“Chưa hẳn ạ,” nàng hổn hển đáp. “Bọn cháu gặp chút rắc rối.”
“Bác thấy rồi,” ông nói, mắt nhìn đội quân xương khô đang kéo đến.
“Các bác có thể xử lý được chúng chứ ạ?”
“Bác nghĩ là được.” Ông quan sát lính của mình hạ đợt sóng đi đầu, rồi loay hoay nạp đạn trước khi đợt tiếp theo kéo đến. “Bác hy vọng là được.”
“Bác đừng nói với bố cháu là chúng cháu đang ở đây.”
“Julie… cháu quay về đây làm gì?”
Nàng siết chặt bàn tay nổi gân của ông. “Cháu đã bảo với bác rồi mà.”
Ông hé mở cánh cổng khổng lồ ra. “Về bố cháu thì bác không thể hứa gì với cháu được. Ông ấy… không còn là người mà bác biết nữa.”
“Chuyện gì phải xảy ra thì nó sẽ xảy ra thôi ạ. Cảm ơn bác Rosy.” Nàng hôn nhẹ lên má ông và lách qua cánh cổng để ngỏ.
Tôi ngần ngừ đứng trên ngưỡng cửa. Tay vẫn đặt trên cánh cổng, Rosso nhìn tôi chăm chú, cặp mắt nheo lại không sao dò nổi. Tôi nhìn lại ông. Không nói một lời, ông mở cổng ra cho tôi và bước sang một bên. Tôi gật đầu với ông và đi theo Julie.