Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Ngón tay thon dài của Băng Mật mở giấy viết thư màu hồng ra, dễ dàng thấy được từng dòng chữ ngay ngắn chỉnh tề, rõ ràng là được nắn nót từng nét một.
Giấy viết thư còn được vẽ thêm viền hoa bao quanh toàn bộ tên.
Cả tờ giấy viết thư nhìn không khác gì thư tình, điểm duy nhất khác biệt là nội dung không phải để tỏ tình.
Hơi thở Băng Mật hỗn loạn, nhìn xuống chỗ ký tên —— người đẹp trai nhất lớp bảy.
Hắn mỉm cười tưởng tượng ra cảnh Đường Ngữ đắc ý ký tên, như thể dáng vẻ nhỏ bé đó đang ở ngay trước mắt mình.
lần?
Băng Mật đếm từ hàng đầu tiền, rõ ràng hắn có thể nhanh chóng tính ra bằng phép nhân, nhưng lại cố ý muốn lãng phí thời gian đếm từng hàng một.
Hai phút sau...!
"Chín mươi chín, một trăm...!Hờ hờ," Băng Mật cười, "Đồ lừa đảo."
Thật ra vừa nhìn vào hắn đã biết không thể nhiều hơn lần, nhưng hắn vẫn muốn đếm thử.
Quan trọng là, tại sao lúc đấy Đường Ngữ lại nói lần để dỗ dành hắn?
Chỉ là hắn không tức giận chút nào, ngược lại còn cảm thấy một dòng nước ấm phun trào trong lòng, chậm rãi dâng lên đại não, một cảm giác khó tả.
Đột nhiên hắn như nhớ ra gì đó, đây là lần đầu tiên Băng Mật làm chuyện như vậy, nhưng hắn rất tò mò, cũng rất mong chờ.
Băng Mật lấy điện thoại ra chụp bức thư, sau đó đăng lên vòng bạn bè, nhưng lại chọn "chỉ mình tôi", cũng như ý nghĩa của nó, không một ai có thể thấy nội dung hắn đăng.
Hơn nữa, hắn chỉ đăng ảnh, chẳng ghi thêm gì cả.
Hóa ra đăng bài lên vòng bạn bè là cảm giác này, đây thật sự là lần đầu tiên hắn đăng, trước kia hắn không có cảm giác xúc động muốn chia sẻ gì cả.
Sau khi tiếp xúc với Đường Ngữ, hắn phát hiện Đường Ngữ thích biểu đạt tình cảm của mình, dù vui hay buồn gì cũng sẽ đăng một bài lên vòng bạn bè.
Tuy hắn biết đó là sở thích cá nhân của Đường Ngữ nhưng trước đây vẫn không hiểu được, vậy mà hiện tại hình như hắn có thể lý giải một chút, vô hình trung học theo Đường Ngữ.
Cũng vừa mới đây, Đường Ngữ đăng bài mới lên vòng bạn bè, Băng Mật bèn thuận tay mở ra xem.
Đường Ngữ đăng ảnh bức thư Băng Mật gửi cho cậu, giấy viết thư màu trắng cực kỳ đơn giản, trên đó phóng khoáng viết "Đường Ngữ" một trăm lần.
Caption: Nhìn đi, nhìn đi, là ai tương tư tui, lén gửi thư tình cho tui.
Ảnh không chụp phần ký tên, nên ở phần bình luận bên dưới ——
"Yo, lãng mạn ghê á, thời đại nào rồi còn gửi thư tình?"
"Hình như chỉ có người lớp mình biết địa chỉ nhà Đường Ngữ, là bạn nữ nào tự đứng ra thú nhận đi."
"Từ từ đã, không đúng không đúng, mọi người nhìn kỹ chữ viết đi, có phải rất giống chữ con trai không?"
"Đúng đúng đúng, làm gì có chữ đứa con gái nào cứng cáp phóng khoáng vậy, chắc chắn là con trai."
"Đờ mờ, nam sinh?! Ai cơ?"
"Tui to gan đoán một ra một người, nhưng tui sợ bị đánh hội đồng."
"Có rắm mau thả."
"Chữ viết này...!Tụi bây không thấy rất giống chữ một người à..."
Mấy lời này là do Bùi Cẩn nói, ngay cả bản thân cậu ta cũng không tin được, nhưng quả thực rất gần với sự thật.
Bùi Cẩn bình luận xong một lúc lâu cũng không ai trả lời, như thể đang suy nghĩ.
Đường Ngữ mở điện thoại lên xem, phát hiện mọi người đang đoán là ai, hơn nữa thật sự sắp đoán được rồi, sợ tới mức vội trả lời: Đừng có đoán mò nữa, không phải nữ sinh lớp mình đâu, có thể là bạn học cấp hai của tui.
Các bạn học bán tín bán nghi, vẫn cảm thấy đó là chữ con trai.
Lúc này, Tỉnh Hiến bình luận nhưng mọi người không thấy được vì không kết bạn, chỉ có Đường Ngữ và Băng Mật nhìn thấy.
Tỉnh Hiến: Em thấy giống chữ của anh họ, em đoán đại thôi.
Đường Ngữ: "?!" Đại ca, cậu đừng đoán đại như vậy chứ!
Cũng may Tỉnh Hiến không phải là bạn học của Đường Ngữ, bằng không chắc chắn cả lớp sẽ ngạc nhiên đến ngây người.
"..." Băng Mật thấy bình luận của Tỉnh Hiến bèn nhướng mày, lần đầu tiên cảm thấy em họ thuận mắt.
Đường Ngữ trả lời Tỉnh Hiến: Chúc mừng cậu đã đoán sai, xin tặng một cái "cốc đầu"!
喜提 (hỉ đề): ngôn ngữ mạng, chỉ sự vui mừng khi nhận được một thứ gì đó.
爆栗 (hạt dẻ nổ): âm thanh phát ra khi làm món hạt dẻ nổ giống với âm thanh khi cốc đầu, nên "hạt dẻ nổ" có nghĩa là cốc đầu.
Băng Mật thấy câu trả lời này thì mỉm cười, lại nhìn lại Đường Ngữ nói tỏ tình, chẳng lẽ viết tên thôi đã được gọi là tỏ tình à?
"Tút ——" Có điện thoại, là Đường Ngữ gọi.
"Alo?" Băng Mật.
"À thì...!Cậu đọc thư chưa?" Đường Ngữ hỏi.
"Đọc rồi."
"Éc...!Cậu có xem vòng bạn bè của tôi chưa?" Đường Ngữ hỏi thật cẩn thận, sợ bị phát hiện ra chuyện gì đó.
"...!Chưa."
"Ồ," Đường Ngữ thở phào, "Vòng bạn bè của tôi nói đó là thư tình cậu đừng có tin, tôi chỉ là đăng cái một bài lên vòng bạn bè giỡn chơi thôi, yên tâm, không có chụp tên cậu đâu.
Cậu đừng có vạch trần tôi nha."
"Ừ." Tuy rằng Băng Mật trả lời rất lạnh nhạt, nhưng khóe miệng lại cong lên rồi.
Đường Ngữ: "Còn nữa..." Cậu dừng một chút, "Tôi không viết lần, tôi nói xạo đó, xin lỗi."
"Tôi biết, không sao."
"Thật hả?" Giọng Đường Ngữ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, "Tuy tôi chỉ viết một trăm lần, nhưng mà tên của cậu đã khắc ghi trong đầu tôi, tôi nằm mơ cũng thấy mình đang viết tên cậu, cậu nói xem có buồn cười không?"
Ai lại không chứ?
Băng Mật im lặng vài giây, trong lòng hồi tưởng lại lời Đường Ngữ vừa nói mấy lần, suy nghĩ xem có phải lại là rắm cầu vồng không.
Có mấy phần là thật lòng đây?
"Không buồn cười."
"A? Ồ hê hê hê, tôi vẫn thấy mắc cười, hê hê." Đường Ngữ lúng túng cúp điện thoại, Băng Mật không trả lời theo kịch bản hu hu.
Băng Mật lưu ảnh bài đăng của Đường Ngữ trên vòng bạn bè vào album.
Lúc này ở Đường Ngữ, nói: 【Ký chủ, chúc mừng cậu đạt được điểm!】
【Hả? Tao hoàn thành nhiệm vụ gì?】Đường Ngữ khó hiểu.
【Cậu mở khóa "tự nhiên thả rắm cầu vồng".】
【Vừa rồi tao có thả rắm cầu vồng à?】Sao Đường Ngữ không biết gì hết nhỉ.
【Đúng, tận hai câu cơ, chúc mừng chúc mừng.】
【Hai câu luôn á hả, sao tao chẳng biết gì hết?】Đường Ngữ phiền muộn.
Lúc này, trên diễn đàn trường, có người đăng bức thư Đường Ngữ vừa đăng trên vòng bạn bè lên mục thảo luận, thắc mắc: Cho hỏi, ai viết bức thư này vậy?
Bên dưới, mọi người nhiệt tình trả lời ——
Tông máy bay lên trời: Cái này vừa nhìn là biết chữ con trai mà.
打飞机 (tông phải máy bay): nghĩa bóng là quay tay:)))
Cuồng túi xách: Nam sinh? Đờ mờ, có nam sinh tỏ tình với Đường Ngữ bé nhỏ á?
Idol ở nhà tui: Đã giám định, Đường Ngữ bé nhỏ có thể chất hút gay.
Không yêu không vui: Từ từ, sao tui lại cảm thấy chữ viết này rất giống chữ Băng thần?
Lông mày của Shin cậu bé bút chì: Cậu nói tui mới nhớ ra, tui có ảnh chụp ghi chú môn khoa học của Băng thần, lúc giáo viên cho tụi tui xem, tui có chụp lại.
Nổ bay idol mày: Lầu trên mau đưa ảnh đây á á á á! Thật kích động!
Đừng chịu đựng ông mày: Đù má, có khi là Băng thần viết thật á! Tui vừa ăn được quả dưa siêu to khổng lồ gì vậy?
Ảnh chụp ghi chú được đăng lên, bài đăng im lặng vài giây, giống như đang nghiêm túc nghiên cứu chữ viết này.
Sau đó phần bình luận bỗng nhiên nổ tung.
Bóng cao su nhỏ: Á á á á á, má nó đúng thật là giống %!
Sớm muộn gì cũng sẽ xong đời: Tui cũng thấy siêu siêu giống như lầu trên, có khi là sự thật đấy?
Tôi là ma quỷ: Không thể nào, cả Đường Ngữ bé nhỏ và Băng thần đều trông có vẻ rất thẳng mà, chẳng lẽ lại là cong?!
Chanh tinh: Á á á, hoang mang thật sự, Băng thần sao có thể tỏ tình với người khác được, lầu trên đừng có tổ lái.
Nghịch một chút: Đúng vậy, sao Băng thần có thể tỏ tình với người khác được, không thể, vĩnh viễn không thể, Băng thần thuộc về mọi người, không phải một người.
Tui thà rằng Băng thần FA cả đời!
皮一下(da một chút): 皮 (da) nghĩa là nghịch ngợm, cả câu đầy đủ 皮一下你快乐吗 có nghĩa là "nghịch một chút mày vui chưa" thường dùng cho những sự việc thay đổi theo chiều hướng không ai ngờ tới.
Hiện nay người ta nói "Nghịch một chút" là dùng để châm biếm đối phương nghịch ngợm, không thể hiện như lẽ thường, thường dùng trong các nội dung gây cười có tính đảo chiều trên Weibo.
(Baike, Sohu)
注孤生 (chú cô sinh) = 注定孤独一生 (chú định cô độc nhất sinh) = Forever Alone:))
xxx:......!
Giải thưởng sự việc gây hoang mang của năm gọi tên vụ này.
Còn hai nhân vật chính vẫn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ là...!Tiết Oánh Oánh trầm mặc nhìn đề tài trên diễn đàn.
Lúc trước, nhỏ là nhân chứng trong chuyện Băng Mật và Đường Ngữ viết sai tên nhau.
Băng Mật xách cặp đi lên lầu, nhìn thấy chỗ ký tên trên bức thư viết ngày tháng năm xx, chỉ còn mấy ngày nữa là đến sinh nhật thứ của hắn.
Hắn ảm đạm cúi đầu nhìn chân bước lên từng bậc thang.
Sinh nhật cũng chẳng có gì thú vị.
Tại sao mọi người lại muốn tổ chức sinh nhật? Người khác ai cũng mong chờ ngày sinh nhật, chỉ có hắn là không.
Hắn chỉ cảm thấy dằn vặt mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ chưa từng tổ chức sinh nhật cho hắn, lúc đầu là vì bận đi công tác, sau này lại là vì ly hôn.
Khi còn nhỏ, lúc nhìn thấy các bạn tổ chức sinh nhật, hắn từng hâm mộ, nhưng sau khi lớn lên, hắn chẳng còn cảm giác gì nữa.
Băng Mật chưa từng trải qua cảm giác được tổ chức sinh nhật nên cũng không mong chờ.
Chỉ là vào ngày sinh nhật, hắn sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn.
Trước kia có một tên ngốc hỏi sinh nhật của hắn, đó là lần đầu tiên hắn nói sinh nhật của mình cho người khác, hy vọng Đường Ngữ sẽ không nhớ kỹ.
Hôm nay là thứ sáu, tâm trạng Đường Ngữ rất tốt, tạm thời không muốn làm bài tập.
Cậu quăng cặp sách sang một bên rồi ngồi chơi game trong phòng.
Kết quả là không được bao lâu đã thua, bị người ta đánh tơi tả.
Cảm giác chênh lệch cực kỳ lớn, tuần trước cậu còn thắng được mấy ván, hôm nay không có Băng Mật gánh team nên thua đến nỗi quần lót cũng không còn, lại còn móa nó bị người khác cười nhạo.
Á á á, có chút sụp đổ rồi.
Hay là mời Băng Mật chơi?
Không được, ngày mai Băng Mật phải đi thi Olympic Toán, không nên quấy rầy cậu ta.
Éc, vậy thì làm gì bây giờ? Đôi mắt to tròn của Đường Ngữ đảo tròn, ting ——!
Cậu nảy ra một ý tưởng.
Cậu cởi áo đồng phục mùa thu ra trải phẳng lên bàn, để lộ mặt sau của áo.
Mặt sau của đồng phục có màu xanh, trong trường có rất nhiều học sinh thích vẽ tranh trên đó.
Tuy sẽ bị giáo viên phê bình, nhưng cũng không ai quy định không được vẽ, miễn là không mặc đồng phục đã được vẽ trong các sự kiện quan trọng là được.
Đường Ngữ thấy mấy học sinh đó vẽ mấy thứ rất con nít, toàn là nhân vật hoạt hình.
Cậu muốn vẽ cái khác.
Ừm...!Chân dung tự họa cũng được đấy.
Mình đẹp trai như vậy, đáng yêu như vậy, chắc chắn vẽ ra cũng rất đẹp.
Hệ hệ hệ.
:【Ký chủ, đừng có tự luyến như vậy được không?】
【Tự luyến không phải là một cái tội.】
Đường Ngữ cầm bút khoa tay múa chân lên mặt sau của áo đồng phục.
Cậu không cần nhìn gương để vẽ, bởi vì ngày nào cậu cũng soi gương, đã nhìn gương mặt của mình vô số lần rồi, trên mặt có bao nhiêu cái lỗ chân lông cậu cũng đếm được.
Rốt cuộc cậu vẫn là một tên nhan khống, không soi gương sẽ chết.
Sau khi phác thảo xong vị trí của bức tranh, Đường Ngữ liền đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Cậu vẽ đẹp từ nhỏ, trời sinh có tế bào nghệ thuật, dù có vẽ không đẹp thì tranh vẫn có thần.
Đây là điểm duy nhất cậu hơn Băng Mật, nên cậu định vẽ xong phải khoe khoang một trận trước mặt Băng Mật.
Bảo Khí bị Đường Ngữ đặt trên đùi, cứ luôn lộn xộn lăn qua lăn lại, không phải là liếm lông thì cũng là vuốt lông.
Một lát sau, Bảo Khí chơi xong thì ngủ, nằm trên đùi cậu không nhúc nhích.
Không biết thời đã qua bao lâu, lúc Bảo Khí bị lạnh đến rùng mình một cái, sau khi tỉnh lại, nó thấy chủ nhân thiểu năng trí tuệ của mình đang cười ngây ngô.
Hai tay Đường Ngữ cầm đồng phục, trên đó là tranh chân dung tự họa của cậu.
Cậu nhóc trong tranh mặc áo sơ mi, tay tạo dáng chữ V, cười lộ răng trắng xán lạn như ánh mặt trời.
Đặc biệt, có mấy sợi tóc bay bay càng tăng thêm vẻ tinh nghịch.
Cả bức tranh xuất sắc nhất là đôi mắt, vẽ ra được sự linh động của cậu.
"Cậu bé này là ai vậy, sao lại dễ xương như vậy đáng êu như vậy chứ?! Thật sự hâm mộ ghen tị hận mà!" Đường Ngữ rất thỏa mãn với tác phẩm của mình.
阔以 (kuò yǐ) và 阔爱 (kuò ài) là cách nói lệch đi của 可以 (kěyǐ) và 可爱 (kěài) nghĩa là "có thể" và "đáng yêu".
Dân mạng dùng như vậy để tạo cảm giác đáng yêu.
:【...!Điệu đà.】
Vẽ một bức tranh tốn hai tiếng đồng hồ, nhưng đăng vòng bạn bè thì chỉ cần một phút.
Caption: Thịnh thế mỹ nhan của tui.
Người đầu tiên bình luận là Nòng Nọc: Con trai, mày kế thừa toàn bộ gien nghệ thuật của ông đây đấy.
Đường Ngữ trả lời: Đồ thối tha không biết xấu hổ.
Tỉnh Hiến cũng nhanh chóng bình luận: Anh Đường Ngữ vẽ thật là đẹp, đẹp trai y như anh vậy đó.
Lý Dịch Sâm cũng tranh thủ lúc rảnh rỗi: Đường Ngữ bé bỏng giỏi ghê, lần sau cậu mời giáo viên dạy con nhé?
Đường Ngữ lập tức trả lời: Không cần không cần đâu ạ.
Ngay cả người cô ở nước ngoài ít khi xem vòng bạn bè cũng bình luận: bé Đường ưu tú ghê, lúc nào cô về sẽ mang đồ ngon cho con ăn.
Bố: Không hổ là con trai của lão Đường ta, bố phải cho các đồng nghiệp xem mới được.
Bài đăng lần này được rất nhiều người like và bình luận, Đường Ngữ không đọc hết được, tất cả đều là khen ngợi, khen đến mức Đường Ngữ thấy lâng lâng.
Nhưng mà...!không có bóng dáng Băng Mật.
Cậu cảm thấy người như Băng Mật chắc sẽ không xem vòng bạn bè đâu.
Cậu hơi thất vọng một chút, giống như mình cẩn thật chuẩn bị một thứ gì đó, nhưng lại có người khinh thường không thèm nhìn.
Lúc này, mẹ gõ cửa đi vào, đặt ly sữa lên bàn, nhìn bức tranh Đường Ngữ vẽ rồi xoa đầu cậu: "Đúng là rất đẹp, có thiên phú."
Đường Ngữ uống vài hớp sữa, gật đầu cười toe.
Băng Mật không thấy thì thôi, dù sao người thân của mình ai cũng thích, vậy là đủ rồi.
Sau khi mẹ đóng cửa đi ra ngoài, điện thoại của Đường Ngữ rung lên, có tin nhắn từ Cậu bé cầm cờ.
"!" Đường Ngữ.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo thảo: Có một câu hỏi, viết tên đối phương thì có nghĩa là tỏ tình à?
Tiểu Ngân Hà: Cái này...!cũng giống lắm...!hẳn là vậy đi?
- --
Meme nghịch một chút mày vui chưa:
Khoai Tây Xàm Xí: Chưn này tui ngồi edit trong lớp, dừa ngồi dừa high làm hoàn thựn nhìn tui bằng ánh mắt kì thị.
Thiệc ra bọn tui định đăng trong Tết cơ, nhưn tui lừi qué nên đến bây giờ mới xong chương , trong khi hoàn thựn đang làm đến chưn ròi.
Xin nhũi mọi ngừi rức rức nhìu hmuhmu.
Hết chương ..