Tiểu Lượt chạy như bay qua các con đường, lắc mình tiến vào ngõ , lập tức ba chữ ‘Vọng xuân lâu’ đập vào mắt bên cạnh những chiếc đèn lồng đỏ thẳm treo ở hai bên.
Nàng nhàng đẩy cửa của vọng xuân lâu, rón rén men theo bên phải định bước vào phòng. Phía sau giọng của Dung bà ngoại chợt vang lên:
“Tiểu Lược, con chạy tới nơi nào, cả đêm qua về, làm ta lo lắng con xảy ra chuyện.”
Tuy rằng Tiểu Lược cùng Dung bà ngoại chuyện chưa từng thấy bà hung dữ, bất quá chỉ cần nhìn bà đầu tóc bạc trắng, thêm vẻ mặt âu sầu lo lắng, cùng với đôi mắt sắp rơi lệ của bà, trong lòng nàng liền cảm thấy áy náy, cũng dám làm cho bà lo lắng.
Thực xin lỗi bà ngoại, đêm qua con ở cùng với vị bằng hữu, thân thủ của huynh ấy rất tốt, con cùng huynh ấy giao thủ mấy chiêu, nhất thời quên cả thời gian. Tiểu Lượt cũng dám với Dung bà ngoại đêm qua nàng lén tiến vào cầm kiếm sơn trang, nếu nàng cũng biết bà ngoại lo lắng thành như thế nào.
“Là bằng hữu như thế nào? Ta gặp qua chưa?”-bà ngoại thận trọng hỏi.
“Bằng hữu con vừa mới kết giao. Chúng con vừa gặp như quen, hôm nào con giới thiệu cho bà nhận thức”- Tiểu Lượt . Bà ngoại luôn nghiêm khắc trong việc kết giao bạn của nàng, bà luôn sợ nàng gặp phải bạn bè xấu.
“Cẩn thận chút, đừng có suốt ngày chạy ra ngoài, nếu làm cho người ta phát con là nương tốt lắm.”- Dung bà ngoại nhàng nhắc nhở.
“Bà ngoại yên tâm, con cẩn thận”. Tiểu Lượt cũng hiểu bà ngoại vì sao phải bắt nàng giả nam trang sống qua ngày. Bất quá như vậy cũng sao, như vậy nàng vui, có thể ra ngoài, cũng như nương khác suốt ngày trốn trong phòng, cửa lớn cũng thể bước ra.
Bà ngoại nhìn thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi liền đau lòng “Vào nhà ngủ lát ”.
“Dạ”. Tiểu Lượt chạy vào phòng, lại quay đầu cam đoan “Bà ngoại người an tâm, chuyện đêm qua xảy ra nữa”.
“Con là đứa trẻ ngoan, lão gia, phu nhân nếu biết, nhất định rất vui”- Dung bà ngoại vui mừng .
Dối với cha mẹ cùng Vọng xuân lâu Tiểu Lượt đều có ấn tượng, mà Dung bà ngoại cũng nhắc đến.
Bất quá hàng năm vào ngày giỗ bà liền đem bài vị ra để nàng dập đầu bái tế, năm nào bà cũng khóc thương tâm, nên dù có thắc mắc như thế nào nàng cũng dám hỏi.
Tiểu Lượt từ khi có trí nhớ ở Vọng xuân lâu này, mười năm trước vào buổi tối, Dung bà ngoại ẳm nàng khi đó mới bảy tuổi tiến vào Vọng xuân lâu, Hoa di nương thấy bà mang theo đứa trẻ hoảng hốt nhất thời mềm lòng thu nhận các nàng ở tại Vọng xuân lâu.
Tiểu Lượt nằm ở giường cố nhớ lại vài chuyện, cảm thấy thể nào buồn ngủ được. Nàng đối với Vọng xuân lâu có vài kí ức mơ hồ trong trí nhớ, chính là có số chuyện nàng cảm thấy quen thuộc, ràng là sắp nhớ được rồi, lại cảm thấy trống rỗng.
Tỷ như, nàng ở Cầm kiếm sơn trang nhìn thấy bức tranh, trong tranh vẽ nữ nhân ôn nhu, thân thiết giống như nàng từng gặp ở đâu đó, nhưng cố tình nàng lại thể nhớ được gặp qua ở đâu.
Tiểu Lượt trở mình cái, trong đầu lại lên khuôn mặt đầy râu kia, tuy rằng hôm nay nàng mới nhận thức , nhưng là nhìn cặp mắt đen bóng kia nàng thấy ấm áp, giống như là nàng biết từ lâu, cùng với bức họa kia, luôn làm cho nàng có cảm giác từng quen biết.
Vì cái gì trùng hợp như vậy ?
Thế nhưng khi Tiểu Lượt cố gắng nhớ lại, đầu lại đau như muốn vỡ ra.
kì quái, gần đây xảy ra chuyện gì? Chỉ cần nàng cố gắng tập chung suy nghĩ đầu liền đau, nhưng Tiểu Lượt lại dám cho bà ngoại biết, sợ rằng làm cho bà càng thêm lo lắng.
Tiểu Lượt phát chỉ cần nàng cố gắng suy nghĩ nữa đầu đau.
Nàng dứt khoát nằm úp xuống, rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Khi Tiểu Lượt tỉnh lại, trời cũng gần hoàng hôn, nàng nhàng đến phòng của Phù Dung tỷ, bà ngoại chải đầu cho tỷ ấy.
Thời điểm lên đèn là lúc bà ngoại thay các nương ở đây trang điểm.
Tiểu Lượt rất thích nhìn bà ngoại búi tóc cho các tỷ ở đây, thắc mắc biết đến khi nào nàng mới có thể chải tóc như vậy, thoa son trát phấn, mặc thân nữ trang hồng phấn, đứng ở trước mặt nam nhân nàng thích.
Nàng bị suy nghĩ này làm tim nhảy dựng lên, mặt cũng nóng dần lên.
“Tiểu Lượt, Tiểu Lượt…” – Phù Dung gọi nàng vài tiếng.
“A, chuyện gì ? Bà ngoại….”.
“Dung bà ngoại đến phòng Hoa Liên chải đầu .”- Thủy Phù Dung khẽ liếc đôi mắt đẹp, cười “Tiểu Lượt, vì sao vừa rồi đệ giật mình nha? Có phải nghĩ tới nương nhà ai hay ?”
“Ta…ta mới có đâu, vì Phù Dung tỷ hôm nay đặc biệt xinh đẹp, làm cho tâm tư người ta rung động nha.”
Thủy Phù Dung cười duyên tiếng, bàn tay ngọc mềm mại nhàng véo khuôn mặt nàng, nhu hòa : “A, khuôn mặt này tuấn tú, lại thêm lời ngon tiếng ngọt, cũng biết hút hồn bao nhiêu nương nhà người ta, bất quá cũng làm ích nương đau lòng nha.”
“Ta thích nhất Phù Dung tỷ, ta làm Phù Dung tỷ đau lòng đâu.”-đây là lời lòng, nàng vẫn thích vị tỷ tỷ hơn nàng bốn tuổi này.
“ lời này hay… uổng công ta thương đệ.”- xong Phù Dung liền hôn mặt nàng cái nặng. Sau đó từ bên hông lấy khăn tay ra, nhàng lau vết môi son má nàng. “Sau này đừng dễ dàng như vậy nữa, ngộ ngỡ Dung bà ngoại nghe thấy bà rất thương tâm, bà chính là mong đệ đỗ trạng nguyên, mở rộng tiền đồ.”
“Được, ta đỗ trạng nguyên liền thay tỷ tỷ chuộc thân.”
Bình thường hai người thường liếc mắt đưa tình đùa vui, nhưng lần này Phù Dung rất cảm động.
“Tiểu Lượt, Thủy Phù Dung ta chính là mệnh hèn, ta chính mình hiểu , phần tâm ý này của đệ ta cao hứng, nhưng đệ cũng đừng làm cho Dung bà ngoại lo lắng rồi thêm nếp nhăn nữa.”
“Đệ biết bà làm tất cả vì đệ, đệ hứa sau này làm bà lo lắng thêm nữa.”
“Đây mới chính là lời đệ nên .”
Lúc này bên ngoài vang lên giọng của Hoa di nương: “Đốt đèn….”
Tiểu Lượt biết đến lúc nàng phải rời khỏi Vọng xuân lâu.
Tiểu Lượt chạy như bay qua các con đường, lắc mình tiến vào ngõ , lập tức ba chữ ‘Vọng xuân lâu’ đập vào mắt bên cạnh những chiếc đèn lồng đỏ thẳm treo ở hai bên.
Nàng nhàng đẩy cửa của vọng xuân lâu, rón rén men theo bên phải định bước vào phòng. Phía sau giọng của Dung bà ngoại chợt vang lên:
“Tiểu Lược, con chạy tới nơi nào, cả đêm qua về, làm ta lo lắng con xảy ra chuyện.”
Tuy rằng Tiểu Lược cùng Dung bà ngoại chuyện chưa từng thấy bà hung dữ, bất quá chỉ cần nhìn bà đầu tóc bạc trắng, thêm vẻ mặt âu sầu lo lắng, cùng với đôi mắt sắp rơi lệ của bà, trong lòng nàng liền cảm thấy áy náy, cũng dám làm cho bà lo lắng.
Thực xin lỗi bà ngoại, đêm qua con ở cùng với vị bằng hữu, thân thủ của huynh ấy rất tốt, con cùng huynh ấy giao thủ mấy chiêu, nhất thời quên cả thời gian. Tiểu Lượt cũng dám với Dung bà ngoại đêm qua nàng lén tiến vào cầm kiếm sơn trang, nếu nàng cũng biết bà ngoại lo lắng thành như thế nào.
“Là bằng hữu như thế nào? Ta gặp qua chưa?”-bà ngoại thận trọng hỏi.
“Bằng hữu con vừa mới kết giao. Chúng con vừa gặp như quen, hôm nào con giới thiệu cho bà nhận thức”- Tiểu Lượt . Bà ngoại luôn nghiêm khắc trong việc kết giao bạn của nàng, bà luôn sợ nàng gặp phải bạn bè xấu.
“Cẩn thận chút, đừng có suốt ngày chạy ra ngoài, nếu làm cho người ta phát con là nương tốt lắm.”- Dung bà ngoại nhàng nhắc nhở.
“Bà ngoại yên tâm, con cẩn thận”. Tiểu Lượt cũng hiểu bà ngoại vì sao phải bắt nàng giả nam trang sống qua ngày. Bất quá như vậy cũng sao, như vậy nàng vui, có thể ra ngoài, cũng như nương khác suốt ngày trốn trong phòng, cửa lớn cũng thể bước ra.
Bà ngoại nhìn thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi liền đau lòng “Vào nhà ngủ lát ”.
“Dạ”. Tiểu Lượt chạy vào phòng, lại quay đầu cam đoan “Bà ngoại người an tâm, chuyện đêm qua xảy ra nữa”.
“Con là đứa trẻ ngoan, lão gia, phu nhân nếu biết, nhất định rất vui”- Dung bà ngoại vui mừng .
Dối với cha mẹ cùng Vọng xuân lâu Tiểu Lượt đều có ấn tượng, mà Dung bà ngoại cũng nhắc đến.
Bất quá hàng năm vào ngày giỗ bà liền đem bài vị ra để nàng dập đầu bái tế, năm nào bà cũng khóc thương tâm, nên dù có thắc mắc như thế nào nàng cũng dám hỏi.
Tiểu Lượt từ khi có trí nhớ ở Vọng xuân lâu này, mười năm trước vào buổi tối, Dung bà ngoại ẳm nàng khi đó mới bảy tuổi tiến vào Vọng xuân lâu, Hoa di nương thấy bà mang theo đứa trẻ hoảng hốt nhất thời mềm lòng thu nhận các nàng ở tại Vọng xuân lâu.
Tiểu Lượt nằm ở giường cố nhớ lại vài chuyện, cảm thấy thể nào buồn ngủ được. Nàng đối với Vọng xuân lâu có vài kí ức mơ hồ trong trí nhớ, chính là có số chuyện nàng cảm thấy quen thuộc, ràng là sắp nhớ được rồi, lại cảm thấy trống rỗng.
Tỷ như, nàng ở Cầm kiếm sơn trang nhìn thấy bức tranh, trong tranh vẽ nữ nhân ôn nhu, thân thiết giống như nàng từng gặp ở đâu đó, nhưng cố tình nàng lại thể nhớ được gặp qua ở đâu.
Tiểu Lượt trở mình cái, trong đầu lại lên khuôn mặt đầy râu kia, tuy rằng hôm nay nàng mới nhận thức , nhưng là nhìn cặp mắt đen bóng kia nàng thấy ấm áp, giống như là nàng biết từ lâu, cùng với bức họa kia, luôn làm cho nàng có cảm giác từng quen biết.
Vì cái gì trùng hợp như vậy ?
Thế nhưng khi Tiểu Lượt cố gắng nhớ lại, đầu lại đau như muốn vỡ ra.
kì quái, gần đây xảy ra chuyện gì? Chỉ cần nàng cố gắng tập chung suy nghĩ đầu liền đau, nhưng Tiểu Lượt lại dám cho bà ngoại biết, sợ rằng làm cho bà càng thêm lo lắng.
Tiểu Lượt phát chỉ cần nàng cố gắng suy nghĩ nữa đầu đau.
Nàng dứt khoát nằm úp xuống, rất nhanh chìm vào giấc mộng.
Khi Tiểu Lượt tỉnh lại, trời cũng gần hoàng hôn, nàng nhàng đến phòng của Phù Dung tỷ, bà ngoại chải đầu cho tỷ ấy.
Thời điểm lên đèn là lúc bà ngoại thay các nương ở đây trang điểm.
Tiểu Lượt rất thích nhìn bà ngoại búi tóc cho các tỷ ở đây, thắc mắc biết đến khi nào nàng mới có thể chải tóc như vậy, thoa son trát phấn, mặc thân nữ trang hồng phấn, đứng ở trước mặt nam nhân nàng thích.
Nàng bị suy nghĩ này làm tim nhảy dựng lên, mặt cũng nóng dần lên.
“Tiểu Lượt, Tiểu Lượt…” – Phù Dung gọi nàng vài tiếng.
“A, chuyện gì ? Bà ngoại….”.
“Dung bà ngoại đến phòng Hoa Liên chải đầu .”- Thủy Phù Dung khẽ liếc đôi mắt đẹp, cười “Tiểu Lượt, vì sao vừa rồi đệ giật mình nha? Có phải nghĩ tới nương nhà ai hay ?”
“Ta…ta mới có đâu, vì Phù Dung tỷ hôm nay đặc biệt xinh đẹp, làm cho tâm tư người ta rung động nha.”
Thủy Phù Dung cười duyên tiếng, bàn tay ngọc mềm mại nhàng véo khuôn mặt nàng, nhu hòa : “A, khuôn mặt này tuấn tú, lại thêm lời ngon tiếng ngọt, cũng biết hút hồn bao nhiêu nương nhà người ta, bất quá cũng làm ích nương đau lòng nha.”
“Ta thích nhất Phù Dung tỷ, ta làm Phù Dung tỷ đau lòng đâu.”-đây là lời lòng, nàng vẫn thích vị tỷ tỷ hơn nàng bốn tuổi này.
“ lời này hay… uổng công ta thương đệ.”- xong Phù Dung liền hôn mặt nàng cái nặng. Sau đó từ bên hông lấy khăn tay ra, nhàng lau vết môi son má nàng. “Sau này đừng dễ dàng như vậy nữa, ngộ ngỡ Dung bà ngoại nghe thấy bà rất thương tâm, bà chính là mong đệ đỗ trạng nguyên, mở rộng tiền đồ.”
“Được, ta đỗ trạng nguyên liền thay tỷ tỷ chuộc thân.”
Bình thường hai người thường liếc mắt đưa tình đùa vui, nhưng lần này Phù Dung rất cảm động.
“Tiểu Lượt, Thủy Phù Dung ta chính là mệnh hèn, ta chính mình hiểu , phần tâm ý này của đệ ta cao hứng, nhưng đệ cũng đừng làm cho Dung bà ngoại lo lắng rồi thêm nếp nhăn nữa.”
“Đệ biết bà làm tất cả vì đệ, đệ hứa sau này làm bà lo lắng thêm nữa.”
“Đây mới chính là lời đệ nên .”
Lúc này bên ngoài vang lên giọng của Hoa di nương: “Đốt đèn….”
Tiểu Lượt biết đến lúc nàng phải rời khỏi Vọng xuân lâu.