Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp tạm thời lưu lại trong hoàng cung Lang quốc để chờ Lang Chủ sắp xếp thời gian gặp mặt Dịch Thủy Vân.
So với hoàng cung của Tư Không hoàng triều, hoàng cung của Lang quốc hoành tráng hơn mấy lần, phòng ốc được dựng cao hơn, các mái vòm được xây kiên cố vững chãi hơn, không gian trong phòng được thiết kế khoáng đãng hơn, lấy đơn giản làm phong cách để sắp xếp, bố trí vật dụng, tuy không tinh tế cầu kỳ như Tư Không hoàng triều nhưng lại đậm chất phong vị. Nếu phong cách của hoàng cung Tư Không hoàng triều là một thiếu nữ đôi mươi mỹ miều yểu điệu thì Lang quốc lại là một dũng sĩ cao to lực lưỡng, mình hùm lưng gấu.
Lang Chủ thiết đãi khách quý rất long trọng, gà quay nguyên con, heo sữa quay nguyên con, thậm chí là dê sữa quay nguyên con cũng được bưng lên. Họ lấy một con dao nhỏ bằng bạc rất sắc, xắt thịt ra thành từng lát nhỏ, rồi chấm vào nước sốt hoa quả, sau đó là cho vào miệng nhai, như thế vị thơm ngon ban đầu của miếng thịt vẫn được giữ nguyên, lại còn thêm cả hương vị của tự nhiên nữa.
Tư Không Tiểu Mễ vừa ăn vừa gật đầu khen ngon, ra chiều vô cùng thích thú, còn Tiểu Hồ Điệp thì rầu thúi ruột, cô chỉ biết ỉu xìu ngồi đó gặm hoa quả thay cơm.
Cô định lên tiếng cầu xin chàng làm đồ ăn cho mình nhưng lại không có đủ dũng khí: “Ta….ta…”
“Cô làm sao?” Rõ ràng là nhìn thấy cô nuốt nước miếng thèm thuồng nhưng chàng vẫn cố ý hỏi.
“Khi nào thì chúng ta mới gặp được Thủy Vân ca ca?” Cô vẫn còn khá sợ uy chàng nên đành phải lái sang chuyện khác.
“Phải đợi Lang Chủ sắp xếp đã.”
“Không biết Thủy Vân ca ca và Niệm Nhi tỷ tỷ có ổn không? Có bị thương không nữa?” Cô lầm rầm trong miệng.
Chàng hỏi: “Cô lo cho họ lắm à?”
“Đúng thế. Họ đã từng đối xử rất tử tế với ta!” Tiểu Hồ Điệp nhớ tới quãng thời gian ba người cùng ở bên nhau, khóe miệng liền hiện lên ý cười vui vẻ.
Đồ ngốc! Bọn họ tốt với cô chỗ nào chứ? Thậm chí cô Niệm Nhi đó còn căm ghét cô nữa kìa, cô ta lén thả rắn vào phòng để cắn chết cô, chỉ có đồ ngốc như cô mới “một câu tỷ tỷ, hai câu muội muội”, ngây thơ coi cô ta là người thân mà thôi. Còn tên Dịch Thủy Vân thì tạm thời chưa thể nói rõ, nhưng ta dám khẳng định rằng y tiếp cận cô là có mưu đồ bất chính.
“Bọn họ đều là người của Tà giáo!” Chàng lên tiếng nhắc nhở.
“Ta tin họ có thể cải tà quy chính” Tiểu Hồ Điệp quả quyết: “Ồ, không, đã cải tà quy chính rồi, ta ở cùng với họ lâu như vậy nhưng không hề thấy họ hại ai cả”
Tư Không Tiểu Mễ biết nếu cứ đôi co với cô thì cũng chả có ích gì vì cô vừa ngu ngốc lại vừa cố chấp, chàng chẳng thèm để ý đến cô nữa, quay ra tiếp tục ăn tối, hơn nữa còn cố ý ăn vô cùng ngon lành cho cô thèm.
“Ngươi có thể cứu Thủy Vân ca ca ra không?” Tiểu Hồ Điệp kỳ vọng nhìn chàng.
Thủy Vân ca ca, chẳng lẽ cô chỉ biết đến mỗi hắn thôi hả? Năm vị: cay, chua, nhạt, mặn, đắng lập tức dấy lên trong lòng chàng: “Ta sẽ cố gắng hết sức”
“Không được! Ngươi nhất định phải cứu họ ra, bằng không…bằng không…bằng không khi ta quay về thiên đình sẽ cắt đứt hết dây tơ hồng của ngươi đi!” Cô đứng lên chống nạnh, phùng mang trợn má đe dọa.
Cô ta dám uy hiếp mình vì gã Dịch Thủy Vân đó??? Sóng gió trỗi dậy trong lòng chàng, năm vị vừa nãy chỉ còn lại mỗi vị chua gắt, chàng liền hỏi: “Nếu ta cứu được Dịch Thủy Vân thì cô sẽ theo hắn hay theo ta?”
Tiểu Hồ Điệp đáp luôn, chẳng cần suy nghĩ: “Thủy Vân ca ca”
Đồ ngốc nhà cô! Đáng lẽ phải nghĩ kĩ rồi mới trả lời chứ? Nếu buột miệng ra đáp luôn thì chứng tỏ rằng đó là suy nghĩ thường trực bấy lâu nay của cô, chàng bị câu trả lời của cô đả kích trầm trọng: “Tại sao?”
“Vì Thủy Vân ca ca đối xử với ta rất tốt”
Cái cớ quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ ta đối xử với cô tệ bạc lắm sao? Ta vì lo cô bị bọn người xấu xa đó hãm hại nên âm thầm bám theo sau bảo vệ cô, chịu cảnh màn trời chiếu đất, ăn sương nằm gió, thậm chí còn nhọc công giết rắn giúp cô nữa, đã thế còn giúp cô thoát khỏi nhát kiếm chí mạng của Hàm Phong, Hàm Vũ. Bây giờ, vì sợ cô đau lòng mà một kẻ không thích can dự vào mấy trò ngoại giao ngớ ngẩn này lại phải chạy tới Lang quốc cầu xin Lang Chủ cho gặp Dịch Thủy Vân. Những việc này không đủ chứng minh ta tốt gấp trăm gấp vạn lần tên Thủy Vân ca ca quái quỷ đó sao?
Hận nhất là, cô lúc nào cũng gọi Thủy Vân ca ca này, Thủy Vân ca ca nọ, nhưng khi gọi ta lại chỉ xưng “ta với ngươi” cộc lốc.
Ta đường đường là bang chủ Cái Bang, nên sẽ không chấp nhặt với phụ nữ, càng không hơi đâu mà đi quan tâm tới suy nghĩ của một con bé ngốc nghếch như cô. Tư Không Tiểu Mễ tự an ủi mình.
*
Đương lúc chàng đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì có người đứng ngoài gõ cửa, một giọng nữ nhỏ nhẹ cất lên: “Tư Không tiểu vương gia, ngài đã ngủ chưa ạ?”
“Mời vào!”
Cửa vừa mở ra, hai cô gái xinh đẹp mỹ miều liền bước vào, là Hàm Phong và Hàm Vũ. Hai ả khoác độc một bộ quần áo mỏng tang, để lộ hai bờ vai trắng nõn, chân đeo lục lạc kêu đinh đang, tiếng lục lạc leng keng khiến tâm trí người ta thổn thức. Vừa bước vào, hai ả liền đóng chặt cửa nẻo, nở nụ cười hút hồn với Tư Không Tiểu Mễ.
“Thì ra là hai cô nương, Hàm Phong và Hàm Vũ, không biết hai vị cô nương nửa đêm canh ba tới đây là có chuyện gì muốn chỉ giáo??” Thần kinh cảnh giác của chàng lập tức bật dậy, đề phòng hai ả hồ ly tinh này định giở trò hãm hại mình.
Hàm Phong cúi đầu cười duyên, đôi mắt đẹp mê hồn cứ dán chặt vào chàng: “Lang Chủ có dặn, đêm nay hai chị em chúng nô tì phải đến hầu hạ tiểu vương gia ạ.”
“Lang Chủ quả nhiên là hiếu khách, đến cả mỹ nhân cũng đã chuẩn bị chu đáo giúp tại hạ, chỉ sợ là sẽ khiến hai vị cô nương đây thiệt thòi mà thôi”
Đôi mắt Hàm Vũ nhìn Tư Không Tiểu Mễ ngập tràn ngưỡng mộ: “Được hầu hạ ngài là phúc phận của hai chị em chúng nô tì”
Tư Không Tiểu Mễ đưa tay làm lễ mời hai ả quay về: “Ý tốt của Lang Chủ tại hạ xin nhận, hai vị cô nương xin quay về giùm cho”
Thấy chàng có ý đuổi mình, Hàm Phong Hàm Vũ liền biến sắc, vội vàng quỳ thụp xuống: “Nếu hai chị em chúng nô tì mà quay về, nhất định sẽ bị Lang Chủ trách phạt, xin tiểu vương gia rủ lòng thương hai chị em chúng nô tì, xin ngài đừng đuổi hai chị em chúng nô tì về!!”
Tư Không Tiểu Mễ cười khẩy: “Hai vị cô nương quả thật là đầy tớ hết mực trung thành với chủ nhân.”
Hàm Phong rưng rưng ngấn lệ: “Hai chị em chúng nô tì mệnh khổ, chỉ biết oán trời mà không thể trách ai”
“Chậc chậc chậc….Xem ra là vô cùng đáng thương, chỉ tiếc một điều: trước đây tại hạ cũng đã nói rõ với hai cô nương rồi: Tại hạ không phải là thái tử đường huynh biết thương hoa tiếc ngọc, cho nên, hai vị thu lại nước mắt đi, có được không?”
“Tư Không tiểu vương gia!” Hàm Vũ đau khổ tuyệt vọng nhìn chàng, ra chiều vô cùng si tình giãi bày: “Lúc còn ở trong Tư Không hoàng triều, nô tì mới nhìn thấy ngài đã đem lòng yêu ngài mất rồi. Khi đó, Thái Hậu có nói là ban chúng nô tì cho ngài, nô tì đã vui sướng biết bao, nhưng ngài lại không tiếp nhận chúng nô tì. Nô tì biết, nô tì là đứa con gái dơ bẩn, thấp hèn, không thể xứng với thân phận cao quý của ngài, nô tì không dám hi vọng được hầu hạ ngài cả đời, nô tì chỉ xin…chỉ xin được hầu hạ ngài một đêm. Chỉ đêm nay thôi, nô tì có chết cũng không hối hận”
Tư Không Tiểu Mễ lắc đầu cự tuyệt, chàng đứng dậy mở cửa tiễn hai ả: “Tại hạ mệt rồi, xin hai cô nương về cho!”
Hàm Phong nổi giận đùng đùng, ả nhảy dựng lên mắng sa sả: “Tư Không Tiểu Mễ! Ngươi có phải là đàn ông không hả? Sao lá gan ngươi lại bé thế hả? Đến một ả đàn bà cũng không dám ra tay???”
Nghe thấy ả khinh bạc mình như vậy, chàng chẳng hề bực mình chỉ bình thản nói: “Đàn bà, không cần nhiều, chỉ một người là đủ. Hai vị cô nương thực sự là cực phẩm trong chốn nhân gian nhưng lại không phải là người mà tại hạ muốn!” Khi nói đến câu “không phải là người mà tại hạ muốn”, não chàng liền hiện lên gương mặt vừa khờ vừa ngốc của Tiểu Hồ Điệp.
Hàm Phong lộn người phi ra khỏi phòng, lấy chân đạp cửa cái rầm. Ả ta nhếch mép cười vô cùng ma quái, lên giọng: “Nếu Tư Không tiểu vương gia đã vô tình thì đừng trách hai chị em chúng ta vô nghĩa!!”
Dứt lời, ả nháy mắt, hai ả liền xé toạc bộ xiêm y mỏng tang trên người mình, sau đó ra sức gân cổ gào: “Cứu với!!!! Có dâm tặc!!!”
Tư Không Tiểu Mễ và Tiểu Hồ Điệp tạm thời lưu lại trong hoàng cung Lang quốc để chờ Lang Chủ sắp xếp thời gian gặp mặt Dịch Thủy Vân.
So với hoàng cung của Tư Không hoàng triều, hoàng cung của Lang quốc hoành tráng hơn mấy lần, phòng ốc được dựng cao hơn, các mái vòm được xây kiên cố vững chãi hơn, không gian trong phòng được thiết kế khoáng đãng hơn, lấy đơn giản làm phong cách để sắp xếp, bố trí vật dụng, tuy không tinh tế cầu kỳ như Tư Không hoàng triều nhưng lại đậm chất phong vị. Nếu phong cách của hoàng cung Tư Không hoàng triều là một thiếu nữ đôi mươi mỹ miều yểu điệu thì Lang quốc lại là một dũng sĩ cao to lực lưỡng, mình hùm lưng gấu.
Lang Chủ thiết đãi khách quý rất long trọng, gà quay nguyên con, heo sữa quay nguyên con, thậm chí là dê sữa quay nguyên con cũng được bưng lên. Họ lấy một con dao nhỏ bằng bạc rất sắc, xắt thịt ra thành từng lát nhỏ, rồi chấm vào nước sốt hoa quả, sau đó là cho vào miệng nhai, như thế vị thơm ngon ban đầu của miếng thịt vẫn được giữ nguyên, lại còn thêm cả hương vị của tự nhiên nữa.
Tư Không Tiểu Mễ vừa ăn vừa gật đầu khen ngon, ra chiều vô cùng thích thú, còn Tiểu Hồ Điệp thì rầu thúi ruột, cô chỉ biết ỉu xìu ngồi đó gặm hoa quả thay cơm.
Cô định lên tiếng cầu xin chàng làm đồ ăn cho mình nhưng lại không có đủ dũng khí: “Ta….ta…”
“Cô làm sao?” Rõ ràng là nhìn thấy cô nuốt nước miếng thèm thuồng nhưng chàng vẫn cố ý hỏi.
“Khi nào thì chúng ta mới gặp được Thủy Vân ca ca?” Cô vẫn còn khá sợ uy chàng nên đành phải lái sang chuyện khác.
“Phải đợi Lang Chủ sắp xếp đã.”
“Không biết Thủy Vân ca ca và Niệm Nhi tỷ tỷ có ổn không? Có bị thương không nữa?” Cô lầm rầm trong miệng.
Chàng hỏi: “Cô lo cho họ lắm à?”
“Đúng thế. Họ đã từng đối xử rất tử tế với ta!” Tiểu Hồ Điệp nhớ tới quãng thời gian ba người cùng ở bên nhau, khóe miệng liền hiện lên ý cười vui vẻ.
Đồ ngốc! Bọn họ tốt với cô chỗ nào chứ? Thậm chí cô Niệm Nhi đó còn căm ghét cô nữa kìa, cô ta lén thả rắn vào phòng để cắn chết cô, chỉ có đồ ngốc như cô mới “một câu tỷ tỷ, hai câu muội muội”, ngây thơ coi cô ta là người thân mà thôi. Còn tên Dịch Thủy Vân thì tạm thời chưa thể nói rõ, nhưng ta dám khẳng định rằng y tiếp cận cô là có mưu đồ bất chính.
“Bọn họ đều là người của Tà giáo!” Chàng lên tiếng nhắc nhở.
“Ta tin họ có thể cải tà quy chính” Tiểu Hồ Điệp quả quyết: “Ồ, không, đã cải tà quy chính rồi, ta ở cùng với họ lâu như vậy nhưng không hề thấy họ hại ai cả”
Tư Không Tiểu Mễ biết nếu cứ đôi co với cô thì cũng chả có ích gì vì cô vừa ngu ngốc lại vừa cố chấp, chàng chẳng thèm để ý đến cô nữa, quay ra tiếp tục ăn tối, hơn nữa còn cố ý ăn vô cùng ngon lành cho cô thèm.
“Ngươi có thể cứu Thủy Vân ca ca ra không?” Tiểu Hồ Điệp kỳ vọng nhìn chàng.
Thủy Vân ca ca, chẳng lẽ cô chỉ biết đến mỗi hắn thôi hả? Năm vị: cay, chua, nhạt, mặn, đắng lập tức dấy lên trong lòng chàng: “Ta sẽ cố gắng hết sức”
“Không được! Ngươi nhất định phải cứu họ ra, bằng không…bằng không…bằng không khi ta quay về thiên đình sẽ cắt đứt hết dây tơ hồng của ngươi đi!” Cô đứng lên chống nạnh, phùng mang trợn má đe dọa.
Cô ta dám uy hiếp mình vì gã Dịch Thủy Vân đó??? Sóng gió trỗi dậy trong lòng chàng, năm vị vừa nãy chỉ còn lại mỗi vị chua gắt, chàng liền hỏi: “Nếu ta cứu được Dịch Thủy Vân thì cô sẽ theo hắn hay theo ta?”
Tiểu Hồ Điệp đáp luôn, chẳng cần suy nghĩ: “Thủy Vân ca ca”
Đồ ngốc nhà cô! Đáng lẽ phải nghĩ kĩ rồi mới trả lời chứ? Nếu buột miệng ra đáp luôn thì chứng tỏ rằng đó là suy nghĩ thường trực bấy lâu nay của cô, chàng bị câu trả lời của cô đả kích trầm trọng: “Tại sao?”
“Vì Thủy Vân ca ca đối xử với ta rất tốt”
Cái cớ quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ ta đối xử với cô tệ bạc lắm sao? Ta vì lo cô bị bọn người xấu xa đó hãm hại nên âm thầm bám theo sau bảo vệ cô, chịu cảnh màn trời chiếu đất, ăn sương nằm gió, thậm chí còn nhọc công giết rắn giúp cô nữa, đã thế còn giúp cô thoát khỏi nhát kiếm chí mạng của Hàm Phong, Hàm Vũ. Bây giờ, vì sợ cô đau lòng mà một kẻ không thích can dự vào mấy trò ngoại giao ngớ ngẩn này lại phải chạy tới Lang quốc cầu xin Lang Chủ cho gặp Dịch Thủy Vân. Những việc này không đủ chứng minh ta tốt gấp trăm gấp vạn lần tên Thủy Vân ca ca quái quỷ đó sao?
Hận nhất là, cô lúc nào cũng gọi Thủy Vân ca ca này, Thủy Vân ca ca nọ, nhưng khi gọi ta lại chỉ xưng “ta với ngươi” cộc lốc.
Ta đường đường là bang chủ Cái Bang, nên sẽ không chấp nhặt với phụ nữ, càng không hơi đâu mà đi quan tâm tới suy nghĩ của một con bé ngốc nghếch như cô. Tư Không Tiểu Mễ tự an ủi mình.
*
Đương lúc chàng đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì có người đứng ngoài gõ cửa, một giọng nữ nhỏ nhẹ cất lên: “Tư Không tiểu vương gia, ngài đã ngủ chưa ạ?”
“Mời vào!”
Cửa vừa mở ra, hai cô gái xinh đẹp mỹ miều liền bước vào, là Hàm Phong và Hàm Vũ. Hai ả khoác độc một bộ quần áo mỏng tang, để lộ hai bờ vai trắng nõn, chân đeo lục lạc kêu đinh đang, tiếng lục lạc leng keng khiến tâm trí người ta thổn thức. Vừa bước vào, hai ả liền đóng chặt cửa nẻo, nở nụ cười hút hồn với Tư Không Tiểu Mễ.
“Thì ra là hai cô nương, Hàm Phong và Hàm Vũ, không biết hai vị cô nương nửa đêm canh ba tới đây là có chuyện gì muốn chỉ giáo??” Thần kinh cảnh giác của chàng lập tức bật dậy, đề phòng hai ả hồ ly tinh này định giở trò hãm hại mình.
Hàm Phong cúi đầu cười duyên, đôi mắt đẹp mê hồn cứ dán chặt vào chàng: “Lang Chủ có dặn, đêm nay hai chị em chúng nô tì phải đến hầu hạ tiểu vương gia ạ.”
“Lang Chủ quả nhiên là hiếu khách, đến cả mỹ nhân cũng đã chuẩn bị chu đáo giúp tại hạ, chỉ sợ là sẽ khiến hai vị cô nương đây thiệt thòi mà thôi”
Đôi mắt Hàm Vũ nhìn Tư Không Tiểu Mễ ngập tràn ngưỡng mộ: “Được hầu hạ ngài là phúc phận của hai chị em chúng nô tì”
Tư Không Tiểu Mễ đưa tay làm lễ mời hai ả quay về: “Ý tốt của Lang Chủ tại hạ xin nhận, hai vị cô nương xin quay về giùm cho”
Thấy chàng có ý đuổi mình, Hàm Phong Hàm Vũ liền biến sắc, vội vàng quỳ thụp xuống: “Nếu hai chị em chúng nô tì mà quay về, nhất định sẽ bị Lang Chủ trách phạt, xin tiểu vương gia rủ lòng thương hai chị em chúng nô tì, xin ngài đừng đuổi hai chị em chúng nô tì về!!”
Tư Không Tiểu Mễ cười khẩy: “Hai vị cô nương quả thật là đầy tớ hết mực trung thành với chủ nhân.”
Hàm Phong rưng rưng ngấn lệ: “Hai chị em chúng nô tì mệnh khổ, chỉ biết oán trời mà không thể trách ai”
“Chậc chậc chậc….Xem ra là vô cùng đáng thương, chỉ tiếc một điều: trước đây tại hạ cũng đã nói rõ với hai cô nương rồi: Tại hạ không phải là thái tử đường huynh biết thương hoa tiếc ngọc, cho nên, hai vị thu lại nước mắt đi, có được không?”
“Tư Không tiểu vương gia!” Hàm Vũ đau khổ tuyệt vọng nhìn chàng, ra chiều vô cùng si tình giãi bày: “Lúc còn ở trong Tư Không hoàng triều, nô tì mới nhìn thấy ngài đã đem lòng yêu ngài mất rồi. Khi đó, Thái Hậu có nói là ban chúng nô tì cho ngài, nô tì đã vui sướng biết bao, nhưng ngài lại không tiếp nhận chúng nô tì. Nô tì biết, nô tì là đứa con gái dơ bẩn, thấp hèn, không thể xứng với thân phận cao quý của ngài, nô tì không dám hi vọng được hầu hạ ngài cả đời, nô tì chỉ xin…chỉ xin được hầu hạ ngài một đêm. Chỉ đêm nay thôi, nô tì có chết cũng không hối hận”
Tư Không Tiểu Mễ lắc đầu cự tuyệt, chàng đứng dậy mở cửa tiễn hai ả: “Tại hạ mệt rồi, xin hai cô nương về cho!”
Hàm Phong nổi giận đùng đùng, ả nhảy dựng lên mắng sa sả: “Tư Không Tiểu Mễ! Ngươi có phải là đàn ông không hả? Sao lá gan ngươi lại bé thế hả? Đến một ả đàn bà cũng không dám ra tay???”
Nghe thấy ả khinh bạc mình như vậy, chàng chẳng hề bực mình chỉ bình thản nói: “Đàn bà, không cần nhiều, chỉ một người là đủ. Hai vị cô nương thực sự là cực phẩm trong chốn nhân gian nhưng lại không phải là người mà tại hạ muốn!” Khi nói đến câu “không phải là người mà tại hạ muốn”, não chàng liền hiện lên gương mặt vừa khờ vừa ngốc của Tiểu Hồ Điệp.
Hàm Phong lộn người phi ra khỏi phòng, lấy chân đạp cửa cái rầm. Ả ta nhếch mép cười vô cùng ma quái, lên giọng: “Nếu Tư Không tiểu vương gia đã vô tình thì đừng trách hai chị em chúng ta vô nghĩa!!”
Dứt lời, ả nháy mắt, hai ả liền xé toạc bộ xiêm y mỏng tang trên người mình, sau đó ra sức gân cổ gào: “Cứu với!!!! Có dâm tặc!!!”