Haiz, chuyện gì thế này hả trời? Cô là tiểu điệp tiên của Nhân duyên điện mà, sao lại có thể để một cô bé mới quen biết mai mối cho mình được chứ? Song, Tiểu Hồ Điệp lại lấy làm cảm kích, đây là lần đầu tiên từ khi cô xuống trần gian tới giờ có người vừa gặp cô là nói ‘muội thích tỷ lắm’, hơn nữa lại là một cô bé con, trẻ con thì không bao giờ nói dối, vì thế càng khiến cô cảm thấy ấm áp lâng lâng khó tả.
Niệm Nhi xưa nay luôn kiệm lời ít nói nhưng khi thấy dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Mạch thì không thể nhịn nổi mà cất tiếng trêu chọc cô bé: “Nếu ca ca của muội hoàn hảo như muội nói, chắc hẳn là có rất nhiều cô gái ái mộ rồi có đúng không? Tại sao muội lại chọn Tiểu Hồ Điệp làm chị dâu của mình thế?”
“Vì muội không thích những cô gái đó, cô nào cũng có ý đồ khi tiếp cận ca ca của muội.” Giống như đã được tận mắt chứng kiến những cái đuôi của ông anh mình không bằng, chỉ tưởng tượng ra những cảnh chướng mắt đó thôi đã khiến cô bé khó chịu trong lòng, xem ra là rất nhập tâm.
“Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ thì khác, tỷ ấy cực kỳ tốt bụng, nếu muội đã chấm thì ca ca của muội nhất định sẽ thích thôi.”
“Haiz, Tiểu Mạch à, tỷ không thể làm chị dâu của muội được đâu!”
“Tại sao lại không được ạ?” Rồi cô bé đưa đôi mắt long lanh đánh giá hai người còn lại, cuối cùng phán một câu hết sức hùng hồn: “Vì vị đại ca này sao ạ? May quá, vị đại ca này đã có người để thương rồi nên tỷ có thích cũng vô dụng thôi!”
Đến lượt Dịch Thủy Vân kinh ngạc thốt lên: “Sao muội lại biết ta đã có người thương?”
“Nhìn là ra thôi mà!” Rồi chỉ ngón tay vào Niệm Nhi: “Muội còn nhìn ra tỷ tỷ này vô cùng thích huynh nhưng huynh lại không thích người ta nữa cơ!”
“Phụt_______” Ngụm trà trong miệng Tiểu Hồ Điệp vì kích động mà bị phun hết ra ngoài. Cô vội nắm lấy Tiểu Mạch, banh mắt, rờ tai, thâm chí còn khịt khịt ngửi từ trên xuống dưới, như đang tìm cái gì đó!
Tiểu Mạch la oai oái: “Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ! Tỷ làm như thế giống cẩu lắm đó!!!”
“Tỷ là bươm bướm, không phải cẩu!” Chả thu hoạch được gì cả, cô liền bỏ Tiểu Mạch ra, quay sang thì thào với Dịch Thủy Vân: “Sao cô bé này lại thông minh thế nhỉ? Nhìn người quá chuẩn, lại đẹp kinh hồn, có phải là con của vị thần tiên nào trên trời phái xuống đây không ta?”
Dịch Thủy Vân phủ nhận suy nghĩ của cô: “Trên người cô bé không có tiên khí.”
“Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ, tỷ làm chị dâu của muội nhé! Như thế, tỷ tỷ sẽ có một cô em chồng cực kỳ dễ thương đó! Nhưng tỷ phải đồng ý với muội một chuyện này, nếu sau này ca ca có bắt nạt muội thì tỷ phải đứng về phe muội đó! Hì, cha muội sợ mẹ muội như thế, sau này ca ca muội nhất định cũng sẽ sợ tỷ tỷ đấy!” Tiểu Mạch lo liệu cho tương lai vô cùng chu đáo, cô bé sung sướng cười tươi như hoa. (Fei: Trình ‘tự sướng’ hơi cao à nha!)
“Muội muốn tỷ ấy làm chị dâu của muội thì ít nhất cũng phải nói cho bọn huynh biết ca ca của muội là ai chứ!” Dịch Thủy Vân nói.
Tiểu Mạch nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Ba ngày sau sẽ có một cô gái đến cướp ca ca của muội, chi bằng hôm đó muội đón bọn huynh đến nhà muội làm khách, như thế bọn huynh ắt sẽ biết ca ca của muội là ai. Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ, hôm đó tỷ phải cố gắng hết mình nhé, phải cho cô ả biết tỷ lợi hại thế nào! Phải cho cô ả chừa thói xấc xược đòi lấy ca ca của muội đi!”
Ba ngày sau? Không phải là vừa đúng hôm rằm sao? Là ngày cô biến thành tiên, và cũng là ngày cô giao tiên căn cho Dịch Thủy Vân. Tiểu Hồ Điệp thở dài: “Tiểu Mạch, tỷ tỷ ba ngày sau phải rời khỏi đây mất rồi, sau này sẽ không thể gặp lại muội được nữa, nhưng tỷ tỷ sẽ vô cùng nhớ muội đó!” Có lẽ, khi về sơn cốc, cô sẽ cực kỳ nhung nhớ cô bé đáng yêu khiến mình cảm thấy lâng lâng khó tả này mất. Đợi cô tu luyện lại hình người thì cô bé Tiểu Mạch này đã trải qua biết bao vòng luân hồi, hoàn toàn không còn nhớ có một cô gái đã từng được cô bé chấm làm chị dâu nữa rồi.
Tiểu Mạch nghe thấy cô nói như vậy thì thất vọng tột độ: “Tỷ muốn đi đâu? Không thể đi trễ hơn một vài ngày sao?”
Tiểu Hồ Điệp lắc đầu cười buồn.
Tâm trạng của Dịch Thủy Vân sớm đã mênh mang chìm vào biển bi thương, y xém chút nữa thì buột miệng bảo Tiểu Hồ Điệp nên đi gặp ca ca của cô bé, nhưng cuối cùng cũng kiềm lại được. Y sợ sẽ xảy ra bất trắc, một là sẽ có người thừa cơ cướp lấy tiên căn, hai là cô bỗng dưng đổi ý, không chịu giao tiên căn ra cho y nữa. Xuất Trần đang đợi y đến cứu, y không thể để xảy ra chuyện gì có thể làm xoay chuyển tình thế, cho nên chỉ đành nuốt nỗi lòng vào tận tâm can.
*
Tiếng nhạc rộn rã, tiếng người ồn ào, thức ăn ngon miệng, ca múa đẹp mắt, lễ nghi rườm rà, từ ngữ khách sáo.
Hoàng đế của Tư Không hoàng triều _ Tư Không Mộ_ ngồi ngay giữa điện, bên trái là Lang Chủ và công chúa Anh Hoa cùng với đám quan đến từ Lang quốc. Bên phải là gia đình vương gia Tư Không Trạm, kế đó là thái tử Tư Không Cách cùng với thừa tướng Lữ Thu Vân và những vị trọng thần khác. Qua những nhân vật có mặt trong bữa tiệc này thì có nhận ra: yến tiệc này không phải bình thường, xem ra hai nước đều rất coi trọng cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
Lâm Nhược Thủy vận bộ đồ trắng tao nhã tinh khiết, từ lúc nhập tiệc đến giờ thì chỉ khách sáo nói dăm ba câu, không muốn những người có mặt tại đây đều đổ dồn con mắt vào nhìn mình. Cả nhà họ vốn là gia đình vương gia được tán tụng thành truyền kỳ, muốn người khác không nhìn vào, e rằng hơi khó. Đám quân thần Lang quốc đã nghị luận tán dương gia đình nhà họ đến chán chê mất rồi. Đặc biệt là tên hôn quân háo sắc Lang Chủ, lộ liễu có, lén lút có, không biết đã ngắm Lâm Nhược Thủy từ đầu đến chân được bao lần. Nếu không phải vì có Tư Không Trạm ngồi bên bảo vệ, gã chắc chắn sẽ qua bên đó mà chòng ghẹo nàng từ lâu rồi. Con gái của gã – công chúa Anh Hoa cũng chẳng kém cạnh gì cha, cứ cười quyến rũ Tư Không Tiểu Mễ từ đầu bữa đến giờ, chường ra vẻ mặt dâm tà không thể tưởng nổi.
Lang Chủ cuối cùng cũng lên tiếng đi vào chính sự: “Bổn vương có ý muốn chọn Tư Không tiểu vương gia làm phò mã, muốn gả cô công chúa bảo bối của bổn vương cho Tư Không tiểu vương gia, không rõ bậc làm cha làm mẹ như vương gia và vương phi có ý kiến thế nào về cuộc hôn nhân chính trị giữa hai nước chúng ta?”
Hừ! Dám lấy mối quan hệ giữa hai nước ra uy hiếp ta, không chịu nghe ngóng xem, bà cô đây trước kia là người thế nào!
Lâm Nhược Thủy cười mỉm, nâng ly lên nói: “Bữa tiệc hôm nay được Tư Không hoàng triều chúng tôi mở ra vốn là để thiết đãi quý quốc từ phương xa đến thăm, chuyện hôn sự giữa hai nước cần được thương lượng kỹ càng, chi bằng, để một ngày đẹp trời nào đó, chúng ta lại bàn bạc chuyện này có được không? Xin kính Lang Chủ một ly!”
Mỹ nhân kính rượu, hơn nữa lại là mỹ nhân có địa vị kính rượu. Lang Chủ nào có lý do để khước từ, gã liền nâng ly uống cạn, đành phải gác chuyện hôn nhân đại sự này vào dịp khác đem ra bàn bạc vậy.
Chỉ một ly rượu nhỏ của Lâm Nhược Thủy đã chặn được một nửa làn sóng công kích ồ ạt của Lang Chủ.
Công chúa Anh Hoa nheo mắt, ý trung nhân của ả biến đi đâu mất tiêu rồi? Thường ngày ả hống hách cậy quyền ỷ thế ở Lang quốc đã quen, cho nên ‘lễ tiết đoan trang con gái nhà gia giáo cần có’ vốn chẳng được liệt vào từ điển của ả: “Vương Phi! Tiểu vương gia đi đâu rồi?”
Dĩ nhiên là Lâm Nhược Thủy sẽ không để cho cô ả biết được chuyện đứa con trai bảo bối của mình lén trốn đi, chỉ bình tĩnh trả lời: “Ta sai tiểu vương gia đi làm chút chuyện rồi.”
Anh Hoa sốt sắng liền gặng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lâm Nhược Thủy nheo mắt đáp lại: “Sao vậy? Bậc làm mẹ như ta có sai con trai đi làm chút chuyện cũng phải bẩm báo lại với công chúa sao?”
Chỉ một câu trả lời hết sức nhẹ nhàng đã khiến cho đám quân thần của Lang quốc ê chề mặt mũi, thầm oán trách công chúa Anh Hoa đã thất lễ. Lang Chủ cười lớn, giải vây cho con gái bảo bối của mình: “Đứa con gái này của bổn vương thường ngày được bổn vương chiều quá đâm hư, xem ra sau này cần nhờ vương phi chỉ bảo nhiều rồi.”
“Công chúa là cốt nhục tâm huyết của Lang Chủ, một người ngoài như ta sao có thể luận đến hai chữ ‘chỉ bảo’ cho được. “ Chỉ một lời thôi cũng đủ khiến công chúa Anh Hoa đứng ngồi không yên, nơm nớp lo sợ, đột nhiên Lâm Nhược Thủy thu mũi giáo lại: “Tính cách của công chúa Anh Hoa vốn dĩ đã rất thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, xem ra rất được người khác yêu mến!”
Nghe thế, đám quân thần Lang quốc đều như trút được gánh nặng. Nào ngờ, Lâm Nhược Thủy lại nói: “Nghe đồn, công chúa Anh Hoa không những tài mạo song toàn, tính cách nhu mì, thương dân như con, vô cùng chăm lo cho lão bách tính. Lang Chủ đã đem cô con gái đẹp người đẹp nết của mình gả cho Tư Không hoàng triều của chúng tôi, quả thực là rất coi trọng cuộc hôn nhân này rồi.”
Lang Chủ nghe xong, gật cũng không ổn mà lắc cũng không xong, con gái của gã là người thế nào, bậc làm cha như gã là rõ nhất. Hoàn toàn tương phản với lời đồn mà Lâm Nhược Thủy đã nghe được, song đang lúc có mặt đông đảo những nhân vật quan trọng giữa hai nước, gã không tiện lên tiếng sửa lại. Nếu gã gật đầu khẳng định mình đã gả một đứa con gái chỉ nhìn được chứ không ngửi được, bất tài vô dụng, tính cách ngang ngược, xấc láo thì không phải đã thừa nhận là mình không hề coi trọng cuộc hôn nhân này đúng như hàm ý mà Lâm Nhược Thủy đã đề ra rồi sao.
Lâm Nhược Thủy thấy bẫy đã gài gần xong, bèn lên tiếng ‘thu lưới’ về: “Ngày mai, ta đã hẹn với Thái Hậu cùng đến Hậu Hoa Viên thưởng hoa, chi bằng, công chúa Anh Hoa cùng đi cho vui nhé?” Đừng trách ta, là do các ngươi dám bày mưu tính kế chèn ép con trai ta trước. Vì hạnh phúc của con trai, người làm mẹ như ta có hãm hại các ngươi âu cũng là lẽ thường tình.
Lang Chủ và công chúa Anh Hoa hoàn toàn không hề hay biết lưới đã được giăng sẵn chỉ chờ mình chui vào.
*
Trăng tròn vành vạnh như cái đĩa, sáng vằng vặc, tỏa ánh sáng dịu êm chiếu khắp muôn nơi.
Dịch Thủy Vân và Tiểu Hồ Điệp ngồi trong căn phòng chính giữa biệt viện, Niệm Nhi lăm lăm cây côn trong tay đứng ở ngoài canh gác, mắt đảo bốn phía nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh.
Đêm nay, chính là đêm nay, mọi việc đều sẽ ngã ngũ.
Haiz, chuyện gì thế này hả trời? Cô là tiểu điệp tiên của Nhân duyên điện mà, sao lại có thể để một cô bé mới quen biết mai mối cho mình được chứ? Song, Tiểu Hồ Điệp lại lấy làm cảm kích, đây là lần đầu tiên từ khi cô xuống trần gian tới giờ có người vừa gặp cô là nói ‘muội thích tỷ lắm’, hơn nữa lại là một cô bé con, trẻ con thì không bao giờ nói dối, vì thế càng khiến cô cảm thấy ấm áp lâng lâng khó tả.
Niệm Nhi xưa nay luôn kiệm lời ít nói nhưng khi thấy dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Mạch thì không thể nhịn nổi mà cất tiếng trêu chọc cô bé: “Nếu ca ca của muội hoàn hảo như muội nói, chắc hẳn là có rất nhiều cô gái ái mộ rồi có đúng không? Tại sao muội lại chọn Tiểu Hồ Điệp làm chị dâu của mình thế?”
“Vì muội không thích những cô gái đó, cô nào cũng có ý đồ khi tiếp cận ca ca của muội.” Giống như đã được tận mắt chứng kiến những cái đuôi của ông anh mình không bằng, chỉ tưởng tượng ra những cảnh chướng mắt đó thôi đã khiến cô bé khó chịu trong lòng, xem ra là rất nhập tâm.
“Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ thì khác, tỷ ấy cực kỳ tốt bụng, nếu muội đã chấm thì ca ca của muội nhất định sẽ thích thôi.”
“Haiz, Tiểu Mạch à, tỷ không thể làm chị dâu của muội được đâu!”
“Tại sao lại không được ạ?” Rồi cô bé đưa đôi mắt long lanh đánh giá hai người còn lại, cuối cùng phán một câu hết sức hùng hồn: “Vì vị đại ca này sao ạ? May quá, vị đại ca này đã có người để thương rồi nên tỷ có thích cũng vô dụng thôi!”
Đến lượt Dịch Thủy Vân kinh ngạc thốt lên: “Sao muội lại biết ta đã có người thương?”
“Nhìn là ra thôi mà!” Rồi chỉ ngón tay vào Niệm Nhi: “Muội còn nhìn ra tỷ tỷ này vô cùng thích huynh nhưng huynh lại không thích người ta nữa cơ!”
“Phụt_______” Ngụm trà trong miệng Tiểu Hồ Điệp vì kích động mà bị phun hết ra ngoài. Cô vội nắm lấy Tiểu Mạch, banh mắt, rờ tai, thâm chí còn khịt khịt ngửi từ trên xuống dưới, như đang tìm cái gì đó!
Tiểu Mạch la oai oái: “Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ! Tỷ làm như thế giống cẩu lắm đó!!!”
“Tỷ là bươm bướm, không phải cẩu!” Chả thu hoạch được gì cả, cô liền bỏ Tiểu Mạch ra, quay sang thì thào với Dịch Thủy Vân: “Sao cô bé này lại thông minh thế nhỉ? Nhìn người quá chuẩn, lại đẹp kinh hồn, có phải là con của vị thần tiên nào trên trời phái xuống đây không ta?”Dịch Thủy Vân phủ nhận suy nghĩ của cô: “Trên người cô bé không có tiên khí.”
“Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ, tỷ làm chị dâu của muội nhé! Như thế, tỷ tỷ sẽ có một cô em chồng cực kỳ dễ thương đó! Nhưng tỷ phải đồng ý với muội một chuyện này, nếu sau này ca ca có bắt nạt muội thì tỷ phải đứng về phe muội đó! Hì, cha muội sợ mẹ muội như thế, sau này ca ca muội nhất định cũng sẽ sợ tỷ tỷ đấy!” Tiểu Mạch lo liệu cho tương lai vô cùng chu đáo, cô bé sung sướng cười tươi như hoa. (Fei: Trình ‘tự sướng’ hơi cao à nha!)
“Muội muốn tỷ ấy làm chị dâu của muội thì ít nhất cũng phải nói cho bọn huynh biết ca ca của muội là ai chứ!” Dịch Thủy Vân nói.
Tiểu Mạch nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Ba ngày sau sẽ có một cô gái đến cướp ca ca của muội, chi bằng hôm đó muội đón bọn huynh đến nhà muội làm khách, như thế bọn huynh ắt sẽ biết ca ca của muội là ai. Tiểu Hồ Điệp tỷ tỷ, hôm đó tỷ phải cố gắng hết mình nhé, phải cho cô ả biết tỷ lợi hại thế nào! Phải cho cô ả chừa thói xấc xược đòi lấy ca ca của muội đi!”
Ba ngày sau? Không phải là vừa đúng hôm rằm sao? Là ngày cô biến thành tiên, và cũng là ngày cô giao tiên căn cho Dịch Thủy Vân. Tiểu Hồ Điệp thở dài: “Tiểu Mạch, tỷ tỷ ba ngày sau phải rời khỏi đây mất rồi, sau này sẽ không thể gặp lại muội được nữa, nhưng tỷ tỷ sẽ vô cùng nhớ muội đó!” Có lẽ, khi về sơn cốc, cô sẽ cực kỳ nhung nhớ cô bé đáng yêu khiến mình cảm thấy lâng lâng khó tả này mất. Đợi cô tu luyện lại hình người thì cô bé Tiểu Mạch này đã trải qua biết bao vòng luân hồi, hoàn toàn không còn nhớ có một cô gái đã từng được cô bé chấm làm chị dâu nữa rồi.
Tiểu Mạch nghe thấy cô nói như vậy thì thất vọng tột độ: “Tỷ muốn đi đâu? Không thể đi trễ hơn một vài ngày sao?”
Tiểu Hồ Điệp lắc đầu cười buồn.
Tâm trạng của Dịch Thủy Vân sớm đã mênh mang chìm vào biển bi thương, y xém chút nữa thì buột miệng bảo Tiểu Hồ Điệp nên đi gặp ca ca của cô bé, nhưng cuối cùng cũng kiềm lại được. Y sợ sẽ xảy ra bất trắc, một là sẽ có người thừa cơ cướp lấy tiên căn, hai là cô bỗng dưng đổi ý, không chịu giao tiên căn ra cho y nữa. Xuất Trần đang đợi y đến cứu, y không thể để xảy ra chuyện gì có thể làm xoay chuyển tình thế, cho nên chỉ đành nuốt nỗi lòng vào tận tâm can.
*
Tiếng nhạc rộn rã, tiếng người ồn ào, thức ăn ngon miệng, ca múa đẹp mắt, lễ nghi rườm rà, từ ngữ khách sáo.
Hoàng đế của Tư Không hoàng triều _ Tư Không Mộ_ ngồi ngay giữa điện, bên trái là Lang Chủ và công chúa Anh Hoa cùng với đám quan đến từ Lang quốc. Bên phải là gia đình vương gia Tư Không Trạm, kế đó là thái tử Tư Không Cách cùng với thừa tướng Lữ Thu Vân và những vị trọng thần khác. Qua những nhân vật có mặt trong bữa tiệc này thì có nhận ra: yến tiệc này không phải bình thường, xem ra hai nước đều rất coi trọng cuộc gặp mặt ngày hôm nay.
Lâm Nhược Thủy vận bộ đồ trắng tao nhã tinh khiết, từ lúc nhập tiệc đến giờ thì chỉ khách sáo nói dăm ba câu, không muốn những người có mặt tại đây đều đổ dồn con mắt vào nhìn mình. Cả nhà họ vốn là gia đình vương gia được tán tụng thành truyền kỳ, muốn người khác không nhìn vào, e rằng hơi khó. Đám quân thần Lang quốc đã nghị luận tán dương gia đình nhà họ đến chán chê mất rồi. Đặc biệt là tên hôn quân háo sắc Lang Chủ, lộ liễu có, lén lút có, không biết đã ngắm Lâm Nhược Thủy từ đầu đến chân được bao lần. Nếu không phải vì có Tư Không Trạm ngồi bên bảo vệ, gã chắc chắn sẽ qua bên đó mà chòng ghẹo nàng từ lâu rồi. Con gái của gã – công chúa Anh Hoa cũng chẳng kém cạnh gì cha, cứ cười quyến rũ Tư Không Tiểu Mễ từ đầu bữa đến giờ, chường ra vẻ mặt dâm tà không thể tưởng nổi.
Lang Chủ cuối cùng cũng lên tiếng đi vào chính sự: “Bổn vương có ý muốn chọn Tư Không tiểu vương gia làm phò mã, muốn gả cô công chúa bảo bối của bổn vương cho Tư Không tiểu vương gia, không rõ bậc làm cha làm mẹ như vương gia và vương phi có ý kiến thế nào về cuộc hôn nhân chính trị giữa hai nước chúng ta?”
Hừ! Dám lấy mối quan hệ giữa hai nước ra uy hiếp ta, không chịu nghe ngóng xem, bà cô đây trước kia là người thế nào!
Lâm Nhược Thủy cười mỉm, nâng ly lên nói: “Bữa tiệc hôm nay được Tư Không hoàng triều chúng tôi mở ra vốn là để thiết đãi quý quốc từ phương xa đến thăm, chuyện hôn sự giữa hai nước cần được thương lượng kỹ càng, chi bằng, để một ngày đẹp trời nào đó, chúng ta lại bàn bạc chuyện này có được không? Xin kính Lang Chủ một ly!”
Mỹ nhân kính rượu, hơn nữa lại là mỹ nhân có địa vị kính rượu. Lang Chủ nào có lý do để khước từ, gã liền nâng ly uống cạn, đành phải gác chuyện hôn nhân đại sự này vào dịp khác đem ra bàn bạc vậy.
Chỉ một ly rượu nhỏ của Lâm Nhược Thủy đã chặn được một nửa làn sóng công kích ồ ạt của Lang Chủ.
Công chúa Anh Hoa nheo mắt, ý trung nhân của ả biến đi đâu mất tiêu rồi? Thường ngày ả hống hách cậy quyền ỷ thế ở Lang quốc đã quen, cho nên ‘lễ tiết đoan trang con gái nhà gia giáo cần có’ vốn chẳng được liệt vào từ điển của ả: “Vương Phi! Tiểu vương gia đi đâu rồi?”
Dĩ nhiên là Lâm Nhược Thủy sẽ không để cho cô ả biết được chuyện đứa con trai bảo bối của mình lén trốn đi, chỉ bình tĩnh trả lời: “Ta sai tiểu vương gia đi làm chút chuyện rồi.”
Anh Hoa sốt sắng liền gặng hỏi: “Chuyện gì thế?”
Lâm Nhược Thủy nheo mắt đáp lại: “Sao vậy? Bậc làm mẹ như ta có sai con trai đi làm chút chuyện cũng phải bẩm báo lại với công chúa sao?”
Chỉ một câu trả lời hết sức nhẹ nhàng đã khiến cho đám quân thần của Lang quốc ê chề mặt mũi, thầm oán trách công chúa Anh Hoa đã thất lễ. Lang Chủ cười lớn, giải vây cho con gái bảo bối của mình: “Đứa con gái này của bổn vương thường ngày được bổn vương chiều quá đâm hư, xem ra sau này cần nhờ vương phi chỉ bảo nhiều rồi.”
“Công chúa là cốt nhục tâm huyết của Lang Chủ, một người ngoài như ta sao có thể luận đến hai chữ ‘chỉ bảo’ cho được. “ Chỉ một lời thôi cũng đủ khiến công chúa Anh Hoa đứng ngồi không yên, nơm nớp lo sợ, đột nhiên Lâm Nhược Thủy thu mũi giáo lại: “Tính cách của công chúa Anh Hoa vốn dĩ đã rất thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, xem ra rất được người khác yêu mến!”
Nghe thế, đám quân thần Lang quốc đều như trút được gánh nặng. Nào ngờ, Lâm Nhược Thủy lại nói: “Nghe đồn, công chúa Anh Hoa không những tài mạo song toàn, tính cách nhu mì, thương dân như con, vô cùng chăm lo cho lão bách tính. Lang Chủ đã đem cô con gái đẹp người đẹp nết của mình gả cho Tư Không hoàng triều của chúng tôi, quả thực là rất coi trọng cuộc hôn nhân này rồi.”
Lang Chủ nghe xong, gật cũng không ổn mà lắc cũng không xong, con gái của gã là người thế nào, bậc làm cha như gã là rõ nhất. Hoàn toàn tương phản với lời đồn mà Lâm Nhược Thủy đã nghe được, song đang lúc có mặt đông đảo những nhân vật quan trọng giữa hai nước, gã không tiện lên tiếng sửa lại. Nếu gã gật đầu khẳng định mình đã gả một đứa con gái chỉ nhìn được chứ không ngửi được, bất tài vô dụng, tính cách ngang ngược, xấc láo thì không phải đã thừa nhận là mình không hề coi trọng cuộc hôn nhân này đúng như hàm ý mà Lâm Nhược Thủy đã đề ra rồi sao.
Lâm Nhược Thủy thấy bẫy đã gài gần xong, bèn lên tiếng ‘thu lưới’ về: “Ngày mai, ta đã hẹn với Thái Hậu cùng đến Hậu Hoa Viên thưởng hoa, chi bằng, công chúa Anh Hoa cùng đi cho vui nhé?” Đừng trách ta, là do các ngươi dám bày mưu tính kế chèn ép con trai ta trước. Vì hạnh phúc của con trai, người làm mẹ như ta có hãm hại các ngươi âu cũng là lẽ thường tình.
Lang Chủ và công chúa Anh Hoa hoàn toàn không hề hay biết lưới đã được giăng sẵn chỉ chờ mình chui vào.
*
Trăng tròn vành vạnh như cái đĩa, sáng vằng vặc, tỏa ánh sáng dịu êm chiếu khắp muôn nơi.
Dịch Thủy Vân và Tiểu Hồ Điệp ngồi trong căn phòng chính giữa biệt viện, Niệm Nhi lăm lăm cây côn trong tay đứng ở ngoài canh gác, mắt đảo bốn phía nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh.
Đêm nay, chính là đêm nay, mọi việc đều sẽ ngã ngũ.