Edit: Tiểu Mun
Lý bà tử biết đêm nay mọi người tâm đều không bình tĩnh, cũng không cùng Lý lão gia tử bất hòa giống trước đây mỗi lần lão muốn uống rượu, đi lấy rượu đem ra.
"Lão đại, lão nhị, lão tam, tới, rót đầy đi!"
Đám người Lý Trường Phong tiến lên rót rượu đầy chén rồi quay trở lại vị trí cũ chờ Lý lão gia tử lên tiếng, ngay cả Lý bà tử, tức phụ nhi cùng hài tử cũng đều không nói chuyện, cũng không hề động thủ ăn cơm.
"Buổi tối ngày hôm nay! Ta cũng không nói nhiều, khi các ngươi uống xong chén rượu này! Chuyện cũ liền bỏ qua đi! Các ngươi là huynh đệ cốt nhục tương liên! Nhớ kỹ cho ta lời này! Tới! Uống!"
Lý lão gia tử cầm lấy chén trực tiếp uống hết rượu bên trong, cũng không tạm dừng lại mà uống một lần hết rượu luôn.
Thấy Lý lão gia tử uống xong nhìn ba huynh đệ bọn hắn, Lý lão đại đưa chén ra chạm vào chén của Lý Trường Phong, Lý lão tam, "Tới, nào, hôm nay chúng ta phải uống một trận thống khoái!"
"Được! Tới!"
"Tới!"
Lý Trường Phong chân mày cũng không nhíu uống một lần cạn chén, uống xong còn lau miệng, "Vẫn là rượu của cha uống ngon, đủ mạnh!"
Lý lão tam gắp một miếng đồ ăn bỏ vào trong miệng, nghe được lời này cười hì hì đáp lại: "Không đúng, chính là bên ngoài bán rượu cũng không ngon bằng rượu cha nhưỡng!"
Lý Trường Phong nghe vậy cười, lại rót rượu đầy chén, "Lão tam, tới, ta và ngươi cùng chạm chén, đến khi ta thành thân còn phải nhờ ngươi tới viết câu đối tân hôn cho chúng ta a!"
Mỗi đôi phu phu sau khi thành thân đều sẽ mời người đến nhà mình viết lên cửa nhà một cặp câu đối mới, tỏ vẻ sinh hoạt mới bắt đầu!
Lý lão tam vội vàng đáp: "Đó là đương nhiên! Về sau ngày lễ ngày tết có câu đối gì cần ta viết, cứ việc mở miệng! Tới!"
Lý bà tử lấy cùi chỏ huých huých Lý lão gia tử, "Xem ra phân gia cũng không phải không tốt."
Lý lão gia tử nhìn huynh đệ ba người thân cận hòa hợp, lại nhìn Lý Vương thị cùng tức phụ lão đại đang cho hài tử ăn cơm, gật gật đầu, "Hy vọng tức phụ lão nhị cũng là một người tốt."
Trời đã tối, nhưng thời tiết không còn lạnh nhiều nữa, gió nhẹ thổi tới cũng không còn lạnh thấu xương giống như mấy ngày trước, mùa xuân đã bắt đầu đã đến.
Hứa Thanh đang cùng Tạ thẩm xem ngày lành để thành thân, vừa mới cơm nước xong Tạ thúc liền về nhà cho heo con ăn, Tạ thẩm lưu lại cùng cậu thảo luận tìm ngày lành.
"Tháng này ngày hai mươi tám là ngày lành, thích hợp cưới gả, trong thôn có rất nhiều nhà đều lựa chọn ngày này làm hỉ sự!" Tạ thẩm cảm thấy ngày này này rất thích hợp.
"Thành thân là muốn mời người khác đến uống rượu mừng sao? Hay là bọn họ tự mình đến?" Hứa Thanh tương đối quan tâm vấn đề này, cậu ở bên ngoài trừ bỏ cùng một nhà Tạ thẩm quen thuộc, cũng chỉ cùng Ngụy thẩm gặp mặt qua, những người khác cậu không quen biết ai, tới uống rượu cậu cũng sợ nhận sai người.
"Này cũng không cần, ngươi đây là kén rể, tới uống rượu cũng chỉ có người bên nhà trai đưa chú rể tới cửa, đương nhiên người có quan hệ tốt cũng có thể mời đến." Tạ thẩm kiên nhẫn giải thích cho Hứa Thanh.
Hứa Thanh nhìn ngày hai mươi tám xoắn xuýt, "Hôm nay ngày hai mươi? Này không phải chỉ còn tám ngày?!"
Tạ thẩm cười "Hắc hắc" không ngừng, "Không sao, không bao lâu là đến!"
Thấy Hứa Thanh còn có chút do dự, Tạ thẩm cũng sốt ruột, "Ngươi phải biết rằng, hán tử tòng quân trở về sẽ có người để ý, ngươi lại kéo dài thời gian, người khác có tâm tư lên Lý Trường Phong thì phải làm sao?!"
Hứa Thanh nghe xong lời này, không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy ngày hai mươi tám đi!"
Thật vất vả mới tìm được một người tương đối thích, cũng không thể gần đến miệng, còn bị người khác đem cướp đi!
"Rất tốt! Liền chọn ngày hai mươi tám, đúng rồi, lễ phục các ngươi ta cũng làm gần xong rồi, còn một chút nữa là xong, chờ ngày mai ta đưa lại đây cho ngươi." Tạ thẩm vui tươi hớn hở vì Hứa Thanh tính toán mọi chuyện, "Còn có, ngươi thành thân nên đến mời một nhà lí chính a!"
Hứa Thanh hai tay vỗ vào nhau! "Vẫn là Tạ thẩm suy nghĩ chu đáo!" Cùng lí chính tạo mối quan hệ chính là chuyện tốt!
"Bất quá ngày đó nhiều người thành thân như vậy, quá nhiều việc sợ là lí chính cũng lo liệu không hết đi!" Vừa nghe ngày đó rất nhiều người chọn để thành thân, khẳng định đều muốn mời lí chính.
Tạ thẩm trực tiếp cho Hứa Thanh một đòn, "Ta nói ngươi sao lại ngốc như thế! Ngươi đến mời là chuyện của ngươi, hắn tới hay không lại là chuyện của hắn! Quản hắn nhiều như vậy làm gì!"
Hứa Thanh cũng không đau, cười nhẹ gật đầu, "Còn có, tiệc rượu cần những món gì a? Ta biết còn chuẩn bị cho tốt!"
"Ngươi đây là kén rể cho nên mỗi bàn phải có sáu dạng đồ ăn, giống nhau đều là một món thịt, bốn món lạt và một món canh!"
"Một món thịt?!"
Hứa Thanh khó có thể tin, thành thân tiệc rượu cũng chỉ cần làm một món ăn mặn?!
Tạ thẩm buộc chính mình không động thủ, "Ngươi nghe, chúng ta chính là những hộ nông dân, có một món thịt là đã rất có thể diện rồi, ta là biết Lý gia tiểu tử cho ngươi một ít tiền mới nói như vậy! Phải biết rằng người đến ăn uống cũng là người bên nhà trai a."
Tạ thẩm "Chậc chậc" hai tiếng, thấy ánh mắt nghi hoặc của Hứa Thanh mới hạ xuống một bậc "Ba món lạt, một món canh!"
Hứa Thanh miệng biến thành hình chữ O, trời ạ, đây là sự thật sao?
"Kia, nếu theo ý thẩm làm một món thịt, một bàn thì hết bao nhiêu tiền?"
Cậu phải tính ra mọi thứ tốn bao nhiêu tiền, nếu là không đủ còn nghĩ biện pháp.
"Một bàn văn, việc này ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó ta kêu Ngụy gia kia, còn có nhà Lưu đồ tể ở thôn nhà mẹ đẻ ta, cùng nhau tới nấu nướng, bảo đảm làm mọi thứ thỏa đáng cho ngươi!"
Hứa Thanh vừa nghe Ngụy gia, liền nghĩ đến Ngụy thẩm mập mạp hôm nay nhét bánh bao cho mình, "Ngụy gia kia.
Là người có thân hình mập mạp sao?"
Tạ thẩm có chút kinh ngạc, "Ngươi nhận thức sao? Chính là hắn, tuy rằng nói chuyện thật thẳng, nhưng là người làm việc lưu loát, tâm cũng kiên định, thật thà!" Hai ca nhi nhà hắn trước khi xuất giá cũng là người thành thật, không có khi dễ Thanh ca nhi.
"Ha ha, thẩm ấy hôm nay cho ta một cái bánh bao đây, sợ là thấy ta ăn nhiều cá trong lòng đồng tình ta đây mà!" Hứa Thanh tưởng tượng đến ánh mắt đối phương liền nhịn không được, quá đáng yêu!
"Này cũng khó trách, là hắn nói cho ta ngươi ăn nhiều cá, bất quá cũng thật là không tồi, lần sau ngươi phải dạy ta phương pháp để ta thử xem!" Tạ thẩm nghĩ đến tối nay ăn món ngon thiếu chút nữa đem đầu lưỡi nuốt vào, cả người liền tràn ngập nhiệt tình!
"Aiz, ngươi đừng nhúc nhích, để ta nhìn xem mặt ngươi."
Tạ thẩm phát hiện điểm đỏ trên mặt Hứa Thanh lại phai nhạt chút, "Ngươi cũng sắp thành thân, hay là đi xem đại phu đi, ta xem mụn này cũng sắp khỏi rồi, nói không chừng tới đại phu trị một chút là hết rồi!"
Hứa Thanh nghe xong ánh mắt sáng lên, đúng vậy, sao hắn lại không nghĩ tới, ngụy trang đi xem đại phu, lại làm bộ làm tịch sắc thuốc uống, giả vờ cho người khác thấy là do mình uống thuốc mới khỏi nha!
"Được nha, sáng mai ta liền đi một chuyến." Dù sao cửa hàng, tiệm thuốc trên chợ cũng luôn mở cửa, không giống mình trồng rau bán, mấy ngày mới đi một lần.
"Cộc cộc..."
Tạ thẩm đứng lên, "Chắc là Tạ thúc ngươi tới đón ta, ta về đây, ngày mai ngươi đi xem, sắc thuốc uống thử."
"Được!"
Hứa Thanh tiễn Tạ thẩm đến cổng, mở cổng ra liền thấy Tạ thúc cầm đuốc đứng đó "Tạ thúc tốt a!"
"Tốt tốt tốt! Tối nay ta chính là được ăn một bữa thoải mái, ngày mai ta đi bắt mấy con cá để Tạ thẩm ngươi luyện tay nghề!"
Tạ thúc tùy tiện nói với Hứa Thanh kế hoạch ngày mai, hoàn toàn đem trù nghệ lần trước của Tạ thẩm quên mất!
"Hừ, ngươi cứ nói đi, ngày mai ta liền làm cho ngươi xem!" Tạ thẩm trừng mắt oán hận nhìn Tạ thúc.
Tiếp theo quay đầu lại nói với Hứa Thanh: "Ngày mai ta truyền tin cho Lý Trường Phong, nói với hắn chọn ngày hai mươi tám, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng tiễn."
"Tốt, Tạ thúc, Tạ thẩm đi thong thả a!"
"Được rồi, trở vào đi, trở vào đi!"
Trời đã tối đen, Tạ thúc một tay cầm cây đuốc, một tay nắm tay Tạ thẩm, chậm rì rì đi trên đường, ánh sáng từ cây đuốc chiếu xuống có loại ấm áp cùng yêu thương không diễn tả được.
"Thật hâm mộ, Tạ thẩm bọn họ tình cảm thuần túy như vậy."
Về sau ta cùng Lý Trường Phong có phải hay không cũng là như thế này, chậm rãi đi đến đầu bạc.
Ngày hôm sau, Hứa Thanh không chút hoang mang tự mình thu thập tốt, ngồi trên xe lừa ở cuối thôn đi tới chợ, cậu muốn đi đến hiệu thuốc lần trước đã bán dược liệu kia.
Thời điểm cậu đến hiệu thuốc, Lâm đại phu đang bốc thuốc cho một vị ca nhi trung niên, "Dược này đến đúng thời gian ngươi phải dùng, bằng không bệnh dù đơn giản cũng trị không hết!"
"Lâm đại phu, có bận không?"
Lâm đại phu vừa ngẩng đầu lên liền thấy tiểu ca nhi lần trước bán dược liệu cho hắn, cho rằng cậu lại tới bán, kết quả thấy trong tay cậu không cầm gì, trên lưng cũng không đeo sọt, có chút kỳ quái, chẳng lẽ là tới xem bệnh?
"Tiểu ca nhi a! Ngươi đây là?"
Hứa Thanh có chút ngượng ngùng chỉ chỉ mặt mình, thấy trung niên ca nhi kia chú ý tới mình, ánh mắt có chút kinh ngạc, mới lớn tiếng nói: "Lâm đại phu, ngươi xem mụn đỏ trên mặt ta, mấy năm trước đều vừa đỏ vừa sưng, mọc đầy hết cả mặt nhưng bây giờ mụn đã càng ngày càng nhỏ, chuyển biến tốt lên, ta muốn tới cho ngài nhìn xem đây là muốn khỏi sao? Có thể tái phát lại hay không?"
Lâm đại phu bốc thuốc cho vị trung niên ca nhi xong mới bắt mạch cho Hứa Thanh, nhìn nhìn đầu lưỡi, lại hỏi Hứa Thanh thói quen sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cùng ăn uống thường ngày, đưa ra kết luận.
"Ngươi đây là thời gian dài ăn uống không quy luật, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cũng không tốt, dẫn tới tính nóng quá vượng, ảnh hưởng đến nội tạng, cho nên trên mặt bắt đầu mọc mụn đỏ nhiều, hiện tại xem ra đã bắt đầu tốt lên, có khả năng liên quan đến gần đây ngươi làm việc nghỉ ngơi hợp lý, nhớ kỹ ăn cay rất độc, khẩu vị thanh đạm một chút, ta lại bốc cho ngươi mấy thang thuốc, uống xong sau này ngươi chỉ cần chú ý ăn uống cùng làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, khả năng tái phát không lớn!"
Hứa Thanh cảm thấy hắn giống như quá coi thường người trung y cổ đại này, bản lĩnh Lâm đại phu thật đúng là không nhỏ, xem ra cậu thu hoạch cũng không chỉ một chuyện này.
"Vậy phiền toái ngài, Lâm đại phu."
Trung niên ca nhi bên cạnh thẳng đến Lâm đại phu nói xong nguyên nhân Hứa Thanh bị nhiều mụn trên mặt, mới đảo đảo tròng mắt, bước ra khỏi hiệu thuốc.
Hứa Thanh là cố ý nói lớn tiếng như vậy, người nọ cậu đã thấy qua, thường xuyên đi ngang qua cổng nhà cậu, xem ra là người trong thôn, ca nhi bát quái lên, hiệu quả kia, chậc chậc, Hứa Thanh cũng không cần cố ý đi lại trong thôn để nói mặt mình tốt lên là vì sao.