Tôi nhìn đồng hồ, chết cha, anh hai tôi đến rồi.
Tôi quay sang Thiên Lâm:"Tôi ra mở cửa, là anh hai tôi đó."
Thiên Lâm gật đầu, tự mình thu dọn đống đồ khám bệnh tại nhà.
"Hey baby....I miss you"
Phạm Minh Triệt đi vào, vẫn là bộ quần áo thể thao màu sáng, vali và cặp kính râm thời thượng.
Tôi nghén nôn mửa vì câu nói của anh hai, kìm nén nói:"Trong nhà có bạn em, là Thiên Lâm, anh nhớ cậu ấy chứ?"
- Ồ, cậu bạn trai...à k bạn của em hả, nhớ chứ_Triệt đi vào, anh tháo kính râm đi đến chỗ Thiên Lâm.
- Chào em.
Thiên Lâm lễ phép đáp nhưng ánh mắt có chút lạnh lùng:"Vâng chào anh."
- Em vẫn thuê nhà ở đây hả?_Triệt hỏi khi thấy Thiên Lâm mặc đồ bệnh nhân nhưng khá giống đồ ngủ, tưởng anh sống ở đây.
Tôi chen vào:"Không có, cậu ấy..."
- Vâng, em vẫn ở đây._Thiên Lâm đá văng câu nói của tôi rồi đáp Triệt. Triệt cũng k bận tâm nữa, anh hỏi tôi
- Sau này ở lại đây 1 tuần chơi với em, cho nên em dọn cho anh 1 phòng nhé.
- Ơ cái đó..._Tôi ngập ngừng, nhà có 2 phòng, 1 của tôi và 1 Thiên Lâm cũ, giờ Thiên Lâm quay lại, làm gì còn phòng chứa chứ. Ấy thế mà hay, để anh hai cuốn gói về cũng tốt.
Tuy nhiên tôi chưa nói câu gì Thiên Lâm đã nói:"Em k thích ngủ chung phòng với người lạ và đặc biệt là đàn ông, em sẽ nhường phòng cho anh."
- Ủa, anh nằm đâu._Tôi k khỏi băn khoăn.
- Phòng khách.
- Ê, k được, vết thương để lạnh và chỗ k thoải mái sẽ rất dễ bị gỉ máu....hay anh ngủ phòng tôi, tôi ngủ phòng khách._Tôi nói
- Vậy sao được...tôi._Thiên lâm ái ngại, anh chỉ là khách, họ mới là chủ cơ mà. Bị đối xử tốt quá khiến anh k khỏi khó xử.
Triệt giờ mới để ý Thiên Lâm bị thương liền hỏi thăm:"Nhóc bị sao vậy?"
- Chỉ là tai nạn, k nghiêm trọng lắm anh k phải lo._Thiên Lâm nói
- Ồ, vậy ta bắt tay dọn phòng nhé._Triệt nói:"Riêng em thì ngồi nghỉ đi, để con bé Nguyệt nó làm." anh chỉ vào Thiên Lâm
Tôi nhăn mặt, sao lại có thể như thế được?
_________________
Khả Lan nghe tin Thiên Lâm tỉnh dạy vô cùng hưng phấn, nhưng nào ngờ cô lao như điên đến bệnh viện chỉ để nghe cái tin:Thiên Lâm đã bỏ trốn.
Tên vệ sĩ khép nép khi bị Khả Lan hỏi tội
- Tôi k biết rằng thiếu gia lại....tôi hoàn toàn k biết....xin tiểu thư tha tội....tiểu thư....
Khả Lan ôm đầu hét lên:"Đừng nói những lời vô trách nhiệm đó nữa...cút đi, cút hết đi và tìm anh ta lại ngay cho tôi!"
"reng....reng..."
Khả lan nghe máy vì đó là cuộc gọi từ mẹ chồng tương lại cô - Huỳnh phu nhân,
- alo con gái, nghe nói bọn con đã tiến triển hơn, ta mừng lắm._Huỳnh phu nhân nói, bà luôn coi Khả Lan là đứa con dâu vốn có.
- Mẹ...anh ấy bỏ trốn r, giờ con đang rất bối rối và khó chịu....con chịu k nổi,_Khả Lan mè nheo.
- Sao, thằng con bất hiểu, khổ công ta nuôi nó lớn. Được r Lan Nhi, con đừng lo, mẹ sẽ cho quản lí Vương của mẹ về đó giúp con, nhất định, nhất định nó phải quay lại với con.