Trương Lam Nguyệt lười biếng lên giường đắp chăn,điều chỉnh hơi thở xuống thấp nhất có thể. Bất quá,nàng cũng chẳng cần tốn sức cho việc này làm gì vì viên đan thuốc vừa rồi là một món quà được Bạch di nương để lại cho nàng,có tác dụng làm con người rơi vào trạng thái chết giả,cả nhịp tim và hơi thở đều hạ xuống rất thấp. Khoảng chừng một khắc sau,Thượng Quan Lâm Vân đá cửa phòng Trương Lam Nguyệt,đi bên cạnh nàng ta còn có một lão nhân khác,khẳng định là thái y đến từ Thái Y viện của Thượng Quan gia-Chu thái y. Huyên Huyên dù không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng hành lễ,với Thượng Quan Lâm Vân còn nàng ta thì liếc xéo cô bé một cách vô cùng chán ghét và khinh bỉ. Nàng ta trực tiếp tiến đến gần giường Trương Lam Nguyệt,nhìn nàng khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt,trên trán đầy mồ hôi và khuôn mặt đầy xẹo đỏ đang sưng lên thì không khỏi thở dài nhẹ nhõm,đồng thời cũng cười gian gian với vẻ vô cùng đắc ý. Thượng Quan Lâm Vân kéo Chu thái y đến bên giường,hoảng hốt nói:"Chu thái y,ông mau,mau xem bệnh cho tứ muội ta. Nàng làm sao mà lại thành thế này?". Chu thái y hoàn toàn không hiểu bộ mặt thật của Thượng Quan Lâm Vân,thấy nàng lo lắng cho vị tiểu thư thất sủng này như vậy thì trong lòng dâng lên một cỗ cảm thán vị đại tiểu thư đức hạnh vô vàn này còn vị tứ tiểu thư thất sủng lại làm ông không khỏi cảm thương. Hừ,nàng ta chỉ vì cái chết của di nương mình mà phải chịu oan uổng như vậy,thật đúng là trời không công bằng. Thật may,nàng ta vẫn còn đại tiểu thư,đại công tử,nhị tiểu thư và phu nhân yêu quý.
Chu thái y sau khi bắt mạch cho Trương Lam Nguyệt thì giật mình,khẳng định nàng bị trúng một loại độc cổ khó giải,thân thể lại yếu ớt,thường xuyên bị đánh đập cùng hành hạ nên cả hơi thở và nhịp tim đều yếu vô cùng,mạng đã gần như tận. Huyên Huyên và Thượng Quan Lâm Vân đều bày ra cái bộ dạng vô cùng ngạc nhiên cùng hoảng hốt,hỏi Chu thái y mấy lần liền xem có sai ở đâu không. Chu thái y cũng chỉ biết lắc đầu,chậm rãi ra khỏi Vị Ương Hiên,trong lòng thầm thương cảm cho vị tứ tiểu thư này
Nhờ thành quả làm việc vô cùng tích cực của chúng nha hoàn ở Thanh Khâu Phục mà chỉ sau một ngày,tin tứ tiểu thư phế vật Thượng Quan gia Thượng Quan Lam Nguyệt sắp chết đã lan ra khắp kinh thành,lan đến cả Khúc vương phủ. Nhân chúng xôn xao vì tin này,các thiên kim tiểu thư yêu thích Khúc vương gia thì vô cùng vui sướng khi biết tin,còn muốn mở tiệc ăn mừng;đa phần nhân dân đều cảm thấy tiếc thương cho Thượng Quan Lam Nguyệt bởi nàng không làm gì cả nhưng rốt cuộc vẫn chỉ có kết cục này;còn một số ít những người khác lại vô sướng vì Thiên Tang quốc sẽ không còn bị cái danh xấu nữ của nàng làm ô nhục nữa.
Và tất nhiên,có một người đang vô cùng tức giận khi nghe tin này,không ai khác ngoài Khúc vương gia Khúc Trường Khanh. Khúc Trường Khanh như rơi xuống vực khi nghe tin,đến nỗi sáng sớm cũng không buồn thiết triều,chỉ cả ngày nghĩ xem nên tìm danh y ở đâu về chữa trị cho Thượng Quan Lam Nguyệt.
Khúc Trường Khanh ngồi im lặng trong thư phòng,mắt lúc này cũng hướng về phía cửa mà không chú ý đến thị vệ của mình đã trở về từ lúc nào. Thị vệ thấy chủ tử mình chỉ lo nghĩ đến kẻ được danh xưng xấu nữ kia,trong lòng không khỏi tò mò về nàng nhưng không hề biểu lộ ra ngoài mặt mà cung kính thu hút sự chú ý của chủ tử:"Vương gia,tiểu nhân đã tìm khắp Thiên Tang quốc nhưng". "Không tìm được? Hờ,Quân Ly,ta biết ngươi đã cố gắng,vất vả ngươi rồi"-Khúc Trường Khanh thanh âm có chút thất vọng cùng thê lương nói. Thị vệ được gọi Quân Ly kia vẫn thủy chung cúi đầu,cắn cắn môi. Rốt cuộc là người nào lại có thể khiến chủ tử hắn ưu sầu đến mức này? Cho dù có là huyết thống duy nhất của ân nhân thì cũng không đến như vậy,chẳng lẽ chủ tử hắn thích xấu nữ? Hay người được gọi xấu nữ đó là cố tình che giấu bản thân? "Vương gia,chẳng phải chúng ta có một số thuốc giải độc sao? Hay thử đến xem tứ tiểu the trúng độc gì xem chúng ta có thể giải được không?"-Quân Ly nhanh trí nói,Khúc Trường Khanh cười nhẹ gật đầu:"Cũng phải. Lâu rồi ta chưa đến thăm nàng". Hắn nói rồi xoay người bước ra khỏi phòng,phân phó hạ nhân chuẩn bị xem ngựa đến Thương Quan gia.
Xe ngựa mang biểu tượng Khúc vương phủ dừng lại trước cửa Thượng Quan gia,từ trong xe,Khúc Trường Khanh bạch trường bào bước xuống. Khuôn mặt hắn tuấn mĩ pha chút buồn buồn,mái tóc đen cùng bạch trường bào phiêu phiêu trong gió chẳng khác nào thần tiên,quả là đẹp nhất mỹ nam,anh tuấn tiêu sài. Thượng Quan Lâm Thiên trước mặt Khúc Trường Khanh vô vàn cung kính,hắn vừa nghe gia đinh thông báo xe ngựa của Khúc vương gia đang đến đây thì vội vã bỏ cả công việc chay ra nghênh đón,Thượng Quan Lâm Vân,Thượng Quan Ngọc Kỷ,Thượng Quan Ngọc Huyền và Thượng Quan Mạc Liên nghe tin,vội vàng sửa lại cẩm y,ai náy bày ra bộ dạng thập phần xinh đẹp lấy lòng Khúc vương gia.
Thượng Quan Lâm Thiên cung kính hướng Khúc Trường Khanh bắt chuyện:"Vương gia,không biết ngài tới đây vì chuyện gì?". Khúc Trường Khanh cười,gương mặt tuấn mĩ làm bốn người kia đỏ mặt,hạ âm nói:"Thượng Quan gia chủ,Thượng Quan tiểu thư không cần đa lễ,bổn vương hôm nay đến vì muốn thăm tứ tiểu thư thôi". Thượng Quan Lâm Thiên hơi run hướng Khúc Trường Khanh,không nhịn được nhìn lại vài lần. Đây là vương gia ôn hoà tuấn mĩ thường ngày? Sao lời nói vừa rồi lại giống như cảnh báo hắn đừng động vào Thượng Quan Lam Nguyệt? Chẳng lẽ vương gia thực sự để ý đến nó?
"Không biết tứ tiểu thư hiện gì đang ở đâu?"-Khúc Trường Khanh hỏi,Thượng Quan Lâm Thiên còn chưa kịp nói gì thì Thượng Quan Lâm Vân đã cướp lời:"Thưa vương gia,tứ muội hiện đang ở Vị Ương Hiêm của muội ấy dưỡng bệnh,đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nếu vương gia không chê,tiểu nữ mạn phép dẫn ngài đến đó". "Vậy xin mời Thượng Quan đại tiểu thư,Thượng Quan gia quả nhiên gia giáo rất tốt"-Câu này rất ý tứ,muốn nói Thượng Quan đại tiểu thư cướp lời của phụ thân,thực sự không có gia giáo. Thượng Quan Lâm Thiên sao không nghe hiểu câu này,hắn liếc mắt nhìn Thượng Quan Lâm Vân đầy tức giận nhưng Thượng Quan Lâm Vân đang chìm trong sung sướng sao có thể biết.
Trương Lam Nguyệt lười biếng lên giường đắp chăn,điều chỉnh hơi thở xuống thấp nhất có thể. Bất quá,nàng cũng chẳng cần tốn sức cho việc này làm gì vì viên đan thuốc vừa rồi là một món quà được Bạch di nương để lại cho nàng,có tác dụng làm con người rơi vào trạng thái chết giả,cả nhịp tim và hơi thở đều hạ xuống rất thấp. Khoảng chừng một khắc sau,Thượng Quan Lâm Vân đá cửa phòng Trương Lam Nguyệt,đi bên cạnh nàng ta còn có một lão nhân khác,khẳng định là thái y đến từ Thái Y viện của Thượng Quan gia-Chu thái y. Huyên Huyên dù không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng hành lễ,với Thượng Quan Lâm Vân còn nàng ta thì liếc xéo cô bé một cách vô cùng chán ghét và khinh bỉ. Nàng ta trực tiếp tiến đến gần giường Trương Lam Nguyệt,nhìn nàng khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt,trên trán đầy mồ hôi và khuôn mặt đầy xẹo đỏ đang sưng lên thì không khỏi thở dài nhẹ nhõm,đồng thời cũng cười gian gian với vẻ vô cùng đắc ý. Thượng Quan Lâm Vân kéo Chu thái y đến bên giường,hoảng hốt nói:"Chu thái y,ông mau,mau xem bệnh cho tứ muội ta. Nàng làm sao mà lại thành thế này?". Chu thái y hoàn toàn không hiểu bộ mặt thật của Thượng Quan Lâm Vân,thấy nàng lo lắng cho vị tiểu thư thất sủng này như vậy thì trong lòng dâng lên một cỗ cảm thán vị đại tiểu thư đức hạnh vô vàn này còn vị tứ tiểu thư thất sủng lại làm ông không khỏi cảm thương. Hừ,nàng ta chỉ vì cái chết của di nương mình mà phải chịu oan uổng như vậy,thật đúng là trời không công bằng. Thật may,nàng ta vẫn còn đại tiểu thư,đại công tử,nhị tiểu thư và phu nhân yêu quý.
Chu thái y sau khi bắt mạch cho Trương Lam Nguyệt thì giật mình,khẳng định nàng bị trúng một loại độc cổ khó giải,thân thể lại yếu ớt,thường xuyên bị đánh đập cùng hành hạ nên cả hơi thở và nhịp tim đều yếu vô cùng,mạng đã gần như tận. Huyên Huyên và Thượng Quan Lâm Vân đều bày ra cái bộ dạng vô cùng ngạc nhiên cùng hoảng hốt,hỏi Chu thái y mấy lần liền xem có sai ở đâu không. Chu thái y cũng chỉ biết lắc đầu,chậm rãi ra khỏi Vị Ương Hiên,trong lòng thầm thương cảm cho vị tứ tiểu thư này
Nhờ thành quả làm việc vô cùng tích cực của chúng nha hoàn ở Thanh Khâu Phục mà chỉ sau một ngày,tin tứ tiểu thư phế vật Thượng Quan gia Thượng Quan Lam Nguyệt sắp chết đã lan ra khắp kinh thành,lan đến cả Khúc vương phủ. Nhân chúng xôn xao vì tin này,các thiên kim tiểu thư yêu thích Khúc vương gia thì vô cùng vui sướng khi biết tin,còn muốn mở tiệc ăn mừng;đa phần nhân dân đều cảm thấy tiếc thương cho Thượng Quan Lam Nguyệt bởi nàng không làm gì cả nhưng rốt cuộc vẫn chỉ có kết cục này;còn một số ít những người khác lại vô sướng vì Thiên Tang quốc sẽ không còn bị cái danh xấu nữ của nàng làm ô nhục nữa.
Và tất nhiên,có một người đang vô cùng tức giận khi nghe tin này,không ai khác ngoài Khúc vương gia Khúc Trường Khanh. Khúc Trường Khanh như rơi xuống vực khi nghe tin,đến nỗi sáng sớm cũng không buồn thiết triều,chỉ cả ngày nghĩ xem nên tìm danh y ở đâu về chữa trị cho Thượng Quan Lam Nguyệt.
Khúc Trường Khanh ngồi im lặng trong thư phòng,mắt lúc này cũng hướng về phía cửa mà không chú ý đến thị vệ của mình đã trở về từ lúc nào. Thị vệ thấy chủ tử mình chỉ lo nghĩ đến kẻ được danh xưng xấu nữ kia,trong lòng không khỏi tò mò về nàng nhưng không hề biểu lộ ra ngoài mặt mà cung kính thu hút sự chú ý của chủ tử:"Vương gia,tiểu nhân đã tìm khắp Thiên Tang quốc nhưng". "Không tìm được? Hờ,Quân Ly,ta biết ngươi đã cố gắng,vất vả ngươi rồi"-Khúc Trường Khanh thanh âm có chút thất vọng cùng thê lương nói. Thị vệ được gọi Quân Ly kia vẫn thủy chung cúi đầu,cắn cắn môi. Rốt cuộc là người nào lại có thể khiến chủ tử hắn ưu sầu đến mức này? Cho dù có là huyết thống duy nhất của ân nhân thì cũng không đến như vậy,chẳng lẽ chủ tử hắn thích xấu nữ? Hay người được gọi xấu nữ đó là cố tình che giấu bản thân? "Vương gia,chẳng phải chúng ta có một số thuốc giải độc sao? Hay thử đến xem tứ tiểu the trúng độc gì xem chúng ta có thể giải được không?"-Quân Ly nhanh trí nói,Khúc Trường Khanh cười nhẹ gật đầu:"Cũng phải. Lâu rồi ta chưa đến thăm nàng". Hắn nói rồi xoay người bước ra khỏi phòng,phân phó hạ nhân chuẩn bị xem ngựa đến Thương Quan gia.
Xe ngựa mang biểu tượng Khúc vương phủ dừng lại trước cửa Thượng Quan gia,từ trong xe,Khúc Trường Khanh bạch trường bào bước xuống. Khuôn mặt hắn tuấn mĩ pha chút buồn buồn,mái tóc đen cùng bạch trường bào phiêu phiêu trong gió chẳng khác nào thần tiên,quả là đẹp nhất mỹ nam,anh tuấn tiêu sài. Thượng Quan Lâm Thiên trước mặt Khúc Trường Khanh vô vàn cung kính,hắn vừa nghe gia đinh thông báo xe ngựa của Khúc vương gia đang đến đây thì vội vã bỏ cả công việc chay ra nghênh đón,Thượng Quan Lâm Vân,Thượng Quan Ngọc Kỷ,Thượng Quan Ngọc Huyền và Thượng Quan Mạc Liên nghe tin,vội vàng sửa lại cẩm y,ai náy bày ra bộ dạng thập phần xinh đẹp lấy lòng Khúc vương gia.
Thượng Quan Lâm Thiên cung kính hướng Khúc Trường Khanh bắt chuyện:"Vương gia,không biết ngài tới đây vì chuyện gì?". Khúc Trường Khanh cười,gương mặt tuấn mĩ làm bốn người kia đỏ mặt,hạ âm nói:"Thượng Quan gia chủ,Thượng Quan tiểu thư không cần đa lễ,bổn vương hôm nay đến vì muốn thăm tứ tiểu thư thôi". Thượng Quan Lâm Thiên hơi run hướng Khúc Trường Khanh,không nhịn được nhìn lại vài lần. Đây là vương gia ôn hoà tuấn mĩ thường ngày? Sao lời nói vừa rồi lại giống như cảnh báo hắn đừng động vào Thượng Quan Lam Nguyệt? Chẳng lẽ vương gia thực sự để ý đến nó?
"Không biết tứ tiểu thư hiện gì đang ở đâu?"-Khúc Trường Khanh hỏi,Thượng Quan Lâm Thiên còn chưa kịp nói gì thì Thượng Quan Lâm Vân đã cướp lời:"Thưa vương gia,tứ muội hiện đang ở Vị Ương Hiêm của muội ấy dưỡng bệnh,đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nếu vương gia không chê,tiểu nữ mạn phép dẫn ngài đến đó". "Vậy xin mời Thượng Quan đại tiểu thư,Thượng Quan gia quả nhiên gia giáo rất tốt"-Câu này rất ý tứ,muốn nói Thượng Quan đại tiểu thư cướp lời của phụ thân,thực sự không có gia giáo. Thượng Quan Lâm Thiên sao không nghe hiểu câu này,hắn liếc mắt nhìn Thượng Quan Lâm Vân đầy tức giận nhưng Thượng Quan Lâm Vân đang chìm trong sung sướng sao có thể biết.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Lam Nguyệt lười biếng lên giường đắp chăn,điều chỉnh hơi thở xuống thấp nhất có thể. Bất quá,nàng cũng chẳng cần tốn sức cho việc này làm gì vì viên đan thuốc vừa rồi là một món quà được Bạch di nương để lại cho nàng,có tác dụng làm con người rơi vào trạng thái chết giả,cả nhịp tim và hơi thở đều hạ xuống rất thấp. Khoảng chừng một khắc sau,Thượng Quan Lâm Vân đá cửa phòng Trương Lam Nguyệt,đi bên cạnh nàng ta còn có một lão nhân khác,khẳng định là thái y đến từ Thái Y viện của Thượng Quan gia-Chu thái y. Huyên Huyên dù không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng hành lễ,với Thượng Quan Lâm Vân còn nàng ta thì liếc xéo cô bé một cách vô cùng chán ghét và khinh bỉ. Nàng ta trực tiếp tiến đến gần giường Trương Lam Nguyệt,nhìn nàng khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt,trên trán đầy mồ hôi và khuôn mặt đầy xẹo đỏ đang sưng lên thì không khỏi thở dài nhẹ nhõm,đồng thời cũng cười gian gian với vẻ vô cùng đắc ý. Thượng Quan Lâm Vân kéo Chu thái y đến bên giường,hoảng hốt nói:"Chu thái y,ông mau,mau xem bệnh cho tứ muội ta. Nàng làm sao mà lại thành thế này?". Chu thái y hoàn toàn không hiểu bộ mặt thật của Thượng Quan Lâm Vân,thấy nàng lo lắng cho vị tiểu thư thất sủng này như vậy thì trong lòng dâng lên một cỗ cảm thán vị đại tiểu thư đức hạnh vô vàn này còn vị tứ tiểu thư thất sủng lại làm ông không khỏi cảm thương. Hừ,nàng ta chỉ vì cái chết của di nương mình mà phải chịu oan uổng như vậy,thật đúng là trời không công bằng. Thật may,nàng ta vẫn còn đại tiểu thư,đại công tử,nhị tiểu thư và phu nhân yêu quý.
Chu thái y sau khi bắt mạch cho Trương Lam Nguyệt thì giật mình,khẳng định nàng bị trúng một loại độc cổ khó giải,thân thể lại yếu ớt,thường xuyên bị đánh đập cùng hành hạ nên cả hơi thở và nhịp tim đều yếu vô cùng,mạng đã gần như tận. Huyên Huyên và Thượng Quan Lâm Vân đều bày ra cái bộ dạng vô cùng ngạc nhiên cùng hoảng hốt,hỏi Chu thái y mấy lần liền xem có sai ở đâu không. Chu thái y cũng chỉ biết lắc đầu,chậm rãi ra khỏi Vị Ương Hiên,trong lòng thầm thương cảm cho vị tứ tiểu thư này
Nhờ thành quả làm việc vô cùng tích cực của chúng nha hoàn ở Thanh Khâu Phục mà chỉ sau một ngày,tin tứ tiểu thư phế vật Thượng Quan gia Thượng Quan Lam Nguyệt sắp chết đã lan ra khắp kinh thành,lan đến cả Khúc vương phủ. Nhân chúng xôn xao vì tin này,các thiên kim tiểu thư yêu thích Khúc vương gia thì vô cùng vui sướng khi biết tin,còn muốn mở tiệc ăn mừng;đa phần nhân dân đều cảm thấy tiếc thương cho Thượng Quan Lam Nguyệt bởi nàng không làm gì cả nhưng rốt cuộc vẫn chỉ có kết cục này;còn một số ít những người khác lại vô sướng vì Thiên Tang quốc sẽ không còn bị cái danh xấu nữ của nàng làm ô nhục nữa.
Và tất nhiên,có một người đang vô cùng tức giận khi nghe tin này,không ai khác ngoài Khúc vương gia Khúc Trường Khanh. Khúc Trường Khanh như rơi xuống vực khi nghe tin,đến nỗi sáng sớm cũng không buồn thiết triều,chỉ cả ngày nghĩ xem nên tìm danh y ở đâu về chữa trị cho Thượng Quan Lam Nguyệt.
Khúc Trường Khanh ngồi im lặng trong thư phòng,mắt lúc này cũng hướng về phía cửa mà không chú ý đến thị vệ của mình đã trở về từ lúc nào. Thị vệ thấy chủ tử mình chỉ lo nghĩ đến kẻ được danh xưng xấu nữ kia,trong lòng không khỏi tò mò về nàng nhưng không hề biểu lộ ra ngoài mặt mà cung kính thu hút sự chú ý của chủ tử:"Vương gia,tiểu nhân đã tìm khắp Thiên Tang quốc nhưng". "Không tìm được? Hờ,Quân Ly,ta biết ngươi đã cố gắng,vất vả ngươi rồi"-Khúc Trường Khanh thanh âm có chút thất vọng cùng thê lương nói. Thị vệ được gọi Quân Ly kia vẫn thủy chung cúi đầu,cắn cắn môi. Rốt cuộc là người nào lại có thể khiến chủ tử hắn ưu sầu đến mức này? Cho dù có là huyết thống duy nhất của ân nhân thì cũng không đến như vậy,chẳng lẽ chủ tử hắn thích xấu nữ? Hay người được gọi xấu nữ đó là cố tình che giấu bản thân? "Vương gia,chẳng phải chúng ta có một số thuốc giải độc sao? Hay thử đến xem tứ tiểu the trúng độc gì xem chúng ta có thể giải được không?"-Quân Ly nhanh trí nói,Khúc Trường Khanh cười nhẹ gật đầu:"Cũng phải. Lâu rồi ta chưa đến thăm nàng". Hắn nói rồi xoay người bước ra khỏi phòng,phân phó hạ nhân chuẩn bị xem ngựa đến Thương Quan gia.
Xe ngựa mang biểu tượng Khúc vương phủ dừng lại trước cửa Thượng Quan gia,từ trong xe,Khúc Trường Khanh bạch trường bào bước xuống. Khuôn mặt hắn tuấn mĩ pha chút buồn buồn,mái tóc đen cùng bạch trường bào phiêu phiêu trong gió chẳng khác nào thần tiên,quả là đẹp nhất mỹ nam,anh tuấn tiêu sài. Thượng Quan Lâm Thiên trước mặt Khúc Trường Khanh vô vàn cung kính,hắn vừa nghe gia đinh thông báo xe ngựa của Khúc vương gia đang đến đây thì vội vã bỏ cả công việc chay ra nghênh đón,Thượng Quan Lâm Vân,Thượng Quan Ngọc Kỷ,Thượng Quan Ngọc Huyền và Thượng Quan Mạc Liên nghe tin,vội vàng sửa lại cẩm y,ai náy bày ra bộ dạng thập phần xinh đẹp lấy lòng Khúc vương gia.
Thượng Quan Lâm Thiên cung kính hướng Khúc Trường Khanh bắt chuyện:"Vương gia,không biết ngài tới đây vì chuyện gì?". Khúc Trường Khanh cười,gương mặt tuấn mĩ làm bốn người kia đỏ mặt,hạ âm nói:"Thượng Quan gia chủ,Thượng Quan tiểu thư không cần đa lễ,bổn vương hôm nay đến vì muốn thăm tứ tiểu thư thôi". Thượng Quan Lâm Thiên hơi run hướng Khúc Trường Khanh,không nhịn được nhìn lại vài lần. Đây là vương gia ôn hoà tuấn mĩ thường ngày? Sao lời nói vừa rồi lại giống như cảnh báo hắn đừng động vào Thượng Quan Lam Nguyệt? Chẳng lẽ vương gia thực sự để ý đến nó?
"Không biết tứ tiểu thư hiện gì đang ở đâu?"-Khúc Trường Khanh hỏi,Thượng Quan Lâm Thiên còn chưa kịp nói gì thì Thượng Quan Lâm Vân đã cướp lời:"Thưa vương gia,tứ muội hiện đang ở Vị Ương Hiêm của muội ấy dưỡng bệnh,đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nếu vương gia không chê,tiểu nữ mạn phép dẫn ngài đến đó". "Vậy xin mời Thượng Quan đại tiểu thư,Thượng Quan gia quả nhiên gia giáo rất tốt"-Câu này rất ý tứ,muốn nói Thượng Quan đại tiểu thư cướp lời của phụ thân,thực sự không có gia giáo. Thượng Quan Lâm Thiên sao không nghe hiểu câu này,hắn liếc mắt nhìn Thượng Quan Lâm Vân đầy tức giận nhưng Thượng Quan Lâm Vân đang chìm trong sung sướng sao có thể biết.