"Tỉ tỉ,người muốn,kinh doanh?"Huyên Huyên gần như muốn hét lên khi nhớ lại những gì mà lúc nãy Trương Lam Nguyệt nói với Thượng Quan Lâm Vân. Tỉ tỉ ơi,ta biết người rất giỏi nhưng xin làm ơn thực tế chút có được không? Kinh doanh đâu phải chuyện nói chơi,huống chi chúng ta trong tay không có nổi một đồng thì làm sao mà kinh doanh được?
Trương Lam Nguyệt chậm rãi nhìn Huyên Huyên,nói:
"Ta biết muội muốn nói gì. Kinh doanh đồng nghĩa với việc phải cạnh tranh,mà cạnh tranh bắt buộc phải có đầu óc. Tỉ tỉ muội tuy không phải thông minh nhưng ta biết kinh doanh cần những gì. Còn về tiền thì"
Trương Lam Nguyệt vừa nói vừa nhếch khéo môi cười đầy gian tà làm Huyên Huyên sợ rúm người,trong đầu không ngừng kêu gào. Ô ô,tỉ tỉ trích tiên hạ phàm,lãnh đạm như mặt nước phẳng lặng,lại đối nàng dịu dàng thấu hiểu đâu rồi? Sao giờ lại biến thành gian gian tà tà như này? Ô ô,là ai đánh tráo tỉ tỉ của nàng rồi?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trương Lam Nguyệt vận một bộ lam y đơn giản,khuôn mặt mang mặt dạ sẹo được che dưới một lớp mu sa,cả người phảng phất thanh nhã tinh tế. Nàng khẽ mỉm cười,sửa sang lại bộ dạng chuẩn bị đi đến thỉnh an Triệu thị. Huyên Huyên hơi ngây người nhìn bộ dạng tiểu thư,lập tức khen lấy khen để,Trương Lam Nguyệt cũng chỉ gật đầu đáp lại. Điều này,Huyên Huyên không cần phải nói nàng cũng biết,thân thể Thượng Quan Lam Nguyệt ẩn dấu một mĩ mạo khuynh quốc,ngàn năm khó gặp,cho dù bị gương mặt đầy sẹo che lấp nhưng toàn thân vẫn toán ra khí chất thanh nhã,tinh tế,khi mặc lam y lại càng trở nên rõ ràng hơn. Cho dù có nói,Thượng Quan Lam Nguyệt dung nhan trầm ngư lạc nhạn,bế nguyệt tu hoa,ngàn năm khó gặp cũng không phải nói quá.
Nàng đứng dậy,động tác vô cùng tinh tế,quý phái,nói:
"Huyên Huyên này,hôm nay ta muốn đi thỉnh an mẫu thân. Muội nói xem ta nên chuẩn bị quà gì?"
Huyên Huyên nhìn ý cười gian tà hiện rõ trên khéo môi xinh đẹp kia,nhịn không được rùng mình một cái nhưng vẫn đầy hứng thú tham gia:
"Muội nghĩ,phu nhân dung nhan tuyệt đẹp,hiền hậu nhân nghĩa,quan tâm chúng ta. Tỉ muội chúng ta phải chuẩn bị cho phu nhân quà đáp lễ thật tốt mới được."
"Vậy chúng ta đi thôi. Đi thỉnh an mẫu thân nhanh thôi."
Trương Lam Nguyệt ra khỏi Vị Ương hiên,theo trí nhớ kiếp trước tìm đến Trường Lạc hiên của Triệu thị,trên đường đi gặp phải không ít ánh mắt dòm ngó,soi xét cùng hàng loạt tiếng bàn tán,thì thào to nhỏ. Nàng dưới mu sa cười khinh bỉ,đem tất cả ánh mắt kinh ngạc cùng những lời bàn tán ra sau lưng. Huyên Huyên lúc đầu thì trừng mắt với bọn họ nhưng thấy tỉ tỉ nàng không có vẻ gì là quan tâm đến mấy điều đó nên cũng mặc kệ luôn. Hai người cứ như thế đến khi nhìn thấy Trường Nhạc hiên.
"Tỉ tỉ,phía trước là Trường Nhạc hiên rồi."
Huyên Huyên thấp giọng thì thào vào tai Trương Lam Nguyệt. Nàng khẽ gật đầu,môi nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp nhưng lại là Huyên Huyên rùng mình. Phải,Trương Lam Nguyệt đang cười,nụ cười so với Tu La địa ngục cũng không khác nhau là mấy,thậm chí còn có phần đáng sợ hơn. Trường Nhạc hiên này,thật đẹp a! Mọi thứ trong này đều thật rực rỡ và tuyệt đẹp giống như cái tên của chính nơi này. Nhưng mà,thứ gì càng đẹp,Trương Lam Nguyệt lại càng muốn phá huỷ nó,tỉ như nơi này. Nếu không phải nàng muốn cho Triệu thị cùng Thượng Quan Lâm Vân biết thế nào gọi là từ từ rơi xuống 18 tầng địa ngục,Trường Nhạc hiên này đã không còn nguyên vẹn rồi.
Trước mặt Trương Lam Nguyệt xuất hiện một vị mama,bà ta vừa nhìn nàng,bộ dạng đã trở nên hớt hải làm nàng khó chịu tâm tình. Huyên Huyên kéo tay thì thầm vào tai nàng,ra đâu là Khương mama,kẻ tiếp tay cho bọn Triệu thị chuốc độc nàng. Nàng tựa tiếu phi,bước nhanh đến,nhẹ giọng nói:
"Khương mama,không biết mẫu thân có ở trong không? Ta muốn thỉnh an người,nhân tiện cảm tạ người cùng đại tỉ đã chăm sóc cho ta."
"A,tứ tiểu thư,phu nhân đang ở trong đó."
Khương mama thất thần khi nhìn thấy bóng dáng Trương Lam Nguyệt,lắp bắp mãi mới nói được một chữ,trong lòng đang bối rối không biết tại sao tứ tiểu thư lại xuất hiên ở đây thì đã bị Huyên Huyển đẩy qua một bên. Khương mama giận dữ,trừng mắt với Huyên Huyên thì bị Trương Lam Nguyệt lời nói làm cho sắc mắt đại biến:
"Huyên Huyên,không được phép làm như vậy. Khương mama là mama của mẫu thân,cho dù có chặn đường ta thì chúng ta vẫn có thể nói với bà để bà tránh ra chỗ khác được mà."
Câu nói này ý chỉ Khương mama không hiểu lễ nghĩa,chỉ là một mama cũng dám cả gan chặn đường tiểu thư,lại nói móc Triệu thị quản giáo không nghiêm,không biết dạy dỗ nha hoàn mama của mình.
Một kẻ như Khương mama làm sao không hiểu lời nói của Trương Lam Nguyệt ám chỉ điều gì. Bà ta giận dữ trừng mắt lớn với Huyên Huyên và Trương Lam Nguyệt. Trương Lam Nguyệt cũng không quan tâm đến bà ta,liền trực tiếp kéo tay Huyên Huyên và Trường Nhạc hiên,để Khương mama đang ngây ngốc tức giận ở bên ngoài,giống như bà ta là không khí.
"Tỉ tỉ,người muốn,kinh doanh?"Huyên Huyên gần như muốn hét lên khi nhớ lại những gì mà lúc nãy Trương Lam Nguyệt nói với Thượng Quan Lâm Vân. Tỉ tỉ ơi,ta biết người rất giỏi nhưng xin làm ơn thực tế chút có được không? Kinh doanh đâu phải chuyện nói chơi,huống chi chúng ta trong tay không có nổi một đồng thì làm sao mà kinh doanh được?
Trương Lam Nguyệt chậm rãi nhìn Huyên Huyên,nói:
"Ta biết muội muốn nói gì. Kinh doanh đồng nghĩa với việc phải cạnh tranh,mà cạnh tranh bắt buộc phải có đầu óc. Tỉ tỉ muội tuy không phải thông minh nhưng ta biết kinh doanh cần những gì. Còn về tiền thì"
Trương Lam Nguyệt vừa nói vừa nhếch khéo môi cười đầy gian tà làm Huyên Huyên sợ rúm người,trong đầu không ngừng kêu gào. Ô ô,tỉ tỉ trích tiên hạ phàm,lãnh đạm như mặt nước phẳng lặng,lại đối nàng dịu dàng thấu hiểu đâu rồi? Sao giờ lại biến thành gian gian tà tà như này? Ô ô,là ai đánh tráo tỉ tỉ của nàng rồi?
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trương Lam Nguyệt vận một bộ lam y đơn giản,khuôn mặt mang mặt dạ sẹo được che dưới một lớp mu sa,cả người phảng phất thanh nhã tinh tế. Nàng khẽ mỉm cười,sửa sang lại bộ dạng chuẩn bị đi đến thỉnh an Triệu thị. Huyên Huyên hơi ngây người nhìn bộ dạng tiểu thư,lập tức khen lấy khen để,Trương Lam Nguyệt cũng chỉ gật đầu đáp lại. Điều này,Huyên Huyên không cần phải nói nàng cũng biết,thân thể Thượng Quan Lam Nguyệt ẩn dấu một mĩ mạo khuynh quốc,ngàn năm khó gặp,cho dù bị gương mặt đầy sẹo che lấp nhưng toàn thân vẫn toán ra khí chất thanh nhã,tinh tế,khi mặc lam y lại càng trở nên rõ ràng hơn. Cho dù có nói,Thượng Quan Lam Nguyệt dung nhan trầm ngư lạc nhạn,bế nguyệt tu hoa,ngàn năm khó gặp cũng không phải nói quá.
Nàng đứng dậy,động tác vô cùng tinh tế,quý phái,nói:
"Huyên Huyên này,hôm nay ta muốn đi thỉnh an mẫu thân. Muội nói xem ta nên chuẩn bị quà gì?"
Huyên Huyên nhìn ý cười gian tà hiện rõ trên khéo môi xinh đẹp kia,nhịn không được rùng mình một cái nhưng vẫn đầy hứng thú tham gia:
"Muội nghĩ,phu nhân dung nhan tuyệt đẹp,hiền hậu nhân nghĩa,quan tâm chúng ta. Tỉ muội chúng ta phải chuẩn bị cho phu nhân quà đáp lễ thật tốt mới được."
"Vậy chúng ta đi thôi. Đi thỉnh an mẫu thân nhanh thôi."
Trương Lam Nguyệt ra khỏi Vị Ương hiên,theo trí nhớ kiếp trước tìm đến Trường Lạc hiên của Triệu thị,trên đường đi gặp phải không ít ánh mắt dòm ngó,soi xét cùng hàng loạt tiếng bàn tán,thì thào to nhỏ. Nàng dưới mu sa cười khinh bỉ,đem tất cả ánh mắt kinh ngạc cùng những lời bàn tán ra sau lưng. Huyên Huyên lúc đầu thì trừng mắt với bọn họ nhưng thấy tỉ tỉ nàng không có vẻ gì là quan tâm đến mấy điều đó nên cũng mặc kệ luôn. Hai người cứ như thế đến khi nhìn thấy Trường Nhạc hiên.
"Tỉ tỉ,phía trước là Trường Nhạc hiên rồi."
Huyên Huyên thấp giọng thì thào vào tai Trương Lam Nguyệt. Nàng khẽ gật đầu,môi nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp nhưng lại là Huyên Huyên rùng mình. Phải,Trương Lam Nguyệt đang cười,nụ cười so với Tu La địa ngục cũng không khác nhau là mấy,thậm chí còn có phần đáng sợ hơn. Trường Nhạc hiên này,thật đẹp a! Mọi thứ trong này đều thật rực rỡ và tuyệt đẹp giống như cái tên của chính nơi này. Nhưng mà,thứ gì càng đẹp,Trương Lam Nguyệt lại càng muốn phá huỷ nó,tỉ như nơi này. Nếu không phải nàng muốn cho Triệu thị cùng Thượng Quan Lâm Vân biết thế nào gọi là từ từ rơi xuống tầng địa ngục,Trường Nhạc hiên này đã không còn nguyên vẹn rồi.
Trước mặt Trương Lam Nguyệt xuất hiện một vị mama,bà ta vừa nhìn nàng,bộ dạng đã trở nên hớt hải làm nàng khó chịu tâm tình. Huyên Huyên kéo tay thì thầm vào tai nàng,ra đâu là Khương mama,kẻ tiếp tay cho bọn Triệu thị chuốc độc nàng. Nàng tựa tiếu phi,bước nhanh đến,nhẹ giọng nói:
"Khương mama,không biết mẫu thân có ở trong không? Ta muốn thỉnh an người,nhân tiện cảm tạ người cùng đại tỉ đã chăm sóc cho ta."
"A,tứ tiểu thư,phu nhân đang ở trong đó."
Khương mama thất thần khi nhìn thấy bóng dáng Trương Lam Nguyệt,lắp bắp mãi mới nói được một chữ,trong lòng đang bối rối không biết tại sao tứ tiểu thư lại xuất hiên ở đây thì đã bị Huyên Huyển đẩy qua một bên. Khương mama giận dữ,trừng mắt với Huyên Huyên thì bị Trương Lam Nguyệt lời nói làm cho sắc mắt đại biến:
"Huyên Huyên,không được phép làm như vậy. Khương mama là mama của mẫu thân,cho dù có chặn đường ta thì chúng ta vẫn có thể nói với bà để bà tránh ra chỗ khác được mà."
Câu nói này ý chỉ Khương mama không hiểu lễ nghĩa,chỉ là một mama cũng dám cả gan chặn đường tiểu thư,lại nói móc Triệu thị quản giáo không nghiêm,không biết dạy dỗ nha hoàn mama của mình.
Một kẻ như Khương mama làm sao không hiểu lời nói của Trương Lam Nguyệt ám chỉ điều gì. Bà ta giận dữ trừng mắt lớn với Huyên Huyên và Trương Lam Nguyệt. Trương Lam Nguyệt cũng không quan tâm đến bà ta,liền trực tiếp kéo tay Huyên Huyên và Trường Nhạc hiên,để Khương mama đang ngây ngốc tức giận ở bên ngoài,giống như bà ta là không khí.