Diệp Từ bộ dạng vui vẻ hướng Trương Lam Nguyệt nói tuân lệnh rồi ly khai Vị Ương hiên,Huyên Huyên ánh mắt đầy thắc mắc nhìn nàng rồi lại nhìn sang tỉ tỉ mình,nhỏ giọng hỏi:"Tỉ tỉ đả nói gì với Từ Từ mà nhìn nàng vui vậy?"
Trương Lam Nguyệt ngồi xuống ghế,đáp:
"Nha,thực ra cũng chẳng có gì cả. Chủ là một chút lòng thành dành cho tứ muội thôi."
Ngừng một chút,Trương Lam Nguyệt lại nhìn Huyên Huyên,nói tiếp:
"Thật ra,ta cũng có chút chuyện muốn nhờ muội."
Nàng nói rồi liền ghé sát vào tai Huyên Huyên thì thầm vài phút rồi thôi. Cũng giống như Diệp Từ,khuôn mặt Huyên Huên loé lên một nụ cười ranh mãnh,hướng Trương Lam Nguyệt cuối đầu nói tuân lệnh rồi cũng ly khai,để lại cho nàng một không gian riêng yên tĩnh.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Diệp Từ vâng lời Trương Lam Nguyệt,lại một lần nữa lẻn ra ngoài hướng Hương Cư lâu đi tới. Nha,tỉ tỉ giao gì không giao,lại giao cho nàng cái công đoạn nhàm chán nhất trong kế hoạch-đi lấy mồi nhử. Mà cái mối nhữ này cung chẳng có gì khó lấy,chẳng qua chỉ là đến chỗ Quách Lan chọn một cái lư hương* đẹp nhất mang về chứ. Ô ô,nàng một thân khinh công cao cường,thủ đoạn vô biên vậy mà lại phải làm cái nhiệm vụ nhàm chán này,tỉ tỉ ơi người có công bằng hay không? Nếu để Trương Lam Nguyệt nghe được mấy lời thầm thương cảm này của Diệp Từ,phỏng nàng sẽ bị chọc cho đến giận quá hoá cười mất,đã xem trước được cả một đoạn kịch hay như vậy,cư nhiên còn kêu ca than vãn,thực tình có phải Trương Lam Nguyệt nàng chiều hư Diệp Từ rồi không?
A,lạc đề mất rồi! Quay trở lại vấn đề chính là Diệp Từ trong lốt hoá trang Trương Lam Nguyệt lén lút đột nhập Hương Cư lâu,phòng Quách Lan bằng đường cửa sau. Quách Lan vừa mới giải quyết một rắc rối do kĩ nữ Tiếu Mộng lâu gây ra,đang chật vật nằm trên giường thì nghe thấy hậu viện bên dưới có động,tức thì chạy lại xem. Diệp Từ thấy Quách Lan liền mừng rỡ gọi to:
"Lan Lan"
"Nha,Diệp Từ tỉ. Tỉ quên gì sao? Sao vừa đi đã trở lại vậy?"
Quách Lan còn chưa thắc mắc xong về việc Diệp Từ trở lại sớm hơn dữ tính đã thấy mất hút. Nàng nhíu nhíu mày khó chịu,cất giọng khe khẽ gọi:
"Diệp Từ tỉ,vừa ở đây đã đi đâu vậy?"
"Ở đằng sau muội."
Diệp Từ cư nhiên ở đằng sau lên tiếng khiến Quách Lan giật mình,mồ hôi lạnh tuôn đầy lưng,giọng có chút uỷ khuất cùng tức giận:
"Diệp Từ tỉ,lần sau đừng dùng cách đó hù muội nữa,ma tỉ còn chưa trả lời câu hỏi của muội đấy."
Diệp Từ gãi gãi đầu đầy vẻ hối lỗi trả lời:
"Nha,cũng không có việc gì to tát lắm,chỉ là tỉ tỉ nói ta đến chỗ muội mượn một cái lư hương thôi."
Quách Lan vốn không phải người thù dai,thấy Diệp Từ tỏ vẻ hối lỗi liền cho qua,hỏi lại:
"Lư hương? Chủ tử là cần lư hương để làm gì? Chẳng lẽ bị muỗi đót hay sao?"
"Không phải cho tỉ tỉ,mà là cho ngũ tiểu thư Thượng Quan gia Thượng Quan Ngọc Huyền."
Quách Lan nháy mắt liền đen mặt trước lời Diệp Từ nói. Ai mà chẳng biết ngũ tiểu thư Thượng Quan gia Thượng Quan Ngọc Huyền ỷ vào mình là chính thất,ngày ngày lên mặt với người khác,đặc biệt là chủ tử các nàng. Số lần Thượng Quan Ngọc Huyền khi dễ chủ tử từ trước đến giờ tuyệt đối không ít,số lần cùng đại tỉ là Thượng Quan Lâm Vân hùa vào đánh đập chủ tử chính là đếm không nổi. Những người như vậy,chủ tử nàng cho sống thêm vài ngày là tốt lắm rồi,giờ lại còn tặng lư hương nữa.
Có âm mưu,chắc chắn là đang có âm mưu
Diệp Từ giống như đọc được suy nghĩ của Quách Lan,đôi đồng tử ánh lên đầy vẻ cười trên đau khổ người khác,gật đầu:
"Muội đoán đúng rồi đấy,chuyện là như vậy này"
Nói rồi liền ghé sát vào tai Quách Lan,thao thao bất tuyệt chuyện vừa nãy bắt gặp Thượng Quan Ngọc Huyền gặp gỡ nhân tình giữa ban ngày ban mặt,còn âm mưu hãm hại Thượng Quan Lam Nguyệt. Quách Lan nghe xong,liền gật đầu tỏ ý đồng tình với Diệp Từ và Trương Lam Nguyệt,lấy từ trong tủ ra một cái lư hương đẹp nhất đưa cho nàng. Diệp Từ hoàn thành nhiệm vụ,cũng không nói nhiều nữa,trực tiếp ly khai Hương Cư lâu,để Quách Lan có thời gian nghỉ ngơi.
*Lư hương: Ở đây chỉ lư hương dùng để đuổi muỗi
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Huyên Huyên vâng lời Trương Lam Nguyệt,đi đến y quán mua rất nhiều dược liệu về để tỉ tỉ nàng bào chế xuân dược. Công việc này kể ra cũng không có gì khó khăn lắm với một người từ khi sinh ra đã phải đi một quãng đường dài lên núi để tìm thảo dược chữa bệnh cho mẫu thân như nàng.
Đứng ngoài y quán,Huyên Huyên hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào. Y quán lúc này đang ế ẩm đột nhiên có khách làm tiểu nhị mừng rỡ vô vàn,vội chạy lại kéo tay Huyên Huyên,rất nhiệt tình giới thiệu:
"Quy khách không biết muốn mua dược hay sắc thuốc? Ở đây chúng tôi có đủ loại dược liệu và..."
Tiểu nhị nói một tràng rất dài tên các loại dược liệu có trong y quán làm Huyên Huyên đen mặt,vời ho khan mấy tiếng thu hút sự chú ý của tiểu nhị,nàng nói:
"Chủ tử chúng tôi muốn những loại dược liệu này,không biết ở đây có đủ không?"
Nói rồi nàng liền đưa tờ giấy có viết các thành phần của xuân dược cho tiểu nhị. Tiểu nhị nhíu nhíu mày mấy cái,quả nhiên đã nhìn ra vị thuốc cần tìm có điều gì đó bất thường,định hỏi lại cho chắc chắn nhưng rồi lại thôi. Hắn để tờ giấy lên bàn,hướng tủ chứa dược bốc chọn những dược phẩm có tên rồi gói lại cho,đưa cho Huyên Huyên:
"Của quý khách đây,tổng cộng 40 lượng."
Huyên Huyên đưa bạc cho tiểu nhị rồi ra về,quên mất tờ giấy có ghi tên các dược liệu. Tiểu nhị thấy nàng bỏ lại tờ giấy liền suy nghĩ một hồi,cuối cùng cũng quyết định đưa nó cho chủ tử của mình. Chủ tử của hắn,sau khi liếc qua tờ giấy,lại nghe tình huống của tiểu nhị,trong lòng không khỏi lẩm bẩm tự hỏi:
"Nàng cần xuân dược để làm gì? Tối nay phải ghé qua mới được."
Diệp Từ bộ dạng vui vẻ hướng Trương Lam Nguyệt nói tuân lệnh rồi ly khai Vị Ương hiên,Huyên Huyên ánh mắt đầy thắc mắc nhìn nàng rồi lại nhìn sang tỉ tỉ mình,nhỏ giọng hỏi:"Tỉ tỉ đả nói gì với Từ Từ mà nhìn nàng vui vậy?"
Trương Lam Nguyệt ngồi xuống ghế,đáp:
"Nha,thực ra cũng chẳng có gì cả. Chủ là một chút lòng thành dành cho tứ muội thôi."
Ngừng một chút,Trương Lam Nguyệt lại nhìn Huyên Huyên,nói tiếp:
"Thật ra,ta cũng có chút chuyện muốn nhờ muội."
Nàng nói rồi liền ghé sát vào tai Huyên Huyên thì thầm vài phút rồi thôi. Cũng giống như Diệp Từ,khuôn mặt Huyên Huên loé lên một nụ cười ranh mãnh,hướng Trương Lam Nguyệt cuối đầu nói tuân lệnh rồi cũng ly khai,để lại cho nàng một không gian riêng yên tĩnh.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Diệp Từ vâng lời Trương Lam Nguyệt,lại một lần nữa lẻn ra ngoài hướng Hương Cư lâu đi tới. Nha,tỉ tỉ giao gì không giao,lại giao cho nàng cái công đoạn nhàm chán nhất trong kế hoạch-đi lấy mồi nhử. Mà cái mối nhữ này cung chẳng có gì khó lấy,chẳng qua chỉ là đến chỗ Quách Lan chọn một cái lư hương đẹp nhất mang về chứ. Ô ô,nàng một thân khinh công cao cường,thủ đoạn vô biên vậy mà lại phải làm cái nhiệm vụ nhàm chán này,tỉ tỉ ơi người có công bằng hay không? Nếu để Trương Lam Nguyệt nghe được mấy lời thầm thương cảm này của Diệp Từ,phỏng nàng sẽ bị chọc cho đến giận quá hoá cười mất,đã xem trước được cả một đoạn kịch hay như vậy,cư nhiên còn kêu ca than vãn,thực tình có phải Trương Lam Nguyệt nàng chiều hư Diệp Từ rồi không?
A,lạc đề mất rồi! Quay trở lại vấn đề chính là Diệp Từ trong lốt hoá trang Trương Lam Nguyệt lén lút đột nhập Hương Cư lâu,phòng Quách Lan bằng đường cửa sau. Quách Lan vừa mới giải quyết một rắc rối do kĩ nữ Tiếu Mộng lâu gây ra,đang chật vật nằm trên giường thì nghe thấy hậu viện bên dưới có động,tức thì chạy lại xem. Diệp Từ thấy Quách Lan liền mừng rỡ gọi to:
"Lan Lan"
"Nha,Diệp Từ tỉ. Tỉ quên gì sao? Sao vừa đi đã trở lại vậy?"
Quách Lan còn chưa thắc mắc xong về việc Diệp Từ trở lại sớm hơn dữ tính đã thấy mất hút. Nàng nhíu nhíu mày khó chịu,cất giọng khe khẽ gọi:
"Diệp Từ tỉ,vừa ở đây đã đi đâu vậy?"
"Ở đằng sau muội."
Diệp Từ cư nhiên ở đằng sau lên tiếng khiến Quách Lan giật mình,mồ hôi lạnh tuôn đầy lưng,giọng có chút uỷ khuất cùng tức giận:
"Diệp Từ tỉ,lần sau đừng dùng cách đó hù muội nữa,ma tỉ còn chưa trả lời câu hỏi của muội đấy."
Diệp Từ gãi gãi đầu đầy vẻ hối lỗi trả lời:
"Nha,cũng không có việc gì to tát lắm,chỉ là tỉ tỉ nói ta đến chỗ muội mượn một cái lư hương thôi."
Quách Lan vốn không phải người thù dai,thấy Diệp Từ tỏ vẻ hối lỗi liền cho qua,hỏi lại:
"Lư hương? Chủ tử là cần lư hương để làm gì? Chẳng lẽ bị muỗi đót hay sao?"
"Không phải cho tỉ tỉ,mà là cho ngũ tiểu thư Thượng Quan gia Thượng Quan Ngọc Huyền."
Quách Lan nháy mắt liền đen mặt trước lời Diệp Từ nói. Ai mà chẳng biết ngũ tiểu thư Thượng Quan gia Thượng Quan Ngọc Huyền ỷ vào mình là chính thất,ngày ngày lên mặt với người khác,đặc biệt là chủ tử các nàng. Số lần Thượng Quan Ngọc Huyền khi dễ chủ tử từ trước đến giờ tuyệt đối không ít,số lần cùng đại tỉ là Thượng Quan Lâm Vân hùa vào đánh đập chủ tử chính là đếm không nổi. Những người như vậy,chủ tử nàng cho sống thêm vài ngày là tốt lắm rồi,giờ lại còn tặng lư hương nữa.
Có âm mưu,chắc chắn là đang có âm mưu
Diệp Từ giống như đọc được suy nghĩ của Quách Lan,đôi đồng tử ánh lên đầy vẻ cười trên đau khổ người khác,gật đầu:
"Muội đoán đúng rồi đấy,chuyện là như vậy này"
Nói rồi liền ghé sát vào tai Quách Lan,thao thao bất tuyệt chuyện vừa nãy bắt gặp Thượng Quan Ngọc Huyền gặp gỡ nhân tình giữa ban ngày ban mặt,còn âm mưu hãm hại Thượng Quan Lam Nguyệt. Quách Lan nghe xong,liền gật đầu tỏ ý đồng tình với Diệp Từ và Trương Lam Nguyệt,lấy từ trong tủ ra một cái lư hương đẹp nhất đưa cho nàng. Diệp Từ hoàn thành nhiệm vụ,cũng không nói nhiều nữa,trực tiếp ly khai Hương Cư lâu,để Quách Lan có thời gian nghỉ ngơi.
Lư hương: Ở đây chỉ lư hương dùng để đuổi muỗi
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Huyên Huyên vâng lời Trương Lam Nguyệt,đi đến y quán mua rất nhiều dược liệu về để tỉ tỉ nàng bào chế xuân dược. Công việc này kể ra cũng không có gì khó khăn lắm với một người từ khi sinh ra đã phải đi một quãng đường dài lên núi để tìm thảo dược chữa bệnh cho mẫu thân như nàng.
Đứng ngoài y quán,Huyên Huyên hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào. Y quán lúc này đang ế ẩm đột nhiên có khách làm tiểu nhị mừng rỡ vô vàn,vội chạy lại kéo tay Huyên Huyên,rất nhiệt tình giới thiệu:
"Quy khách không biết muốn mua dược hay sắc thuốc? Ở đây chúng tôi có đủ loại dược liệu và..."
Tiểu nhị nói một tràng rất dài tên các loại dược liệu có trong y quán làm Huyên Huyên đen mặt,vời ho khan mấy tiếng thu hút sự chú ý của tiểu nhị,nàng nói:
"Chủ tử chúng tôi muốn những loại dược liệu này,không biết ở đây có đủ không?"
Nói rồi nàng liền đưa tờ giấy có viết các thành phần của xuân dược cho tiểu nhị. Tiểu nhị nhíu nhíu mày mấy cái,quả nhiên đã nhìn ra vị thuốc cần tìm có điều gì đó bất thường,định hỏi lại cho chắc chắn nhưng rồi lại thôi. Hắn để tờ giấy lên bàn,hướng tủ chứa dược bốc chọn những dược phẩm có tên rồi gói lại cho,đưa cho Huyên Huyên:
"Của quý khách đây,tổng cộng lượng."
Huyên Huyên đưa bạc cho tiểu nhị rồi ra về,quên mất tờ giấy có ghi tên các dược liệu. Tiểu nhị thấy nàng bỏ lại tờ giấy liền suy nghĩ một hồi,cuối cùng cũng quyết định đưa nó cho chủ tử của mình. Chủ tử của hắn,sau khi liếc qua tờ giấy,lại nghe tình huống của tiểu nhị,trong lòng không khỏi lẩm bẩm tự hỏi:
"Nàng cần xuân dược để làm gì? Tối nay phải ghé qua mới được."