Thanh Phong là một ngọn núi lớn thuộc lãnh thổ Bắc Cung quốc và nằm ngay sát Tuyệt Vọng cốc. Nơi đây cũng là địa bàn của Thanh Phong phái và là nơi mà Thanh Phong sư tổ phái ẩn cư. Núi Thanh Phong mệnh danh là một trong ngọn ba ngọn núi cao nhất Đông đại lục,đỉnh núi quanh năm bao phủ bởi sương mù,bốn bể đều là dốc đá hiểm trở,nguy hiểm trùng trùng. Vậy nên ngoại trừ đệ tử Thanh Phong núi hoặc đệ tử Thanh Phong sư tổ,nơi đây chẳng có ai lui đến.
Trương Lam Nguyệt vì bị thương,thêm cả Hoàng Phủ Thành không biết võ nên không thể dùng khinh công,hai người đi bộ mất một ngày đường mới đến được chân núi Thanh Phong. Lau đi vệt mồ hôi trên trán,Trương Lam Nguyệt nhìn Hoàng Phủ Thành ngồi trên lưng ngựa,hừ lạnh. Nàng vừa là nữ nhân vừa đã nhường ngựa cho hắn ngồi,nàng còn chưa thở dốc thì thôi,hắn lại...
Xoa xoa cái đầu đang đau nhức,thở dài một hơi,Trương Lam Nguyệt cất tiếng:
"Đại ca,huynh ở đâu?"
"Huynh ở đây"
Một giọng trầm vang lên,Thượng Quan Lâm Hiên từ trong bóng tối bước ra,trìu mến nhìn nàng:
"Muội đã lấy được Hoàng Phủ công tử chưa?"
Trương Lam Nguyệt hừ lạnh nhìn Hoàng Phủ Thành,giọng khinh thường:
"Biết sư phụ huynh muốn hắn thì muội đã chẳng đi rồi"
Nàng ghét nhất những kẻ yếu đuối,chỉ biết dựa dẫm vào kẻ khác mà không biết tự mình giải quyết. Mà Hoàng Phủ Thành chính là một trong những kẻ như thế. Thượng Quan Lâm Hiên giông như nhìn ra sự chán ghét của Trương Lam Nguyệt,phun ra một hơi thở dài,hướng Hoàng Phủ Thành nói:
"Hoàng Phủ công tử,sư phụ tại hạ muốn gặp công tử"
Hoàng Phủ Thành không phải kẻ ngốc,hắn tự nhiên biết sư phụ Thượng Quan Lâm Hiên là ai:
"Nha,được thôi. Nhưng vị đại hiệp này,có thể cho ta mượn một bộ y phục?"
Thượng Quan Lâm Hiên nhìn y phục của Hoàng Phủ Thành,thầm tặc lưỡi một tiếng:
"Vậy,xin mời công tử đi theo tại hạ"
Hoàng Phủ Thành xuống ngựa,bước theo Thượng Quan Lâm Hiên. Trương Lam Nguyệt buộc ngựa vào gốc cây rồi đi theo người Thượng Quan Lâm Hiên an bài đến viện nghỉ ngơi.
Thượng Quan Lâm Hiên đem Hoàng Phủ Thành đến viện được an bài rồi qua thăm viện của Trương Lam Nguyệt. Lén nhìn qua cửa sổ,hắn thấy nữ tử xinh đẹp đang ngồi đọc sách,bên ngọn nến mờ mờ. Dung nhan nàng tinh xảo như được hoạ ra,dưới ánh nến càng trơ nên kiều mị làm nhân không khỏi cảm thấy mê hoặc. Tứ muội xấu nữ của hắn năm nào,giờ đã trở thành một tuyệt sắc giai nhân khiến người ta mê đắm rồi. Mà,hắn với nàng,cũng chẳng phải là ruột thịt. Mải mê ngắm nàng hồi lâu,rốt cuộc hắn mới tinh thần hồi phục,tay ma sát với cửa vang lên những tiếng cộc cộc,hỏi:
"Nguyệt nhi,muội còn thức?"
"Ân,đại ca"
Âm thanh thán thót tựa chuông ngân vang lên,Thượng Quan Lâm Hiên đẩy cửa vào,ngồi bên bàn:
"Muội làm gì vậy?"
Trương Lam Nguyệt gặp sách cất vào tay nải,lắc đầu:
"Không có gì. Mà,muộn như vậy rồi,sao đại ca còn chưa ngủ?"
"Đại ca không ngủ được nên đến xem muội ra sao thôi"
Không khí chợt chìm vào một mảnh tĩnh lặng,Trương Lam Nguyệt nhìn thật sâu vào mắt Thượng Quan Lâm Hiên,cố tìm một tia địch ý từ phía hắn nhưng bất lực. Đôi mắt mà Thượng Quan Lâm Hiên nhìn Trương Lam Nguyệt,kể cả trước kia lẫn hiện tại,đều chỉ tràn ngập cưng chiều cùng sủng nịnh,hoàn toàn không có một chút sát ý nào hết.
"Đại ca,muội giết của huynh song thân*,huynh có hận muội không?"
Rốt cuộc,Trương Lam Nguyệt cũng nói thẳng,thay vì cứ phải tìm hiểu một cách vô vọng. Thượng Quan Lâm Hiên nhìn nàng,nụ cười mang theo trìu mến:
"Muội nói gì vậy? Đại ca hà có thể hận muội? Huống hồ"
Thượng Quan Lâm Hiên nói đến đây liền ngừng lại,cắn cắn môi đầy bất lực cùng tức giận,tay nắm thành hình quả đấm:
"Huống hồ,bọn họ chẳng phải là của ta song thân gì hết"
Trương Lam Nguyệt trừng mắt nhíu mày nhìn Thượng Quan Lâm Hiên,khó hiểu. Trước kia Triệu thị chính là thập phần yêu quý hắn như con đẻ,thậm chí còn yêu hơn cả Thượng Quan Lâm Vân và Thượng Quan Ngọc Huyền,sao có thể hắn không phải con đẻ của bà ta được. Thượng Quan Lâm Hiên lắc đầu cười khổ:
"Muội không tin? Ngay cả huynh cũng không tin ấy,nhưng đây là sự thật,huynh sẽ nói cho muội sau này"
Hắn nói rồi đứng dậy,quay người đi thẳng,chỉ bỏ lại một câu:
"Từ này đừng gọi huynh là Thượng Quan Lâm Hiên nữa. Huynh là Âu Dương Lâm Hiên"
Trương Lam Nguyệt nhìn theo bóng lưng cô độc của Thượng Quan Lâm Hiên,à không,Âu Dương Lâm Hiên,thở dài. Hắn có lẽ sôc lắm khi biết chuyện này,nhưng sao Triệu thị lại yêu quý hắn cho dù hắn không phải là con đẻ của bà ta?
*Song thân: Cha mẹ
Nha,chưa hết chuyện của Hoàng Phủ Thành đã đến chuyện của Âu Dương Lâm Hiên,làm bộ não của nàng muốn nổ tung rồi. Chợt,một tiếng lướt gió nhanh như chớp truyền đến,Trương Lam Nguyệt đình chỉ xoa đầu,hướng về phía cửa sổ:
"Độc Cô các hạ,các hạ có vẻ thích lén lút chạy đến viện của nữ tử ban đêm"
Bị phát hiện,Độc Cô Thiên Sát cười nhạt mấy tiếng,nhanh chóng chuyển hướng phía phòng của Trương Lam Nguyệt:
"Ta chỉ thích lén lút đến viện của nàng thôi,đừng hiểu lầm a!"
"Ai thèm quan tâm"
Trương Lam Nguyệt bĩu môi,phất tay một cái,cửa phòng đang khép hờ liên mở ra:
"Các hạ xin mời lui cho,hôm nay tại hạ đã mệt,khi khác sẽ cùng khác hạ bàn luận"
Độc Cô Thiên Sát tựa tiếu phi tiếu:
"Nàng không định mời ta trà sao?"
"Tại hạ không có nghĩa vụ mời"
Trương Lam Nguyệt lạnh nhạt đáp,Độc Cô Thiên Sát ngoài mặt lẫn trong lòng đều cười. Nữ nhân này,thực vô cùng thú vị a!
"Vậy ta xin đi trước,đêm mai sẽ lại đến"
Thanh Phong là một ngọn núi lớn thuộc lãnh thổ Bắc Cung quốc và nằm ngay sát Tuyệt Vọng cốc. Nơi đây cũng là địa bàn của Thanh Phong phái và là nơi mà Thanh Phong sư tổ phái ẩn cư. Núi Thanh Phong mệnh danh là một trong ngọn ba ngọn núi cao nhất Đông đại lục,đỉnh núi quanh năm bao phủ bởi sương mù,bốn bể đều là dốc đá hiểm trở,nguy hiểm trùng trùng. Vậy nên ngoại trừ đệ tử Thanh Phong núi hoặc đệ tử Thanh Phong sư tổ,nơi đây chẳng có ai lui đến.
Trương Lam Nguyệt vì bị thương,thêm cả Hoàng Phủ Thành không biết võ nên không thể dùng khinh công,hai người đi bộ mất một ngày đường mới đến được chân núi Thanh Phong. Lau đi vệt mồ hôi trên trán,Trương Lam Nguyệt nhìn Hoàng Phủ Thành ngồi trên lưng ngựa,hừ lạnh. Nàng vừa là nữ nhân vừa đã nhường ngựa cho hắn ngồi,nàng còn chưa thở dốc thì thôi,hắn lại...
Xoa xoa cái đầu đang đau nhức,thở dài một hơi,Trương Lam Nguyệt cất tiếng:
"Đại ca,huynh ở đâu?"
"Huynh ở đây"
Một giọng trầm vang lên,Thượng Quan Lâm Hiên từ trong bóng tối bước ra,trìu mến nhìn nàng:
"Muội đã lấy được Hoàng Phủ công tử chưa?"
Trương Lam Nguyệt hừ lạnh nhìn Hoàng Phủ Thành,giọng khinh thường:
"Biết sư phụ huynh muốn hắn thì muội đã chẳng đi rồi"
Nàng ghét nhất những kẻ yếu đuối,chỉ biết dựa dẫm vào kẻ khác mà không biết tự mình giải quyết. Mà Hoàng Phủ Thành chính là một trong những kẻ như thế. Thượng Quan Lâm Hiên giông như nhìn ra sự chán ghét của Trương Lam Nguyệt,phun ra một hơi thở dài,hướng Hoàng Phủ Thành nói:
"Hoàng Phủ công tử,sư phụ tại hạ muốn gặp công tử"
Hoàng Phủ Thành không phải kẻ ngốc,hắn tự nhiên biết sư phụ Thượng Quan Lâm Hiên là ai:
"Nha,được thôi. Nhưng vị đại hiệp này,có thể cho ta mượn một bộ y phục?"
Thượng Quan Lâm Hiên nhìn y phục của Hoàng Phủ Thành,thầm tặc lưỡi một tiếng:
"Vậy,xin mời công tử đi theo tại hạ"
Hoàng Phủ Thành xuống ngựa,bước theo Thượng Quan Lâm Hiên. Trương Lam Nguyệt buộc ngựa vào gốc cây rồi đi theo người Thượng Quan Lâm Hiên an bài đến viện nghỉ ngơi.
Thượng Quan Lâm Hiên đem Hoàng Phủ Thành đến viện được an bài rồi qua thăm viện của Trương Lam Nguyệt. Lén nhìn qua cửa sổ,hắn thấy nữ tử xinh đẹp đang ngồi đọc sách,bên ngọn nến mờ mờ. Dung nhan nàng tinh xảo như được hoạ ra,dưới ánh nến càng trơ nên kiều mị làm nhân không khỏi cảm thấy mê hoặc. Tứ muội xấu nữ của hắn năm nào,giờ đã trở thành một tuyệt sắc giai nhân khiến người ta mê đắm rồi. Mà,hắn với nàng,cũng chẳng phải là ruột thịt. Mải mê ngắm nàng hồi lâu,rốt cuộc hắn mới tinh thần hồi phục,tay ma sát với cửa vang lên những tiếng cộc cộc,hỏi:
"Nguyệt nhi,muội còn thức?"
"Ân,đại ca"
Âm thanh thán thót tựa chuông ngân vang lên,Thượng Quan Lâm Hiên đẩy cửa vào,ngồi bên bàn:
"Muội làm gì vậy?"
Trương Lam Nguyệt gặp sách cất vào tay nải,lắc đầu:
"Không có gì. Mà,muộn như vậy rồi,sao đại ca còn chưa ngủ?"
"Đại ca không ngủ được nên đến xem muội ra sao thôi"
Không khí chợt chìm vào một mảnh tĩnh lặng,Trương Lam Nguyệt nhìn thật sâu vào mắt Thượng Quan Lâm Hiên,cố tìm một tia địch ý từ phía hắn nhưng bất lực. Đôi mắt mà Thượng Quan Lâm Hiên nhìn Trương Lam Nguyệt,kể cả trước kia lẫn hiện tại,đều chỉ tràn ngập cưng chiều cùng sủng nịnh,hoàn toàn không có một chút sát ý nào hết.
"Đại ca,muội giết của huynh song thân,huynh có hận muội không?"
Rốt cuộc,Trương Lam Nguyệt cũng nói thẳng,thay vì cứ phải tìm hiểu một cách vô vọng. Thượng Quan Lâm Hiên nhìn nàng,nụ cười mang theo trìu mến:
"Muội nói gì vậy? Đại ca hà có thể hận muội? Huống hồ"
Thượng Quan Lâm Hiên nói đến đây liền ngừng lại,cắn cắn môi đầy bất lực cùng tức giận,tay nắm thành hình quả đấm:
"Huống hồ,bọn họ chẳng phải là của ta song thân gì hết"
Trương Lam Nguyệt trừng mắt nhíu mày nhìn Thượng Quan Lâm Hiên,khó hiểu. Trước kia Triệu thị chính là thập phần yêu quý hắn như con đẻ,thậm chí còn yêu hơn cả Thượng Quan Lâm Vân và Thượng Quan Ngọc Huyền,sao có thể hắn không phải con đẻ của bà ta được. Thượng Quan Lâm Hiên lắc đầu cười khổ:
"Muội không tin? Ngay cả huynh cũng không tin ấy,nhưng đây là sự thật,huynh sẽ nói cho muội sau này"
Hắn nói rồi đứng dậy,quay người đi thẳng,chỉ bỏ lại một câu:
"Từ này đừng gọi huynh là Thượng Quan Lâm Hiên nữa. Huynh là Âu Dương Lâm Hiên"
Trương Lam Nguyệt nhìn theo bóng lưng cô độc của Thượng Quan Lâm Hiên,à không,Âu Dương Lâm Hiên,thở dài. Hắn có lẽ sôc lắm khi biết chuyện này,nhưng sao Triệu thị lại yêu quý hắn cho dù hắn không phải là con đẻ của bà ta?
Song thân: Cha mẹ
Nha,chưa hết chuyện của Hoàng Phủ Thành đã đến chuyện của Âu Dương Lâm Hiên,làm bộ não của nàng muốn nổ tung rồi. Chợt,một tiếng lướt gió nhanh như chớp truyền đến,Trương Lam Nguyệt đình chỉ xoa đầu,hướng về phía cửa sổ:
"Độc Cô các hạ,các hạ có vẻ thích lén lút chạy đến viện của nữ tử ban đêm"
Bị phát hiện,Độc Cô Thiên Sát cười nhạt mấy tiếng,nhanh chóng chuyển hướng phía phòng của Trương Lam Nguyệt:
"Ta chỉ thích lén lút đến viện của nàng thôi,đừng hiểu lầm a!"
"Ai thèm quan tâm"
Trương Lam Nguyệt bĩu môi,phất tay một cái,cửa phòng đang khép hờ liên mở ra:
"Các hạ xin mời lui cho,hôm nay tại hạ đã mệt,khi khác sẽ cùng khác hạ bàn luận"
Độc Cô Thiên Sát tựa tiếu phi tiếu:
"Nàng không định mời ta trà sao?"
"Tại hạ không có nghĩa vụ mời"
Trương Lam Nguyệt lạnh nhạt đáp,Độc Cô Thiên Sát ngoài mặt lẫn trong lòng đều cười. Nữ nhân này,thực vô cùng thú vị a!
"Vậy ta xin đi trước,đêm mai sẽ lại đến"