Sáng sớm canh Dần,Hoàng Phủ Thành đang say giấc trong chăn thì bị một tiếng thét nổ trời đánh thức:"NGƯƠI MAU DẬY NGAY CHO BỔN CÔ NƯƠNG"
Xoa xoa cái đầu đau nhức vì vừa đập xuống đất,hắn ngáp một cái,dụi dụi mắt đầy vô tội với Trương Lam Nguyệt:
"Trương cô nương,sớm như vậy đến đây làm gì?"
"Còn làm gì nữa,canh ba rồi,mau dậy"
Trương Lam Nguyệt hắc tuyến chảy đầy mặt nói. Hoàng Phủ Thành nhìn sắc trời còn chưa hửng sắc,nhíu mày:
"Mới canh ba thôi mà"
Trương Lam Nguyệt mất kiên nhẫn:
"Canh ba là quá muộn rồi! Mau dậy"
"Được rồi,ta dậy"
Hoàng Phủ Thành xua xua tay để nàng ra ngoài rồi mặc quần áo,trong lòng háo hức đón chờ.
Canh ba,trời còn chưa sáng hẳn,mặt trời mới hửng đỏ ở cuối chân trời. Ánh bình minh tựa như ánh lửa,làm cho dung nhan vốn xinh đẹp của Trương Lam Nguyệt lại càng kiều mị hơn. Hoàng Phủ Thành trông nàng,đột nhiên đỏ mặt,ho khụ khụ mấy cái lấy lại hình tượng
"Muốn học võ,đầu tiên phải rèn luyện thể chất. Ngươi,nhìn thấy ngọn núi kia chứ"
Trương Lam Nguyệt không quan tâm đến vẻ mặt đỏ ửng của Hoàng Phủ Thành,chỉ tay về phía trước. Hắn nương theo hướng tay nàng nhìn,lấp ló một ngọn núi bị mây che phủ,liền gật đầu. Nàng tiếp tục:
"Hiện tại ngươi bắt đầu chạy từ đây đến đó rồi quay về a! Không về trước trưa thì không được ăn"
Hoàng Phủ Thành nghe xong,đôi đồng tư liền co rút,không nhịn được hỏi lại:
"Chạy từ đây đến đó,rồi lại quay về! Là ta nghe nhầm hay Trương cô nương đang nói nhầm?"
Nàng này là ngược hắn sao. Từ chỗ hai người đang đứng đến ngọn núi đó,phải ít nhất gần trăm dặm,đi ngựa còn mất mấy canh giờ;huống chi,bốn bề nơi này là núi cao,địa hình hiểm trở. Nếu thật chạy từ đây đến đó rồi quay,chắc phải đến giờ này ngày mai mất.
"Ân,ngươi không nghe nhầm,ta cũng không nói nhầm"
Chỉ là,nàng thực sự có tâm lí ngược hắn. Hơn nữa,hắn trước giờ chân yếu tay mền hệt như nữ tử,cho nên phải luyệ tập gấp đôi kẻ khác.
Vậy là cả ngày hôm ấy,Hoàng Phủ Thành lết,à nhầm,là trườn-trường như một con rắn từ chỗ hai người đứng cho đến ngọn núi kia rồi quay về. Hết thảy,mất hơn một ngày.
Trên trời dưới đất,quả nhiên học võ là khổ nhất a!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trương Lam Nguyệt nhìn ai đó đau khổ lết từng bước đến núi,trong lòng thầm cười. Hảo a,đây chính là cái giá phải trả vì việc nhìn thấy dung mạo thật của nàng. Diệp Từ nhìn bóng lưng kia,nhịn không được mà thở dài:
"Nguyệt tỉ,tỉ có phải hơn quá không? Nhìn là biết tên Hoàng Phủ công tử đó không thể về được trước trưa rồi"
"Quá đáng?"
Nàng (Trương Lam Nguyệt) đầy kích động nhìn nàng (Diệp Từ):
"Vậy muội thử nói xem,một tên nhìn thấy mặt thật của muội rồi bám riết theo muội,đã vậy còn than thở nọ kia trong khi muội đi bộ và nhường cho hắn con ngựa;một tên không biết tốt xấu cư nhiên đòi muội phải dạy hắn võ công thì kẻ nào quá đáng hơn hả?"
Diệp Từ không biết nói gì hơn ngoài gật đầu. Chợt,một thanh âm "ngọt như mía" vang lên khiến cả hai nhịn không được mà rùng mình:
"Nguyệt tỉ,Từ Từ"
Lam Mặc Huyên bước đến với nụ cười tươi như hoa nở ban mai,trên tay còn cầm viên gì màu vàng vàng:
"Sáng hảo a!"
"Sáng hảo,Huyên tỉ. Muội còn việc cần làm,xin đi trước"
Diệp Từ nhìn cá viên vàng vàng to to là biết Lam Mặc Huyên định làm gì,liền viện cớ trốn trước. Lam Mặc Huyên đối với Trương Lam Nguyệt ánh mắt sáng như sao:
"Muội nghe Từ Từ nói,dạo này tỉ mất ngủ nên cái này có thể giúp tỉ"
Trong ba người,Lam Mặc Huyên là người kém nhất. Nàng không có kinh nhiệm hai kiếp như Trương Lam Nguyệt hay học lén của Diệp Từ. Nàng chính là hoàn toàn nữ tử chân yếu tay mềm như bình thường,hoàn toàn không chịu nổi những bài tập thể chất khắc nghiệt của Triệu Nhược Phong nên để có thể trợ giúp mọi người,nàng đã học chế độc. Phải công nhận,Lam Mặc Huyên học rất nhanh,chỉ mất thời gian hơn hai năm để thông thạo đủ các loại dược,có thể chế ra rất nhiều loại độc khác nhau. Chỉ là,nàng không có "chuột bạch" thí nghiệm,nên hai người Trương Lam Nguyệt Diệp Từ rất vinh dự trở thành người thử nhiệm thuốc của nàng. Đương nhiên,cũng không phải thử độc gì,nhưng đa phần vẫn là có hại cho cơ thể.
Trở lại vấn đề hiện tại,Lam Mặc Huyên hua hua viên dược vàng vàng trước mặt Trương Lam Nguyệt,cườ tươi:
"Nào,tỉ mau uống đi"
"A,nhưng,ta còn phải,dạy Hoàng Phủ Thành,võ nữa"
Trương Lam Nguyệt vừa lùi lại sau vừa viện cớ. Lam Mặc Huyên lại càng cười tươi hơn:
"Đến cả tiểu tử cũng biết,Hoàng Phủ Thành phải mất ít nhất hơn một ngày để hoàn thành trạng đường,mà dược của muội chỉ tác dụng 12 canh giờ. Hiện tại tỉ uống cái này,rồi ngủ một giấc,sáng mai tỉnh dậy là được mà"
"KHÔNGGGGGGGGG"
Nhân lúc Trương Lam Nguyệt mơ miệng phản bác,Lam Mặc Huyên đã nhét cái đó vào miệng nàng và 3 giây sau,Trương Lam Nguyệt lăn ra đất mà ngủ.
Tại một nơi nào đó,Diệp Từ vừa nghe tiếng hét thảm thiết vừa thở dài.
Đúng là hại người hại ta mà.
Sáng sớm canh Dần,Hoàng Phủ Thành đang say giấc trong chăn thì bị một tiếng thét nổ trời đánh thức:"NGƯƠI MAU DẬY NGAY CHO BỔN CÔ NƯƠNG"
Xoa xoa cái đầu đau nhức vì vừa đập xuống đất,hắn ngáp một cái,dụi dụi mắt đầy vô tội với Trương Lam Nguyệt:
"Trương cô nương,sớm như vậy đến đây làm gì?"
"Còn làm gì nữa,canh ba rồi,mau dậy"
Trương Lam Nguyệt hắc tuyến chảy đầy mặt nói. Hoàng Phủ Thành nhìn sắc trời còn chưa hửng sắc,nhíu mày:
"Mới canh ba thôi mà"
Trương Lam Nguyệt mất kiên nhẫn:
"Canh ba là quá muộn rồi! Mau dậy"
"Được rồi,ta dậy"
Hoàng Phủ Thành xua xua tay để nàng ra ngoài rồi mặc quần áo,trong lòng háo hức đón chờ.
Canh ba,trời còn chưa sáng hẳn,mặt trời mới hửng đỏ ở cuối chân trời. Ánh bình minh tựa như ánh lửa,làm cho dung nhan vốn xinh đẹp của Trương Lam Nguyệt lại càng kiều mị hơn. Hoàng Phủ Thành trông nàng,đột nhiên đỏ mặt,ho khụ khụ mấy cái lấy lại hình tượng
"Muốn học võ,đầu tiên phải rèn luyện thể chất. Ngươi,nhìn thấy ngọn núi kia chứ"
Trương Lam Nguyệt không quan tâm đến vẻ mặt đỏ ửng của Hoàng Phủ Thành,chỉ tay về phía trước. Hắn nương theo hướng tay nàng nhìn,lấp ló một ngọn núi bị mây che phủ,liền gật đầu. Nàng tiếp tục:
"Hiện tại ngươi bắt đầu chạy từ đây đến đó rồi quay về a! Không về trước trưa thì không được ăn"
Hoàng Phủ Thành nghe xong,đôi đồng tư liền co rút,không nhịn được hỏi lại:
"Chạy từ đây đến đó,rồi lại quay về! Là ta nghe nhầm hay Trương cô nương đang nói nhầm?"
Nàng này là ngược hắn sao. Từ chỗ hai người đang đứng đến ngọn núi đó,phải ít nhất gần trăm dặm,đi ngựa còn mất mấy canh giờ;huống chi,bốn bề nơi này là núi cao,địa hình hiểm trở. Nếu thật chạy từ đây đến đó rồi quay,chắc phải đến giờ này ngày mai mất.
"Ân,ngươi không nghe nhầm,ta cũng không nói nhầm"
Chỉ là,nàng thực sự có tâm lí ngược hắn. Hơn nữa,hắn trước giờ chân yếu tay mền hệt như nữ tử,cho nên phải luyệ tập gấp đôi kẻ khác.
Vậy là cả ngày hôm ấy,Hoàng Phủ Thành lết,à nhầm,là trườn-trường như một con rắn từ chỗ hai người đứng cho đến ngọn núi kia rồi quay về. Hết thảy,mất hơn một ngày.
Trên trời dưới đất,quả nhiên học võ là khổ nhất a!
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trương Lam Nguyệt nhìn ai đó đau khổ lết từng bước đến núi,trong lòng thầm cười. Hảo a,đây chính là cái giá phải trả vì việc nhìn thấy dung mạo thật của nàng. Diệp Từ nhìn bóng lưng kia,nhịn không được mà thở dài:
"Nguyệt tỉ,tỉ có phải hơn quá không? Nhìn là biết tên Hoàng Phủ công tử đó không thể về được trước trưa rồi"
"Quá đáng?"
Nàng (Trương Lam Nguyệt) đầy kích động nhìn nàng (Diệp Từ):
"Vậy muội thử nói xem,một tên nhìn thấy mặt thật của muội rồi bám riết theo muội,đã vậy còn than thở nọ kia trong khi muội đi bộ và nhường cho hắn con ngựa;một tên không biết tốt xấu cư nhiên đòi muội phải dạy hắn võ công thì kẻ nào quá đáng hơn hả?"
Diệp Từ không biết nói gì hơn ngoài gật đầu. Chợt,một thanh âm "ngọt như mía" vang lên khiến cả hai nhịn không được mà rùng mình:
"Nguyệt tỉ,Từ Từ"
Lam Mặc Huyên bước đến với nụ cười tươi như hoa nở ban mai,trên tay còn cầm viên gì màu vàng vàng:
"Sáng hảo a!"
"Sáng hảo,Huyên tỉ. Muội còn việc cần làm,xin đi trước"
Diệp Từ nhìn cá viên vàng vàng to to là biết Lam Mặc Huyên định làm gì,liền viện cớ trốn trước. Lam Mặc Huyên đối với Trương Lam Nguyệt ánh mắt sáng như sao:
"Muội nghe Từ Từ nói,dạo này tỉ mất ngủ nên cái này có thể giúp tỉ"
Trong ba người,Lam Mặc Huyên là người kém nhất. Nàng không có kinh nhiệm hai kiếp như Trương Lam Nguyệt hay học lén của Diệp Từ. Nàng chính là hoàn toàn nữ tử chân yếu tay mềm như bình thường,hoàn toàn không chịu nổi những bài tập thể chất khắc nghiệt của Triệu Nhược Phong nên để có thể trợ giúp mọi người,nàng đã học chế độc. Phải công nhận,Lam Mặc Huyên học rất nhanh,chỉ mất thời gian hơn hai năm để thông thạo đủ các loại dược,có thể chế ra rất nhiều loại độc khác nhau. Chỉ là,nàng không có "chuột bạch" thí nghiệm,nên hai người Trương Lam Nguyệt Diệp Từ rất vinh dự trở thành người thử nhiệm thuốc của nàng. Đương nhiên,cũng không phải thử độc gì,nhưng đa phần vẫn là có hại cho cơ thể.
Trở lại vấn đề hiện tại,Lam Mặc Huyên hua hua viên dược vàng vàng trước mặt Trương Lam Nguyệt,cườ tươi:
"Nào,tỉ mau uống đi"
"A,nhưng,ta còn phải,dạy Hoàng Phủ Thành,võ nữa"
Trương Lam Nguyệt vừa lùi lại sau vừa viện cớ. Lam Mặc Huyên lại càng cười tươi hơn:
"Đến cả tiểu tử cũng biết,Hoàng Phủ Thành phải mất ít nhất hơn một ngày để hoàn thành trạng đường,mà dược của muội chỉ tác dụng canh giờ. Hiện tại tỉ uống cái này,rồi ngủ một giấc,sáng mai tỉnh dậy là được mà"
"KHÔNGGGGGGGGG"
Nhân lúc Trương Lam Nguyệt mơ miệng phản bác,Lam Mặc Huyên đã nhét cái đó vào miệng nàng và giây sau,Trương Lam Nguyệt lăn ra đất mà ngủ.
Tại một nơi nào đó,Diệp Từ vừa nghe tiếng hét thảm thiết vừa thở dài.
Đúng là hại người hại ta mà.