Huyên Huyên cư nhiên là một nha hoàn vô cùng thông minh lại hiểu ý Trương Lam Nguyệt. Những gì nàng(TLN) nói dù chỉ duy nhất một lần nhưng nàng(HH) đã thuộc lòng và nhớ rõ y như người đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Ngay cả kiếm pháp,dù Trương Lam Nguyệ mới làm mẫu một lần nàng đã có thể làm được y hệt,tuy lực không đủ,động tác cũng có chút chậm nhưng vẫn rất đáng khen. Điều này làm Trương Lam Nguyệt thấy như được an ủi phần nào,ít nhất,người mà nàng yêu quý có thể tự bảo vệ chính mình. Cả hai vẫn duy trì thói quen cũ,Huyên Huyên buổi sáng đến Thanh Khâu Phục,buổi tối lại đến Trúc Lâm Hiên luyện tập nên có hơi gầy đi còn Trương Lam Nguyệt cả sáng lẫn tối đều trong Trúc Quan Lâm bức độc,luyện tập nội công cung như một số thế võ cổ đại.
Đúng 15 ngày sau,Huyên Huyên khi mang thẩm ngoại đến cho Trương Lam Nguyệt thì kinh diễm hô lên,cả người run cần cập,không dám tin vào mắt mình nữa. Tiểu the nàng,người thay đổi rồi,chắc chắn là thay đổi rồi. Trương Lam Nguyệt nhíu mày nhìn vẻ mặt Huyên Huyên:"Em sao vậy? Trên mặt ta có dính gì sao mà em nhìn chằm chằm thế?". Huyên Huyên để đồ ăn xuống bàn,chạy đi lấy cái gương đồng cho Trương Lam Nguyệt,ngay cả Trương Lam nguyệt cũng kinh diễm nhìn vẻ mặt mình trong gương. Gương mặt này,thật không thể ngờ được,bốn từ khuynh quốc khuynh thành cũng không sao diễn đạt nổi. Đây thực sự là địa nữ nhân ngàm năm có một. Khuôn mặt tròn trịa,hai má hồng hồng,nước da trăng nõn,đôi lông mày dày như lá liễu,đôi môi ươn ướt như hút hồn người ta,còn cả đôi lam mâu tuyệt đẹp ánh lên đầy vẻ lạnh lùng mị hoặc. Phải nói,bốn từ "khuynh quốc khuynh thành" cũng không thể diễn tả nổi vẻ đẹp này,ngay cả Trương Lam Nguyệt mắc bệnh "miễn dịch" với sắc đẹp cũng không khỏi trầm trồ,khinh ngạt nhìn dung mạo khối thân thể này. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh,khuôn mặt khôi phục vài phần lạnh lẽo rồi bảo Huyên Huyên đi lấy cái mặt nạ da lần trước Triệu Nhược Phong đưa nàng. Huyên Huyên có chút kinh ngạc nhìn chiếc mặt nạ,nàng cũng hơi nhướng mày với nó.
Chiếc mặt nạ này,nếu nói thẳng ra thì chẳng khác nào dung mạo Thượng Quan Lam Nguyệt lúc trước,có điều sẹo có ít hơn làm Trương Lam Nguyệt cảm thán:"Thanh Hoa phái đúng là biến thái hết sức! Ngay cả thứ như này cũng có". Huyên Huyên cũng gật đầu phụ hoạ nàng
Đêm,trăng lại bị một đám mây mờ che khuất,cảnh vật lại yên tĩnh đến đáng sợ giống ngày đó. Trên nóc Vị Ương Hiên,một cánh bóng mờ nhẹ lướt rồi đáp xuống nhẹ nhàng không một tiếng động. Trương Lam Nguyệt mở mắt,lấy chiếc mặt nạ đeo vào rồi tuỳ tiện mặc một chiếc áo choàng,khuôn mặt lãnh băng từ từ tiến về phía cửa.
Triệu Nhược Phong thấy nàng vẫn mang khuôn mặt đầy sẹo đi ra thì không khỏi ngạc nhiên hỏi:"Không phải dược đã chữa lành khuôn mặt xấu xí đó? Sao lại mang mặt nạ để tự làm chính mình xấu đi?". Trương Lam Nguyệt vẫn thuỷ chung im lặng,một lúc lâu sau mới lên tiếng:"Dung mạo khuynh thành? Chỉ là khổ người ta mà thôi!". Triệu Nhược Phong thực sự sửng sốt nhìn nàng,trong đầu thực sự không tin. 15 ngày qua,nàng(TNP) đã điều tra về thân thế của nàng(TLN). Nàng ta,người được mệnh danh "nữ nhân tam thất" của Thượng Quan gia,không phải bởi nhưng vết sẹo chàng chịt kia khiến dung mạo trở thành khó ưa nên mới bị chê cười sao? Bây giờ lại thành nàng ta chê cười dung mạo thực sự của mình? Hay dung mạo thực sự của nàng cũng khó ưa không kém? Triệu Nhược Phong rối rắm nhìn Trương Lam Nguyệt,thật muốn tự mình lao đến kéo cái mặt nạ khi ra để xác thực nhưng biết mình chắc chắn sẽ không làm được nên nói:"Ta,có thể nhìn một chút,khuôn mặt thật của ngươi?"."Được"-Trương Lam Nguyệt miệng hiện lên một nụ cười hồ ly-"Nhưng phải đáp ứng ta một số chuyện". "Chuyện gì?". Trương Lam Nguyệt ngước mắt nhìn Triệu Nhược Phong vẫn một thân hắc y giữa ánh trăng mờ,môi nhẹ cong lên một đường hỏi:"Ngươi là gì ở Thanh Hoa phái?". Triệu Nhược Phong nhíu mày nhìn nàng nhưng cũng không chần chừ đáp:"Môn chủ". "Hảo. Ta muốn gia nhập Thanh Hoa phái mấy người".
Triệu Nhược Phong chấn động nhìn nàng,muốn hỏi tại sao nhưng lại thôi mà thay vào bằng một cái gật đầu:"Hảo,từ giờ nhưng là đệ tử của Triệu Nhược Phong Thanh Hoa môn chủ ta cũng như Thanh Hoa phái ta. Ngươi chuẩn bị đi,giờ ta sẽ đưa ngươi về môn phía ra mắt". "Khoan đã sư phụ,ta còn chuyện phải làm với Thượng Quan gia này,khi nào muốn trở về ta sẽ báo cho người"-Trương Lam Nguyệt âm thanh lạnh dần,tuy nhiên hai từ "sư phụ" lại tương đối ngọt ngào làm Triệu Nhược Phong thấy như bay lên chín tầng mây,gật đầu nó:"Vậy cứ ở lại đây đến khi nào ta đến đón đi,còn việc của con ở môn phía cho để ta lo". Trương Lam Nguyệt gật đầu,lấy tay bỏ chiếc mặt nạ ra,ngước lên một chút rồi đi vào,để mặc ai đó đang thất thần ở bên ngoài,mã mới nhớ ra mình có việc cần phải giải quyết hộ nàng.
Trương Lam Nguyệt trở lại giường,để cái mặt nạ lại chỗ cũ rồi chợp mắt. Nói là chợp mắt nhưng chỉ là nhắm mắt còn trong lòng vẫn canh cánh một số chuyện. Nàng biết,kể từ khoảng khắc đầu tiên của ngày mai,một hồi phong ba đã xuất hiện rồi.
Huyên Huyên cư nhiên là một nha hoàn vô cùng thông minh lại hiểu ý Trương Lam Nguyệt. Những gì nàng(TLN) nói dù chỉ duy nhất một lần nhưng nàng(HH) đã thuộc lòng và nhớ rõ y như người đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Ngay cả kiếm pháp,dù Trương Lam Nguyệ mới làm mẫu một lần nàng đã có thể làm được y hệt,tuy lực không đủ,động tác cũng có chút chậm nhưng vẫn rất đáng khen. Điều này làm Trương Lam Nguyệt thấy như được an ủi phần nào,ít nhất,người mà nàng yêu quý có thể tự bảo vệ chính mình. Cả hai vẫn duy trì thói quen cũ,Huyên Huyên buổi sáng đến Thanh Khâu Phục,buổi tối lại đến Trúc Lâm Hiên luyện tập nên có hơi gầy đi còn Trương Lam Nguyệt cả sáng lẫn tối đều trong Trúc Quan Lâm bức độc,luyện tập nội công cung như một số thế võ cổ đại.
Đúng ngày sau,Huyên Huyên khi mang thẩm ngoại đến cho Trương Lam Nguyệt thì kinh diễm hô lên,cả người run cần cập,không dám tin vào mắt mình nữa. Tiểu the nàng,người thay đổi rồi,chắc chắn là thay đổi rồi. Trương Lam Nguyệt nhíu mày nhìn vẻ mặt Huyên Huyên:"Em sao vậy? Trên mặt ta có dính gì sao mà em nhìn chằm chằm thế?". Huyên Huyên để đồ ăn xuống bàn,chạy đi lấy cái gương đồng cho Trương Lam Nguyệt,ngay cả Trương Lam nguyệt cũng kinh diễm nhìn vẻ mặt mình trong gương. Gương mặt này,thật không thể ngờ được,bốn từ khuynh quốc khuynh thành cũng không sao diễn đạt nổi. Đây thực sự là địa nữ nhân ngàm năm có một. Khuôn mặt tròn trịa,hai má hồng hồng,nước da trăng nõn,đôi lông mày dày như lá liễu,đôi môi ươn ướt như hút hồn người ta,còn cả đôi lam mâu tuyệt đẹp ánh lên đầy vẻ lạnh lùng mị hoặc. Phải nói,bốn từ "khuynh quốc khuynh thành" cũng không thể diễn tả nổi vẻ đẹp này,ngay cả Trương Lam Nguyệt mắc bệnh "miễn dịch" với sắc đẹp cũng không khỏi trầm trồ,khinh ngạt nhìn dung mạo khối thân thể này. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh,khuôn mặt khôi phục vài phần lạnh lẽo rồi bảo Huyên Huyên đi lấy cái mặt nạ da lần trước Triệu Nhược Phong đưa nàng. Huyên Huyên có chút kinh ngạc nhìn chiếc mặt nạ,nàng cũng hơi nhướng mày với nó.
Chiếc mặt nạ này,nếu nói thẳng ra thì chẳng khác nào dung mạo Thượng Quan Lam Nguyệt lúc trước,có điều sẹo có ít hơn làm Trương Lam Nguyệt cảm thán:"Thanh Hoa phái đúng là biến thái hết sức! Ngay cả thứ như này cũng có". Huyên Huyên cũng gật đầu phụ hoạ nàng
Đêm,trăng lại bị một đám mây mờ che khuất,cảnh vật lại yên tĩnh đến đáng sợ giống ngày đó. Trên nóc Vị Ương Hiên,một cánh bóng mờ nhẹ lướt rồi đáp xuống nhẹ nhàng không một tiếng động. Trương Lam Nguyệt mở mắt,lấy chiếc mặt nạ đeo vào rồi tuỳ tiện mặc một chiếc áo choàng,khuôn mặt lãnh băng từ từ tiến về phía cửa.
Triệu Nhược Phong thấy nàng vẫn mang khuôn mặt đầy sẹo đi ra thì không khỏi ngạc nhiên hỏi:"Không phải dược đã chữa lành khuôn mặt xấu xí đó? Sao lại mang mặt nạ để tự làm chính mình xấu đi?". Trương Lam Nguyệt vẫn thuỷ chung im lặng,một lúc lâu sau mới lên tiếng:"Dung mạo khuynh thành? Chỉ là khổ người ta mà thôi!". Triệu Nhược Phong thực sự sửng sốt nhìn nàng,trong đầu thực sự không tin. ngày qua,nàng(TNP) đã điều tra về thân thế của nàng(TLN). Nàng ta,người được mệnh danh "nữ nhân tam thất" của Thượng Quan gia,không phải bởi nhưng vết sẹo chàng chịt kia khiến dung mạo trở thành khó ưa nên mới bị chê cười sao? Bây giờ lại thành nàng ta chê cười dung mạo thực sự của mình? Hay dung mạo thực sự của nàng cũng khó ưa không kém? Triệu Nhược Phong rối rắm nhìn Trương Lam Nguyệt,thật muốn tự mình lao đến kéo cái mặt nạ khi ra để xác thực nhưng biết mình chắc chắn sẽ không làm được nên nói:"Ta,có thể nhìn một chút,khuôn mặt thật của ngươi?"."Được"-Trương Lam Nguyệt miệng hiện lên một nụ cười hồ ly-"Nhưng phải đáp ứng ta một số chuyện". "Chuyện gì?". Trương Lam Nguyệt ngước mắt nhìn Triệu Nhược Phong vẫn một thân hắc y giữa ánh trăng mờ,môi nhẹ cong lên một đường hỏi:"Ngươi là gì ở Thanh Hoa phái?". Triệu Nhược Phong nhíu mày nhìn nàng nhưng cũng không chần chừ đáp:"Môn chủ". "Hảo. Ta muốn gia nhập Thanh Hoa phái mấy người".
Triệu Nhược Phong chấn động nhìn nàng,muốn hỏi tại sao nhưng lại thôi mà thay vào bằng một cái gật đầu:"Hảo,từ giờ nhưng là đệ tử của Triệu Nhược Phong Thanh Hoa môn chủ ta cũng như Thanh Hoa phái ta. Ngươi chuẩn bị đi,giờ ta sẽ đưa ngươi về môn phía ra mắt". "Khoan đã sư phụ,ta còn chuyện phải làm với Thượng Quan gia này,khi nào muốn trở về ta sẽ báo cho người"-Trương Lam Nguyệt âm thanh lạnh dần,tuy nhiên hai từ "sư phụ" lại tương đối ngọt ngào làm Triệu Nhược Phong thấy như bay lên chín tầng mây,gật đầu nó:"Vậy cứ ở lại đây đến khi nào ta đến đón đi,còn việc của con ở môn phía cho để ta lo". Trương Lam Nguyệt gật đầu,lấy tay bỏ chiếc mặt nạ ra,ngước lên một chút rồi đi vào,để mặc ai đó đang thất thần ở bên ngoài,mã mới nhớ ra mình có việc cần phải giải quyết hộ nàng.
Trương Lam Nguyệt trở lại giường,để cái mặt nạ lại chỗ cũ rồi chợp mắt. Nói là chợp mắt nhưng chỉ là nhắm mắt còn trong lòng vẫn canh cánh một số chuyện. Nàng biết,kể từ khoảng khắc đầu tiên của ngày mai,một hồi phong ba đã xuất hiện rồi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Huyên Huyên cư nhiên là một nha hoàn vô cùng thông minh lại hiểu ý Trương Lam Nguyệt. Những gì nàng(TLN) nói dù chỉ duy nhất một lần nhưng nàng(HH) đã thuộc lòng và nhớ rõ y như người đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần. Ngay cả kiếm pháp,dù Trương Lam Nguyệ mới làm mẫu một lần nàng đã có thể làm được y hệt,tuy lực không đủ,động tác cũng có chút chậm nhưng vẫn rất đáng khen. Điều này làm Trương Lam Nguyệt thấy như được an ủi phần nào,ít nhất,người mà nàng yêu quý có thể tự bảo vệ chính mình. Cả hai vẫn duy trì thói quen cũ,Huyên Huyên buổi sáng đến Thanh Khâu Phục,buổi tối lại đến Trúc Lâm Hiên luyện tập nên có hơi gầy đi còn Trương Lam Nguyệt cả sáng lẫn tối đều trong Trúc Quan Lâm bức độc,luyện tập nội công cung như một số thế võ cổ đại.
Đúng 15 ngày sau,Huyên Huyên khi mang thẩm ngoại đến cho Trương Lam Nguyệt thì kinh diễm hô lên,cả người run cần cập,không dám tin vào mắt mình nữa. Tiểu the nàng,người thay đổi rồi,chắc chắn là thay đổi rồi. Trương Lam Nguyệt nhíu mày nhìn vẻ mặt Huyên Huyên:"Em sao vậy? Trên mặt ta có dính gì sao mà em nhìn chằm chằm thế?". Huyên Huyên để đồ ăn xuống bàn,chạy đi lấy cái gương đồng cho Trương Lam Nguyệt,ngay cả Trương Lam nguyệt cũng kinh diễm nhìn vẻ mặt mình trong gương. Gương mặt này,thật không thể ngờ được,bốn từ khuynh quốc khuynh thành cũng không sao diễn đạt nổi. Đây thực sự là địa nữ nhân ngàm năm có một. Khuôn mặt tròn trịa,hai má hồng hồng,nước da trăng nõn,đôi lông mày dày như lá liễu,đôi môi ươn ướt như hút hồn người ta,còn cả đôi lam mâu tuyệt đẹp ánh lên đầy vẻ lạnh lùng mị hoặc. Phải nói,bốn từ "khuynh quốc khuynh thành" cũng không thể diễn tả nổi vẻ đẹp này,ngay cả Trương Lam Nguyệt mắc bệnh "miễn dịch" với sắc đẹp cũng không khỏi trầm trồ,khinh ngạt nhìn dung mạo khối thân thể này. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh,khuôn mặt khôi phục vài phần lạnh lẽo rồi bảo Huyên Huyên đi lấy cái mặt nạ da lần trước Triệu Nhược Phong đưa nàng. Huyên Huyên có chút kinh ngạc nhìn chiếc mặt nạ,nàng cũng hơi nhướng mày với nó.
Chiếc mặt nạ này,nếu nói thẳng ra thì chẳng khác nào dung mạo Thượng Quan Lam Nguyệt lúc trước,có điều sẹo có ít hơn làm Trương Lam Nguyệt cảm thán:"Thanh Hoa phái đúng là biến thái hết sức! Ngay cả thứ như này cũng có". Huyên Huyên cũng gật đầu phụ hoạ nàng
Đêm,trăng lại bị một đám mây mờ che khuất,cảnh vật lại yên tĩnh đến đáng sợ giống ngày đó. Trên nóc Vị Ương Hiên,một cánh bóng mờ nhẹ lướt rồi đáp xuống nhẹ nhàng không một tiếng động. Trương Lam Nguyệt mở mắt,lấy chiếc mặt nạ đeo vào rồi tuỳ tiện mặc một chiếc áo choàng,khuôn mặt lãnh băng từ từ tiến về phía cửa.
Triệu Nhược Phong thấy nàng vẫn mang khuôn mặt đầy sẹo đi ra thì không khỏi ngạc nhiên hỏi:"Không phải dược đã chữa lành khuôn mặt xấu xí đó? Sao lại mang mặt nạ để tự làm chính mình xấu đi?". Trương Lam Nguyệt vẫn thuỷ chung im lặng,một lúc lâu sau mới lên tiếng:"Dung mạo khuynh thành? Chỉ là khổ người ta mà thôi!". Triệu Nhược Phong thực sự sửng sốt nhìn nàng,trong đầu thực sự không tin. 15 ngày qua,nàng(TNP) đã điều tra về thân thế của nàng(TLN). Nàng ta,người được mệnh danh "nữ nhân tam thất" của Thượng Quan gia,không phải bởi nhưng vết sẹo chàng chịt kia khiến dung mạo trở thành khó ưa nên mới bị chê cười sao? Bây giờ lại thành nàng ta chê cười dung mạo thực sự của mình? Hay dung mạo thực sự của nàng cũng khó ưa không kém? Triệu Nhược Phong rối rắm nhìn Trương Lam Nguyệt,thật muốn tự mình lao đến kéo cái mặt nạ khi ra để xác thực nhưng biết mình chắc chắn sẽ không làm được nên nói:"Ta,có thể nhìn một chút,khuôn mặt thật của ngươi?"."Được"-Trương Lam Nguyệt miệng hiện lên một nụ cười hồ ly-"Nhưng phải đáp ứng ta một số chuyện". "Chuyện gì?". Trương Lam Nguyệt ngước mắt nhìn Triệu Nhược Phong vẫn một thân hắc y giữa ánh trăng mờ,môi nhẹ cong lên một đường hỏi:"Ngươi là gì ở Thanh Hoa phái?". Triệu Nhược Phong nhíu mày nhìn nàng nhưng cũng không chần chừ đáp:"Môn chủ". "Hảo. Ta muốn gia nhập Thanh Hoa phái mấy người".
Triệu Nhược Phong chấn động nhìn nàng,muốn hỏi tại sao nhưng lại thôi mà thay vào bằng một cái gật đầu:"Hảo,từ giờ nhưng là đệ tử của Triệu Nhược Phong Thanh Hoa môn chủ ta cũng như Thanh Hoa phái ta. Ngươi chuẩn bị đi,giờ ta sẽ đưa ngươi về môn phía ra mắt". "Khoan đã sư phụ,ta còn chuyện phải làm với Thượng Quan gia này,khi nào muốn trở về ta sẽ báo cho người"-Trương Lam Nguyệt âm thanh lạnh dần,tuy nhiên hai từ "sư phụ" lại tương đối ngọt ngào làm Triệu Nhược Phong thấy như bay lên chín tầng mây,gật đầu nó:"Vậy cứ ở lại đây đến khi nào ta đến đón đi,còn việc của con ở môn phía cho để ta lo". Trương Lam Nguyệt gật đầu,lấy tay bỏ chiếc mặt nạ ra,ngước lên một chút rồi đi vào,để mặc ai đó đang thất thần ở bên ngoài,mã mới nhớ ra mình có việc cần phải giải quyết hộ nàng.
Trương Lam Nguyệt trở lại giường,để cái mặt nạ lại chỗ cũ rồi chợp mắt. Nói là chợp mắt nhưng chỉ là nhắm mắt còn trong lòng vẫn canh cánh một số chuyện. Nàng biết,kể từ khoảng khắc đầu tiên của ngày mai,một hồi phong ba đã xuất hiện rồi.