Lúc đã dừng lại, ta nghi hoặc nhìn hắn. Nhưng hắn bịt mặt nên không biết là ai “Là công công phải không?” Ta thật cẩn thận hỏi.
“Hừ! Đừng có lên tiếng”
“Ngươi không phải công công, ngươi là ai?” Giọng nói này không phải của công công, ta đột nhiên hắng giọng kêu to.
“Chết tiệt” Hắn đưa tay ra che lấy miệng ta.
Bên ngoài vang lên tiếng của đám binh lính “Đại nhân, hình như chúng đã trốn vào tẩm cung của công chúa, làm sao bây giờ? Phải xông vào ạ?”
“Đi vào.” Nhận được mệnh lệnh, binh lính đều vọt thẳng vào trong.
Bây giờ ta đang ở trên cây với hắn, cẩn trọng quan sát tình huống bên dưới.
Đèn trong tẩm cung công chúa được thắp lên, đi ra đầu tiên là nha hoàn tiểu Lan : “To gan!”
“Đây là tẩm cung công chúa, ai cho các ngươi tự ý xông vào?”
“Thuộc hạ nhìn thấy có hai tên ám sát Hoàng thượng chạy vào chỗ này, vì an toàn của công chúa nên xin phép cô cho chúng ta lục soát.”
“Hoàng huynh, có chuyện gì à?” Sau đó công chúa cũng đi ra, khoác chiếc áo choàng đơn giản, vẻ mặt lo âu.
“Đúng vậy, nhưng mà cũng không có gì đáng lo ngại, Hoàng thượng đã hạ lệnh phải bắt bằng được hắn, nếu không cái đầu của chúng thần cũng khó giữ, công chúa”
“Vậy được rồi, ngươi nhanh nhanh lên, chớ quấy rầy ta nghỉ ngơi”.
“Tạ công chúa! Mau lục soát”.
Người ngựa bên dưới đều mang theo bó đuốc sáng rực, một canh giờ trôi qua.
“Đại nhân, không thấy người nào cả”.
Vẻ mặt tên đại nhân kia có chút ngượng nghịu. Trong lòng hiểu được, nếu không bắt được người hắn sẽ phải chết, bây giờ hắn nhìn lên cây“ Tìm thêm người trèo lên cây cho ta” Hắn chỉ vào hướng chúng ta mà hô to.
Cái gì? Ta căng thẳng nắm chặt tay lại, trán không ngừng đổ mồ hôi, nhìn mấy tên lính bên dưới đang đi lên, người áo đen phía sau cũng rất lo lắng, nắm lấy tay ta càng chặt, trời ta không thể thở được!
“A, đại nhân, kẻ mặc áo đen ở trên kia”
“Mau, đuổi theo”.
Ta cũng không biết chỗ đó lại có thêm một người mặc áo đen, thành công dụ đám binh lính đi mất, mấy người đang trèo lên cây cũng đều bò xuống để đuổi theo.
Ta và hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm ta phi thân, lần này đáp xuống phòng ngủ của ta.
Hắn biết ta sao?
Vừa xuống đất ta liền hỏi: “Ngươi là ai?”
Hắn cười cười “Chính là người cậu cứu mạng ngày hôm qua, ha ha”.
“Là anh! Hôm qua anh dạy long trảo thủ không phải đã triệt binh rồi sao, sao bây giờ lại chạy tới cứu tôi?”
“Triệt binh là gì?”
“Triệt binh là chỉ anh với tôi không can hệ tới nhau nữa.”
“Ồ…sao cậu cứ thích dùng mấy từ khó hiểu thế.”
“Anh, rốt cuộc có nói anh là ai hay không?”
“Ha ha…đừng nóng, cậu sẽ biết nhanh thôi”.
Bỗng nhiên có một bóng đen vọt vào, nhanh chóng chắn ở trước cửa, vội đóng cửa sau đó vén khăn che mặt ra. Là Vi Tiểu Bảo.
Thấy ông ta quỳ một gối xuống: “Tham kiến thiếu chủ”.
Thiếu chủ? “Rốt cuộc anh là ai hả?”
Hắn cởi khăn che mặt xuống, ta kinh ngạc nhìn hắn, kích động hô lên “Mỹ nam tử!” Oa, đúng là vị nam tử đã từng gặp qua ở trong thanh lâu rồi.
“Tiểu Đông tử, không được vô lễ với thiếu chủ”.
“Thiếu chủ? Công công, anh ta là ai vậy? Sao ông lại gọi là thiếu chủ?” Ta hỏi hắn hai lần mà hắn cũng không trả lời, đành phải hỏi Vi Tiểu Bảo vậy.
“Người chính là nhi tử sót lại của Hoàng thượng tiền triều, tên là Hoàng Thượng Nhân”.
Cái gì??? Ta kinh ngạc nói không ra lời, hoá ra hắn lại có thân phận cao quý, à không, là nguy hiểm mới đúng.
“Thiếu chủ, người đừng hành động nguy hiểm như thế, lỡ như xảy ra chuyện gì ta có lấy cái chết cũng không đủ tạ tội đâu.”
“Ta biết rồi, lần sau sẽ cẩn thận, cậu tên là tiểu Đông tử?”
“A, dạ”
“Cậu có nhìn thấy trên người Hoàng thượng có long châu không?”
“Dạ, trên người Hoàng thượng đúng là có long châu”. Nhắc đến Hoàng thượng, ta liền lập tức nhớ đến hai cánh tay kia, trời ạ, mặt ta đỏ ửng, máu mũi nhanh chóng chảy ra, ta lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên đó, lần đầu tiên, không được, đừng có chảy, ta lập tức lấy tay che cái mũi lại.
“Cậu…cậu làm sao vậy?” Mỹ nam tử thấy ta bịt mũi, trên quần áo lại có máu, “Cậu bị thương?”
“Không phải…” Ta còn nói chưa xong, hắn đã điểm huyệt cầm máu cho ta, sau đó vận công trị thương. Nhưng hoàn toàn ngược lại, máu đổ ra, sau khi hắn vận công thì càng thúc giục máu tuần hoàn mạnh hơn. Làm cho máu mũi ta như cái đập nước bị hỏng, không ngừng đổ ra, chảy tới ba ngày ba đêm. Ba ngày đó ta chỉ có ngồi yên cầm một chậu toàn máu! Đáng ghét……đúng là trời không thương ta gì cả.
Lúc đã dừng lại, ta nghi hoặc nhìn hắn. Nhưng hắn bịt mặt nên không biết là ai “Là công công phải không?” Ta thật cẩn thận hỏi.
“Hừ! Đừng có lên tiếng”
“Ngươi không phải công công, ngươi là ai?” Giọng nói này không phải của công công, ta đột nhiên hắng giọng kêu to.
“Chết tiệt” Hắn đưa tay ra che lấy miệng ta.
Bên ngoài vang lên tiếng của đám binh lính “Đại nhân, hình như chúng đã trốn vào tẩm cung của công chúa, làm sao bây giờ? Phải xông vào ạ?”
“Đi vào.” Nhận được mệnh lệnh, binh lính đều vọt thẳng vào trong.
Bây giờ ta đang ở trên cây với hắn, cẩn trọng quan sát tình huống bên dưới.
Đèn trong tẩm cung công chúa được thắp lên, đi ra đầu tiên là nha hoàn tiểu Lan : “To gan!”
“Đây là tẩm cung công chúa, ai cho các ngươi tự ý xông vào?”
“Thuộc hạ nhìn thấy có hai tên ám sát Hoàng thượng chạy vào chỗ này, vì an toàn của công chúa nên xin phép cô cho chúng ta lục soát.”
“Hoàng huynh, có chuyện gì à?” Sau đó công chúa cũng đi ra, khoác chiếc áo choàng đơn giản, vẻ mặt lo âu.
“Đúng vậy, nhưng mà cũng không có gì đáng lo ngại, Hoàng thượng đã hạ lệnh phải bắt bằng được hắn, nếu không cái đầu của chúng thần cũng khó giữ, công chúa”
“Vậy được rồi, ngươi nhanh nhanh lên, chớ quấy rầy ta nghỉ ngơi”.
“Tạ công chúa! Mau lục soát”.
Người ngựa bên dưới đều mang theo bó đuốc sáng rực, một canh giờ trôi qua.
“Đại nhân, không thấy người nào cả”.
Vẻ mặt tên đại nhân kia có chút ngượng nghịu. Trong lòng hiểu được, nếu không bắt được người hắn sẽ phải chết, bây giờ hắn nhìn lên cây“ Tìm thêm người trèo lên cây cho ta” Hắn chỉ vào hướng chúng ta mà hô to.
Cái gì? Ta căng thẳng nắm chặt tay lại, trán không ngừng đổ mồ hôi, nhìn mấy tên lính bên dưới đang đi lên, người áo đen phía sau cũng rất lo lắng, nắm lấy tay ta càng chặt, trời ta không thể thở được!
“A, đại nhân, kẻ mặc áo đen ở trên kia”
“Mau, đuổi theo”.
Ta cũng không biết chỗ đó lại có thêm một người mặc áo đen, thành công dụ đám binh lính đi mất, mấy người đang trèo lên cây cũng đều bò xuống để đuổi theo.
Ta và hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm ta phi thân, lần này đáp xuống phòng ngủ của ta.
Hắn biết ta sao?
Vừa xuống đất ta liền hỏi: “Ngươi là ai?”
Hắn cười cười “Chính là người cậu cứu mạng ngày hôm qua, ha ha”.
“Là anh! Hôm qua anh dạy long trảo thủ không phải đã triệt binh rồi sao, sao bây giờ lại chạy tới cứu tôi?”
“Triệt binh là gì?”
“Triệt binh là chỉ anh với tôi không can hệ tới nhau nữa.”
“Ồ…sao cậu cứ thích dùng mấy từ khó hiểu thế.”
“Anh, rốt cuộc có nói anh là ai hay không?”
“Ha ha…đừng nóng, cậu sẽ biết nhanh thôi”.
Bỗng nhiên có một bóng đen vọt vào, nhanh chóng chắn ở trước cửa, vội đóng cửa sau đó vén khăn che mặt ra. Là Vi Tiểu Bảo.
Thấy ông ta quỳ một gối xuống: “Tham kiến thiếu chủ”.
Thiếu chủ? “Rốt cuộc anh là ai hả?”
Hắn cởi khăn che mặt xuống, ta kinh ngạc nhìn hắn, kích động hô lên “Mỹ nam tử!” Oa, đúng là vị nam tử đã từng gặp qua ở trong thanh lâu rồi.
“Tiểu Đông tử, không được vô lễ với thiếu chủ”.
“Thiếu chủ? Công công, anh ta là ai vậy? Sao ông lại gọi là thiếu chủ?” Ta hỏi hắn hai lần mà hắn cũng không trả lời, đành phải hỏi Vi Tiểu Bảo vậy.
“Người chính là nhi tử sót lại của Hoàng thượng tiền triều, tên là Hoàng Thượng Nhân”.
Cái gì??? Ta kinh ngạc nói không ra lời, hoá ra hắn lại có thân phận cao quý, à không, là nguy hiểm mới đúng.
“Thiếu chủ, người đừng hành động nguy hiểm như thế, lỡ như xảy ra chuyện gì ta có lấy cái chết cũng không đủ tạ tội đâu.”
“Ta biết rồi, lần sau sẽ cẩn thận, cậu tên là tiểu Đông tử?”
“A, dạ”
“Cậu có nhìn thấy trên người Hoàng thượng có long châu không?”
“Dạ, trên người Hoàng thượng đúng là có long châu”. Nhắc đến Hoàng thượng, ta liền lập tức nhớ đến hai cánh tay kia, trời ạ, mặt ta đỏ ửng, máu mũi nhanh chóng chảy ra, ta lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên đó, lần đầu tiên, không được, đừng có chảy, ta lập tức lấy tay che cái mũi lại.
“Cậu…cậu làm sao vậy?” Mỹ nam tử thấy ta bịt mũi, trên quần áo lại có máu, “Cậu bị thương?”
“Không phải…” Ta còn nói chưa xong, hắn đã điểm huyệt cầm máu cho ta, sau đó vận công trị thương. Nhưng hoàn toàn ngược lại, máu đổ ra, sau khi hắn vận công thì càng thúc giục máu tuần hoàn mạnh hơn. Làm cho máu mũi ta như cái đập nước bị hỏng, không ngừng đổ ra, chảy tới ba ngày ba đêm. Ba ngày đó ta chỉ có ngồi yên cầm một chậu toàn máu! Đáng ghét……đúng là trời không thương ta gì cả.