“Hoàng thượng!” Ta kinh sợ nhìn hắn, hắn đi lại xung quanh ta không ngừng, đã vậy lại chẳng thèm nói câu gì.
Bỗng nhiên hắn ôm lấy ta “Vân nhi, trẫm làm gì mà nàng lại sợ hãi thế kia?”
“Thiếp… tại thiếp nhất thời gặp hoàng thượng nên hơi ngạc nhiên chút thôi.”
“Ngạc nhiên…ha ha ha. Thật vậy à, lần đầu tiên nàng nhìn thấy trẫm đã không kinh ngạc thì thôi, cớ sao bây giờ nàng lại thế. Nàng với công chúa ban đêm không ngủ lại chạy đến hậu cung làm gì?” Hắn dùng tay ôm chặt lấy ta.
Hắn biết sao?
“Thiếp…Thiếp.” Đến nửa câu ta cũng không thể nói được chỉ biết im lặng mà nhìn hắn. Rốt cuộc hắn muốn gì đây.
Hắn bế ta lại gần giường, sau đó đặt ta xuống
Giường? Không phải chứ, ta hoảng sợ nhìn hắn, hắn muốn làm gì?
“Ha ha… Nàng cho là trẫm không biết gì chắc? Nàng không phải là Vân nhi!” Hắn dùng tay tóm lấy cổ ta “Nói mau! Nàng là ai?”
Càng lúc ta càng không thở được, hắn muốn giết ta sao? Thời khắc ta nghĩ bản thân mình sắp chết thì ta lại thấy hắn từ từ cúi xuống hôn ta.
Nụ hôn đầu tiên của ta… sao lại có thể mất đi trong tình huống này cơ chứ. Nụ hôn mà ta đã cố gắng gìn giữ cho người tình trong mộng mà lại để mất đi thế này sao, ta đau khổ giãy dụa. Ta càng giãy dụa thì hắn lại càng hôn ta mãnh liệt hơn.
Tại sao? Tại sao hắn phải làm như vậy?
Trong lúc giãy dụa ta vô tình đã xé rách long bào của hắn, làm lộ ra long châu, vừa thấy long châu ta đưa tay giật lấy sau đó ném xuống dưới rồi lợi dụng sơ hở tung ra tuyệt chiêu rồng ôm trứng để bắt lấy.
Không với tới ư? Nhìn hoàng thượng mà ta chỉ muốn giết chết hắn ngay lập tức, hắn lộ ra nụ cười nham hiểm “Hoá ra tên tiểu tặc muốn hành thích trẫm quả nhiên chính là nàng.”
Thảm rồi…Từ trước tới giờ ta trộm gà trộm vịt còn được, đời nào lại đi trộm mấy cái thứ này, mà cũng chẳng phải là thứ bình thường, long châu mới khổ chứ. Nếu là cái khác thì có phải là đã đơn giản hơn rồi không.
“Haha… chỉ là mấy chiêu thức bình thường thôi mà, hoàng thượng sẽ không so đo với tiểu nữ chứ, đại nhân đại lượng tí đi mà.” Ta cười làm huề với hắn.
“Thật không? Hahaha.”
“A! Ngài…” Hắn đưa tay tháo bỏ y phục làm lộ ra một phần ngực của ta.
“Trẫm chỉ muốn nhìn một chút thôi mà, có gì không được sao, hơn nữa thân phận của nàng bây giờ lại là phi tử của ta, chẳng lẽ lại sợ ta nhìn thấy?” Nói xong hắn lại tiếp tục cởi y phục, đè ta xuống giường, một tay thì giữ lấy tay ta, tay kia thì sỗ sàng hướng về phía ta. Cơ hội đã đến.
Ta dùng tay còn lại đánh lén hắn, “A!..”
Nghe hắn hét lên một tiếng, đánh lén thành công a! Tay cầm long châu, nhân cơ hội ta dùng sức xoay người “A..”
Tốt lắm, thấy hai tay hắn đã chuyển xuống phía dưới, ta dùng sức nâng chân tặng cho hắn một đá sau đó nhảy xuống giường trốn khỏi phòng.
Đằng sau vang lên: “Người đâu, bắt lấy nàng cho ta.”
Vừa nghe thấy ý chỉ một đám người từ đâu xuất hiện đuổi theo ta, đông vô số kể thật là khủng khiếp quá.
“Hoàng thượng!” Ta kinh sợ nhìn hắn, hắn đi lại xung quanh ta không ngừng, đã vậy lại chẳng thèm nói câu gì.
Bỗng nhiên hắn ôm lấy ta “Vân nhi, trẫm làm gì mà nàng lại sợ hãi thế kia?”
“Thiếp… tại thiếp nhất thời gặp hoàng thượng nên hơi ngạc nhiên chút thôi.”
“Ngạc nhiên…ha ha ha. Thật vậy à, lần đầu tiên nàng nhìn thấy trẫm đã không kinh ngạc thì thôi, cớ sao bây giờ nàng lại thế. Nàng với công chúa ban đêm không ngủ lại chạy đến hậu cung làm gì?” Hắn dùng tay ôm chặt lấy ta.
Hắn biết sao?
“Thiếp…Thiếp.” Đến nửa câu ta cũng không thể nói được chỉ biết im lặng mà nhìn hắn. Rốt cuộc hắn muốn gì đây.
Hắn bế ta lại gần giường, sau đó đặt ta xuống
Giường? Không phải chứ, ta hoảng sợ nhìn hắn, hắn muốn làm gì?
“Ha ha… Nàng cho là trẫm không biết gì chắc? Nàng không phải là Vân nhi!” Hắn dùng tay tóm lấy cổ ta “Nói mau! Nàng là ai?”
Càng lúc ta càng không thở được, hắn muốn giết ta sao? Thời khắc ta nghĩ bản thân mình sắp chết thì ta lại thấy hắn từ từ cúi xuống hôn ta.
Nụ hôn đầu tiên của ta… sao lại có thể mất đi trong tình huống này cơ chứ. Nụ hôn mà ta đã cố gắng gìn giữ cho người tình trong mộng mà lại để mất đi thế này sao, ta đau khổ giãy dụa. Ta càng giãy dụa thì hắn lại càng hôn ta mãnh liệt hơn.
Tại sao? Tại sao hắn phải làm như vậy?
Trong lúc giãy dụa ta vô tình đã xé rách long bào của hắn, làm lộ ra long châu, vừa thấy long châu ta đưa tay giật lấy sau đó ném xuống dưới rồi lợi dụng sơ hở tung ra tuyệt chiêu rồng ôm trứng để bắt lấy.
Không với tới ư? Nhìn hoàng thượng mà ta chỉ muốn giết chết hắn ngay lập tức, hắn lộ ra nụ cười nham hiểm “Hoá ra tên tiểu tặc muốn hành thích trẫm quả nhiên chính là nàng.”
Thảm rồi…Từ trước tới giờ ta trộm gà trộm vịt còn được, đời nào lại đi trộm mấy cái thứ này, mà cũng chẳng phải là thứ bình thường, long châu mới khổ chứ. Nếu là cái khác thì có phải là đã đơn giản hơn rồi không.
“Haha… chỉ là mấy chiêu thức bình thường thôi mà, hoàng thượng sẽ không so đo với tiểu nữ chứ, đại nhân đại lượng tí đi mà.” Ta cười làm huề với hắn.
“Thật không? Hahaha.”
“A! Ngài…” Hắn đưa tay tháo bỏ y phục làm lộ ra một phần ngực của ta.
“Trẫm chỉ muốn nhìn một chút thôi mà, có gì không được sao, hơn nữa thân phận của nàng bây giờ lại là phi tử của ta, chẳng lẽ lại sợ ta nhìn thấy?” Nói xong hắn lại tiếp tục cởi y phục, đè ta xuống giường, một tay thì giữ lấy tay ta, tay kia thì sỗ sàng hướng về phía ta. Cơ hội đã đến.
Ta dùng tay còn lại đánh lén hắn, “A!..”
Nghe hắn hét lên một tiếng, đánh lén thành công a! Tay cầm long châu, nhân cơ hội ta dùng sức xoay người “A..”
Tốt lắm, thấy hai tay hắn đã chuyển xuống phía dưới, ta dùng sức nâng chân tặng cho hắn một đá sau đó nhảy xuống giường trốn khỏi phòng.
Đằng sau vang lên: “Người đâu, bắt lấy nàng cho ta.”
Vừa nghe thấy ý chỉ một đám người từ đâu xuất hiện đuổi theo ta, đông vô số kể thật là khủng khiếp quá.