“Đừng lo, là nhà của ta”.
“Nhà ngươi?” Ta rất muốn mở mắt nhìn nhưng nếu mở ra sẽ rất đau. Không biết tên Đông Phương Bất Bại kia rải cái gì nữa…
“Đừng nóng vội, ha ha, người đó không những cô muốn gặp mà còn càng muốn gặp cô nữa kia”
Người muốn gặp ta? Là ai? Người duy nhất hiện ra trong đầu ta là….Công Tôn Hiệp!
Không phải ta…ta…ta đã là yêu một người ngay tới bộ dạng ra sao cũng không biết đấy chứ?
“Tướng công, chàng đã về rồi”.
Nghe thấy giọng nhỏ nhẹ của thiếu nữ, có phải là người ta quen không?
“Ừ, nàng nhìn xem ra đưa ai về này?”
“‘Cô ta’ là ai?” Mặt thì trắng toát, không nhận ra là nam hay nữ, còn ôm một đứa bé nữa. “Cô ta sẽ không là nữ nhân bên ngoài của chàng đấy chứ? Hừ…A…còn có cả con kia đấy! Có phải chàng làm chuyện gì có lỗi với thiếp không? Chàng nói đi”
“Thê tử đại nhân, nàng hiểu lầm rồi, cô ta xấu như thế, ta nào có dám chứ”.
“Xấu? Cô ấy là..” Giọng của thiếu phụ hơi run run.
“Này! Hai người nói đủ chưa, giờ mắt tôi đau quá, mau mau giúp tôi rửa sạch trước hẵn” Thật không chịu nổi việc bọn họ coi ta như không khí, rốt cuộc thốt lên.
“A…suýt chút nữa đã quên mất cô rồi, nương tử, nàng giúp cô ta bế đứa nhỏ, ta đi rửa mắt cho cô ta”.
Thiếu phụ dè dặt đón lấy đứa nhỏ trên tay ta.
Đi tới một cái lu to, sau đó “Bụp…bụp…” Hắn lại dám túm lấy đầu ta dúi xuống! Một lần! Hai lần! Ba lần! Ta sắp ngạt thở rồi!!!!!!
“Này…ngươi làm gì thế hả? Ngươi muốn dìm ta chết đuối sao?” Rốt cuộc đầu cũng được kéo lên, nhưng một giây sau ta lại bị kích động.”Ông…ông là…Mã đại hán”
“Đúng, ha ha, thích khách ngốc nhất, chúng ta lại tái ngộ rồi”.
Chính là hắn! Cái kẻ đã “tống” ta vào cung.
“Ông còn dám xuất hiện trước mặt tôi! Nếu không vì ông bắt tôi làm thích khách, tôi đã không phải vào cung rồi, lại càng không gặp phải…gặp phải…” Lắm chuyện thê thảm như vậy…Nhớ tới những ngày trong hoàng cung ta lập tức trút hết ấm ức ra “Hu..A…hu hu hu… ông là kẻ chết tiệt…ông có biết tôi đã trải qua những gì trong cung không? Vì trốn binh lính mà phải chui vào chuồng heo! Còn bị tên Long công tử truy đuổi…còn bị Hoàng thượng đe dọa…Còn…còn…nằm trong quan tài mới ra được ngoài cung!”
“Sao thế? Tướng công. Ài, sao chàng lại ức hiếp ân bà như thế?”
Ân bà? “Ui cha….” Ta cắn phải đầu lưỡi.
“Ân bà, người làm sao vậy?” Thiếu phụ thấy ta kêu lên đau đớn thì đi tới quan tâm hỏi.
Nàng tới gần thì ta lập tức nhận ra đó là Tĩnh phi.
“Sao cô lại ở đây?”
Mặt Tĩnh phi đỏ hồng, nhìn Mã đại hán bên cạnh.
Ngay tức khắc ta đã hiểu chuyện gì xảy ra. “Hóa ra các người đã kết hôn?”
“Kết hôn?” Quả nhiên là vợ chồng, đồng thanh ghê.
“Là bái đường, thành thân đó”.
Mặt Tĩnh phi càng đỏ hơn. “Nếu như không có ân bà giúp đỡ, Vũ Điệp cũng không thể có được hạnh phúc ngày hôm nay..”
Lại nữa!! “Tôi van cô, đừng gọi tôi là ân bà nữa” Cô gọi một lần tôi lại cắn vào lưỡi một lần…rất đau đó…
“Người có ơn với ta, hơn nữa lại là nữ tử, nam nhân gọi là ân công, nữ nhân gọi là ân bà, ta gọi như thế có gì sai sao?”
“Sai! Là nữ thì gọi là ân mẫu mới đúng”.
“Ồ…” Tĩnh phi thấy bộ dạng có vẻ đã hiểu, định mở miệng gọi tiếp.
“Dừng lại!” Đưa tay ra ngăn cản, nếu để nàng ta gọi là ‘Ân mẫu’ chắc ta sẽ cắn đứt lưỡi tại chỗ mất.
“Ha ha..ha ha…” là tiếng cười của đứa nhỏ “Tiểu bại hoại, mỗi lần thấy ta xấu mặt con lại cười vô cùng vui vẻ là sao?”
“A…a…a…a…a” Đứa nhỏ vui vẻ múa tay, có vẻ như rất thỏa mãn khi ta gọi như thế. Được! Từ hôm nay trở đi, tên của con là tiểu bại hoại!
(Rốt cuộc mình cũng có tên rồi, phải vẫy tay nhiều nữa…nếu có thể có một người cha thì còn hay hơn!)
A? Sao tiểu bại hoại lại chảy nước miếng? Chẳng lẽ đang nhìn mỹ nữ?
(Đồ mẹ ngốc, con đâu có chảy nước miếng, là đang cười hạnh phúc đấy chứ, con muốn có cha. Có nghe thấy không? Mẹ ngốc mau tìm cho con một người cha! Hừ hừ hừ)