Lặng lẽ khóa kĩ cửa lại lần nữa, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc, Vu Hằng vội vã lấy điện thoại di động từ túi áo khoác ra, ngoài ý muốn nhìn thấy tên “Ông chủ” nhấp nháy trên màn hình, đầu của hắn đột nhiên nhói lên.
Vu Hằng thấp thỏm tiếp điện thoại, bên kia ông chủ nói cuối tuần không đủ nhân lực nên phải đến công ty tăng ca. Lại là tăng ca. Vu Hằng tức đến xì khói trên đầu, nghĩ thầm nếu không phải tăng ca nhiều quá, hắn tự nhiên lại đi sinh ra cái ảo giác kia à. Vì sao hắn lại toàn gặp xui xẻo thế chứ. Đều là do tăng ca làm hại!
Ông chủ không thấy Vu Hằng nói gì, cho rằng hắn đã đồng ý, thế là liền vô tình cúp máy.
Vu Hằng bên này đang định ném điện thoại thì bật lên một tin nhắn, là của ông chủ, nội dung tin chỉ vỏn vẹn hai chữ cùng với một dấu chấm than.
“Tăng ca!”
Vu Hằng bị chọc tức nhưng không làm gì được, liền nhắn trả lại một tin:
“Vậy ngươi trước tiên đem đầu óc ta làm cho tỉnh táo trở lại!”
Sau đó ông chủ liền không có động tĩnh gì.