Đối phương vẫn như cũ, một bộ mặt không rõ là biểu tình gì, lơ lửng trên nắp bồn cầu. So ra mà nói, Vu Hằng rõ ràng bị đả bại.
“Khụ.” Vu Hằng hắng giọng: “Cái kia… ngươi…ngươi là ai?” Vốn nghĩ trưng ra một bộ dáng thập phần uy hiếp, trái lại lúc cuối run rẩy một chút, cái chữ “ai” kia có chút biến điệu.
“Cái này…” Vật kia lấy tay cọ cọ cằm rồi lại chỉ chỉ vào chính mình: “Ngươi hỏi ta a?”
“Không phải ngươi thì còn ai vào đây!”
“Nga…Ta là xí thần.” Vật kia gật gật đầu, nghiêm mặt nói.
…Xí…Thần…
Vu Hằng cảm giác điều thuốc trong miệng mình bị cắn thành hai đoạn.
…Hắn nên đi bệnh viện tâm thần thôi…