Edit: Thỏ
Phùng Tầm Kha ngồi xổm nhìn Lưu Quế Lệ dùng hai tay ôm đầu, ngữ khí hắn bình thản như đang kể chuyện. “Cháu vẫn nhớ khi còn bé, chú và dì đưa cháu về nhà chăm sóc cho. Hai người là cha mẹ Dung Dung, cháu cũng không muốn thành ra như vậy.”
Lưu Quế Lệ ngẩng đầu, cô cầm lấy cánh tay của Phùng Tầm Kha, vội vàng nói: “Đúng vậy, Tiểu Kha nhớ hết tất cả sao? Nếu còn niệm chút tình xưa, dì mong cháu tách khỏi Dung Dung, xem như dì van cháu đó!”
“A, dì còn chưa hiểu.” Phùng Tầm Kha rút tay của mình đi, nhặt con dao gọt hoa quả lên, trầm thấp hỏi. “Chú hiểu chưa?”
Cao Toàn Đức gật đầu liên tục. Giờ phút này y chỉ muốn được cởi trói, còn chuyện tiếp theo giải quyết như thế nào tính sau. Tuy nhiên tâm trạng A Lệ vẫn đang bất ổn, tính cách Phùng Tầm Kha thì kỳ quái; tựa như hắn không làm gì nhưng tức khắc sẽ làm gì ngay.
“Trước hết cháu thả chú ra đã, chuyện của bọn cháu… từ từ nói. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết…”
Phùng Tầm Kha lắc lắc con dao trong tay, cúi đầu dường như đang ngẫm nghĩ điều gì, trầm ngâm chốc lát. Sau đó hắn nhẹ nhàng hỏi: “Giải quyết ư?” Phùng Tầm Kha nghiêng đầu mỉm cười với Cao Toàn Đức, “Được, giải quyết.”
“Cháu muốn Dung Dung, cháu yêu Dung Dung, cháu muốn chung sống với cậu ấy như quan hệ của chú và dì. Đời này kiếp này không ai có thể khiến cậu ấy rời xa cháu, ngay cả Dung Dung cũng không thể. Cháu ấy mà, cuộc đời này phải gắn bó với Dung Dung.”
Lời trực tiếp nói ra khiến Cao Toàn Đức có chút giật mình. Y cho rằng tình cảm bọn trẻ chỉ là những ảo giác, mông lung; thẳng khi thấy thiếu niên trước mắt tuy rằng lời nói bình tĩnh không gợn sóng, nhưng đôi con ngươi thẳm xanh cháy lên sự nghiêm túc vô hình, có lẽ, tình cảm hắn đối với Dung Dung, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đây chính là thứ tình yêu trong tưởng tượng của y – vừa nồng nhiệt, lại rất điên cuồng…
“Giải quyết làm sao? Điều khổ tâm của cháu chính là hành động ngăn cấm chúng cháu của dì, cho nên chuyện này giải quyết làm sao?”
Phùng Tầm Kha ngồi trên salon trong phòng khách, nét mặt thản nhiên nhìn Cao Toàn Đức và Lưu Quế Lệ đang khóc nức nở như đang chờ đợi một đáp án cuối cùng.
Lưu Quế Lệ khản giọng gào lên: “Không! Tao sẽ không đồng ý, Dung Dung và mày không thể ở bên nhau!”
Cao Toàn Đức há miệng đang muốn nói gì nhưng cũng không nói được. Phùng Tầm Kha lại rất rõ ràng, ngoại trừ đồng ý còn có phương pháp ‘giải quyết’ đặc biệt khác ư?
Phùng Tầm Kha xoa trán: “Thật cố chấp.” Hắn đá văng chiếc bàn trước mặt, lạnh nhạt đứng lên. Hắn ngang qua Lưu Quế Lệ, đóng sầm hai cửa sổ ban công, kéo rèm kín, tiếp theo đẩy bàn chặn lại cửa nhà.
“Mày định làm gì?” Lưu Quế Lệ đột nhiên bừng tỉnh. Cô bò dậy từ dưới đất muốn ngăn cản Phùng Tầm Kha, thế nhưng hắn lạnh lùng đẩy cô ra, kéo thêm bàn ghế chặn ngay cửa, dường như muốn vây nhốt bọn họ.
Cao Toàn Đức nhạy bén ngửi thấy mùi nguy hiểm, y cuống quýt la lên: “A Lệ, mau cản nó!” Tiếp theo gào to với Phùng Tầm Kha. “Chú đồng ý cho hai đứa ở bên nhau!”
Phùng Tầm Kha hơi khựng lại.
Lưu Quế Lệ khó tin nhìn Cao Toàn Đức: “Anh điên rồi sao? Anh điên rồi sao?” Giọng điệu cô trở nên kịch liệt. “Em không đồng ý, dù chết cũng không! Đó là biến thái…”
Phùng Tầm Kha đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. Hắn ôm trán tỏ ra khổ sở: “Chết cũng không chịu, đúng là hết cách mà.” Nụ cười trên mặt nhưng đáy mắt lạnh băng như trời đông giá rét.
Rét đến thấu xương.
Hắn lấy trong túi quần ra hộp diêm. “Dì có chết cũng không đồng ý, cháu có chết cũng không thể buông tay, như thế chỉ còn cách hủy diệt tất cả.”
Nói xong châm lửa, ném vào mảnh rèm nơi cửa sổ. Ngọn lửa đỏ au bắt đầu nhen nhóm, tuy nó bây giờ vẫn còn nhỏ bé nhưng mọi người trong phòng đều biết nó sẽ càng lúc lớn dần, càng lúc càng mãnh liệt, sau đó khói lửa mịt mùng sẽ nuốt chửng họ trong đám cháy.
Lưu Quế Lệ hoảng hốt, cô gấp đến nỗi muốn cởi trói cho chồng mình. Nhưng nhìn đến ngọn lửa đang bùng lên, đầu óc cuống cuồng, muốn chạy đi lập lửa nhưng Phùng Tầm Kha đã tóm lấy. Sức mạnh của người phụ nữ kém xa chàng thiếu niên cho nên không thể phản kháng được.
“Buông tôi ra, tôi phải dập lửa!” Lưu Quế Lệ gào lên với Phùng Tầm Kha.
Đôi mắt hắn tối đen như mực, thản nhiên nói: “Vội cái gì, cháu chỉ đang thõa mãn nguyện vọng của dì thôi.”
Cao Toàn Đức thấy sự việc ngày càng hỏng bét nên y vội vàng hô to với Lưu Quế Lệ: “A Lệ, em đừng u mê không tỉnh. Mau đồng ý với nó đi, căn nhà sắp cháy rụi rồi…”
Cả người Lưu Quế Lệ run bần bật, cô nhìn Phùng Tầm Kha thong thả nhìn mình, dường như hắn có bị ngọn lửa thiêu rụi cũng không quan tâm.
Ma quỷ! Nó là ma quỷ!
“A Lệ, nhanh lên! Em còn chần chừ chúng ta sẽ chết!” Cao Toàn Đức lần nữa sốt ruột gào lên.
Mắt thấy rèm kia đã cháy thành ngọn đuốc, chỉ cần nó rơi xuống sàn chắc chắn hậu quả sẽ rất thê thảm.
Lẽ nào thật sự phải chết cháy ở đây?
Lưu Quế Lệ run rẩy hét lên với Phùng Tầm Kha: “Dập lửa! Dì đồng ý cho hai đứa bên nhau, dập lửa đi!” Tựa như dùng hết sức lực để nói câu đó, cô bắt đầu đứng không vững.
Phùng Tầm Kha mỉm cười, đôi mắt cong cong, phút chốc như trăm hoa đua nở, rực rỡ trải dài.
“Cảm ơn dì nhé.”
—
Buổi chiều tan học, Cao Dung xoa xoa gương mặt sưng lên, có chút phiền lòng khi nghĩ về chuyện đối diện với mẹ mình ở nhà. Còn cha thì sao, hẳn cha cũng đã biết?
Đến đâu hay đến đó ư?
Cao Dung nhếch mép cười cay đắng. Cái gọi là sống lại, cậu nào phải cái gì cũng biết, có rất nhiều chuyện kiếp trước không giải quyết được, kiếp này cũng bế tắc. Cậu chỉ là một kẻ bình thường, ví như hiện tại, cậu và Phùng Tầm Kha nên làm sao?
Thế gian không có gì hoàn hảo.
Đang lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên cậu nghe bên trên vọng xuống thanh âm quen thuộc: “Dung Dung.”
Cao Dung ngẩng đầu đã thấy Phùng Tầm Kha đứng bên trên căn lầu cũ kỹ, hắn cúi đầu nhìn cậu, vẫy tay: “Dung Dung, Dung Dung!”
Âm thanh tràn ngập vui mừng, sau đó đã không thấy bóng. Cậu biết hắn đã xuống lầu tìm cậu.
Cao Dung bình tĩnh đứng bên dưới chờ Phùng Tầm Kha. Cậu không muốn nghĩ suy thêm nữa, cậu chỉ biết người thiếu niên của cậu đang đi đến phía này.
—————————- Là thiên sứ ư?
Không,
Hẳn là ma quỷ.
Phùng Tầm Kha ngồi xổm nhìn Lưu Quế Lệ dùng hai tay ôm đầu, ngữ khí hắn bình thản như đang kể chuyện. “Cháu vẫn nhớ khi còn bé, chú và dì đưa cháu về nhà chăm sóc cho. Hai người là cha mẹ Dung Dung, cháu cũng không muốn thành ra như vậy.”
Lưu Quế Lệ ngẩng đầu, cô cầm lấy cánh tay của Phùng Tầm Kha, vội vàng nói: “Đúng vậy, Tiểu Kha nhớ hết tất cả sao? Nếu còn niệm chút tình xưa, dì mong cháu tách khỏi Dung Dung, xem như dì van cháu đó!”
“A, dì còn chưa hiểu.” Phùng Tầm Kha rút tay của mình đi, nhặt con dao gọt hoa quả lên, trầm thấp hỏi. “Chú hiểu chưa?”
Cao Toàn Đức gật đầu liên tục. Giờ phút này y chỉ muốn được cởi trói, còn chuyện tiếp theo giải quyết như thế nào tính sau. Tuy nhiên tâm trạng A Lệ vẫn đang bất ổn, tính cách Phùng Tầm Kha thì kỳ quái; tựa như hắn không làm gì nhưng tức khắc sẽ làm gì ngay.
“Trước hết cháu thả chú ra đã, chuyện của bọn cháu… từ từ nói. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết…”
Phùng Tầm Kha lắc lắc con dao trong tay, cúi đầu dường như đang ngẫm nghĩ điều gì, trầm ngâm chốc lát. Sau đó hắn nhẹ nhàng hỏi: “Giải quyết ư?” Phùng Tầm Kha nghiêng đầu mỉm cười với Cao Toàn Đức, “Được, giải quyết.”
“Cháu muốn Dung Dung, cháu yêu Dung Dung, cháu muốn chung sống với cậu ấy như quan hệ của chú và dì. Đời này kiếp này không ai có thể khiến cậu ấy rời xa cháu, ngay cả Dung Dung cũng không thể. Cháu ấy mà, cuộc đời này phải gắn bó với Dung Dung.”
Lời trực tiếp nói ra khiến Cao Toàn Đức có chút giật mình. Y cho rằng tình cảm bọn trẻ chỉ là những ảo giác, mông lung; thẳng khi thấy thiếu niên trước mắt tuy rằng lời nói bình tĩnh không gợn sóng, nhưng đôi con ngươi thẳm xanh cháy lên sự nghiêm túc vô hình, có lẽ, tình cảm hắn đối với Dung Dung, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đây chính là thứ tình yêu trong tưởng tượng của y – vừa nồng nhiệt, lại rất điên cuồng…
“Giải quyết làm sao? Điều khổ tâm của cháu chính là hành động ngăn cấm chúng cháu của dì, cho nên chuyện này giải quyết làm sao?”
Phùng Tầm Kha ngồi trên salon trong phòng khách, nét mặt thản nhiên nhìn Cao Toàn Đức và Lưu Quế Lệ đang khóc nức nở như đang chờ đợi một đáp án cuối cùng.
Lưu Quế Lệ khản giọng gào lên: “Không! Tao sẽ không đồng ý, Dung Dung và mày không thể ở bên nhau!”
Cao Toàn Đức há miệng đang muốn nói gì nhưng cũng không nói được. Phùng Tầm Kha lại rất rõ ràng, ngoại trừ đồng ý còn có phương pháp ‘giải quyết’ đặc biệt khác ư?
Phùng Tầm Kha xoa trán: “Thật cố chấp.” Hắn đá văng chiếc bàn trước mặt, lạnh nhạt đứng lên. Hắn ngang qua Lưu Quế Lệ, đóng sầm hai cửa sổ ban công, kéo rèm kín, tiếp theo đẩy bàn chặn lại cửa nhà.
“Mày định làm gì?” Lưu Quế Lệ đột nhiên bừng tỉnh. Cô bò dậy từ dưới đất muốn ngăn cản Phùng Tầm Kha, thế nhưng hắn lạnh lùng đẩy cô ra, kéo thêm bàn ghế chặn ngay cửa, dường như muốn vây nhốt bọn họ.
Cao Toàn Đức nhạy bén ngửi thấy mùi nguy hiểm, y cuống quýt la lên: “A Lệ, mau cản nó!” Tiếp theo gào to với Phùng Tầm Kha. “Chú đồng ý cho hai đứa ở bên nhau!”
Phùng Tầm Kha hơi khựng lại.
Lưu Quế Lệ khó tin nhìn Cao Toàn Đức: “Anh điên rồi sao? Anh điên rồi sao?” Giọng điệu cô trở nên kịch liệt. “Em không đồng ý, dù chết cũng không! Đó là biến thái…”
Phùng Tầm Kha đột nhiên bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. Hắn ôm trán tỏ ra khổ sở: “Chết cũng không chịu, đúng là hết cách mà.” Nụ cười trên mặt nhưng đáy mắt lạnh băng như trời đông giá rét.
Rét đến thấu xương.
Hắn lấy trong túi quần ra hộp diêm. “Dì có chết cũng không đồng ý, cháu có chết cũng không thể buông tay, như thế chỉ còn cách hủy diệt tất cả.”
Nói xong châm lửa, ném vào mảnh rèm nơi cửa sổ. Ngọn lửa đỏ au bắt đầu nhen nhóm, tuy nó bây giờ vẫn còn nhỏ bé nhưng mọi người trong phòng đều biết nó sẽ càng lúc lớn dần, càng lúc càng mãnh liệt, sau đó khói lửa mịt mùng sẽ nuốt chửng họ trong đám cháy.
Lưu Quế Lệ hoảng hốt, cô gấp đến nỗi muốn cởi trói cho chồng mình. Nhưng nhìn đến ngọn lửa đang bùng lên, đầu óc cuống cuồng, muốn chạy đi lập lửa nhưng Phùng Tầm Kha đã tóm lấy. Sức mạnh của người phụ nữ kém xa chàng thiếu niên cho nên không thể phản kháng được.
“Buông tôi ra, tôi phải dập lửa!” Lưu Quế Lệ gào lên với Phùng Tầm Kha.
Đôi mắt hắn tối đen như mực, thản nhiên nói: “Vội cái gì, cháu chỉ đang thõa mãn nguyện vọng của dì thôi.”
Cao Toàn Đức thấy sự việc ngày càng hỏng bét nên y vội vàng hô to với Lưu Quế Lệ: “A Lệ, em đừng u mê không tỉnh. Mau đồng ý với nó đi, căn nhà sắp cháy rụi rồi…”
Cả người Lưu Quế Lệ run bần bật, cô nhìn Phùng Tầm Kha thong thả nhìn mình, dường như hắn có bị ngọn lửa thiêu rụi cũng không quan tâm.
Ma quỷ! Nó là ma quỷ!
“A Lệ, nhanh lên! Em còn chần chừ chúng ta sẽ chết!” Cao Toàn Đức lần nữa sốt ruột gào lên.
Mắt thấy rèm kia đã cháy thành ngọn đuốc, chỉ cần nó rơi xuống sàn chắc chắn hậu quả sẽ rất thê thảm.
Lẽ nào thật sự phải chết cháy ở đây?
Lưu Quế Lệ run rẩy hét lên với Phùng Tầm Kha: “Dập lửa! Dì đồng ý cho hai đứa bên nhau, dập lửa đi!” Tựa như dùng hết sức lực để nói câu đó, cô bắt đầu đứng không vững.
Phùng Tầm Kha mỉm cười, đôi mắt cong cong, phút chốc như trăm hoa đua nở, rực rỡ trải dài.
“Cảm ơn dì nhé.”
—
Buổi chiều tan học, Cao Dung xoa xoa gương mặt sưng lên, có chút phiền lòng khi nghĩ về chuyện đối diện với mẹ mình ở nhà. Còn cha thì sao, hẳn cha cũng đã biết?
Đến đâu hay đến đó ư?
Cao Dung nhếch mép cười cay đắng. Cái gọi là sống lại, cậu nào phải cái gì cũng biết, có rất nhiều chuyện kiếp trước không giải quyết được, kiếp này cũng bế tắc. Cậu chỉ là một kẻ bình thường, ví như hiện tại, cậu và Phùng Tầm Kha nên làm sao?
Thế gian không có gì hoàn hảo.
Đang lúc miên man suy nghĩ, đột nhiên cậu nghe bên trên vọng xuống thanh âm quen thuộc: “Dung Dung.”
Cao Dung ngẩng đầu đã thấy Phùng Tầm Kha đứng bên trên căn lầu cũ kỹ, hắn cúi đầu nhìn cậu, vẫy tay: “Dung Dung, Dung Dung!”
Âm thanh tràn ngập vui mừng, sau đó đã không thấy bóng. Cậu biết hắn đã xuống lầu tìm cậu.
Cao Dung bình tĩnh đứng bên dưới chờ Phùng Tầm Kha. Cậu không muốn nghĩ suy thêm nữa, cậu chỉ biết người thiếu niên của cậu đang đi đến phía này.
—————————- Là thiên sứ ư?
Không,
Hẳn là ma quỷ.