Ngày nghỉ kết thúc, Cừu Chính Khanh trở lại làm việc với tâm trạng thư thái.
Mao Tuệ Châu cũng đã trở lại, hàn huyên mấy câu cùng Cừu Chính Khanh ở trên mạng. Nhưng bọn họ còn chưa gặp mặt, bởi vì Mao Tuệ Châu phải đi công tác. Cừu Chính Khanh không để ý lắm, anh ngược lại không gấp, kỳ hạn mục tiêu là hai năm, anh cảm thấy rất đủ.
Không gặp Mao Tuệ Châu, Cừu Chính Khanh lại gặp được Doãn Đình.
Ngày đó là thứ sáu, tập đoàn Hoa Phú tổ chức yến tiệc khai mạc, Cừu Chính Khanh đi với tư cách là đại biểu của Vĩnh Khải. Cũng như những lần trước, vào cửa ký tên, tiếp đó là quà tặng, nghe diễn giảng, vỗ tay, ăn, uống rượu, hàn huyên cùng bạn buôn bán, giới thiệu bạn bè của nhau, trao đổi danh thiếp, tán gẫu nghiệp vụ, tán gẫu ngành nghề, tán gẫu kinh tế, tán gẫu quản lý.
Đã hình thành thì không thay đổi, ứng phó tự nhiên.
Nhưng lần này yến tiệc có một chút bất đồng. Đại biểu đột ngột đi tới, hướng anh giới thiệu là Phó tổng Hoa Phú, cô gái trẻ tuổi, cười lên rất ngọt.
"Xin chào, tôi là Thẩm Giai Kỳ." Cô gái kia hào phóng cởi mở.
Đại biểu Hoa Phú dè dặt, cung kính, còn cô gái họ Thẩm kia, Cừu Chính Khanh biết người này là ai. Chủ Hoa Phú - Thẩm Phú Hoa có vị thiên kim, nghe nói phong nhã hào hoa, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, có điểm giống với Tần Vũ Phi. Trước mắt chẳng phải vậy ư?
"Chào cô." Cừu Chính Khanh lễ phép đáp lại, "Vĩnh Khải, Cừu Chính Khanh."
"Tôi biết rõ." Thẩm Giai Kỳ cười nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Hai người trao đổi danh thiếp, Cừu Chính Khanh cười đáp lại cô: "Thẩm tổng quá khách khí."
"Tôi nói lời thật." Thẩm Giai Kỳ khách sáo nói mấy câu. Cừu Chính Khanh lễ phép nghe, sau đó tiện tay cầm một ly rượu cho cô ta từ trong khay của người phục vụ bưng tới.
Thẩm Giai Kỳ nhận lấy, nói cám ơn. Cô liếc đại biểu Hoa Phú. Đại biểu vội vàng hướng Cừu Chính Khanh nói, anh ta đi tiếp đón người khác, xin Cừu Chính Khanh tùy ý. Khi đại biểu lui xuống, Thẩm Giai Kỳ bắt đầu nói chuyện phiếm với Cừu Chính Khanh. Cô bày tỏ thưởng thức và hâm mộ đối với việc Vĩnh Khải mới vừa lấy được mấy hạng mục lớn, lại bình luận chút về tầm quan trọng của Cừu Chính Khanh ở trong đó.
Cừu Chính Khanh cười cười: "Thẩm Tổng quá khen. Trái lại Thẩm Tổng rất hiểu rõ về Vĩnh Khải."
"Đúng vậy. Chúng tôi từng nghiêm túc nghiên cứu qua về Vĩnh Khải. Ba tôi thường nói, mấy năm nay chú Tần làm được một chuyện thông minh nhất chính là chiêu anh đến Vĩnh Khải. A, sắp 4 năm rồi nhỉ?"
"Đúng." Cừu Chính Khanh không biến sắc. "Tin tức của Thẩm Tổng thật đúng là thạo tin."
Thẩm Giai Kỳ cười: "Quả thật là thạo tin, tôi còn biết Thắng Kỳ và Anh Lợi muốn đào anh qua cũng không có thành công." Cô nhìn vào mắt Cừu Chính Khanh, mỉm cười hỏi anh: "Không biết Cừu tổng suy tính thế nào?"
"Không có suy tính gì đặc biệt cả, chỉ là không có lý do rời khỏi Vĩnh Khải."
Thẩm Giai Kỳ hơi nghiêng đầu, có chút dí dỏm: "Lương cao, địa vị cao cùng cảm giác thành tựu?"
"Tất cả mọi mặt đều không tệ, tôi cảm thấy khá hài lòng." Cừu Chính Khanh nhàn nhạt nói.
Thẩm Giai Kỳ vừa cười, vừa nói dứt khoát: "Xem ra Cừu tổng là người ngay thẳng, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Anh biết, Hoa Phú cũng không kém Vĩnh Khải. Những gì Vĩnh Khải có thể cho anh, Hoa Phú cũng có thể. Điều kiện có thể cao hơn so với Vĩnh Khải. Mới vừa rồi ba tôi diễn giảng anh cũng đã nghe, tầm nhìn của Hoa Phú chúng tôi không ngắn, mục tiêu rất lớn, có rất nhiều không gian cho Cừu tổng phát huy. Hoa Phú chúng tôi khao khát cầu người tài, điều kiện tốt để đàm phán."
Cừu Chính Khanh cũng cười, "Cám ơn khẳng định đối với tôi."
"Cừu tổng đối với từ ngữ ca ngợi khẳng định cũng miễn dịch, tôi biết rõ rất nhiều Công ty đều chảy nước miếng đối với cục thịt béo là Cừu tổng. Hoa Phú chúng tôi chính là tỏ rõ thái độ, nếu Cừu tổng có ý nghĩ, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
"Cám ơn." Cừu Chính Khanh trực tiếp cự tuyệt: "Nhưng trong thời gian ngắn tôi còn chưa có bất kỳ ý nghĩ rời khỏi Vĩnh Khải nào."
"Có thể lý giải." Thẩm Giai Kỳ rất rộng lượng ứng đáp, sau đó lại cười: "Tốt lắm, nhiệm vụ ba tôi giao cho tôi đã hoàn thành rồi. Loại chuyện đào khoét này, nếu như anh không có ý đồ, lão già ra mặt sẽ thật mất mặt, cho nên tiểu bối tới trước thăm dò một chút ý là kết giao bạn bè. Còn nhiều thời gian ha."
Thật đúng là rất ngay thẳng, Cừu Chính Khanh đành phải nói: "Vô cùng cám ơn."
"Vậy kế tiếp, là ý của chính tôi." Thẩm Giai Kỳ thoải mái làm một dấu tay mời, "Không biết Cừu tổng có thể nể mặt nhảy cùng nhau một điệu hay không?"
Cừu Chính Khanh vừa đem cái ly trong tay để xuống bên cạnh, "Xin Thẩm Tổng chớ để ý kỹ thuật nhảy của tôi tương đối vụng về."
Thẩm Giai Kỳ cười ha ha, cũng để cái ly xuống, sau đó đem tay giao vào trong tay Cừu Chính Khanh, cùng đi hướng sàn nhảy.
Cừu Chính Khanh nói kỹ thuật nhảy của mình vụng về cũng không phải khiêm tốn, anh khiêu vũ quả thật không phải một tay lão luyện. Sau khi vào giới kinh doanh vì ứng phó trường hợp như vậy anh đã tốn tiền theo học lớp khiêu vũ xã giao, nhưng anh cũng không có thiên phú khiêu vũ, cộng thêm cá tính của anh không thích vui chơi, ít luyện tập, cho nên chỉ nhảy tạm được mà thôi.
Giờ phút này anh vịn hông của Thẩm Giai Kỳ, kéo tay của cô, đoan chính nghiêm túc dời bước. Thẩm Giai Kỳ nhìn anh vẫn không nhịn được cười: "Cừu tổng là bạn nhảy nghiêm túc nhất mà tôi thấy."
"Kỹ thuật nhảy không tốt, chỉ có thể dùng nghiêm túc tỏ thái độ. Lúc bạn nhảy ghét bỏ, dầu gì có một lý do ‘tôi rất nghiêm túc, đã cố hết sức’ để giải thích."
Thẩm Giai Kỳ cười ha ha: "Cừu tổng thật là hài hước."
Cừu Chính Khanh nhịn không có hếch chân mày. Hài hước sao? Anh nói thật. Nào có hài hước? Trong đầu chợt thoáng qua đoạn tin nhắn của Doãn Đình, ừ, mới vừa rồi, có lẽ anh lại bị đại thần hài hước ôm một cái thôi.
Đang nghĩ như vậy, khóe mắt chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh sợ hết hồn, cho là mình xuất hiện ảo giác. Nếu không sao mới nghĩ đến đã nhìn thấy cô. Cũng do bị hù dọa, khiến dưới chân Cừu Chính Khanh rối loạn, giẫm lên chân Thẩm Giai Kỳ.
Cừu Chính Khanh vội vàng dừng lại nói xin lỗi, Thẩm Giai Kỳ nháy nháy mắt: "Được rồi, tôi lại không khen anh mà. Không cần đạp tôi chứ?"
Cừu Chính Khanh bị cô chọc cười, nói xin lỗi lần nữa, nói mình quả thật nhảy không tốt. Hai người lại tiếp tục nhảy một đoạn, một khúc kết thúc, lúc này mới rời sàn nhảy. Bên này có người bạn buôn bán quen biết Cừu Chính Khanh gọi anh, Cừu Chính Khanh hướng Thẩm Giai Kỳ chào hỏi, cáo từ chuyển hướng người bên kia.
Người gọi Cừu Chính Khanh qua là đám bạn hỏi về vấn đề một đường dây hạng mục, Cừu Chính Khanh giới thiệu cho đối phương, lại đề cử hai người bạn. Người nọ mừng rỡ, nói cám ơn, lại cùng người bạn kia đi tìm người khác nói chuyện. Cừu Chính Khanh nhàn rỗi, nhìn chung quanh, không thấy Doãn Đình. Anh không khỏi hoài nghi mình có phải thật sự gặp ảo giác hay không. Loại trường hợp thương vụ này, chắc là Doãn Đình sẽ không tới?
Cừu Chính Khanh đi tới bên bàn ăn, lấy chút đồ ăn. Xiên một miếng thịt bò bít tết nhỏ, mới vừa bỏ vào trong miệng thì sau lưng chợt có một âm thanh nói: "Giây tơ hồng tôi nói rất linh chứ?"
Cừu Chính Khanh bị sợ đến thiếu chút nữa phun miếng thịt bò bít tết ra, cái mâm trên tay suýt nữa không nắm chắc. Quay đầu nhìn lại, thật đúng là Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh dùng sức nhai, thật vất vả nuốt khối thịt bò bít tết kia xuống. Doãn Đình rất thân thiết đưa ly cho anh. Cừu Chính Khanh uống một hớp lớn, rốt cuộc cũng chậm rãi nói. "Làm sao cô biết ở đây?" Anh hỏi cô.
"Anh ăn thịt bò bít tết hả? Cái này ăn không ngon. Tôi đều nếm thử, gân nhiều, khó nuốt. Mực nướng cuốn không tệ, sườn lợn rán vẫn là ngon. Tỏi xào đùi dê cũng không nên ăn. Salad muối rất tuyệt, anh có thể thử xem." Doãn Đình không có chú ý vấn đề của anh, ngược lại nhiệt tình giới thiệu món ăn.
Cừu Chính Khanh nhăn chân mày: "Được rồi, nhất định là cô trốn đến đây ăn gì."
"Đúng thế." Doãn Đình hào phóng thừa nhận. Cừu Chính Khanh buồn cười lại cảm thấy thật ra thì không buồn cười, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng của Doãn Đình thì anh lại cười.
"May nói khoác là nhà cô ấy mời đầu bếp siêu cấp làm, tôi đương nhiên phải nghiệm chứng xem siêu cấp thế nào."
"May?"
"Chính là người mới vừa rồi khiêu vũ với anh." Doãn Đình quay đầu nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Giai Kỳ.
"Oh." Cừu Chính Khanh hiểu. Từ góc độ buôn bán trong yến hội mà nói, Doãn Đình chắc là sẽ không xuất hiện. Nhưng là góc độ yến hội nhà chị em nhà bạn mà nói, Doãn Đình xuất hiện cũng không kỳ lạ.
"Anh khiêu vũ vừa nhìn đã biết thiếu luyện." Doãn Đình phê bình Cừu Chính Khanh từ thức ăn chuyển tới kỹ thuật nhảy. Cừu Chính Khanh im lặng, bởi vì người ta chưa nói anh nhảy khó coi, mà uyển chuyển nói thiếu luyện. Anh có thể nói không đúng sao? Đúng là thiếu luyện, cho nên khó coi.
"Cám ơn cô đánh giá." Cừu Chính Khanh tức giận.
"Chỉ là tơ hồng rất linh, mau cám ơn tôi đi."
"Linh chỗ nào?" Mới vừa rồi là có người muốn khai thác, còn hào phóng nói điều kiện tốt, miễn cưỡng có thể coi như là thần tài ôm anh, liên quan gì tới chuyện tơ hồng của Nguyệt lão?
"May có ý với anh." Doãn Đình tuyên bố.
Cừu Chính Khanh bật cười: "Chỉ là lễ nghi xã giao, nhảy một điệu với tôi mà thôi."
"Vượt quá á." Doãn Đình lắc lắc ngón tay. "Theo trực giác phụ nữ của tôi, con mắt giỏi về phát hiện tình yêu, tôi đã nói với anh, cô ấy nhất định là thích anh. Coi như không thể gọi là vừa thấy đã yêu, vậy cũng nhất định là vừa thấy đã có cảm tình. Có phải anh rất có danh tiếng hay không? Nếu cô ấy nghe nhiều về chuyện anh giỏi giang, sau đó hôm nay vừa thấy mặt, hắc, người này dáng dấp không tệ, tuấn tú lịch sự, trong lòng tự nhiên sẽ có ý nghĩ. Mới vừa rồi hai người khiêu vũ nói cái gì? Anh chọc cho cô ấy thật vui vẻ, khẳng định cô ấy sẽ thích anh anh. Anh có chú ý đến lúc cô ấy nhìn nét mặt của anh hay không, rõ ràng là thấy cái mình thích là thèm."
Còn thấy cái mình thích là thèm! Dũng cả từ này! Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, cô nàng Doãn Đình đang bị bà đồng nhập vào thân sao? Anh chế nhạo nói: "Mắt cô giỏi về phát hiện tình yêu vậy có giúp cô tìm được nam sinh trúng ý hay không?"
"Có chứ. Tôi còn dũng cảm tiến tới, để xuống dè dặt, biểu đạt thái độ ngưỡng mộ của tôi. Nhưng mà trong lòng bọn họ hiển nhiên không có năng lực thần kỳ cảm thụ sự tốt đẹp." Doãn Đình nói xong làm như có thật, làm cho Cừu Chính Khanh lại muốn cười.
"Nhưng mà, tôi sẽ không như đưa đám nhụt chí, mà tiếp tục cố gắng." Cô vừa nói, vừa nhìn chung quanh.
Cừu Chính Khanh chợt kịp phản ứng, thì ra là Doãn Đình tới chỗ này tham gia bữa tiệc, là hai tay bắt thức ăn ngon cùng đàn ông. "Có ai thích hợp sao?"
"Không có. Hơn nữa chỉ xem một chút nào biết thích hợp hay không thích hợp, mới bắt đầu chỉ là mắt nhìn duyên. Vừa nhìn qua đã cảm thấy thật là đẹp mắt, rất thoải mái, sau đó sẽ tìm hiểu kỹ hơn."
Cừu Chính Khanh vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nghĩ tới lịch sử theo đuổi nam sinh thất bại bi thảm của Doãn Đình, vẫn là nhịn không được chỉ điểm cho cô: "Nếu muốn đạt thành hợp tác, ích lợi thăng bằng là rất quan trọng. Mắt duyên là một chuyện, nhưng thực lực của hai bên cùng nhu cầu ngang nhau cũng rất quan trọng. Hai bên đều có ích lợi, mới có thể hợp tác phát triển tiếp, cô hiểu chưa?"
Doãn Đình có chút vờ ngớ ngẩn, cô muốn nói không hiểu, xin anh đứng đắn một chút, tiên sinh có thể đừng tiếp tục nói với cô? Cô hoàn toàn không có hứng thú nghe. Nhưng nếu cô nói rõ ràng, lại quá trái lương tâm, lương tâm sẽ đau đớn. Hai bên đều có ích lợi, hợp tác phát triển? Anh xác định là đang cùng cô nói đề tài yêu đương? Doãn Đình nháy mắt, nhìn Cừu Chính Khanh nghiêm chỉnh nhìn về phía mặt của cô, cô bỗng nhiên nói: "A, chúng ta đánh cược, May nhất định sẽ hẹn anh nữa."
Cừu Chính Khanh thật sự tức giận, nói với cô Đông, cô kéo Tây. Quả nhiên đại thần không có tim không có phổi ôm ấp lấy cô thật chặt.
"Không đánh cược với cô."
Doãn Đình lại tò mò: "Vậy, anh cảm thấy May và Zoe, ai tốt?"
Ai tốt? Hai người này không thể so sánh.
Doãn Đình lại nói tiếp: "Đúng rồi, còn chưa có hỏi anh, Zoe là bạn gái anh chưa? Nếu như anh và cô ấy đã yêu đương, cũng không thể một chân đứng hai thuyền."
"Cô nghĩ quá nhiều." Cừu Chính Khanh rất muốn giống Doãn Thực gõ đầu Doãn Đình. "Zoe còn không phải là bạn gái của tôi, mà Thẩm tiểu thư cũng không còn ý định theo đuổi tôi."
"Tôi đã nói tơ hồng rất linh, anh xem, bây giờ đóa hoa đào của anh nở rồi." Doãn Đình không để ý tới lời của anh, mặt tranh công, đáng tiếc Cừu Chính Khanh không có phản ứng.
"Được rồi." Doãn Đình quyết định đổi cách nói: "Hiện tại đơn đặt hàng là anh còn được rất nhiều người mơ ước."
Lần này Cừu Chính Khanh rốt cuộc có phản ứng. Anh nhướng mí mắt, đáp lại: "Tôi sẽ đánh giá mục đích điều kiện của đối phương thật kỹ. Cám ơn cô." Nói xong nhịn cười không được. Cái từ đơn đặt hàng bị cô nói ra làm sao mà lại rất khôi hài thế chứ.
Doãn Đình nhăn mặt, buồn cười chỗ nào, nhìn cũng không giống nụ cười hả hê vì được rất nhiều người theo đuổi. Như đã nói qua, sao tơ hồng đến trong tay người khác thì công hiệu thật lớn, mà trong tay cô thì sao không linh? Không sao, có trắc trở thì sau này sẽ rất có phúc. Chớ nhục chí!
Mấy ngày sau, hành động của Thẩm Giai Kỳ xác nhận trực giác của cô gái Doãn Đình kia, mắt giỏi về phát hiện tình yêu thật đúng là có mấy phần bén nhạy. . . .
Ngày nghỉ kết thúc, Cừu Chính Khanh trở lại làm việc với tâm trạng thư thái.
Mao Tuệ Châu cũng đã trở lại, hàn huyên mấy câu cùng Cừu Chính Khanh ở trên mạng. Nhưng bọn họ còn chưa gặp mặt, bởi vì Mao Tuệ Châu phải đi công tác. Cừu Chính Khanh không để ý lắm, anh ngược lại không gấp, kỳ hạn mục tiêu là hai năm, anh cảm thấy rất đủ.
Không gặp Mao Tuệ Châu, Cừu Chính Khanh lại gặp được Doãn Đình.
Ngày đó là thứ sáu, tập đoàn Hoa Phú tổ chức yến tiệc khai mạc, Cừu Chính Khanh đi với tư cách là đại biểu của Vĩnh Khải. Cũng như những lần trước, vào cửa ký tên, tiếp đó là quà tặng, nghe diễn giảng, vỗ tay, ăn, uống rượu, hàn huyên cùng bạn buôn bán, giới thiệu bạn bè của nhau, trao đổi danh thiếp, tán gẫu nghiệp vụ, tán gẫu ngành nghề, tán gẫu kinh tế, tán gẫu quản lý.
Đã hình thành thì không thay đổi, ứng phó tự nhiên.
Nhưng lần này yến tiệc có một chút bất đồng. Đại biểu đột ngột đi tới, hướng anh giới thiệu là Phó tổng Hoa Phú, cô gái trẻ tuổi, cười lên rất ngọt.
"Xin chào, tôi là Thẩm Giai Kỳ." Cô gái kia hào phóng cởi mở.
Đại biểu Hoa Phú dè dặt, cung kính, còn cô gái họ Thẩm kia, Cừu Chính Khanh biết người này là ai. Chủ Hoa Phú - Thẩm Phú Hoa có vị thiên kim, nghe nói phong nhã hào hoa, hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, có điểm giống với Tần Vũ Phi. Trước mắt chẳng phải vậy ư?
"Chào cô." Cừu Chính Khanh lễ phép đáp lại, "Vĩnh Khải, Cừu Chính Khanh."
"Tôi biết rõ." Thẩm Giai Kỳ cười nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Hai người trao đổi danh thiếp, Cừu Chính Khanh cười đáp lại cô: "Thẩm tổng quá khách khí."
"Tôi nói lời thật." Thẩm Giai Kỳ khách sáo nói mấy câu. Cừu Chính Khanh lễ phép nghe, sau đó tiện tay cầm một ly rượu cho cô ta từ trong khay của người phục vụ bưng tới.
Thẩm Giai Kỳ nhận lấy, nói cám ơn. Cô liếc đại biểu Hoa Phú. Đại biểu vội vàng hướng Cừu Chính Khanh nói, anh ta đi tiếp đón người khác, xin Cừu Chính Khanh tùy ý. Khi đại biểu lui xuống, Thẩm Giai Kỳ bắt đầu nói chuyện phiếm với Cừu Chính Khanh. Cô bày tỏ thưởng thức và hâm mộ đối với việc Vĩnh Khải mới vừa lấy được mấy hạng mục lớn, lại bình luận chút về tầm quan trọng của Cừu Chính Khanh ở trong đó.
Cừu Chính Khanh cười cười: "Thẩm Tổng quá khen. Trái lại Thẩm Tổng rất hiểu rõ về Vĩnh Khải."
"Đúng vậy. Chúng tôi từng nghiêm túc nghiên cứu qua về Vĩnh Khải. Ba tôi thường nói, mấy năm nay chú Tần làm được một chuyện thông minh nhất chính là chiêu anh đến Vĩnh Khải. A, sắp năm rồi nhỉ?"
"Đúng." Cừu Chính Khanh không biến sắc. "Tin tức của Thẩm Tổng thật đúng là thạo tin."
Thẩm Giai Kỳ cười: "Quả thật là thạo tin, tôi còn biết Thắng Kỳ và Anh Lợi muốn đào anh qua cũng không có thành công." Cô nhìn vào mắt Cừu Chính Khanh, mỉm cười hỏi anh: "Không biết Cừu tổng suy tính thế nào?"
"Không có suy tính gì đặc biệt cả, chỉ là không có lý do rời khỏi Vĩnh Khải."
Thẩm Giai Kỳ hơi nghiêng đầu, có chút dí dỏm: "Lương cao, địa vị cao cùng cảm giác thành tựu?"
"Tất cả mọi mặt đều không tệ, tôi cảm thấy khá hài lòng." Cừu Chính Khanh nhàn nhạt nói.
Thẩm Giai Kỳ vừa cười, vừa nói dứt khoát: "Xem ra Cừu tổng là người ngay thẳng, vậy tôi cũng không vòng vo nữa. Anh biết, Hoa Phú cũng không kém Vĩnh Khải. Những gì Vĩnh Khải có thể cho anh, Hoa Phú cũng có thể. Điều kiện có thể cao hơn so với Vĩnh Khải. Mới vừa rồi ba tôi diễn giảng anh cũng đã nghe, tầm nhìn của Hoa Phú chúng tôi không ngắn, mục tiêu rất lớn, có rất nhiều không gian cho Cừu tổng phát huy. Hoa Phú chúng tôi khao khát cầu người tài, điều kiện tốt để đàm phán."
Cừu Chính Khanh cũng cười, "Cám ơn khẳng định đối với tôi."
"Cừu tổng đối với từ ngữ ca ngợi khẳng định cũng miễn dịch, tôi biết rõ rất nhiều Công ty đều chảy nước miếng đối với cục thịt béo là Cừu tổng. Hoa Phú chúng tôi chính là tỏ rõ thái độ, nếu Cừu tổng có ý nghĩ, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
"Cám ơn." Cừu Chính Khanh trực tiếp cự tuyệt: "Nhưng trong thời gian ngắn tôi còn chưa có bất kỳ ý nghĩ rời khỏi Vĩnh Khải nào."
"Có thể lý giải." Thẩm Giai Kỳ rất rộng lượng ứng đáp, sau đó lại cười: "Tốt lắm, nhiệm vụ ba tôi giao cho tôi đã hoàn thành rồi. Loại chuyện đào khoét này, nếu như anh không có ý đồ, lão già ra mặt sẽ thật mất mặt, cho nên tiểu bối tới trước thăm dò một chút ý là kết giao bạn bè. Còn nhiều thời gian ha."
Thật đúng là rất ngay thẳng, Cừu Chính Khanh đành phải nói: "Vô cùng cám ơn."
"Vậy kế tiếp, là ý của chính tôi." Thẩm Giai Kỳ thoải mái làm một dấu tay mời, "Không biết Cừu tổng có thể nể mặt nhảy cùng nhau một điệu hay không?"
Cừu Chính Khanh vừa đem cái ly trong tay để xuống bên cạnh, "Xin Thẩm Tổng chớ để ý kỹ thuật nhảy của tôi tương đối vụng về."
Thẩm Giai Kỳ cười ha ha, cũng để cái ly xuống, sau đó đem tay giao vào trong tay Cừu Chính Khanh, cùng đi hướng sàn nhảy.
Cừu Chính Khanh nói kỹ thuật nhảy của mình vụng về cũng không phải khiêm tốn, anh khiêu vũ quả thật không phải một tay lão luyện. Sau khi vào giới kinh doanh vì ứng phó trường hợp như vậy anh đã tốn tiền theo học lớp khiêu vũ xã giao, nhưng anh cũng không có thiên phú khiêu vũ, cộng thêm cá tính của anh không thích vui chơi, ít luyện tập, cho nên chỉ nhảy tạm được mà thôi.
Giờ phút này anh vịn hông của Thẩm Giai Kỳ, kéo tay của cô, đoan chính nghiêm túc dời bước. Thẩm Giai Kỳ nhìn anh vẫn không nhịn được cười: "Cừu tổng là bạn nhảy nghiêm túc nhất mà tôi thấy."
"Kỹ thuật nhảy không tốt, chỉ có thể dùng nghiêm túc tỏ thái độ. Lúc bạn nhảy ghét bỏ, dầu gì có một lý do ‘tôi rất nghiêm túc, đã cố hết sức’ để giải thích."
Thẩm Giai Kỳ cười ha ha: "Cừu tổng thật là hài hước."
Cừu Chính Khanh nhịn không có hếch chân mày. Hài hước sao? Anh nói thật. Nào có hài hước? Trong đầu chợt thoáng qua đoạn tin nhắn của Doãn Đình, ừ, mới vừa rồi, có lẽ anh lại bị đại thần hài hước ôm một cái thôi.
Đang nghĩ như vậy, khóe mắt chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh sợ hết hồn, cho là mình xuất hiện ảo giác. Nếu không sao mới nghĩ đến đã nhìn thấy cô. Cũng do bị hù dọa, khiến dưới chân Cừu Chính Khanh rối loạn, giẫm lên chân Thẩm Giai Kỳ.
Cừu Chính Khanh vội vàng dừng lại nói xin lỗi, Thẩm Giai Kỳ nháy nháy mắt: "Được rồi, tôi lại không khen anh mà. Không cần đạp tôi chứ?"
Cừu Chính Khanh bị cô chọc cười, nói xin lỗi lần nữa, nói mình quả thật nhảy không tốt. Hai người lại tiếp tục nhảy một đoạn, một khúc kết thúc, lúc này mới rời sàn nhảy. Bên này có người bạn buôn bán quen biết Cừu Chính Khanh gọi anh, Cừu Chính Khanh hướng Thẩm Giai Kỳ chào hỏi, cáo từ chuyển hướng người bên kia.
Người gọi Cừu Chính Khanh qua là đám bạn hỏi về vấn đề một đường dây hạng mục, Cừu Chính Khanh giới thiệu cho đối phương, lại đề cử hai người bạn. Người nọ mừng rỡ, nói cám ơn, lại cùng người bạn kia đi tìm người khác nói chuyện. Cừu Chính Khanh nhàn rỗi, nhìn chung quanh, không thấy Doãn Đình. Anh không khỏi hoài nghi mình có phải thật sự gặp ảo giác hay không. Loại trường hợp thương vụ này, chắc là Doãn Đình sẽ không tới?
Cừu Chính Khanh đi tới bên bàn ăn, lấy chút đồ ăn. Xiên một miếng thịt bò bít tết nhỏ, mới vừa bỏ vào trong miệng thì sau lưng chợt có một âm thanh nói: "Giây tơ hồng tôi nói rất linh chứ?"
Cừu Chính Khanh bị sợ đến thiếu chút nữa phun miếng thịt bò bít tết ra, cái mâm trên tay suýt nữa không nắm chắc. Quay đầu nhìn lại, thật đúng là Doãn Đình.
Cừu Chính Khanh dùng sức nhai, thật vất vả nuốt khối thịt bò bít tết kia xuống. Doãn Đình rất thân thiết đưa ly cho anh. Cừu Chính Khanh uống một hớp lớn, rốt cuộc cũng chậm rãi nói. "Làm sao cô biết ở đây?" Anh hỏi cô.
"Anh ăn thịt bò bít tết hả? Cái này ăn không ngon. Tôi đều nếm thử, gân nhiều, khó nuốt. Mực nướng cuốn không tệ, sườn lợn rán vẫn là ngon. Tỏi xào đùi dê cũng không nên ăn. Salad muối rất tuyệt, anh có thể thử xem." Doãn Đình không có chú ý vấn đề của anh, ngược lại nhiệt tình giới thiệu món ăn.
Cừu Chính Khanh nhăn chân mày: "Được rồi, nhất định là cô trốn đến đây ăn gì."
"Đúng thế." Doãn Đình hào phóng thừa nhận. Cừu Chính Khanh buồn cười lại cảm thấy thật ra thì không buồn cười, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng của Doãn Đình thì anh lại cười.
"May nói khoác là nhà cô ấy mời đầu bếp siêu cấp làm, tôi đương nhiên phải nghiệm chứng xem siêu cấp thế nào."
"May?"
"Chính là người mới vừa rồi khiêu vũ với anh." Doãn Đình quay đầu nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Giai Kỳ.
"Oh." Cừu Chính Khanh hiểu. Từ góc độ buôn bán trong yến hội mà nói, Doãn Đình chắc là sẽ không xuất hiện. Nhưng là góc độ yến hội nhà chị em nhà bạn mà nói, Doãn Đình xuất hiện cũng không kỳ lạ.
"Anh khiêu vũ vừa nhìn đã biết thiếu luyện." Doãn Đình phê bình Cừu Chính Khanh từ thức ăn chuyển tới kỹ thuật nhảy. Cừu Chính Khanh im lặng, bởi vì người ta chưa nói anh nhảy khó coi, mà uyển chuyển nói thiếu luyện. Anh có thể nói không đúng sao? Đúng là thiếu luyện, cho nên khó coi.
"Cám ơn cô đánh giá." Cừu Chính Khanh tức giận.
"Chỉ là tơ hồng rất linh, mau cám ơn tôi đi."
"Linh chỗ nào?" Mới vừa rồi là có người muốn khai thác, còn hào phóng nói điều kiện tốt, miễn cưỡng có thể coi như là thần tài ôm anh, liên quan gì tới chuyện tơ hồng của Nguyệt lão?
"May có ý với anh." Doãn Đình tuyên bố.
Cừu Chính Khanh bật cười: "Chỉ là lễ nghi xã giao, nhảy một điệu với tôi mà thôi."
"Vượt quá á." Doãn Đình lắc lắc ngón tay. "Theo trực giác phụ nữ của tôi, con mắt giỏi về phát hiện tình yêu, tôi đã nói với anh, cô ấy nhất định là thích anh. Coi như không thể gọi là vừa thấy đã yêu, vậy cũng nhất định là vừa thấy đã có cảm tình. Có phải anh rất có danh tiếng hay không? Nếu cô ấy nghe nhiều về chuyện anh giỏi giang, sau đó hôm nay vừa thấy mặt, hắc, người này dáng dấp không tệ, tuấn tú lịch sự, trong lòng tự nhiên sẽ có ý nghĩ. Mới vừa rồi hai người khiêu vũ nói cái gì? Anh chọc cho cô ấy thật vui vẻ, khẳng định cô ấy sẽ thích anh anh. Anh có chú ý đến lúc cô ấy nhìn nét mặt của anh hay không, rõ ràng là thấy cái mình thích là thèm."
Còn thấy cái mình thích là thèm! Dũng cả từ này! Mặt Cừu Chính Khanh xạm lại, cô nàng Doãn Đình đang bị bà đồng nhập vào thân sao? Anh chế nhạo nói: "Mắt cô giỏi về phát hiện tình yêu vậy có giúp cô tìm được nam sinh trúng ý hay không?"
"Có chứ. Tôi còn dũng cảm tiến tới, để xuống dè dặt, biểu đạt thái độ ngưỡng mộ của tôi. Nhưng mà trong lòng bọn họ hiển nhiên không có năng lực thần kỳ cảm thụ sự tốt đẹp." Doãn Đình nói xong làm như có thật, làm cho Cừu Chính Khanh lại muốn cười.
"Nhưng mà, tôi sẽ không như đưa đám nhụt chí, mà tiếp tục cố gắng." Cô vừa nói, vừa nhìn chung quanh.
Cừu Chính Khanh chợt kịp phản ứng, thì ra là Doãn Đình tới chỗ này tham gia bữa tiệc, là hai tay bắt thức ăn ngon cùng đàn ông. "Có ai thích hợp sao?"
"Không có. Hơn nữa chỉ xem một chút nào biết thích hợp hay không thích hợp, mới bắt đầu chỉ là mắt nhìn duyên. Vừa nhìn qua đã cảm thấy thật là đẹp mắt, rất thoải mái, sau đó sẽ tìm hiểu kỹ hơn."
Cừu Chính Khanh vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng nghĩ tới lịch sử theo đuổi nam sinh thất bại bi thảm của Doãn Đình, vẫn là nhịn không được chỉ điểm cho cô: "Nếu muốn đạt thành hợp tác, ích lợi thăng bằng là rất quan trọng. Mắt duyên là một chuyện, nhưng thực lực của hai bên cùng nhu cầu ngang nhau cũng rất quan trọng. Hai bên đều có ích lợi, mới có thể hợp tác phát triển tiếp, cô hiểu chưa?"
Doãn Đình có chút vờ ngớ ngẩn, cô muốn nói không hiểu, xin anh đứng đắn một chút, tiên sinh có thể đừng tiếp tục nói với cô? Cô hoàn toàn không có hứng thú nghe. Nhưng nếu cô nói rõ ràng, lại quá trái lương tâm, lương tâm sẽ đau đớn. Hai bên đều có ích lợi, hợp tác phát triển? Anh xác định là đang cùng cô nói đề tài yêu đương? Doãn Đình nháy mắt, nhìn Cừu Chính Khanh nghiêm chỉnh nhìn về phía mặt của cô, cô bỗng nhiên nói: "A, chúng ta đánh cược, May nhất định sẽ hẹn anh nữa."
Cừu Chính Khanh thật sự tức giận, nói với cô Đông, cô kéo Tây. Quả nhiên đại thần không có tim không có phổi ôm ấp lấy cô thật chặt.
"Không đánh cược với cô."
Doãn Đình lại tò mò: "Vậy, anh cảm thấy May và Zoe, ai tốt?"
Ai tốt? Hai người này không thể so sánh.
Doãn Đình lại nói tiếp: "Đúng rồi, còn chưa có hỏi anh, Zoe là bạn gái anh chưa? Nếu như anh và cô ấy đã yêu đương, cũng không thể một chân đứng hai thuyền."
"Cô nghĩ quá nhiều." Cừu Chính Khanh rất muốn giống Doãn Thực gõ đầu Doãn Đình. "Zoe còn không phải là bạn gái của tôi, mà Thẩm tiểu thư cũng không còn ý định theo đuổi tôi."
"Tôi đã nói tơ hồng rất linh, anh xem, bây giờ đóa hoa đào của anh nở rồi." Doãn Đình không để ý tới lời của anh, mặt tranh công, đáng tiếc Cừu Chính Khanh không có phản ứng.
"Được rồi." Doãn Đình quyết định đổi cách nói: "Hiện tại đơn đặt hàng là anh còn được rất nhiều người mơ ước."
Lần này Cừu Chính Khanh rốt cuộc có phản ứng. Anh nhướng mí mắt, đáp lại: "Tôi sẽ đánh giá mục đích điều kiện của đối phương thật kỹ. Cám ơn cô." Nói xong nhịn cười không được. Cái từ đơn đặt hàng bị cô nói ra làm sao mà lại rất khôi hài thế chứ.
Doãn Đình nhăn mặt, buồn cười chỗ nào, nhìn cũng không giống nụ cười hả hê vì được rất nhiều người theo đuổi. Như đã nói qua, sao tơ hồng đến trong tay người khác thì công hiệu thật lớn, mà trong tay cô thì sao không linh? Không sao, có trắc trở thì sau này sẽ rất có phúc. Chớ nhục chí!
Mấy ngày sau, hành động của Thẩm Giai Kỳ xác nhận trực giác của cô gái Doãn Đình kia, mắt giỏi về phát hiện tình yêu thật đúng là có mấy phần bén nhạy. . . .