Editor: Gà
Tấn Thù Ngôn hơi kinh hãi, sau đó đột nhiên hiểu ra điều gì. "Khó trách mấy năm nay không nhìn thấy cô."
Khương Hiểu không ngờ, Tấn Thù Ngôn còn có ấn tượng với cô. Chẳng qua bọn họ chỉ có duyên gặp hai lần mà thôi. "Cô nhớ tôi?"
Sắc mặt Tấn Thù Ngôn dịu dàng, cười thành tiếng: "Mùa hè ba năm trước đây chúng ta đã gặp mặt, lúc ấy cô đi ra cùng với người nhà của Nhất Nghiên."
Khương Hiểu mỉm cười: "Cô rất giống anh cô."
Nhắc đến Tấn Trọng Bắc, giọng điệu của Tấn Thù Ngôn rõ ràng mềm hơn: "Cô biết anh tôi?" Nhưng sao cô chưa từng nghe anh mình đề cập đến cô ấy vậy.
Khương Hiểu gật đầu: "Trước kia tôi từng làm trợ lý, gặp được thầy Tấn ở studio."
"Thì ra là vậy."
Hai người thầm quan sát đối phương. Tấn Thù Ngôn đã sớm buông bỏ ý tưởng ban đầu kia, chỉ xem Khương Hiểu là một nhân viên bình thường của Hoa Hạ.
Trên hành lang yên tĩnh, hai người nói chuyện với nhau năm phút đồng hồ.
Khương Hiểu nói: "Tấn tiểu thư, công ty còn có chút chuyện, tôi về trước."
Tấn Thù Ngôn gật đầu: "Có cơ hội sẽ gặp lại. Khương tiểu thư ——" cô còn gọi lại.
Bước chân Khương Hiểu thoáng dừng lại, đón nhận ánh mắt của cô ấy.
Con ngươi Tấn Thù Ngôn hơi trầm xuống: "Tôi có cảm giác nhìn cô rất quen mắt. Tôi không có ý gì khác đâu, chẳng qua cảm thấy nhìn cô rất thân thiết. Lần đầu tiên thấy cô thì đã có cảm giác như thế rồi."
Khương Hiểu im lặng vài giây, đột nhiên cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân: "Cũng có người nói dáng vẻ tôi rất giống Hạ Lam."
Tấn Thù Ngôn sửng sốt: "Cô nói vậy, hình như khá giống."
Khương Hiểu: "Tạm biệt."
Tấn Thù Ngôn đi vào tìm Chu Nhất Nghiên, biết cô ấy không có việc gì, cũng yên lòng.
"Vừa rồi em gặp trợ lý trước kia của anh chị bên ngoài."
Sắc mặt Chu Nhất Nghiên lo lắng: "Hai người nói gì?"
"Không có gì. Sao chị không nói cho em biết, bây giờ cô ấy là người đại diện của Tống Văn Dịch."
"Trong giới bọn chị vòng nhân sự này vốn đổi tới đổi lui."
Tấn Thù Ngôn im lặng một chút: "Tại sao cô ấy không tiếp tục làm trợ lý cho anh chị?"
Chu Nhất Nghiên nhíu mày: "Thù Ngôn, anh chị... Anh ấy đã 31 rồi."
Tấn Thù Ngôn gật đầu: "Em biết chứ."
Chu Nhất Nghiên chỉ muốn đâm đầu vào tường: "Ý chị là, anh chị so với em mà nói, đã hơi già rồi, em mới 24 tuổi thôi."
Trong nháy mắt khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Tấn Thù Ngôn nổi lên hai vệt đỏ ửng. "Nhất Nghiên, chị và Tống Văn Dịch yêu đương, đã thẳng thắn như vậy mà."
Chu Nhất Nghiên không muốn nói, mặc dù cô không thích Khương Hiểu, nhưng cũng không thể nhìn người bạn này nhảy vào hố. Ba năm nay cô đã nhìn ra, anh cô và Khương Hiểu không thể nào chia tay, hơn nữa trong nhà bây giờ còn có cục cưng Chu Tư Mộ, hai người càng không thể ly hôn. Trừ khi, anh trai có người bên ngoài... Hoặc là Khương Hiểu ở bên ngoài...! Nhưng khả năng này rất nhỏ.
"Dù sao anh Chu vẫn chưa kết hôn? Hiện giờ em cũng không gấp lắm." Tấn Thù Ngôn nhẹ nhàng nói.
Chu Nhất Nghiên nặng nề thở ra một hơi, thật là một vấn đề nan giải. "Ba mẹ em cũng chưa thúc giục em, bàn chuyện yêu đương sao?"
Tấn Thù Ngôn cười: "Chị quên anh của em rồi sao? Anh ấy và anh chị bằng tuổi, vẫn chưa có bạn gái."
"Chưa có bạn gái, không có nghĩa là không có phụ nữ."
Tấn Thù Ngôn đần ra: "Anh em không có, ý chị là anh chị có phụ nữ sao?"
Trong lòng Chu Nhất Nghiên oán thầm, đâu chỉ là có phụ nữ, ngay cả con cũng có rồi.
Sắc mặt Tấn Thù Ngôn trầm xuống: "Anh Chu không phải người như thế."
Chu Nhất Nghiên lắc đầu: "Bác gái thật sự bảo vệ em quá tốt." Cũng có thể do mấy năm này cô đã trở nên trưởng thành hơn rồi. "Thù Ngôn, đừng ngây thơ như vậy. Anh chị đã 31, anh chị là một người đàn ông bình thường."
Tấn Thù Ngôn cắn răng: "Có phải gần đây chị cãi nhau với anh chị không, sao cứ nói xấu anh ấy vậy."
Chu Nhất Nghiên: "..."
Khương Hiểu từ bệnh viện đi thẳng đến Hoa Hạ. Làm người đại diện cho nghệ sĩ nổi tiếng Tống Dịch Văn ở Hoa Hạ, một năm nay, trên dưới công ty ai cũng biết cô. Đặc biệt là bữa tiệc thường niên năm ngoái của công ty, Khương Hiểu còn nhận được giải thưởng người đại diện ưu tú.
Đó là giải Chu Tu Lâm tự mình trao cho.
Đứng ở giữa sân khấu, Chu Tu Lâm nắm tay cô, dáng vẻ ưu nhã, vẻ mặt khích lệ, chỉ nói năm từ: "Chúc mừng, cố gắng lên."
Người có mắt loáng thoáng nhìn thấu đầu mối, người đại diện Khương Hiểu tương lai sáng lạn. Hiện giờ tất cả đều đã được chứng thức!
Khương Hiểu đi đến chỗ tổng giám đốc. Man Kỳ đang mang giấy tờ cho Chu Tu Lâm, nhìn thấy cô thì khẽ mỉm cười. "Đại diện Khương, đã lâu không gặp."
Khương Hiểu vì tránh hiềm nghi, quả thật rất ít khi đi lên tìm Chu Tu Lâm.
"Chu tổng đang họp sao?"
Man Kỳ: "Vừa rồi có một hội nghị video, đã kết thúc rồi. Sao cô lại lên đây? Không phải vì chuyện của Chu công chúa chứ?" Người đi theo Chu Tu Lâm, rất có mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, cái gì cũng biết.
Khương Hiểu bất đắc dĩ cười.
Man Kỳ khẽ nhún vai: "Lần đầu tiên Chu công chúa yêu đương, lúc này cô phải cực khổ rồi." Cô ấy đoán nhất định Khương Hiểu đến vì chuyện của Chu Nhất Nghiên. Mặc dù bọn họ đã biết nhau vài năm, nhưng đối với Khương Hiểu, cô ấy không hiểu rõ lắm. Năm đó cô chỉ làm trợ lý cho Chu Tu Lâm vài tháng, đột nhiên phải ra nước ngoài du học, trở về lại trở thành người đại diện.
Ban đầu cô và Tina còn xem Khương Hiểu là đối thủ cạnh tranh, hiện giờ lại cảm thấy buồn cười. Năm đó Tina quấy vũng nước đục Chu Nhất Nghiên, sau đó bọn họ mới hiểu. Từ trước đến nay Chu tổng không thích trợ lý can thiệp vào chuyện riêng của anh, Tina không cẩn thận vượt qua ranh giới. Cho nên mấy năm nay Man Kỳ vẫn luôn lấy chuyện của Tina để nhắc nhở bản thân.
Khương Hiểu gõ cửa phòng làm việc: "Tôi vào trước, có thời gian tán gẫu tiếp."
Chu Tu Lâm vẫn đang trong giai đoạn cuối của cuộc họp video, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Khương Hiểu, lại tiếp tục cuộc họp.
Khương Hiểu không lên tiếng, nhẹ nhàng đi đến trước bàn làm việc, chẳng qua chỉ nhìn anh. Chu Tu Lâm vẫn ăn mặc như thường, áo sơ mi màu xám nhạt, thắt cà vạt màu đen, nhiều năm như vậy, cô nhìn vẫn không chán.
Chu Tu Lâm trầm giọng nói: "Vào kỳ nghỉ hè gia tăng tuyên truyền chiếu phim trên Internet, liên kết với các rạp lớn. Còn có kéo dài kinh doanh ảnh thị Đồi Nam một tháng."
Chờ anh nói xong, hội nghị kết thúc.
Khương Hiểu khẽ mỉm cười: "Sao muốn kéo dài ảnh thị một tháng?"
Chu Tu Lâm đứng dậy: "Sắp xếp cho dân cư gần đó xong đã."
Khương Hiểu suy nghĩ một chút: "Ảnh thị mở cửa kinh doanh, kinh tế Đồi Nam cũng sẽ được kéo theo, đến lúc đó bọn họ có thể tổ chức buôn bán."
Chu Tu Lâm gật đầu: "Đúng vậy. Căn nhà trước kia của em, anh đã cho người xây thêm hai tầng lầu."
Khương Hiểu kinh ngạc không thôi, đó là nơi mà cô đã sống từ nhỏ. Mặc dù phòng ốc đã sớm không ổn, chẳng qua chủ yếu là tình cảm. "Thật ra em không phải là người Đồi Nam. Mấy tháng em trưởng thành, ba dẫn em dời đến Đồi Nam, nói đúng ra không phải là người Đồi Nam."
Chu Tu Lâm hỏi: "Không nghe em nhắc đến, sao lại dời đến Đồi Nam?" Anh đi đến bên cạnh cô, dắt tay cô, cùng nhau đứng trước cửa sổ sát đất.
"Em đoán có lẽ ba muốn cách xa nơi khiến ông đau khổ."
Chu Tu Lâm cũng nhớ đến, mấy năm nay, dường như cho đến bây giờ Khương Hiểu chưa từng đề cập đến chuyện tảo mộ mẹ cô.
Khương Hiểu thở ra một hơi, xoay người ôm lấy eo anh, mặt cọ xát vào áo anh. Cô có thể cảm giác được lồng ngực anh truyền đến hơi nóng, cô càng ngày càng lưu luyến lồng ngực của anh rồi.
"Sao thế?"
"Phiền lòng."
"Bởi vì chuyện của Nhất Nghiên và Tống Văn Dịch?"
Cô níu lấy áo anh, không nói gì.
Chu Tu Lâm ôm vai cô: "Chiều nay Nhất Nghiên đã đến tìm em rồi hả?"
Khương Hiểu ngẩng đầu lên, không gạt được anh điều gì. "Đúng vậy. Toàn bộ đều nói về chuyện của cô ấy và Văn Dịch, hiện giờ fan của Văn Dịch ầm ĩ vô cùng."
"Em chuẩn bị làm thế nào?"
"Đây là chuyện của hai người bọn họ, em chỉ có thể xử lý công việc cho Văn Dịch. Về tình yêu của hai người, cái này phải xem tự bọn họ giải quyết thế nào thôi. Nhưng mà, em không ngờ, hai người này lựa chọn như vậy. Bao nhiêu người vì danh lợi không chừa thủ đoạn nào, tình yêu đã trở thành hư vô mờ mịt từ lâu. Nhất Nghiên bị fan của Tống Văn Dịch mắng vô cùng thảm, nhưng lần này cô ấy lại không hề phản kích. Aiz —— "
Chu Tu Lâm nhíu mày: "Đừng nghĩ phức tạp thế." Dường như kể từ khi cô sinh con xong, thì bắt đầu đa sầu đa cảm.
Khương Hiểu nghe anh nói: "Anh có cách gì à?"
Chu Tu Lâm lấy ra một tấm thiệp màu đỏ từ trên bàn.
Khương Hiểu nghi ngờ: "Ai sắp kết hôn ư?"
Chu Tu Lâm ý bảo cô mở ra xem thử.
Khương Hiểu từ từ mở ra, không che giấu được kinh ngạc. "Mạc Dĩ Hằng đính hôn? Chưa từng nghe tên đàn gái. Vậy anh ta và Hân Nhiên không phải là?"
Chu Tu Lâm nương theo lời nói của cô: "Ngày mốt ở khách sạn Crystal."
Khương Hiểu thở dài một hơi: "Hân Nhiên và Mạc tổng dây dưa ba năm, không ngờ cuối cùng cô dâu không phải là cô ấy." Nếu tuôn ra tin tức này, có thể phân tán sự chú ý ra khỏi chuyện của Tống Văn Dịch và Chu Nhất Nghiên rồi.
Chu Tu Lâm nắm chặt tay cô: "Buổi tối cùng nhau đi."
"Em —— "
"Chẳng lẽ em bảo anh dẫn Tưởng Cần đi?"
"Em lấy thân phận gì mà đi? Mạc Dĩ Hằng không có phát thiệp mời cho em đâu."
Chu Tu Lâm cười nói: "Em nói thử xem? Đương nhiên là bạn gái của anh."
Vẻ mặt Khương Hiểu co rút: "Anh Chu, em không muốn có scandal với anh đâu."
Gần đến giờ tan việc, Man Kỳ đi vào, Khương Hiểu vẫn chưa đi mà ngồi trên ghế sa lon xem mấy bộ phim gần đây mà Hoa Hạ sắp quay.
Man Kỳ giao giấy tờ cho Chu Tu Lâm.
Chu Tu Lâm nói: "Ngày mốt tôi phải đi tham gia hôn lễ, ngày mai giúp tôi chuẩn bị một món quà, rồi giúp Khương Hiểu chuẩn bị lễ phục, cô ấy đi cùng với tôi." Công ty có chi phí sắp xếp trang phục, Chu Tu Lâm công tư như vậy, ngược lại người khác không đoán ra quan hệ của hai người.
Khương Hiểu xem xong kịch bản: "Man Kỳ tôi đi với cô."
Lúc hai người đi ra, Man Kỳ nói: "Chuyện của Chu Nhất Nghiên đã được giải quyết?"
Khương Hiểu nhún vai: "Cô xem tôi cũng đến tìm Chu tổng để đi cửa sau rồi."
"Cho nên Chu tổng bảo cô đi tham gia hôn lễ với anh ấy? Không dễ dàng gì. Là hôn lễ của ai vậy?"
"Mạc Dĩ Hằng."
"Mạc tổng? Cô dâu là Triệu Hân Nhiên?"
Khương Hiểu lắc đầu.
Khóe môi Man Kỳ cười giễu cợt: "Mạc Dĩ Hằng là công tử trăng hoa, quả nhiên! Lúc này Triệu Hân Nhiên công dã tràng rồi. Nhưng cô ấy cũng không thiệt thòi, ba năm nay Mạc Dĩ Hằng kéo cho cô ấy không ít tài nguyên, nếu không cô ấy có thể dễ dàng đạt đến địa vị như hôm nay sao?"
Khương Hiểu không phát biểu ý kiến. Đã rất lâu cô không liên lạc với Triệu Hân Nhiên rồi, mấy năm nay con đường diễn xuất của Triệu Hân Nhiên phát triển càng ngày càng tốt, nhưng cuối cùng tình cảm lại không như ý nguyện.
Buổi tối, Khương Hiểu và Chu Tu Lâm đến nhà cha mẹ.
Tiểu Đậu Nha đã được đón về từ nhà trẻ rồi. Hôm nay là ngày thứ nhất đứa bé này đến nhà trẻ, một chút háo hức cũng không có. Trở về thì vui vẻ ăn mấy miếng bánh ngọt, rồi hỏi đến mấy lần: "Bà nội, lúc nào ba mẹ đến đón con vậy?"
Mẹ Chu vội vàng gọi điện thoại cho Chu Tu Lâm, kêu bọn họ trở về sớm một chút.
Chu Tư Mộ ngồi trên ghế sa lon, bé bấm điều khiển TV. Bấm đến một kênh, vừa lúc trên ti vi đang chiếu một bộ phim vườn trường, Chu Nhất Nghiên là nữ chính.
Chu Tư Mộ chỉ vào TV: "Cô kìa."
Mẹ Chu cười: "Cô có xinh đẹp không?"
Chu Tư Mộ gật đầu: "Đẹp ạ."
Mẹ Chu hôn đầu bé: "Cô không ghét con đâu." Mỗi lần Chu Nhất Nghiên ra ngoài, sẽ luôn mang về rất nhiều quà cho bé. Cô không thích Khương Hiểu, nhưng lại rất thích đứa cháu trai này.
Ba Chu cầm sách thơ đến: "Tư Mộ à, chúng ta không xem ti vi nữa, ông nội dạy con đọc thơ được không?"
Chu Tư Mộ trượt xuống ghế sa lon, chạy đến, ra vẻ người rất hiếu học: "Được ạ."
Mẹ Chu lắc đầu: "Đứa nhỏ này mới tan học, ông đừng siết chặt như vậy."
Lúc Chu Tu Lâm và Khương Hiểu trở về, đã nghe thấy giọng non nớt của Tiểu Đậu Nha.
"Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương." [1]
[1]: Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.
Không sai một chữ!
Trên mặt Khương Hiểu tràn đầy nụ cười: "Tiểu Đậu Nha biết đọc thơ rồi!" Cô và Chu Tu Lâm nới rộng cách giáo dục với Tiểu Đậu Nha, kiên quyết muốn bồi dưỡng Tiểu Đậu Nha theo sở thích của bé.
Chu Tư Mộ phát hiện ba mẹ mình trở về, đột nhiên, rưng rưng nước mắt. "Mẹ —— ba —— "
Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa bé ba tuổi, ngày thứ nhất đi học, gần tám tiếng không nhìn thấy người nhà của mình, bé rất tủi thân.
Bé vừa khóc, lòng Khương Hiểu cũng co rút, cô ôm Tiểu Đậu Nha vào lòng, chỉ thiếu lau nước mắt nữa thôi.
Hai mẹ con cứ như đã chịu hết mọi tủi thân vậy.
Cha Chu vừa gấp sách lại, vừa yên lặng thở dài, rồi nhìn Chu Tu Lâm.
Chu Tu Lâm bật cười, đi đến trước mặt hai mẹ con: "Bảo bối, sao thế?"
Tiểu Đậu Nha hít mũi: "Muốn mẹ ——" miễn cưỡng lại tăng thêm một câu: "Cũng muốn ba."
Mắt Khương Hiểu đỏ lên.
Chu Tu Lâm sờ đầu con: "Vậy hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm?"
Nước mắt Tiểu Đậu Nha dừng lại: "Có thể dẫn con đến quán lần trước mẹ dẫn con đi không?"
Khương Hiểu giải thích: "Là một nhà hàng lấy chủ đề là trẻ em nằm ở trung tâm thành phố." Nửa năm trước, Khương Hiểu dẫn Tiểu Đậu Nha đi ăn một lần rồi, không ngờ bé vẫn còn nhớ rõ.
Chu Tu Lâm rút vài tờ khăn giấy ra lau nước mắt cho bé: "Vậy thì đi thôi."
Tiểu Đậu Nha lập tức nở cười, tay nhỏ xíu nắm tay Khương Hiểu và Chu Tu Lâm.
Cha Chu và mẹ Chu nhìn nhau một cái, dù có thân thiết với ông bà nội bao nhiêu chăng nữa, cũng không bằng cha mẹ ruột.
Cha Chu sâu xa nói: "Nếu không tối nay chúng ta cũng đi ra ngoài ăn."
Mẹ Chu ghét bỏ: "... Ngây thơ."
Hiếm khi cả ba người nhà bọn họ cùng ra ngoài ăn cơm. Trên đường đi Khương Hiểu đặt chỗ trước.
Đang giờ tan làm, nên khi bọn họ đến đã hơn sáu giờ, cũng may người không đông như vào ngày chủ nhật.
Khương Hiểu gọi trước cho Tiểu Đậu Nha một vài món, đút bé ăn no bảy tám phần, mới để bé đi chơi.
Nhà hàng chủ đề này, thức ăn đều phù hợp với khẩu vị của thiếu nhi, còn trang trí thêm các món đồ chơi, các kiểu mô phỏng.
Tiểu Đậu Nha đi chơi, hai người mới bắt đầu ăn gì đó.
Chu Tu Lâm liếc nhìn cu cậu: "Nhóc con."
Khương Hiểu quay đầu lại, Tiểu Đậu Nha cũng thấy bọn họ, cong môi nhìn về phía bọn họ, nở nụ cười trong sáng. Khương Hiểu thất thần ngắm nhìn, cô mang mọi thứ mà mình thiếu thốn, bồi thường cho Tiểu Đậu Nha, có Tiểu Đậu Nha, cô giống như trải qua tuổi thơ một lần nữa.
Chu Tu Lâm nhẹ nhàng nói: "Ăn thêm chút gì đi, vừa rồi em chẳng ăn gì cả."
Khương Hiểu đột nhiên nói: "Chờ hết bận, em muốn dẫn Tiểu Đậu Nha ra ngoài du lịch."
Chu Tu Lâm cười như không cười: "Dẫn con trai em theo, vậy không mang theo chồng em à?"
Khương Hiểu: "..."
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Đậu Nha đã chạy đến. "Ba ơi, con muốn đi tè—— "
Khương Hiểu nói: "Phòng vệ sinh ở bên ngoài, ra cửa quẹo phải."
Chu Tu Lâm đứng dậy, dắt tay Tiểu Đậu Nha ra ngoài.
Đêm đó, Tiểu Đậu Nha chơi đến tám giờ mới chịu về. Lúc đi ra, Chu Tu Lâm và Tiểu Đậu Nha ra bãi đậu xe trước, Khương Hiểu cố ý tránh né, chờ bọn họ ở sân ga ven đường.
Kết quả ngày thứ hai, tuần san giải trí đột nhiên tuôn ra một tin tức, tiêu đề chấn động!
【Tổng giám đốc Chu Tu Lâm của Hoa Hạ ôm một đứa bé khoảng ba tuổi trong lòng, nghi là con riêng. 】
Tấn Thù Ngôn hơi kinh hãi, sau đó đột nhiên hiểu ra điều gì. "Khó trách mấy năm nay không nhìn thấy cô."
Khương Hiểu không ngờ, Tấn Thù Ngôn còn có ấn tượng với cô. Chẳng qua bọn họ chỉ có duyên gặp hai lần mà thôi. "Cô nhớ tôi?"
Sắc mặt Tấn Thù Ngôn dịu dàng, cười thành tiếng: "Mùa hè ba năm trước đây chúng ta đã gặp mặt, lúc ấy cô đi ra cùng với người nhà của Nhất Nghiên."
Khương Hiểu mỉm cười: "Cô rất giống anh cô."
Nhắc đến Tấn Trọng Bắc, giọng điệu của Tấn Thù Ngôn rõ ràng mềm hơn: "Cô biết anh tôi?" Nhưng sao cô chưa từng nghe anh mình đề cập đến cô ấy vậy.
Khương Hiểu gật đầu: "Trước kia tôi từng làm trợ lý, gặp được thầy Tấn ở studio."
"Thì ra là vậy."
Hai người thầm quan sát đối phương. Tấn Thù Ngôn đã sớm buông bỏ ý tưởng ban đầu kia, chỉ xem Khương Hiểu là một nhân viên bình thường của Hoa Hạ.
Trên hành lang yên tĩnh, hai người nói chuyện với nhau năm phút đồng hồ.
Khương Hiểu nói: "Tấn tiểu thư, công ty còn có chút chuyện, tôi về trước."
Tấn Thù Ngôn gật đầu: "Có cơ hội sẽ gặp lại. Khương tiểu thư ——" cô còn gọi lại.
Bước chân Khương Hiểu thoáng dừng lại, đón nhận ánh mắt của cô ấy.
Con ngươi Tấn Thù Ngôn hơi trầm xuống: "Tôi có cảm giác nhìn cô rất quen mắt. Tôi không có ý gì khác đâu, chẳng qua cảm thấy nhìn cô rất thân thiết. Lần đầu tiên thấy cô thì đã có cảm giác như thế rồi."
Khương Hiểu im lặng vài giây, đột nhiên cười, nụ cười nhẹ nhàng như gió xuân: "Cũng có người nói dáng vẻ tôi rất giống Hạ Lam."
Tấn Thù Ngôn sửng sốt: "Cô nói vậy, hình như khá giống."
Khương Hiểu: "Tạm biệt."
Tấn Thù Ngôn đi vào tìm Chu Nhất Nghiên, biết cô ấy không có việc gì, cũng yên lòng.
"Vừa rồi em gặp trợ lý trước kia của anh chị bên ngoài."
Sắc mặt Chu Nhất Nghiên lo lắng: "Hai người nói gì?"
"Không có gì. Sao chị không nói cho em biết, bây giờ cô ấy là người đại diện của Tống Văn Dịch."
"Trong giới bọn chị vòng nhân sự này vốn đổi tới đổi lui."
Tấn Thù Ngôn im lặng một chút: "Tại sao cô ấy không tiếp tục làm trợ lý cho anh chị?"
Chu Nhất Nghiên nhíu mày: "Thù Ngôn, anh chị... Anh ấy đã 31 rồi."
Tấn Thù Ngôn gật đầu: "Em biết chứ."
Chu Nhất Nghiên chỉ muốn đâm đầu vào tường: "Ý chị là, anh chị so với em mà nói, đã hơi già rồi, em mới 24 tuổi thôi."
Trong nháy mắt khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Tấn Thù Ngôn nổi lên hai vệt đỏ ửng. "Nhất Nghiên, chị và Tống Văn Dịch yêu đương, đã thẳng thắn như vậy mà."
Chu Nhất Nghiên không muốn nói, mặc dù cô không thích Khương Hiểu, nhưng cũng không thể nhìn người bạn này nhảy vào hố. Ba năm nay cô đã nhìn ra, anh cô và Khương Hiểu không thể nào chia tay, hơn nữa trong nhà bây giờ còn có cục cưng Chu Tư Mộ, hai người càng không thể ly hôn. Trừ khi, anh trai có người bên ngoài... Hoặc là Khương Hiểu ở bên ngoài...! Nhưng khả năng này rất nhỏ.
"Dù sao anh Chu vẫn chưa kết hôn? Hiện giờ em cũng không gấp lắm." Tấn Thù Ngôn nhẹ nhàng nói.
Chu Nhất Nghiên nặng nề thở ra một hơi, thật là một vấn đề nan giải. "Ba mẹ em cũng chưa thúc giục em, bàn chuyện yêu đương sao?"
Tấn Thù Ngôn cười: "Chị quên anh của em rồi sao? Anh ấy và anh chị bằng tuổi, vẫn chưa có bạn gái."
"Chưa có bạn gái, không có nghĩa là không có phụ nữ."
Tấn Thù Ngôn đần ra: "Anh em không có, ý chị là anh chị có phụ nữ sao?"
Trong lòng Chu Nhất Nghiên oán thầm, đâu chỉ là có phụ nữ, ngay cả con cũng có rồi.
Sắc mặt Tấn Thù Ngôn trầm xuống: "Anh Chu không phải người như thế."
Chu Nhất Nghiên lắc đầu: "Bác gái thật sự bảo vệ em quá tốt." Cũng có thể do mấy năm này cô đã trở nên trưởng thành hơn rồi. "Thù Ngôn, đừng ngây thơ như vậy. Anh chị đã 31, anh chị là một người đàn ông bình thường."
Tấn Thù Ngôn cắn răng: "Có phải gần đây chị cãi nhau với anh chị không, sao cứ nói xấu anh ấy vậy."
Chu Nhất Nghiên: "..."
Khương Hiểu từ bệnh viện đi thẳng đến Hoa Hạ. Làm người đại diện cho nghệ sĩ nổi tiếng Tống Dịch Văn ở Hoa Hạ, một năm nay, trên dưới công ty ai cũng biết cô. Đặc biệt là bữa tiệc thường niên năm ngoái của công ty, Khương Hiểu còn nhận được giải thưởng người đại diện ưu tú.
Đó là giải Chu Tu Lâm tự mình trao cho.
Đứng ở giữa sân khấu, Chu Tu Lâm nắm tay cô, dáng vẻ ưu nhã, vẻ mặt khích lệ, chỉ nói năm từ: "Chúc mừng, cố gắng lên."
Người có mắt loáng thoáng nhìn thấu đầu mối, người đại diện Khương Hiểu tương lai sáng lạn. Hiện giờ tất cả đều đã được chứng thức!
Khương Hiểu đi đến chỗ tổng giám đốc. Man Kỳ đang mang giấy tờ cho Chu Tu Lâm, nhìn thấy cô thì khẽ mỉm cười. "Đại diện Khương, đã lâu không gặp."
Khương Hiểu vì tránh hiềm nghi, quả thật rất ít khi đi lên tìm Chu Tu Lâm.
"Chu tổng đang họp sao?"
Man Kỳ: "Vừa rồi có một hội nghị video, đã kết thúc rồi. Sao cô lại lên đây? Không phải vì chuyện của Chu công chúa chứ?" Người đi theo Chu Tu Lâm, rất có mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, cái gì cũng biết.
Khương Hiểu bất đắc dĩ cười.
Man Kỳ khẽ nhún vai: "Lần đầu tiên Chu công chúa yêu đương, lúc này cô phải cực khổ rồi." Cô ấy đoán nhất định Khương Hiểu đến vì chuyện của Chu Nhất Nghiên. Mặc dù bọn họ đã biết nhau vài năm, nhưng đối với Khương Hiểu, cô ấy không hiểu rõ lắm. Năm đó cô chỉ làm trợ lý cho Chu Tu Lâm vài tháng, đột nhiên phải ra nước ngoài du học, trở về lại trở thành người đại diện.
Ban đầu cô và Tina còn xem Khương Hiểu là đối thủ cạnh tranh, hiện giờ lại cảm thấy buồn cười. Năm đó Tina quấy vũng nước đục Chu Nhất Nghiên, sau đó bọn họ mới hiểu. Từ trước đến nay Chu tổng không thích trợ lý can thiệp vào chuyện riêng của anh, Tina không cẩn thận vượt qua ranh giới. Cho nên mấy năm nay Man Kỳ vẫn luôn lấy chuyện của Tina để nhắc nhở bản thân.
Khương Hiểu gõ cửa phòng làm việc: "Tôi vào trước, có thời gian tán gẫu tiếp."
Chu Tu Lâm vẫn đang trong giai đoạn cuối của cuộc họp video, anh ngẩng đầu lên liếc nhìn Khương Hiểu, lại tiếp tục cuộc họp.
Khương Hiểu không lên tiếng, nhẹ nhàng đi đến trước bàn làm việc, chẳng qua chỉ nhìn anh. Chu Tu Lâm vẫn ăn mặc như thường, áo sơ mi màu xám nhạt, thắt cà vạt màu đen, nhiều năm như vậy, cô nhìn vẫn không chán.
Chu Tu Lâm trầm giọng nói: "Vào kỳ nghỉ hè gia tăng tuyên truyền chiếu phim trên Internet, liên kết với các rạp lớn. Còn có kéo dài kinh doanh ảnh thị Đồi Nam một tháng."
Chờ anh nói xong, hội nghị kết thúc.
Khương Hiểu khẽ mỉm cười: "Sao muốn kéo dài ảnh thị một tháng?"
Chu Tu Lâm đứng dậy: "Sắp xếp cho dân cư gần đó xong đã."
Khương Hiểu suy nghĩ một chút: "Ảnh thị mở cửa kinh doanh, kinh tế Đồi Nam cũng sẽ được kéo theo, đến lúc đó bọn họ có thể tổ chức buôn bán."
Chu Tu Lâm gật đầu: "Đúng vậy. Căn nhà trước kia của em, anh đã cho người xây thêm hai tầng lầu."
Khương Hiểu kinh ngạc không thôi, đó là nơi mà cô đã sống từ nhỏ. Mặc dù phòng ốc đã sớm không ổn, chẳng qua chủ yếu là tình cảm. "Thật ra em không phải là người Đồi Nam. Mấy tháng em trưởng thành, ba dẫn em dời đến Đồi Nam, nói đúng ra không phải là người Đồi Nam."
Chu Tu Lâm hỏi: "Không nghe em nhắc đến, sao lại dời đến Đồi Nam?" Anh đi đến bên cạnh cô, dắt tay cô, cùng nhau đứng trước cửa sổ sát đất.
"Em đoán có lẽ ba muốn cách xa nơi khiến ông đau khổ."
Chu Tu Lâm cũng nhớ đến, mấy năm nay, dường như cho đến bây giờ Khương Hiểu chưa từng đề cập đến chuyện tảo mộ mẹ cô.
Khương Hiểu thở ra một hơi, xoay người ôm lấy eo anh, mặt cọ xát vào áo anh. Cô có thể cảm giác được lồng ngực anh truyền đến hơi nóng, cô càng ngày càng lưu luyến lồng ngực của anh rồi.
"Sao thế?"
"Phiền lòng."
"Bởi vì chuyện của Nhất Nghiên và Tống Văn Dịch?"
Cô níu lấy áo anh, không nói gì.
Chu Tu Lâm ôm vai cô: "Chiều nay Nhất Nghiên đã đến tìm em rồi hả?"
Khương Hiểu ngẩng đầu lên, không gạt được anh điều gì. "Đúng vậy. Toàn bộ đều nói về chuyện của cô ấy và Văn Dịch, hiện giờ fan của Văn Dịch ầm ĩ vô cùng."
"Em chuẩn bị làm thế nào?"
"Đây là chuyện của hai người bọn họ, em chỉ có thể xử lý công việc cho Văn Dịch. Về tình yêu của hai người, cái này phải xem tự bọn họ giải quyết thế nào thôi. Nhưng mà, em không ngờ, hai người này lựa chọn như vậy. Bao nhiêu người vì danh lợi không chừa thủ đoạn nào, tình yêu đã trở thành hư vô mờ mịt từ lâu. Nhất Nghiên bị fan của Tống Văn Dịch mắng vô cùng thảm, nhưng lần này cô ấy lại không hề phản kích. Aiz —— "
Chu Tu Lâm nhíu mày: "Đừng nghĩ phức tạp thế." Dường như kể từ khi cô sinh con xong, thì bắt đầu đa sầu đa cảm.
Khương Hiểu nghe anh nói: "Anh có cách gì à?"
Chu Tu Lâm lấy ra một tấm thiệp màu đỏ từ trên bàn.
Khương Hiểu nghi ngờ: "Ai sắp kết hôn ư?"
Chu Tu Lâm ý bảo cô mở ra xem thử.
Khương Hiểu từ từ mở ra, không che giấu được kinh ngạc. "Mạc Dĩ Hằng đính hôn? Chưa từng nghe tên đàn gái. Vậy anh ta và Hân Nhiên không phải là?"
Chu Tu Lâm nương theo lời nói của cô: "Ngày mốt ở khách sạn Crystal."
Khương Hiểu thở dài một hơi: "Hân Nhiên và Mạc tổng dây dưa ba năm, không ngờ cuối cùng cô dâu không phải là cô ấy." Nếu tuôn ra tin tức này, có thể phân tán sự chú ý ra khỏi chuyện của Tống Văn Dịch và Chu Nhất Nghiên rồi.
Chu Tu Lâm nắm chặt tay cô: "Buổi tối cùng nhau đi."
"Em —— "
"Chẳng lẽ em bảo anh dẫn Tưởng Cần đi?"
"Em lấy thân phận gì mà đi? Mạc Dĩ Hằng không có phát thiệp mời cho em đâu."
Chu Tu Lâm cười nói: "Em nói thử xem? Đương nhiên là bạn gái của anh."
Vẻ mặt Khương Hiểu co rút: "Anh Chu, em không muốn có scandal với anh đâu."
Gần đến giờ tan việc, Man Kỳ đi vào, Khương Hiểu vẫn chưa đi mà ngồi trên ghế sa lon xem mấy bộ phim gần đây mà Hoa Hạ sắp quay.
Man Kỳ giao giấy tờ cho Chu Tu Lâm.
Chu Tu Lâm nói: "Ngày mốt tôi phải đi tham gia hôn lễ, ngày mai giúp tôi chuẩn bị một món quà, rồi giúp Khương Hiểu chuẩn bị lễ phục, cô ấy đi cùng với tôi." Công ty có chi phí sắp xếp trang phục, Chu Tu Lâm công tư như vậy, ngược lại người khác không đoán ra quan hệ của hai người.
Khương Hiểu xem xong kịch bản: "Man Kỳ tôi đi với cô."
Lúc hai người đi ra, Man Kỳ nói: "Chuyện của Chu Nhất Nghiên đã được giải quyết?"
Khương Hiểu nhún vai: "Cô xem tôi cũng đến tìm Chu tổng để đi cửa sau rồi."
"Cho nên Chu tổng bảo cô đi tham gia hôn lễ với anh ấy? Không dễ dàng gì. Là hôn lễ của ai vậy?"
"Mạc Dĩ Hằng."
"Mạc tổng? Cô dâu là Triệu Hân Nhiên?"
Khương Hiểu lắc đầu.
Khóe môi Man Kỳ cười giễu cợt: "Mạc Dĩ Hằng là công tử trăng hoa, quả nhiên! Lúc này Triệu Hân Nhiên công dã tràng rồi. Nhưng cô ấy cũng không thiệt thòi, ba năm nay Mạc Dĩ Hằng kéo cho cô ấy không ít tài nguyên, nếu không cô ấy có thể dễ dàng đạt đến địa vị như hôm nay sao?"
Khương Hiểu không phát biểu ý kiến. Đã rất lâu cô không liên lạc với Triệu Hân Nhiên rồi, mấy năm nay con đường diễn xuất của Triệu Hân Nhiên phát triển càng ngày càng tốt, nhưng cuối cùng tình cảm lại không như ý nguyện.
Buổi tối, Khương Hiểu và Chu Tu Lâm đến nhà cha mẹ.
Tiểu Đậu Nha đã được đón về từ nhà trẻ rồi. Hôm nay là ngày thứ nhất đứa bé này đến nhà trẻ, một chút háo hức cũng không có. Trở về thì vui vẻ ăn mấy miếng bánh ngọt, rồi hỏi đến mấy lần: "Bà nội, lúc nào ba mẹ đến đón con vậy?"
Mẹ Chu vội vàng gọi điện thoại cho Chu Tu Lâm, kêu bọn họ trở về sớm một chút.
Chu Tư Mộ ngồi trên ghế sa lon, bé bấm điều khiển TV. Bấm đến một kênh, vừa lúc trên ti vi đang chiếu một bộ phim vườn trường, Chu Nhất Nghiên là nữ chính.
Chu Tư Mộ chỉ vào TV: "Cô kìa."
Mẹ Chu cười: "Cô có xinh đẹp không?"
Chu Tư Mộ gật đầu: "Đẹp ạ."
Mẹ Chu hôn đầu bé: "Cô không ghét con đâu." Mỗi lần Chu Nhất Nghiên ra ngoài, sẽ luôn mang về rất nhiều quà cho bé. Cô không thích Khương Hiểu, nhưng lại rất thích đứa cháu trai này.
Ba Chu cầm sách thơ đến: "Tư Mộ à, chúng ta không xem ti vi nữa, ông nội dạy con đọc thơ được không?"
Chu Tư Mộ trượt xuống ghế sa lon, chạy đến, ra vẻ người rất hiếu học: "Được ạ."
Mẹ Chu lắc đầu: "Đứa nhỏ này mới tan học, ông đừng siết chặt như vậy."
Lúc Chu Tu Lâm và Khương Hiểu trở về, đã nghe thấy giọng non nớt của Tiểu Đậu Nha.
"Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương." [1]
[1]: Đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.
Không sai một chữ!
Trên mặt Khương Hiểu tràn đầy nụ cười: "Tiểu Đậu Nha biết đọc thơ rồi!" Cô và Chu Tu Lâm nới rộng cách giáo dục với Tiểu Đậu Nha, kiên quyết muốn bồi dưỡng Tiểu Đậu Nha theo sở thích của bé.
Chu Tư Mộ phát hiện ba mẹ mình trở về, đột nhiên, rưng rưng nước mắt. "Mẹ —— ba —— "
Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa bé ba tuổi, ngày thứ nhất đi học, gần tám tiếng không nhìn thấy người nhà của mình, bé rất tủi thân.
Bé vừa khóc, lòng Khương Hiểu cũng co rút, cô ôm Tiểu Đậu Nha vào lòng, chỉ thiếu lau nước mắt nữa thôi.
Hai mẹ con cứ như đã chịu hết mọi tủi thân vậy.
Cha Chu vừa gấp sách lại, vừa yên lặng thở dài, rồi nhìn Chu Tu Lâm.
Chu Tu Lâm bật cười, đi đến trước mặt hai mẹ con: "Bảo bối, sao thế?"
Tiểu Đậu Nha hít mũi: "Muốn mẹ ——" miễn cưỡng lại tăng thêm một câu: "Cũng muốn ba."
Mắt Khương Hiểu đỏ lên.
Chu Tu Lâm sờ đầu con: "Vậy hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm?"
Nước mắt Tiểu Đậu Nha dừng lại: "Có thể dẫn con đến quán lần trước mẹ dẫn con đi không?"
Khương Hiểu giải thích: "Là một nhà hàng lấy chủ đề là trẻ em nằm ở trung tâm thành phố." Nửa năm trước, Khương Hiểu dẫn Tiểu Đậu Nha đi ăn một lần rồi, không ngờ bé vẫn còn nhớ rõ.
Chu Tu Lâm rút vài tờ khăn giấy ra lau nước mắt cho bé: "Vậy thì đi thôi."
Tiểu Đậu Nha lập tức nở cười, tay nhỏ xíu nắm tay Khương Hiểu và Chu Tu Lâm.
Cha Chu và mẹ Chu nhìn nhau một cái, dù có thân thiết với ông bà nội bao nhiêu chăng nữa, cũng không bằng cha mẹ ruột.
Cha Chu sâu xa nói: "Nếu không tối nay chúng ta cũng đi ra ngoài ăn."
Mẹ Chu ghét bỏ: "... Ngây thơ."
Hiếm khi cả ba người nhà bọn họ cùng ra ngoài ăn cơm. Trên đường đi Khương Hiểu đặt chỗ trước.
Đang giờ tan làm, nên khi bọn họ đến đã hơn sáu giờ, cũng may người không đông như vào ngày chủ nhật.
Khương Hiểu gọi trước cho Tiểu Đậu Nha một vài món, đút bé ăn no bảy tám phần, mới để bé đi chơi.
Nhà hàng chủ đề này, thức ăn đều phù hợp với khẩu vị của thiếu nhi, còn trang trí thêm các món đồ chơi, các kiểu mô phỏng.
Tiểu Đậu Nha đi chơi, hai người mới bắt đầu ăn gì đó.
Chu Tu Lâm liếc nhìn cu cậu: "Nhóc con."
Khương Hiểu quay đầu lại, Tiểu Đậu Nha cũng thấy bọn họ, cong môi nhìn về phía bọn họ, nở nụ cười trong sáng. Khương Hiểu thất thần ngắm nhìn, cô mang mọi thứ mà mình thiếu thốn, bồi thường cho Tiểu Đậu Nha, có Tiểu Đậu Nha, cô giống như trải qua tuổi thơ một lần nữa.
Chu Tu Lâm nhẹ nhàng nói: "Ăn thêm chút gì đi, vừa rồi em chẳng ăn gì cả."
Khương Hiểu đột nhiên nói: "Chờ hết bận, em muốn dẫn Tiểu Đậu Nha ra ngoài du lịch."
Chu Tu Lâm cười như không cười: "Dẫn con trai em theo, vậy không mang theo chồng em à?"
Khương Hiểu: "..."
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Đậu Nha đã chạy đến. "Ba ơi, con muốn đi tè—— "
Khương Hiểu nói: "Phòng vệ sinh ở bên ngoài, ra cửa quẹo phải."
Chu Tu Lâm đứng dậy, dắt tay Tiểu Đậu Nha ra ngoài.
Đêm đó, Tiểu Đậu Nha chơi đến tám giờ mới chịu về. Lúc đi ra, Chu Tu Lâm và Tiểu Đậu Nha ra bãi đậu xe trước, Khương Hiểu cố ý tránh né, chờ bọn họ ở sân ga ven đường.
Kết quả ngày thứ hai, tuần san giải trí đột nhiên tuôn ra một tin tức, tiêu đề chấn động!
【Tổng giám đốc Chu Tu Lâm của Hoa Hạ ôm một đứa bé khoảng ba tuổi trong lòng, nghi là con riêng. 】