Từ bữa cơm hôm đó, cả An và Duy đều không nhắc đến chuyện kia nữa. An biết bạn không muốn nói, cũng không ép nhiều. Duy biết bí mật không giấu được lâu, liền ra sức chôn vùi nó. Tuy nhiên, tình bạn của họ cũng không thay đổi là bao.
Trước ngày thi, hai anh chàng ăn chơi thả ga, không có vẻ gì là lo lắng. Như biết ý, dẫn hai anh ra công viên dạo hết hàng này sang hàng khác. Nó mua vội hai cái dây chuyền có mặt đá hình tròn, phía trên khắc hai chữ Hán, dịch ra là Trạng Nguyên, tặng mỗi người một dây.
- Chúc hai anh ngày mai thi thật tốt, đỗ đạt thật cao, làm rạng danh nước nhà!
- Cứ như thời loạn lạc ấy! - Duy buông vài chữ, tay xoa xoa mặt đá nọ.
- Đa tạ hoàng thượng. Thần nhất định sẽ lưu danh sử sách. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
An làm điệu bộ của quần thần, quay sang Như mà tuyên bố rõ to. Mọi người đi đường quay lại khúc khích cười, Như hơi đỏ mặt, hướng nhìn Duy mà tủm tỉm.
Kì thi diễn ra vô cùng căng thẳng. Từng giờ từng phút trôi qua cứ như một viên ngọc báu. Thế mà loáng cái đã đến ngày thi cuối cùng. Trước khi vào phòng thi, An chỉ vỗ vai Duy, nói vài câu:
- Thi tốt! Chỉ cần Như vui, mày làm gì tao cũng không bận tâm.
Duy nghe vậy, khuôn mặt khựng lại nét lo âu. Có vẻ An giống cậu, rất thương Như, thương đến độ chấp nhận mọi thứ, chỉ với điều kiện Như hạnh phúc. Có điều, Như đối với An là tình cảm nam nữ, còn đối với cậu chỉ là tình anh em, không hơn cũng chẳng kém. Nghĩ đến đây, Duy thở dài thườn thượt.
-” Tùng! Tùng! Tùng!” - Ba tiếng trống cuối cùng trong thời cấp 3 vang lên. Những người còn lại rong phòng thi cũng não nề bước ra ngoài, chậm rãi, như lưu luyến những kỉ niệm còn sót lại. Cấp 3 mà, trưởng thành rồi, nhưng vẫn còn đâu đó nét ngây ngô. Những ký ức có lẽ cũng vì thế mà thật đẹp.
Duy thấy An, chạy đến vỗ vai bạn:
- Tao muốn nói chuyện với mày.
Như nghe tiếng trống trường, nhưng đợi mãi chẳng thấy hai anh đâu, liền nổi lòng lo lắng. Nó chạy vào trong từng phòng thi, không còn ai cả. Sân trường, sân bóng rổ cũng chẳng còn bóng người. Nó chạy ra sân sau, thấy hai cái bóng cao cao đang ngồi trên ghế đá, nó khẽ bước đến, định bụng hù dọa một phen.
- Vậy, mày và bé Như không phải anh em ruột?
Giọng An ngập ngừng cất lên. Duy trầm ngâm rồi cũng gật đầu chắc nịch. Như sững sờ, đứng chết trân tại chỗ.
- Mày đừng nói nó biết. Tao không muốn nó suy nghĩ nhiều.
Duy đề nghị, An cũng cười cười. Cả hai đứng dậy, toan định ra về thì cái bóng nhỏ nhỏ khiến họ khựng lại.
- Như?! - Không hẹn mà gặp, cả hai đồng thanh lên tiếng.
Nhưng đáp lại họ chỉ là sự im lặng đáng sợ. Như không lên tiếng. Cả ba người rơi vào trạng thái trầm ngâm hồi lâu. Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng đó, An vừa mấp máy miệng thì Như đã guồng nhanh chân mà chạy.
- Ba! Mẹ! Anh Duy với con không phải anh em ruột sao?
Như vừa về nhà đã lên tiếng trách mắng. Thấy hai cậu quý tử chạy theo sau, mồ hôi rũ rượi, khuôn mặt đau khổ, bà Ý liền đoán ra mọi chuyện. Bà thở dài, kéo con gái ngồi xuống sofa.
- Mẹ biết chuyện này không thể giấu con cả đời được, thôi thì hôm nay mẹ sẽ kể cho con nghe. Như ngoan, nghe mẹ nói hết đã nhé! Thật ra năm ấy, mẹ không được bà nội con ưng ý lắm. Ba con thương mẹ, nên nhất quyết không nghe lời ai mà làm đám cưới. Bà nội giận lắm, rồi sau khi được nhiều người khuyên nhủ cũng không có ý kiến gì, nhưng điều kiện phải sinh cho bà cháu trai nối dõi. Bà chỉ nói vậy rồi về quê, nhất quyết không chịu gặp ba mẹ, chỉ cần cháu trai thôi. Khoảng ba năm sau đó thì mẹ mang thai con. Khi biết con là con gái, ba mẹ thất vọng lắm, liền chạy đến cô nhi viện xin một đứa trẻ về nuôi. Lúc đó, anh Duy mới 2 tuổi rưỡi, trắng trẻo, đẹp trai lại biết nghe lời nên mẹ thương lắm. Mẹ làm thủ tục nhận nuôi rồi mang về thăm bà nội. Một thời gian sau con ra đời, bà nội cũng mất ngay sau đó. Mẹ nuôi anh con từ khi đó đến giờ, và trong suốt khoảng thời gian đấy, anh con chưa bao giờ làm mẹ thất vọng. Anh rất hiếu thảo, chăm ngoan, còn rất thương con nữa. Phải không nào?
Vừa nói, bà vừa dịu dàng xoa đầu Như. Nó khóc, nhiều lắm, nước mắt đã ướt đẫm áo bà rồi. Như không nói, vội đứng dậy, lững thững bước ra ngoài. Duy thấy vậy cũng đứng lên, chạy theo. Cậu rất sợ, sợ Như sẽ làm điều dại dột, sợ Như sẽ không kiềm được cảm xúc. Nó vốn rất yếu đuối, cậu biết vậy. Đó cũng là một lý do khiến cậu lúc nào cũng muốn ở bên che chở và bảo vệ nó. Thế nhưng, giờ thì sao nào? Chẳng phải cậu là lý do khiến nó kích động như vậy sao?
Như chạy mãi miết đến tận một con ngõ nhỏ. Nó chẳng biết đây là đâu, cũng chẳng biết mình đã chạy bao lâu rồi. Nó chỉ muốn chạy thật xa, xa khuất khỏi nơi này. Nó không muốn tin vào sự thật, rằng người anh mà nó yêu thương bao lâu lại chẳng có quan hệ thân thích gì với nó. Nó thương anh, lại thương bản thân mình bị mọi người che giấu suốt bao lâu. Nó buồn!
- Như! - Giọng Duy vang lên sau lưng nó
Từ bữa cơm hôm đó, cả An và Duy đều không nhắc đến chuyện kia nữa. An biết bạn không muốn nói, cũng không ép nhiều. Duy biết bí mật không giấu được lâu, liền ra sức chôn vùi nó. Tuy nhiên, tình bạn của họ cũng không thay đổi là bao.
Trước ngày thi, hai anh chàng ăn chơi thả ga, không có vẻ gì là lo lắng. Như biết ý, dẫn hai anh ra công viên dạo hết hàng này sang hàng khác. Nó mua vội hai cái dây chuyền có mặt đá hình tròn, phía trên khắc hai chữ Hán, dịch ra là Trạng Nguyên, tặng mỗi người một dây.
- Chúc hai anh ngày mai thi thật tốt, đỗ đạt thật cao, làm rạng danh nước nhà!
- Cứ như thời loạn lạc ấy! - Duy buông vài chữ, tay xoa xoa mặt đá nọ.
- Đa tạ hoàng thượng. Thần nhất định sẽ lưu danh sử sách. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
An làm điệu bộ của quần thần, quay sang Như mà tuyên bố rõ to. Mọi người đi đường quay lại khúc khích cười, Như hơi đỏ mặt, hướng nhìn Duy mà tủm tỉm.
Kì thi diễn ra vô cùng căng thẳng. Từng giờ từng phút trôi qua cứ như một viên ngọc báu. Thế mà loáng cái đã đến ngày thi cuối cùng. Trước khi vào phòng thi, An chỉ vỗ vai Duy, nói vài câu:
- Thi tốt! Chỉ cần Như vui, mày làm gì tao cũng không bận tâm.
Duy nghe vậy, khuôn mặt khựng lại nét lo âu. Có vẻ An giống cậu, rất thương Như, thương đến độ chấp nhận mọi thứ, chỉ với điều kiện Như hạnh phúc. Có điều, Như đối với An là tình cảm nam nữ, còn đối với cậu chỉ là tình anh em, không hơn cũng chẳng kém. Nghĩ đến đây, Duy thở dài thườn thượt.
-” Tùng! Tùng! Tùng!” - Ba tiếng trống cuối cùng trong thời cấp vang lên. Những người còn lại rong phòng thi cũng não nề bước ra ngoài, chậm rãi, như lưu luyến những kỉ niệm còn sót lại. Cấp mà, trưởng thành rồi, nhưng vẫn còn đâu đó nét ngây ngô. Những ký ức có lẽ cũng vì thế mà thật đẹp.
Duy thấy An, chạy đến vỗ vai bạn:
- Tao muốn nói chuyện với mày.
Như nghe tiếng trống trường, nhưng đợi mãi chẳng thấy hai anh đâu, liền nổi lòng lo lắng. Nó chạy vào trong từng phòng thi, không còn ai cả. Sân trường, sân bóng rổ cũng chẳng còn bóng người. Nó chạy ra sân sau, thấy hai cái bóng cao cao đang ngồi trên ghế đá, nó khẽ bước đến, định bụng hù dọa một phen.
- Vậy, mày và bé Như không phải anh em ruột?
Giọng An ngập ngừng cất lên. Duy trầm ngâm rồi cũng gật đầu chắc nịch. Như sững sờ, đứng chết trân tại chỗ.
- Mày đừng nói nó biết. Tao không muốn nó suy nghĩ nhiều.
Duy đề nghị, An cũng cười cười. Cả hai đứng dậy, toan định ra về thì cái bóng nhỏ nhỏ khiến họ khựng lại.
- Như?! - Không hẹn mà gặp, cả hai đồng thanh lên tiếng.
Nhưng đáp lại họ chỉ là sự im lặng đáng sợ. Như không lên tiếng. Cả ba người rơi vào trạng thái trầm ngâm hồi lâu. Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng đó, An vừa mấp máy miệng thì Như đã guồng nhanh chân mà chạy.
- Ba! Mẹ! Anh Duy với con không phải anh em ruột sao?
Như vừa về nhà đã lên tiếng trách mắng. Thấy hai cậu quý tử chạy theo sau, mồ hôi rũ rượi, khuôn mặt đau khổ, bà Ý liền đoán ra mọi chuyện. Bà thở dài, kéo con gái ngồi xuống sofa.
- Mẹ biết chuyện này không thể giấu con cả đời được, thôi thì hôm nay mẹ sẽ kể cho con nghe. Như ngoan, nghe mẹ nói hết đã nhé! Thật ra năm ấy, mẹ không được bà nội con ưng ý lắm. Ba con thương mẹ, nên nhất quyết không nghe lời ai mà làm đám cưới. Bà nội giận lắm, rồi sau khi được nhiều người khuyên nhủ cũng không có ý kiến gì, nhưng điều kiện phải sinh cho bà cháu trai nối dõi. Bà chỉ nói vậy rồi về quê, nhất quyết không chịu gặp ba mẹ, chỉ cần cháu trai thôi. Khoảng ba năm sau đó thì mẹ mang thai con. Khi biết con là con gái, ba mẹ thất vọng lắm, liền chạy đến cô nhi viện xin một đứa trẻ về nuôi. Lúc đó, anh Duy mới tuổi rưỡi, trắng trẻo, đẹp trai lại biết nghe lời nên mẹ thương lắm. Mẹ làm thủ tục nhận nuôi rồi mang về thăm bà nội. Một thời gian sau con ra đời, bà nội cũng mất ngay sau đó. Mẹ nuôi anh con từ khi đó đến giờ, và trong suốt khoảng thời gian đấy, anh con chưa bao giờ làm mẹ thất vọng. Anh rất hiếu thảo, chăm ngoan, còn rất thương con nữa. Phải không nào?
Vừa nói, bà vừa dịu dàng xoa đầu Như. Nó khóc, nhiều lắm, nước mắt đã ướt đẫm áo bà rồi. Như không nói, vội đứng dậy, lững thững bước ra ngoài. Duy thấy vậy cũng đứng lên, chạy theo. Cậu rất sợ, sợ Như sẽ làm điều dại dột, sợ Như sẽ không kiềm được cảm xúc. Nó vốn rất yếu đuối, cậu biết vậy. Đó cũng là một lý do khiến cậu lúc nào cũng muốn ở bên che chở và bảo vệ nó. Thế nhưng, giờ thì sao nào? Chẳng phải cậu là lý do khiến nó kích động như vậy sao?
Như chạy mãi miết đến tận một con ngõ nhỏ. Nó chẳng biết đây là đâu, cũng chẳng biết mình đã chạy bao lâu rồi. Nó chỉ muốn chạy thật xa, xa khuất khỏi nơi này. Nó không muốn tin vào sự thật, rằng người anh mà nó yêu thương bao lâu lại chẳng có quan hệ thân thích gì với nó. Nó thương anh, lại thương bản thân mình bị mọi người che giấu suốt bao lâu. Nó buồn!
- Như! - Giọng Duy vang lên sau lưng nó