Duy thắng xe cái kít, dừng ngay trước mặt Như. Anh thẩy chiếc nón bảo hiểm vào người nó, hất mặt qua yên xe, ý bảo nó lên. Nó lưỡng lự hồi lâu rồi cũng yên vị trên đó.
Suốt quãng đường là một sự im lặng khó chịu. Bình thường, Như sẽ là người hỏi han, gợi chuyện trước. Bây giờ cô bé chỉ biết im thin thít, mắt láo liên nhìn người phía trước.
- Mấy giờ em về?
- Mười một giờ.
Như đáp cụt lủn, không quan tâm cách xưng hô của Duy có phần dịu dàng. Duy cười khổ, rồi bắt đầu kể cho nó nghe chuyện về khu trọ thân thiện của anh. Anh kể nhiều lắm, vừa kể vừa cười. Đây có lẽ là lần đầu tiên Như thấy anh nói nhiều như vậy, có lẽ anh thích nơi đó rất nhiều. Như nghe mà cũng vui lây, khóe miệng đã nhếch lên từ lúc nào.
Đến trước cổng trường, nó gỡ nón bảo hiểm, đưa cho Duy. Anh lấy chai sữa bắp từ trong túi ra, đưa cho nó, rồi quay xe đi mất. Như nhìn theo bóng anh, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
Đi được một quãng xa, Duy mới dừng xe lại, ngó về phía cổng trường. Sao mới gặp nó một lát mà tim cậu đã mất kiểm soát như này rồi nhỉ? Thứ tình cảm chết tiệt này!
Chạy đến quán cà phê nơi An làm việc, Duy dừng xe, để ngay trước cửa. “Leng keng! Leng keng!” Chiếc chuông gió reo khi cậu mở cửa bước vào. An thấy bạn, chạy đến vỗ vai:
- Đến sớm thế! Tao xin ông chủ rồi, mày làm chạy bàn kiêm pha chế với tao. Tao sẽ dạy mày làm mấy món đơn giản. Chiều thứ 2, 3, 4, 5, 6; sáng 7, CN. Mỗi ngày 4 tiếng, mỗi tháng 2 triệu rưỡi. Nghỉ xin phép trước 2 ngày, không phép trừ lương. Làm tốt cuối tháng có thưởng.
- Ừ, ngoan. Lát cho mày cục xương gặm.
Duy nói rồi cười ha hả. An nghĩ một hồi mới biết mình bị chọc, liền đá cho Duy một phát rõ đau.
- Em chào anh, em là Hoàng Anh Duy.
Duy lễ phép chào người thanh niên đeo tạp dề trắng trước mặt. Ông chủ đã ngoài 30 tuổi, đeo mắt kính, trông thật hiền. Thấy Duy, ông ta dừng công việc đang làm dở, quay sang cười:
- Chào em. Anh là Lâm. Đồng phục ở trong tủ, em làm trong hôm nay luôn nha.
- Dạ.
Duy gật đầu. Nhìn những chiếc bánh đẹp mắt trưng bày trong tủ kính, Duy cảm thấy thật ngưỡng mộ vị chủ quán. Một quán cà phê chỉ với 3 thằng con trai mà toàn đồ ăn thức uống đẹp.
Hôm đó quán đông lắm. Ba người làm quần quật cả ngày mà vẫn không kịp. Thứ bảy mà, hèn gì người ta ra ngoài đông thế.
Đến khi tan ca đã hơn 11h30. Duy vội vàng thay đồ, phóng nhanh ra cửa, mặc kệ cho An í ới gọi sau lưng.
Khi Duy đến nơi, cổng trường đã đóng kín. Chỉ còn lác đác vài học sinh ở lại muộn, trong đó có hình bóng bé nhỏ mà cậu thầm thương bao lâu. Như đứng đó, một mình, cô độc, nhưng vẫn toát ra vẻ ngọt ngào. Duy tự cắn lưỡi mình, cố thoát ra khỏi ham muốn ôm nó vào lòng.
- Anh xin lỗi, anh bận quá! Đợi lâu không?
- Anh hai còn nhớ là em đứng đợi ở đây đó hả? - Như lên giọng trách mắng - Về em méc mẹ.
Duy nghe vậy thoáng sững sờ. Vài giây sau đó mới buông giọng cười khúc khích. Như biết mình lỡ miệng, chỉ dám ngồi im tự trách.
- Thế là hết giận, nhé!
Duy hỏi nhỏ, vừa đủ cho nó nghe. Gò má nó ửng hồng, rồi gật đầu nhè nhẹ. Duy nhìn qua gương chiếc hậu, thấy vậy cũng tủm tỉm cười.
Duy về tới phòng, giật giật cánh cửa già nua kia. Giữa trưa rồi, người trong xóm đa số đã ngủ hết, có vài người thức nhưng cũng chẳng ai lên tiếng.
Chợt, Lan gõ gõ cửa phòng Duy. Cậu lật đật chạy đến, cúi đầu rồi nhỏ nhẹ hỏi:
- Có gì không chị?
- Mượn gói mì, tháng sau trả.
- Đây ạ. - Duy đưa gói mì cho Lan - Chị khỏi trả cũng được ạ. Lần sau em xin lại của chị là huề ấy mà.
- Ai cho mà xin? - Lan liếc Duy - Hôm nay có chuyện vui à?
- Dạ?
- Cười nãy giờ. Đang yêu?
- Dạ.. À, thật ra thì..
Duy ngập ngừng hồi lâu rồi không biết tại sao lại kể hết cho Lan nghe. Cậu thấy ở cô có một sự chân thành được giấu kín. Với lại, dù gì Lan cũng không biết Như. Một lần tâm sự cùng người lạ, đâu phải ý kiến tồi phải không?
Nghe xong, Lan trầm tư một hồi rồi quay lưng bỏ đi, không nói một lời nào. Duy ngạc nhiên nhìn theo bóng cô đến khi cánh cửa phòng đối diện đóng sập lại. Thái độ đó là ý gì vậy?
Không nghĩ nhiều, Duy lắc đầu rồi vô mở nồi cắm cơm.
- Duy ơi, qua ăn cơm cùng tụi anh này! - Anh Hưng gọi khẽ
Duy gật đầu rồi cầm chén chạy vèo qua phòng ăn. Chỉ là những món đơn giản thôi, rau muống xào thịt bò và canh bí, nhưng sao vui đến lạ.
- Mày về trễ thế. May là anh tốt đấy, anh đợi mày. Chứ không là khỏi ăn thịt nha con. - Anh Minh quay sang quàng vai Duy
- Anh nói cứ như thể nguyên xóm này xấu bụng cả ấy! - Hưng bĩu môi - Dù gì cũng là thịt bò bác em cho. Không khen em thì thôi chứ! Mà con Lan không ăn nhờ?
- Ừ, con nhỏ khó bảo! Nó ngại đấy. Khổ! Hàng xóm không mà mở miệng ra là ngại với ngần. Cứ mặt dày như thằng Duy có phải ngon không? Ngại đ*o gì không biết!
Minh nhăn mặt nói, làm Duy suýt chút sặc cơm. Cậu ho sặc sụa khiến Hưng cười lớn, Minh chớp mắt thắc mắc không biết mình đã làm gì.
Các cậu thật vô tình a ~ TT.TT không ai an ủi tớ một lời sao?
Duy thắng xe cái kít, dừng ngay trước mặt Như. Anh thẩy chiếc nón bảo hiểm vào người nó, hất mặt qua yên xe, ý bảo nó lên. Nó lưỡng lự hồi lâu rồi cũng yên vị trên đó.
Suốt quãng đường là một sự im lặng khó chịu. Bình thường, Như sẽ là người hỏi han, gợi chuyện trước. Bây giờ cô bé chỉ biết im thin thít, mắt láo liên nhìn người phía trước.
- Mấy giờ em về?
- Mười một giờ.
Như đáp cụt lủn, không quan tâm cách xưng hô của Duy có phần dịu dàng. Duy cười khổ, rồi bắt đầu kể cho nó nghe chuyện về khu trọ thân thiện của anh. Anh kể nhiều lắm, vừa kể vừa cười. Đây có lẽ là lần đầu tiên Như thấy anh nói nhiều như vậy, có lẽ anh thích nơi đó rất nhiều. Như nghe mà cũng vui lây, khóe miệng đã nhếch lên từ lúc nào.
Đến trước cổng trường, nó gỡ nón bảo hiểm, đưa cho Duy. Anh lấy chai sữa bắp từ trong túi ra, đưa cho nó, rồi quay xe đi mất. Như nhìn theo bóng anh, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
Đi được một quãng xa, Duy mới dừng xe lại, ngó về phía cổng trường. Sao mới gặp nó một lát mà tim cậu đã mất kiểm soát như này rồi nhỉ? Thứ tình cảm chết tiệt này!
Chạy đến quán cà phê nơi An làm việc, Duy dừng xe, để ngay trước cửa. “Leng keng! Leng keng!” Chiếc chuông gió reo khi cậu mở cửa bước vào. An thấy bạn, chạy đến vỗ vai:
- Đến sớm thế! Tao xin ông chủ rồi, mày làm chạy bàn kiêm pha chế với tao. Tao sẽ dạy mày làm mấy món đơn giản. Chiều thứ , , , , ; sáng , CN. Mỗi ngày tiếng, mỗi tháng triệu rưỡi. Nghỉ xin phép trước ngày, không phép trừ lương. Làm tốt cuối tháng có thưởng.
- Ừ, ngoan. Lát cho mày cục xương gặm.
Duy nói rồi cười ha hả. An nghĩ một hồi mới biết mình bị chọc, liền đá cho Duy một phát rõ đau.
- Em chào anh, em là Hoàng Anh Duy.
Duy lễ phép chào người thanh niên đeo tạp dề trắng trước mặt. Ông chủ đã ngoài tuổi, đeo mắt kính, trông thật hiền. Thấy Duy, ông ta dừng công việc đang làm dở, quay sang cười:
- Chào em. Anh là Lâm. Đồng phục ở trong tủ, em làm trong hôm nay luôn nha.
- Dạ.
Duy gật đầu. Nhìn những chiếc bánh đẹp mắt trưng bày trong tủ kính, Duy cảm thấy thật ngưỡng mộ vị chủ quán. Một quán cà phê chỉ với thằng con trai mà toàn đồ ăn thức uống đẹp.
Hôm đó quán đông lắm. Ba người làm quần quật cả ngày mà vẫn không kịp. Thứ bảy mà, hèn gì người ta ra ngoài đông thế.
Đến khi tan ca đã hơn h. Duy vội vàng thay đồ, phóng nhanh ra cửa, mặc kệ cho An í ới gọi sau lưng.
Khi Duy đến nơi, cổng trường đã đóng kín. Chỉ còn lác đác vài học sinh ở lại muộn, trong đó có hình bóng bé nhỏ mà cậu thầm thương bao lâu. Như đứng đó, một mình, cô độc, nhưng vẫn toát ra vẻ ngọt ngào. Duy tự cắn lưỡi mình, cố thoát ra khỏi ham muốn ôm nó vào lòng.
- Anh xin lỗi, anh bận quá! Đợi lâu không?
- Anh hai còn nhớ là em đứng đợi ở đây đó hả? - Như lên giọng trách mắng - Về em méc mẹ.
Duy nghe vậy thoáng sững sờ. Vài giây sau đó mới buông giọng cười khúc khích. Như biết mình lỡ miệng, chỉ dám ngồi im tự trách.
- Thế là hết giận, nhé!
Duy hỏi nhỏ, vừa đủ cho nó nghe. Gò má nó ửng hồng, rồi gật đầu nhè nhẹ. Duy nhìn qua gương chiếc hậu, thấy vậy cũng tủm tỉm cười.
Duy về tới phòng, giật giật cánh cửa già nua kia. Giữa trưa rồi, người trong xóm đa số đã ngủ hết, có vài người thức nhưng cũng chẳng ai lên tiếng.
Chợt, Lan gõ gõ cửa phòng Duy. Cậu lật đật chạy đến, cúi đầu rồi nhỏ nhẹ hỏi:
- Có gì không chị?
- Mượn gói mì, tháng sau trả.
- Đây ạ. - Duy đưa gói mì cho Lan - Chị khỏi trả cũng được ạ. Lần sau em xin lại của chị là huề ấy mà.
- Ai cho mà xin? - Lan liếc Duy - Hôm nay có chuyện vui à?
- Dạ?
- Cười nãy giờ. Đang yêu?
- Dạ.. À, thật ra thì..
Duy ngập ngừng hồi lâu rồi không biết tại sao lại kể hết cho Lan nghe. Cậu thấy ở cô có một sự chân thành được giấu kín. Với lại, dù gì Lan cũng không biết Như. Một lần tâm sự cùng người lạ, đâu phải ý kiến tồi phải không?
Nghe xong, Lan trầm tư một hồi rồi quay lưng bỏ đi, không nói một lời nào. Duy ngạc nhiên nhìn theo bóng cô đến khi cánh cửa phòng đối diện đóng sập lại. Thái độ đó là ý gì vậy?
Không nghĩ nhiều, Duy lắc đầu rồi vô mở nồi cắm cơm.
- Duy ơi, qua ăn cơm cùng tụi anh này! - Anh Hưng gọi khẽ
Duy gật đầu rồi cầm chén chạy vèo qua phòng ăn. Chỉ là những món đơn giản thôi, rau muống xào thịt bò và canh bí, nhưng sao vui đến lạ.
- Mày về trễ thế. May là anh tốt đấy, anh đợi mày. Chứ không là khỏi ăn thịt nha con. - Anh Minh quay sang quàng vai Duy
- Anh nói cứ như thể nguyên xóm này xấu bụng cả ấy! - Hưng bĩu môi - Dù gì cũng là thịt bò bác em cho. Không khen em thì thôi chứ! Mà con Lan không ăn nhờ?
- Ừ, con nhỏ khó bảo! Nó ngại đấy. Khổ! Hàng xóm không mà mở miệng ra là ngại với ngần. Cứ mặt dày như thằng Duy có phải ngon không? Ngại đo gì không biết!
Minh nhăn mặt nói, làm Duy suýt chút sặc cơm. Cậu ho sặc sụa khiến Hưng cười lớn, Minh chớp mắt thắc mắc không biết mình đã làm gì.
Các cậu thật vô tình a ~ TT.TT không ai an ủi tớ một lời sao?