Các chap sau sẽ không có tem hay gì nữa các cậu nhé ^^ Truyện này tớ dành cho tất cả mọi người mà.
- Tao đưa Như về đây.
An đội nón bảo hiểm lên đầu, thông báo cho Duy một tiếng. Duy ậm ừ gật gù, nhìn theo hai người cho đến khi chiếc xe khuất xa.
Quay lại thấy Lan đang chăm chú nhìn mình, Duy giật bắn người. Lan chỉ ngồi im ở đó, không nói không rằng. Duy cười nhợt nhạt:
- Chị. Chị làm em sợ rồi đó. Có gì chị nói đi em nghe nè.
Lan vẫn im lặng, đầu nghiêng nghiêng như tò mò điều gì đó.
- Lần này chị đoán sai rồi. - Cậu cười khổ - Lúc nãy tụi nó còn ôm nhau trong phòng em.
- Tự dưng?
- Vầng. Chả biết lý do gì luôn.
-... - Lan cười mỉm - 100% chính xác.
- Hử? Là sao?
Lan lắc đầu nhè nhẹ. Duy chạy đến ngồi kế Lan, nắm tay cô rồi nài nỉ:
- Chị. Nể tình em cứu chị, chị nói em nghe đi.
- Con người, khi tự dưng ôm đối phương thì thường có ba lý do: bị kích động, thể hiện tình cảm hoặc mặc cảm tội lỗi.
Duy gật gù. Như không kích động, càng không phải kiểu người thích thể hiện tình cảm. Nhưng, tại sao cô bé lại cảm thấy tội lỗi?
- Khi vừa bước chào, cô bé đã chào em trước, chứng tỏ cô bé để ý em nhiều hơn. Trong lúc đối thoại với Minh, cô bé có ngượng khi em nhắc “em gái“. Lúc em đẩy hai đứa vào phòng, cô bé liếc em cười. Và từ đầu đến cuối, cô bé không hướng ánh mắt đến An, dù một lần. Thói quen phản ánh cảm xúc.
- Trời đất. Chị học khoa tâm lý hả? - Duy cảm thán - Nhưng những điều đó làm sao chắc chắn được?
- Nếu có bạn gái trước mặt mà em vẫn tơ tưởng đến một người con gái khác, em sẽ cảm thấy như nào?
-... Có lỗi? Vậy...
Lan mỉm cười, nhún vai:
- Và đôi khi, linh cảm của phụ nữ luôn chính xác.
Duy im lặng. Những điều Lan nói từ nãy đến giờ, cậu có chút mơ hồ. Nhưng thái độ tự tin của Lan phần nào khiến cậu tin tưởng. Cậu có nên vui vì điều này?
- Cảm ơn anh.
Như cười, đưa nón bảo hiểm cho An.
- Khi nào cô chú về vậy?
- Chắc khuya nay hay sáng mai gì đó, em cũng không biết nữa.
- Ở nhà một mình được không? Hay anh qua bảo vệ nha.
- Không cần đâu. - Như cười - Em đâu có yếu đuối dữ vậy.
- Ừ. Thôi vào nhà đi, lát anh ra quán nữa. Tối nay quán có người đặt tiệc.
- Dạ, vậy bye anh.
An nổ ga, chạy đi. Như nhìn theo dáng anh mãi, trong lòng có chút cảm xúc hỗn độn vô danh.
Chạy khuất đi một quãng xa, An mới dám thở dài. Có phải do cậu nhạy cảm không nhỉ? Cái ôm lúc nãy của Như, nó làm cậu xao xuyến thật, nhưng thoang thoảng đâu đó vẫn có chút mờ ám. Linh cảm mách bảo cậu rằng đây không phải dấu hiệu tốt.
Nghĩ vậy, cậu rẽ xe sang hướng công viên. Cậu muốn đi dạo đâu đó.
Về đến trước khu trọ, An nghe thấy vài tiếng động lạ. Có lẽ có người đang đánh nhau ở trong, cậu không nên bước vào thì tốt hơn. Có điều, cậu không ngờ ở đây lại có thể ngang nhiên giải quyết việc riêng như vậy. Dù gì cũng là nơi ở chung, phải tôn trọng nhau chứ.
An quay xe lại, đúng lúc trời bắt đầu đổ cơn mưa. Không còn cách nào, cậu vội dắt xe vào sát dãy phòng, cố gắng nhét mình vào khoảng trống giữa hai vách tường. Ở trong, tiếng động kia vẫn chưa dứt. Cậu tò mò, ngó đầu vào xem. Duy và 2, 3 anh trong xóm trọ đứng đó, giữa một đám côn đồ. Chị Lan nằm sõng soài ở trên mặt đất. An hoảng hồn, bật tiếng nhạc xe cảnh sát lên rồi thẩy chiếc điện thoại vào trong. Đám tay to mặt lớn sợ quá liền cắm đầu chạy, không bận tâm tên nhóc đang nép mình vào tường.
- Mày có sao không?
An chạy đến đỡ Duy dậy. Giờ đây đến việc đứng lên cũng quá khó khăn với Duy rồi. Tùng, Hưng cũng thở hồng hộc, nhưng vẫn còn khỏe chán. Minh thở phào, nằm phịch xuống đất, mở miệng cười khẽ:
- An, gọi cấp cứu.
30 phút trước...
Duy và Lan vẫn đang buôn chuyện vui vẻ, chợt một tên đô con bước vào. Hắn săm soi Lan một hồi rồi hất mặt hỏi:
- Mày là Lan ở XZ?
Lan không trả lời, khẽ nhướn chân mày. Một tên khác dẫn tốp đàn em bước đến, nhìn tấm hình trên tay rồi chắc giọng:
- Đúng nó rồi đại ca.
- Tốt. Hôm nay mày chết chắc rồi con!
Vừa dứt lời, hắn cầm cây gậy lớn lao tới. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, Duy đã thấy một chiếc gậy chạy đến như tên bắn. Cậu vươn người che cho Lan, chiếc lưng rộng bị giáng một cú thật mạnh. Duy ngã sang một bên, đôi mắt như muốn giết người:
- Tụi bay là ai? Muốn gì?
- Giết người diệt khẩu.
Hắn chỉ đáp vỏn vẹn vài chữ rồi ra hiệu cho đám đàn em xông lên. Duy lấy lại tinh thần, đứng dậy trước Lan. Cậu vơ vội cây chổi gần đó, đứng vào tư thế sẵn sàng. 3 người lao lên cùng lúc, cây chổi yếu ớt đỡ một lúc ba cây gậy sắt lớn. Một tên nhanh tay đấm thẳng vào bụng cậu, lôi cậu ra phía sau.
- Nếu mày muốn xen vào chuyện của tụi tao, thế thì theo ý mày.
Tên cầm đầu cười khẩy rồi một mình bước đến, đạp thẳng vào bụng cậu. Thân thể cậu giờ đã đuối sức rồi, đống võ thuật kia trở nên thật vô dụng. Lan chạy đến, nhưng mau chóng bị giữ lại. Một tên gầm gừ:
- Chưa đến lượt mày!
Nói rồi hắn đẩy mạnh cô vào tường, đầu nhắm trúng cạnh cửa mà đập mạnh. Lan khuỵu xuống, mắt lim dim dần. Máu nhiều quá, ướt thẫm lưng áo cô rồi. Cô gắng sức thều thào tên Duy, chỉ hy vọng cậu an toàn. Cô không muốn vì chuyện của mình mà cậu nhóc bị liên lụy. Trước khi đôi mắt nhắm nghiền, hình như cô thấy bóng dáng anh Minh. Lạy chúa, mong rằng anh ổn!