Đến giờ chiếu, rạp chiếu phim tắt hết đèn. Duy dắt Như đến ngồi ở hàng ghế đầu, tay cầm hai hộp bỏng ngô nóng hổi. Trên màn hình bắt đầu xuất hiện những thước phim tình cảm lãng mạn. Duy mỉm cười nhìn Như. Nó đang chăm chú nhìn màn chiếu, đôi mắt long lanh sáng rỡ. Cậu chỉ ước, giây phút này dừng lại mãi mãi. Được ở cùng nhau như thế này quả thực là bình yên lắm rồi.
Xem được chừng nửa tiếng, Duy và Như giật mình vì những âm thanh xung quanh. Khoan nào. Phim này đâu có cấm trẻ em dưới 18 tuổi. Mấy cảnh này...có phải hơi quá không? Như đỏ mặt nhìn đôi nam thanh nữ tú đang ôm hôn nhau sau lưng. Duy cũng ngượng hết cả người. Cậu ấn đầu nó quay về phía trước, lấy hai tay bịt chặt tai nó lại.
- Anh! Bịt vầy sao em xem phim được?
- Mày xem bằng tai à?
- Xem bằng mắt nhưng nghe bằng tai. Anh thấy ai xem phim mà không nghe chưa? Bịt vầy sao biết mấy ổng nói gì?
- Khỏi biết. Tí nữa ra ngoài anh kể lại cho nghe.
Nó nghe vậy dùng tay đẩy anh ra xa.
- Ai thèm!
Duy bất lực, đành bỏ tay ra. Được một lát, cậu chịu không nổi bèn kéo nó đứng dậy:
- Ra chỗ khác ngồi, mau!
Hai người kéo nhau ra hàng ghế phía sau. Ngồi phịch xuống, Duy thở phào. Chỗ này vắng người, chắc sẽ không còn mấy thành phần làm phiền kia đâu.
Duy nhìn hộp bỏng ngô của Như, rồi nhìn sang của mình. Ngốc thế chứ lị! Biết vậy lúc nãy cậu chỉ mua một hộp thôi, cho nó tình cảm. Nghĩ vậy, cậu giấu một bỏng ngô ra ghế khác, rồi ngang nhiên thò tay vào hộp bỏng ngô của Như. Tưởng tượng đến cảnh tay hai người vô ý chạm nhau, liếc mắt đưa tình, Duy khoái chí cười khùng khục.
“-Bốp!” - Như đập tay Duy - Gì đây? Của anh đâu?
- Anh xơi hết rồi. Cho ké miếng đi mà.
Nói rồi Duy lại lấy vài miếng trong hộp. Như đập tay cậu lần nữa.
- Không cho. Hết rồi thì nhịn đi. Ai bảo anh ăn nhanh quá chi.
Đến lúc này thì mặt Duy tối sầm lại. Gì chứ? Mấy cái phim truyền hình thực là hư cấu quá đi. Xem cậu này. Đến tình cảnh này rồi mà vẫn chẳng có xíu lãng mạn nào cả. Duy nhăn mặt, bĩu môi yên lặng xem phim.
Như liếc qua thấy mặt anh bí xị liền mủi lòng. Nó lấy vài miếng bắp, ngập ngừng bỏ vào miệng anh. Duy mở to mắt bất ngờ, vị thơm béo hòa tan dần trong miệng. Anh quay sang nhìn Như, thấy má nó đỏ ửng liền bật cười.
“- Tách!” - Ở gần đó, tiếng điện thoại khẽ vang lên.
Hết phim, nó vươn vai đứng dậy. Hai người đi ra ngoài thì nó bắt gặp một dáng người rất quen. Đang định đến hỏi thì Duy gọi lại:
- Gì vậy?
- Anh có thấy chị kia quen quen không?
- Hửm? - Duy nhìn dáo dác một hồi - Không quen ai hết. Đừng tưởng tượng nữa, đi thôi.
Như nghe Duy nói cũng an tâm mà bước theo anh. Khu vui chơi ở ngay đối diện. Đã 4h rồi nên khá nhiều người đến đây. Cậu kéo Như đi hết từ khu này đến gian nọ. Hai anh em chơi với nhau nhiều năm rồi, nhưng hôm nay, cái cảm giác mà hai tay lỡ chạm vào nhau khiến cả Duy và Như tim đập thình thịch. Duy thích thú nhìn nó chơi đùa. Vẻ tươi tắn rạng rỡ này như tiếp thêm cho cậu sức mạnh vậy. Cậu muốn nó mãi như vậy, vô tư, thoải mái và luôn cười thật tươi.
- Như, ăn kem nhé?
Như nghe anh hỏi thì mau chóng gật đầu. Đến khi quay lại, trên tay Duy là hai cây kem ốc quế: socola và dâu.
- Như. Anh muốn nói với em cái này... Hôm nay, ở đây, có cái đu quay to đùng này chứng kiến, anh chỉ muốn em biết: Anh yêu em. Em chấp nhận thì chọn vị dâu, không thì chọn vị socola nhé. Rồi đấy, em chọn đi.
Như ngạc nhiên tột độ. Ở đâu ra trò này vậy chứ? Duy thừa biết nó thích ăn vị socola nhất mà. Là anh đang thử thách nó phải không?
Như lưỡng lự một hồi, tay chậm chạp đón lấy cây kem socola. Duy nhìn nó, ánh mắt phức tạp. Nhận rõ cảm giác của anh, Như nháy mắt tinh nghịch rồi cắn một miếng kem dâu. Đến lúc này thì Duy bật cười thành tiếng.
- Nhóc. Em như vậy là có ý gì đây?
Như nhún vai, miệng ngon lành thưởng thức vị socola ngọt đắng dần lan tỏa trong miệng. Duy nhìn nó, dịu dàng cúi xuống xâm chiếm bờ môi nhỏ nhắn kia. Nó vì bất ngờ mà mở to mắt nhìn anh, nhất thời không suy nghĩ được gì. Duy tiếc nuối tạm dừng nụ hôn, liếm môi mình:
- Chà. Kem socola ngon thật nhỉ!
Nói rồi anh quay lưng đi thẳng. Như vẫn thẫn thờ nhìn theo bóng lưng anh, tim đập thình thịch. Nó đã yêu anh rồi?
Ở đằng xa, chiếc điện thoại cuối cùng cũng hạ xuống.
Sáng hôm sau...
- Kiên. Sao sáng qua mày nghỉ vậy?
Duy vừa pha chế vừa hỏi cậu đồng nghiệp.
- Em đi học. Hôm qua em nhập học mà.
- Nhập học? Mày học trường XX à?
- Vâng, em tưởng anh biết rồi. Em học 11a4 trường XX.
- Thật á? Vậy mày học chung khối với em anh rồi.
- Vâng, Ngọc Như. Em biết từ năm ngoái cơ. Mà Như xinh thật đấy anh nhờ.
Kiên lấy khăn lau bàn, thích thú cười.
- Ừ. Có gì quan tâm nó xíu giùm anh nha. Đứa nào bắt nạt nó thì báo anh một tiếng, anh không cần mày xen vào đâu mà lo.
- Tuân lệnh!
Hôm nay tớ đi học rồi các cậu ạ T^T
À, các cậu đọc xong phiền cmt ở phía dưới giúp tớ nhé, dù là dấu chấm cũng được.
Đến giờ chiếu, rạp chiếu phim tắt hết đèn. Duy dắt Như đến ngồi ở hàng ghế đầu, tay cầm hai hộp bỏng ngô nóng hổi. Trên màn hình bắt đầu xuất hiện những thước phim tình cảm lãng mạn. Duy mỉm cười nhìn Như. Nó đang chăm chú nhìn màn chiếu, đôi mắt long lanh sáng rỡ. Cậu chỉ ước, giây phút này dừng lại mãi mãi. Được ở cùng nhau như thế này quả thực là bình yên lắm rồi.
Xem được chừng nửa tiếng, Duy và Như giật mình vì những âm thanh xung quanh. Khoan nào. Phim này đâu có cấm trẻ em dưới tuổi. Mấy cảnh này...có phải hơi quá không? Như đỏ mặt nhìn đôi nam thanh nữ tú đang ôm hôn nhau sau lưng. Duy cũng ngượng hết cả người. Cậu ấn đầu nó quay về phía trước, lấy hai tay bịt chặt tai nó lại.
- Anh! Bịt vầy sao em xem phim được?
- Mày xem bằng tai à?
- Xem bằng mắt nhưng nghe bằng tai. Anh thấy ai xem phim mà không nghe chưa? Bịt vầy sao biết mấy ổng nói gì?
- Khỏi biết. Tí nữa ra ngoài anh kể lại cho nghe.
Nó nghe vậy dùng tay đẩy anh ra xa.
- Ai thèm!
Duy bất lực, đành bỏ tay ra. Được một lát, cậu chịu không nổi bèn kéo nó đứng dậy:
- Ra chỗ khác ngồi, mau!
Hai người kéo nhau ra hàng ghế phía sau. Ngồi phịch xuống, Duy thở phào. Chỗ này vắng người, chắc sẽ không còn mấy thành phần làm phiền kia đâu.
Duy nhìn hộp bỏng ngô của Như, rồi nhìn sang của mình. Ngốc thế chứ lị! Biết vậy lúc nãy cậu chỉ mua một hộp thôi, cho nó tình cảm. Nghĩ vậy, cậu giấu một bỏng ngô ra ghế khác, rồi ngang nhiên thò tay vào hộp bỏng ngô của Như. Tưởng tượng đến cảnh tay hai người vô ý chạm nhau, liếc mắt đưa tình, Duy khoái chí cười khùng khục.
“-Bốp!” - Như đập tay Duy - Gì đây? Của anh đâu?
- Anh xơi hết rồi. Cho ké miếng đi mà.
Nói rồi Duy lại lấy vài miếng trong hộp. Như đập tay cậu lần nữa.
- Không cho. Hết rồi thì nhịn đi. Ai bảo anh ăn nhanh quá chi.
Đến lúc này thì mặt Duy tối sầm lại. Gì chứ? Mấy cái phim truyền hình thực là hư cấu quá đi. Xem cậu này. Đến tình cảnh này rồi mà vẫn chẳng có xíu lãng mạn nào cả. Duy nhăn mặt, bĩu môi yên lặng xem phim.
Như liếc qua thấy mặt anh bí xị liền mủi lòng. Nó lấy vài miếng bắp, ngập ngừng bỏ vào miệng anh. Duy mở to mắt bất ngờ, vị thơm béo hòa tan dần trong miệng. Anh quay sang nhìn Như, thấy má nó đỏ ửng liền bật cười.
“- Tách!” - Ở gần đó, tiếng điện thoại khẽ vang lên.
Hết phim, nó vươn vai đứng dậy. Hai người đi ra ngoài thì nó bắt gặp một dáng người rất quen. Đang định đến hỏi thì Duy gọi lại:
- Gì vậy?
- Anh có thấy chị kia quen quen không?
- Hửm? - Duy nhìn dáo dác một hồi - Không quen ai hết. Đừng tưởng tượng nữa, đi thôi.
Như nghe Duy nói cũng an tâm mà bước theo anh. Khu vui chơi ở ngay đối diện. Đã h rồi nên khá nhiều người đến đây. Cậu kéo Như đi hết từ khu này đến gian nọ. Hai anh em chơi với nhau nhiều năm rồi, nhưng hôm nay, cái cảm giác mà hai tay lỡ chạm vào nhau khiến cả Duy và Như tim đập thình thịch. Duy thích thú nhìn nó chơi đùa. Vẻ tươi tắn rạng rỡ này như tiếp thêm cho cậu sức mạnh vậy. Cậu muốn nó mãi như vậy, vô tư, thoải mái và luôn cười thật tươi.
- Như, ăn kem nhé?
Như nghe anh hỏi thì mau chóng gật đầu. Đến khi quay lại, trên tay Duy là hai cây kem ốc quế: socola và dâu.
- Như. Anh muốn nói với em cái này... Hôm nay, ở đây, có cái đu quay to đùng này chứng kiến, anh chỉ muốn em biết: Anh yêu em. Em chấp nhận thì chọn vị dâu, không thì chọn vị socola nhé. Rồi đấy, em chọn đi.
Như ngạc nhiên tột độ. Ở đâu ra trò này vậy chứ? Duy thừa biết nó thích ăn vị socola nhất mà. Là anh đang thử thách nó phải không?
Như lưỡng lự một hồi, tay chậm chạp đón lấy cây kem socola. Duy nhìn nó, ánh mắt phức tạp. Nhận rõ cảm giác của anh, Như nháy mắt tinh nghịch rồi cắn một miếng kem dâu. Đến lúc này thì Duy bật cười thành tiếng.
- Nhóc. Em như vậy là có ý gì đây?
Như nhún vai, miệng ngon lành thưởng thức vị socola ngọt đắng dần lan tỏa trong miệng. Duy nhìn nó, dịu dàng cúi xuống xâm chiếm bờ môi nhỏ nhắn kia. Nó vì bất ngờ mà mở to mắt nhìn anh, nhất thời không suy nghĩ được gì. Duy tiếc nuối tạm dừng nụ hôn, liếm môi mình:
- Chà. Kem socola ngon thật nhỉ!
Nói rồi anh quay lưng đi thẳng. Như vẫn thẫn thờ nhìn theo bóng lưng anh, tim đập thình thịch. Nó đã yêu anh rồi?
Ở đằng xa, chiếc điện thoại cuối cùng cũng hạ xuống.
Sáng hôm sau...
- Kiên. Sao sáng qua mày nghỉ vậy?
Duy vừa pha chế vừa hỏi cậu đồng nghiệp.
- Em đi học. Hôm qua em nhập học mà.
- Nhập học? Mày học trường XX à?
- Vâng, em tưởng anh biết rồi. Em học a trường XX.
- Thật á? Vậy mày học chung khối với em anh rồi.
- Vâng, Ngọc Như. Em biết từ năm ngoái cơ. Mà Như xinh thật đấy anh nhờ.
Kiên lấy khăn lau bàn, thích thú cười.
- Ừ. Có gì quan tâm nó xíu giùm anh nha. Đứa nào bắt nạt nó thì báo anh một tiếng, anh không cần mày xen vào đâu mà lo.
- Tuân lệnh!
Hôm nay tớ đi học rồi các cậu ạ T^T
À, các cậu đọc xong phiền cmt ở phía dưới giúp tớ nhé, dù là dấu chấm cũng được.