”Anh hai, anh Đông tới chơi, còn có sư phụ em nữa.” Tề Hạ vui vẻ kêu lên,gương mặt xinh đẹp hơi hơi ửng đỏ. Tề Ninh sửng sốt,cậu chưa thấy qua sư phụ của Tề Hạ,chỉ nghe Tề Hạ nói là người rất tốt. Tề Ninh nhanh chân bước vào, quả nhiên bắt gặp một thanh niên xa lạ đang ngồi trên sôpha, bộ dạng khoảng 24 25 tuổi,ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt bình tĩnh,ánh mắt trong suốt như nước, Tề Ninh thả túi xuống, vội vàng đi qua, lễ phép vươn tay “Xin chào, tôi là Tề Ninh, cám ơn anh đã nhận chăm sóc em gái tôi trong thời gian qua.”
Người nọ cũng mỉm cười,vươn tay “Tôi là Bạch Vũ,Tiểu Hạ rất có thiên phú, tôi bất quá chỉ hướng dẫn trò ấy thôi.”
_”Vẫn phiền anh lo lắng.” Vẻ mặt Tề Ninh vô cùng chân thành,Tạ Đông lại không nể mặt, mỉm cười trêu ghẹo “A Ninh a,cậu như vậy khiến tôi thật sự không quen,đừng ngày nào cũng một bộ ông cụ non như vậy có được không.”
Tề Ninh nhìn y không nói lời nào,khách khí mời Bạch Vũ ngồi xuống.
_”Bạch Vũ, tôi nói với anh, Tề Ninh trước ngay rất ngoan, sai đâu đánh đó a. Hiện tại, trưởng thành rồi,càng ngày càng không được tự nhiên, ngay cả nữ sinh tỏ tình cũng có thể không chớp mắt cự tuyệt. Anh nói, bộ dạng cậu ta đẹp trai như vậy, không phải có điểm tàn phá vưu vật hay sao?” Tạ Đông bưng tách trà,thời điểm nói chuyện trong mắt tràn ngập tiếu ý. Tề Ninh nghe y nói, bất đắc gĩ nhưng vẫn không phản bác. Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tạ Đông nói như vậy,ngược lại Bạch Vũ không khỏi kinh ngạc,hai mắt nhìn Tề Ninh “ Thật sao? Tôi cứ tưởng Tề Ninh là mẫu người tương đối ôn nhu.”
Tề Ninh ngượng ngùng cười cười,đối với nữ sinh cậu đương nhiên biết phải đối xử ôn nhu, nhưng vừa nghĩ đến một khi ôn nhu sẽ mang đến càng nhiều phiền toái,liền cắn răng bắt đầu triệt để cự tuyệt. Sự thật chứng minh lực chọn của cậu là đúng,cho nên mỗi lần bị Tạ Đông trêu chọc,Tề Ninh đều làm như không nghe thấy.
_”A Ninh của chúng ta tất nhiên ôn nhu, ngoại trừ những lúc đó mà thôi.” Tạ Đông ngồi dậy, một tay khoát lên người Bạch Vũ,cử chỉ cực kì thân mật. Không biết có phải ký ức trong ngục quá mức khắc sâu,gặp động tác của Tạ Đông, Tề Ninh theo bản năng căng thẳng.
Tạ Đông rất nhanh thu tay về,tươi cười không giảm “Bạch Vũ,chẳng phải anh có chuyện muốn nói với Tiểu Hạ sao?”
Vẻ mặt tự nhiên của Bạch Vũ khiến trái tim Tề Ninh bình tĩnh không ít,trên thực tế, cậu không để ý, Tạ Đông thích đàn ông,cậu chỉ lo lắng sau khi bác trai và bác gái biết tính hướng của đứa con trai duy nhất gặp vấn đề, có phải sẽ chịu đả kích rất lớn hay không.
_”Phải, Tề Hạ,ngày mai thầy đi công tác,bởi vì không biết phương thức liên hệ nên mới đến nhà tìm trò. Trong khoảng thời gian này, trò tạm thời không cần qua chỗ thầy, chờ thầy trở lại sẽ báo cho trò biết.” Bạch Vũ vừa nói xong,Tề Hạ lập tức hỏi “Sư phụ, thầy đi công tác ở đâu? Đi bao lâu?”
Bạch Vũ suy nghĩ một chút,biểu tình thoáng do dự, Tạ Đông lập tức giải vây “Bạch Vũ phải ra nước ngoài bốn tuần,nếu thuận lợi không chừng chỉ mất nửa tháng.”
Tề Hạ nghe xong chỉ “Ừm” một tiếng, không nói nữa. Tề Ninh gặp Bạch Vũ nghe Tạ Đông nói xong nhẹ nhõm một ít,trực giác cho thấy quan hệ giữa hai người rất không bình thường. Tạ Đông cùng cậu lớn lên, phần lớn bạn bè của y Tề Ninh đều nhận thức, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết gì về Bạch Vũ này. Có lẽ,vì bận mưu sinh, bận chăm sóc Tề Hạ, cho nên cậu đã xem nhẹ Tạ Đông?
Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu,lập tức bị Tề Ninh gạt qua một bên, dù sao,Bạch Vũ không nằm trong phạm vi quan tâm của cậu.
_”Đúng rồi, chuyện ra Bắc tính tới đâu rồi?” Tạ Đông đột nhiên nhắc
Tề Ninh giật mình,sau đó lắc đầu. Bạch Vũ hiếu kì hỏi “Sao không muốn học Bắc Đại vậy? Đó là giấc mộng của rất nhiều người a.”
_Tôi không yên lòng Tề Hạ,vì vậy tính toán ở lại, kì thật T Đại cũng không tồi,hơn nữa tôi đã chọn chuyên ngành rồi.
Bạch Vũ không ủng hộ lắc đầu, phản bác “T Đại đương nhiên không tồi, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định với Bắc Đại. Nếu muốn tiền đồ sau này càng tốt,chọn Bắc Đại hợp lý hơn. Dù sao hai trường đại học này không cùng một đẳng cấp.”
Tề Ninh hàm hồ lên tiếng,không nghĩ tiếp tục thảo luận đề tài này.
Mọi người đều đang giúp cậu lựa chọn, Tề Hạ, Tạ Đông, Âu Dương Duệ, mà ngay cả một người mới quen mới quen biết như Bạch Vũ cũng thế,khiến Tề Ninh cực kì mỏi mệt,cậu chỉ muốn sống yên ở chỗ này, khó như vậy sao?
Vì đáp tạ một tháng Bạch Vũ hết lòng dạy dỗ,Tề Ninh mời Bạch Vũ nán lại dùng cơm chiều. Tạ Đông tất nhiên mặt dày đáp ứng. Một bữa cơm,Tề Ninh phát hiện Bạch Vũ là kẻ khó lường. Cầm đũa gắp đồ ăn đều chậm hơn người bình thường rất nhiều, trong mắt cất giấu vô vàn cảm xúc,nháy mắt lại một mảnh thanh minh. Người như vậy khiến Tề Ninh cảm thấy vô cùng phức tạp,không nghĩ thâm giao,nhưng nghe thấy giọng nói thân thiết nhiệt tình của Tề Hạ, đành miễn cưỡng áp chế cảm giác bất an trong lòng.
Bữa chiều khoái trá qua đi, trò chuyện trong chốc lát,Tạ Đông cùng Bạch Vũ đều đứng dậy ra về. Tề Hạ và Tề Ninh nhìn xe hai người đi xa, lúc này mới xoay người vào nhà. Tiệc tàn,để lại sau lưng không gian trầm lặng,Tề Ninh giúp Tề Hạ dọn dẹp bát đũa,đột nhiên hỏi “Bình thường Bạch Vũ dạy em những gì?”
Tề Hạ ngẩng đầu nhìn anh mình “Anh hai, anh không thích sư phụ.” Gọn dàng, dứt khoát
Tề Ninh sửng sốt, cười nói “Không phải anh không thích thầy ấy,anh chỉ cảm thấy người nọ che giấu quá sâu.”
Trợn mắt liếc một cái, Tề Hạ bất mãn bĩu môi “Anh hai, anh cùng lắm chỉ lớn hơn em hai tuổi,học được cách nhìn người sao?Sư phụ là ngườ tốt,thầy ấy không chỉ dạy em nấu ăn,còn dạy em cả nhân nghĩa đạo lý. Em ở trong nhà thầy ấy gặp qua rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, hơn nữa thưởng thức của thầy rất cao,em nghĩ một người như vậy không có khả năng là người xấu,ít nhất, thầy sẽ không hại em.”
Lời của Tề Hạ quá mức rõ ràng,ngược lại khiến Tề Ninh càng thêm xao động,nhất thời không thể phản bác,sợ làm Tề Hạ không vui.
Vài ngày sau, tất cả đều thật bình tĩnh,cuối tuần Tề Hạ không cần đi học nấu ăn, liền ở nhà,Tề Ninh tiếp tục đi làm thêm, bỏ qua sau đầu chuyện học đại học.
_”Anh hai, anh Đông tới.” Vừa vào cửa,Tề Hạ liền chạy ra,Tề Ninh nhíu mày,gần đây số lần Tạ Đông ghé thăm càng ngày càng nhiều,không ngại đường dài sao.
Vào nhà quả nhiên bắt gặp Tạ Đông đang bắt chéo chân ngồi, vừa ăn điểm tâm Tề Hạ làm vừa nói chuyện điện thoại “Được, tôi biết rồi. Yên tâm, tôi sẽ đưa Tề Ninh đến,ừ, cứ như vậy, bye.”
Tề Ninh nghe thấy tên mình không khỏi cau mày,không biết Tạ Đông lại bày trò gì.
Sau khi Lý Phong đi,thành phố này không còn ai dám chống lại Tạ Đông. Có lẽ bởi vì những ngày thanh nhàn quá mức buồn chán,cho nên vừa nghe họp mặt, Tạ Đông lập tức đáp ứng.
_”Vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy?” Tề NInh vừa đổi giày vừa hỏi
Tạ Đông gặp Tề Ninh tiến vào,lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng “Là như vầy,còn nhớ Lý Lượng chứ? Chính là tên mập mạp, sống ở cuối hẻm,gã vừa về nước,muốn họp mặt thăm lại bạn bè cũ,còn đặc biệt nhắc tới cậu,bảo tôi nhất định phải dẫn cậu theo.”
_Tôi phải đi làm,không rãnh.
_” Thời gian họp mặt là buổi tối, không trùng, dạo này không phải cậu đổi lên ca sáng rồi sao?” Tạ Đông vì rủ được Tề Ninh đi cùng, đã mất không ít công phu.
Người bạn khắc sâu nhất trong trí nhớ của Tề Ninh chỉ có Tạ Đông,trừ y ra hoàn toàn không có ấn tượng với bất kì kẻ nào,cho nên tự nhiên không muốn tham gia những buổi họp mặt nhàm chán như thế này. Nhưng bắt gặp biểu tình tràn trề hy vọng trên mặt Tạ Đông, lại không nỡ cự tuyệt.
Họp mặt lúc sáu giờ tối, tại khách sạn Caesar.
Tạ Đông thường xuyên ra vào nơi này, tự nhiên vô cùng thuần thục. Tề Ninh dù sao cũng không phải Tề Ninh lúc trước,giống như nếu có một tỷ đặt trước mặt, cậu vẫn có thể mặt không đổi sắc lướt qua. Vì vậy, nhìn tòa khách sạn năm sao tự nhiên không có gì đáng để kinh ngạc. Hai người ăn mặc tương đối tùy ý,cũng may Tạ Đông là khách quen của nơi này,bảo vệ nhìn quen mặt,tất nhiên cho qua. Toàn bộ khách sạn theo phong cách ấm áp,hai bên là dãy sôpha bằng da xa xỉ, giữa sảnh sừng sững suối phun hình tròn, nước bắn tung tóe trông rất lóa mắt,đá lót cẩm thạch dưới chân sáng bóng phản quang. Tạ Đông lôi kéo Tề Ninh tiến vào thang máy thẳng đến lầu mười sáu.
Lầu mười sáu là nhà hàng kiểu Tây,bố cục hợp lý, sắp xếp cũng thực dụng tâm. Tề Ninh theo Tạ Đông ra thang máy, rất xa từ chiếc bàn trong góc hẻo lánh bắt gặp vài gương mặt quen thuộc. Vừa thấy bọn họ, có người lập tức đứng lên tiếp đón “Tạ Đông, Tề Ninh, nơi này.”
Đến gần mới phát hiện chân lý —- thời gian như dao mổ heo.
Bộ dáng mập mạp lúc trước của Lý Lượng giờ đã biến thành thanh niên trí thức điển hình,từ đầu đến chân đều thoát thai hoán cốt.
_”Ai, Lý Lượng,chú mới đi phẩu thuật thẩm mĩ về sao?” Tạ Đông vỗ vai Lý Lượng trêu chọc
Lý Lượng đấm y một quyền,cười mắng “Khốn kiếp,tôi là tên phá sản sao? Nếu tôi muốn chỉnh hình, trực tiếp tìm anh đánh một trận không được? Cần gì phí tiền vào bệnh viện?”
Một câu chọc bàn người cười khanh khách,chỉ mình Tề Ninh ngồi trên ghế, cúi đầu uống trà.
_”Tề Ninh, còn nhớ tôi sao?” Lý Lượng nhìn về phía Tề Ninh,thanh âm bất giác trở nên ôn hòa
Tề Ninh nhìn gã, gật đầu,nhẹ nhàng cười nói “Nhớ rõ, mới trước đây chúng ta còn đá cầu chung.”Đây là ấn tượng duy nhất của cậu đối với người tên Lý Lượng này,bởi vì lần đó cậu đã lỡ tay đánh bể đầu Lý Lượng,về nhà còn bị ba ba cho một trận nhớ đời. Sau chuyện này, mỗi lần nhìn thấy cậu, Lý Lượng đều tránh rất xa,sợ cậu lại vô tình làm gã thụ thương.
Lý Lượng tựa hồ không hài lòng về câu trả lời của Tề Ninh,cau mày nói “Hồi đó chúng ta chơi với nhau một thời gian khá dài,cậu đừng nói, cậu chỉ nhớ mỗi sự kiện kia.”
Xấu hổ cười cười, Tề Ninh trầm mặc thừa nhận phán đoán của Lý Lượng.
Không khí trên bàn nháy mắt trở nên xấu hổ,cuối cùng vẫn là Tạ Đông ra mặt hòa giải “Gọi đồ ăn, gọi đồ ăn,tôi đặc biệt để dành bụng đến đây càn quét bữa tiệc của Lý Lượng chú a.” Lúc này, bầu không khí chậm rãi chuyển biến tốt đẹp,Tề Ninh như cũ không mở miệng,trừ khi có người hỏi mới ngắn gọn trả lời.
Cậu không thích trường hợp như vậy.
Cho dù có Tạ Đông bên cạnh,nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, ăn cơm với những kẻ xa lạ khiến Tề Ninh càng nuốt không trôi.
Cái tên Lý Lượng kia, tuy rằng trước đây có cùng nhau chơi đùa,chính là tổng mang đến cho cậu cảm giác bất ổn,nhất thời không nói nên lời.
Bạn bè nhiều năm không gặp,trên bàn ăn tự nhiên không thể thiếu rượu. Rượu đế, bia,vang đỏ, đầy đủ mọi thứ. Rượu quá ba tuần,mọi người đều đã có chút men say, Tạ Đông bên cạnh mặt đỏ hồng,ánh mắt mê mang. Tề Ninh muốn mang y đi lại bị vài người giữ chặt,nói cái gì không say không về. Lý Lượng đương nhiên là kẻ hô to nhất,lôi kéo Tề Ninh cứng rắn muốn cụng ly với cậu. Tề Ninh ngăn trở ly rượu gã đưa qua, bình tĩnh cự tuyệt “Tôi không uống rượu.”
Trong mắt Lý Lượng chợt lóe lên một tia không vui, lập tức cười cười “Đều sắp lên đại học rồi, đừng so đo nhiều như vậy. Chúng ta lâu lắm không gặp,ly này cậu nhất định phải uống.”
Nói đến đây, nếu lại cự tuyệt chứng tỏ mình hẹp hòi, Tề Ninh tiếp nhân ly rượu ngửa đầu uống cạn. Nụ cười trên mặt Lý Lượng càng sâu,còn muốn đưa rượu qua,lần này Tề Ninh tử thủ trận địa không chút thỏa hiệp. Lý Lượng hết cách,đành mở lời bắt chuyện, Tề Ninh một lòng một dạ đặt lên người Tạ Đông,làm sao có thời gian nghe gã, nói vài câu cũng không biết nên tiếp tục như thế nào,đáy mắt Lý Lượng càng phát ra không rõ cảm xúc.
Tạ Đông đứng lên, lảo đảo nói “Tôi muốn…Đi toilet một chút.” Dứt lời liền đi về phía trước,Tề Ninh muốn qua dìu lại bị Tạ Đông cự tuyệt,chỉ có thể lo lắng nhìn thân ảnh Tạ Đông lay động biến mất trong góc.
_”Tề Ninh, nghe nói cậu thi đậu Bắc Đại,sắp khai giảng đúng không? Chuẩn bị đi chưa?” Lý Lượng nắm lấy cơ hội nói chuyện với cậu,Tề Ninh thu hồi tầm mắt,thản nhiên trả lời “Bây giờ còn chưa xác định.”
Lý Lượng thở hắt, lập tức nói “Tôi nghe nói cô chú đều đã qua đời,mấy năm nay cậu cùng Tề Hạ vẫn ổn chứ?”
Tề Ninh ngẩng đầu đón nhận tầm mắt của gã,khó được gã còn nhớ rõ Tề Hạ “Sinh hoạt thường thường,không có gì tốt hay không.”
Tề Ninh nói như vậy thực không khách khí,Lý Lượng vẫn điềm tĩnh cười cười “Tề Hạ hẳn sắp lên trung học?”
Tề Ninh qua loa gật đầu, phớt lờ không nói.
Lúc này, Hạ Đông loạng choạng trở lại,mặt vẫn ửng hồng,lôi kéo Tề Ninh muốn đi. Lý Lượng đột nhiên đứng dậy đè tay y,cười nói “Tạ Đông, chúng ta nhiều năm không gặp,sao có thể chỉ một bữa cơm liền tan,không bằng tìm chỗ nào vui chơi đi.”
_”Không cần, Tạ Đông say,tôi đưa anh ta về trước.” Tề Ninh đứng lên nâng Tạ Đông dậy, nắm cánh tay y khoát lên vai mình,biểu tình lãnh đạm không thôi.
Lý Lượng này, cậu thật chán ghét.
Nói không nên lời chán ghét.
Cả thân thể Tạ Đông ghé lên người cậu,Tề Ninh cảm thấy đầu óc có chút hỗn độn,tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ. Hình ảnh của Lý Lượng phóng đại trước mắt,miệng không ngừng mở ra khép vào “Tề Ninh, cậu vẫn cao ngạo như trước,trách không được khiến người ta vừa yêu vừa hận.”
Tề Ninh lắc đầu, ý thức chậm rãi tan rã.
Đặt Tạ Đông lên ghế, Tề Ninh xoay người chạy vào toilet,tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, cậu cắn răng cố gắng bước đi, nói không chừng rửa mặt xong sẽ thanh tỉnh không ít. Toilet trong Caesar được trang hoàng xa xỉ như vẻ bề ngoài của nó,có thể lớn bằng phòng khách của một gia đình. Hai tay chống lên bồn rửa mặt, nhìn vào chính mình trong gương, đôi mắt phiếm hồng, ánh mắt vô thần,hứng một vốc nước rửa mặt,không có tác dụng gì.
Cửa toilet đột nhiên mở ra,Tề Ninh quay đầu,mơ hồ nhìn thấy Lý Lượng đi đến.
Trên mặt gã không hề mang nụ cười ôn hòa,đứng dưới ánh đèn có vẻ phá lệ dữ tợn.
_”Tề Ninh,có biết anh muốn em bao lâu rồi không?” Lý Lượng tới gần,ngón tay nâng cằm đối phương. Nhìn hai mắt thiếu niên sương mù đẫm lệ,khiến dục vọng trong cơ thể gã tăng vọt,thầm nghĩ hung hăng xâm phạm cùng chà đạp mới có thể bình ổn ngọn lửa trong lòng.
Tề Ninh muốn giãy dụa, nhưng tay chân lại không có khí lực,chỉ có thể mềm mềm nói “Ngươi cho ta…ăn cái gì?”
_”Ha ha, ăn cái gì? Tất nhiên là thứ khiến em toàn thân yếu đuối vô lực.” Lý Lượng kề sát vào cậu,dưới ngọn đèn khuôn mặt tinh xảo của Tề Ninh càng phát ra mỹ lệ,bộ dáng mềm mại vô lực thực dễ dàng gợi lên thú tính trong lòng gã,thầm nghĩ lập tức giữ lấy người trước mắt,hung hăng xâm phạm thân thể.
Gã thích Tề Ninh từ lâu,chỉ là khi đó đồng tính luyến ái quá mức kinh dị,khiến gã hoảng hốt xuất ngoại. Trong mấy năm bôn ba nước ngoài,gã dần dần tiếp thu tính hướng của mình,khát vọng đối với Tề Ninh tăng dần theo năm tháng,càng ngày càng cường liệt, vì thế liền có buổi họp mặt ngày hôm nay.
Tề Ninh cảm giác ý thức dần dần tan biến,cậu cắn chặt môi,muốn dùng đau đớn giữ cho bản thân tỉnh táo. Lý Lượng dễ dàng nhìn thấu ý đồ của cậu,vươn tay cạy mở khớp hàm Tề Ninh,đưa môi qua.
Mùi hương nơi cánh mũi yên tĩnh tường hòa như chủ nhân của nó,khiến người ta không khỏi an tâm.
Tề Ninh cúi đầu nhìn mười đầu ngón tay,hình ảnh Lý Phong khi chết chợt lóe qua,mười năm trước, cậu mười bảy tuổi.
Lúc đó, cậu đã nhận thức Âu Dương Duệ,tuy chưa từng chân chính gặp mặt hay trò chuyện cùng nhau. Vị thị trưởng trẻ tuổi vừa hai mươi lăm thường thấy trên báo chí TV cứ như vậy xa xa, cao cao không thể với tới. Không biết thời điểm Âu Dương Duệ hay tin em họ Lý Phong của mình bị giết sẽ có biểu tình như thế nào?
Phẫn nộ hay trấn tĩnh?
Hẳn là phẫn nộ rồi,dù sao,Tạ Đông từng nói Lý Phong là em họ duy nhất của ngài ấy.
Mặc dù chỉ là quan hệ thân thích,huyết thống còn nhạt hơn nước trà bị ngâm vô số lần,nhưng,Âu Dương Duệ chắc chắn sao có thể vì một người ngoài như cậu mà làm khó Lý Phong?
Nghĩ đến đây, Tề Ninh vô lực cười cười,đột nhiên phát hiện bản thân lại rối rắm vì một chuyện đã không có khả năng phát sinh.
Quả nhiên, cậu càng ngày càng quái dị.
Trong lòng không ngừng tự giễu, Tề Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ. Biển quảng cáo nhiều màu rực rỡ đã đi xa, để lại một mảnh ảm đạm u ám. Cảnh tượng quen thuộc trước mắt khiến cậu không khỏi giật mình,đến nơi rồi sao?
Xe ngừng,không gian yên ắng làm Tề Ninh có chút không được tự nhiên,Âu Dương Duệ bên cạnh tắt máy, rút chìa khóa cầm trong tay “Không định mời tôi vào nhà ngồi à?
Tề Ninh ngơ ngác nhìn anh,phảng phất như chưa kịp tiêu hóa những lời ấy,một lát sau mới đáp “Được.”
Nói xong Tề Ninh liền đẩy cửa xuống xe. Cửa chính tứ hợp viện to lớn sừng sững, có chút điệu thấp, dấu vết loang lố thuyết minh tuổi của nó không hề nhỏ. Tề Ninh đứng nhìn Âu Dương Duệ khóa xe, từng bước đến gần,chỉ một quãng ngắn ngủi,nhưng trong mắt Tề Ninh lại mạc danh kì diệu không có điểm dừng. Cậu theo bản năng mím môi,bỗng xuất hiện một ý niệm mơ hồ,mạnh mẽ chui lên từ lòng đất.
_”Đã trễ thế này, quầy rầy em gái cậu không?” Thanh âm của Âu Dương Duệ gần ngay trước mặt,ôn nhu mềm mại như bầu trời đêm.
_”Con bé hẳn còn đang xem TV.” Tề Ninh xoay người đút chìa khóa vào ổ,nhẹ nhàng chuyển động một vòng, cánh cửa liền bật ra. Phát hiện ngọn đèn mỏng manh trong phòng,Tề Ninh không ngờ Âu Dương Duệ sẽ đưa ra yêu cầu như vậy,chỉ nghĩ hiện tại không phải đã quá muộn sao? Ngài thị trưởng đích thân ghé thăm hàn xá không biết vì chuyện gì?
Âu Dương Duệ theo chân Tề Ninh vào trong,nương ánh sáng mờ nhạt đánh giá cảnh vật trong viện. Tầm mắt chợt dừng nơi cây cổ thụ không lồ giữa sân,sau đó làm như không có việc gì đi theo Tề Ninh vào nhà. TV đang hát,một thân ảnh cuộn tròn trên sôpha,Tề Ninh cầm điều khiển giảm nhỏ âm lượng,thật cẩn thận ôm Tề Hạ ngủ say vào phòng. Thời điểm đi ra, bắt gặp Âu Dương Duệ đang ngồi trên sôpha xem TV.
Tư thế kia hệt như em bé trong trường mẫu giáo, đoan đoan chính chính.
Tề Ninh đột nhiên cảm thấy buồn cười, người đàn ông này nghiêm túc đến mức khiến người ta giận sôi.
_”Tôi đi pha tách trà cho ngài.”Tề Ninh nhẹ giọng, xoay người vào bếp
Lấy hộp trà trong tủ ra, lá trà là do Tạ Đông mang đến lúc chuyển nhà. Nói cái gì sợ có khách không tìm thấy trà, mở tủ ra mới biết quên chuẩn bị. Bình thường trong nhà chỉ có cậu và Tề Hạ,trừ bỏ Tạ Đông thỉnh thoảng đến cọ cơm cũng không còn ai khác,cho nên trong nhà chỉ có ba cái ly,nhất thời tìm không thấy ấm pha trà. Tề Ninh suy nghĩ một chút,cầm ly thủy tinh màu đen,đổ lá trà vào, thêm nước sôi. Lá trà héo khô dường như được rót vào chất lỏng sinh mệnh,chậm rãi sống lại,quay cuồng trong nước.
Cuối cùng rót cho mình một ly nước sôi, Tề Ninh mới cầm hai cốc nước ra ngoài.
Âu Dương Duệ còn đang chăm chú xem TV,Tề Ninh đặt ly trà lên bàn,liếc mắt nhìn màn hình TV, nhịn không được cười khẽ.
_”Cậu không thích xem cái này?” Âu Dương Duệ quay đầu hỏi Tề Ninh,quang mang trong con ngươi đen láy không ngừng biến ảo vô chừng.
Tề Ninh lắc đầu, cười nói “Tôi thích xem mấy tiết mục phỏng vấn tiêu điểm, trò chuyện linh tinh, về phần loại này…À, giải trí thường rất ít xem.”
Âu Dương Duệ gật đầu, vươn tay cầm ly nước sôi,nước trong ly đã nguội một chút vừa lúc uống. Tề Ninh nhìn anh từng ngụm từng ngụm uống cạn lăng lăng không nói một lời. Thị trưởng đại nhân uống nước xong mới phát hiện thiếu niên đang nhìn mắt không chuyển mắt chiếc ly trong tay mình “Làm sao vậy?”
_”Không…không có gì.” Tề Ninh thì thào,hai má dần dần nóng rực khiến cậu không khỏi ảo não.
Rõ ràng đã đặt ly trà đến trước mặt anh,vì cái gì còn muốn lấy ly nước trước mặt cậu. Vừa nghĩ tới Âu Dương Duệ uống ly nước của mình, Tề Ninh lập tức cảm thấy hít thở không thông.
Âu Dương Duệ lại không biết ý tưởng trong lòng Tề Ninh, thả ly rỗng xuống, cười nói “Trước khi ngủ, có thể lẳng lặng uống một ly nước, thật sự là điều hạnh phúc.”
Tề Ninh mở to hai mắt, không dám tin nói “Ngài không uống nước buổi tối sao?”
_Uống a,nhưng bình thường đều là cà phê.
_Cà phê uống nhiều không tốt.
Âu Dương Duệ gật đầu cười nói “Tôi biết,chính là không có biện pháp,nếu không uống cà phê chỉ sợ làm được nửa chừng đã ngủ gục.”
Chức vị thị trưởng này quả thật không phải người làm!
Không đúng, một thị trưởng nghiêm túc trong công việc,có trách nhiệm như Âu Dương Duệ đây mới mệt sống mệt chết như thế, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ đều ngồi chờ nhận lì xì.
_”Chuyện không quá quan trọng có thể để ngày mai làm.” Tề Ninh nôn nóng nói,bắt gặp tầm mắt của Âu Dương Duệ không khỏi ảo não chính mình lắm miệng, loại chuyện này hẳn không đến phiên cậu bận tâm. Dù sao,Âu Dương Duệ là người đàn ông thành thục,ngài ấy có nguyên tắc riêng của mình,vô luận làm gì đều đã cân nhắc trước sau,không mệt người khác chỉ trỏ hay nhắc nhở.
_”Đối với tôi mà nói,chỉ cần có liên quan đến nhân dân,bất cứ chuyện gì cũng quan trọng như nhau.” Âu Dương Duệ thản nhiên mở miệng, dưới sự phụ trợ của tiếng nhạc xập xình trong TV, giọng nói kia càng thêm trầm thấp uyển chuyển. Tề Ninh nhìn mặt nghiêng tuấn mỹ của anh,đột nhiên cảm thấy đau lòng,người này quá khắt khe với bản thân,xa xa còn tàn nhẫn hơn bất luận kẻ nào.
Y theo hành động làm việc điên cuồng không muốn sống của Âu Dương Duệ, ba mươi hai tuổi lao lực đến chết cũng không lạ.
_”Chuyện gì đều có thứ tự trước sau,nếu đường đường là một thị trưởng lại vì công tác vất vả mà sinh bệnh, này không phải phúc của quần chúng nhân dân. Vì vậy,thị trưởng Âu Dương vẫn phải chú trọng sức khỏe, thân thể là tiền vốn cách mạng, nền móng đã không tốt,lại lấy cái gì cam đoan với dân chúng?” Tề Ninh nhìn người nọ cười nhạt,thật cẩn thận châm chước mở miệng nói,Âu Dương Duệ nghe xong quay đầu nhìn cậu, thật lâu sau mới sung sướng ừ một tiếng.
Khóe môi mỏng khẽ nhếch dưới ánh sáng mờ ảo, ra vẻ ấm áp thâm tình.
Tề Ninh giật mình, bối rối dời tầm mắt.
Lại ngồi trong chốc lát, Âu Dương Duệ đứng dậy cáo từ. Tề Ninh tiễn anh ra cửa,Âu Dương Duệ đi ở phía trước đột nhiên dừng lại,xoay người nói với cậu “Vô luận như thế nào,tôi cảm thấy cậu không nên vì cái lợi trước mắt mà buông tha cơ hội tốt như vậy,tôi nghĩ em gái cậu khẳng định cũng có cùng ý tưởng như tôi.” Anh nói xong liền lên xe,nhấc chân đạp ga, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt Tề Ninh.
Tề Ninh kinh ngạc đứng bên cửa,gió đêm nhè nhẹ lướt qua,đùa giỡn lọn tóc đen trên trán cậu. Quyết tâm một đời chậm rãi bị phá vỡ,chỉ vì vài câu nói của Âu Dương Duệ liền dễ dàng tan rã. Sự thật này khiến Cố Ngang không khỏi sửng sốt,đôi mắt đen như mực dưới ánh đèn đường càng thêm u tĩnh.
Cách ngày một tháng chín càng lúc càng gần, Tề Hạ thật sự nóng vội. Kế hoạch nhõng nhẽo lạc mềm buộc chặt mà cô đặt ra hoàn toàn không có tác dụng với Tề Ninh, vô luận cô khuyên can như thế nào,anh trai vĩnh viễn chỉ cho cô một loại phản ứng —- Mặt lạnh như tiền.
Cô cảm thấy muốn thúc đẩy anh trai học ở Bắc Đại hơn phân nửa đã không thành. Chính là,trong lúc phiền chán không thôi, Tạ Động đột nhiên tìm đến cửa,phía sau y còn dẫn theo một thanh niên thanh tú.
Người nọ mặc áo thun có mũ trùm đầu,quần bò tẩy trắng bệch. Đôi giày thể thao màu trắng phảng phất như không hề lây nhiễm một hạt bụi. Tề Hạ vừa thấy lập tức cao hứng hô to “Sư phụ! Sao ngài lại tới đây!”
_”Làm sư phụ của trò lâu như vậy, tự nhiên muốn xem nhà của đồ đệ như thế nào a.” Thanh niên được Tề Hạ gọi bằng sư phụ nở nụ cười, lộ ra răng nanh trắng noãn, ý cười trên mặt tinh thuần tựa như trời xanh không mây.
_”Này, em gái, không được như vậy a, có sư phụ liền quên anh Đông!” Bị bỏ qua một bên, Tạ Đông có chút bất mãn. Tề Hạ lập tức một tay kéo y,một tay kéo sư phụ mình vào nhà.
_”Anh hai không ở nhà sao?” Tạ Đông miễn cưỡng ngồi trên sôpha, không phát hiện thân ảnh Tề Ninh
Tề Hạ rót trà đi ra “Vâng, anh hai đi làm rồi,hẳn sắp trở lại, anh ấy gần đây nhận dạy thêm.”
_Ừ.
Mấy người đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Tề Hạ vội vàng chạy ra, quả nhiên bắt gặp Tề Ninh đang tiến vào,trong tay còn cầm theo một túi to.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
”Anh hai, anh Đông tới chơi, còn có sư phụ em nữa.” Tề Hạ vui vẻ kêu lên,gương mặt xinh đẹp hơi hơi ửng đỏ. Tề Ninh sửng sốt,cậu chưa thấy qua sư phụ của Tề Hạ,chỉ nghe Tề Hạ nói là người rất tốt. Tề Ninh nhanh chân bước vào, quả nhiên bắt gặp một thanh niên xa lạ đang ngồi trên sôpha, bộ dạng khoảng 24 25 tuổi,ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt bình tĩnh,ánh mắt trong suốt như nước, Tề Ninh thả túi xuống, vội vàng đi qua, lễ phép vươn tay “Xin chào, tôi là Tề Ninh, cám ơn anh đã nhận chăm sóc em gái tôi trong thời gian qua.”
Người nọ cũng mỉm cười,vươn tay “Tôi là Bạch Vũ,Tiểu Hạ rất có thiên phú, tôi bất quá chỉ hướng dẫn trò ấy thôi.”
_”Vẫn phiền anh lo lắng.” Vẻ mặt Tề Ninh vô cùng chân thành,Tạ Đông lại không nể mặt, mỉm cười trêu ghẹo “A Ninh a,cậu như vậy khiến tôi thật sự không quen,đừng ngày nào cũng một bộ ông cụ non như vậy có được không.”
Tề Ninh nhìn y không nói lời nào,khách khí mời Bạch Vũ ngồi xuống.
_”Bạch Vũ, tôi nói với anh, Tề Ninh trước ngay rất ngoan, sai đâu đánh đó a. Hiện tại, trưởng thành rồi,càng ngày càng không được tự nhiên, ngay cả nữ sinh tỏ tình cũng có thể không chớp mắt cự tuyệt. Anh nói, bộ dạng cậu ta đẹp trai như vậy, không phải có điểm tàn phá vưu vật hay sao?” Tạ Đông bưng tách trà,thời điểm nói chuyện trong mắt tràn ngập tiếu ý. Tề Ninh nghe y nói, bất đắc gĩ nhưng vẫn không phản bác. Dù sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên Tạ Đông nói như vậy,ngược lại Bạch Vũ không khỏi kinh ngạc,hai mắt nhìn Tề Ninh “ Thật sao? Tôi cứ tưởng Tề Ninh là mẫu người tương đối ôn nhu.”
Tề Ninh ngượng ngùng cười cười,đối với nữ sinh cậu đương nhiên biết phải đối xử ôn nhu, nhưng vừa nghĩ đến một khi ôn nhu sẽ mang đến càng nhiều phiền toái,liền cắn răng bắt đầu triệt để cự tuyệt. Sự thật chứng minh lực chọn của cậu là đúng,cho nên mỗi lần bị Tạ Đông trêu chọc,Tề Ninh đều làm như không nghe thấy.
_”A Ninh của chúng ta tất nhiên ôn nhu, ngoại trừ những lúc đó mà thôi.” Tạ Đông ngồi dậy, một tay khoát lên người Bạch Vũ,cử chỉ cực kì thân mật. Không biết có phải ký ức trong ngục quá mức khắc sâu,gặp động tác của Tạ Đông, Tề Ninh theo bản năng căng thẳng.
Tạ Đông rất nhanh thu tay về,tươi cười không giảm “Bạch Vũ,chẳng phải anh có chuyện muốn nói với Tiểu Hạ sao?”
Vẻ mặt tự nhiên của Bạch Vũ khiến trái tim Tề Ninh bình tĩnh không ít,trên thực tế, cậu không để ý, Tạ Đông thích đàn ông,cậu chỉ lo lắng sau khi bác trai và bác gái biết tính hướng của đứa con trai duy nhất gặp vấn đề, có phải sẽ chịu đả kích rất lớn hay không.
_”Phải, Tề Hạ,ngày mai thầy đi công tác,bởi vì không biết phương thức liên hệ nên mới đến nhà tìm trò. Trong khoảng thời gian này, trò tạm thời không cần qua chỗ thầy, chờ thầy trở lại sẽ báo cho trò biết.” Bạch Vũ vừa nói xong,Tề Hạ lập tức hỏi “Sư phụ, thầy đi công tác ở đâu? Đi bao lâu?”
Bạch Vũ suy nghĩ một chút,biểu tình thoáng do dự, Tạ Đông lập tức giải vây “Bạch Vũ phải ra nước ngoài bốn tuần,nếu thuận lợi không chừng chỉ mất nửa tháng.”
Tề Hạ nghe xong chỉ “Ừm” một tiếng, không nói nữa. Tề Ninh gặp Bạch Vũ nghe Tạ Đông nói xong nhẹ nhõm một ít,trực giác cho thấy quan hệ giữa hai người rất không bình thường. Tạ Đông cùng cậu lớn lên, phần lớn bạn bè của y Tề Ninh đều nhận thức, nhưng cậu lại hoàn toàn không biết gì về Bạch Vũ này. Có lẽ,vì bận mưu sinh, bận chăm sóc Tề Hạ, cho nên cậu đã xem nhẹ Tạ Đông?
Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu,lập tức bị Tề Ninh gạt qua một bên, dù sao,Bạch Vũ không nằm trong phạm vi quan tâm của cậu.
_”Đúng rồi, chuyện ra Bắc tính tới đâu rồi?” Tạ Đông đột nhiên nhắc
Tề Ninh giật mình,sau đó lắc đầu. Bạch Vũ hiếu kì hỏi “Sao không muốn học Bắc Đại vậy? Đó là giấc mộng của rất nhiều người a.”
_Tôi không yên lòng Tề Hạ,vì vậy tính toán ở lại, kì thật T Đại cũng không tồi,hơn nữa tôi đã chọn chuyên ngành rồi.
Bạch Vũ không ủng hộ lắc đầu, phản bác “T Đại đương nhiên không tồi, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định với Bắc Đại. Nếu muốn tiền đồ sau này càng tốt,chọn Bắc Đại hợp lý hơn. Dù sao hai trường đại học này không cùng một đẳng cấp.”
Tề Ninh hàm hồ lên tiếng,không nghĩ tiếp tục thảo luận đề tài này.
Mọi người đều đang giúp cậu lựa chọn, Tề Hạ, Tạ Đông, Âu Dương Duệ, mà ngay cả một người mới quen mới quen biết như Bạch Vũ cũng thế,khiến Tề Ninh cực kì mỏi mệt,cậu chỉ muốn sống yên ở chỗ này, khó như vậy sao?
Vì đáp tạ một tháng Bạch Vũ hết lòng dạy dỗ,Tề Ninh mời Bạch Vũ nán lại dùng cơm chiều. Tạ Đông tất nhiên mặt dày đáp ứng. Một bữa cơm,Tề Ninh phát hiện Bạch Vũ là kẻ khó lường. Cầm đũa gắp đồ ăn đều chậm hơn người bình thường rất nhiều, trong mắt cất giấu vô vàn cảm xúc,nháy mắt lại một mảnh thanh minh. Người như vậy khiến Tề Ninh cảm thấy vô cùng phức tạp,không nghĩ thâm giao,nhưng nghe thấy giọng nói thân thiết nhiệt tình của Tề Hạ, đành miễn cưỡng áp chế cảm giác bất an trong lòng.
Bữa chiều khoái trá qua đi, trò chuyện trong chốc lát,Tạ Đông cùng Bạch Vũ đều đứng dậy ra về. Tề Hạ và Tề Ninh nhìn xe hai người đi xa, lúc này mới xoay người vào nhà. Tiệc tàn,để lại sau lưng không gian trầm lặng,Tề Ninh giúp Tề Hạ dọn dẹp bát đũa,đột nhiên hỏi “Bình thường Bạch Vũ dạy em những gì?”
Tề Hạ ngẩng đầu nhìn anh mình “Anh hai, anh không thích sư phụ.” Gọn dàng, dứt khoát
Tề Ninh sửng sốt, cười nói “Không phải anh không thích thầy ấy,anh chỉ cảm thấy người nọ che giấu quá sâu.”
Trợn mắt liếc một cái, Tề Hạ bất mãn bĩu môi “Anh hai, anh cùng lắm chỉ lớn hơn em hai tuổi,học được cách nhìn người sao?Sư phụ là ngườ tốt,thầy ấy không chỉ dạy em nấu ăn,còn dạy em cả nhân nghĩa đạo lý. Em ở trong nhà thầy ấy gặp qua rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, hơn nữa thưởng thức của thầy rất cao,em nghĩ một người như vậy không có khả năng là người xấu,ít nhất, thầy sẽ không hại em.”
Lời của Tề Hạ quá mức rõ ràng,ngược lại khiến Tề Ninh càng thêm xao động,nhất thời không thể phản bác,sợ làm Tề Hạ không vui.
Vài ngày sau, tất cả đều thật bình tĩnh,cuối tuần Tề Hạ không cần đi học nấu ăn, liền ở nhà,Tề Ninh tiếp tục đi làm thêm, bỏ qua sau đầu chuyện học đại học.
_”Anh hai, anh Đông tới.” Vừa vào cửa,Tề Hạ liền chạy ra,Tề Ninh nhíu mày,gần đây số lần Tạ Đông ghé thăm càng ngày càng nhiều,không ngại đường dài sao.
Vào nhà quả nhiên bắt gặp Tạ Đông đang bắt chéo chân ngồi, vừa ăn điểm tâm Tề Hạ làm vừa nói chuyện điện thoại “Được, tôi biết rồi. Yên tâm, tôi sẽ đưa Tề Ninh đến,ừ, cứ như vậy, bye.”
Tề Ninh nghe thấy tên mình không khỏi cau mày,không biết Tạ Đông lại bày trò gì.
Sau khi Lý Phong đi,thành phố này không còn ai dám chống lại Tạ Đông. Có lẽ bởi vì những ngày thanh nhàn quá mức buồn chán,cho nên vừa nghe họp mặt, Tạ Đông lập tức đáp ứng.
_”Vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy?” Tề NInh vừa đổi giày vừa hỏi
Tạ Đông gặp Tề Ninh tiến vào,lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng “Là như vầy,còn nhớ Lý Lượng chứ? Chính là tên mập mạp, sống ở cuối hẻm,gã vừa về nước,muốn họp mặt thăm lại bạn bè cũ,còn đặc biệt nhắc tới cậu,bảo tôi nhất định phải dẫn cậu theo.”
_Tôi phải đi làm,không rãnh.
_” Thời gian họp mặt là buổi tối, không trùng, dạo này không phải cậu đổi lên ca sáng rồi sao?” Tạ Đông vì rủ được Tề Ninh đi cùng, đã mất không ít công phu.
Người bạn khắc sâu nhất trong trí nhớ của Tề Ninh chỉ có Tạ Đông,trừ y ra hoàn toàn không có ấn tượng với bất kì kẻ nào,cho nên tự nhiên không muốn tham gia những buổi họp mặt nhàm chán như thế này. Nhưng bắt gặp biểu tình tràn trề hy vọng trên mặt Tạ Đông, lại không nỡ cự tuyệt.
Họp mặt lúc sáu giờ tối, tại khách sạn Caesar.
Tạ Đông thường xuyên ra vào nơi này, tự nhiên vô cùng thuần thục. Tề Ninh dù sao cũng không phải Tề Ninh lúc trước,giống như nếu có một tỷ đặt trước mặt, cậu vẫn có thể mặt không đổi sắc lướt qua. Vì vậy, nhìn tòa khách sạn năm sao tự nhiên không có gì đáng để kinh ngạc. Hai người ăn mặc tương đối tùy ý,cũng may Tạ Đông là khách quen của nơi này,bảo vệ nhìn quen mặt,tất nhiên cho qua. Toàn bộ khách sạn theo phong cách ấm áp,hai bên là dãy sôpha bằng da xa xỉ, giữa sảnh sừng sững suối phun hình tròn, nước bắn tung tóe trông rất lóa mắt,đá lót cẩm thạch dưới chân sáng bóng phản quang. Tạ Đông lôi kéo Tề Ninh tiến vào thang máy thẳng đến lầu mười sáu.
Lầu mười sáu là nhà hàng kiểu Tây,bố cục hợp lý, sắp xếp cũng thực dụng tâm. Tề Ninh theo Tạ Đông ra thang máy, rất xa từ chiếc bàn trong góc hẻo lánh bắt gặp vài gương mặt quen thuộc. Vừa thấy bọn họ, có người lập tức đứng lên tiếp đón “Tạ Đông, Tề Ninh, nơi này.”
Đến gần mới phát hiện chân lý —- thời gian như dao mổ heo.
Bộ dáng mập mạp lúc trước của Lý Lượng giờ đã biến thành thanh niên trí thức điển hình,từ đầu đến chân đều thoát thai hoán cốt.
_”Ai, Lý Lượng,chú mới đi phẩu thuật thẩm mĩ về sao?” Tạ Đông vỗ vai Lý Lượng trêu chọc
Lý Lượng đấm y một quyền,cười mắng “Khốn kiếp,tôi là tên phá sản sao? Nếu tôi muốn chỉnh hình, trực tiếp tìm anh đánh một trận không được? Cần gì phí tiền vào bệnh viện?”
Một câu chọc bàn người cười khanh khách,chỉ mình Tề Ninh ngồi trên ghế, cúi đầu uống trà.
_”Tề Ninh, còn nhớ tôi sao?” Lý Lượng nhìn về phía Tề Ninh,thanh âm bất giác trở nên ôn hòa
Tề Ninh nhìn gã, gật đầu,nhẹ nhàng cười nói “Nhớ rõ, mới trước đây chúng ta còn đá cầu chung.”Đây là ấn tượng duy nhất của cậu đối với người tên Lý Lượng này,bởi vì lần đó cậu đã lỡ tay đánh bể đầu Lý Lượng,về nhà còn bị ba ba cho một trận nhớ đời. Sau chuyện này, mỗi lần nhìn thấy cậu, Lý Lượng đều tránh rất xa,sợ cậu lại vô tình làm gã thụ thương.
Lý Lượng tựa hồ không hài lòng về câu trả lời của Tề Ninh,cau mày nói “Hồi đó chúng ta chơi với nhau một thời gian khá dài,cậu đừng nói, cậu chỉ nhớ mỗi sự kiện kia.”
Xấu hổ cười cười, Tề Ninh trầm mặc thừa nhận phán đoán của Lý Lượng.
Không khí trên bàn nháy mắt trở nên xấu hổ,cuối cùng vẫn là Tạ Đông ra mặt hòa giải “Gọi đồ ăn, gọi đồ ăn,tôi đặc biệt để dành bụng đến đây càn quét bữa tiệc của Lý Lượng chú a.” Lúc này, bầu không khí chậm rãi chuyển biến tốt đẹp,Tề Ninh như cũ không mở miệng,trừ khi có người hỏi mới ngắn gọn trả lời.
Cậu không thích trường hợp như vậy.
Cho dù có Tạ Đông bên cạnh,nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, ăn cơm với những kẻ xa lạ khiến Tề Ninh càng nuốt không trôi.
Cái tên Lý Lượng kia, tuy rằng trước đây có cùng nhau chơi đùa,chính là tổng mang đến cho cậu cảm giác bất ổn,nhất thời không nói nên lời.
Bạn bè nhiều năm không gặp,trên bàn ăn tự nhiên không thể thiếu rượu. Rượu đế, bia,vang đỏ, đầy đủ mọi thứ. Rượu quá ba tuần,mọi người đều đã có chút men say, Tạ Đông bên cạnh mặt đỏ hồng,ánh mắt mê mang. Tề Ninh muốn mang y đi lại bị vài người giữ chặt,nói cái gì không say không về. Lý Lượng đương nhiên là kẻ hô to nhất,lôi kéo Tề Ninh cứng rắn muốn cụng ly với cậu. Tề Ninh ngăn trở ly rượu gã đưa qua, bình tĩnh cự tuyệt “Tôi không uống rượu.”
Trong mắt Lý Lượng chợt lóe lên một tia không vui, lập tức cười cười “Đều sắp lên đại học rồi, đừng so đo nhiều như vậy. Chúng ta lâu lắm không gặp,ly này cậu nhất định phải uống.”
Nói đến đây, nếu lại cự tuyệt chứng tỏ mình hẹp hòi, Tề Ninh tiếp nhân ly rượu ngửa đầu uống cạn. Nụ cười trên mặt Lý Lượng càng sâu,còn muốn đưa rượu qua,lần này Tề Ninh tử thủ trận địa không chút thỏa hiệp. Lý Lượng hết cách,đành mở lời bắt chuyện, Tề Ninh một lòng một dạ đặt lên người Tạ Đông,làm sao có thời gian nghe gã, nói vài câu cũng không biết nên tiếp tục như thế nào,đáy mắt Lý Lượng càng phát ra không rõ cảm xúc.
Tạ Đông đứng lên, lảo đảo nói “Tôi muốn…Đi toilet một chút.” Dứt lời liền đi về phía trước,Tề Ninh muốn qua dìu lại bị Tạ Đông cự tuyệt,chỉ có thể lo lắng nhìn thân ảnh Tạ Đông lay động biến mất trong góc.
_”Tề Ninh, nghe nói cậu thi đậu Bắc Đại,sắp khai giảng đúng không? Chuẩn bị đi chưa?” Lý Lượng nắm lấy cơ hội nói chuyện với cậu,Tề Ninh thu hồi tầm mắt,thản nhiên trả lời “Bây giờ còn chưa xác định.”
Lý Lượng thở hắt, lập tức nói “Tôi nghe nói cô chú đều đã qua đời,mấy năm nay cậu cùng Tề Hạ vẫn ổn chứ?”
Tề Ninh ngẩng đầu đón nhận tầm mắt của gã,khó được gã còn nhớ rõ Tề Hạ “Sinh hoạt thường thường,không có gì tốt hay không.”
Tề Ninh nói như vậy thực không khách khí,Lý Lượng vẫn điềm tĩnh cười cười “Tề Hạ hẳn sắp lên trung học?”
Tề Ninh qua loa gật đầu, phớt lờ không nói.
Lúc này, Hạ Đông loạng choạng trở lại,mặt vẫn ửng hồng,lôi kéo Tề Ninh muốn đi. Lý Lượng đột nhiên đứng dậy đè tay y,cười nói “Tạ Đông, chúng ta nhiều năm không gặp,sao có thể chỉ một bữa cơm liền tan,không bằng tìm chỗ nào vui chơi đi.”
_”Không cần, Tạ Đông say,tôi đưa anh ta về trước.” Tề Ninh đứng lên nâng Tạ Đông dậy, nắm cánh tay y khoát lên vai mình,biểu tình lãnh đạm không thôi.
Lý Lượng này, cậu thật chán ghét.
Nói không nên lời chán ghét.
Cả thân thể Tạ Đông ghé lên người cậu,Tề Ninh cảm thấy đầu óc có chút hỗn độn,tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ. Hình ảnh của Lý Lượng phóng đại trước mắt,miệng không ngừng mở ra khép vào “Tề Ninh, cậu vẫn cao ngạo như trước,trách không được khiến người ta vừa yêu vừa hận.”
Tề Ninh lắc đầu, ý thức chậm rãi tan rã.
Đặt Tạ Đông lên ghế, Tề Ninh xoay người chạy vào toilet,tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, cậu cắn răng cố gắng bước đi, nói không chừng rửa mặt xong sẽ thanh tỉnh không ít. Toilet trong Caesar được trang hoàng xa xỉ như vẻ bề ngoài của nó,có thể lớn bằng phòng khách của một gia đình. Hai tay chống lên bồn rửa mặt, nhìn vào chính mình trong gương, đôi mắt phiếm hồng, ánh mắt vô thần,hứng một vốc nước rửa mặt,không có tác dụng gì.
Cửa toilet đột nhiên mở ra,Tề Ninh quay đầu,mơ hồ nhìn thấy Lý Lượng đi đến.
Trên mặt gã không hề mang nụ cười ôn hòa,đứng dưới ánh đèn có vẻ phá lệ dữ tợn.
_”Tề Ninh,có biết anh muốn em bao lâu rồi không?” Lý Lượng tới gần,ngón tay nâng cằm đối phương. Nhìn hai mắt thiếu niên sương mù đẫm lệ,khiến dục vọng trong cơ thể gã tăng vọt,thầm nghĩ hung hăng xâm phạm cùng chà đạp mới có thể bình ổn ngọn lửa trong lòng.
Tề Ninh muốn giãy dụa, nhưng tay chân lại không có khí lực,chỉ có thể mềm mềm nói “Ngươi cho ta…ăn cái gì?”
_”Ha ha, ăn cái gì? Tất nhiên là thứ khiến em toàn thân yếu đuối vô lực.” Lý Lượng kề sát vào cậu,dưới ngọn đèn khuôn mặt tinh xảo của Tề Ninh càng phát ra mỹ lệ,bộ dáng mềm mại vô lực thực dễ dàng gợi lên thú tính trong lòng gã,thầm nghĩ lập tức giữ lấy người trước mắt,hung hăng xâm phạm thân thể.
Gã thích Tề Ninh từ lâu,chỉ là khi đó đồng tính luyến ái quá mức kinh dị,khiến gã hoảng hốt xuất ngoại. Trong mấy năm bôn ba nước ngoài,gã dần dần tiếp thu tính hướng của mình,khát vọng đối với Tề Ninh tăng dần theo năm tháng,càng ngày càng cường liệt, vì thế liền có buổi họp mặt ngày hôm nay.
Tề Ninh cảm giác ý thức dần dần tan biến,cậu cắn chặt môi,muốn dùng đau đớn giữ cho bản thân tỉnh táo. Lý Lượng dễ dàng nhìn thấu ý đồ của cậu,vươn tay cạy mở khớp hàm Tề Ninh,đưa môi qua.