Tề Hạ bị lời nói bất thình lình của cậu dọa đến,ngây người một lúc sau đó mỉm cười đáp, “Vâng!”. Một đơn âm dùng sức như vậy cơ hồ xé toạc không khí,vụt tới chỗ Tề Ninh. Tề Ninh liền không chần chờ, vươn người qua, khẽ hôn lên trán Tề Hạ.
Ánh dương quang tươi đẹp,gió biển mềm nhẹ, mọi người xung quanh dường như bị một không gian vô hình ngăn cách, trong mắt Tề Ninh chỉ nhìn thấy gương mặt mĩ lệ cùng nụ cười rực rỡ của em gái mình. Vừa chói mắt lại đơn thuần,phảng phất như mảnh thủy tinh xinh đẹp nhất trên đời, hoàn mỹ từ mọi góc độ làm cho người ta không thể không ngợi khen.
_”Anh hai, em rất tốt, thật sự. Chỉ cần có anh,cho dù chúng ta chỉ còn lại thân thể này, em cũng không sợ hãi.” Trong đôi mắt Tề Hạ tràn đầy nước mắt,thời điểm anh hai vươn người qua,cô thấy rõ thủy quang trong suốt trong mắt cậu,quật cường bám trụ nơi đáy mắt,chậm chạp không chịu rơi xuống.
Cô chưa từng bắt gặp người anh kiên cường dũng cảm của mình chảy nước mắt,cho dù cuộc sống có tàn nhẫn khốc liệt như thế nào,vĩnh viễn đều là nụ cười.
Cô hiểu được,kì thực anh hai đang đau lòng thay cô.
Đau vì không thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp,đau vì không thể để cô vô ưu vô lự như những cô gái khác.
Nhưng mà, anh cô không biết,nguyện vọng lớn nhất của cô chính là anh trai có được một cuộc sống của riêng mình, không cần lúc nào cũng nghĩ cho cô.
_”Ừ, anh biết.” Tề Ninh nắm chặt tay cô,trong lòng chỉ còn lại mấy chữ ngắn ngủi.
Cho dù như vậy,cậu vẫn quyết định, sẽ không để bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh như Tề Hạ nói.
Đúng lúc này, bồi bàn dọn cà phê cùng điểm tâm lên. Trong nháy mắt, lực chú ý của Tề Hạ đều bị những món điểm tâm có tạo hình xinh đẹp khả ái chiếm lĩnh. Tề Ninh đặt đĩa tiramisu trước mặt cô,sủng nịnh cười nói “Từ từ ăn,nếu thích chúng ta lại mang về một ít.”
Hai mắt Tề Hạ lóe sáng nhìn Tề Ninh,cao hứng đáp lời liền cầm muỗng thật cẩn thận thưởng thúc.
Tề Ninh nhấc tách cà phê nhấp một ngụm,hương thơm lập tức tràn đầy khoang miệng,tầm mắt nhìn mặt biển cách đó không xa,không biết Âu Dương Duệ đã rời giường chưa? Sáng hôm nay bị Tề Hạ lôi đi,chưa kịp đi qua cách vách ân cần hỏi thăm một tiếng.
Nghĩ đến đây, cậu cúi đầu cười cười, ân cần hỏi thăm? Cụm từ này thật sự mới mẻ.
Không bao lâu, Tạ Đông liền trở lại.
So với vẻ cao hứng phấn chấn lúc rời đi, giờ phút này Tạ Đông tựa cho con gà trống bại trận,toàn thân tản ra khí tức suy sụp.
Tề Ninh gặp y như vậy,chỉ lẳng lặng uống cà phê không nói gì.
_”Hắn không tới được.” Tạ Đông đặt mông ngồi cạnh cậu,ngữ khí không giấu được thất lạc.
Tề Hạ ngẩng đầu lên,nghi hoặc hỏi “Ai không tới được vậy? Anh Đông?”
Tề Ninh nhìn em gái lại nhìn người đàn ông buồn bã cạnh mình,nhẹ giọng hỏi “Hắn nói lý do sao?”
Tạ Đông lắc đầu, “Rõ ràng tối hôm qua đã đồng ý,kết quả sáng hôm nay lại bảo không tới được,a, tức chết tôi!!!!!” Tề Ninh vỗ vỗ Tạ Đông,thay y gọi một ly nước trái cây định thần.
Thẳng đến giờ cơm trưa cũng chưa thấy Âu Dương Duệ. Tề Ninh cuối cùng vẫn không thể khống chế được tâm tình của mình, đứng trước phòng anh,vừa định gõ cửa, cửa phòng đột nhiên lại mở ra,một bác gái mặc đồng phục khách sạn xuất hiện trước mắt. Bác gái kia nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Tề Ninh,cười nói “Chú em,cậu nhầm phòng sao?”
_Dì à, cho hỏi một chút,khách trong phòng này đâu rồi?
Bác gái đẩy xe chuẩn bị rời đi nghe vậy,quay đầu đáp “Vị khách đó sáng sớm đã trả phòng rồi.”
Tề Ninh cảm thấy cả người lạnh lẽo,không vì cái gì khác, chỉ vì Âu Dương Duệ không từ mà biệt.
Nghĩ lại, Âu Dương Duệ có quan hệ gì với cậu chứ,cho dù rời đi không nói với cậu một tiếng cũng là bình thường, bất đắc dĩ vỗ đầu, quả nhiên cậu quá tự tin rồi.
_Anh hai, chúng ta về thôi.
Hành trình hai ngày còn chưa kịp chấm dứt,đã bị đặt dấu chấm hết vì một câu uể oải bất đắc dĩ của Tề Hạ,nguyên nhân là do ông trời không chiều lòng người, buổi chiều lại mưa to.
Tề Ninh xoa xao đầu Tề Hạ,ôn nhu an ủi cô “Anh Đông lâm thời có việc,không bằng chúng ta đợi tới ngày mai rồi về.” Kì thật Tề Ninh nghĩ hiện tại muốn gọi xe cũng khó,nếu cứ như vậy mà rời đi, chỉ sợ tới tối vẫn chưa thuận lợi về đến nhà.
Tề Hạ lại phi thường kiên trì “Chỗ này không vui,trời mưa, anh Đông đi,ngay cả sư phụ cùng anh Âu Dương cũng đi,anh hai, chúng ta về nhà đi,em muốn về nhà nấu cơm cho anh ăn.”
Nhìn ánh mắt khẩn cầu của em gái, Tề Ninh cuối cùng mềm lòng.
Hai người đơn giản xách theo hành lý đi ra sảnh chính. Ngoài cửa mưa vẫn rơi,Tề Hạ nhăn nhó nhìn màn mưa mù mịt, đau khổ tựa quả mướp đắng, Tề Ninh không khỏi buồn cười,quát quát mũi cô “Đợi lát nữa anh nhờ khách sạn gọi xe,chúng ta ngồi xe về nhà.” Tuy rằng khá đắt,nhưng trước mắt đây là biện pháp duy nhất.
Tề Hạ ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng biết, lần này bản thân quá tùy hứng.
Tề Ninh để Tề Hạ ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi,chính mình đi tới quầy tiếp tân. Nhớ đến tối hôm qua cậu cùng người nọ còn đang trò chuyện vui vẻ,,hôm nay lại phải đơn độc một mình. Thế giới này quả thực biến hóa khôn lường,thời gian cứ trôi qua lại kiềm hãm con người đứng tại chỗ không thể nhúc nhích.
_Chào cô, tôi cần…
_”A, ngài Tề,xin chào,chỗ này có một lá thư gửi cho ngài.” Vẫn là nữ tiếp tân ngày hôm qua,thời điểm nhìn thấy cậu trên mặt vẫn giữ vài phần lấy lòng. Tề Ninh hồ nghi tiếp nhận phong thư trắng muốt,dưới ánh mắt chờ đợi của cô nhân viên mà mở phong thư ra, bên trong chỉ có một câu ngắn gọn,nét chữ cường kình hữu lực sôi nổi hiện trên mặt giấy,ngông nghênh tuyệt nhiên.
Lâm thời có việc đi trước, sự tình khẩn cấp,cho nên không kịp nói với cậu, chơi vui vẻ.
Phía dưới kí tên, Duệ.
Tề Ninh cầm lá thư,thản nhiên cười rộ lên,bi thương tích tụ như bị ánh mặt trời xua tan, ấm áp sạch sẽ.
_”Tôi muốn trả phòng,không biết có thể gọi giúp tôi một chiếc xe không?” Tề Ninh một lần nữa xếp lại lá thư bỏ vào phong bì, hỏi cô nhân viên trước mặt.
Nữ tiếp tân bị nụ cười trên mặt thiếu niên hớp hồn, thẫn thời hồi lâu mới kịp phản ứng “Có thể, à, đúng rồi,ngài Âu Dương có dặn, nếu ngài Tề đây muốn rời đi,sẽ có người đến đón ngài. Xin ngài chờ trong chốc lát, tôi lập tức đi gọi xe.”
Nhìn đối phương bắt đầu bấm số, Tề Ninh đành tạm thời buông tha nghi hoặc, qua một bên đợi,chỉ nghe thấy cô nhân viên nói vài câu,sau đó cúp điện thoại nói với cậu “Ngài Tề, mười phút nữa xe sẽ tới,mời ngài qua khu nghỉ ngơi chờ đợi.”
Thái độ của đối phương quá mức cung kính,cho dù một kẻ gặp biến không sợ hãi như Tề Ninh cũng thoáng có chút không quen,vì thế đành nói cảm ơn sau đó đi tìm Tề Hạ.
Chiếc xe quả thực như lời cô nhân viên nói, rất nhanh liền xuất hiện. Tề Ninh đứng trước cửa,nhìn chiếc xe bóng loáng mười phần ngạo khí chậm chạp không lên. Tề Hạ đứng cạnh anh trai,cẩn thận kéo tay cậu “Anh hai, ngồi xe này hết bao nhiều tiền?”
Thân xe đen bóng dài gấp đôi những chiếc bình thường,nhìn từ bên ngoài căn bản không thấy rõ bên trong,tấm kính thủy tinh như mực phản chiếu vẻ bình tĩnh của Tề Ninh cùng biểu tình lo lắng trên mặt Tề Hạ. Cô tất nhiên phải lo lắng,chỉ cần nhìn chiếc xe trước mắt đã biết là loại cao cấp, căn bản không dám lên, đi một đoạn đường, tiền xe không chừng bằng cả mấy tháng sinh hoạt phí của cô.
Âu Dương Duệ im lặng không nói,chỉ nhìn mặt nghiêng của thiếu niên đang mỉm cười,thật lâu sau mới đứng dậy mở miệng “Trễ rồi, chúng ta về thôi.”
Từ bãi cát trở về khách sạn, hai người đều trầm mặc. Cảm giác mọi người trên đường đều đang nhìn bọn họ,Tề Ninh nhéo nhéo lòng bàn tay, có chút bối rối không biết ra sao. Chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, cậu sẽ lẳng lặng đi bên cạnh một người khác, không có tuyệt vọng, không có bất đắc dĩ,không có thống khổ, chỉ tràn đầy loại tình cảm không biết tên cùng vô hạn khát khao đối với tương lai.
Nếu Âu Dương Duệ chính là người mà vận mệnh ban cho cậu, vậy, cậu hoàn toàn biết ơn vận mệnh đã an bài.
Thời điểm chia tay, Tề Ninh không dám nhìn mặt Âu Dương Duệ,quét thẻ xong trực tiếp vào phòng,ngay cả bản thân Tề Ninh cũng không biết vì cái gì mình lại vô dụng như vậy. Một khi Âu Dương Duệ đứng trước mặt, cậu lập tức trở thành một đứa bé không hiểu chuyện, mỗi một ánh mắt cử chỉ của đối phương đều có thể chi phối chính mình.
Sự thật làm cho người ta không khỏi uể oải.
Bởi vì cơn mưa bất chợt,kế hoạch cắm trại bên bờ cát bị hủy bỏ, Tề Hạ thương tâm thật lâu,lại nhìn cơn mưa phi thường ngoan cố bên ngoài, đành nhận mệnh. Tề Ninh sủng nịnh ôm cô vào ngực,an ủi nói “Đêm mai hẳn sẽ không mưa.”
Tề Hạ nhu thuận gật đầu, chôn vào lòng anh trai ngủ say.
Trong căn phòng tổng thống im lặng,ngọn đèn nhu hòa,bố trí trang nhã cùng cửa sổ sát đất xa xỉ,toàn bộ này đó đều đánh không lại ngôi nhà mà Tề Hạ cho cậu.
Tề Ninh vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô,nội tâm một mảnh thỏa mãn,vô luận thế giới có thay đổi,thế sự khó lường bao nhiêu,chỉ cần Tề Hạ bên cạnh,qua đi hết thảy đều trở thành phong cảnh.( không quan trọng)
Trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh của Âu Dương Duệ,gương mặt người nọ vĩnh viễn đều mang theo nụ cười ôn hòa,đáy mắt tràn đầy ôn nhu.
Tề Ninh khẽ nhắm mắt ngã lên sôpha,trong lòng ngũ vị tạp trần.
Người kia quá khó nắm bắt,tuy rằng luôn nở nụ cười, lại mạc danh kì diệu khiến người ta sinh ra cảm giác áp bách, mơ hồ nhưng sừng sững, không thể bỏ qua.
Thân là thị trưởng, hai mươi lăm tuổi đã ngồi lên vị trí kia đương nhiên không phải là bao cỏ.
Ít nhất, trong mắt Tề Ninh,muốn bằng tuổi này liền ngồi lên vị trí kia thì không có khả năng là người thường. Âu Dương Duệ xuất thân từ một gia tộc khổng lồ,không cần nòi,chỉ nhìn ngôn hành cử chỉ của anh đã đoán được. Huống chi, cái gọi là khí chất không phải một sớm một chiều có thể bồi dưỡng, như vậy, để leo lên địa vị như ngày hôm nay không biết đã dẫm đạp lên vai của biết bao nhiêu người, hay, thân phận bối cạnh rốt cuộc phải cường đại như thế nào mới có thể đạt được?
Lần đầu tiên, Tề Ninh phát hiện bản thân hoàn toàn không thể lý giải người đàn ông tên Âu Dương Duệ này.
Cậu chỉ biết tên đối phương, không hơn.
Người đàn ông trầm mặc trong bóng tối vào lần đầu tiên gặp gỡ,khẳng khái cho cậu mượn điện thoại tư nhân, mỉm cười muốn cậu dẫn đi tham quan trường học cũ,này đó tất cả cuối cùng đều hợp lại thành một cái tên – Âu Dương Duệ.
Cửa đột nhiên chuyển động,phát ra tiếng vang yếu ớt. Tề Ninh cảnh giác mở mắt nhìn ra cửa, bắt gặp Tạ Đông mới nhẹ nhàng thở ra.
_”Còn chưa ngủ sao?” Tạ Đông nhẹ nhàng đi tới, nhỏ giọng hỏi
Tề Ninh không trả lời, cúi đầu nhìn Tề Hạ đang ngủ say trong lòng mình,mềm nhẹ ôm cô vào gian phòng trong góc. Dàn xếp Tề Hạ xong,Tề Ninh mới trở ra,Tạ Đông đang ngồi trên sôpha xem TV, thấy Tề Ninh lập tức hỏi “A Ninh, hôm nay cậu cùng Âu Dương Duệ cả ngày sao?”
Tề Ninh nhìn y một cái “Bạch Vũ nói anh gặp bạn, ai vậy?”
Cậu vô tâm hỏi đến vấn đề riêng tư của Tạ Đông,chỉ định lảng sang chuyện khác mà thôi. Nào biết Tạ Đông vừa nghe cậu hỏi,hai má lập tức ửng đỏ. Tề Ninh bất đắc dĩ âm thầm thở dài, những kẻ đang yêu quả nhiên đều là ngu ngốc,xem bộ dạng của Tạ Đông,kẻ không biết còn tưởng rằng đầu y bị lư ( lừa) đá.
_”Chính là…hắn.” Thanh âm yếu ớt như ruồi muỗi của Tạ Đông khiến Tề Ninh không khỏi hoảng sợ,lần đầu tiên cậu nhìn đến Tạ Đông ôn nhu như vậy, làm cho người ta nhịn không được…mao cốt tủng nhiên.
_”Ngày mai hẹn hắn qua đây ăn cơm đi.” Tề Ninh bình tĩnh nói,Tạ Đông lập tức gật đầu như đảo tỏi “Được chứ, được chứ.” Phảng phất như đã chờ đợi thời khắc này rất lâu.
_”A Ninh, hôm nay cậu thị trưởng Âu Dương đi đâu vậy?” Tạ Đông như cũ không quên chuyện này,Tề Ninh suy nghĩ một chút,chậm rãi mở miệng “Gặp nhau ở suối nước nóng,sau đó hẹn đi ăn thị nướng, rồi gặp gỡ Bạch Vũ, cứ như vậy.”
_”Hết rồi?” Tạ Đông há hốc mồm
_Hết rồi.
Kì thật Tạ Đông cũng không quá hiểu được, vì cái gì thời gian gần đây xác suất Tề Ninh ngẫu nhiên chạm mặt Âu Dương Duệ lại cao như vậy. Theo lý thuyết, là thị trưởng của một thành phố,Âu Dương Duệ vốn nên bề bộn nhiều việc mới đúng, như thế nào vừa không phải ngày nghỉ cũng không phải cuối cùng, tận một nơi xa xôi như suối nước nóng còn đụng phải? Qủa thật không ngoài sức tưởng tượng a.
Thời điểm muốn tiếp tục đặt câu hỏi,mới phát hiện vị trí bên người đã rỗng tuếch,Tề Ninh không biết đã về phòng từ bao giờ.
Chỉ chừa lại mỗi Tạ Đông ngồi trong phòng khách suy nghĩ miên man,vốn định trở về moi chút thông tin từ Tề Ninh,nào ngờ…Haiiizzz, sớm biết vậy ở luôn với người nọ thì tốt rồi, vừa nghĩ tới vẻ mặt phẫn nộ cùng bất đắc dĩ của người nọ,Tạ Đông liền đắc ý ôm gối cười rộ lên,nếu bị đàn em của y bắt gặp, sợ là muốn tự sát tập thể.
Sáng hôm sau, dùng xong điểm tâm, Tạ Đông mang theo tâm tình vui sướng ra ngoài, nói muốn đi tiếp đãi một nửa của mình.
Nhìn theo bóng dáng kiêu ngạo của y,Tề Ninh chỉ có thể mỉm cười,Tạ Đông quả nhiên nghiêm túc,chỉ là không biết người kia có thật lòng với y hay không.
Tề Hạ nhìn biểu tình trên mặt anh trai,nghi hoặc hỏi “Anh hai,anh cười gì vậy?”
_”Không có gì.” Tề Ninh hồi thần tiếp tục vùi đầu ăn bữa sáng,sau đó dường như nhớ tới điều gì, ngẩng đầu hỏi “Hôm qua Bạch Vũ đưa em trở về liền đi sao?”
_”Không có a, phòng sư phụ ở cách vách.” Nhắc đến Bạch Vũ, Tề Hạ thật vui vẻ. Tề Ninh nhìn nụ cười sáng lạn hơn cả ánh sao của cô cũng mỉm cười theo,ngay cả chuyện tại sao Bạch Vũ lại ở cách vách cũng quên mất.
Thật vất vả mới được ra biển chơi, Tề Hạ căn bản đâu chịu ngồi yên. Vừa ăn sáng xong đã lôi kéo Tề Ninh ra ngoài tản bộ. Khách sạn ôn tuyền dựa biển mà xây,trang hoàng cao nhã, kẻ có thể ra vào nơi này phi phú tức quý. Hoàn cảnh xanh hóa tự nhiên phi thường đúng chỗ,từ cầu thang xoay tròn nhìn xuống,bắt gặp không ít người đang lướt ngang qua. Sàn nhà cẩm thạch dưới chân sáng bóng rực rỡ phản chiếu bóng người,phía Đông đại sảnh là khu nghỉ dưỡng, bên trái xây loạt cửa sổ sát đất,từ nơi này nhìn qua,có thể thấy cây cối xum xuê bên ngoài cùng một đám người đang nói chuyện phiếm.
Đây là một quán cà phê ngoài trời,thuộc sở hữu của khách sạn,hết thảy bánh ngọt tráng miệng cùng đồ uống đều miễn phí,giờ phút này không ít người đang ngồi bên bàn cười đùa trò chuyện.
Tề Hạ đột nhiên đề nghị “Anh hai, chúng ta qua đó ngồi đi.”
Tề Ninh tự nhiên đồng ý.
Ngồi trên chiếc ghế tròn có hình dạng giống trái dừa,Tề Hạ hưng phấn cười to “Anh hai, lần đầu tiên em thấy cái ghế như vậy đó, lạ thật.”
Tề Ninh nhìn gương mặt rạng rỡ như ánh dương quang của cô,trong lòng không khỏi xót xa.
Mười năm trước, cậu thế nhưng không phát hiện,thì ra Tề Hạ dễ dàng thỏa mãn như thế.
Một chuyến du lịch gần nhà, một chiếc ghế mang hình thù kì dị, có thể khiến cô thỏa mãn,vui vẻ cười rộ lên.
Tiểu Hạ của cậu, nguyện vọng chỉ nhỏ nhoi như vậy,bé nhỏ đến mức khiến trái tim người ta nhói đau.
Tề Ninh vươn tay xoa xoa mặt cô,nụ cười nở rộ bên môi “Tiểu Hạ, anh hai nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc.”
Hết chương