Ăn cơm chiều xong lúc về đã là mười giờ đêm,Tề Ninh cầm chiếc di động màu đen thất thần không biết hồn vía đã bay đến nơi đâu, ngay cả Tề Hạ gọi hắn cũng không nghe thấy.
_”Anh hai.” Tề Hạ mặc một chiếc váy ngủ màu xanh da trời ngồi bên cạnh hắn,Tề Ninh lúc này mới hồi phục tinh thần, cất điện thoại đi nói “Không quen giường nên ngủ không được?”
Tề Hạ lắc đầu, thuận thế tựa vào ngực hắn,thưởng thức nút thắt trên áo sơ mi nói “Anh hai, về sau anh không cần phải vất vả như vậy nữa,tiền nợ anh Đông chúng ta sẽ cùng nhau trả,được không?”
Tề Ninh nhìn nàng, khẽ cười “Được, chờ Tề Hạ của chúng ta lớn lên sẽ cùng nhau trả.”
_Anh hai, em muốn lớn thật nhanh.
_Sao?
_Trưởng thành rồi sẽ giảm bớt gánh nặng cho anh.
_Ừm.
_Anh hai, lúc bị Lý Phong bắt em quả thật rất sợ,nhưng,chỉ cần nghĩ tới anh sẽ lập tức tới cứu em,thì em không còn sợ nữa.
_Anh hai, về sau chúng ta đừng bao giờ tách ra nữa…
Tề Ninh vuốt tóc nàng, người trong lòng đã ngủ.
Sáng hôm sau, Tề Ninh cầm những giấy tờ có liên quan đi đến trường trung học Anh Lan,tuy rằng kì thi đại học đã qua nhưng trường học còn chưa nghỉ,những thầy cô đang lên khóa vừa thấy Tề Ninh liền cười nói câu chúc mừng,lần này khẳng định là lại hạng nhất.
Tề Ninh sờ sờ mũi, cười gượng hai tiếng liền tiến thẳng đến phòng hiệu trưởng,bên trong đang có khách,Tề Ninh thật cẩn thận gõ cửa,trong chốc lát liền truyền đến thanh âm già nua của thầy hiệu trưởng “Tiến vào.”
Đẩy cửa vào,vẻ mặt khô cằn như củi mục của hiệu trưởng lập tức xuất hiện trước tầm mắt,Tề Ninh cung kính hành lễ “Chào thầy hiệu trưởng.”
_”Là Tề Ninh a, sao đột nhiên lại chạy đến đây?” Hiệu trưởng trong cặp kính dày cộm vừa nhìn rõ người tới,liền nở nụ cười, cả khuôn mặt nhăn nhúm như một đóa hoa cúc, nhìn người khách đối diện nói “Tiểu Duệ,con xem đây là Tề Ninh, là học sinh ưu tú nhất trường,thật sự là một đứa bé lễ phép.”
Tề Ninh vừa nghe đến hai chữ “Tiểu Duệ” liền sợ ngây người,sau đó lại mắng chính mình suy nghĩ nhiều,còn chưa hoàn toàn kiến thiết tâm lý,một giọng nói trầm thấp đầy từ tính liền chui vào lỗ tai “Con đã nhìn qua tự liệu của hắn,thật sự là nhân tài.”
_”Tề Ninh đây là thị trưởng của chúng ta,lúc bằng tuổi em hắn đã hoàn tất chương trình đại học,hai người các ngươi đều là những nhân tài vĩ đại a.” Hiệu trưởng không hề phát hiện biểu tình bối rối trên mặt Tề Ninh,còn Âu Dương Duệ thì đang ngồi một bên uống trà,phảng phất như đây là điều bình thường.
_”Xin chào, thị trưởng.” Tề Ninh quay sang Âu Dương Duệ chào hỏi một câu, sau đó vội vàng cúi đầu,lần trước ở trên xe ánh sáng quá mờ nên không thấy rõ ngũ quan của người nọ,vừa mới chỉ cần liếc mắt đã khiến người ta cảm thán không thôi,khí vũ hiên ngang, ưu nhã tuyệt luân, những từ này thì ra cũng không phải tự nhiên mà có,người đàn ông trước mắt này đây, chỉ cần im lặng ngồi một chỗ cũng đủ làm cho người ta cảm giác được khí thế cường đại,thân thể thon dài hợp với bộ đồ màu đen được cắt may rất tinh tế,tuy rằng trông thật gầy,nhưng lại không yếu,ngược lại lại ẩn chứa vô số năng lượng,tùy thời đều có thể áp bách người khác.
Âu Dương Duệ buông tách trà trong tay,nhẹ nhàng nói “Xin chào, Tề Ninh.”
Kì thật thủ tục chuyển trường không phải muốn đổi là đổi,nhưng xét thấy những thành tích xuất sắc mà Tề Ninh đã mang lại cho trường trung học Anh Lan,hiệu trưởng tự nhiên sẽ không nói hai lời liền tuyệt bút vung lên, Tề Ninh cầm văn kiện trong tay thầm nghĩ mau mau rời khỏi chỗ này,nào biết Âu Dương Duệ cũng đứng lên “ Chú Lưu,ngày khác con lại tìm đến chú uống trà,bây giờ con còn có việc phải xử lý.”
Hiệu trưởng tự nhiên cũng vui lòng, cười tủm tỉm đưa ra cửa “Nếu con bận rộn thì cũng đừng phí thời gian đến đây,chính sự mới quan trọng a.”
_Không sao, rãnh rỗi con lại ghé thăm,chú lớn rồi phải nhớ giữ gì sức khỏe,lần trước con kêu Tiểu Ngôn đưa trà sâm tới chú đã dùng hết chưa? Ngày mai, con lại kêu nó mang thêm vài hộp biếu chú.
_”Không cần, không cần,số trà lần trước nhiều như vậy vẫn chưa uống hết,con có việc thì mau đi đi.” Hiệu trưởng cười nắm tay Âu Dương Duệ,thân thiết giống như con trai ruột của mình,sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Ngôn nói “Tề Ninh, thay thầy tiễn thị trưởng nhé.”
_”Vâng” Tề Ninh cúi đầu, đi ra khỏi cửa.
Bên ngoài, ánh nắng mặt trời rất lớn, gay gắt đến mức mọi người chỉ có thể híp mắt nhìn cảnh vật phía trước,Tề Ninh đứng trên hành lang chờ đợi Âu Dương Duệ đi ra,một lát sau người nọ mới chậm rãi xuất hiện còn thuận tay đóng cửa, thấy hắn đứng dưới nắng, người nọ vội vàng kéo hắn vào bóng râm “Đứng dưới nắng như vậy, ngươi không nóng sao?”
Tề Ninh quay đi chỗ khác,cầm di động đưa qua “Cám ơn di động của ngài.”
Âu Dương Duệ tiếp nhận di động,nhìn hai má đỏ rực của hắn,khóe môi mỏng liền gợi lên một đường cong “Đừng khách sáo.”
_”Thị trưởng, ta đi trước.” Tề Ninh bị hắn nhìn như vậy cảm thấy không được tự nhiên,đành phải bỏ của chạy lấy người,nào biết vừa định đi,Âu Dương Duệ liền không nhanh không chậm nói “Đây là lần đầu tiên ta đến Anh Lan,không bằng ngươi dẫn ta đi tham quan một vòng đi.”
_A…Được rồi.
Tề Ninh cảm thấy tất cả bình tĩnh của mình đều vô duyên vô cớ mất hết,chỉ có thể bị người nắm mũi dắt đi,đứng bên cạnh Âu Dương Duệ, hắn mới giật mình phát hiện thì ra người này còn cao hơn mình cả một cái đầu,tuy rằng nam sinh 1m70 không tính cao,cũng không tính thấp,nhưng khi so với người này, lại khác đến một trời một vực.
_”Thất thần làm gì? Chưa thấy qua bánh bao bánh quẩy sao, mau ăn, mau ăn,ăn xong còn chuẩn bị chuyển nhà.” Tạ Đông thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào bữa sáng, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở,Tề Ninh mới giật mình,ngồi bên cạnh em gái vùi đầu vào ăn.
Rất nhiều năm rồi, hắn chưa từng nếm qua bữa sáng ấm áp như vậy,bởi vì từng bị mất,cho nên mới càng quý trọng.
Hắn muốn hảo hảo quý trọng khoảng thời gian hạnh phúc và tốt đẹp này,muốn hảo hảo bảo hộ Tề Hạ,không để cho nàng chịu bất cứ thương tổn nào,muốn hảo hảo sửa chữa sai lầm từ mười năm trước.
_”Anh hai, anh ăn chậm một chút.” Tề Hạ Đông thấy anh mình ăn vội vàng như vậy,sợ hắn bị nghẹn mất.
Tề Ninh cười cười, tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Ăn xong bữa sáng, Tề Hạ dọn dẹp bát đũa,Tạ Đông hỗ trợ đóng gói hành lý của hai người,kì thật thứ cần mang đi không nhiều lắm,đồ gia dụng quá mức cồng kềnh nên thứ có thể mang đi chỉ có vài bộ quần áo cùng một ít vật kỉ niệm, Tề Ninh đẩy ngăn bàn, lấy ra một cuốn album, nhìn người trong ảnh ngẩn người, hạnh phúc rất giảo hoạt,luôn thừa lúc người ta bất tri bất giác mà chạy mất,ngay cả cơ hội nắm lấy cái đuôi cũng không có.
Ngón tay không tự giác sờ sờ tấm ảnh đã có chút ố vàng,hắn nhìn thật chuyên chú,giống như cha mẹ vẫn còn sống và đang cười với hắn,trò chuyện với hắn, phảng phất như chưa từng rời đi.
Hắn nhớ rõ khi mình đến bệnh viện thì cha mẹ chỉ còn là hai cỗ thi thể lạnh lẽo, hai người thân nhất của hắn được đậy bằng khăn trắng,từ nay về sau âm dương cách biệt,bác sĩ tiếc nuối nói bọn họ đã cố gắng hết sức,lúc ấy hắn nói gì?
Hắn nói,van cầu các ngươi hãy làm cha mẹ ta sống lại, van cầu các ngươi.
Biểu tình tiếc hận cùng tiếng thở dài của bác sĩ đập sâu vào mắt hắn,hắn cuối cùng tin đó là sự thật.
Từ nay về sau trên đời này sẽ không còn ai quan tâm cùng yêu thương hắn vô điều kiện nữa,không một ai.
_”Nhìn cái gì? Mau mau thu thập,để về còn kịp giờ cơm trưa nữa.” Tạ Đông kéo một chiếc thùng carton lớn qua chỗ hắn,áo thun dính đầy mồ hôi, Tề Ninh khép lại cuốn album, nhét vào ba lô,đi qua phụ giúp Tạ Đông.
Thời điểm thu thập xong, Doãn Chu lấy điện thoại ra gọi,hơn mười phút sau dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, đều đặn hữu lực, không biết còn tưởng rằng bọn họ xuất thân từ bộ đội đặc chủng,lúc vài thanh niên chen vào, gian phòng khách không tính quá nhỏ đã bị nhét đầy,Tạ Đông ngồi trên sôpha chỉ huy đàn em dọn đồ “A Xương, ngươi cẩn thận một chút sẽ chết sao? Đồ bên trong nếu bị vỡ thì phạt ngươi nhịn đói một tháng!”
_Nè nè nè, đi ra ngoài đừng nói ngươi là đàn em của ta,ngay cả bể cá cũng rinh không được thì làm gì ăn đây a? Về nhà nấu cơm với bà nội ngươi đi!
_Ai nha! Ta sớm muộn gì cũng bị các ngươi làm cho tức chết!
Tề Ninh đứng một bên nhìn Tạ Đông khua tay múa chân mà cảm thấy buồn cười, nếu không cẩn thận để cho đám đàn em biết Tạ Đông đến tám tuổi vẫn còn tè dầm thì không biết sẽ có biểu tình gì đây,mới trước đây hắn cùng Tạ Đông hai nhà vẫn ở chung trong cùng một chung cư,người lớn có quan hệ rất tốt,vì thế con cái dĩ nhiên là gần gũi, từ nhỏ Tạ Đông đã rất nghịch ngợm thích gây sự,Tề Ninh lại là đứa bé trầm lặng,nhất động nhất tĩnh ở chung như vậy lại vô cùng hòa hợp,về sau cha Tạ Đông phát tài liền mang gia đình dọn vào thành phố,nhưng hắn cùng Tạ Đông vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, Tạ Đông lớn hơn hắn ba tuổi,tốt nghiệp trung học xong liền lang thang đầu đường xó chợ không chịu học nữa, khiến cho chú thím Tạ dù có khóc lóc van xin năn nỉ như thế nào cũng không thể kéo con trâu lì lợm này trở về.
May mắn nhà Tạ Đông có tiền,người trong thành phố bình thường đều biết hắn,không dám tùy tiện trêu chọc,kẻ duy nhất có thể chống lại là Lý Phong lại không có động tĩnh,cho nên ba năm Tạ Đông thuận lợi thăng lên chức xã hội đen.
Chờ chất hết hành lý lên xe đã là chuyện của một giờ sau,Tề Ninh cùng Tạ Hạ ngồi trên chiếc xe thể thao đỏ tươi bóng loáng của Tạ Đông,mặt sau là mấy chiếc bán tải, sau xe chất đầy những thùng carton lớn,một hàng chậm rãi chạy vào thành phố.
Tạ Đông gia nhập xã hội đen ba năm cũng không phải vô nghĩa,sau khi làm việc trong mấy quán rượu,mới quyết định lấy việc mở bar làm sự nghiệp chính,lợi nhuận giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn,tiền vào túi cũng càng ngày càng nhiều,nếu không dựa vào điểm này,chú thím Tạ có lẽ đã sớm tức chết.
_”Chuyển nhiều đồ đạc vào nhà ngươi như vậy, không bao lâu ta đã phải dọn tới đại học T,có cần bỏ bớt lại không?” Tề Ninh cảm thấy không ổn,nào ngờ vừa mới dứt lời Tạ Đông lập tức nói “Ai nói dọn tới nhà ta? Liền tính ngươi không nói thì ta cũng không chịu đâu,đến lúc đó còn phải giúp ngươi chuyển nhà lần nữa,cho nên,anh đây đã quyết định, trực tiếp dọn tới đại học T.”
_”Nhưng vẫn chưa có chỗ ở.” Tề Hạ khều khều vai Tề Ninh nhỏ giọng nhắc nhở.
Tạ Đông quay đầu liếc nàng một cái “Em gái,không tin nhân phẩm của anh sao,ở trên đường không ai dám làm phật ý Tạ Đông này,hôm qua anh đã kêu người tìm nhà,đó là một căn tứ hợp viện loại nhỏ,hoàn cảnh không sai, trị an rất tốt, bảo đảm các ngươi sẽ thích.”
Tề Ninh ngược lại không dự đoán được hắn sẽ nhanh tay như vậy,một lát sau mới do dự hỏi “Thuê vẫn là bán? Bao nhiêu tiền?”
_Không lâu nữa cả gia đình chủ nhà sẽ ra nước ngoài,cho nên muốn bán,giá cả đã thương lượng xong, vạn.
_”Giá mềm như vậy?” Cho dù là mười năm trước, vẫn có chút rẻ.
Tạ Đông cũng không cho là đúng chỉ cười cười “Qủa thật không đắt,bất quá ta đã tìm người thương lượng, vạn là cái giá cuối cùng,về sau nhà này sẽ là của Tề Ninh ngươi,haha.”
Tề Ninh cũng cười, cảm thấy thiếu nợ Tạ Đông một cái nhân tình.
_”Đã là anh em với nhau thì đừng nghĩ nhiều quá,đợi đến lúc ta gặp khó khăn chẳng lẽ ngươi lại ngoảnh mặt làm ngơ?” Chỉ cần liếc mắt một cái Tạ Đông đã nhìn thấu tâm tư của hắn,Tề Ninh gật đầu, cuối cùng cũng tiếp nhận ý tốt của Tạ Đông.
Đại học T nằm ở phía Đông,cách trường trung học An Lan hết nửa vòng thành phố,thời điểm đến căn tứ hợp viện mà Tạ Đông nói cũng đã bảy giờ tối,đàn em của Tạ Đông lục tục thay phiên rinh thùng carton xuống xe,ngôi nhà đã được Tạ Đông cho người quét dọn trước,tùy thời có thể vào ở,Tề Hạ tựa như con chim sủ nhỏ chạy tung tăng khắp nơi,Tề Ninh đứng trong sân nhìn nàng dưới gốc cây đại thụ, hốc mắt nhịn không được nóng lên.
Cuộc sống yên tĩnh thoải mái như vậy, hắn lại bỏ lỡ một đời.
_”Thế nào? Vừa lòng sao?” Tạ Đông không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh, khoanh tay lên ngực nhìn Tề Ninh.
_”Ân, thực vừa lòng, cảm ơn ngươi.” Tề Ninh xoay người nhìn hắn,thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có một câu có thể biểu đạt đầy đủ nhất tâm tình của hắn lúc này.
Tạ Đông cười cười vỗ vỗ vai Tề Ninh “A Ninh, chúng ta biết nhau đã mười mấy năm,ta không cần câu cám ơn của ngươi,chỉ cần ngươi có thể xem ta là anh em thôi.”
Tề Ninh dùng sức gật đầu, cười đánh hắn một cái.
_”Đúng rồi, căn hộ của ngươi đã tìm được người mua.” Cuối cùng, Tạ Đông mới nhớ tới chuyện này.
Tề Ninh kinh ngạc nhìn hắn “Nhanh như vậy?”
_”Ân, là một phụ nữ độc thân,nói là rất thích hoàn cảnh nơi đó.” Tạ Đông cảm thấy lý do của mình quá mức gượng ép,nhưng nghĩ lại cũng không có gì vô lý, đang chuẩn bị thả lỏng,thì Tề Ninh đột nhiên mở miệng “Tạ Đông, ta không muốn bán.”
_Sao?
_”Ân, không bán,giữ lại đi,nói thế nào thì nơi đó cũng là di vật duy nhất mà cha mẹ để lại cho ta cùng Tề Hạ,ta không muốn bán.” Dưới ngọn đèn,vẻ mặt Tề Ninh vô cùng bình tĩnh,thanh âm cũng mềm nhẹ,nhưng Tạ Đông vẫn cảm thấy có thứ gì đó đang lưu động trong mắt của hắn,chợt lóe lên rồi vụt tắt,không để người ta kịp nắm bắt “Ngôi tứ hợp viện này xem như ta mượn ngươi,về sau ta nhất định sẽ trả lại.”
Tạ Đông khoát tay, không muốn đề cập tới vấn đề này.
_”Anh hai, ở đây thật đẹp, về sau chúng ta thật sự sẽ ở chỗ này sao?’ Tề Hạ nhô đầu ra từ cửa sổ lầu hai,nụ cười hồn nhiên thoải mái.
Tề Ninh vốn định ừ một tiếng, Tạ Đông đã mở miệng trước “Em gái, nhà anh tìm cho em có thích không?”
Tề Hạ gật đầu lia lịa, nói “Thích, rất thích,về sau sẽ không đi đâu hết, haha.”
_”Tề Hạ sắp lên cấp ba phải không,đã làm xong thủ tục chuyển trường cho nàng chưa?” Tạ Đông nhẹ nhàng nhắc nhở,Tề Ninh gật đầu,cảm thấy mọi thứ giống như đang nằm mơ,Tề Hạ không chết,Lý Phong cũng không chết,hắn không giết người,còn chuyển đến nơi ở mới,chuẩn bị lên đại học,tất cả đều trở nên hư ảo không một chút chân thật.
_”Hay để ta lo luôn thủ tục chuyển trường?” Tạ Đông thấy hắn Tề Ninh thất thần,tưởng hắn gặp khó khăn,nên lập tức xung phong nhận việc.
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn hắn,lại nhìn Tề Hạ mới nói “Không cần, ta làm được rồi,đừng quên, ta mới là người giám hộ của nàng.”
_”Biết rồi, ai muốn cướp của ngươi đâu chứ?” Tạ Đông giơ cờ trắng đầu hàng,sau đó dẫn đàn em ra ngoài ăn cơm,Tạ Đông nói không sai,khung cảnh nơi này tuyệt đẹp,bốn phía đều là công nhân viên chức cùng người cao tuổi,hơn nữa cuộc sống nơi này thật đầy đủ,đi bộ một trăm thước đã thấy siêu thị, bên cạnh còn có tiệm thuốc cùng cửa hàng sách,Tề Ninh cảm thấy nơi này chắc chắn không chỉ có vạn, nhưng Tạ Đông đã nói vậy hắn chỉ có thể mỉm cười, nuốt nghi vấn vào bụng.
Hết chương
Tứ hợp viện
Quan niệm vũ trụ của Trung Quốc cổ đại cho rằng, trời có dạng hình tròn, đất có dạng hình vuông. Thành trì hình vuông, sân hình vuông đều thể hiện sự kính sợ trời đất. Tứ hợp viện là kiểu nhà truyền thống của Bắc Kinh. ‘Tứ’ đại diện phía Đông, Tây, Nam, Bắc; ‘hợp’ hàm nghĩa bao quanh. Từ trên nhìn xuống, tứ hợp viện giống như một chiếc hộp lớn do cái hộp nhỏ tạo hình. Nhìn từ mặt phẳng thì nó là một hình vuông ngay ngắn.
Tứ hợp viện chính thống đều có hành lang. Gian phòng trong tứ hợp viện quay mặt về hướng Nam, ánh mặt trời xuyên qua, người ta gọi là phòng chính hay phòng trên. Người sống trong phòng chính là chủ nhân của căn nhà. Phòng ở hai bên gọi là chái nhà, mặt trời chiếu rọi rất ít, không bằng phòng chính.
Tứ hợp viện đã trở thành công trình kiến trúc tượng trưng cho Bắc Kinh. Trên thực tế, từ Thái Miếu, Cố Cung cho đến bố cục toàn bộ thành Bắc Kinh đều là hóa thân của tứ hợp viện. Trong số tứ hợp viện còn tồn tại ở Bắc Kinh thì nhà ở vương phủ đẹp nhất và hào hoa nhất là Cung Thân Vương phủ và Thuần Thân Vương phủ.