_”Tề Ninh, đã lâu không thấy a.” Tiêu Ngôn một tay đút vào túi,tay kia cầm áo khoác màu đen vắt ngang qua vai,trên gương mặt anh tuấn vẫn mang theo nụ cười quen thuộc, Tề Ninh nhìn gã gật đầu,khách khí nói “Xin chào,chủ tịch Tiêu.”
_”Sao cậu lại ở trong này?” Người đàn ông bên cạnh Tiêu Ngôn đột nhiên mở miệng,thanh âm vẫn trầm thấp êm tai như trước.
Tề Ninh nhìn về phía người kia,hôm nay anh mặc một chiếc áo bảo thủ theo kiểu Tôn Trung Sơn,làm cho một thanh niên chỉ mới hai mươi lăm tuổi trở nên già cỗi,Tề Ninh không thích anh ăn mặc như thế,hai hàng lông mày không tự giác nhíu chặt,theo tầm mắt của Tề Ninh,Âu Dương Duệ cúi đầu nhìn trang phục trên người mình,không khỏi nở nụ cười nhợt nhạt.
Bị người phát hiện, Tề Ninh bất giác có chút xấu hổ,nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng cao “Tôi đến làm thủ tục chuyển trường cho em gái.”
_”Xong chưa?” Âu Dương Duệ nhìn cận,không nhanh không chậm hỏi.
_Xong rồi.
_Em gái cậu mấy tuổi?
_Gần mười sáu.
_Vậy à? Qủa thật là sắp lên trung học,điểm thi vào trường Đức Xuyên cũng không thấp,phải cố gắng nhiều hơn mới được.
_Ân, tôi sẽ đốc thúc nó.
Tiêu Ngôn nhìn hai người,tôi một câu cận một câu nói đến bất diệc nhạc hồ,rốt cuộc cũng tìm được một cơ hội chen chân vào “Cũng đã đến giữa trưa rồi, chúng ta tìm một chỗ dùng cơm đi.”
_Không cần, em gái tôi đang chờ tôi ở nhà.
Không thể tiếp xúc quá nhiều với những người có quan hệ gần gũi với Lý Phong,tất nhiên những lời này cũng có ngoại lệ, tỷ như Âu Dương Duệ.
Nếu hôm nay chỉ có Âu Dương Duệ cùng cận,Tề Ninh hẳn là rất thích ý,nhưng Tiêu Ngôn cũng không phải là kẻ dễ đối phó,cho nên vẫn là kính nhi viễn chi đi.
_Hiện tại, đợi cậu về đến nhà cũng đã lỡ mất giờ cơm trưa,cứ ăn cơm chung chúng tôi đi rồi lại trở về.
Thời điểm người ôn nhu dùng giọng nói tràn đầy ôn nhủ đưa ra một lời mời cũng ôn nhu như thế, thì người bình thường khó có thể cự tuyệt, vì thế Tề Ninh đành phải ngoan ngoãn ngồi trên xe Tiêu Ngôn,tình cảnh hiện tại làm cho cậu nhớ lại buổi tối hôm đó,Tiêu Ngôn lái xe,cậu cùng Âu Dương Duệ ngồi ở hàng ghế sau,trong xe tĩnh lặng đến đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình,thứ bất đồng chính là tâm tình của cậu,đêm đó là nôn nóng tuyệt vọng,hiện tại lại bình thản ung dung,trừ bỏ nhịp tim có chút nhanh ra cũng không có gì khác thường.
Thân là thị trưởng của một thành phố,hẳn phải bề bộn nhiều việc mới đúng?
Đầy ắp những hội nghị, văn kiện chồng chất, còn phải thị sát dân tình nữa, nếu không phải cậu đã sớm biết tính tình của người này công chính liêm minh,lấy lợi ích của nhân dân làm đầu,dựa vào việc cậu liên tục đụng phải anh trong hai ngày liên tiếp,cậu nhất định sẽ cho rằng vị thị trưởng đại nhân này nhàn rỗi không có việc gì làm, suốt ngày chu du đó đây.
_”Ăn món Quảng Đông thế nào?” Thanh âm của Âu Dương Duệ đột nhiên truyền đến,Tề Ninh lập tức hồi thần khẽ ừ một tiếng.
Tiêu Ngôn vừa lái xe vừa cười nói “Không phải chúng ta đã quyết định đi ăn lẩu rồi sao?” Trong thanh âm mang theo vô số trêu chọc.
Tề Ninh cảm thấy lời của Tiêu Ngôn mang theo ẩn ý,lại nghe Âu Dương Duệ chậm rãi nói “Mùa hè ăn lẩu dễ bị nóng,ăn đồ Quảng Đông đi, thanh lương hạ hỏa.”
_”Ồ…Tuân lệnh! ” Tiêu Ngôn cố ý kéo dài âm tiết khiến Lâm Ngôn bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên,cảm giác kia cũng không quá mức cường liệt, chỉ ẩn ẩn dâng lên.
Xe rất nhanh liền đến trước một nhà hàng có tên Thẩm Viên Xuân,lập tức có một nhân viên mặc đồng phục chạy tới nhận chìa khóa, đưa vào bãi đỗ xe,Tiêu Ngôn cầm áo khoác tiêu sái đi vào,Tề Ninh cũng theo sát Âu Dương Duệ chậm rãi vào cửa,dáng người của Âu Dương Duệ thật không tồi,vai rộng eo nhỏ mông hẹp,bất cứ quần áo nào mặc trên người anh đều mang một vẻ ung dung ưu nhã,hơn nữa kết hợp với gương mặt bắt mắt kia,vô luận đi đến đâu đều sẽ nhận được vô số ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị.
Đi phía sau một người đàn ông hoàn hảo như thế,Tề Ninh cảm thấy vô cùng áp lực.
Nào biết được người đàn ông hoàn hảo đi ở phía trước đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn cậu cười nói “Có đói bụng không?”
Tề Ninh thiếu chút nữa đã há hốc mồm,thị trưởng đại nhân, chẳng lẽ anh không phát hiện người ở bốn phương tám hướng đều đang nhìn anh sao? Làm gì phải cố tình lộ ra vẻ quan tâm trong một bầu không khí nhạy cảm như thế này chứ?
_Không…không đói bụng.
Gã thị trưởng trẻ tuổi nhìn thấy vẻ buồn bực trên mặt thiếu niên,lúc này mới vừa lòng xoay người tiếp tục đi về phía trước,Tề Ninh lê bước theo sau,dù đã đi thật xa nhưng vẫn cảm thấy được vô số ánh mặt giết người đang nhắm thẳng vào mình.
Thời điểm đi đến bàn ăn,Tiêu Ngôn đã chọn món xong,đang nhàm chán ngồi trên ghế bấm di động,thấy Âu Dương Duệ cùng Tề Ninh kẻ trước người sau tiến đến,mới nheo mắt lại,nhìn nhìn Tề Ninh, trong mắt mang theo nồng đậm hứng thú.
_Tề Ninh, cậu không cảm thấy còn nợ tôi một lời cảm ơn sao?
Gặp Tề Ninh ngồi xuống, Tiêu Ngôn lập tức nhào tới.
Tề Ninh vươn tay đặt túi hồ sơ lên bàn,sau đó không nhanh không chậm mở miệng “Chủ tịch Tiêu là chỉ chuyện lần trước ở Lam Tình sao? Nói đến cảm tạ,tôi quả thật phải cảm ơn chủ tịch Tiêu vì đã ra mặt giúp đỡ,chỉ là,tôi cảm thấy người tôi nên cảm ơn hẳn phải là thị trưởng Âu Dương đây mới đúng,nếu không có ngài ấy,chủ tịch Tiêu cũng sẽ không nhúng tay vào,chỉ sợ hôm nay Tề Ninh cũng không thể bình an ngồi ở đây nói chuyện với ngài.”
Tiêu Ngôn vốn định đùa giỡn thiếu niên đó diện mạo thanh tú kia,nào biết lại tự rước lấy nhục.
Một bên, Âu Dương Duệ đang rót trà cũng ngừng lại động tác,khẽ cười một tiếng.
_”Chủ tịch Tiêu, cám ơn ngài.” Tuy rằng vừa mới nói như vậy,bất quá Tề Ninh vẫn thận trọng nói lời cảm tạ,Tiêu Ngôn có chút ngượng ngùng,sờ sờ cái ót, nụ cười có chút cứng ngắt “Đừng khách sáo,quả thật đúng như lời cậu nói,người chân chính nên cảm tạ chính là thị trưởng đại nhân của chúng ta a.”
Tề Ninh xoay người thầm nghĩ nói lời cảm ơn,ai ngờ Âu Dương Duệ lại cầm tách trà đưa qua,hoa văn vô cùng tinh xảo,mơ hồ có thể nhìn thấy đồ án long phượng trình tường,chiếc tách được những ngón tay sạch sẽ thon dài của Âu Dương Duệ nhẹ nhàng cầm lấy,mạc danh kì diệu làm cho trái tim của người ta thổn thức.
Yên lặng tiếp nhận tách trà từ trong tay thị trưởng, Tề Ninh đành phải nuốt lời cảm ơn bên miệng trở vào bụng.
Người này một khi giúp kẻ khác liền không cần lời cảm tạ,anh chỉ cầu không phải thẹn với lương tâm mà thôi.
Tạ Đông thu liễm nụ cười “Lý Phong ra nước ngoài rồi,máy bay vừa mới cất cánh hơn mười phút trước.”
Nhận được tin tức ngoài ý muốn như thế,Tề Ninh lập tức nhớ đến biểu tình nghiêm túc của Âu Dương Duệ lúc sáng,thì ra Âu Dương Duệ không phải là đang qua loa cho có lệ,Tạ Đông thấy hắn thất thần liền lấy khuỷu tay đụng hắn,Tề Ninh mới giật mình hàm hồ ra tiếng,hắn vốn không biết nói dối, cho nên chỉ cần một biểu tình rất nhỏ cũng đủ để Tạ Đông đoán ra một ít manh mối,không khỏi vươn người tới cẩn thận nhìn Tề Ninh “Chuyện Lý Phong xuất ngoại, ngươi biết trước rồi sao?”
Tề Ninh lắc đầu, thành thật trả lời “Nhờ ngươi nói ta mới biết, chẳng qua là hồi sáng này ta đụng phải Âu Dương Duệ.”
_”Ồ?” Âm tiết bị cố ý kéo dài khiến Tề Ninh có loại cảm giác có tật giật mình,tại sao lại như thế thì hắn trong lúc nhất thời không thể nói rõ,chỉ thấy Tạ Đông tươi cười nhìn mình “Không nghĩ tới, thị trưởng đại nhân của chúng ta lại là kẻ quyết đoán như vậy a.”
Tác phong trác tuyệt của Âu Dương Duệ thì hắn đã thấy rất nhiều trên những trang mạng báo chí cùng TV,nhưng một khi tận mắt chứng kiến lại làm cho người ta không khỏi cảm thán.
Một người nghiêm cẩn như vậy,ngay cả việc riêng tư cá nhân cũng xử lý một cách quyết đoán ngoan tuyệt,khó trách thành phố Kiến Ninh dưới sự lãnh đạo của hắn được bầu làm một trong năm thành phố giàu có nhất cả nước.
Một người như thế, không nên đoản mệnh.
Ít nhất,không nên chết rồi mới được người ta phát hiện,nếu khi đó có người ở bệnh cạnh, thì có lẽ hắn sẽ không chết.
_”Ngươi nói Âu Dương Duệ là loại người gì?” Tạ Đông đột nhiên lên tiếng,Tề Ninh giật mình sửng sốt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần đáp “Không biết nữa.”
Tạ Đông bắt chéo hai chân lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa, năm ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn,qua nửa ngày mới nói “Kì thật, chỉ cần người có khả năng mang đến cho chúng ta cuộc sống tốt đẹp,thì là loại người nào cũng không quan trọng,chúng ta không nên để ý đến những chuyện khác, đúng không?”
Tuy rằng Tạ Đông chỉ là vô tình,nhưng Tề Ninh vẫn không nhịn được nhíu mày,bởi vì có quá nhiều người ôm suy nghĩ như vậy,cho nên Âu Dương Duệ mới chết lúc đang còn tráng niên ngay cả vợ còn không có nói chi đến việc được con cái chăm sóc lúc lâm chung,nhớ tới người kia lúc sáng mặc một thân quần áo màu đen,trên gương mặt anh tuấn mang theo thản nhiên tiếu ý,Tề Ninh liền cảm thấy hoảng hốt.
_”Tạ Đông, ta cảm thấy hắn là người tốt.” Tề Ninh u u mở miệng,thanh âm có chút trầm thấp,Tạ Đông khoát tay lên vai hắn,cúi đầu nhìn vẻ mặt u sầu của Tề Ninh “Làm sao vậy? Vừa mới không phải còn bình thường sao? Ta biết hắn là người tốt a,nghe nói có vài kẻ đến hối lộ đều bị thị trưởng đại nhân một ngụm từ chối.”
Tề Ninh biết rõ nếu muốn cự tuyệt những người đó thì cũng giống như để lại hậu hoạn cho bản thân,nếu muốn đạt thành hiệp định thì phải sử dụng thủ đoạn hối lộ,chuyện như vậy tự nhiên sẽ không thể quang minh chính đại,chỉ là,với kiểu người quyết đoán như Âu Dương Duệ thì việc đắc tội với kẻ khác cũng là chuyện bình thường.
Trong đầu Tề Ninh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ đáng sợ,hắn ngây ngẩn cả người, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Tạ Đông bị bộ dạng của Tề Ninh dọa không nhẹ,ngay cả việc cởi áo trước mặt người khác ở Lam Tình cũng chưa từng thấy hắn bối rối như vậy “A Ninh, ngươi làm sao vậy?”
Tề Ninh chậm rãi quay đầu, bắt lấy cổ tay Tạ Đông “Tạ Đông, ta cảm thấy Âu Dương Duệ không nên chết sớm như vậy,ta cảm cái chết của hắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên,nhất định là có ẩn khuất!”
Tạ Đông chớp chớp mắt, hắn đều nghe hiểu từng câu từng chữ của Tề Ninh,nhưng khi gắn kết lại với nhau thì lại biến thành mơ hồ khó hiểu, sắc mặt Tề Ninh trắng đến dọa người làm cho đôi mát to tròn khiến người ta yêu thích không rời mắt trở nên sáng rọi quỷ dị “A Ninh, ngươi đang nói nhảm cái gì a? Không phải Âu Dương Duệ vẫn đang sống khỏe mạnh sao? Cái gì mà chết với chả sống?”
Bị nói như thế Tề Ninh giật mình lấy lại bình tĩnh,Âu Dương Duệ quả thật sẽ chết, nhưng đó là chuyện của bảy năm sau,hiện giờ hắn vẫn đang sống tốt.
Nghĩ đến đây, Tề Ninh không khỏi thở dài.
Tạ Đông thấy sắc mặt của hắn khôi phục như thường mới nhẹ nhàng thở ra,vừa mới hắn còn lo lắng Tề Ninh bị ma nhập a.
_Ngươi vừa nói Âu Dương Duệ…
_”Không có gì, là ta nói bậy.” Tề Ninh cắt ngang lời hắn,trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh,hiện tại không phải là thời điểm để kể hết mọi chuyện cho Tạ Đông nghe,Tạ Đông chắc chắn sẽ không tin.
Tạ Đông thấy hắn không sao liền không hỏi nhiều,lại hàn huyên hai câu, sắc trời cũng đã tối đen.
Sự thật chứng minh,Tạ Đông đến là một lựa chọn chính xác,nhìn những món ăn phong phú sắc vị câu toàn trên bàn cơm, Tạ Đông thầm nghĩ về sau hắn sẽ không bao giờ về nhà ăn cơm nữa,cứ mặt dày đến ăn chực ở nhà Tề Ninh là được,không đợi chủ nhân mời khách hắn đã đặt mông ngồi xuống, thành thật không khách khí nhét thức ăn vào miệng, còn không quên ca ngợi “Em gái, tay nghề của em sắp vượt qua bếp trưởng của khách sạn năm sao rồi,có hứng thú làm đầu bếp không? Anh biết một người, tay nghề cực kì xuất sắc, nấu ăn ngon khủng khiếp.”
Tề Hạ chỉ ảm đạm cười, không lên tiếng.
Ngược lại Tề Ninh lại để bụng,quay đầu hỏi em mình “Em muốn đi sao?”
Tề Hạ thấy anh trai hỏi như vậy,khôn ngoan suy nghĩ một chút,cuối cùng mới chậm rãi nói “Em thực thích công việc nấu ăn,chỉ là, như vậy có làm xao lãng việc học không?”
_”Không đâu, người bạn kia cũng phải đi làm,đến cuối tuần mới có thời gian rãnh,để anh hỏi hắn,xem hắn có thể dành thời gian dạy em hay không,em yên tâm,bạn anh đã được cấp giấy chứng nhận làm đầu bếp rồi.” Tạ Đông vốn đang vùi đầu vào ăn,vừa nghe Tề Hạ nói vậy lập tức ngẩng đầu,điểm tâm tư nhỏ này của hắn cũng chỉ có Tề Hạ đơn thuần mới nhìn không ra,nhưng trong lòng Tề Ninh lại rất rõ ràng,mục đích chính là đồ ăn người kia làm rất hợp ý Tạ Đông, nhưng lại không ăn được nên mới di chuyển mục tiêu lên người kẻ khác,cho dù khả năng của Tề Hạ không thể đảm đương nổi một đầu bếp hạng A,nhưng nếu là đệ tử của người kia thì cũng có thể miễn cưỡng giải quyết được cơn thèm ăn của hắn.
Bị Tề Ninh nhìn thấu tâm tư, Tạ Đông làm bộ như cái gì cũng không biết,tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm,trong lòng đã muốn đốt pháo ăn mừng.
Ngày hôm sau,Tề Ninh lại chạy đến một trường trung học gần đại học T,tuy so ra vẫn kém hơn trường trung học Anh Lan, nhưng cũng có thể xem là một trường có tiếng ở thành phố,hiệu trưởng vừa thấy Tề Ninh liền nhiệt tình đón tiếp, xông xáo đến mức có chút quá phận,Tề Ninh còn chưa kịp nói gì thì người nọ đã mở miệng trước “Tề Ninh a,lúc trước luôn nghe các thầy cô bên Anh Lan nói về em,hôm nay vừa thấy quả nhiên là nhất thế anh tài.”
Trên mặt Tề Ninh vẫn mang theo tươi cười, nhưng trong lòng lại oán thầm “Mười năm trước, lúc ngươi biết rõ ta là tội phạm giết người cũng không phải là vẻ mặt này.”
Mười năm trước, khi Tề Ninh đi ra đầu thú, vụ án một học sinh cấp ba loại ưu dùng dao giết người đã làm kinh động toàn thành phố, xóa sạch hình ảnh tốt đẹp của hắn trong lòng thầy cô cùng bạn bè,đến bây giờ Tề Ninh vẫn còn nhớ như in ánh mắt chán ghét cùng vẻ mặt ghét bỏ của mọi người khi nhìn mình, mà tên hiệu trưởng của trường trung học Đức Xuyên trước mắt này chính là một trong những kẻ kêu gào “năng nổ” nhất,là người đầu tiên đứng trước tòa án chỉ trích hắn là cặn bã của xã hội,bởi vì Lý Phong là cháu ngoại của hàng xóm của chú Hai nhà hắn. (=.=”)
Thật buồn cười,những kẻ này vì muốn tiếp cận Âu Dương Duệ mà không tiết chà đạp lên người hắn.
Xã hội thối nát này, quả nhiên là làm người ta giận sôi.
Nếu không phải Đức Xuyên có tiếng dạy tốt còn có quan hệ rất gần với Anh Lan,Tề Ninh tuyệt đối sẽ không chạy đến đây một chuyến,kẻ có tên Lý Cương trước mắt này khiến hắn cảm thấy vô cùng chán ghét.
_”Lý hiệu trưởng khách khí rồi,hôm nay em đến đây là muốn làm thủ tục chuyển trường cho em gái.” Tề Ninh rút tay lại, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắt.
Lý Cương mời hắn ngồi xuống,tươi cười trên mặt không giảm “Thầy đã xem qua thành tích của em gái em,thầy chỉ đang suy nghĩ xem cái này có phải do di truyền, nếu không thì tại sao thành tích học tập của hai anh em đều tốt đến như vậy?”
Tề Ninh cười cười khách khí, có lệ hai câu.
Cái loại di truyền này, trừ bỏ có chút ảnh hưởng đến diện mạo bên ngoài, còn về những phương diện khác thì căn bản có cũng được mà không có cũng không sao.
Thành tích tốt chẳng qua là do chăm chỉ rèn luyện, chịu khó động não suy nghĩ mà thôi.
_”Trường trung học Đức Xuyên vô cùng hoan nghênh một học sinh có thành tích vĩ đại như Tề Hạ gia nhập vào đại gia đình này.” Thủ tục chuyển trường rất nhanh liền xong,Tề Ninh ôm hồ sơ, lễ phép khách sáo đi ra,thời điểm đi đến sân thể dục, hắn đột nhiên dừng lại,tầm mắt nhìn chằm chằm con đường cách đó không xa,một bên là kí túc xá của thầy cô giáo,bên còn lại là sân thể dục,lúc này đây có hai người đang đi tới.
Chưa đầy hai mươi bốn giờ đã gặp cùng một người đến hai lần, xác suất là bao nhiêu đây? Cho dù cách nhau hơn nửa thành phố nhưng vẫn không hẹn mà gặp có thể xem là duyên phận hay không?
Hai người đang đi trên đường rất dễ dàng phát hiện ra Tề Ninh,một trong hai vừa thấy liền hô to tên của hắn, là Tiêu Ngôn.