Cô mím môi, cố gắng áp chế cảm xúc mãnh liệt đang dâng lên trong lòng. Chớp mắt một cái, cô nở nụ cười thật giả tạo, dùng ánh mắt xa lạ nhìn người trước mặt mà nói:
-Cảm ơn anh vì đã cứu con tôi.
Người kia một thân diện vest xám đậm u ám, gương mặt so với năm năm trước đã khác đi rất nhiều, lạnh lùng vô cùng, trước đây đã kiệm lời rồi bây giờ còn kiệm lời hơn. Người đó không ai khác chính là anh, Hàn Thiên Vũ, người đã thất hứa với một người coi trọng lời hứa như cô. Anh hứa sẽ không có gì với người phụ nữ khác nhưng cuối cùng thì sao? Ngay khi cô mệt mỏi trở về sau chuyến công tác vất vả, không về công ty mà lại về nhà đầu tiên vì muốn đưa quà cho anh nhưng cô nhận lại được gì? Đập vào mắt cô là hình ảnh anh ta đang ôm người phụ nữ khác trong lòng. Có lẽ cả đời cô cũng không quên được hình ảnh đó.
Anh nhìn chằm chằm cô, trong mắt hiện lên vài tia căm uất, một lúc sau, đôi môi mỏng bỗng phun ra hai chữ:
-Tiện tay.
Anh hận cô, hận cô năm đó đã không nói không rằng bỏ anh mà đi. Sau khi điều tra về vụ tai nạn kia và không nhận lại được gì thì Tô Hạ Hy bỗng từ đâu xuất hiện đưa cho anh tấm ảnh cô cùng Lưu Hàn Thiên ở nơi nào đó ôm ôm ấp ấp. Về mặt cá nhân của anh mà nghĩ, cô đã nɠɵạı ŧìиɦ. Người phụ nữ này đã nói với anh rằng mẹ kế của anh là người gây ra cái chết của mẹ cô, có lẽ là chỉ để lấy cớ ly hôn. Giờ đây thấy cô cùng Lưu Hàn Thiên tay trong tay hạnh phúc, hơn nữa lại có cả tiểu bảo bối kia, anh đã hận càng thêm hận.
Cô gật đầu với anh xem như chào hỏi rồi xoay người rời đi, vừa quay lại đã thấy Hàn Thiên đang đứng đó, mang dáng vẻ hối lỗi đến mà nói với cô:
-Anh xin lỗi, vừa rồi mẹ gọi anh nên anh có để thằng bé ở lại. Không nghĩ lại xảy ra loại chuyện này. Tiểu Minh không sao chứ?
-Thằng bé không sao. Anh cũng không cần cảm thấy có lỗi đâu, em hiểu.
Cô biết mình không thể trách Hàn Thiên, quen anh năm năm, cô hiểu rõ anh là người rất có trách nhiệm, nếu không có lí do thì sẽ không bao giờ bỏ đi. Cô cũng vẫn nên trông coi con trai của mình cẩn thận thì hơn.
-Cảm ơn Hàn tổng đã giúp Thiên Minh nhà tôi, tôi sẽ hậu tạ anh sau.
Hàn Thiên liếc mắt nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, theo bản năng sinh ra địch ý với anh ta nhưng vẫn vui vẻ cảm ơn.
Hàn Thiên Vũ nghe đến bốn chữ "Thiên Minh nhà tôi" thì cảm thấy khó chịu vô cùng nhưng không hề thể hiện ra bên ngoài. Anh lạnh lùng nhìn qua phía cô đang đứng, trên tay đang ôm Thiên Minh với khuôn mặt ửng đỏ, tay Lưu Hàn Thiên cũng nhẹ nhàng quàng qua vai cô, nhìn chướng mắt vô cùng. Đôi môi mỏng nhếch lên:
-Tôi chưa từng nghe qua Lưu tổng đã có vợ con.
Lưu Hàn Thiên thừa thông minh để hiểu rằng Hàn Thiên Vũ đang nói móc mình. Trước khi theo đuổi Nguyệt Ân, y đương nhiên biết Nguyệt Ân là vợ cũ của Hàn Thiên Vũ và cũng đoán rằng Thiên Minh là con của anh ta. Nhưng nếu anh ta đã có ý ruồng bỏ họ thì y cũng không không ngần ngại mà đoạt lấy đâu.
Tình địch mặt đối mặt, nhìn nhau chằm chằm như sắp gϊếŧ nhau đến nơi.
-Tôi không nghĩ mình lại có diễm phúc được Hàn tổng quan tâm như vậy đâu. Nhưng chuyện vợ con của tôi thì người ngoài nhất nhất là vẫn không nên xen vào.- Hàn Thiên nhanh mồm nhanh miệng, cười đắc ý.
Hàn Thiên Vũ bỗng nhăn mày. Đúng, anh đã là "người ngoài", lấy lí do gì để xen vào giữa họ?
Y quay sang nhìn thấy sắc mặt của Nguyệt Ân không được tốt cho lắm bèn với tay ra ôm lấy Thiên Minh và nhẹ nhàng nói:
-Anh đưa em và con về.
Cô gật đầu không nói gì rồi theo Hàn Thiên rời khỏi bữa tiệc. Vừa cất bước thì Hàn Thiên Vũ bỗng gọi lớn:
-Lãnh Nguyệt Ân, tôi có thể hỏi em một chuyện được không?
Cô quay lại, nghiêng đầu khó hiểu nhìn anh rồi chỉ trả lời vỏn vẹn ba từ:
-Có chuyện gì?
-Thằng bé này thực sự là con của Lưu Hàn Thiên sao?- Để nói ra loại câu hỏi này, có lẽ Hàn Thiên Vũ phải cân nhắc kĩ vô cùng.
Cô im lặng một hồi lâu sau đó nhếch môi nói:
-Nếu là con của anh ấy thật thì đã sao? Chuyện này cũng không hề liên quan đến Hàn tổng, tôi nói đúng chứ? Phiền anh đừng hỏi những câu hỏi ấu trĩ như vậy.
Xung quanh đã có rất nhiều người tiến đến để xem kịch vui. Hai nam nhân xuất sắc vô cùng lại cùng nhau tranh giành một nữ nhân hoàn hảo. Chậc, nếu không xem thì thực uổng phí mà.
-Xin lỗi, là do tôi chưa suy nghĩ.
Nguyệt Ân xoay người lại, cùng Lưu Hàn Thiên rời đi, thái độ vốn lạnh lùng giờ còn lạnh lùng hơn.
Hàn Thiên Vũ nhìn về hướng ba người họ rời đi rồi tự nở nụ cười khinh miệt chính mình.
Trong hận có yêu, trong yêu cũng có hận, anh vẫn luôn tìm kiếm cô suốt năm năm trời. Một giây khi nhìn thấy cô cùng đứa nhỏ kia, anh không khỏi bất ngờ. Năm năm, anh đã xa cô năm năm rồi nhỉ? Điên cuồng tìm kiếm cô trong một thời gian dài, anh thậm chí còn nhờ Lăng Nhược Phong theo dõi nhất cử nhất động của Lục Vân Linh, người bạn thân nhất của cô, chỉ mong tìm được chút thông tin về cô nhưng vô vọng.
Anh điều động tất cả nhân lực mà Hàn gia có nhưng để rồi đến lúc tra ra được địa điểm cô thì cũng phát hiện cô đang sống cùng Lưu Hàn Thiên. Chính anh cũng không ngờ được mối quan hệ của họ đã phát triển nhanh như vậy cùng với hành vi thêm dầu vào lửa của Tô Hạ Hy đã khiến anh thêm hận cô hơn.
Hàn Thiên Vũ cầm chặt ly rượu trên tay, lắc nhẹ vài cái, trong tâm vẫn không ngừng nghĩ đến gương mặt lạnh lùng đó.
"Lãnh Nguyệt Ân, em cũng giỏi nhỉ? Không đợi tôi giải thích mà đã vội vàng bỏ ra nước ngoài với tên đó, tôi không đủ để thỏa mãn em sao? Lẽ ra hôm đó tôi không nên để em đi dễ dàng như vậy."
Bàn tay nắm thành quyền nhưng vẫn để lộ chiếc nhẫn kim cương đơn giản ở ngón áp úp. Năm đó cô ký đơn ly hôn rồi nhẫn cưới cũng gửi lại anh cùng tờ giấy đó nhưng anh vẫn luôn đeo bên mình.
Anh có thể dễ dàng quên được Dương Lam Ngọc nhưng đời này kiếp này, mãi mãi anh cũng không thể quên được cô.
END CHAP .