Ngu Điềm nhớ kỹ lời mẹ dặn, cầm theo thuốc dự phòng, đi theo địa chỉ tới tiểu khu Ngôn Minh ở.
Đây là một khu bất động sản cao cấp ở thành phố Dung, nhà ở được xây theo phong cách phương Tây có vườn cây trước ban công, diện tích nhỏ nhưng lưng dựa vào núi, mặt hướng ra hồ. Nhìn qua những tán lá xanh tươi là một mảnh phủ xanh rộng lớn, mặt hồ trong vắt trải dài vô tận, toàn bộ tiểu khu giống như một công viên xanh hóa.
Xem ra điều kiện gia đình của Ngôn Minh đúng như lời mẹ nói, thật sự không tồi.
Nhưng bởi vì biết Ngôn Minh bị viêm dạ dày cấp tính đã gần một tiếng không liên lạc được, Ngu Điềm cũng chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp xung quanh hay cảm khái gia cảnh của anh.
Tiểu khu rất lớn, cô bước chân vội vàng như đang chạy chậm, chỉ muốn nhanh chóng xác nhận tình trạng sức khỏe của Ngôn Minh.
Đợi đến khi Ngu Điềm thở hồng hộc đi thang máy lên tới trước cửa nhà Ngôn Minh, nhấn chuông gõ cửa, trong phòng không hề phát ra tiếng động.
Cái này không phải thật sự xảy ra chuyện rồi chứ?
Ngu Điềm muốn gọi điện thoại cho Ngôn Minh.
Nhưng kết quả cũng giống như Ngôn Văn Hoa đã nói------ không có người bắt máy.
Cô lại đứng ở cửa chờ một lúc, nhưng trong phòng vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Ngu Điềm bắt đầu có chút luống cuống.
Cô lại lấy điện thoại ra, cũng may cửa nhà Ngôn Minh dùng khóa vân tay và mật khẩu để mở, Ngôn Văn Hoa vì lo lắng Ngôn Minh xảy ra chuyện nên trước đó đã đưa mật khẩu cho mẹ cô.
Ngu Điềm lo sợ mà bấm mật khẩu, nghe được âm thanh mở khóa điện tử, không chút suy nghĩ liền nôn nóng đi vào …
“Anh Ngôn Minh! Anh không có…”
Ngu Điềm còn chưa kịp nói xong, cô vừa ngẩng đầu đã bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ, chữ “chuyện” hoàn toàn mắc kẹt ở trong cổ họng.
Ngôn Minh tưởng đã bệnh tới ngất xỉu, nguy hiểm tới tính mạng, giờ phút này đang để trần thân trên, bên dưới quấn khăn tắm, một tay cầm khăn lông lau mái tóc còn ướt nước.
Anh hình như vừa mới tắm xong đi ra, trừng mắt nhìn Ngu Điềm đang đứng ở cửa tầm một phút mới phản ứng lại.
“Ngu Điềm?”
Ngôn Minh hơi hơi cau mày, tóc vừa mới gội trở nên mềm mại, một vài sợi tóc hỗn loạn tản ra che đi ánh mắt sắc bén, lạnh lùng khiến cả người anh mang theo cảm giác ôn hòa.
Ngu Điềm ý thức được chính mình vừa nhìn thấy cái gì liền theo bản năng nhắm mắt lại, phi lễ chớ nhìn.
Cô biết bản thân không nên nhìn.
Nhưng cảm giác mãnh liệt đánh sâu vào ký ức rất khó xóa sạch ngay lập tức.
Một khi nhắm mắt lại, suy nghĩ càng như mọc cánh thỏa sức tung bay.
Trong não Ngu Điềm đan xen hiện lên giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội và cơ ngực, cơ bụng, đường nhân ngư của Ngôn Minh, …. cuối cùng chỉ còn lại cơ ngực, cơ bụng và đường nhân ngư của Ngôn Minh.
Ngày thường anh mặc quần áo nhìn không ra, không ngờ dáng người của Ngôn Minh lại tốt đến vậy.
Mặt của Ngu Điềm theo tưởng tượng của mình mà ngày càng nóng, cô cảm thấy mắt mình đã phạm vào tội chết, cả gan dám khinh nhờn thần linh.
Sau khi thị giác đóng lại, cảm quan càng trở nên nhạy bén.
Ngu Điềm nghe thấy Ngôn Minh về phòng đóng cửa, một lát sau, cô mới một lần nữa nghe được tiếng bước chân của anh.
Cô nỗ lực duy trì sự bình tĩnh cùng tự nhiên: “Em có thể mở mắt ra chưa?”
“Có thể.”
Ngu Điềm mở mắt.
Ngôn Minh đã mặc xong quần áo ở nhà, anh ngồi ở trên sô pha, một tay đang cầm nước soda uống, một tay khác thả lỏng bên cạnh, ngón tay thon dài trắng nõn nhưng đường gân tay vô cùng mạnh mẽ, khi uống nước yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, khiến cho Ngu Điềm nhìn thôi cũng cảm thấy khát khô.Ngu Điềm không tự giác mà dời tầm mắt đi.
Cô cảm thấy thời tiết hôm nay thật nóng, khiến cho cả người đều bực bội, khó chịu, chỉ có thể cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân.
Cô hắng giọng nói, bảo đảm với Ngôn Minh: “Anh cứ yên tâm, những gì em vừa nhìn thấy đều đã quên hết! Con người em nổi tiếng là trí nhớ kém!”
Ngôn Minh không nói chuyện, chỉ giương mắt nhìn quét qua Ngu Điềm, sau đó uống ực một hơi hết lon soda, lười biếng ném vào thùng rác ở góc tường.
Lon nước soda vẽ ra một đường parabol tuyệt đẹp trong không trung, sau đó chuẩn xác rơi vào trong thùng rác.
Đồng thời vang lên còn có tiếng nói lạnh nhạt của Ngôn Minh:
“ Nữ, 18 tuổi. Gót chân phải bị đinh sắt đâm, đã khử trùng và lành vết thương. Sáu ngày sau lại có biểu hiện sốt, ho, không nhai được, cổ họng có đờm, căng cơ cục bộ, thường xuyên co giật tay chân. Điều trị bằng thuốc an thần không hiệu quả. Biện pháp chữa trị tức thời để đảm bảo an toàn của người bệnh là gì?”
Ngu Điềm không cần suy nghĩ đã buột miệng thốt ra: “Cắt khí quản.”
“ Giá trị tham chiếu của hồng cầu và huyết sắc tố ở nam giới trưởng thành bình thường là bao nhiêu?”
“×1012/L, 120-160g/L.”
Ngu Điềm trả lời theo phản xạ, nhưng nói xong cô lại có chút buồn bực.
Chẳng lẽ Ngôn Minh muốn kiểm tra trình độ kiến thức chuyên nghiệp của cô? Đây không phải là câu hỏi thường hay xuất hiện trong đề thi cuối kỳ y học lâm sàng sao?
Chỉ là cô chưa kịp mở miệng hỏi thì Ngôn Minh đã nói: “Cho nên sao tôi có thể tin tưởng rằng cô đã quên?”
Ngữ khí của anh bình tĩnh: “Những người tốt nghiệp từ Đại học Y của chúng ta đều không có một ai là trí nhớ kém.”
“……..”
Ngu Điềm oán hận mà ngẩng đầu, giận mà không dám nói lườm Ngôn Minh.
Tên này vậy mà lại dùng chiêu trò!
Ngôn Minh dường như cảm nhận được ánh mắt của Ngu Điềm, thanh âm càng lạnh: “Sư di trưởng kỹ dĩ chế di*. Không phải là cô nói sao? Thành thật mà nói tôi cũng có thể học được một số chiêu trò đánh lừa mà cô đã sử dụng.”
* Sư di trưởng kỹ dĩ chế di (师夷长技以制夷): Học hỏi từ những người nước ngoài để nắm được quyền chỉ huy của họ
Ngu Điềm căng da đầu, nhìn thảm trải sàn: “Nhưng chúng ta là người học y, bất kể thân thể nam hay nữ thì nhìn đều không có cảm giác tò mò và hưng phấn, tuy rằng em nhìn thấy nhưng thật ra cũng bình tĩnh giống như các thầy dạy.”
Ngu Điềm cảm thấy bản thân đang nói thật, nhưng lỗ tai và mặt vẫn không tự giác mà đỏ lên, như đang nói dối không chớp mắt.
Ngôn Minh quả nhiên là người học y rất giỏi, quan sát tỉ mỉ.
“Nếu tâm cô lặng như nước vậy thì sao tai lại đỏ?”
Ngu Điềm rất muốn khen ngợi khả năng quan sát của Ngôn Minh nhưng lần sau đừng như vậy nữa.
Cô giảo biện nói: “Bởi vì nơi này của anh khá nóng, độ ẩm xung quanh tương đối cao, cho nên mới khiến mao mạch trong tai em bị tắc nghẹn, đỏ lên.”
Ngu Điềm khô khốc nói: “Mức độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày, nguyên nhân chủ yếu là như vậy.”
Vì để chứng minh lời mình nói, cô còn lấy tay quạt quạt tai.
Ngôn Minh đối với cái cớ của Ngu Điềm không tỏ ý kiến, anh chỉ hơi nhíu mi, sau đó dời mắt đi, dùng giọng điệu trầm tĩnh như cũ nói: “Tóm lại, quên tất cả những gì cô vừa nhìn thấy đi.”
Giọng Ngôn Minh lạnh lùng, nhưng Ngu Điềm vẫn thấy được tai của anh cũng đang đỏ lên.
Ma xui quỷ khiến, Ngu Điềm nghe thấy bản thân ngây ngốc mở miệng: “Tai của anh cũng đỏ…”
Ngôn Minh mím môi dưới, trừng mắt nhìn Ngu Điềm, ngắn gọn mà nhả ra mấy chữ: “Chênh lệch nhiệt độ trong ngày.”
Phải phải phải, chênh lệch nhiệt độ trong ngày, chắc chắn là chênh lệch nhiệt độ trong ngày.
Rất nhanh, Ngôn Minh liền thay đổi đề tài: “ Cô tới đây làm gì?”
“Chú Ngôn nói anh bị bệnh rất nghiêm trọng, ông ấy không liên lạc được, người thì đang ở nơi khác nên lo lắng cho anh, mới nói với em mật khẩu mở cửa, nhờ em tới xem anh như thế nào, em không cố ý tự tiện vào nhà.”
Ngu Điềm lắp bắp giải thích: “Vừa rồi em gọi cho anh rất nhiều cuộc điện thoại, cũng gõ cửa, nhấn chuông nhưng không có tác dụng, em sợ anh ngất xỉu…”
Cô cẩn thận nhìn Ngôn Minh vài lần: “Nhưng hiện tại có vẻ dạ dày của anh đã tốt lên rồi, thậm chí còn có thể uống soda…”
Ngôn Minh rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi không sao, tôi thay ba mình xin lỗi, phiền cô cất công đi một chuyến.”
Ngu Điềm nhìn Ngôn Minh vài lần, cảm thấy anh không giống như bị bệnh, hơn nữa vừa rồi nhìn dáng người của anh cũng không phải loại yếu đuối, mong manh, còn có thể chống đỡ được mười mấy tiếng phẫu thuật và hơn ba mươi tiếng trực ban bác sĩ, cũng không có khả năng thể chất kém.
Cho nên vì sao anh lại nói mình bị viêm dạ dày cấp tính?
Ngu Điềm thử hỏi: “Cho nên anh không bị bệnh, là nói dối sao?”
Biểu cảm trên mặt Ngôn Minh có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ trấn định, anh không muốn nhiều lời, nhưng không chịu nói thật, đơn giản mà lúng túng kết thúc đề tài này.
“Do có một số nguyên nhân đặc thù.”
Vì nguyên nhân đặc thù mà nói dối?
Ngôn Minh nói vậy, Ngu Điềm lập tức được khai sáng.
Ngôn Minh giả bệnh khiến Ngôn Văn Hoa lo lắng, giống như một đứa trẻ giả vờ bị ốm để thu hút sự chú ý của cha mẹ!
Đặc biệt là vào thời điểm này, Ngôn Văn Hoa đang cùng với mẹ cô thân thiết nồng nàn, Ngôn Minh và ba vẫn luôn sống nương tựa vào nhau tất nhiên sẽ sinh ra cảm giác lo lắng đối với tương lại, sợ sau khi ba lập gia đình mới, mình sẽ trở thành người ngoài, bởi vậy mới đổi cách tìm cảm giác tồn tại.
Ngu Điềm cũng là đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, ít nhiều có thể hiểu được tâm lý ngại ngùng, khó nói của Ngôn Minh.
Đột nhiên, dường như cảm thấy khoảng cách giữa bản thân và Ngôn Minh như gần hơn.
Giống như nghiệm chứng cho suy nghĩ của Ngu Điềm lúc này, Ngôn Minh đứng dậy, anh nhìn thời gian: “Sắp đến giờ cơm rồi, vất vả cho cô qua đây một chuyến, tôi đặt cơm, cùng ăn đi.”
“Không cần, không cần.” Ngu Điềm khách khí nói: “Hiện tại là giờ cao điểm đặt cơm, gọi cơm hộp không bằng tự nấu ở nhà.”
Cô vừa định đề nghị để bản thân xuống bếp, liền nghe Ngôn Minh mở miệng:
“Trong nhà tôi chỉ có thể làm cơm trưa đơn giản cho cô…”
“Em không để ý đâu! Đơn giản là được rồi!”
Thần tượng của mình tự rửa tay nấu canh! Sao có thể để ý!
Vui mừng còn không kịp!
Hơn nữa cùng nhau ăn xong bữa cơm là có thể kéo gần khoảng cách.
Nhưng Ngu Điềm cũng ngại làm phiền Ngôn Minh, vì thế chủ động nói: “Cần em giúp gì không? Em có thể làm trợ thủ cho anh.”
Ngôn Minh lời ít ý nhiều nói: “Không cần!”
Ngu Điềm ngượng ngùng cười một tiếng: “Thế làm phiền anh rồi!”
Ngôn Minh nói xong, đi vào trong phòng bếp.
Ngu Điềm áp chế trái tim đang nhảy nhót trong lồng ngực, gần như ngay lập tức móc điện thoại ra, khoe khoang với Tề Tư Hạo----
[Thần tượng tự mình làm cơm trưa cho tôi, nhìn xem Ngôn Minh hiền huệ biết bao! Không chỉ thành tích tốt, còn là một người có kỹ năng sinh hoạt, lại nhìn ai đó không biết nấu chỉ biết ăn, suốt ngày sang nhà hàng xóm ăn trực, cũng không thấy tên đó trả ơn, kết cỏ ngậm vành* làm cho tôi một bữa ngon.]
* Kết cỏ ngậm vành (结草衔环): Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình
Nội tâm Ngu Điềm có một đống từ ngữ miêu tả tốt đẹp dùng để thổi phồng Ngôn Minh, chỉ là chưa kịp có đất dụng võ thì Ngôn Minh đã từ trong phòng bếp đi ra.
“Làm xong rồi.” Anh liếc mắt nhìn Ngu Điềm một cái: “Rất đơn giản.”
Nhanh vậy sao?
Không hổ danh là bác sĩ tài giỏi, làm việc lúc nào cũng hiệu suất cao!
Ngu Điềm cảm động nói: “ Không sao! Bình thường em cũng ăn uống rất đơn giản. Anh thật là lợi hại, thời gian ngắn vậy đã có thể làm xong cơm trưa! Động tác rất nhanh! Chẳng trách trước kia các thầy cô khen không dứt miệng, nói anh làm thực nghiệm vừa tinh chuẩn vừa hiệu suất cao…”
Thế nhưng rất nhanh, Ngu Điềm đã không nói nên lời, nhìn thấy Ngôn Minh mang hai bát mì ra.
Ngôn Minh nói bữa trưa đơn giản, Ngu Điềm nghĩ là trứng sốt cà chua hoặc đại loại như vậy…
Nhưng hiện tại…không phải quá đơn giản rồi sao?
Ngôn Minh vậy mà đúng lý hợp tình nói: “ Mỳ bò kho, trong đó có trứng rán, rau luộc, thịt bò viên, thành phần dinh dưỡng cân bằng.”
Đúng thật là như vậy, một bát mỳ bò kho Khang Sư Phụ bên trên có vài cọng rau xanh và một quả trứng trần.
Cũng xem như kết hợp hài hòa chay mặn.
Ngu Điềm cảm thấy như vậy cũng đủ rồi, tốt xấu gì cũng là mì do thần tượng tự tay nấu cho mình.
Nhưng vừa mới ăn xong bát mì, Ngu Điềm liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên:
“Ngôn Minh, anh có ở nhà không?”
Tiếp đó là một giọng nữ dịu dàng, thanh thúy, mang theo chút lo âu.
Ngu Điềm mở to mắt nhìn về phía Ngôn Minh: “Ai vậy? Hôm nay nhà anh có khách sao?”
Khóe môi Ngôn Minh mím thành một đường.
“Là đối tượng xem mắt của tôi hôm nay.”
Ngôn Minh nhìn Ngu Điềm một cái: “Bữa trưa này đáng lẽ ra phải đi ăn cùng với cô ấy.”
Anh thong thả, bình tĩnh nói: “ Nhưng mà tôi bị bệnh, viêm dạ dày cấp tính.”
Đôi mắt xinh đẹp của Ngôn Minh nhìn chằm chằm Ngu Điềm: “ Cô biết mà, đúng không? Nghiêm trọng đến mức không thể ra cửa.”
“……...”
“Cho nên cô…là em gái, tới đây thăm tôi.”
“……...”
Ngôn Minh nhìn bát mì trước mặt Ngu Điềm, bên trong chỉ còn lại một chút nước dùng đỏ và một ít hành lá.
“Viêm dạ dày cấp tính, phải nhịn ăn, bổ sung chất điện giải, thế nên hai bát mì trước mặt nếu bị phát hiện thì đều là do sức ăn của cô lớn.”
“……..”
Tác giả có lời muốn nói:
Cá Nhỏ bị ép trở thành đồng phạm.