Ngu Điềm sống không còn gì luyến tiếc trùm chăn lên mặt mình, cô cảm thấy bản thân đáng ra không nên tỉnh dậy mới tốt.
Ngu Điềm giống như đà điểu chổng đuôi, vùi đầu xuống cát trốn tránh vài phút.
Biết không còn cách nào khác, cuối cùng đành căng da đầu cầm điện thoại lên lần nữa.
Một Chú Cá Nhỏ:[ Em thay người khác hỏi thôi, cảm ơn anh Ngôn Minh đã trả lời, em sẽ đem kiến nghị này trực tiếp chuyển cho người hỏi.]
Ngu Điềm trả lời Wechat xong, biết rõ không nên đợi nhưng cô vẫn không nhịn được, cứ cách năm phút lại xem điện thoại một lần.
Chỉ là Ngôn Minh không có gửi cho cô tịn nhắn nào khác.
Một tiếng sau, chắc chắn Ngôn Minh sẽ không trả lời, Ngu Điềm mới cầm điện thoại bắt đầu xem tin nhắn Tề Tư Hạo gửi tới.
Đối với việc làm thế nào theo đuổi Ngôn Minh, Tề Tư Hạo đương nhiên không đưa ra được nhiều ý tưởng mang tính xây dựng, nhưng một tin nhắn cậu ra gửi sau đó lại khiến Ngu Điềm chú ý.
Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [ Đúng rồi, nhắc nhở hữu nghị bà, đừng quên ngày kia là lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường!]
Nếu không nói, Ngu Điềm thật sự đã quên.
Gần như cùng lúc Ngu Điềm bấm gửi hai chữ “Không đi” thì tin nhắn kế tiếp của Tề Tư Hạo cũng gửi tới.
Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [Tin tức mới nhất đáng tin cậy, Ngôn Minh là cựu sinh viên danh dự sẽ phát biểu trong lễ kỷ niệm thành lập trường với tư cách khách mời.]
Ngu Điềm nghĩ nghĩ, thu hồi “Không đi”
Một Chú Cá Nhỏ: [Vừa rồi gõ nhầm, tôi đi]
Tề Tư Hạo Đặc Biệt Tốt: [? Nhìn ra rồi, bà là fan chân ái của Ngôn Minh]
Ngu Điềm rất bình tình--------------
Một Chú Cá Nhỏ: [Tôi lựa chọn đi, chủ yếu là bởi vì tình cảm đối với trường học, làm người phải biết ơn, không được quên đi nguồn cội, nếu lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường mà không đi thì tôi còn là người sao?]
Tề Tư Hạo có lẽ không còn lời nào để nói, gửi tới một chuỗi dấu ba chấm.
**
Ngu Điềm không để tâm tới Tề Tư Hạo cạn lời, vì Ngôn Minh nên cô tràn đầy mong đợi với lễ kỷ niệm thành lập trường.
Sáng sớm ngày hôm đó, cô rời giường còn cố tình trang điểm tỉ mỉ một phen, sau đó lôi kéo Tề Tư Hạo còn đang ngáp ngắn ngáp dài tới trường đại học.
Đại học Y thành phố Dung là nơi khởi đầu cho giấc mộng của Ngu Điềm, lưu giữ năm năm khổ học phấn đấu, không ngừng nỗ lực của cô.
Ngu Điềm và Tề Tư Hạo bước đi trên con đường yên tĩnh hai bên rợp bóng cây ngô đồng, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách dưới cây cầu nhỏ cách đó không xa, lại nhìn tấm bia đá trang nghiêm khắc tên trường ở phía cuối đường, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Lúc đầu Ngu Điềm còn muốn tiếp tục học lên cao học, nhưng mà…
Ngu Điềm không nhịn được nhìn tay phải bị thương của mình.
Cho đến hôm nay, tri giác ở chỗ đó vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, ngón tay vốn linh hoạt bây giờ thậm chí khó có thể làm thành thạo các động tác sinh hoạt hàng ngày.Cô nhìn các sinh viên y khoa vừa cười đùa vừa nói chuyện đi dưới bóng cây xanh, không hâm mộ và ghen tị là giả.
May mắn bầu không khí sôi động của lễ kỷ niệm thành lập trường trường cùng màu sắc rực rỡ của trang phục lễ hội trong khuôn viên trường đã phần nào làm tiêu tan nỗi buồn trong lòng Ngu Điềm.
Ngu Điềm cứ như vậy nghe Tề Tư Hạo kể chuyện bát quái cả một đường đi tới hội trường lộ thiên.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, năm ngoái Đại học Y thành phố Dung mới xây dựng một hội trường lộ thiên rộng lớn, ngoài việc dùng để tổ chức thi đấu thể thao và các sự kiện quy mô lớn của trường thì còn cho một vài buổi biểu diễn nhỏ thuê để làm sân khấu.
Hiện giờ, nơi đây vang lên tiếng nhạc êm dịu, rất đông người qua lại, nhiều cựu sinh viên nổi tiếng trước đây chỉ thấy được trên bảng danh dự của trường hoặc bảng thông báo cũng xuất hiện, xung quanh họ không phải là những đồng nghiệp đang trao đổi công việc thì cũng là những đàn em chạy theo cố gắng học hỏi kinh nghiệm hoặc xin ý kiến định hướng nghề nghiệp sau khi ra trường.
Ngu Điềm rất nhanh đã định vị được Ngôn Minh.
Bởi vì anh giống như mặt trăng được các vì sao vây quanh, bị các đàn em quây vòng trong vòng ngoài nhiều nhất.
Ngôn Minh với gương mặt gặp một lần là khó quên kia cùng dáng người cao lớn thẳng tắp đứng trong đám người.
Là bác sĩ, anh hẳn đã rất quen thuộc với trường hợp bị nhiều người vây quanh, nhưng lúc này lông mày của anh hơi nhíu lại, tựa hồ vẫn chưa quen bị đám đàn em không phải là bệnh nhân quây xung quanh, nhưng đối với những người đặt câu hỏi bên cạnh, anh vẫn kiên nhẫn trả lời.
Lúc này Tề Tư Hạo bị đàn em kéo đi hỗ trợ, Ngu Điềm bị bỏ lại một mình.
Cô không tìm được cơ hội nói một câu chào hỏi với Ngôn Minh, không chỉ bởi vì Ngôn Minh quá bận mà vì sau đó Ngu Điềm cũng không còn rảnh rỗi.
Mặc dù Ngu Điềm là một trong những học sinh giỏi nhất lớp, người luôn đứng đầu trong các kỳ thi hàng năm, nhưng so với Ngôn Minh, cô không được tính là nhân vật phong vân gì.
Ngu Điềm rất biết tự hiểu lấy mình, những người tìm tới cô không phải là vì thành tích lúc đi học hay thành tựu nghề nghiệp, mà là-------
Đơn thuần chỉ bởi vì gương mặt này.
Ngu Điềm có những đường nét trên gương mặt vô cùng rực rỡ, diễm lệ, vẻ đẹp thuộc trường phái sắc sảo, ấn tượng.
“Em là đàn em khóa nào? Hình như anh trước kia từng gặp được em ở thư viện?”
“Anh hiện tại đang làm việc ở khoa cấp cứu của một bệnh viện hạng ba. Sau này nếu em đến bệnh viện thì có thể tìm anh, anh sẽ dẫn em đi xem xung quanh. Hay là chúng ta thêm Wechat trước đi, được không?”
“Bây giờ mới tiến vào hội trường, anh ở hàng ghế trước có thẻ bàn, bên cạnh còn có chỗ trống, em có muốn ngồi cùng không?”
…………..
Đối với mỗi người chủ động tiếp cận, Ngu Điềm đều rất lễ phép, dịu dàng hàn huyên vài câu, sau đó lấy một loại hình thức ám chỉ vô cùng tự nhiên đưa ra đáp án từ chối.
“Thật ngại quá không nói chuyện tiếp được với anh nữa, em phải đi tìm bạn trai đây.”
…………...
Ngu Điềm dùng cùng một lý do uyển chuyển thoái thác từ chối vài người, sau đó ngẩng đầu nhìn qua, chỗ Ngôn Minh vừa đứng giờ đã trống không.
Anh đi rồi sao?
Đi đâu vậy? Chuẩn bị lên sân khấu rồi?
Ngu Điềm đang có chút mất mát, bả vai lại bị người nào đó từ đằng sau vỗ nhẹ.
Ngu Điềm tưởng là Ngôn Minh hoặc Tề Tư Hạo, cô tràn ngập mong chờ mà quay đầu lại, ý cười trong mắt và trên môi còn chưa kịp thu lại đã nhìn thấy Trịnh Đình Phó.
Vài tháng không gặp, cả người anh ta trông rạng rỡ hẳn lên, lúc này trên người không mặc áo blouse trắng mà là tây trang giày da, so với bác sĩ, càng giống như một tinh anh trong giới tài chính phố Wall, miệng đầy thuật ngữ chuyên môn tiếng Anh.
Anh ta nhìn Ngu Điềm bằng đôi mắt đong đầy tình cảm và thương hại: “Cá Nhỏ…”
Trên mặt Ngu Điềm tựa như có một loại mị lực hấp dẫn nào đó, khiến Trịnh Đình Phó không thể dời mắt, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt của Ngu Điềm hồi lâu, sau đó ánh mắt bất đắc dĩ dời xuống cánh tay bị thương của Ngu Điềm: “Tay của em…”
Vẻ mặt anh ta đau đớn, ẩn nhẫn như thể người bị thương là anh ta chứ không phải Ngu Điềm.
“ Em biết là anh tới sao? Vừa rồi nghe thấy em nói muốn đi tìm bạn trai…”
Ngu Điềm luôn cho rằng Trịnh Đình Phó dịu dàng, vô hại nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy anh ta vừa khiến người ta ghê tởm vừa dông dài.
Ngu Điềm thu lại ý cười, khách khí xa cách nói: “ Đàn anh…”
Trịnh Đình Phó dường như muốn kéo tay Ngu Điềm.
Nhưng đáng tiếc Ngu Điềm đã sớm cảnh giác, kịp thời lui về phía sau một bước.
Tay Trịnh Đình Phó chỉ bắt được không khí.
Anh ta có chút xấu hổ, biểu tình cầu xin như nạn nhân bất đắc dĩ nhìn về phía Ngu Điềm.
“Cá Nhỏ, chuyện lúc trước, là anh không đúng, nói thế nào cũng phải xin lỗi em, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp em, vậy nên khoảng thời gian em nằm viện kia anh mới không tới.”
Trịnh Đình Phó nhìn qua có vẻ vô cùng đau khổ: “ Ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, không nghĩ tới sẽ xuất hiện người nhà bệnh nhân hung hãn, tâm thần có vấn đề cầm dao chém em bị thương.”
Ánh mắt Trịnh Đình Phó nhìn Ngu Điềm cực kỳ thâm tình: “Em biết anh muốn đến nên mới tới đây phải không? Vừa rồi anh nghe em nói, em đang tìm bạn trai, cho nên có phải em đã tha thứ cho anh rồi không, còn tìm anh…”
Chỉ là Trịnh Đình Phó còn chưa nói xong đã bị một giọng nữ chen ngang------------
“Đình Phó!”
Người tới là một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt hơi thô, vẻ ngoài trung bình, nhưng biểu cảm lại rất kiêu căng, hất hàm vênh mặt sai khiến, ánh mắt nhìn về phía Ngu Điềm tràn ngập địch ý.
Đối phương như là đang tuyên bố chủ quyền khoác tay Trịnh Đình Phó, nâng cằm nhìn Ngu Điềm, rồi lại nhìn Trịnh Đình Phó: “ Đình Phó, nếu đã trùng hợp, vậy hãy đem những lời anh muốn nói, nói hết với cô ta đi.”
Có lẽ bởi vì thanh âm của cô gái cao vút, hơn nữa giữa bọn họ tràn ngập bầu không khí drama như phim truyền hình lúc 8 giờ tối, khiến cho những người xung quanh ít nhiều đều liếc mắt nhìn qua đây.
Trịnh Đình Phó nhìn về phía Ngu Điềm, trong mắt toát ra sự bất đắc dĩ và không đành lòng, nhưng cuối cùng, anh ta vẫn hạ quyết tâm thật lớn.
“Ngu Điềm, thật xin lỗi, nhưng anh cảm thấy, chúng ta không thích hợp, tốt hơn vẫn là nên chia tay trong hòa bình. Nói ra những lời này, anh nghĩ là đối với em hay đối với tình cảm của anh trước đây đều xem như công bằng, cũng là có trách nhiệm đối với Hân Hân.”
Trịnh Đình Phó nói tới đây, nhìn cô gái bên cạnh một cái, bày ra bộ dáng giả vờ che chở: “Nhưng em không nên trách Hân Hân, cô ấy không phải là kẻ thứ ba. Nói thẳng ra, anh và em đã mấy tháng không liên lạc, anh nghĩ trong lòng em cũng biết, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa bạn bè.”
“Nếu lần này không có cơ hội gặp mặt, anh cũng nghĩ sẽ nói rõ ràng với em, chính thức đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ này, để Hân Hân có thể không có gánh nặng tâm lý gì bắt đầu một đoạn tình cảm mới với anh.”
Ngu Điềm im lặng nghe hết thảy, trong lòng cô bốc lên cảm giác vừa hoang đường vừa không thể tin được.
Cô thậm chí không hề chen miệng vào phản bác, bởi vì không biết chuyện này còn có thể vớ vẩn tới vậy.
Nội tâm Trịnh Đình Phó hiển nhiên không đúng tình hợp lý như ngoài miệng, anh ta vừa nói vừa không dám nhìn thẳng Ngu Điềm, nhìn xuống mặt đất: “Tay của em bị thương, mặc dù không phải trách nhiệm của anh, anh cũng biết em đã đi theo trình tự pháp luật khởi kiện người gây thương tích, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, anh tự nguyện lấy ra một khoản tiền, mong cuộc sống sau này của em có thể trải qua tốt đẹp hơn…”
Sau khi chuyện đó xảy ra, thật ra Ngu Điềm cũng chưa từng oán hận Trịnh Đình Phó.
Mặc dù ngày đó cô tới bệnh viện Trịnh Đình Phó làm việc là do anh ta nhiều lần nài nỉ.
Dù cho chuyện đó xảy ra ở phòng bệnh khoa nhi mà Trịnh Đình Phó phụ trách.
Dù cho ngày hôm đó người nhà bệnh nhân kia cầm dao vọt tới, phản ứng đầu tiên của Trịnh Đình Phó là bỏ lại Ngu Điềm - người đang đứng đợi anh ta kết thúc công việc buổi sáng, bỏ mặc bệnh nhân nhỏ tuổi cuối cùng trong phòng khám ngoại trú vẫn đang đợi rồi chạy mất.
Dù cho sau khi bị thương, trải qua phẫu thuật nhưng công năng ở tay vẫn không thể phục hồi như cũ, tương lai không rõ, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Trịnh Đình Phó không đến thăm một lần…
Nhưng Ngu Điềm không cho rằng việc tay mình bị thương có liên quan gì tới Trịnh Đình Phó.
Nhưng ngày hôm nay, cô chưa từng có một giây phút nào cảm thấy chán ghét con người Trịnh Đình Phó như hiện giờ.
Cũng chưa bao giờ cảm thấy nực cười đến vậy.
Cô chính là bởi vì loại người trước mặt này, bị thương ở tay, dẫn tới cuối cùng vô duyên với việc trở thành bác sĩ khoa ngoại xuất sắc, thậm chí nửa đời sau tay phải ngay đến cả động tác sinh hoạt bình thường cũng không thể làm thành thạo.
Đúng thật là mỉa mai.
Ngu Điềm cười lạnh một tiếng trong lòng.
Cô nhìn quanh bốn phía, tuy rằng người đến người đi nhưng mọi người người đều vội vàng cùng bạn bè hay người quen nói chuyện phiếm, đã không còn nhiều người chú ý đến bọn họ ở chỗ này.
Cô không định tranh chấp hay giằng co với Trịnh Đình Phó.
Vẻ mặt Ngu Điềm bỗng trở nên lã chã chực khóc, dùng đôi mắt đen xinh đẹp nhìn Trịnh Đình Phó, giọng nói mềm mại, dịu dàng như động vật vô hại: “Đàn anh, không phải anh từng nói đời này vĩnh viễn chỉ yêu mình em sao? Sao hiện tại tay em vừa bị thương, anh đã vứt bỏ em rồi? Nhưng tay em đã như vậy, nếu không có anh, sau này em biết phải làm sao đây?”
Trịnh Đình Phó quả nhiên bắt đầu dao động, vẻ mặt anh ta vừa luống cuống vừa xấu hổ, cánh tay bị Triệu Hân Hân khoác lấy bất giác đưa ra, chân cũng không tự chủ mà bước về phía Ngu Điềm hai bước.
Anh ta thật sự rất thích Ngu Điềm, theo đuổi suốt ba năm, tiếc rằng Ngu Điềm vẫn luôn tỏ ra khách sáo, không có ý định tiến thêm một bước.
Duy nhất chỉ khi anh ta được bệnh viện luân chuyển đến khoa nhi thì mọi chuyện mới bắt đầu thay đổi.
Ngu Điềm rất tò mò về chuyện luân chuyển đến bệnh viện, dần dần có chút hứng thú với chủ đề mà anh ta nói.
Trịnh Đình Phó lúc này mới năn nỉ ỉ ôi, thành công thuyết phục Ngu Điềm bắt đầu từ quan hệ bạn bè thử xem.
Không có gì phải nghi ngờ, Ngu Điềm vô cùng xinh đẹp, lại thông minh.
Nếu như…