Phòng bao này Ngu Điềm đã đặt từ một tháng trước, bởi vì thời gian khá lâu rồi nên cô cũng đã quên mất rốt cuộc cái nào là đặt cho mình xem mắt, cái nào là đặt cho mẹ.
Nhưng cũng may cô đã hẹn thời gian xem mắt của mẹ là nửa tiếng sau, hiện tại vẫn còn sớm, mẹ cô và người nhà đối tượng xem mắt của bà vẫn còn chưa tới, cho nên dù đi nhầm phòng thì chắc chắn cũng trống không, không sao cả.
Cô ôm tâm trạng thấp thỏm thử đẩy cửa phòng 203.
Vận may rất tốt, mở cửa một cái đã vào đúng phòng rồi.
Bên trong có người.
Đối phương đang cúi đầu trả lời tin nhắn, Ngu Điềm còn chưa nhìn thấy mặt anh, nhưng chỉ cần nhìn dáng ngồi đã thấy được đối phương vô cùng cao lớn. Bởi vì vai rộng vừa phải nên áo sơ mi mặc ở trên người đối phương trông cực kỳ phẳng phiu.
Trong phòng bao, chỗ ngồi ở gần cửa sổ phản chiếu bóng cây và những tán lá xum xuê của cây long não bên ngoài, ánh nắng xuyên qua giữa vừa đẹp chiếu lên hình bóng của đối phương, vừa lắng đọng vừa có ý vị.
Nghe âm thanh đẩy cửa của Ngu Điềm, đối phương ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trước mặt có làn da trắng nõn, mặt mày thâm thúy, mũi rất cao, khuôn mặt với góc cạnh rõ ràng đường cong hoàn mỹ, ngũ quan hài hòa tinh xảo, mỗi một chỗ đều như được tỉ mỉ điêu khắc thành, tổ hợp lại cùng một chỗ tạo nên một vẻ đẹp vô cùng cao cấp.
Ngu Điềm đứng ngốc ở cửa khoảng chừng một phút.
Chưa ai từng nói với cô rằng đối phương vậy mà lại đẹp trai đến vậy.
Vì Ngu Điềm vốn không có hứng thú với việc xem mắt nên chưa từng hỏi cô cả ảnh chụp của đối phương, thậm chí còn không nhớ được tên của người này, Tề Tư Hạo từng nói đùa rằng đàn ông lưu lạc đến mức phải đi xem mắt thì hơn phân nửa là không đẹp, nhưng vẻ ngoài của đối phương thật sự là vượt quá kỳ vọng của Ngu Điềm.
Quả thực là không giống người phàm.
Đối phương nâng mắt nhìn về phía Ngu Điềm.
Môi mỏng khiến anh nhìn qua có chút đa tình, ánh mắt lạnh nhạt lại mang theo một loại khí thế từ trên cao nhìn xuống, dường như đối với hết thảy mọi chuyện đều chỉ như một kẻ ngoài cuộc đứng bên ngoài quát sát.
Vẻ ngoài của anh kết hợp với ánh mắt lúc này, hình thành nên một vẻ đẹp lãnh đạm đánh sâu vào thị giác.
Sau đó Ngu Điềm nhìn thấy đối phương hơi hơi nhíu mày, như có chút không xác định: “Ngu Điềm?”
Có vẻ là đúng rồi.
Vậy mà thật sự là đối tượng xem mắt nói chuyện hết sức buồn nôn trên Wechat kia.
Ngu Điềm trong phút chốc cảm thấy nội tâm tĩnh lặng như mặt hồ của mình đang ấp ủ một xoáy nước cấp bậc vòng vòi rồng.
Tướng tự tâm sinh, những lời này xem ra cũng chẳng có đạo lý gì sất.
* Tướng tự tâm sinh (相由心生):một người có tâm tính như thế nào thì sẽ có tướng mạo như thế ấy.
Nhưng rất nhanh cô đã thu liễm lại cảm xúc, tỏ ra rất tự nhiên bước vào bên trong phòng bao.
Cô mỉm cười với đối phương: “Là tôi.”**
Tuy rằng diện mạo đối phương vô cùng lóa mắt, nhưng Ngu Điềm cũng không dự định thay đổi kế hoạch.
“Tôi tự giới thiệu trước, tôi năm nay vừa mới tốt nghiệp, trước mắt vẫn đang trong tình trạng thất nghiệp, ba tôi mất năm tôi học lớp 10, trong nhà chỉ còn lại mình tôi và mẹ, hai mẹ con chúng tôi sống cùng nhau trong một căn nhà ở tiết kiệm, mẹ tôi có mở một shop nhỏ online, thu nhập ở mức trung bình.”
Tự bày ra nhược điểm về phương diện vật chất của gia đình là bước đầu tiên.
Bước thứ hai là bày ra khuyết điểm trong tính cách của chính mình.
Ngu Điềm nhìn về phía đối phương, lộ ra biểu cảm rất có hứng thú: “Anh thì sao? Hiện tại lương một tháng bao nhiêu?”
Đối phương ngẩn người, nhưng sau đó vẫn trả lời: “Chắc là khoảng mười mấy vạn.”
“Thuế trước hay là thuế sau?”
Đối phương nhìn qua đã có chút khó chịu nhưng vẫn lịch sự trả lời: “Thuế trước.”
Bởi vì thái độ như vậy nên Ngu Điềm có chút mềm lòng, nhưng vừa nhớ tới trong Wechat đối phương mở miệng là ăn nói ẩu tả, thành kiến đối với phụ nữ rất nặng, cô vẫn nghiến răng, bày ra bản mặt chanh chua: “Nghe nói anh đi làm cũng đã lâu năm rồi không phải sao? Sao mới chỉ được mười mấy vạn thuế trước vậy?”
Bị người khác soi mói như vậy, đối phương vẫn giữ nguyên dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Dựa theo mức thuế thu nhập cá nhân hiện nay, hàng năm miễn thuế là sáu mươi vạn, nhưng tính trên cả nước số người có thể nộp thuế thu nhập cá nhân lại không đến một trăm triệu. Cho nên một năm thu nhập mười mấy vạn cũng không tính là quá tệ.”
Anh hơi nâng mắt: “Cho nên thu nhập một năm của cô là bao nhiêu?”
Ngu Điềm vẻ mặt đương nhiên nói: “Thu nhập của tôi không phải sẽ phụ thuộc vào thu nhập của anh sao?”
Đối phương lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Ngu Điềm thừa thắng xông lên nói: “Cứ cho là tôi không có thu nhập đi, nhưng về sau chúng ta là người một nhà, anh thu vào còn không phải là tôi thu vào sao?”
“Cho nên tôi mới quan tâm tới thu nhập của anh như vậy.” Cô quay đầu cười với đối phương một cái: “Chẳng qua cũng không sao, thu nhập loại này cũng phải xem hoàn cảnh gia đình, anh có nhiều nhà không? Nhà tự mình đứng tên thì sao? Là trả hết một lần hay là vay ngân hàng? Còn có xe, là của hãng nào?”
Đối phương nhận ra bản thân đang bị thăm dò tài sản một cách trắng trợn quả nhiên tỏ ra phản cảm, trên mặt là thần sắc lạnh lùng cùng bài xích, kiềm chế nói: “Chuyện này không có liên quan gì với cô.”
“Sao lại không có liên quan chứ!” Ngu Điềm bày ra dáng vẻ kiểu con buôn nói: “Sau này có thể sẽ thành người một nhà, đương nhiên phải biết rõ.”
Giọng điệu của đối phương đột ngột lạnh xuống: “Cũng chưa chắc sẽ trở thành người một nhà.”
Nói rất đúng!
Cô chờ chính là những lời này!
Nhưng đã đến bước này rồi đối phương vẫn không có ý định lấy cớ rời đi trước, chỉ lạnh nhạt nhìn Ngu Điềm.
Chẳng lẽ đối phương là nhan cẩu, cho nên vẫn chưa chịu từ bỏ?
*Nhan cẩu: người đam mê nhan sắc tới không có giới hạn.
Ngu Điềm nghĩ tới thấy có chút chột dạ và khẩn trương, vẻ ngoài của đối phương có tính công kích quá mạnh, đến nỗi cô không dám nhìn thẳng, nhất thời không nắm bắt được suy nghĩ của người đàn ông trước mặt.
Cuối cùng, vì để bảo đảm an toàn, Ngu Điềm nghĩ nghĩ, vẫn quyết định móc ra giấy chứng nhận bản thân đã đi làm mấy ngày trước.
“Bất kể như thế nào, còn có một chuyện tôi hy vọng có thể thẳng thắn, thành khẩn nói cho anh biết.”
Ngu Điềm dùng tay trái đặt giấy chứng nhận khuyết tật lên trên bàn: “Tôi không biết người khác đã nói với anh chưa, nhưng tay phải của tôi có chút bất tiện.”
Đối phương quả nhiên nhíu mày, nhìn giấy chứng nhận trên bàn, có vẻ nghi vấn.
Rõ ràng thời điểm đi lấy giấy chứng nhận Ngu Điềm cảm thấy chính mình đã chấp nhận hiện thực, nhưng đến thời khắc thật sự lấy ra, nội tâm của cô vẫn quay cuồng trong nỗi thống khổ và tự ti.
Cô thật sự không hề thoải mái như trong tưởng tượng của chính mình.
Cật lực che lấy tay phải, còn cả vết sẹo cắt ngang qua bàn tay vẫn chưa biến mất.
Ngu Điềm không muốn nhìn lại nữa, cô giả vờ nhớ ra chuyện gì đó rồi cầm điện thoại lên, làm bộ liếc qua, sau đó nở một nụ cười tự cho là vô cùng tự nhiên với đối phương: “Thật ngại quá, vừa mới nhận được tin, mèo nhà tôi đột nhiên khó sinh, tình huống thật sự rất nguy cấp, tôi cần phải về mang nó đi phẫu thuật, tạm biệt.”
Cô tìm một cái cớ lung tung, vụng về, sau đó nhanh chóng lấy lại giấy chứng nhận trên bàn cất vào trong túi, bỏ chạy trối chết.
**
Mười phút sau, ở trong phòng vệ sinh của nhà hàng thay ra bộ đồ gợi cảm trên người, gỡ xuống trang sức lộng lẫy, mặc vào trang phục thường ngày, tẩy đi lớp trang điểm đậm, sau đó rửa mặt, Ngu Điềm nhìn vào trong gương thấy được gương mặt quen thuộc của mình, lúc này mới dần lấy lại được bình tĩnh.
Căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của bản thân, có lẽ sẽ không gặp lại người đàn ông đó nữa.
Dù sao Ngu Điềm cũng tin tưởng chính mình đã truyền đạt ra hết thảy những tín hiệu cần phải truyền đạt.
Huống hồ gia cảnh bình thường, tính cách hư vinh, rời đi cũng không lễ phép, trong buổi xem mắt như vậy đã đủ để xếp vào loại tử hình.
Tóm lại, cho dù xấu hổ nhưng cũng đã qua rồi.
Cũng may thời gian được khống chế một cách thỏa đáng, qua thêm vài phút nữa, cô có thể thuận lợi tham dự buổi xem mắt của mẹ.
Mặc dù Ngu Điềm xử lý mấy buổi xem mắt của mình rất qua loa, nhưng đối với nữ sĩ Tống Xuân Hương thì rất coi trọng.
Từ ngày chồng mất, mẹ của cô tự lo liệu tất cả mọi chuyện, Ngu Điềm đều nhìn ở trong mắt, vì thế vẫn luôn cổ vũ mẹ mình đi tìm mùa xuân thứ hai đáng tin cậy cùng nhau chung sống, nhưng Tống Xuân Hương vì Ngu Điềm nên vẫn luôn không có ý định tái giá.
Kết quả vì một đơn hàng gửi sai địa chỉ của shop online, mẹ Ngu Điềm xử lý xong thì trời xui đất khiến kết bạn với một người đàn ông đã ly hôn nhiều năm, vừa hay cũng cùng tuổi.
Hai người trò chuyện ở trên Wechat hơn một tháng, cảm thấy vô cùng hợp ý, cũng đã từng chia sẻ hoàn cảnh gia đình của mình cho đối phương nghe, lúc này mới trịnh trọng hẹn gặp mặt lần đầu tiên.
Vì để biểu đạt thành ý, cũng để giảm bớt sự xấu hổ, buổi xem mắt lần này, Tống Xuân Hương kiến nghị mời tất cả thành viên trong gia đình hai bên tới.
Cũng may quan hệ gia đình của cả hai đều khá đơn giản, bên phía Tống Xuân Hương chỉ có mỗi Ngu Điềm là con gái, còn đối phương nghe nói sau khi ly hôn cũng bận rộn chuyện sự nghiệp nên không có tâm tư tái hôn, đến giờ cũng chỉ có một người con trai lớn hơn Ngu Điềm năm tuổi.
Ngu Điềm hy vọng mẹ mình có thể hạnh phúc.
Mẹ cô thật sự đã rất khó khăn mới có thể bước ra khỏi cuộc hôn nhân trước, Ngu Điềm hy vọng đây sẽ là kết quả tốt.
Bởi vậy cô sửa sang lại lớp trang điểm, bảo đảm có thể biểu hiện ra một mặt tốt nhất của bản thân cho gia đình đối phương thấy, lại nhìn thời gian, lúc này mới bước vào phòng bao số 204.
Nhưng sao lại không có ai?
Rõ ràng đã tới thời gian hẹn gặp mặt, Ngu Điềm lại đợi thêm năm phút, nhưng ngay đến cả người mẹ trước giờ luôn đúng hẹn của cô cũng không thấy tới?
Ngu Điềm chậm chạp lấy điện thoại nãy giờ vẫn luôn để ở chế độ rung trong túi xách ra.
Đập vào mặt là một loạt các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn Wechat.
Đều là từ vị đối tượng xem mắt kia của cô.
Chẳng lẽ xem mắt xong không hài lòng nên chạy tới mắng mình chăng?
Ngu Điềm thấp thỏm click mở ra mới phát hiện sự thật hoàn toàn khác một trời một vực.
Tin nhắn từ nửa tiếng trước--------
[Cô đâu rồi? Tôi đang đợi ở phòng 204.]
{? Còn chưa tới nữa à? Sao gọi điện thoại cũng không nghe thế?]
………………………
Giữa chừng đối phương còn gửi rất nhiều voice chat, mười phút trước là tin nhắn cuối cùng ----------
[Cô cũng quá không có thành ý rồi đấy! Để cho tôi leo cây! Đúng là lãng phí thời gian! Thật sự cho rằng tôi muốn xem mắt với cô à? Nếu không phải nghe nói cô lớn lên rất xinh đẹp, cô nghĩ tôi sẽ cho cô cơ hội lần này chắc? Tôi còn nghe nói tay phải của cô bị khuyết tật, còn tưởng bản thân mình có quyền kén chọn sao? Đến muộn hai mươi phút rồi, tôi không đợi nữa!”
….……………………
Ngu Điềm mặt không cảm xúc nhìn tin nhắn trên điện thoại, nội tâm sinh ra một dự cảm chẳng lành.
Cô thử gửi một tin nhắn cho đối phương, quả nhiên đã bị unfriend.
Cũng là lúc này, mẹ của Ngu Điềm gọi điện thoại tới: “Cá nhỏ, con tới rồi sao? Chúng ta ở phòng 203, chỉ còn thiếu mỗi con, nhanh lên nha!”
“...........”