Ngu Điềm ôm tâm tình bi tráng, bước đi từng bước nặng nề, một lần nữa đi tới trước cửa phòng 203.
Nữ sĩ Tống Xuân Hương sớm đã ở cửa nhón châ chờ đợi, thấy Ngu Điềm vậy mà lại từ phòng bên cạnh đi sang thì buồn bực nói: “Con sao lại đi từ phòng 204 ra vậy? Đi nhầm phòng à?”
Ngu Điềm chần chừ không vào cửa: “Mẹ, hay là con không vào…”
“Đứa nhỏ này, con nói cái gì đấy!” Trên mặt Tống Xuân Hương lộ rõ vẻ thẹn thùng, hạ giọng nói: “Con người ông ấy cũng không tệ lắm, hơn nữa rất coi trọng lần gặp mặt này, con trai vừa mới kết thúc ca trực đêm, nhưng ông ấy sợ con trai mình quay về nhà nghỉ ngơi xong sẽ đến trễ nên yêu cầu cậu ấy tới trước thời gian hẹn nửa tiếng…”
“…” Cho nên bản thân càng không thể xuất hiện…..
Ngu Điềm hơi thở mong manh, vừa cố gắng giãy giụa trong hấp hối vừa nói: “ Nếu không mẹ liền nói với người ta rằng mình là góa phụ không con đi, như vậy càng thuận tiện tái hôn…”
Nữ sĩ Tống Xuân Hương trợn ngược mắt lên, hung hăng đập cho Ngu Điềm một cái: “Đã nói trước với đối phương là mẹ có con gái rồi.”
“Vậy thì nói gần đây con gái qua đời rồi…”
“Cái đứa chết tiệt này, con nói cái gì vậy hả?”
Mẹ của cô hành động nhanh như chớp, không đợi Ngu Điềm nói rõ lợi và hại bên trong đã đẩy cửa phòng ra, mạnh mẽ đẩy Ngu Điềm vào trong, cười khanh khách nói: “Con gái của tôi Ngu Điềm vừa đi nhầm phòng, đã ở cách vách chờ từ lâu rồi, kỳ thật cũng đến sớm!”
Ngu Điềm bất đắc dĩ lại một lần nữa tiến vào phòng 203.
Cũng không biết là ai mở một bên cửa sổ, một cơn gió nhẹ lướt qua, tán cây long não bên ngoài cửa sổ như tìm được tiết tấu, thi nhau chen chúc reo hò, phát ra âm thanh rì rào trong tiếng ve kêu, tựa như từng con bướm màu xanh lục đang vỗ cánh. Ánh mặt trời chiếu xuống ở những góc độ khác nhau mang đến một luồng sinh khí mới mẻ, cũng cuốn theo khí nóng bên ngoài vào trong phòng.
Gió thổi tung mái tóc của Ngu Điềm, lướt qua làn váy.
Ngu Điềm thoạt nhìn có vẻ chật vật, hoảng hốt, vốn muốn ổn định lại một chút nhưng váy và tóc bị thổi bay cũng khiến cho tâm tình bị ảnh hưởng, bất giác cảm thấy ngổn ngang trong gió.
Người đàn ông lúc trước vẫn ngồi ở chỗ đó một cách trấn định và lạnh nhạt, hoàn toàn thơ ơ trước sự xuất hiện của Ngu Điềm.
Ngu Điềm nhìn anh chỉ hơi nâng mí mắt, lãnh đạm liếc mắt một cái, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
So với sự lạnh lùng của ai đó, người đàn ông trung niên bên cạnh lại rất nhiệt tình.
Chớp mắt vừa nhìn thấy Ngu Điềm, đối phương đã theo bản năng sửa sang lại vạt áo, sau đó đứng dậy: “Chào cháu, Cá Nhỏ. Trước đó mẹ cháu có cho chúng ta xem ảnh chụp chung của hai người, cháu ở ngoài đời thật sự còn đẹp hơn trong ảnh!”
Ngu Điềm nhìn vào mắt người đàn ông bên cạnh, hóa ra là mẹ đã cho bọn họ xem ảnh chụp của cô, khó trách anh ta lại có thể gọi ra tên cô, sau đó là đủ loại trời xui đất khiến, Ngu Điềm liền nhận nhầm người đàn ông đối diện thành đối tượng xem mắt của mình.
Người đàn ông trung niên trước mặt cười tủm tỉm: “Quên chưa tự giới thiệu, chú là Ngôn Văn Hoa, cháu cứ gọi chú là chú Ngôn là được.”
Quả thật như lời Tống Xuân Hương nói, Ngôn Văn Hoa nhìn qua được bảo dưỡng rất tốt, không có bụng bia, tóc mọc cũng rất tươi tốt, dù rằng tướng mạo không tồi, nhưng nếu ông ấy là cấp A thì con trai ông ấy chính là cấp S, dáng người đều cao lớn giống nhau, ở cái tuổi này mà vẫn giữ được trạng thái như vậy cũng xem như là một người xuất sắc.
Ngu Điềm căng da đầu, tươi cười ngoan ngoãn: “Cháu chào chú Ngôn!”
Ngôn Văn Hoa cũng cười đáp lại, sau đó nhìn sang người đang ngồi bên cạnh hồn không biết đã thả hồn tới tận đâu, khẽ hắng giọng.
Người đàn ông nãy giờ vẫn ngồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này mới quay đầu lại, anh không đứng lên cũng không vươn tay ra bắt, chỉ lời ít ý nhiều phun ra hai chữ.
“Ngôn Minh.”
Ngôn Minh?
Ngu Điềm ngây ngẩn cả người.
Ngôn Văn Hoa gượng cười giải thích: “Ngôn Minh vừa mới trực ca đêm về, đầu óc hiện giờ vẫn còn chưa được tỉnh táo cho lắm…”
Tuy trong mắt Ngôn Minh chẳng có lấy một tia buồn ngủ nhưng Ngu Điềm căn bản không có thời gian miệt mài đi truy hỏi cái này.
Cô chỉ nghe được, đối phương vừa mới trực ca đêm về liền tới thẳng đây…
Cho nên có phải là…
Trái tim của Ngu Điềm nhảy lên thình thịch.
Cô nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, giọng nói có chút run rẩy: “ Ngôn trong ngôn ngữ, minh trong tọa hữu minh (lời răn dạy)?”
Giọng của đối phương mang theo vẻ lạnh nhạt. lười biếng: “Ừ.”
“………” Ngu Điềm chưa từ bỏ ý định nói: “Anh, anh là bác sĩ sao?”
Ngôn Minh đùa nghịch tách trà trên bàn, không để ý lắm gật đầu: “Ừ, phải.”“………”
Nếu có thể, Ngu Điềm tin tưởng bản thân sẽ bất chấp mọi giá để xuyên về quá khứ, sau đó để tiêu diệt luôn chính mình của nửa giờ trước.
Đây chính là Ngôn Minh!
Là Ngôn Minh kia đó!
Ngu Điềm theo bản năng dùng tay trái vuốt ve vết sẹo trên mu bàn tay phải, ngón tay vì bị thương vốn phản ứng chậm lúc này cũng run lên nhè nhẹ.
Trong lòng Ngu Điềm đan xen đủ loại xấu hổ, khẩn trương, lúng túng cùng với một ít cảm giác hưng phấn và may mắn.
Mẹ của cô vậy mà lại xem mắt cùng với ba của Ngôn Minh!
Nói cách khác, cô và Ngôn Minh có khả năng sẽ trở thành người một nhà!
Mà vừa rồi cô đã làm cái gì vậy? Á á á á…….
Mặt Ngu Điềm lúc đỏ lúc xanh, nhưng nữ sĩ Tống Xuân Hương lại hoàn toàn không hề hay biết, lúc này đang cùng với Ngôn Văn Hoa ghé vào nhau xem thực đơn chọn món, không để ý tới Ngôn Minh và Ngu Điềm.
Rõ ràng Ngu Điềm không phải là người an tĩnh hướng nội, nhưng giờ phút này đối mặt với Ngôn Minh, cô lại có loại cảm giác ngại ngùng, một phút này cô tựa như biến thành nàng tiên cá đánh đổi hai chân của mình mà mất đi giọng nói, vì đổi lấy cơ hội được gặp gỡ Ngôn Minh mà bị các vị thần tịch thu miệng lưỡi, từ đó mất đi khả năng ngôn ngữ.
Ngu Điềm mặt căng ra đến đỏ bừng, tay trái theo bản năng túm chặt mép váy.
Cô trở nên ngơ ngác và trì độn, trong não là máy móc dần dần rỉ sét, không có cách nào vận hành.
Chỉ có tiếng ve sầu ngoài cửa sổ là không e sợ sự trầm mặc và xấu hổ của giờ phút này, vẫn điên cuồng tấu nhạc.
Trong phòng bao có điều hòa đang chạy, nhưng Ngu Điềm vẫn cảm thấy cả người mình tỏa ra khí nóng hầm hập, ngay khi cô cho rằng bản thân sẽ giống như hơi nóng bốc lên từ trong tách trà của Ngôn Minh, dần dần tiêu tan vào trong không khí, thì Ngôn Minh cuối cùng cũng lười biếng ngẩng đầu.
“Tốc độ cũng nhanh thật, mới đó đã thay xong quần áo rồi.”
“……”
Anh cười cười: “Vừa rồi không phải cô ăn mặc rất mát mẻ sao? Rõ ràng đến gần trưa nhiệt độ trong không khí sẽ càng tăng cao, sao lại lại mặc nhiều hơn vậy?’
Ngu Điềm nhìn chính mình lúc này đang mặc một chiếc váy kiểu dáng vô cùng ngoan, đành phải căng da đầu giải thích: “ Có lẽ đây chính là thận hư trong truyền thuyết…”
Cô trộm liếc nhìn Ngôn Minh một cái, bổ sung thêm: “Thận dương hư.”
Thận dương hư sợ lạnh, thận âm hư sợ nóng.
Rất tốt, như vậy rất tỉ mỉ, đâu ra đó.
Đứng trước mặt Ngôn Minh, Ngu Điềm không kìm được mà có loại cảm giác như học sinh tiểu học đối diện với kỳ thi cuối kỳ, bày ra trận địa sẵn sàng đón địch.
Chẳng qua Ngôn Minh cũng không thèm để ý, anh chỉ tùy ý cười: “Thế còn mèo của cô thì sao? Không phải khó sinh à?’
“……..” Nội tâm Ngu Điềm thật muốn hỏng mất, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Vừa mới phát hiện không phải khó sinh.”
Ngôn Minh lạnh nhạt nhìn Ngu Điềm.
Trong lòng Ngu Điềm tựa như bị mèo cào, rõ ràng lúc này sau khi yên lặng thì nên nói sang chuyện khác mới là thượng sách, nhưng cô càng căng thẳng thì lại càng muốn cứu vớt ấn tượng của mình trong lòng đối phương.
“Do mèo của tôi béo quá nên tưởng nhầm là mang thai, thật ra, thật ra chỉ là táo bón, nhưng nhìn dáng vẻ cực nhọc của nó nên cứ nghĩ là khó sinh…”
Đáng tiếc khi Ngu Điềm còn đang âm thầm tán thưởng chính mình cái khó ló cái khôn thì nữ sĩ Tống Xuân Hương lại giống như vừa hay bắt được từ ngữ mấu chốt liền quay sang.
Vẻ mặt bà nghi hoặc nhìn về phía Ngu Điềm, chậm nửa nhịp nói: “Con không nuôi mèo mà, không phải con bị dị ứng với lông mèo sao?”
“…….”
Ngu Điềm không biết phải quản lý biểu cảm của mình như thế nào mới có thể tỏ ra bình lặng như nước, cô liều mạng cắn môi, đơn giản không nói, chân tay luống cuống đến mức cảm thấy cả người đều dư thừa.
Khi lâm vào tràng cảnh vô cùng xấu hổ, cơ chế bảo vệ thường sẽ khiến cho phản ứng của mọi người chậm đi một hai nhịp.
Bản ngã của Ngu Điềm tự mình trốn vào trong vỏ bọc ý thức, dùng nước tương chết lặng tẩm ướp trái tim bị chiên tới khét lẹt.
Cô quyết định làm lơ Ngôn Minh đang tỏ ra trào phúng ở phía đối diện, không tỏ ý kiến.
Ngu Điềm vốn dĩ hy vọng Ngôn Minh trước mặt chính là Ngôn Minh kia, nhưng hiện giờ nội tâm lại sinh ra một chút khẩn cầu may mắn, mong rằng chỉ là người xa lạ cùng tên, nghề nghiệp giống nhau thôi.
Toàn bộ thành phố Dung có nhiều Ngôn Minh như vậy, cũng chưa chắc là…
Nhưng loại ảo tưởng này giống như bọt khí Coca trào ra khi mở nắp, rất nhanh đã bị hiện thực tiêu diệt.
Chọn món xong, Ngôn Văn Hoa vô cùng nhiệt tình giới thiệu con trai mình.
“Ngôn Minh nhà chúng tôi tuy có chút trầm, không hay nói nhiều nhưng rất có chính kiến, cấp một, cấp hai, cấp ba đều liên tục nhảy lớp, mười sáu tuổi đã được tuyển vào Đại học Y thành phố Dung, một đường học thẳng lên cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ, hiện tại hai mươi tám tuổi, nhưng đã làm việc ở Khoa Mắt của Bệnh viện trực thuộc thành phố Dung được bốn năm.”
Thật sự là anh ấy….
Vô số ngày đêm, lý lịch của Ngôn Minh đã được dán ở trước bàn học của Ngu Điềm, làm bạn với cô vượt qua mỗi đêm dài buồn ngủ nhưng vẫn phải vùi đầu đọc sách.
Trái tim của Ngu Điềm như một viên kẹo chanh được ngâm trong mật ong, rõ ràng xung quanh đều là bầu không khí ngọt ngào khi mộng tưởng thành thật, nhưng cũng không hòa tan được sự chua xót trào ra từ tận bên trong.
Ngôn Văn Hoa hiển nhiên rất tự hào về Ngôn Minh: “Mọi người sau này nếu gặp bệnh về mắt, cứ tìm nó là được!”
………….
Ngu Điềm muốn nhắc nhở mẹ mình, nhưng đã không còn kịp nữa.
“Trùng hợp làm sao! Cá nhỏ nhà chúng tôi cũng là tốt nghiệp Đại học Y thành phố Dung.”
Ngôn Văn Hoa nghe vậy cũng tỏ ra hứng thú: “Nhìn tuổi tác của Cá Nhỏ chắc là vừa mới tốt nghiệp cử nhân phải không? Định tiếp tục đào tạo sâu hay là đi thực tập ở bệnh viện? Có cái gì không hiểu có thể tìm Ngôn Minh của chúng tôi hỏi một chút, thật là có duyên mà, tính ra nó còn là đàn anh của cháu đấy!”
Nhắc đến tốt nghiệp Đại học Y thành phố Dung, Ngôn Minh vẫn luôn thơ ơ lúc này có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Điềm.
Đây đã từng là cuộc gặp gỡ mà Ngu Điềm tha thiết mơ ước biết bao.
Nhưng mà… Không đúng thời điểm.
Tống Xuân Hương trên mặt lộ ra một chút tiếc nuối cùng đau lòng.
Cũng may Ngu Điềm cướp lời bà trước: “Con không định tiếp tục học lên, cũng không định tới bệnh viện.”
Ngôn Văn Hoa tỏ vẻ khó hiểu.
“Con dự định đổi nghề, tự mình gây dựng sự nghiệp, làm truyền thông tự phát.” Ngu Điềm cười rộ lên, lộ ra má lúm đồng tiền, giọng nói mềm nhẹ, biểu cảm hoạt bát: “Con gái học y quá vất vả, vẫn muốn được làm công việc gì đó nhẹ nhàng một chút.”
“Cũng đúng.” Ngôn Văn Hoa cười ha hả: “Ngôn Minh cũng bận gần chết, đến nay vẫn còn chưa tìm được đối tượng.”
Ngôn Minh nhấc mi mắt, khóe môi khẽ giật nhưng không phản bác.
May là đề tài này rất nhanh đã bị bỏ qua một bên.
Dù sao lần này cũng là buổi xem mắt của Tống Xuân Hương và Ngôn Văn Hoa, hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bầu không khí ngược lại cũng không tệ.
Ngôn Văn Hoa hiển nhiên rất vừa ý đối với Tống Xuân Hương, sau khi ăn cơm xong còn mời đối phương đi tới rạp chiếu phim gần đó xem phim văn nghệ mới ra.
Đáng tiếc mẹ của Ngu Điềm không hứng thú lắm đối với phim văn nghệ, tỏ ý muốn đi dạo chợ trời mới mở gần đây, Ngôn Văn Hoa vừa nghe đã lập tức vui vẻ đi cùng.
Ông ấy nhét vé xem phim vào trong tay Ngôn Minh: “Buổi chiều không phải con không có việc gì sao, đừng lãng phí vé, con mang Cá Nhỏ đi xem đi, xem xong thì đưa Cá Nhỏ về nhà, biết chưa?”
Ngôn Minh liếc mắt nhìn hai tấm vé trên tay, lông mi khẽ động, lại không chút để ý đưa mắt nhìn sang Ngu Điềm.
Ngu Điềm cho rằng anh sẽ từ chối, nhưng ngoài dự đoán, anh lại nhận vé.
“Vâng.”
**
Ngôn Văn Hoa cùng với Tống Xuân Hương rời đi trước.
Ngôn Minh đi thanh toán.
Ngu Điềm đứng ở cách đó không xa chờ đợi, nhìn người đàn ông cao lớn, điển trai đứng trước quầy thu ngân, nội tâm cuối cùng mới có cảm giác chân thật.
Tim cô lại không kiểm soát được mà nhảy lên kịch liệt.
Ngu Điềm không nhịn được cầm điện thoại lên chụp trộm một bức ảnh sườn mặt bên phải của Ngôn Minh, gửi cho Tề Tư Hạo.
Tề Tư Hạo gần như trả lời chỉ sau một giây: [? Bà nhìn trúng?]
[ Trông quả thật rất được, miễng cưỡng có thể phân cao thấp với tôi.]
Tên đó không đứng đắn nói: [Tôi phê chuẩn hôn sự này!]
Tâm trạng của Ngu Điềm tốt hơn một được một chút, cô cười một cái, gửi tin: [Đừng thả rắm nữa, quỳ xuống dập đầu đi]
[?]
Ngu Điềm gợi sự tò mò: [Ông có biết đây là ai không?]
Tề Tư Hạo gửi tới một icon trợn mắt há hốc mồm: [ Bà là anh em khác phái của tôi, muốn tôi quỳ xuống, trừ khi… Chẳng lẽ đó là ba tương lai của bà?]
[……….]
Ngu Điềm không còn gì để nói, lại thêm Tề Tư Hạo có vẻ như đã tin thật: [Đây là đối tượng xem mắt của mẹ bà sao? Trông trẻ vậy? Cá Nhỏ, bà thành thật khai báo cho tôi, có phải gần đây nhà bà vừa trúng xổ số nên bắt đầu vung tiền như rác không? Tiền tài có phải đã ăn mòn hết giá trị quan của bà rồi, ngay cả dì Tống cũng thật là, trở thành phú bà xong, việc đầu tiên nghĩ đến là đi xem mắt trai trẻ?]
[……….]
Ngu Điềm cảm thấy chuyện xưa Mạnh mẫu chuyển nhà ba lần thật đáng để noi theo, bởi vì nếu nữ sĩ Tống Xuân Hương lúc trước sớm chuyển nhà đi nhanh một chút thì cô sẽ không phải quen biết với hàng xóm như Tề Tư Hạo.
[Đây là Ngôn Minh!]
[???]
Tề Tư Hạo quả nhiên gửi tới liên tiếp icon kinh ngạc tới sững sờ.
[Trông như người mẫu nam này, là Ngôn hoàng?]
Ngu Điềm có chút kiêu ngạo: [Đương nhiên!]
Ngôn Minh là truyền thuyết của cả Đại học Y thành phố Dung, đúng như lời Ngôn Văn Hoa nói, anh mười sáu tuổi đã vào đại học, tám năm học liên tiếp lên cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ rồi tốt nghiệp, thành tích lúc nào cũng đứng nhất, cả phương diện lý luận và thực tiễn đều rất thành thạo, sau khi vào làm ở bệnh viện cũng là một đường thẳng tiến vượt mọi chông gái, tuổi còn trẻ đã là bác sĩ chủ trị, thực hiện mấy ca đại phẫu mắt tinh vi đều có thể trực tiếp đem tư liệu biên tập thành sách giáo khoa.
Học y cơ bản là năm năm, Ngu Điềm và Tề Tư Hạo vừa hay kém Ngôn Minh năm tuổi, hai người bọn họ vừa mới vào trường thì Ngôn Minh đã tiến vào giai đoạn học nghiên cứu sinh, hầu như đều ở bệnh viện, không hay xuất hiện ở trường học.
Hai người không ngừng nghe được truyền thuyết về Ngôn Minh từ trong miệng các thầy cô, lan truyền trong trường học giống như phủ lên người Ngôn Minh một lớp kim quang lấp lánh, lý lịch không giống người phàm, nhưng cũng chưa từng được gặp Ngôn Minh ngoài đời, càng chưa từng thấy qua ảnh chụp.
Tề Tư Hạo cực kỳ sùng bái, không nhịn được bắt đầu ghen tị: [Không phải nói Ngôn hoàng ngày thường không thích chụp ảnh nên một bức ảnh chụp cũng không lưu lại sao? Tôi còn tưởng là bởi vì xấu, nói cho cùng thì một người đàn ông chỉ khi đủ xấu mới không bị tình yêu quấy nhiễu, chuyên tâm việc học, đạt tới cảnh giới thần thánh. Không giống như tôi, bởi vì lớn lên có vài phần tư sắc…]
Ngu Điềm khịt mũi coi thường đối với lời nói của Tề Tư Hạo: [Ông đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình nữa! Thần tượng của tôi mới không phải vì lớn lên xấu nên mới không có ảnh chụp đâu, anh ấy là người tài đức song toàn thiên hạ đệ nhất! Vẻ ngoài cũng đẹp hơn người khác một trăm lần!]
Nói đúng ra, Ngôn Minh không hẳn là không có ảnh chụp ở Đại học Y thành phố Dung.
Anh tạo ra một truyền kỳ trong trường học, được ca tụng là Ngôn hoàng.
Cứ đến mỗi lần thi cuối kỳ sẽ phổ biến một loại hoạt động phong kiến mê tín, đó là thờ cúng Ngôn hoàng sẽ vượt qua mọi bài kiểm tra.
Bởi vậy, ảnh chụp chân dung của Ngôn Minh được treo trên bảng tuyên dương của trường không biết đã bị tên khốn nào vì muốn vượt qua kỳ thi bằng đường ngang ngõ tắt nên trộm mất, bây giờ chỉ còn lại khung ảnh trống không.
Ngu Điềm vốn dĩ chẳng cảm thấy vấn đề gì, nhưng hiện tại quả thật hận tới thấu xương kẻ đã trộm bức ảnh kia.
Giá như bản thân biết trước được Ngôn Minh trông như thế nào thì có đến nỗi làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy không?
Sau khi kể lại ngắn gọn nguyên nhân gặp được Ngôn Minh, Ngu Điềm không biết xấu hổ, ra vẻ đương nhiên tổng kết----------
[Sau này tôi không phải là anh em khác phái của ông, cũng đến lượt ông không biết lớn nhỏ gọi tôi là Cá Nhỏ, sau này mẹ tôi và ba anh ấy tái hôn, Ngôn Minh chính là anh trai tôi, anh ấy là Ngôn hoàng thì tôi chính là trưởng công chúa!]
Ngôn Minh xếp hàng thanh toán xong, một lần nữa đi về phía cô.
Anh vẫn vô cùng lạnh lùng, nhìn vào mắt Ngu Điềm.
“Đi thôi.”
Ngu Điềm vì filter thần tượng nên căn bản không để bụng thái độ lạnh nhạt của Ngôn Minh, ôm tâm trạng vừa thấp thỏm vừa hưng phấn đi theo sau anh.
Tác giả có lời muốn nói: Vì không muốn Ngôn Minh quá già nên để cho anh ấy nhảy lớp.