Cô vừa định thăm dò cướp lấy bình thuốc trong tay Ngôn Minh thì nó đã bị anh giấu vào trong túi áo.
“Có thể đi khu khám ngoại trú lấy số, làm kiểm tra thị lực. Nếu không có vấn đề gì khác phát sinh thì thị lực đã hoàn toàn khôi phục.”
“Bên cạnh đó, tình trạng mắt của cô ấy hiện tại không thể chịu bất kỳ áp lực nào, tâm lý có áp lực cuối cùng sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe thân thể. Nếu dì không muốn để cô ấy lại lần nữa không nhìn thấy gì thì sau này đừng để cô ấy phải chịu quá nhiều áp lực, có những chuyện để cô ấy tự quyết định muốn làm hay không, không cần phải đưa ra chủ trương cho con mình. Dì à, dì có thể làm được không?”
Mẹ Nhậm Nhã Lệ làm gì còn chần chờ, vội gật đầu không ngừng: “Tôi biết rồi tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!”
Trong lòng bà ta bây giờ vẫn còn sợ hãi, mới ý thức được thân thể Nhậm Nhã Lệ khỏe mạnh tốt hơn bất kỳ chuyện gì, so với sức khỏe thì danh dự và vinh quang đều chỉ là gió thoảng mây bay.
Ngôn Minh nói xong, lại nhìn mẹ của Nhậm Nhã Lệ: “Thưa dì, mời dì qua đây với cháu một lát, vừa hay cháu giúp dì lấy số đăng ký khám ngoại trú, sau đó nói cho dì nghe thuốc cháu vừa cho con gái dì uống, còn có vài điểm cần lưu ý khi chăm sóc mắt, thuốc nhỏ mắt có thể phối hợp điều trị, nhà thuốc của bệnh viện hết rồi nhưng loại này có thể mua ở bên ngoài, để cháu viết tên thuốc cho dì.”
Mẹ của Nhậm Nhã Lệ giờ phút này sao còn dám chỉ trỏ tuổi tác của Ngôn Minh, gần như khom lưng cúi đầu mà đi theo: “Được được, cảm ơn bác sĩ.”
Cứ như vậy, Ngôn Minh đưa mẹ của Nhậm Nhã Lệ ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại Nhậm Nhã Lệ và Ngu Điềm.
Sau khi hai mắt khôi phục lại ánh sáng, Nhậm Nhã Lệ đã sớm lén đánh giá Ngôn Minh nhiều lần, giờ phút này Ngôn Minh không ở đây, nhưng tác dụng phụ còn sót lại vẫn ảnh hưởng tới Nhậm Nhã Lệ.
Cô ta vẻ mặt ngượng ngùng và cảm kích nhìn về phía Ngu Điềm: “Ngu Điềm, trước đây thật sự xin lỗi, cũng thật sự cảm ơn cô, không ngờ tới anh trai của cô lại là người tốt như vậy.”
“Hơn nữa còn rất tuấn tú!” Nhậm Nhã Lệ nhỏ giọng bổ sung: “Là người rất ôn nhu, rõ ràng tuổi còn trẻ nhưng năng lực chuyên môn rất mạnh…”
Ngôn từ tán dương không ngừng tuôn ra từ miệng Nhậm Nhã Lệ, rõ ràng người ta đang kính trọng mà khen ngợi Ngôn Minh, theo lý thì Ngu Điềm nên cảm thấy hãnh diện nhưng lần này cô lại không thể vui nổi.
Trong lòng cô cảm thấy rất phức tạp, như là báu vật của mình bị người khác nhòm ngó.
Giống như những người theo đuổi thần tượng, thích nhất là thời điểm thần tượng của mình chưa được nhiều người chú ý, có một niềm vui thầm kín và cảm giác độc đáo khi trong lòng mình cất giấu một viên đá quý bí ẩn, nhưng khi thần tượng đột nhiên nổi tiếng, được nhiều người ủng hộ, tình yêu cuồng nhiệt có được dễ như trở bàn tay, những người này sẽ cảm thấy không còn yêu thần tượng như trước nữa.
Bởi vì quá yêu thích đến mức thiên vị nên luôn muốn người đó độc nhất vô nhị và bí ẩn.
Ngu Điềm nghi ngờ tâm trạng hiện giờ của mình rất giống fan girl.
Cô cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng lại không tìm được nguyên nhân khiến mình không thoải mái.
Sự chuyên nghiệp xuất sắc và ngoại hình vượt trội của Ngôn Minh là điều không còn gì phải nghi ngờ, ai cũng có thể nhìn thấy, luôn có rất nhiều người theo đuổi Ngôn Minh, Nhậm Nhã Lệ bị anh hấp dẫn là chuyện bình thường, nhưng…
Nhưng Ngôn Minh đối xử với Nhậm Nhã Lệ quá dịu dàng, anh còn chưa bao giờ dịu dàng như vậy đối với người có khả năng trở thành em gái kế là mình đây.
Tuy rằng trước mắt không phải là anh trai chính thức trên phương diện pháp luật, càng không có quan hệ huyết thống nhưng Ngu Điềm vẫn cảm thấy có loại cảm giác chênh lệch như ai nào đó của mình bị cướp đi.Rất nhanh, mẹ của Nhậm Nhã Lệ đã quay trở lại, viền mắt hơi đỏ, nhưng giọng điệu rất cảm kích, cảm ơn Ngôn Minh hết lần này tới lần khác, sau đó đưa Nhậm Nhã Lệ đi phòng khám bình thường kiểm tra thị lực.
Trong văn phòng chỉ còn lại Ngôn Minh và Ngu Điềm.
“Vừa rồi là thuốc gì mà thần kỳ vậy ạ?”
Ngu Điềm giả vờ tự nhiên nói: “Nhưng nếu anh đã sớm nhìn ra được bệnh của cô ta, biết cần phải uống thuốc gì, thuốc kia còn thần kỳ như vậy, uống mấy viên liền khỏi ngay thì sao lại không nhanh lấy ra?”
“Nói cho cùng bác sĩ cũng rất bận, còn nói chuyện với Nhậm Nhã Lệ lâu như vậy cũng làm chậm trễ không ít thời gian của anh. Hơn nữa mẹ của Nhậm Nhã Lệ rõ ràng rất nóng lòng, em thấy vừa rồi bà ấy sắp tức giận tới nơi rồi, có lẽ là do đợi quá lâu nên lo lắng.”
“Em còn mới phát hiện ra anh nói rất nhiều, xem ra vẫn là phân biệt đối xử.”
…………………
Ngu Điềm hùng hổ nói xong liền hối hận, bởi vì mấy lời này nghe có vẻ âm dương quái khí.
Nhưng thật ra chính mình căn bản không có lập trường gì để âm dương quái khí.
Đặc biệt hôm nay Ngôn Minh không khám ngoại trú, là cô mang Nhậm Nhã Lệ tới cửa làm phiền anh.
Ngôn Minh chắc chắn lười trả lời mình.
Ngu Điềm hơi ngượng, da mặt nóng lên, vừa định nói sang chuyện khác sau đó trịnh trọng cảm ơn Ngôn Minh thì lại nghe anh mở miệng giải thích.
“Nói chuyện chỉ là để tìm hiểu bệnh tình của cô ấy.”
Giọng nói của anh rất bình đạm: “Cho cô ấy uống cũng không phải thuốc tiên, chỉ là vitamin tổng hợp.” Anh nhướng mày nhìn Ngu Điềm một cái: “Cô cũng là sinh viên y, trên đời này làm gì có thuốc nào hiệu quả nhanh như vậy?”
“Làm bác sĩ, cũng cần chú ý tới biểu cảm nhỏ nhất của người bệnh. Từ báo cáo kiểm tra của cô ấy có thể thấy đôi mắt không có vấn đề tổn thương thực thể, CT não bộ cũng không có bệnh biến chứng, sao có thể bị mù? Như vậy phải suy xét tới phương diện tâm lý.”
“Mẹ của Nhậm Nhã Lệ thật sự rất nóng lòng, hy vọng con gái nhanh chóng khỏe lên để tuần sau dẫn chương trình, nhưng cô không phát hiện ra sao? Một khi đề cập tới chuyện dẫn chương trình tuần sau là Nhậm Nhã Lệ liền theo bản năng cắn môi và vặn ngón tay, trạng thái thần kinh căng thẳng. Tuy giống với mẹ cô ấy khẩn trương nhưng nếu cẩn thận phân biệt thì thấy không cùng một loại.”
Ngu Điềm có chút kinh ngạc: “Vậy nên…”
“Mẹ của Nhậm Nhã Lệ muốn cô ấy nhanh khỏi bệnh để không bỏ lỡ buổi dẫn chương trình, nhưng Nhậm Nhã Lệ lại căng thẳng vì chữa khỏi xong cô ấy sẽ phải lên sân khấu chủ trì.”
Ngu Điềm liếc mắt nhìn Ngu Điềm: “Vậy nên tôi mới trò chuyện với cô ấy về cuộc sống hàng ngày một chút, phát hiện quả nhiên giống như tôi nghĩ, mẹ của cô ấy ngày thường yêu cầu rất nghiêm khắc, cô ấy lại rất muốn thỏa mãn yêu cầu của mẹ mình, nhưng loại kỳ vọng này cũng mang đến cho cô ấy áp lực rất lớn, cô ấy không hề muốn được nhiều người chú ý như vậy, chỉ muốn làm một người bình thường vui vẻ, mà mẹ cô ấy yêu cầu cao khiến cô ấy có gánh nặng tâm lý, cũng không cách nào dễ dàng chấp nhận thất bại.”
“Cho nên tôi dò hỏi thử, dù cho chữa khỏi cũng không thể lên sân khấu làm MC, quả nhiên phát hiện biểu cảm của cô ấy cực kỳ nhẹ nhõm, nhìn qua giống như trút được gánh nặng.”
“Vì sợ hãi lên sân khấu dẫn chương trình không tốt, sợ hãi thất bại nên dẫn tới áp lực quá lớn, mới có thể bị mù.”
Ngôn Minh sắp xếp lại tài liệu trên bàn làm việc: “Theo thuật ngữ y khoa thì vấn đề của cô ấy gọi là rối loạn tâm thần mù lòa, hoàn toàn là do yếu tố tâm lý gây ra suy giảm thị lực, trước đây khi khám ngoại trú tôi cũng đã từng gặp qua. Do một số tự mình ám thị tâm lý tạo thành. Thật ra trong lòng Nhậm Nhã Lệ không muốn tham gia dẫn chương trình tuần sau, chuyện đó làm cô ấy cảm thấy quá áp lực.”
Ngôn Minh nói tới đây, nhìn Ngu Điềm sau đó dời tầm mắt đi: “Nên tôi nói một ít chuyện nhà với cô ấy, để cô ấy thả lỏng phòng bị, càng dễ để tôi xác định được vấn đề, đúng bệnh bốc thuốc.”
“Tình trạng này xảy ra đa số với trẻ vị thành niên, đối diện với trưởng bối trong nhà không có quyền lên tiếng cũng không có cách nào kháng cự. Rất nhiều cha mẹ vì muốn trải đường cho con mình nên không để ý đến tiếng nói chân thực trong lòng đứa trẻ, ở một bên ôm tâm thế ‘vì tốt cho con’ mà cưỡng ép kiểm soát con cái phải làm chuyện mà chúng không muốn, tưởng là tốt cho con nhưng trên thực tế cha mẹ như vậy lại mang đến nguồn gốc đau khổ lớn nhất cho con trẻ.”
“Lâu dần vì áp lực trong lòng nên không thể biểu đạt, không có sức kháng cự, nắm giữ cuộc sống của chính mình, có đứa trẻ sẽ sinh ra đủ loại bệnh, có đứa lại đột nhiên không nhìn thấy, hoặc không nghe thấy,…”
“Loại bệnh này phù hợp với khoa tâm lý hơn. Tuy nhiên nhiều bệnh nhân và người nhà lại không biết được nguyên nhân gây bệnh thật sự nên tìm đến khoa mắt xin cứu chữa, nhưng chỉ cần xác định đúng nguyên nhân bệnh của đối phương, đôi khi bác sĩ khoa mắt đưa ra một số ám thị tâm lý có lẽ sẽ hiệu quả hơn, vậy nên tôi đã thử một chút.”
Ngôn Minh chầm chậm nói: “Thời điểm chữa trị cho người bệnh này, ngoại trừ đưa ra ám thị tâm lý thì chúng ta có thể nhân cơ hội lợi dụng quyền uy của bác sĩ để chỉ dẫn cho người lớn trong nhà bệnh nhân, cố gắng cải thiện một chút hoàn cảnh sống của gia đình bệnh nhân, giải quyết vấn đề tận gốc, vậy nên cần phải hiểu rõ điểm mấu chốt và cách sinh hoạt của họ.”
Tâm trạng Ngu Điềm đột nhiên giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, nhẹ nhàng lâng lâng, cảm giác không thoải mái hoàn toàn tan biến, nhìn cái gì cũng đều thuận mắt.
Cô hơi tự trách nhưng cũng không quá hổ thẹn, bởi vì giờ phút này trong lòng đã tràn đẩy thoải mái và phấn khích.
Xem ra Ngôn Minh vẫn rất có trách nhiệm, cô sao có thể nhìn nhầm người.
Nhưng làm bạn trai thật sự không được, Ngu Điềm thử nhập vai một chút, nếu mình là bạn gái của Ngôn Minh, nhìn thấy cảnh như vậy chỉ sợ là muốn bùng nổ.
Mặc dù biết anh là vì công việc, đối xử với Nhậm Nhã Lệ có bệnh về mắt, nhưng nhìn thấy Ngôn Minh dịu dàng cẩn thận thăm hỏi đối phương, Ngu Điềm cảm thấy nếu là bạn gái anh, mình chắc chắn sẽ không nhịn được tức giận, ghen tuông.
Cô nhìn trộm Ngôn Minh một cái, sườn mặt của anh vẫn hoàn mỹ ưu việt, giờ phút này không nói chuyện không mỉm cười liền mang theo một loại cảm giác lạnh như băng sương khó có thể tiếp cận, tựa đóa hoa thanh cao trên đỉnh núi tuyết, nhưng càng như vậy càng dễ kích thích ham muốn chinh phục của người khác.
Công bằng mà nói, dù đều là người học y thì nên hiểu bạn cùng ngành nhưng Ngu Điềm cũng không khá hơn những cô gái bình thường là mấy, có vẻ như đối mặt với một người đàn ông như Ngôn Minh đều rất dễ ghen tới đánh mất lý trí, không có cách nào đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để thấu hiểu.
Cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là tránh xa người như Ngôn Minh, ngàn vạn lần không nên yêu đương với người như vậy.
Nội tâm Ngu Điềm đảo qua đảo lại vài lần, chốc lát lại lén nhìn Ngôn Minh, rồi lại cúi đầu không dám nhìn tiếp.
“Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Ngôn Minh rõ ràng đang cúi đầu, nhưng giống như cái gì cũng biết, anh mí mắt cũng chưa nâng, giọng điệu lạnh căm căm: “Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc trước cô muốn tôi và cô ấy đính hôn phải không?”
“Nếu cô hào phóng như vậy, tôi và cô ấy nói thêm vài câu, cho dù không phải là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân thì cũng phù hợp với mong muốn lúc đó của cô không phải sao?”
Ngôn Minh uống một ngụm nước, ngước mắt lên nhìn Ngu Điềm: “Nói lời mà không giữ lời.”
Không biết vì sao, Ngu Điềm nháy mắt đỏ mặt.
Cô muốn biện giải, nhưng còn chưa kịp nói thì Nhậm Nhã Lệ và mẹ của cô ta đã quay lại văn phòng, quả nhiên đúng như Ngôn Minh nói, sau khi đi kiểm tra thị lực, mắt của Nhậm Nhã Lệ đã hoàn toàn khôi phục, không có vấn đề gì.
Mẹ của Nhậm Nhã Lệ nói một đống lời cảm ơn xong, huých tay Nhậm Nhã Lệ, Nhậm Nhã Lệ cắn môi lấy điện thoại ra, hơi e lệ tiến lên trước.
“Anh Ngôn Minh, có thể thêm Wechat không? Mắt của em sau đó có vấn đề gì, có thể hỏi anh một chút…”
Ngu Điềm vừa mới định biện giải cho chính mình rằng bản thân rất rộng lượng, nói lời giữ lời, nhưng lúc này lại trừng mắt nhìn Nhậm Nhã Lệ, may là còn chưa nói ra miệng, vì cô sợ nói xong cũng sẽ nuốt lời.
Tức quá đi, sao có thể gọi Ngôn Minh là anh! Đó là cách gọi chỉ mình mới được gọi!
Ngôn Minh sao lại thành anh của Nhậm Nhã Lệ rồi!
Còn nữa, không phải Nhậm Nhã Lệ rất thích Tề Tư Hạo sao? Kết quả dễ dàng phản bội như vậy! Cái này chứng mình cô ta không phải là người chung tình!
Nhưng Ngu Điềm biết bản thân không thể tùy hứng ngăn cản, cô chỉ có thể mặc niệm trong lòng, nhìn chằm chằm Nhậm Nhã Lệ, cực kỳ ủng hộ Tề Tư Hạo mau chóng cưa đổ Cao Mân.
Nhìn xem, Ngôn Minh lại muốn thêm Wechat, anh mỗi ngày đều như vậy, làm bạn gái của anh, uống giấm cũng uống đến no căng bụng, thật sự còn không bằng Tề Tư Hạo.
Nhưng khi Ngu Điềm cho rằng Ngôn Minh sẽ đưa điện thoại ra thì lại nghe được anh từ chối------------
“Thêm Wechat thì không cần đâu.”
Trên mặt anh không còn vẻ dịu dàng ấm áp khi điều trị cho Nhậm Nhã Lệ mà trở nên lạnh lùng xa cách.
“Sắp tới mắt của cô sẽ không có vấn đề gì, không cần đăng ký khám chuyên gia, nếu có thì đi khám ngoại trú là được.”
Anh uyển chuyển nói: “Bình thường tôi không nên khám cho bệnh nhân bên ngoài nhưng lần này là bạn của Ngu Điềm, vậy nên không có lần sau.”
“Còn nữa, sau này có thể gọi tôi bác sĩ Ngôn.”
Ngôn Minh nói tới đây liếc mắt nhìn Ngu Điềm, anh chưa nói gì với Ngu Điềm nhưng trong mắt lại có ý truyền đạt rõ ràng “Như vậy cô vừa lòng rồi phải không?”
Ngu Điềm mím môi, giả vờ trưng ra vẻ mặt không hề để tâm, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được cong lên.
Cô cảm thấy Ngôn Minh so với Tề Tư Hạo mạnh hơn một chút.