Con ngươi Ngu Điềm đảo liên tục theo mạch suy nghĩ: “Mẹ của em không có nói gì, mấy hôm em không thấy bà ấy ra ngoài hẹn hò, bà ấy đều né tránh nói là anh tìm đi chú Ngôn nên chú ấy không có thời gian, em liền…”
Ánh mắt Ngôn Minh thâm trầm, anh nhìn Ngu Điềm, vẻ mặt vô cảm nói: “Cô liền môi ngày đều tới tìm tôi, chiếm hết thời gian của tôi, để ba tôi có thời gian rảnh đi hẹn hò với mẹ của cô?”
Ngu Điềm xấu hổ họ nhẹ, cố gắng biện bạch nói: “Cũng không thể nói như vậy, em mỗi ngày tới tìm anh cũng xuất phát từ nội tâm, chủ yếu là em rất muốn làm em gái của anh, anh là thần tượng soi sáng con đường học vấn của em, em cực kỳ muốn chúng ta trở thành người một nhà, cho nên mới cố gắng làm thân với anh, cảm nhận một chút nhân cách mị lực cũng như ánh sáng phát ra từ con người anh…”
Nhưng hiện giờ, Ngu Điềm cũng không dám giấu giếm nữa, cô hậm hực nói ra: “Mặt khác, em đương nhiên cũng có chút tâm tư. Em nghĩ một người đàn ông trưởng thành như anh, làm con trai ngoan của ba cũng không tốt lắm, cảm thấy có thể là công việc của anh quá bận rộn nên không có vòng bạn bè xã giao tri kỷ, vừa hay em làm nghề tự do, có khá nhiều thời gian rảnh, có thể đưa anh đi trải nghiệm niềm vui cuộc sống, tránh để cho anh phải cô đơn đến mức mỗi ngày đều bám dính lấy ba mình…”
Cô nói tới đây, lại lập tức bổ sung: “Nhưng mà, hiện giờ em đã biết, đó chỉ là hiểu lầm! Căn cứ vào mốc thời gian mà anh nói, lúc ấy ba mẹ chúng ta đã chia tay! Anh chắc chắn không phải là con trai ngoan của ba!”
Ánh mắt Ngôn Minh nặng nề, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Dưới cái nhìn này của anh, Ngu Điềm xấu hổ muốn độn thổ: “Bây giờ em mới biết tất cả là hiểu lầm, đã chiếm dụng không ít thời gian nghỉ ngơi của anh, thật là… Trước đó anh chuyển tiền cho em, mỗi lần em nấu món gì cho anh đều nhớ kỹ ghi lại, hãy còn thừa không ít.”
Mạch não Ngu Điềm vừa chuyển động nói: “Nhưng nếu anh kiên quyết không cần tiền của em thì chúng ta có thể đổi phương thức khác để trả lại, được không? Ví dụ như sau này em có thể mời anh ăn cơm, anh cho em cơ hội thanh toán hóa đơn.”
Ngu Điềm đối mặt với biểu tình như sắp nổi bão của Ngôn Minh, thật sự rất sợ hãi, cô vì thế mà càng nói năng lộn xộn, Ngôn Minh cũng vì cô mà nét mặt càng thêm khó coi.
“Lại mời tôi ăn cơm, ha, tôi thấy cô là vì muốn hỏi tôi vấn đề học thuật thì có.”
“…………”
Quả thật là có một chút tâm tư như vậy nhưng … nhưng cũng không hoàn toàn là thế.
“Còn có ảnh PS lần trước là chuyện gì?”
Ngu Điềm ngẩn người, không biết sao đề tài lại nhảy tới chuyện này, nhưng vẫn theo bản năng giải thích: “Nhà hàng kia có chương trình giảm giá cho các cặp đôi, chỉ cần cung cấp một tấm ảnh chụp chung là được.”
Cô nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Còn có cái gì mà viết một câu tỏ tình âu yếm linh tinh, nói chung là em tùy tiện nghĩ rồi viết một câu để lừa gạt cho qua rồi.” Cô thẳng thắn nói: “Chủ yếu là em thấy nhiều người chỉ cần tự xưng là người yêu thì đều được hưởng chiết khấu này, khi đó tài khoản truyền thông của em còn chưa kinh doanh tốt, được giảm giá thật sự vô cùng hấp dẫn…”
“…………”
Chắc là chán ghét mình ham lợi nhỏ, lại nhớ tới bức ảnh bị PS kia nên bất mãn, sắc mặt Ngôn Minh trông càng khó coi như trước.
Nhưng loại thời điểm này Ngôn Minh nhắc tới chuyện kia, Ngu Điềm tự nhiên thông suốt, hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.
Anh nhất định là cảm thấy nhà hàng này hương vị không tệ, lần sau còn muốn mình mời anh tới ăn, nhưng vì chuyện ảnh chụp mà trong lòng có chút xấu hổ.
Vì thế Ngu Điềm rất biết ý mà đưa ra giải pháp: “Không sao, em đã giải thích với nhà hàng rồi, nhà hàng cũng biết rõ, tuyệt đối sẽ không hiểu lầm. Còn nữa, em bảo đảm không hỏi anh bất kỳ vấn đề nào liên quan tới học thuật nữa!”
Ngôn Minh chỉ mím môi, lạnh lùng không nói câu nào.
Ngu Điềm vắt hết óc suy nghĩ, cô vừa định há mồm tiếp tục giải thích sóng gió ảnh PS đã sớm qua đi, Ngôn Minh liền ngăn cô lại: “Cô đừng nói nữa. Tôi không muốn đi.”
Anh lạnh lùng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Ngu Điềm, dường như chỉ cần cô mở miệng là có thể phun ra một đống câu thần chú đáng sợ.
Anh trừng mắt với Ngu Điềm: “Cô để tôi yên tĩnh một chút.”
“………….”
Nhưng lời này của Ngôn Minh lại khiến Ngu Điềm sau khi khôi phục lý trí, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Ba của Ngôn Minh và mẹ mình sớm đã chia tay, Ngôn Minh biết rõ, mà mẹ mình vì nguyên nhân nào đó vẫn luôn che giấu mình.
Nếu Ngôn Minh ngay từ đầu đã biết chuyện hai người đó chia tay, thì hóa ra mình đã hoàn toàn trách lầm Ngôn Minh, anh cũng không tán đồng chuyện ngoại tình, rốt cuộc ba anh một lần nữa độc thân, được nhiên có thể gặp gỡ những người khác phái khác, mà mẹ mình cũng không hề ngoại tình.
Trong lòng Ngu Điềm vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.Ngôn Minh cũng được, Ngôn Văn Hoa cũng tốt, xem ra đều không phải tra nam, mẹ mình càng không phải tra nữ.
Nhưng mà trước đó mẹ mình và ba của Ngôn Minh đã chia tay, không phải cùng lúc ngoại tình…
Vậy chính mình và Ngôn Minh vì cái gì không thể làm bạn?
Cả hai bên đều không vi phạm đạo đức, không có chuyện xấu hổ gì ở đây, chia tay là xong việc!
Xã hội hiện đại, xem mắt thấy không thích hợp thì chia tay trong hòa bình, vẫn có thể làm bạn, chuyện này hết sức bình thường.
Ngôn Minh phản ứng như vậy là vì sao?
Ngu Điềm cẩn thận quan sát nét mặt anh, xác nhận lại lần nữa: “Chúng ta thật sự không thể làm bạn sao?”
Đã nói rõ nguyên nhân hiểu lầm, Ngu Điềm cảm thấy ít nhất tương lai vẫn có thể làm bạn tốt với Ngôn Minh, nhưng dáng vẻ của Ngôn Minh nhìn như sắp tức chết.
“Không thể.”
Anh trừng mắt nhìn Ngu Điềm, mặt vô cảm phun ra hai chữ.
Sau đó Ngu Điềm còn chưa kịp phản ứng, trong tay cô đã bị nhét trả lại túi óc chó mình mua.
“Hạt óc chó vẫn nên để lại cho người cần hơn.”
“…………”
Nét mặt Ngôn Minh nghiêm túc lãnh khốc, nhìn qua thật lạnh lùng vô tình, từ dấu vết giữa hai đầu chân mày có thể nhìn ra tâm trạng của anh cực kỳ không tốt.
Dù cho kết cục này khiến người ta thương cảm, nhưng Ngu Điềm vẫn có thể hiểu được.
Thời gian của bác sĩ rất bận rộn, đặc biệt là bác sĩ khoa mắt xuất sắc như Ngôn Minh, anh không có khả năng sẽ cùng với người nhà của đối tượng xem mắt ba mình kết bạn, đặc biệt là trước đó bản thân mình còn giới thiệu Nhậm Nhã Lệ tới tìm anh khám bệnh, đây quả thực đã phạm vào tối kỵ của bác sĩ. Bác sĩ sẽ không thích làm quen với những người có ý đồ tìm bọn họ khám bệnh.
Sau khi xem mắt thất bại, để tránh cho hai bên cùng xấu hổ, có lẽ kết cục tốt nhất chính là quay trở lại làm người qua đường, nói cho cùng cũng chỉ là duyên phận thoáng qua, dưới tình huống bình thường sẽ không tiếp tục qua lại.
Cũng có lẽ mình ở trước mặt Cao Mân nói linh tinh đã phạm vào điều tối kỵ của Ngôn Minh, tóm lại, trái tim đàn ông cũng rất loanh quanh lòng vòng, khó đoán, Ngu Điềm chỉ có thể từ bỏ.
Trước mắt cô đã nhận lấy tối hậu thư của Ngôn Minh… nói là sau này không nên làm bạn.
Muốn trở thành bạn bè là chuyện của hai người, nhưng không muốn làm bạn thì giống như ly hôn, chỉ cần một bên không muốn tiếp tục mối quan hệ này thì đoạn tình cảm đó cũng không thể gắn bó thêm dù chỉ một ngày.
Giờ phút này nội tâm Ngu Điềm ngàn xoay vạn chuyển.
Nhưng Ngôn Minh cũng chẳng bình tĩnh hơn là bao.
Anh nhìn vẻ mặt của Ngu Điềm, cô thấp thỏm, bất an, phiền muộn lại như đang cố giãy giụa tranh đấu, tất cả đều thu hết vào trong mắt anh.
Ngu Điềm chưa từng theo đuổi mình, như vậy hành vi của mình trước đây hoàn toàn là tự mình đa tình, tâm thế vốn tốt đẹp nay lại vì sự thật mà trở nên nực cười.
Cho dù trước đó bản thân hiểu lầm, cô không có ý muốn theo đuổi mình, nhưng hôm nay không có cách nào làm bạn với mình, lại bị mình nói nặng như vậy, trong lòng Ngu Điềm ít nhiều cũng cảm thấy không dễ chịu đi.
Tâm tình Ngôn Minh rất phức tạp.
Ngu Điềm dùng sức cắn môi, sức lực lớn đến mức Ngôn Minh cảm thấy nếu mình còn không lên tiếng ngăn lại thì môi cô sẽ bị cắn đến bật máu.
Cần gì phải tức giận với cô.
Vì cập nhật thông tin kém nên tạo ra hiểu lầm lớn như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách Ngu Điềm, ít nhất cô rất tán thưởng với năng lực và phẩm đức của anh, vậy nên mới hy vọng hai người trở thành anh em kế.
Ngôn Minh vẫn là mềm lòng, anh quyết định cho Ngu Điềm một bậc thang để leo xuống.
“Cô có còn chuyện gì muốn nói không?”
Ngu Điềm quả nhiên ngượng ngùng: “Em…”
Trên gương mặt xinh đẹp của cô là biểu tình vô cùng xấu hổ, như là khó tìm được quyết tâm mở miệng.
Cũng đúng thôi, cô có vẻ ngoài như vậy, mong chờ cô ăn nói khép nép cầu xin người khác làm bạn với mình là không có khả năng.
Tâm trạng Ngôn Minh cuối cùng cũng bình tĩnh hơn chút, anh nhìn Ngu Điềm liếc mắt, nhẹ giọng nói: “Cho cô một cơ hội, có thể đưa ra một yêu cầu. Tôi sẽ chấp nhận.”
Tuy nói bản thân không thiếu bạn nhưng nếu thêm một người cũng không phải không được.
Ngôn Minh quyết định cho Ngu Điềm một cơ hội cuối cùng, cô nếu tiếp tục nói muốn làm bạn bè thì anh có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
“Thật sao?”
Trên mặt Ngu Điềm lộ ra vẻ vui sướng: “Yêu cầu gì cũng được sao?”
“Ừ.”
Ngu Điềm hưng phấn không thôi lấy notebook từ trong túi ra: “Những vấn đề lần trước hỏi anh, vẫn còn một nửa chưa giải quyết.”
Cô kéo Ngôn Minh qua, tùy tiện đi vào một quán cà phê nhỏ bên đường: “Vậy thì nhân buổi tối hôm nay, em sẽ hỏi hết tất cả mọi vấn đề cho xong!”
Cô nhìn về phía Ngôn Minh, ra vẻ khẩn cầu: “Từ nay về sau em nhất định sẽ không quấy rầy anh nữa, cảm ơn cảm ơn!”
“…………”
Ngôn Minh quả thực không thể tin được vào hai mắt mình: “Cô xác định dùng cơ hội cuối cùng để hỏi chuyện này?”
“Vâng vâng vâng.” Ngu Điềm vừa gật đầu vừa mở notebook ra: “Chỗ này, ca phẫu thuật này, em muốn hỏi một chút tại sao phải làm thao tác này trước…”
“………….’
Đời này của Ngôn Minh chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng hiện thức không cho phép anh nghĩ nhiều, bởi vì vấn đề của Ngu Điềm đã liên tiếp hỏi tới.
Câu hỏi cô đặt ra khá chuyên nghiệp và tỉ mỉ, nên Ngôn Minh cũng không thể làm việc riêng, cần phải tập trung mới có thể không nói sai.
“Ca bệnh này cô hỏi, bệnh nhân 6 tuổi bị đục thủy tinh thể bẩm sinh nhưng sau khi phẫu thuật thì thị lực không cải thiện rõ rệt, lúc này cần kiểm tra kỹ tình trạng đáy mắt, trước đó tôi có tiếp nhận một trường hợp tương tự như vậy, cuối cùng phát hiện ra là chứng loạn sản đầu dây thần kinh thị giác, chứng loạn sản này phù hợp với biểu hiện của hội chứng hoa bìm bìm, vì vậy phải phối hợp thay đổi phương án can thiệp mới…”
………..
Ngu Điềm nói muốn hỏi xong hết các vấn đề còn lưu lại trong notebook, thật sự nói được làm được.
Cô ra sức chăm chỉ, như thật vất vả mới tóm được con dê béo là Ngôn Minh, một chút cũng không e ngại, điên cuồng liều mạng kéo lông dê, Ngôn Minh bị cô hỏi đến mức không có thời gian uống miếng nước.
Tùy tiện chọn một quán cà phê nhỏ chỉ cung cấp sandwich và cơm ăn đơn giản, Ngu Điềm và Ngôn Minh cũng không quá để ý, hai người vừa ăn vừa thảo luận các vấn đề y học liên quan.
Sau ba tiếng đồng hồ, quán cà phê sắp sửa đóng cửa, Ngu Điềm cuối cùng mới hỏi xong.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, tràn ngập sùng bái không thôi đối với Ngôn Minh.
Nhưng cuối cùng, Ngôn Minh nhìn cô khép lại notebook, lộ ra vẻ mặt trịnh trọng đặt một dấu chấm hết hoàn mỹ cho buổi trò chuyện hôm nay.
“Đàn anh Ngôn Minh, cảm ơn anh đã giải đáp, cảm ơn anh đã cho em cơ hội cuối cùng này.”
Giọng của Ngu Điềm thật lễ phép và tôn trọng, ánh mắt nhìn về phía Ngôn Minh như thể đang nhìn thấy một AI học tập cao cấp, đến xưng hô cũng từ “anh Ngôn Minh” thân mật giảm xuống thành “đàn anh Ngôn Minh”.
Ngôn Minh trầm mặt: “ Vừa mới nói, đây là yêu cầu cuối cùng mà tôi đã ứng cô.”
Anh có tâm tư muốn trêu đùa Ngu Điềm, cũng không biết bản thân xuất phát từ tâm lý ấu trĩ muốn thử và trả thù nào, lạnh lùng nói: “Sau này không cần gặp lại.”
Không làm được người một nhà, thật ra vẫn có thể làm bạn.
Trình độ y học được giáo dục của Ngu Điềm rất cao, năng lực chuyên nghiệp cũng thật sự không tồi, mặc dù tay bị thương không thể cầm dao phẫu thuật rất đáng tiếc, nhưng hiện giờ cô đã làm tài khoản truyền thông phổ cập khoa học chữa bệnh, nếu có thể lên kế hoạch tỉ mỉ, sẽ rất có lợi cho việc phổ cập kiến thức y học.
Phương tiện truyền thông y tế chuyên nghiệp tốt, ngoài phổ biến kiến thức y học, còn có thể rút ngắn khoảng cách giữa bác sĩ và bệnh nhân, để bệnh nhân hiểu thêm về chẩn đoán và điều trị một số bệnh cơ bản mà bác sĩ không có thời gian giải thích chi tiết. Về lâu về dài, việc cải thiện mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, tăng cường hiểu biết lẫn nhau cũng rất hữu ích.
Tề Tư Hạo đồng ý giúp cô quay tư liệu sống, nếu như cô nhờ anh, anh chưa chắc không thể phối hợp một chút.
Thật ra nói xong lời vừa rồi hù dọa cô, Ngôn Minh liền hối hận, bởi vì trên mặt Ngu Điềm lộ ra biểu tình tiếc nuốt mất mát và khổ sở, mắt thường cũng có thể thấy được lưu luyến không rời.
Quá đáng thương.
Chỉ là Ngôn Minh vừa định mở miệng nói mình chỉ đùa thôi, lại thấy Ngu Điềm hít sâu một hơi.
Vừa ngẩng đầu, vẻ tiếc nuối mất mát và khổ sở trên mặt cô hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại quyết đoán và chấp nhận số phận;
“Vậy được rồi. Dù sao cũng chúc chú Ngôn có thể tìm được bạn đời như ý, cũng chúc cho gia đình anh tương lai thuận buồm xuôi gió, chúng ta sau này có duyên gặp lại.”
Cô thu thập xong notebook, bỏ vào trong túi, sau đó lễ phép vẫy tay với Ngôn Minh: “Em đi đây, tạm biệt!”
Cô nhóc này nói xong, xoay người không chút lưu tình nào rời đi, đợi Ngôn Minh phản ứng lại, phát hiện Ngu Điềm thậm chí còn quên mất thanh toán bữa ăn tối nay, mà túi óc chó được nói là mau cho Ngôn Minh bổ não cũng bị cô xách đi mất.
Rõ ràng vừa nói sau này muốn mời mình ăn cơm trả nợ.
Rõ ràng vừa mới nói mua óc chó cho mình bổ não.
“…………”
Hơn nữa người vừa rồi túm lấy anh liều mạng hỏi chuyện không phải là cô sao?
Lúc không biết rõ chuyện ba mẹ chia tay, người mỗi ngày đều nhiệt tình dào dạt khiến anh hiểu lầm không phải là cô hả?
Hiện tại một khi biết được chuyện ba anh và mẹ cô chia tay, liền chạy nhanh như vậy?
Người này có phải quá thực dụng hay không?
Nói cái gì mà làm bạn bè, ba mẹ vừa chia tay liền thay sắc mặt?
Đến giả bộ một chút cũng lười làm?
Chẳng trách sẽ mua cái loại kẹp tóc kia.
Xem ra rất biết tự hiểu lấy mình.
Quả nhiên là tra nữ không hơn không kém.