Ngu Điềm đánh xong một trận chiến “Bảo vệ bánh kem”, quay trở về phòng bao của mẹ mình và lão Đới, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là sinh nhật Ngôn Minh, nếu không gặp phải thì cứ tỏ ra không biết là được, nhưng đã biết rồi mà còn nháo ra một màn xấu hổ như vậy. Bản thân đã nói sẽ đưa bánh kem tới phòng bao của Ngôn Minh, nếu không đưa một cái thì có vẻ ra rất khó xong việc.
Ngu Điềm cũng không phải người keo kiệt, cô nghĩ nghĩ, mở APP đặt đồ ăn ngoài ra.
Tiếc là nhà hàng này ở nơi tấc đất tấc vàng, cô tìm hết một vòng, cửa hàng bánh kem gần đây nhất, đều là cửa hàng nổi tiếng trên mạng, làm ăn tốt thật sự, bánh kem không đặt trước ba ngày trở lên thì chắc chắn không thể mua được tại quầy.
Nhưng khoảng cách xa hơn thì lại vượt quá phạm vi giao hàng, đến ngay cả một shipper cũng tìm không thấy.
Ngu Điềm vốn muốn tìm một cửa hàng có thương hiệu, nhưng xem tới xem lui, chỉ có một cửa hàng có thể giao hàng ngay, hơn nữa đánh giá cũng tương đối cao.
Hết cách rồi, đành chọn cái này vậy.
Kiểu dáng bánh kem trong cửa hàng không có cái nào chọn được, hàng có sẵn chỉ còn lại một cái duy nhất, phong cách có chút già, nhưng đến lúc này rồi, không thể yêu cầu quá nhiều, Ngu Điềm chỉ có thể chọn nó.
Cửa hàng này có tiếng là bánh kem do chính tay ông chủ làm, nhân viên tự mình giao bánh tới. Bởi vậy Ngu Điềm cố ý nhắn lại, nhờ ông chủ viết giúp một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật để bên ngoài, bảo nhân viên khi giao hàng nhớ nói với người nhận, đây là bánh đã đặt trước. Ghi chú xong cô nhấn thanh toán, đặt hàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy mặt trong mặt ngoài đều có, ít nhất hai bên đều không có vấn đề gì.
Để Ngôn Minh biết chính mình đã sớm đặt bánh sinh nhật cho anh, như vậy cũng có vẻ trong lòng Ngu Điềm thật sự có nghĩ đến anh, khiến anh ít nhiều có thể cảm thấy bản thân được tôn trọng, vớt vát lại mặt mũi trước mặt mấy người Cao Mân.
**
Sau khi Ngu Điềm nhanh chóng đặt bánh kem cho Ngôn Minh liền đem toàn bộ sự chú ý đặt lên bàn tiệc và một nhà đối tượng xem mắt của mẹ mình.
Lão Đới và Đới Hâm nhìn đều là người hiền hòa, tuy mới chỉ nói chuyện một chút, Ngu Điềm cũng là lần đầu tiên gặp hai người nhưng bất ngờ không cảm thấy nhàm chán. Ngu Điềm và Đới Hâm vì cùng làm tài khoản truyền thông nên cũng có khá nhiều đề tài để nói.
Chẳng qua chủ đề của bữa cơm này chủ yếu tập trung vào cha mẹ hai người, sau khi ăn xong Đới Hâm cắt bánh kem, khen không dứt miệng tài nấu ăn của Ngu Điềm.
Đới Hâm còn nhiệt tình và chân thành hơn Ngu Điềm nghĩ, gần như về nhà chưa được bao lâu, anh ta đã livestream, trong đó nhiều lần nhắc tới tài khoản của Ngu Điềm, gióng trống khua chiêng giúp cô dẫn fan.
Đối với lời cảm ơn của Ngu Điềm, Đới Hâm vô cùng thẳng thắn: “Có cái gì mà cảm ơn đâu? Anh vẫn luôn mong mình có được một cô em gái, sau này chúng ta không biết chừng còn trở thành người một nhà, đừng khách khí như vậy với anh trai.”
Ngu Điềm buông điện thoại, trong lòng vẫn còn cảm động và kích động.
So với Ngôn Minh mà nói, người anh trai này tốt hơn rất nhiều.
Thân thiện! Nhiệt tình! Chủ động! Ấm áp!
Có chỗ nào giống Ngôn Minh, vừa lạnh lùng như băng sương vừa tâm tình bất định.
Ngu Điềm nhớ tới trước đây mình mặt nóng dán mông lạnh bao nhiêu lần trước Ngôn Minh, trong lòng có chút tức giận và ấm ức.Giữa người với người sao mà khác nhau nhiều đến thế!
Chỉ là Ngu Điềm không hề hay biết, cô trải qua một đêm phong phú, tâm trạng nhìn chung bình lặng vui vẻ, nhưng đối với Ngôn Minh, lại không có bao nhiêu sung sướng.
Sau khi Ngu Điềm rời đi không bao lâu, anh quả thật có nhận được bánh kem.
Bánh kem hiển nhiên trông không tinh xảo bằng Ngu Điềm tự tay làm, hình thức thậm chí còn rất già, giữa bánh kem là một quả đào mừng thọ cực lớn, trên đó viết “Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”, phong cách già như thể đang chúc thọ ông lão 80 tuổi.
Nhưng đây vẫn không phải là điều kỳ quái nhất, điều kỳ quái nhất chính là thiệp chúc mừng sinh nhật được tặng cùng với bánh kem.
Ngôn Minh trước khi mở ra, ít nhiều vẫn ôm một tia mong đợi đối với tấm lòng của Ngu Điềm.
Nhưng đến khi anh nhìn thấy hàng chữ viết trên tấm thiệp, loại mong đợi này lập tức tan thành mây khói.
Thiệp chúc mừng đơn giản, bên trong còn đóng dấu giảm giá, mặt trên giấy trắng mực đen viết một hàng lời nhắn------
“Phiền ông chủ viết giúp lời chúc mừng, anh Ngôn Minh sinh nhật vui vẻ, lúc đưa hàng nhất định phải nói đây là bánh đặt trước một tháng, ngàn vạn lần đừng để người ta biết đây là bánh kem sát giờ mới đặt! Cảm ơn!”
“………..”
Ngu Điềm, được lắm, cô thật sự được lắm.
Không chỉ sát giờ mới đặt bánh cho đủ số mà còn tìm một cửa hàng không đáng tin cậy, không cần động não đã trực tiếp xem ghi chú thành lời chúc mừng viết lên thiệp.
Ngôn Minh cảm thấy cảm xúc của mình vọt lên tới đỉnh.
Đỉnh điểm của sự tức giận.
Sinh nhật vốn nên vui vẻ, nhưng Ngôn Minh lại cảm thấy bản thân sắp tức chết rồi. Ngày này năm sau có lẽ chính là ngày giỗ của anh.
**
Sinh nhật gặp qua xong, Ngu Điềm rất nhanh đã đem đoạn nhạc đệm ngày hôm đó vứt ra sau đầu, bắt đầu thời gian vùi đầu vào công việc, bởi vì thời gian tổ chức khám bệnh từ thiện sắp tới rồi.
Có trùng hợp hay không, ngày diễn ra hoạt động Tề Tư Hạo vừa hay phụ trách phát sổ tay tuyên truyền bảo vệ sức khỏe của khoa mắt, đồng ý thuận tay giúp Ngu Điềm phát luôn bài trắc nghiệm khảo sát, mọi chuyện đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, hiện giờ Ngu Điềm đang bận hoàn thiện lại các câu hỏi trong bảng khảo sát.
Sáng hôm đó, Ngu Điềm gọi Tề Tư Hạo rời giường đi tới tiểu khu tổ chức hoạt động.
Nhưng đến khi tới nói, cô mới phát hiện ra hoạt động này còn lớn hơn mình nghĩ, rất nhiều khoa của bệnh viện trực thuộc đều ra quân, khoa mắt tới không ít người, trong đó còn có Ngôn Minh.
Trước mặt anh đã xếp thành hàng người rất dài, mấy bác gái tới khám bệnh đang đánh giá Ngôn Minh, nhiệt tình nói chuyện với anh.
Tề Tư Hạo không cam lòng bĩu môi: “Nghe nói mỗi năm đều vậy, chỉ cần anh ấy tới, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều cô bác tới hỏi anh ấy phương thức liên lạc, muốn giới thiệu cho con gái, cháu gái của mình làm quen.”
Ngu Điềm nhìn theo ánh mắt của Tề Tư Hạo thấy được Ngôn Minh, so với anh đối xử với cô lãnh đạm mà nói, Ngôn Minh đối xử với bệnh nhân vĩnh viễn là kiên nhẫn và dịu dàng, trên gương mặt ưu tú là nụ cười lịch sự, bất giác khiến người ta cảm thấy đáng tin.
Anh đối xử với người khác đều rất tốt, chỉ với cô là chẳng ra làm sao.
Lần trước ăn bánh kem cô gửi cũng không thèm cảm ơn một tiếng!
Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa.
Ngu Điềm dời tầm mắt, tập trung bắt đầu công việc thăm hỏi khảo sát.
Vì để không làm phiền tới công tác khám chữa bệnh nên Ngu Điềm đi tới cuối hàng, từ người già đứng cuối bắt đầu hỏi dần lên trên.
Hôm nay thời tiết nóng bức, dù là sáng sớm nhưng lại không có gió, còn tụ tập không ít người cao tuổi, nên Ngu Điềm cảm thấy có chút buồn chán.
Cô mới góp nhặt được mười mấy phiếu trả lời thì đột nhiên nghe thấy bên trái có tiếng ồn ào.
“Có người ngất rồi!”
Mặc dù ở hiện trường có không ít bác sĩ nhưng những bác sĩ đó hiện giờ đều bị vây ba tầng trong ba tầng ngoài, vậy nên cách một hàng dài những người đang xếp hàng nói chuyện rôm rả, tiếng nói xin giúp đỡ không thể nào truyền tới tai bác sĩ.
Ngu Điềm khẽ cau mày, đẩy đám đông ra, liền nhìn thấy một ông lão đang nằm trên đất.
Người kêu cứu cũng là một ông lão đứng bên cạnh, ông ấy liên tục giải thích nói: “Tôi không có chạm vào ông ấy, vừa rồi nghe ông ấy càm ràm hai câu choáng váng đầu, còn ho vài tiếng, nói thở không nổi nữa, kết quả tôi còn chưa kịp nói gì thì ông ấy đã té xỉu.”
“Mọi người tránh ra một chút, để cho ông ấy có không khí hít thở.”
Ngu Điềm vừa mới sơ tán đám người xung quanh xong thì có người dắt theo một bác sĩ tham gia khám bệnh từ thiện tới.
“Bác sĩ đây rồi! Bác sĩ đây rồi!”
Ngu Điềm vốn đang quỳ trên mặt đất xem triệu chứng của ông lão, nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên lại ngẩn người.
Người tới vậy mà lại là Trịnh Đình Phó.
Không biết anh ta có phải tới để làm đẹp lý lịch hay không, vậy mà cũng tham gia khám bệnh từ thiện.
Trịnh Đình Phó nhìn thấy Ngu Điềm cũng sững sờ, anh ta xấu hổ liếc Ngu Điềm một cái, sau đó lập tức ngồi xuống.
Kiểm tra đơn giản tình trạng của bệnh nhân, hỏi bạn bè quen biết của bệnh nhân xem bình thường ông ấy có tiền sử bệnh cao huyết áp hay mỡ máu không, xong Trịnh Đình Phó nhanh chóng ra kết luận.
“Chắc là tim ngừng đập do nhồi máu cơ tim.”
Anh ta quyết định bắt đầu làm hồi sức tim phổi.
Nếu là tim ngừng đập, nơi này còn có bác sĩ làm hồi sức tim phổi, cũng đã có người gọi xe cứu thương 120, thì hẳn là có thể yên tâm.
Theo lý thuyết, Ngu Diềm đã có thể yên tâm rời đi.
Tuy nhiên cô cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Ngu Điềm vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, kéo lại người bạn vừa rồi đứng cạnh ông lão bị té xỉu: “Ông ơi, trước khi bạn của ông ngất xỉu nói gì ạ? Có triệu chứng gì khác không?”
“Ông ấy nói với ta là vừa làm xong châm cứu, tiếp theo ta thấy ông ấy bắt đầu ho khan, nói chuyện cũng không thông, sau đó liền ngất luôn.”
Ông lão nghĩ nghĩ, bổ sung: “Nhưng mà ngày thường tính tình ông ấy rất tốt, hôm nay không biết sao lại đặc biệt nóng nảy, cả người bực bội.”
Trong lòng Ngu Điềm đã có phỏng đoán: “Ông ấy có đi châm cứu ở bệnh viện chính quy phải không ạ?”
“Không phải, ngay ở trong tiểu khu của chúng ta, có bà lão tự học châm cứu, rất tiện, thủ pháp cũng không tồi, còn có thể giác hơi, chúng ta đều tới chỗ của bà ấy làm.”
Giờ phút này, trong đầu Ngu Điềm chỉ có một suy nghĩ.
Tiêu rồi!
Cô không rảnh lo những cái khác, đẩy đám người đang đứng chắn trước mặt ra, một lần nữa đi tới chỗ Trịnh Đình Phó và bệnh nhân kia.
Không phải là tim ngừng đập, mà là tràn khí màng phổi!
Nhồi máu cơ tim và tràn khí màng phổi đều có triệu chứng tức ngực và đau ngực, còn có thể khiến tim ngừng đập, nhưng đối phương trước đó ho khan rõ ràng có thể là tràn khí màng phổi, châm cứu không đúng cách càng có khả năng cao là nguyên nhân dẫn tới tràn khí màng phổi!
Đối với người bị tràn khí màng phổi, không thể làm hồi sức tim phổi!
Trước tiên phải loại bỏ hết khí màng phổi!
Thời gian cấp cứu cần tranh thủ từng giây từng phút.
Ngu Điềm thở hồng hộc chạy tới bên người Trịnh Đình Phó, ngăn tay anh ta lại: “Là tràn khí màng phổi! Mau loại khí ra!”
Đáng tiếc Trịnh Đình Phó không nghe, anh ta quá mức hư vinh nên không tiếp thu ý kiến của Ngu Điềm, lấy ra danh xưng đàn anh và bác sĩ: “Ngu Điềm, anh mới bác sĩ, em…”
Cứu người quan trọng.