Vốn có thể yên tâm thoải mái giả chết, nhưng hiện giờ cầm trong tay bánh tart trứng, hạt dẻ rang đường và bánh đậu xanh, Ngu Điềm làm sao cũng không thể giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô chậm rì rì lết về bệnh viện, mới vừa vòng qua khoa mắt đã thấy được Ngôn Minh.
Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, còn chưa tới thời gian khám bệnh buổi chiều, Ngôn Minh đang đứng ngoài phòng khám ngoại trú nói chuyện với một cô gái trẻ.
Ngu Điềm đang lo không tìm được cớ, nhìn thấy Ngôn Minh đang bận liền theo bản năng muốn xoay người chạy trốn.
Kết quả Ngôn Minh rõ ràng không ngẩng đầu, vẫn còn đang giảng giải cho bệnh nhân những điều cần chú ý nhưng lại chính xác nắm bắt được vị trí của cô. Trong nháy mắt Ngu Điềm xoay người, Ngôn Minh đã bước nhanh đi tới, duối tay túm chặt lấy tay cô, kéo cô về phía sau.
Cô gái nói chuyện cùng với Ngôn Minh kia quả nhiên nhìn thoáng qua Ngôn Minh kéo tay Ngu Điềm, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn mặt Ngu Điềm.
Ngu Điềm gần như có phản ứng muốn tránh thoát khỏi tay Ngôn Minh, nhưng Ngôn Minh cứ nắm lấy không buông, thậm chí còn siết chặt hơn.
Anh quay đầu lơ đãng liếc mắt nhìn Ngu Điềm, trong mắt mang theo một tia cảnh cáo, nhưng giọng điệu lại như đang giải thích báo cáo: “Bệnh nhân nữ trước đây, chờ tôi một chút, rất nhanh sẽ nói xong, tôi có chuyện tìm cô.”
………….
Không thể không nói, Ngôn Minh quả thật nói lời giữ lời, một phút sau, anh kết thúc cuộc trò chuyện với người bệnh, sau đó quay đầu nhìn Ngu Điềm.
Lần này cuối cùng Ngôn Minh cũng buông lỏng tay, nhưng ánh mắt nhìn về phía Ngôn Minh có vẻ không quá tin tưởng: “Tôi đi lấy đồ, cô đứng ở đây đừng lộn xộn, cũng đừng có trốn, biết chưa?”
Ngu Điềm không nhịn được nói nhỏ: “Cứ như đề phòng phạm nhân vượt ngục không bằng…”
Nhưng cũng may Ngôn Minh rất nhanh đã đi ra, sau đó đưa cho Ngu Điềm một tập giấy lớn: “Đây là một số ca bệnh tôi đã chỉnh lý mấy ngày hôm nay, cô có thể nhanh chóng làm một chuyên đề phổ cập y học khoa mắt, bác bỏ tin đồn khiến mọi người thường hiểu lầm về kiến thức y học.”
Ngôn Minh ngừng một chút lại bổ sung: “Tôi đã xóa hết thông tin riêng tư của người bệnh, cô có thể cầm về làm tư liệu sống.”
Ngu Điềm nhìn một tập giấy dày nặng trong tay, có chút khó tin: “Mấy ngày nay anh sắp xếp lại tư liệu của nhiều ca bệnh như vậy?”
Cho dù không ngủ không nghỉ, không ăn không uống cũng không làm hết được…Ngôn Minh rũ mắt, thanh âm bình thản trấn định, tựa như vô cùng tùy ý: “Đều là những ca bệnh gặp được khi khám chữa bệnh, tích lũy từ ngày đầu tiên tôi bắt đầu khám bệnh.”
Ngu Điềm nhìn qua một lướt tài liệu trong tay, cảm giác nói gì cũng đều lâng lâng.
Đây là tư liệu đáng quý mức nào!
Một số bác sĩ có thâm niên tích góp kinh nghiệm xong thường sẽ không sắp xếp hệ thống lại, hoặc là chỉnh lý xong sẽ mang cất đi, chỉ để lại cho học trò phe mình. Tự nguyện đem nhiều tư liệu như vậy cho mình, Ngu Điềm cảm thấy giờ phút này này hai chữ cảm ơn không đủ để biểu đạt cảm xúc của chính mình nữa rồi.
Cô dùng ánh mắt lấp lánh tràn đầy cảm kích nhìn Ngôn Minh.
Nhưng lời cảm ơn còn chưa đến miệng liền nghe được Ngôn Minh ho nhẹ một tiếng: “Vốn dĩ nó được ghi lại trong nhiều tệp khác nhau trên máy tính, tôi chưa bao giờ có cơ hội phân loại. Cô sắp phải làm chuyên đề phổ cập khoa học nên cũng đốc thúc tôi sửa sang lại tư liệu của bệnh nhân. Vì thế không cần phải cảm ơn, có lẽ tôi còn phải cảm ơn cô đã chữa khỏi căn bệnh thích trì hoãn của tôi.”
“Những cái tôi tìm được đều tương đối dễ hiểu, nhưng rất dễ khiến một số người không có kiến thức y học về mắt hiểu lầm.” Ngôn Minh nói xong rút ra một từ giấy: “Ví dụ như ca bệnh này, người bệnh tin vào phương thuốc làm đẹp dân gian, cho rằng thuốc bôi trĩ có thể trị quầng thâm mắt, nên đem thuốc bôi ở quanh vùng mắt, nhưng thành phần chính của thuốc bôi trĩ là xạ hương, đại hoàng, long não, hàn the và ngưu hoàng, có tính kích thích rất lớn, người bệnh này bôi lên xong liền bị dị ứng sưng đỏ đau rát, khi tới khám đã là tình trạng viêm kết mạc nghiêm trọng.”
“Còn có bệnh nhân này, đi qua bar thâu đêm, kết quả đeo kính áp tròng có màu cả đêm, suýt chút nữa là thủng giác mạc, rất nhiều cô gái trẻ bây giờ cảm thấy đeo kính áp tròng đẹp, cho rằng rất nhiều người đều đeo nên cũng ít chú ý tới những vấn đề này. Mỗi năm, những ca bệnh về mắt do đeo kính áp tròng không đúng cách gây ra rất nhiều.”
“Còn có một ông cụ nghe nói dùng đồng xu cạo bên trong mí mắt có thể chữa khỏi bệnh đau mắt hột, tự mình tìm lấy hai đồng xu một tệ cạo mắt. Mặc dù dùng loại đồng xu này cạo tạm thời có thể nén vỡ các nang mắt hột trên mí mắt, ở một mức độ nào đó có thể giảm bớt tình trạng đau mắt hột. Nhưng muốn thao tác cũng cần phải có chuyên gia hiểu về y học. Hơn nữa đồng xu của ông cụ còn không khử trùng, quá nhiều vi khuẩn, trực tiếp gây ra nhiễm trùng mắt, ngày hôm sau đã bị mờ mắt, khi tới chỗ tôi đã bị loét giác mạc.”
………….
Thời gian hữu hạn, Ngôn Minh chỉ chọn mấy cái để giải thích, nhưng Ngu Điềm đã nghe tới hai mắt đều tỏa sáng.
Những góc độ mà Ngôn Minh chọn này thật sự rất tuyệt, đây là tư liệu sống chỉ có bác sĩ chủ trị mới có thể tích lũy được, mặc dù Ngu Điềm trước đó đã làm rất nhiều khảo sát nhưng để tìm được tư liệu sống như vậy cũng rất ít, có tính mới lạ cũng có giá trị phổ cập khoa học, là tư liệu thích hợp nhất dùng để đưa lên phương tiện truyền thông.
Vốn dĩ Ngu Điềm còn cảm thấy xấu hổ và xoắn xuýt khi phải đối mặt với Ngôn Minh, nhưng giờ phút này, những cảm xúc đó đều bị sự kích động thay thế.
Cô trịnh trọng nhận lấy tư liệu từ tay Ngôn Minh, nghiêm túc cảm ơn.
“À, còn đồ anh để lại lúc trưa cho em, cảm ơn anh, nhưng mà vì sao anh lại đưa cho em mấy thứ đó?”
Ngôn Minh khẽ nghiêng đầu nhìn cây xanh cách đó không xa: “Giữa chừng cô có ra ngoài.”
Cho nên?
“Chờ cô về thì đồ ăn chắc đều nguội hết rồi, hoặc là bị Tề Tư Hạo ăn hết, đoán chừng cô sẽ ăn không no.”
Bệnh viện thật sự rất ồn ào, thời gian nghỉ trưa rất nhanh đã qua, có người bệnh đã đứng chờ ở cửa phòng khám, nhưng Ngu Điềm lại cảm thấy xung quanh trở nên thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như chỉ còn lại cô và Ngôn Minh.
Ngu Điềm xấu hổ, giọng điệu cứng ngắc: “Anh nhìn thấy em…”
Giọng Ngôn Minh nhàn nhạt: “Là một bác sĩ khoa mắt, thị lực của tôi đương nhiên rất tốt.”
Ngu Điềm có chút muốn chạy trốn, nhưng trong tay còn cầm tư liệu vừa dày vừa nặng mà Ngôn Minh đưa, nói chung cũng không thể qua cầu rút ván nhanh như vậy, cô chỉ hận sao thời gian khám bệnh còn chưa tới, sao những người bệnh kia lại hiểu chuyện như thế, chưa tới thời gian khám liền kiên quyết không bám lấy bác sĩ.
Ngu Điềm hy vọng Ngôn Minh có việc chủ động rời đi, nhưng Ngôn Minh không có, anh đứng trước mặt Ngu Điềm, như đang đợi cô mở miệng.
Ngu Điềm cảm thấy mình như con lừa bị người ta bịt mắt kéo đi, không biết phải làm gì, lời xin lỗi đã chuẩn bị xong nhưng lại có cảm giác leo lên lưng cọp khó xuống.
Vì thế Ngu Điềm gần như không biết nói gì đành thuận miệng nói sang chuyện khác: “Vì sao anh lại mua bánh tart trứng, hạt dẻ rang đường và bánh đậu xanh?”
Tuy là chỉ thuận miệng hỏi, nhưng Ngu Điềm cũng thật sự tò mò.
Ba loại đồ ăn không có mối liên hệ, hơn nữa Ngu Điềm biết, những nơi bán ba loại đồ ăn này cách nhà ăn khá xa, đặc biệt là cửa hàng bán bánh đậu xanh, cách nhà ăn hẳn một con phố, Ngôn Minh vì sao lại cố ý lựa chọn ba loại này?
Ngu Điềm ngẩng đầu: “Là vì anh thích sao?”
Ngôn Minh dời tầm mắt đi chỗ khác, không có ý định trả lời, anh quả đầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, lại như bị ánh mặt trời cực nóng đâm vào mắt, Ngôn Minh lại thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Ngu Điềm.
“Không phải tôi thích ăn.” Giọng điệu của anh bình tĩnh tự nhiên: “Là cô muốn ăn.”
Ba loại này đúng là đồ ăn vặt yêu thích của Ngu Điềm, nhưng…
“Em từng nói khi nào?”
Ngu Điềm nghi hoặc, cô không nhớ chút nào.
Ngôn Minh mặt mày vô cảm: “Tối hôm qua.”
Nhắc tới tối hôm qua, Ngôn Minh nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh tự nhiên, nhưng Ngu Điềm lại không tốt lắm, cô tay chân luống cuống lại căng thẳng, theo thói quen vuốt vuốt mái tóc không xõa xuống sợi nào, hai mắt đảo quanh, giọng nói cứng ngắc trốn tránh trách nhiệm: “Tối hôm qua à, em, em uống say rồi, quên mất…”
Ngôn Minh lại không tự giác cho Ngu Điềm bậc thang để leo xuống: “Tôi thấy trí nhớ của cô khá tốt.”
Người đàn ông nhìn cô một cái: “Nếu đã quên mất thì trốn tôi làm gì.”
“……….”
“Kỹ thuật diễn quá kém, kỹ năng PS cũng kém y hệt, đăng ký lớp học diễn xuất đi.”
Ngu Điềm bị Ngôn Minh lật tẩy đến mức á khẩu không trả lời được, cô không ngờ tới hành vi của mình đều bị Ngôn Minh nhìn thấu.
Vốn còn định giả ngu, nhưng hiện thực lại bị Ngôn Minh trực tiếp đâm thủng, Ngu Điềm lại không tình nguyện, cũng chỉ có thể căng da đầu mở miệng.
“Thật xin lỗi, em cũng không phải là trốn anh chỉ là không có cách nào đối mặt với những chuyện bản thân làm tối hôm qua.” Giọng của Ngu Điềm càng ngày càng thấp, như thể làm vậy có thể che giấu hết thảy cảm giác tồn tại, cô lúng túng giải thích: “Em nghĩ mình đang nằm mơ, nếu biết không phải là mơ, em tuyệt đối sẽ không làm như vậy…”
Ngôn Minh có vẻ công nhận, anh liếc mắt nhìn Ngu Điềm: “Ừ, ngày thường cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
Ngu Điềm vội gật đầu như bổ củi: “Ừm ừm ừm.”
“Nên trong mơ lại có thể làm như vậy với tôi?”