08:30 phút sáng. Phòng làm việc của hội.
Vẫn như mọi khi, các thành viên của hội tranh thủ thời gian rảnh của mình, trước khi lên lớp, để giải quyết hàng tá công việc đang chất đống vẫn chưa được hoàn thành, việc của hội nhiều đã thế lại có người chuyên gia đi muộn, giờ này Naruto còn chưa thấy đâu. Đây đâu phải là lần đầu. Neji tỏ ra chán nản với phong thái làm việc thiếu chuyên nghiệp của tóc vàng, nếu cậu ta không phải con của hiệu trưởng, thì đời nào anh đồng ý để Naruto vào ban cán sự của hội.
- Cậu ta lại đến muộn!
Neji chửi lẩm bẩm, có chút bực tức thể hiện trên gương mặt, anh đâu phải người hay để bụng như thế, chả là việc anh đang giải quyết gặp chút vấn đề, khiến anh căng thẳng nên là kiếm cái gì đó để xả cơn bực.
Shikamaru ngẩng đầu lên, bỏ qua văn bản trên bàn mình, thiên tài nhìn Neji, hình như âm lượng mà Neji tạo ra to hơn anh nghĩ thì phải, chàng trai Nara chắc đã nghe thấy, bởi cậu ngồi gần Neji nhất.
- Neji! có chuyện gì sao?
Neji lập tức nhìn thiên tài, lộ vẻ bối rối khi bị Shikamaru nói trúng.
- Không có gì, tớ ổn.
Neji đáp tránh cái nhìn của Shikamaru.
- Sao giờ này Naruto còn chưa đến? Anh nói lãng chuyện khác, với hi vọng thiên tài sẽ thôi không để ý đến mình nữa, biết chắc là anh có vấn đề, nhưng thôi có hỏi thì anh cũng chối bay, nên Shikamaru quyết định bỏ qua, thôi không gắng hỏi nữa.
- Cậu nói Naruto sao? -
Neji quay lại nhìn Shikamaru, đáp: Còn ai nữa.
Shikamaru nhún vai nói: Đây đâu phải lần đầu cậu ta đến muộn.
Shikamru nhắc cho Neji về thói quen khó sửa của Naruto. Neji thở dài tỏ rõ sự chê trách.
- Cậu ít khi bận tâm đến chuyện đó, sao bây giờ?
Chàng trai Nara tiếp lời, câu hỏi làm Neji hướng mắt nhìn. Hiểu ý mà Shikamaru ám chỉ, Neji tỏ vẻ như mình đã bận tâm chuyện không đâu. - Cũng không có gì, nhưng việc đó lặp lại thường xuyên thì không tốt, cậu biết đấy, hội có rất nhiều việc cần giải quyết, nếu Naruto cứ như vậy biết bao giờ mới giải quyết xong.
Shikamru gật đầu đồng tình: - Cậu nói đúng, nhưng từ trước đến giờ không có Naruto, chúng ta vẫn hoàn thành mọi việc. Phải không?
- Shikamru nói đúng đấy!
Sai nhảy vào cuộc hội thoại. Chàng trai mê vẽ nhìn thiên tài khẽ gật đầu, rồi nhìn sang Neji. Neji không biết đáp trả thế nào, anh bị bắt bài rồi. Nói thêm nữa hóa ra tự mình thừa nhận mình có vấn đề, thôi thì làm lơ, không nói gì anh quay lại với công việc đang dang dở của mình. Thấy vậy, hai người kia cũng không ý kiến gì nữa. Họ yên lặng tập trung với công việc cho đến khi tiếng Naruto vang lên.
- Chào, các cậu đến sớm thế?
Tóc vàng cười toe toét, cậu vẫn chưa biết gì về cuộc nói chuyện vừa rồi, không để ý đến sát khí ngùn ngụt trên gương mặt anh tú của Neji, cứ thế tiến vào chỗ của mình.
Sao tự nhiên cậu thấy ớn lạnh, ngẩng mặt lên bắt gặp cái nhìn của Neji đang dành cho mình, tóc vàng nuốt khan, lắp bắp hỏi.
Neji! trông sắc mặt cậu không tốt, đã xảy ra chuyện gì? - Naruto hỏi ngu ngơ, đúng là ngốc như mọi khi.
- Còn hỏi.
Neji đáp cộc cằn.
- Tớ không hiểu.
Naruto thành thật trả lời, trông Neji như muốn nuốt chứng cậu.
- Cậu...?
Neji đang nói thì bị Shikamaru cướp lời.
- Cậu ấy có điều phiền muộn. Mà lần sau cậu nên đến đúng giờ.
Shikamru nhẹ nhàng nhắc nhở Naruto. Vậy là thiên tài đã ngăn chặn được một cuộc tranh luận. Mà cậu biết chắc Naruto ngốc đó sẽ thua. Neji cũng thôi, hạ họa khi Shikamru cùng Sai ra sức can ngăn anh.
- À, phải rồi, chuyện sinh viên năm nhất. - Shikamru đột nhiên nhớ ra việc đó, hình như nó cần phải hoàn thành gấp. Thiên tài nhắc đến nên mọi người mới để ý. Tất cả quay nhìn chỗ của Gaara, tóc đỏ vẫn chưa có mặt, thôi rồi từ nãy đến giờ chả ai nhận ra việc Gaara chưa có mặt.
- Gaara chưa đến sao? Chuyện lạ, từ trước đến giờ cậu ấy đâu vắng mặt, thậm chí là đến muộn.
Sai nói nhìn cả bọn. Tất cả chìm trong sự suy diễn của mình.
Nhắc tào tháo, tào tháo có mặt, đột nhiên cửa mở ra, tóc đỏ bước vào hướng sự chú ý của tất cả. Gaara đóng cửa xong quay lại, cậu bị giật mình trước những cái nhìn sắc bén của mấy thằng bạn.
- Mới sáng ra có chuyện gì sao?
Gaara lấy chút bình tĩnh hỏi những con người đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Bọn tớ phải hỏi cậu mới đúng.
Neji độp ngay đáp trả lời Gaara.
Thoáng ngạc nhiên, tóc đỏ không hiểu ý của Neji.
- Cậu có ý gì? Tóc đỏ bước vào chỗ của mình, kế bên cửa sổ.
- Có chuyện gì, sao cậu đến muộn thế?
Lần này là Sai hỏi. Tất cả vẫn chưa hết nhìn cậu, họ mong chờ một điều gì đó thú vị lắm.
Rất tiếc phải làm họ thất vọng, Gaara tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm, cậu thở dài, bình thản đáp:
- Tớ quên đặt báo thức.
- Trời!
Tóc vàng đang chống tay lên cằm, nghe thấy câu trả lời, ngạc nhiên qua đến đỗ cánh tay trượt ra khỏi cằm, suýt đập mặt xuống bàn. Shikamru lắc đầu không nói gì thêm. Sai cũng thở dài nhìn xuống bàn, xem tiếp mấy bức tranh mà cậu vẻ để chuẩn bị dự thi. Chỉ còn mỗi Neji vẫn nhìn cậu.
- Vậy việc sinh viên năm nhất.
Câu hỏi của Neji lại làm tất cả nhìn lại Gaara.
- Cậu không nhắc, chút nữa tớ quên. Tớ làm xong rồi.
Gaara vừa nói vừa ra khỏi chỗ, trên tay cầm bảng danh sách phân loại khả năng của mỗi sinh viên. Cậu tiến đến chỗ Neji. Anh đưa tay đón lấy. Ngạc nhiên, đúng là mọi thứ được phân loại rất rõ ràng, cụ thể. Neji nhìn cậu có chút hiếu kì nhưng không hỏi gì.
- Woa! cậu lợi hại thật đấy Gaara, mới có hai ngày đã xử lí xong xấp hồ sơ đó.
Naruto xuýt xoa, câu giơ ngón tay cái, một lời khen ngợi cho cậu bạn tóc đỏ.
- Xong sớm là đúng rồi, cậu ấy ở lại cả đêm trong phòng họp để hoàn thành mà.
Sai thêm vào, vô tình cậu nhắc đến chuyện tối hôm trước.
- Gì cơ?
Naruto ngạc nhiên hỏi lại Sai. Gaara quay nhìn trao cho chàng họa sĩ một cái nhìn đe dạo, Sai nở nụ cười độc quyền của mình, im bặt cúi xuống bàn của mình. Thấy bạn mình không đáp Naruto nhìn sang Gaara, nhưng cũng thấy cậu đang mê man chiếc giày, không để ý xung quanh. Tóc vàng nhìn một lượt, ai cũng đang mãi mê với việc của mình. Thật là chán nản. Cậu cúi xuống xem mình cần xử lí việc gì. Biết là Gaara có chuyện gì đó đang che dấu, nhưng không ai có cái cớ gì để ép tóc đỏ nói ra, nên đành im lặng, chờ thời cơ tấn công bất ngờ, biết đâu buộc tóc đỏ phải khai hết mọi chuyện.
Không khi trong phòng thật thinh lặng, không có Sasuke, nhóm phải làm thêm phần việc của hắn. Ai cũng tập trung cho đến khi Naruto nhớ ra chuyện vui gì đó nên lên tiếng.
- Này các cậu biết chuyện gì chưa?
Tất cả đồng loạt nhìn lên tóc vàng.
- Chuyện gì thế Naruto?
Sai ngồi kế tóc vàng lập tức hỏi ngay. Ai cũng đang chờ xem tóc vàng định nói gì.
- Chuyện là trường chúng ta nghe nói có ma nữ.
Tóc vàng háo hức chia sẻ thông tin mà cậu vừa mới nghe được.
- Có phải cậu muốn nói đến chuyện tiếng dương cầm trong đêm phải không?
Sai nghe xong, cậu tưởng chuyện gì, chuyện đó cậu đã biết từ trước rồi.
- Cậu biết rồi sao?
Naruto hỏi lại, trong khi hai chàng trai nhiều chuyện nhất nhóm đang sôi nổi tám chuyện, thì các thành viên còn lại có vẻ làm lơ, thậm chí là chả buồn quan tâm như Neji chẳng hạn.
- Ừm! tớ nghe nói nó xảy ra ở phòng âm nhạc cũ. Cứ mỗi tối thứ hai với thứ năm bác bảo vệ lại nghe thấy tiếng dương cầm cất lên.
Sai nói rõ ràng tin đồn đang lây lan khắp trường. Gaara đang mãi mê với chiếc giày trên tay, đột nhiên cậu đánh rơi nó khi nghe Sai nói. Tất cả khó hiểu trước phản ứng của Gaara.
- Cậu ổn không?
Neji nhìn tóc đỏ lo lắng.
- Đó có phải là phòng âm nhạc, nơi cô gái tên Aiki tự sát?
Gaara nhẹ giọng dò hỏi Sai. Chàng họa sĩ gật đầu rồi hỏi lại tóc đỏ.
- Sao thế?
- Không có gì?
Gaara đáp vội rồi quay lại nhìn chăm chăm vào chiếc giày. Cậu lại nghĩ tới chuyện tối hôm đó, có đúng cậu gặp ma hay không?
Neji cứ nhìn chằm chằm tóc đỏ, anh muốn biết rốt cuộc chuyện gì khiến Gaara, phải mất nhiều năng lượng đến thế, nhìn xem sắc mặt tóc đỏ không được tốt, trông tóc đỏ như bị mất ngủ vậy đó, có phải do nghĩ không thông chuyện gì đó. Neji tự hỏi thái độ đó của Gaara là sao? Sao cậu có vẻ quan tâm đến mấy tin đồn thất thiệt đó. Không giống Gaara mà anh quen. Gaara chắc chắn đang gặp chuyện gì đó rất khó giải quyết.
Shikamari ngẩng lên vô tình bắt gặp Neji đang nhìn chăm chú vào Gaara - Người đang trầm ngâm suy ngẫm điều gì đó. Neji thoáng lúng túng khi nhận ra Shikamaru đã để ý đến hành động vừa rồi của mình. Nên lặng lặng nhìn xuống bàn.
- Các cậu nhiều chuyện giống mấy cô gái từ khi nào thế?
Shikamaru quyết định lên tiếng góp ý chân thành với hai thằng bạn vẫn đang mãi mê tám chuyện. Tất nhiên chủ đề là về con ma nữ, theo như lời đồn đại. Sai cùng Naruto ngừng nói, quay nhìn thiên tài.
- Cậu có ý gì?
Naruto gãi đầu hỏi.
Lắc đầu Shikamru đáp: - Đó chỉ là tin đồn, nếu rảnh rỗi sao các cậu không hoàn thành cho xong việc của mình. Thay vì bàn tán chuyện không đâu.
Sai nhún vai, không nói gì, cậu quay lại với công việc, sắp xếp các tác phẩm dự thi. Không còn ai nói chuyện với mình nữa, Naruto cũng miễng cưỡng xem lại việc mà mình đang giải quyết.
Nhanh thật mới đó mà đến giờ lên lớp rồi, tiếng chuông đã vang lên, tất cả đành bỏ dở mọi việc, rời khỏi chỗ để lên lớp, riêng tóc đỏ vẫn ngồi yên, nhìn đi nhìn lại chiếc giày.
- Gaara! cậu không lên lớp sao?
Neji rời đi sau cùng thấy Gaara không rời khỏi chiếc ghế.
- Tớ không có tiết. Gaara nhìn Neji đáp, không hỏi gì thêm, anh bước ra khỏi phòng để lại tóc đỏ một mình, với chiếc giày trên tay.
Gaara quyết tâm sẽ giải bài toán này, nó thú vị và li kì hơn cậu nghĩ. Một là tìm ra lọ lem, hai là giải thích cái hiện tượng tiếng dương cầm trong đêm. Có đánh chết Gaara cũng không tin có ma nữ tồn tại. Ai đó đang giở trờ và cậu chắc chắn sẽ tìm ra. Sớm thôi. Đã được một thời gian Gaara vẫn ngồi đó, không rời mắt khỏi chiếc giày, rốt cuộc chiếc giày này có bí mật gì, tại sao không ai mang vừa nó.
- Xem cậu ta quyết tâm chưa kìa, không ngờ khi nghiêm túc cậu ta cũng không mất đi vẻ đẹp trai của mình.
Sao hôm nay cách nói chuyện của Temari khác thường ngày thế? cô nàng đang khen? chuyện lạ ghê, cô nàng nóng tính như cô mà cũng nói được những lời đó, thật khiến người khác mở rộng tầm mắt. Và Tenten chính là người đang mở rộng mắt nhìn chằm chằm Temari khi nghe cô nàng tóc vàng nói.
- Đừng nói là cô để ý đến cậu ta? Tenten thốt lên với phát hiện của mình, Temari lập tức quay sang nhìn cô gái tóc nâu, vẻ hoảng hốt như thế mình đang bị ai đó kết tội sai.
- Cô nói gì thế, chúng ta là thiên thần. Temari khẳng định.
- Biết vậy là tốt, tôi cứ tưởng cô muốn thôi làm thiên thần. Tenten đáp tiếp, làm tóc vàng ngây ra một lúc.
- Ai nói tôi sẽ thôi làm thiên thần. Temari vặn lại.
- Ai biết được. Tenten đáp vội, Không thèm nhìn Temari, có cơ hội công kích người cộng sự, đời nào cô bỏ qua.
- Cô có ý gì? - Temari đã nóng mặt rồi đây, tóc vàng nắm chặt bắp tay Tenten buộc cô quay lại nhìn mình.
- Tôi có nói gì đâu, là do cô suy diễn. Tenten vội bào chữa.
- Cô! Temari bị cứng lưỡi, không nói được gì.
Trong khi hai cô nàng tranh cãi, không ai để ý trên môi Gaara nợ nụ cười khó hiểu. Cậu đã tìm ra điều bí ẩn về chiếc giày?
Hinata đang chạy thì dừng lại, hai đầu gối gập xuống thở không ra hơi, cô vừa phải chạy một đoạn đường khá dài, mồ hôi thấm ướt cả chiếc áo ngoài, làm tóc bết lại dính chặt vào khuôn mặt tái nhợt của cô. Cố gắng để điều chỉnh lại nhịp thở sao cho đều, cô đưa tay gạt đi những giọt mồ hôi đang lăn dài trên vầng trán cao. Lúc này cô mới phát hiện ra ống tay áo của mình bị rách một đường dài, chắc do lúc nãy nó bị vướng vào móc đinh trong lúc cô trèo xuống đất từ lầu hai, cũng may cô không bị thương, chỉ là hoảng hốt chút thôi. Tối nay thật xui xẻo, suýt chút nữa cô đã bị Gaara bắt quả tang khi dám lẻn vào trường lúc đêm khuya. Hinata đang hòa mình vào trong những giai điệu đẹp, ấy vậy mà từ đâu có bóng đen xuất hiện mở cửa bước vào, làm cô giật mình hối hả trèo ra khỏi cửa sổ, cuống quýt quá chút nữa cô ngã nhào từ lầu hai xuống, may thay cô bám chặt được vào lan can, tạ ơn thượng đế con mèo đã cứu cô, nếu không Gaara đã trông thấy cô khi cậu ngó đầu ra ngoài cửa sổ.
Đã được một tháng, như thường lệ cứ mỗi tối thứ và thứ cô đều lén ra khỏi nhà đột nhập vào trường để được chơi Piano. Đó là một sở thích hay nói đúng hơn là đam mê của cô. Hinata phát hiện ra căn phòng đó trong một lần tình cờ đi lạc khi đang tìm lớp của mình, cô không hay biết chuyện gì đã xảy ra ở trong căn phòng đó, chỉ biết khi tìm ra nó, cô phát hiện ra căn phòng không còn được sử dụng nữa, điều kì lạ là đồ đạc bên trong vẫn còn nguyên, đặc biệt là cây đàn dương cầm, cô nghĩ đó là một điều may mắn với mình khi cô có thể chơi đàn. Vậy là cứ mỗi tối thứ hai và thứ hàng tuần cô đều đến đó để được chơi những bản nhạc mà cô thích. Hôm nay là thứ hai, thông thường sẽ không ai ở lại qua đêm ở trường, bác bảo vệ cũng thỉnh thoảng mới đi xem xét xung quanh, Hinata nắm rõ giờ giấc di chuyển của bác bảo vệ. Nhưng hôm nay không biết là ngày gì Gaara lại có mặt lúc cô chơi đàn.
Hinata từ từ đứng thẳng dậy, thở một hơi khoan khoái, cô thấy khá hơn khi được nghĩ ngơi, nhấc chân hướng về nhà, cũng đã muộn, cô cần có mặt ở nhà trước khi mụ Tsunade lại làm ầm lên khi không thấy cô. Cứ thế cô lê bước về nhà mà không hay biết ở đâu đó, có một chàng trai đang đau đầu muốn lí giải những gì mà mình trông thấy. Gaara trở lại phòng, cậu vẫn muốn tiếp tục công việc đang làm, một là phải nhanh chóng tìm ra chủ nhân chiếc giày, cô gái cứu Sasuke, một nữa là cậu muốn quên đi những gì mà cậu vừa nhìn thấy, nó sẽ ám ảnh cậu suốt đêm nếu cậu không bận rộn. Nghĩ thế Gaara tập trung cho đến khi cậu mệt lữ người gục xuống bàn ngủ lúc nào không hay biết.
oOo
Gaara vẫn còn đang ngủ, đột nhiên một bàn tay đặt nhẹ lên vai làm tóc đỏ giật mình bừng tĩnh. Gaara lập tức quay nhìn phía sau mình xem đó là ai, trông cậu có vẻ hoảng hốt như gặp phải ma. Thấy thế Neji, chủ nhân của cái đập tay mới lên tiếng.
- Trông cậu không được ổn, ốm sao?
Neji lo lắng khi trông thấy sắc mặt tái nhợt đi của bạn, mồ hôi trên trán Gaara đổ như mưa. Sau một phút thất thần, Gaara sốc lại tinh thần trước cái nhìn có phần hốt hoảng của Neji.
- Tớ ổn.
Gaara đáp với hơi thở mạnh, gạt đi những giọt mồ hồi trên trán bằng mu bàn tay, tóc đỏ đảo mắt nhìn khắp phòng chợt nhận ra trời đã sáng, cảm thấy thoải mái hơn cậu để cho cơ thể thả lỏng, hít một hơi thật sâu, ngã người về phia sau của chiếc ghế, Gaara đã trở lại được trạng thái bình thường, hóa ra cậu đã có một giấc mơ, cô gái cậu nhìn thấy đêm qua đã xuất hiện trong giấc mơ đó, bí ẩn và mờ ảo khiến cậu liên tưởng đến những câu chuyện rùng rợn, hay đại loại như thế. Gaara căng thẳng đến mức không biết trời đã sáng từ lúc nào, cho đến khi Neji bước vào phòng đánh thức cậu dậy.
- Cậu chắc là ổn chứ, có cần đến phòng y tế? - Neji thật sự thấy lo cho Gaara khi nhìn thần thái của tóc đỏ, cùng nhưng giọt mồ hôi bám chặt trên trán người bạn, anh hỏi tiến đến gần, đưa tay định chạm lên trán xem Gaara có lên cơn sốt hay không. Thoáng giật mình trước hành động của Neji, Gaara ngã đầu sang một bên tránh cái đụng chạm của anh.
- Tớ không sao, chỉ là căng thăng chút thôi.
Gaara nhìn Neji như để khẳng định lời mình nói. Neji không còn gì để nói khi Gaara đã nói thế, anh kéo chiếc ghế ngồi vào vị trí mà mình thường ngồi, đảo mắt nhìn xấp hồ sơ trên bàn, kế bên chỗ Gaara, sau một lúc quan sát Neji mới hỏi.
- Cậu đã ở lại đây suốt đêm để làm nó sao? - Neji với chút ngạc nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ một người như Gaara lại có thể thức suốt đêm để làm một việc gì đó, ý của anh không phải là ám chỉ tóc đỏ thiếu trách nhiệm, mà là chưa bao giờ Gaara tham công tiếc việc đến thế, thông thường Gaara luôn thư thái khi giải quyết các công việc thuộc quyền hạn của mình. Hơn nữa, công việc này cũng không cần phải gấp gáp, có thể từ từ để hoàn thành, tất nhiên việc xếp loại các thành phần và khả năng của từng sinh viên là một việc quan trọng, chính vì thế cần phải cân nhắc cẩn thận, nên yêu cầu một sự kiên nhẫn thực sự khi làm nó, tránh mắc sai lầm.
Gaara liếc nhìn chồng giấy xếp cao kế bên tay mình khi được hỏi. Ngập ngừng cậu nói.
- À, tớ chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong thôi. - Một cái nhún vai khi cậu quay nhìn Neji. Thói quen nghi ngờ của thiên tài Hyuga lại bắt đầu, bàn tay anh vô thức vuốt nhẹ chiếc cằm của mình, ánh mắt nghiêm túc suy xét thằng bạn đang nhìn đâu đó tránh cái nhìn của anh, dáng vẻ của anh cho thấy anh đang hoài nghi về điều tóc đỏ nói, rõ ràng xét về mọi khía cạnh, việc này đâu cần vội vã đến thế, ai cũng có thể nắm bắt được tình hình, huống hồ đó lại là Gaara, người thông minh chả kém gì anh. Neji nheo mắt bắt đầu ý định thăm dò của mình. Gaara có cảm giác như sắp sửa mình phải đấu một cuộc chiến tâm lí với Neji, cậu không sợ, nhưng rõ ràng là cậu bị yếu thế, khi là người bị tấn công, dù hàng phòng thủ có chắc chắn đến đâu thì nó cũng sẽ có kẽ hở, mà Neji là ai? là người luôn nhìn thấy những kẻ hở đó một cách chuẩn xác nhất. Tóc đỏ đã bồn chồn, cậu muốn ra khỏi đây, nhưng như thế chả khác nào gián tiếp thừa nhận, cậu đang che giấu điều gì đó.
- Này, cậu làm tới đâu rồi? - Neji đã mở màn cho cuộc chiến. Đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ngưng chiến, Gaara tỏ ra thản nhiên, giữ cho mình bình thường nhất, quay nhìn Neji cậu vừa định trả lời thì phải nhưng lại.
Neji tưởng sẽ có cơ hội để Gaara khai ra cô gái làm cậu tương tư, thế nhưng, vị cứu tinh của Gaara đã xuất hiện, cánh cửa bất ngờ được mở ra bởi chàng trai tài hoa Sai.
- Tớ không biết hai cậu ở đây? - Sai khá ngạc nhiên khi mới sáng đã gặp hai thành viên khác trong phòng họp.
- Tớ cũng mới tới thôi. - Neji đáp có chút thất vọng khi cơ hội đã vụt mất. Trong khi đó Gaara thấy thoải mái hơn, cậu cho phép mình nở một nụ cười.
- Mà này Gaara, cậu...- Sai định nói gì đó khi trông thấy tóc đỏ, nhưng Gaara đã đứng lên rời khỏi ghế, làm câu nói của Sai phải ngưng lại.
- Tớ đi toilet một lát. - Gaara bước ra khỏi cửa, trước khi đi không quên vỗ nhẹ vào vai Sai, một hành động thay cho lời cảm ơn, thế nhưng chàng trai với làn da trắng nhợt đó chẳng hiểu gì, cứ nghĩ đó là một lời chào buổi sáng của tóc đỏ. Sai nhìn theo bóng Gaara, cho tới khi cậu biến mất khỏi căn phòng. Neji tất nhiên là hiểu hành động của tóc đỏ có ý gì, anh vẫn còn tiếc khi bỏ lỡ cơ hội được nói rõ với Gaara. Khoanh tay, ang tựa lưng vào thành ghế, một khoảng im lặng cho đến khi Sai lên tiếng.
- Này Neji, cậu có để ý thấy Gaara mặc bộ đồ hôm qua không? - Sai quay lại nhìn Neji mà hỏi, cậu cho biết điều cậu đinh ninh khi nhìn thấy tóc đỏ.
- Cậu ta ở lại đây suốt đêm qua. - Neji đáp với một giọng bình thản.
- Thật sao? - Một biểu cảm ngạc nhiên, Sai thốt lên - Để làm gì chứ?
Neji đáy mắt để Sai chú ý đến xếp giấy tờ trên bàn, chỗ Gaara ngồi, Sai quay lại, cậu đã hiểu ra, tuy nhiên ngay lập tức cậu cũng có chung suy nghĩ như của Neji vừa rồi. Có thể là do tò mò Sai tiến đến bàn chỗ Gaara để xem công việc tiến hành thế nào.
- Tớ không ngờ Gaara tham công tiếc việc đến mức phải thức khuya và ở lại trường như thế. - Sai nhận xét với một chút hứng thú. - Cậu ta như thế từ lúc nào thế?
Sai nhìn Neji mà hỏi, hội phó chỉ đáp trả bằng một cái nhún vai, im lặng không nói gì. Sai quay lại với xấp giấy tờ, cậu lật nhẹ từng cái để xem, rồi chợt dừng lại tại bảng danh sách phân loại. Một lần nữa khuôn mặt lạnh băng của Sai, phải dãn ra hết mức vì ngạc nhiên, cậu cầm nó lên, không thể thốt nên lời. Nó trống trơn, chỉ là một tờ giấy trắng, không có bất cứ cái tên nào được ghi ở trong đó.
- Sao thế? - Neji thắc mắc trước thái độ của Sai. Chàng trai thích vẽ quay lại nhìn Neji, với một biểu cảm như không thốt nên lời.
- Nó không có một chữ nào. - Sai nói lớn, một nụ cười khó hiểu cho phát hiện của mình.
- Cậu nói sao? - Neji nghĩ mình nghe nhầm, muốn xác nhận lại.
- Không có bất cứ cái tên nào trong danh sách phân loại cả. - Sai nói giơ cao bảng danh sách. - Cậu có chắc Gaara đã thức suốt đêm để làm nó? - Neji không đáp, ngay lúc này anh đang bận nghĩ xem xem, chuyện này là sao? Thêm một câu hỏi làm cả hai phải suy nghĩ, hai chàng trai ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Gaara đã làm gì suốt đêm qua?
oOo
Hinata đang trên đường đến chỗ làm, đột nhiên chuông điện thoại rung lên, cô cho tay vào túi lấy nó ra, là tin nhắn. Hinata lướt nhẹ màn hình điện thoại, mắt cô mở lớn, để đọc cho rõ cái nội dung của tin nhắn mà mình vừa nhận được. Miệng cô há rộng trong một biểu cảm cực sốc.
Hinata không dám tin đó là sự thật, cô vừa bị cho nghỉ việc không có lí do, và ông chủ của cô chỉ gửi một tin nhắn để thông báo về việc đó, không chần chừ cô muốn lao nhanh đến đó để làm cho ra lẽ, nhưng một lần nữa tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Hinata định sẽ làm lơ nó, vì giờ đây tâm trạng của cô đang rất khó chịu, nói đúng hơn là có chút bực tức. Nhưng rồi cô buộc phải dừng bước để xem khi điện thoại reo liên tục suốt quãng đường cô đi. cuộc gọi nhỡ, Hinata nhìn xuống điện thoại, đây là số của sơ phụ trách hội tình nguyện.
Hinata nhấn nút gọi lại và chờ đợi người bên kia trả lời.
- Hinata! cháu đến ngay bây giờ nhé, sơ có chuyện muốn nói với con. - Giọng điệu gấp gáp, như có việc gì đó quan trọng lắm. Hinata không đáp lại, chỉ gõ nhẹ và chiếc điện thoại, tín hiệu cho biết cô đã hiểu điều mà người đó nói. Xong xuôi, tín hiệu bị ngắt khi đầu bên kia cúp máy.
Hinata có chút lo lắng khi nghe cuộc điện thoại đó, quên luôn việc mình đinh làm cô chuyển hướng để đến trung tâm.
- Sao cơ, cháu ư? - Hinata ngạc nhiên, ngồi bật dậy khỏi ghế khi nghe sơ phụ trách nói. Những ngón tay đang nhảy múa nhằm diễn đạt điều Hinata muốn nói. Cô kết thúc khi bàn tay đặt ngay ngực mình.
- Phải, chính là cháu, theo thỏa thuận, họ sẽ trả lương gấp ba lần số lương mà cháu đang làm tại cửa hàng bán thời gian đó. Hinata! đây là cơ hội tốt, đừng bỏ lỡ, cháu sẽ kiếm được một khoản chi trả cho học kì sắp tới. Hơn nữa bệnh viện đang thiếu người, cháu có thể giúp họ.
Một nụ cười thánh thiện, bà sơ rời khỏi chiếc ghế tiến đến đặt hai tay lên vai Hinata. Cô chỉ im lặng, hình như cô đang suy nghĩ về lời đề nghị đó. Đó là một cơ hội để cô có thể trả một số khoản cần thiết. Công việc đó cũng đơn giản, cũng không gây khó dễ gì cho cô.
- Cháu đồng ý chứ? - Ánh mắt bà sơ đang mong chờ một cái gật đầu từ cô. Hinata sau vài phút suy ngẫm, cô mim cười, khẽ gật đầu đồng ý. Ánh mắt bà sơ sáng lên một cách vui sướng khi cô chấp nhận.
- Tốt, ngày mai cháu đến bệnh viện sau khi tan học nhé. - Bà nở nụ cười rồi tiến đến bàn, nhấc điện thoại lên gọi một cho ai đó để thông báo tin vui, chắc là người đã đưa ra lời đề nghị này. Hinata đoán thế, cô không chắc, nhưng trông thấy sự phấn khích xen lẫn niềm vui của bà sơ làm cô cũng vui lây, ngoài số tiền lương cô được trả, trung tâm này cũng sẽ nhận được một gói trợ giúp kha khá.
Không hiểu tại sao nhưng cô cảm thấy trong lòng rất phấn chấn, thay vì lo lắng khi bị mật việc một cách vô cớ, cô lại thầm vui khi nghĩ đến mình sẽ nhận được một số tiền khá lớn khi kết thúc công việc mới. Trên đường trở về nhà, cô cứ nhìn lên bầu trời cao, ngắm nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh, ồ thật bất ngờ, có một ngôi sao đang đổi ngôi, nhìn thấy cảnh tưởng đó, cô chợt thấy rộn ràng một cách lạ thường, cô thầm nghĩ sẽ có một ngày mình cũng giống như ngôi sao kia, có thể đổi ngôi. Nghĩ thế thôi khiến cô thấy vui, tự dành tặng cho bản thân mình một nụ cười, cô cất bước về nhà. Hôm nay, người ta không còn thấy một cô gái, lúc nào cũng cúi mặt nhìn xuống đường mỗi khi bước đi.
----------------------------------------------------------------
Mình đang tham gia cuộc thi này nè!!! Các bạn nhấn vào đường link sau rồi like bài thi của @Thư Mun coi như ủng hộ mình nha!!!