Hinata thở một cách khó nhọc. Cô đang phải chịu đựng sự dày vò từ nổi đau.
Nhức nhối! tuyệt vọng!
Cứ thế Hinata đã bất tĩnh tới ngày thứ hai, chưa có dấu hiệu tỉnh.
Không chắc cô có tỉnh lại nữa hay không?
Đã là ngày thứ hai cô không tới, Sasuke thật sự phát điên, không một lời giải thích nào đáng tin cậy để hắn thấy yên tâm hơn, đám y tá thay thế khiến hắn khó chịu.
Họ luyên thuyên, ồn ào. Thích gây sự chú ý. Khác xa cô.
Cô yên tĩnh, lắng nghe và chẳng có bất kì hành động thân mật nào với hắn. Ngoài trừ những lúc thật sự bắt buộc. Cô đơn giản là làm đúng trách nhiệm, không suy nghĩ khác.
Chính sự khác biệt đó khiến hắn ấn tượng về cô. Nhiều lần Sasuke gặng hỏi, liệu cô có biết hắn là ai. Hinata luôn thành thực " tôi chẳng biết gì về anh, cũng như không muốn biết".
Không hiểu sao hắn lại tin lời cô nói. Sự thật là cô không nói dối. Hắn cảm nhận được như vậy. Có thể đôi lúc hắn nhầm lẫn, nhưng chính hắn cũng không lí giải được vì sao mình lại tin cô.
Hắn muốn tìm hiểu về cô nhiều hơn. Thậm chí đã đề nghị được làm bạn. Nhưng cô luôn tỏ rõ thái độ kiên quyết. Công việc chỉ là công việc. Chính điều ấy càng khiến hắn có cảm tình với cô hơn.
Sẽ có một ngày hắn chính thức tìm hiểu về cô, sẽ sớm thôi khi mắt hắn nhìn thấy. Thỏa thuận sẽ kết thúc. Vậy thì cô chẳng còn lí do nào nữa để từ chối.
Càng nghĩ tới cô tâm hắn càng loạn. Tiếng chuông ngày hôm nay cũng chẳng khiến hắn bình tâm trở lại.
Câu trả lời mà hắn nhận được chỉ vọn vẹn đúng duy nhất một câu.
"Chúng tôi không thể liên lạc với cô ấy, có tin gì chúng tôi sẽ báo với anh ngay"
Cứ như cô bốc hơi khỏi thế giới.
Tại sao một người đang yên đang lành có thể biến mất không dấu vết?
Sasuke không tin cái cớ mà người ta cho hắn hay, nhưng cũng chẳng đưa ra được cái cớ khác thuyết phục hơn. Lúc đầu hắn còn định ninh chắc do tai nạn ấy, nên cô muốn tránh hắn một thời gian, nhưng tránh né không báo trước, không một lời nhắn gửi thì thật kì lạ.
Hắn đáng sợ đến mức cô phải trốn tránh kiểu đó sao?
Chắc hẳn chuyện này không đơn giản, có uẩn khúc nào trong đây.
Chờ đợi.
Chờ đợi.
Chờ đợi.
Vẫn bạch vô âm tín.
Viện trưởng đã gọi hàng trăm cuộc điện thoại cho cô, nhưng chỉ thấy đổ chuông rồi im bặt, không ai bắt máy, không ai nhắn tin trả lời.
Sự lo lắng đã đẩy lên cao trào.
Viện trưởng đã tìm mọi cách liên lạc với người nhà cô, đáng tiếc trong số thông tin bà có về cô được ghi trong tập hồ sơ mà cô nhi viện lưu trữ, ngoài trừ số điện thoại của cô, Hinata không cho biết thêm bất cứ thông tin nào nữa, không số điện thoại nhà, không địa chỉ nhà. Hơn thế chỉ duy nhất mỗi cái tên, họ cũng không nốt.
Giống như cô là người bí ẩn, không muốn người ta tìm hiểu về mình.
Viện trưởng rất quý mến Hinata, bà rốt ruột tới mức lập tức thông báo cho cảnh sát bảo rằng cô đã mất tích, thế nhưng bà nhận được lời đáp trả hết sức bất bình, "mất tích chưa đủ 48 tiếng, chúng tôi không thể thủ lí".
Không thể tin được, sao họ có thể trả lời một cách vô tâm như thế.
Dù có trách móc, mắng chửi, nhưng luật vẫn là luật. Không thể làm khác, không có bất kì trường hợp nào ngoại lệ. Trừ khi đem ra được bằng chứng xác thực rằng đây là một vụ án mất tích có cơ sở, có kẻ tình nghi hay đại loại nhưng thông tin cần thiết chứng minh đây là vụ mất tích.
Đáng tiếc chẳng có gì để chứng minh.
Đành ngồi trên đống lửa chờ đợi thời gian trôi nhanh, tròn 48 tiếng người ta sẽ tiếp nhận xử lí.
Thật phiền phức!
Ai đưa ra cái luật lễ chết tiệt này, thật đáng chê trách.
Nổi bất an cứ thế kéo dài hơn.
Một dự cảm chẳng lành được hắn thêu dệt. Khi hay tin
"Dạo gần đây người ta phát hiện ra nhiều cô gái bị cưỡng hiếp rồi sát hại dã man".
Những tin ấy khiến ruột gan hắn nóng hơn bao giờ hết.
Nếu đúng thế thật, cô có lẽ cũng đã...hắn bực tức với chính mình khi suy diễn lung tung như thế.
"Cô gái thánh thiện sẽ không sao? Lọ lem nhất định sẽ bình an vô sự". Cho dù có nghĩ tích cực như thế thì nổi lo vẫn càng lúc càng lớn hơn, nó sắp bùng nổ bằng một cơn bức bối đến ngột ngạt.
Sasuke giờ này, chẳng khác nào ngồi trên đống lửa, hắn lo nghĩ cái điều khủng khiếp đó xảy ra.
Không thể ngồi yên được nữa, hắn quả quyết cần phải làm gì đó, ra tay trước vẫn tốt hơn là ngồi im chờ đợi, chậm trễ cô có lẽ sẽ gặp nguy hiểm hoặc bất trắc thật cũng nên.
Sasuke lập tức gọi cho quản gia, người đàn ông tóc hoa râm, nhanh nhẹn rải bước tới gặp hắn ngay tức thì, không vòng vo, dài dòng thêm nữa, hắn đưa ra yêu cầu ngay, muốn ông ta nhanh chóng cho người đi tìm cô, cảnh sát không vào cuộc thì hắn sẽ làm.
Chí ít hắn có điều kiện và năng lực để làm việc đó.
Một tiếng đáp trả " vâng, tôi đã rõ" Cánh cửa đóng lại, hắn lại một mình, nóng lòng nóng ruột.
Tích tắc thời gian trôi đi, cảm giác bất an càng lúc càng làm hắn khó chịu, hắn ngồi không yên được nữa, muốn bước xuống giường, muốn đích thân ra ngoài kia tìm kiếm.
Chẳng ai yêu cầu hắn làm thế, bản thân hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình lại hành động như thế này. Cô đã làm gì khiến hắn không ý thức được điều mình làm.
Cô đặc biệt hơn những người con gái khác?
Càng lúc hắn càng thấy chán ghét bản thân hơn.
Thật vô dụng!
Giá như hắn nhìn thấy. Hắn chịu hết nổi, lập tức bước xuống khỏi giường, hấp tấp lao ra ngoài kia để tìm cô. Nhưng không rời khỏi phòng được, hắn bị đám y tá ngăn lại.
Hắn tức giận kéo tấm băng bịt mắt xuống, đôi mắt mở ra...
Cảm giác này là sao?
oOo
Đâu chỉ có mình Sasuke điên cuồng với việc cô hộ lý riêng của mình mất tích không tin tức, Gaara chung cảnh ngộ chả kém gì người bạn của cậu. Nom sắc mặt xám xịt lúc này, đủ chứng mình Gaara đã trải qua sự mệt mỏi như nào khi không giải quyết được sự hiếu kì bị dồn nén lâu ngày, dẫn tới không kiểm soát nổi sự ám ảnh của nó.
Cô gái bí ẩn đó làm cậu nhọc công lo nghĩ.
Đây không còn là một nhiệm vụ nhàm chán như lúc đầu, tìm kiếm chủ nhân của chiếc giày? Người đã cứu Sasuke.
Chính xác! nó còn hơn thế nữa, cậu phải tìm ra câu trả lời làm cuộc sống vốn tẻ nhạt của cậu biến đổi.
Gaara quyết tâm phá tan sự bí ẩn đó bằng được. Sự quyết tâm đó là đây, cậu có mặt tại phòng hội từ rất sớm chỉ để bắt đầu cái việc làm được cho là bất khả thi đó.
Gaara nóng vội lục tung chiếc kệ sách trong phòng chỉ để tìm kiếm thứ cậu muốn tìm.
Bỗng cánh cửa mở ra và ngay sau đó Neji bước vào, ngạc nhiên khi trông thấy Gaara loay hoay chỗ kệ sách cao quá đầu.
- Gaara! anh gọi, ngó xem cậu đang làm gì - Đang tìm gì à?
Gaara dừng lại, những ngón tay nhanh nhẹn của cậu chợt lơ lửng trên chồng giấy tờ đã được phân loại.
- Tớ muốn xem hồ sơ của sinh viên năm nhất. Cậu thấy nó đâu không?
Gaara đáp, quay nhìn Neji.
Có chút hiếu kì, sao đột nhiên cậu lại muốn xem chúng. Thế nhưng Neji vẫn nhiệt tình chỉ giúp bạn. Không thắc mắc lí do.
- Chúng nằm trên cùng, bên phải kìa. Chồng hồ sơ màu vàng ấy.
Theo đúng chỉ dẫn cậu với tay lên bê chồng giấy dày cộp đó xuống.
Nó khá nặng, Gaara loạng choạng sút làm đổ chúng. May cậu giữ được thẳng bằng kịp lúc, phản ứng nhanh nhẹn vẫn chưa bỏ cậu mà đi, chí ít cô vẫn chưa tác động quá lớn khiến cậu mụ mẫm cả người.
Nhìn đồng hồ sơ này xem, nhiều hơn so với những năm trước, gần 500 sinh viên. Số lượng gấp đôi.
Xem ra đại học càng ngày càng thoáng hơn trong việc đưa ra chi tiêu tuyển chọn, cơ hội được học tại đây cũng mở rộng cho nhiều đối tượng. Cũng có thể do những gia đình mới giàu lên nhiều như nấm, cho dù là vì lí do gì thì cậu cũng chẳng bận tâm.
Vấn đề đáng để lưu tâm là mất bao lâu để xem hét số hồ sơ này, cậu đâu có rãnh rỗi tới mức ngồi cả buổi để xem mặt mấy cô gái trong trường, cứ như chọn người để đi coi mắt ấy. Và hơn hết cậu sẽ tìm được cô chứ?
Cậu không hứng thú. Nhưng không còn phương án nào khác hơn. Cậu đã thử mọi cách, thậm chí tới từng lớp để ngó qua, có lẻ vận may không mở cửa, những lúc cậu đứng ngoài nhìn trộm vào trong mấy lớp dành cho sinh viên năm nhất. Chẳng thấy ai khả nghi, cũng như để lại ấn tượng ngờ ngợ cho cậu.
Cũng có thể cậu đã bỏ sót cô khi chỉ có chút ít thời gian liếc qua từng lớp học, biết đâu lúc cậu ngó trúng cô, cô lại cúi đầu xuống cũng nên.
Thành ra đến bây giờ mọi thứ vẫn mơ hồ.
Hên là cô gái bí ẩn đó nằm trong số sinh viên năm nhất. Sở dĩ cậu khẳng định như thế bởi kết nối các sự kiện lại với nhau, từ việc thử giày tới những tin đồn cách đây không lâu. Cậu tin như thế.
Chưa kể Lần trước do cậu thức quá khuya dẫn tới hoa mắt nên không nhìn rõ ai là ai, còn nữa khi ấy ấn tượng về cô vẫn chưa sâu sắc lắm.
Chỉ sau đêm chạm trán ấy, cậu tự tin rằng sẽ nhớ ra nếu bắt gặp cô lần nữa. Hoặc chí ít nhìn thấy một tấm hình nào gởi cho cậu nhớ ra khuôn mặt cô.
Gaara trở lại bàn, lập tức bắt tay vào việc. Neji ngồi xuống chỗ mình, quan sát thái độ nghiêm túc tới nóng vội của bạn, không khỏi nghi ngờ. Những ngón tay lật nhanh từng trang giấy. Đôi mắt cũng theo đó đảo sang hai bên liên tục.
Có một lợi thế dành cho cậu, đó là việc cậu có thể giới hạn hồ sơ cần tìm, nên nhưng bộ hồ sơ là nam, cậu đều cho qua, thậm chí chả buồn nhìn khuôn mặt hay ghi nhớ một cái tên.
Biểu hiện khác thường kia làm Neji buộc phải chăm chú nhìn, quên luôn việc của mình. Anh muốn hỏi thẳng cậu, nhưng nhiều lần mấp máy rồi lại thôi.
Rõ chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Hơn nữa chưa chắc cậu đã chịu nói. Gaara sẽ chối bay mọi chuyện cho xem, và câu trả lời Neji biết chắc cú " tớ ổn, chẳng có gì cả hay đại loại cậu nghĩ nhiều quá".
Một lúc sau căn phòng trở nên náo nhiệt hơn khi ba người kia tới. Naruto vẫn rôm rả nói chuyện phiếm với Sai, vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
Dường như ai cũng để ý tới câu chuyện Naruto nói, riêng cậu vẫn làm việc mà chẳng ai ép buộc cậu phải làm.
Chợt nhận ra điều gì đó bất thường ở cậu, Naruto nhanh mồm nhanh miệng, mắt không ngừng nhìn cậu, hỏi, - Ê! Gaara! - Cậu vẫn không ngẩng lên nhìn. Naruto nhướng mày gặng hỏi, có chút trêu chọc: - sắc mặt cậu không tốt lắm. Mấy ngày nay ngủ không ngon à?
Quả thực cậu ngủ không ngon.
Là cậu quá tập trung hay vờ như không nghe thấy. Naruto ngỡ ngàng trước sự phớt lờ của cậu, toan định nói gì thêm thì Neji xen vào:
- Không thấy cậu ấy đang nghiêm túc à, đừng làm phiền!
- Tớ...Naruto chợt ngưng lại chẳng biết nói gì nữa, rõ chỉ đang quan tâm bạn thôi sao thành ra bị coi là làm phiền được chứ, vẻ không hài lòng nhưng không hề tức giận, Naruto thôi để ý tới cậu, quay qua tiếp tục nói chuyện với Sai. Thế nhưng Sai đang bận bắn tia nhìn hiếu kì về phía Gaara.
Đừng nói chi Sai, Shikamaru cùng Neji đều có chung suy nghĩ giống nhau.
Rốt cuộc dạo gần đây điều gì khiến Gaara trở nên như vậy? Cậu chưa bao giờ là người nghiền công việc, thậm chí mất ăn mất ngủ lo nghĩ về nó.
Họ nhìn nhau, khó hiểu nhưng thay vì hỏi thẳng cậu, họ im lặng
Xử lí việc của mình.
Nửa tiếng trôi qua, chuông vang lên, giờ học bắt đầu. Cả bọn nhanh chóng rời đi để tới lớp.
Cậu vẫn ngồi đó, nghiêm trang giải quyết khúc mắc khiến mình phiền muộn.
Nữ nhiều hơn nam. Mệt hơn cậu nghĩ.
Đã xong một nửa trong số đó. Cậu tiếp tục xem hồ sơ tiếp theo, vừa lật trang đầu tiên, Bỗng một cơn đau đầu kéo tới. Cậu rơi vào trạng thái hoa mắt, đầu óc choáng váng. Cậu vội Đưa tay bóp nhẹ nơi thái dương, nhắm chặt mắt thư giải một chút. Chẳng kịp ngó qua chân dung của của tập hồ sơ.
Một lúc sau, cơn đau đầu vẫn chưa dứt, không chịu nổi nữa, Gaara mới chồm dậy, rời khỏi ghế.
Cậu cần tỉnh táo.
Cứ thế Gaara mở cửa hướng tới nhà vệ sinh cuối hành lang.
Đúng lúc đó, Naruto quay lại vì để quên đồ, tóc vàng đi ngang qua bàn Gaara trước khi tới chỗ ngồi của mình.
Chẳng hiểu chuyện này là gì nữa, Naruto bất cẩn va vào cạnh bàn Gaara, khiến một bên hông cậu bị đau, chưa hết chồng hồ sơ đã được Gaara xem qua, đang nằm chông chênh bên mép bàn, nhờ tác động của Naruto, chúng theo đó rơi xuống sàn. Đúng lúc có gió thổi vào làm tấm rèm che đung đưa, đã thế còn làm một số giấy tờ trên bàn bay xuống sàn.
Cửa sổ chưa ai đóng.
Phải nói chuyện này hết sức kì lạ, vừa khéo tập hồ sơ của Hinata nằm trên cùng trong số hồ sơ mà Gaara chưa xem, nhờ có gió làm cho rơi xuống, nằm lẫn lỗn trong số được Naruto nhặt lên.
Một lần nữa may mắn không dành cho cậu. Thêm lần nữa cậu để cô thoát.
Naruto mau chóng sắp xếp lại số giấy tờ mình đã nhặt, để ngăn ngắn chỗ cũ rồi lấy đồ của mình, mau chóng trở về lớp.
Vậy là hồ sơ của cô đã an toàn nằm chung trong số hồ sơ mà Gaara đã xem qua.
Căn phòng yên tĩnh lạ thường, gió ngừng thổi, như thể chưa từng xuất hiện.
Khi đã thấy khá hơn, Gaara trở lại xem nốt số còn lại, chẳng mảy may biết chuyện gì xảy ra lúc mình ra ngoài, đúng như dự cảm cậu thấy khi vừa ngồi lại bàn làm việc, cậu chẳng thấy cô gái khả nghi đâu cả.
Chẳng lẻ cậu nhầm, cô gái đó không phải sinh viên năm nhất. Hay không phải sinh viên của trường.
Cô rốt cuộc là ai?
Trống rỗng, đầu óc cậu chẳng có gì ngoài trừ ảm đạm lúc này.
Gaara ngã người ra sau, thở dài trong một nỗi chán ngán không tả nổi.
Bế tắc, ngõ cụt!
Một cảm giác khó chịu ghê gớm, lần đầu tiên cậu rơi vào tâm trạng như này, kể từ sau ngày ấy.
Cậu ngồi đó lơ đãng, để mặc giấy tờ bay tứ tung khắp phòng, trong một cơn nóng giận cậu đã hất tung chúng.
Lại có thêm một người đau đầu giống hắn.
Lọ Lem! Cô là ai?
Gã vội vã rời khỏi khi trời đã chập tối, sau khi bàn bạc kĩ lưỡng với Tsunade, người đàn ông này phải nhanh chóng đi đâu đó một thời gian, tất nhiên vẫn bị mụ tóm gáy, và khi cần thiết gã phải chu cấp một mớ kha khá cho mụ. Đôi bên cùng có lợi mà, gã chẳng mảy may phản kháng nào, chấp nhận hết mọi thứ mụ đưa ra, chỉ cần không ai nhắc tới gã trong vụ việc của Hinata.
Gã vừa bước ra khỏi cánh cổng sắt, mắt nháo nhác nhìn xem có ai ngó ngáng tới mình không, có tật giật mình, gã sợ hành vi của mình bị người ta phát giác. Kéo chiếc mũ trùm đầu, gã hối hả rời đi, lúc gã đi trời cũng lất phất mưa. Tenten nhìn sự lén lút chạy trốn tội lỗi của gã, không kìm hãm nổi cơn tức giận, tiện có lon nước ngọt dưới chân, cô tức tối đá nó về phía gã, hi vọng nó trúng ngay đầu gã, khiến gãn bất tỉnh cũng được, thế nhưng không như ý người, thậm chí là thần.
Chiếc lon lao vun vút trong không trung, bay ngay vào đầu Sakura khi ả ta đang đi tới.
Sakura tức tối nhìn khắp nơi, lớn tiếng chửi mắng: - Khốn khiếp, là đứa nào?
Ả vừa đưa tay xoa xao chỗ đau, vừa trừng mắt như để tìm kiếm hung thủ, đáng tiếc chẳng có bóng nào quanh đây, trời bắt đầu đổ nhiều hạt hơn, ả bực tức bỏ vào nhà để tránh mưa. Coi như mình xui xẻo.
oOo
Đêm hôm ấy mưa rơi tầm tả, gió đánh vào khung cửa sổ phòng Hinata. Mạnh tới mức làm vỡ lớp kính bên ngoài, thế là những hạt mưa tí tách cứ thế tạt vào phòng cô. Chiếc rèm che phất phơ trước cơn gió.
Gió bắc rít từng hồi, lạnh lẽo ôm ấp cả căn phòng.
Sấm chớp đùng đùng như trút cơn thịnh nổ của đất trời.
Cô nằm đó trong một nổ lực vô vọng.
Hinata mơ mơ màng màng, chẳng hay biết xung quanh đang diễn ra sự gì, cô nằm yên tựa như ngủ nhưng thực chất thì không.
Rồi chẳng bao lâu sau đó cô hoàn toàn mất hết tri giác. Hinata vừa lăn trở trên giường vừa thì thầm những lời nói rời rạc, hoặc rơi vào một giấc ngủ say như chết, không mang lại cho cô chút thư thái nào.
Cơn Co giật do sốt dẫn đến việc cô mất đi ý thức nhanh chóng, chốc chốc lại vô thức lắc mạnh chân tay trên cả hai bên của cơ thể. Cơ thể cô trở nên cứng nhắc, cong chỉ một phần của cơ thể. Hình thể thật kì cục.
Cả người cô nóng bừng, mồ hôi lạnh ứa ra nhiều như những hạt mưa vô tư rơi ngoài kia.
Hinata ở trong tình trạng nguy kịch, vậy mà chẳng ma nào ngó ngàng tới.
Dù đau xót, thương cô, nhưng cả hai vị thiên thần kia chỉ có thể đứng bên giường cổ vũ cô trong ý thức.
Tenten quỳ gối, chắp hai tay ngẩng lên nhìn, thì thầm những lời cầu nguyện, trong khi đó Temari ngồi bên mép giường, muốn nắm lấy bàn tay cô nhưng chẳng thể chạm được.
Chúa trời liệu có nhậm lời cầu xin?
Cứ thế nhiều giờ trôi qua, Hinata quằn quại trong đau đớn. Gồng mình chống chọi với lời dụ dỗ từ tử thần. Cứ tiếp tục kéo dài e rằng cô không còn đủ sức để vượt qua.
- Cố lên Hinata! Cô làm được mà!
Temari thì thầm, nước mắt vô thức rơi. Nhìn Hinata đang dần dần yếu đi khiến cô nàng không kìm hãm hơn được nữa. Chẳng thể làm gì cho cô, Temari ngồi đó, lặng nhìn khuôn mặt nhăn nhó đến kì dị.
Tenten vẫn quỳ gối, ngước nhìn tấm ảnh lòng thương xót chúa treo trên đầu giường Hinata. Nước mắt chẳng giữ nổi cô để mặc nó tuôn ra.
Cả hai biết phải làm gì để giúp cô, nhưng cảm giác không thể giúp thật khiến người ta khó chịu.
Cơn co giật kéo dài, Hinata có thể sẽ chết. Họ cần để cô nằm nghiêng hoặc úp trên sàn nhà. Hủy bỏ bất kỳ vật sắc nhọn gần cô, nới lỏng quần áo chặt và giữ cô để ngăn ngừa chấn thương. Không đặt bất cứ điều gì trong miệng hoặc cố gắng để ngăn chặn các cơn động kinh.
Họ biết nhưng họ chẳng thể ra tay. Họ không thể chạm vào người cô. Hơn hết phép thuật cũng bị giới hạn đến triệt để sau những lần họ cố tình sử dụng sai mục đích nhằm giúp Hinata thoát khỏi sự bắt nạt từ kẻ khác.
Cảm giác bất lực xen lẫn có lỗi dày vò tâm can cả hai.
Ai nói thiên thần không có cảm xúc giống con người. Họ cũng biết đau, biết xót thương là gì.
Và hơn hết cảm giác bất lực đang đè nặng nơi lồng ngực cả hai.
Đành trông chờ vào nghị lực phi thường của Hinata. Họ biết rõ các cơn co giật tự khắc dừng lại, chỉ cần Hinata kiên trì xua đuổi chúng.
Tim cả hai như ngừng đập và hơi thở như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, họ ngước lên tín thác chờ đợi.
Một trận gió lạnh buốt thổi trên ngôi nhà, cảm giác mới u uất làm sao.
Tsunade lăn qua lăn lại trên chiếc giường ấm áp của mụ, vẻ trằn trọc, mụ chẳng có giấc ngủ yên, khi mà sấp chớp đang điên cuồng trút cơn giận dữ, mụ mê sản trong cơn ác mộng kinh hoàng, mụ thấy cô đứng đó, ngay phía cuối giường, nhìn mụ cười cay độc. Mái tóc dài tung bay, phất phơ trong làn gió đêm lạnh giá. Một dòng máu đỏ chạy từ đầu cô, lả chả rơi xuống, máu ướt đẫm khuôn mặt thánh thiện ấy.Mụ trợn tròn mắt, ú ớ không thành tiếng, mụ giầy giụa trong một nổ lực bất thành muốn thoát ra khỏi hình ảnh ghê rợn ấy.
Đèn điện chợp chờn, lúc mờ lúc tỏ, Mụ nhắm nghiền mắt, tự an ủi bản thân, "cô đã biến mất"
Đúng như mong ước, khi mụ mở mắt ra, cô không còn đứng đó nữa. Thế nhưng, nổi ám ảnh chưa dừng lại, mụ sởn gai ốc khi cảm nhận được có ai đó đang ở sát mụ, đảo mắt nhìn sang, mụ hoảng hốt khi thấy mẹ Hinata đưa tay ra như muốn bóp cổ mụ.
- Sao mày dám làm thế với Hinata?
Mụ kinh sợ thét lên. Bừng tĩnh khỏi cơn mộng, thở hổn hển trong nổ lực xuy tan đi nổi sợ. Mồ hôi lạnh tuôn ra ướt cả khuôn mặt tội lỗi kia.
Mụ thất thần ngồi run cầm cập, đôi mắt lờ đờ lảo đảo nhìn khắp phòng. Sấm chớp ngoài cửa sổ tạo ra một vẹt sáng khiến mụ giật mình. Dường như ai đó đang nhìn mụ bằng ánh mắt căm phẫn.
Chợt mụ kinh hãi nghĩ tới Hinata.
Cô chết rồi sao?
Mụ run rẩy cho hai chân xuống khỏi giường, đi lên gác để kiểm tra, ánh đèn điện chập chờn. Mụ cứng người mở cánh cửa phòng cô.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Temari ngẩng mặt nhìn lên.
Là mụ hoa mắt hay là ảo giác khi hoảng sợ? mụ trông thấy Temari ngồi đó, bên cạnh Hinata, nhìn mụ đầy sát khí.
Qúa sợ hãi mụ thét lên rồi lập tức lao xuống nhà, trèo lên giường trùm chăn kín cả người. Mụ run lẩy bẩy như mình vừa gặp ma.
Miệng không ngừng lẩm bẩm một lời xin tha thứ.
Hóa ra mụ cũng biết sợ cơ đấy!
oOo
Bất chấp điều gì xảy đến, bình minh vẫn luôn thức giấc chào đón ngày mới như một lẻ tự nhiên nhất. Sau cơn giông bão, trời quang đãng hơn nhiều. Nhưng Hinata vẫn nằm đó vùng vẫy chống đối lại số mệnh của chính cô.
Không gian tưởng như yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng chói tai của Sakura. Nắm chặt chiếc váy yêu thích nhất của mình, ả bùng nổ cơn giận dữ điên cuồng, hôm qua Hinata đã quên lấy đồ vào, thế là tối ấy trời mưa, chiếc váy hoa đẹp đẽ của ả bị ướt nhẹp, sáng nay ả muốn mặc nó tới trường, vậy mà, đã thế nó còn chẳng được nguyên vẹn nữa chứ, gió lớn làm chiếc váy phất phơ quấn phải cành cây rách toạc một đường lớn.
- Hinata! Ả hét tên cô, giọng bực tức: - Ra đây ngay cho tôi.
Nhìn chiếc váy trên tay, mắt tóe lửa, ả hừng hực sát khí.
Không có ai đáp trả, không thấy bóng dáng cô vội vã chạy khi được gọi, thường ngày khi được gọi cô luôn có mặt ngay sau đó. Nhưng hôm nay Sakura đứng chôn chân trong phòng giặt ủi cũng chả thấy cô xuất hiện.
- Hinata! mày điếc hả?
Lần thứ hai vẫn chẳng có động tĩnh gì.
- Con ranh mày tới số rồi. Ả lủm bủm, vô cùng bực bội khi cô phớt lờ ả. Nắm chặt chiếc váy trên tay, ả xồng xộc đi lên phòng Hinata.
Không thèm gõ cửa, ả cứ thế dùng chân đạp nó mở ra. Miệng chửi liên hồi.
- Mày ăn gan hùm hay sao mà lớn mật thế, dám làm lơ cả lời tao. Ngồi dậy, tao có chuyện muốn tính sổ với mày.
Cô vẫn chẳng phản ứng. Chả hay biết ả vào. Trông thấy cô nằm yên không nhúc nhích, ả tức tối hơn cho rằng cô đang bợn cợt ả.
- Còn nằm ì chưa chịu vác mặt dậy? đừng có giợn mặt với tao. Ả đe dọa, mắt trừng trừng nhìn cô.
Vô dụng, cô vẫn không phản ứng. Sakura mất kiên nhẫn, hung hăng bước tới, thô bạo lôi cô rời khỏi giường.
Ả tốc chiếc mềm ra khỏi người cô. Vẫn không có gì thay đổi.
- Mày vờ vịt giỏi thật, còn chưa chịu dậy.
Giọng điệu ả nanh nọc như mụ vậy.
- Tao nói mày dậy chưa? Ả thét lên, rõ ràng cô làm ả phát điên. Tiện tay ả ném ngay chiếc váy ướt nhẹp đang cầm vào mặt Hinata. Thế nhưng cô vẫn không phản ứng lại.
- Thân lừa ưa nặng hả? xem ra mày thích tao dùng bạo lực, đúng chứ?
Sakura nóng tiết hơn, đưa tay nắm lấy cổ áo Hinata, muốn vực cô ngồi dậy. Nhưng Khi vừa chạm vào ả rụt tay lại ngay, kinh sợ khi khí lạnh thấu xương vuốt ve làn da ả.
Nhờ cú thả tay bất ngờ, Hinata lại nằm xuống vị trí cũ.
Không phản ứng, không đau đớn.
Sakura hoảng sợ thét lên: - Mẹ ơi! rồi lao vội xuống dưới nhà.
- Sao con hoảng hốt thế, đã xảy ra chuyện gì?
Mụ đã có mặt giọng hỏi han. Trông thấy mụ Sakura lao tới ôm chầm, run rẩy mất hết hồn vía.
- Hinata! nó...Sakura lắp bắp giọng nghẹn lại không thành câu.
- Cô ta làm sao? Karin từ trong phòng bước ra hỏi.
Sakura ôm mụ chặt hơn, như muốn vò nát nổi sợ bất ngờ ấp tới. Mụ xoa dịu ả bằng một giọng trấn an.
- Sakura! đừng sợ, có mẹ đây. Mụ vỗ về, ôm lấy cơ thể lạnh đột ngột của ả, không những thế mặt ả đã biến sắc tái nhợt.
- Nói mẹ nghe điều gì khiến con sợ hại như vậy? Mụ ân cần hỏi, rõ đã đinh ninh trong lòng điều gì đó đã xảy ra, thế nhưng vẫn chưa chắc chắn.
- Người nó lạnh ngắt. Nó chẳng có phản ứng nào cả.
Sakura nổ lực nói, vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự việc.
Cả hai cô con gái vẫn chưa hay biết chuyện gì đã xảy ra.
Riêng mụ thì biết, Tsunade cau mày vẻ hồ nghi. Chẳng lẽ cô đã thật sự chết. Không! mụ cần phải chắc chắn về việc đó, nó rất nghiêm trọng.
- Nói mẹ nghe chuyện như thế nào?
Mụ ôn tồn muốn biết rõ đầu đuôi sự việc, xem con gái mụ sợ hãi chưa kìa. Mụ cần phải có kế hoạch cụ thể nếu có ai hỏi vì sao Hinata chết.
- Lúc nãy...Sakura bắt đầu kể bằng một giọng run run: - Con lên phòng giặt lấy chiếc váy hoa của mình, thấy nó ướt nhẹp lại còn bị rách một đường dài. Thấy thế Con mới gọi Hinata để hỏi xem. Thế nhưng gọi mãi không thấy nó trả lời. - Nấc một nhịp ả mới nói tiếp: - Con tức tốc chạy lên phòng nó, vừa mở cửa ra thấy nó nằm im trên giường, không động đậy, tưởng nó chọc tức mình, con mới bước tới định dằn mặt cho một trận, nào ngờ vừa chạm vào người nó lạnh ngắt.
Ả ngưng lại kết thúc việc tường thuật cho mụ nghe. Vẫn chưa thoát ra khỏi sự ám ảnh kia. Ả víu chặt cổ mụ.
- Thế nó còn thở không? Mụ vuốt nhẹ sống lưng ả, nóng lòng dò hỏi.
- Con không biết, ả lắc đầu: - Con sợ quá nên vội chạy xuống nhà, con không biết nó còn sống hay đã chết.
- Được rồi, Con vào phòng đi. Lát mẹ đưa con đi mua váy mới.
Mụ đẩy ả ra, ra hiểu cho Sakura đi vào phòng.
- Mẹ! có chuyện gì với nó thế? Karin đứng nãy giờ nghe xong cũng hoảng sợ nên hỏi.
- Hai đưa ở đây, để mẹ lên xem sao.
Mụ quay lại nhìn hai đứa con, rồi chậm chạp nhấc từng bước khó nhọc đi lên gác.
- Mẹ! Karin cất tiếng gọi, rồi chạy theo ngay sau đó.
Cánh cửa phòng Hinata mở tung, mụ đứng ngay cửa chần chừ không dám tiến vào.
Nếu cô thật sự chết rồi mụ phải làm sao?
Karin đứng phía sau, nom thấy sự cân nhắc của mẹ, ả ngó vào trong xem thế nào. Rồi lên tiếng.
- Để con. Ả lách qua mụ, rồi mạnh dạn tiến vào trong. Mụ muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng không kịp Karin đã bước tới chỗ cô.
Mặt Hinata trắng bệch, vết thương nơi trán chuyển màu tím tái, máu đã ngừng chạy. Có chút sợ, nhưng ả vẫn nán lại nhìn chăm chăm xem cô chết chưa.
Hơi thở nhè nhẹ, yếu ớt cho thấy cô vẫn còn sống. Ả thốt lên, lấy lại sự bình tĩnh cho mụ.
- Nó vẫn còn sống. Mẹ ạ!
- Con chắc chứ? mụ vẫn chưa tin.
- Chắc, nó còn thở, hơi thở không được đều thôi. Hình như nó bị sốt. - Karin nói chạm nhẹ trán cô.
Cảm thấy an tâm, như trút đi được quả núi đè nơi ngực, mụ cho phép bản thân thở một hơi nhẹ nhõm.
- Chúng ta làm gì với nó bây giờ, có cần đưa đến bệnh viện không?
Bỗng Karin nhắc nhở mụ. Rõ ràng cô rất yếu, e rằng không thể qua khỏi hôm nay, nếu đưa ngay tới bệnh viện may ra còn kịp. Ả nhìn mẹ chờ đợi, mụ chẳng nói gì, đang nghĩ ngợi. Đến nước này mụ vẫn không buông bỏ được tội ác của mụ.
- Thôi con xuống nhà đi, sắp tới giờ học rồi. Để việc đó mẹ lo cho. - Mụ nói hối thúc Karin đi ngay. Không thắc mắc hay nghi ngờ gì, ả nghe lời đi xuống nhà. Bỗng mụ gọi lại muốn nói gì đó: - À, con gửi đơn nghỉ phép cho nó luôn nhé.
Karin cau mày, tỏ ra khó chịu: - Sao phải làm thế? kệ nó liên quan gì tới chúng ta.
- Cứ làm như mẹ nói đi, có ai hỏi lí do bảo nó có việc bận đi xa mấy ngày.
- Sao phải nói thế, rõ ràng nó bị bệnh, cứ nói nó bị sốt thôi. Kairin đột nhiên trở nên nhảy cảm hơn, rõ mẹ ả đang giấu giếm chuyện gì đó.
- Con cứ bảo họ thế, việc nó bị bệnh không được để cho người khác biết. Con không cần biết nhiều đâu, mẹ có lý của mẹ. Mụ nói lớn giọng hơn, lời nhờ vã chuyển sang ra lệnh.
Mặc dù không thể hiểu nổi mẹ muốn làm gì, ả cũng chẳng dở hơi mà tọc mạch nhiều đến thế, nhất là chuyện dính dáng tới Hinata. Đợi Karin đi khuất, mụ mới quay vào trong phòng, đắp vội chiếc mềm cho cô, rồi chạy xuống nhà, tới tủ thuốc kiếm mấy liều hạ sốt. Mụ luống cuống cầm ly nước đi lên phòng lần nữa. Dốc cô ngồi dậy, ép miệng cô mở ra, đút ngay chỗ thuốc trên tay vào miệng cô, thế nhưng miệng Hinata ngậm chặt, cổ hỏng đã khô khốc chẳng có chút trơn nào.
Mụ đành đặt cô nằm xuống, kiếm cái gì đập nát mấy viên thuốc, nghiền chúng thành bột rồi hòa vào nước, trút ngay vào miệng Hinata. Lần này xem ra có hiệu quả hơn.
Xong xuôi mụ chỉnh lại chiếc mền đắp cao lên ngực Hinata, khép cửa sổ lại rồi đi ra, lầm bầm mong mọi chuyện sẽ ổn.
Mụ rời khỏi, hai thiên thần nhìn nhau tỏ rõ sự ngờ vực.
Lương tâm mụ bỗng dưng trỗi dậy hay mụ có mưu mô gì đây?
Dù mụ có làm bất cứ điều gì cũng không khiến người ta thay đổi suy nghĩ "mụ là người tốt".