Sau cái vụ ra mắt cháu trai, cháu gái của Phan Gia thì bây giờ cả học sinh và giáo viên của trường cũng phải nể phục tụi nó vài phần, không ai dám cả gan động vào tụi nó nữa, còn 3 ả kia nghe tin tụi nó có hôn ước với tụi hắn thì tức lắm, cố tìm cách để hủy bỏ cái hôn ước đó...
_Lớp 11A1
Bà cô bước vào lớp, nhíu mày nhìn cái đám khỉ loi nhoi ở cuối lớp (tụi nó và tụi hắn đấy ạ) mà cất giọng “oanh vàng”:
- CÁC EM VỀ CHỖ HẾT CHO TÔI - Bà cô nói, không ngờ cái giọng “oanh vàng” đấy lại làm cả bọn chịu về chỗ
- Được rồi, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới - Bà cô
- Ai vậy cô? - Hs1
- Trai hay gái vậy cô? - Hs2
- Xinh không cô? - Hs3
- Nhà giàu không cô? - Hs4
- Blah........blah.......blah
- TRẬT TỰ - Cả lớp im lặng thì cô nói tiếp - Là một bạn nữ, em vào đi - Bà cô
Từ ngoài cửa bước vào một cô gái có gương mặt rất xinh đẹp và ngây thơ (bên trong thì chưa chắc)
- Chào các bạn, mình là Trang Nguyễn Phương Nghi, mong các bạn giúp đỡ - Cô gái nói xong còn nở một nụ cười tươi
- Oa, xinh quá đi - Hs1
- Lớp mình có tới 5 hot girl luôn ý - Hs2
- Mặt nhìn ngây thơ chưa kìa - Hs3
- Ngây thơ gì mà ngây thơ, ác quỷ đội lốt thiên thần thì có - Hs4
Còn Nhật nghe tới cái tên đó thì ngẩn người...
- Cô ta...cô ta sao...sao lại ở đây - Suy nghĩ của Nhật
________________GTNV__________________
Trang Nguyễn Phương Nghi (18)_Bạn gái cũ của Nhật vì một lý do nào đó mà chia tay (cái này tác giả bật mí sau nha). Gương mặt xinh đẹp, ngây thơ, thánh thiện (nhưng bên trong có vẻ ngược lại đấy) như búp bê Pháp. Là con của một tập đoàn trong top 5 những tập đoàn lớn nhất Việt Nam. Bên ngoài thì tỏ ra ngây thơ nhưng bên trong thì nham hiểm, độc ác.
_____________Quay lại nào_____________
- Em muốn ngồi đâu? - Bà cô
- Em muốn ngồi cạnh Nhật ạ - Nghi
- Nhưng...chỗ đó của bạn Tiên rồi, em kiếm chỗ khác đi - Bà cô
- Không...em muốn ngồi chỗ đó cơ - Nghi
- Tôi đã bảo là em kiếm chỗ khác đi mà, em không nghe à - Bà cô tức giận, vì sau cái vụ hôm bữa thì ai cũng phải nể sợ gia thế của tụi nó, ai mà dám cãi lại tụi nó chứ
- Vâng ạ - Nghi ỉu xìu đi xuống, thực ra trong thân tâm cô ta muốn bay vô cào xé Tiên ra vì dám ngồi cạnh Nhật
Thế là tiết học trôi qua trong sự chán nản của cả lớp và ánh mắt giết người của Nghi dành cho Tiên
Reng......reng..........reng
Tiếng chuông vang lên như giải thoát khỏi sự mệt mỏi của đám khỉ loi nhoi trong lớp, sau cái tiết học đầy chán nản của bà cô “Quỳnh quằn quại” thì tụi nó và tụi hắn cùng nhau xuống căng-tin để làm tròn nghĩa vụ cho cái dạ dày...
Tại căng-tin...
- Ê, sao mày bữa nay cứ thẩn thẩn thờ thờ thế Nhật? - Huy
-...................... - Im lặng vì bận suy nghĩ nên không chú ý
- Ơ hay, hỏi sao không trả lời mày - Hắn
-............................. - Lại im lặng, Nhật suy nghĩ cái gì thì chỉ có......tác giả tui đây mới biết được, hehe, mà bạn nào thông minh chắc cũng đoán ra Nhật nghĩ gì nhỉ...
Cốp...
- Ui da, sao cô cốc tôi? - À, thì ra là kêu mãi mà anh Nhật không nghe nên chị Tiên nhà ta cốc cái cho tỉnh ý mà, rõ đau nha
- Ai bảo mấy người kia kêu mãi mà anh không nghe chi - Tiên
- Mệt quá, nãy giờ kêu tao chi vậy? - Nhật
- Tao chỉ thắc mắc sao mà bữa nay thấy mày cứ thẩn thẩn thờ thờ thôi - Huy
- Tao bình thường mà - Nhật
- Ừ thì bình thường, hay là mày bị bệnh nan y mà sợ nói ra tụi tao buồn? - Thiên
- Trù ẻo tao chết sớm à mày - Nhật
- Chứ sao mày cứ lạ lạ vậy? - Hắn
- Không có gì, bận suy nghĩ vài chuyện thôi - Nhật
- Ừ - Thiên
- Nè, mai dọn về Villa ở đó, các anh chuẩn bị gì chưa - Nó
- Ừ ha, cô không nhắc thì tôi cũng quên - Hắn
- Vậy lo về mà dọn đồ đi, tụi tôi chuyển qua hết rồi đó, chỉ việc vô ở là xong - Nhi
- Ừ, biết rồi - Huy
Đang ăn ngon lành thì một giọng nói hết sức “ngây thơ” vang lên:
- Mấy bạn cho mình ngồi cùng được không? - Nghi
- Hết chỗ, đi chỗ khác mà ngồi - Nó lạnh lùng vì từ khi nó nhìn thấy Nghi, nó chắc chắn gương mặt ngây thơ kia ẩn sâu phía trong là một con ác quỷ đội lốt thiên thần
- Nhưng ngồi một mình buồn lắm - Nghi
- Liên quan? - Vi
- Nhưng mình muốn làm quen mà - Nghi
- Tụi tôi đã nói là không thích cô ngồi đây mà cô không nghe hả? - Tiên
- Mình...mình - Nghi
- TIÊN ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG THÍCH CÔ NGỒI ĐÂY RỒI THÌ CÔ ĐI RA CHỖ KHÁC ĐI - Nhật bức xúc
- Anh sao lại nói vậy, em là người yêu của anh mà - Nghi
- Đó là trước kia, còn bây giờ thì không - Nhật
- Nếu là người yêu thì hai người dắt nhau qua kia mà tâm sự đi kìa, lâu rồi không gặp mà - Tiên khẽ nhói lòng
- Cô ta không phải người yêu tôi, tôi yêu người khác rồi - Nhật
- Anh...anh nói là mãi yêu em mà - Nghi
- Ồ, cô mới là người nói câu đó mà, vậy mà lật mặt nhanh quá đấy - Nhật
- Em... - Nghi
- “Bạn” ơi đi cho đời nó đẹp - Nhi cố tình nhấn mạnh từ “bạn”
- Ừ, đúng đó, em em gì ở đây, ai là anh cô mà cô xưng em - Nhật
- Huhuhu - Cô ta khóc rồi chạy đi nhưng trong lòng thì một cỗ tức giận
“Anh được lắm, đợi đó, em sẽ khiến anh là của em, mãi mãi” - Nghi khẽ nghĩ mà trong lòng đầy tức giận
Sau khi cô ta đi khỏi...
- Người yêu mày à? - Huy
- Cũ thôi, còn bây giờ thì tao yêu người khác rồi - Nhật
- Ừ, mà sao chia tay vậy? - Hắn
- Tao nói cho tụi bây biết, đừng có bị bộ mặt ngây thơ đó đánh lừa, bên trong là một con quỷ đó, cả các cô nữa, cẩn thận. - Nhật
- Nhưng sao mà.... - Thiên chưa nói xong
- Tụi bây chỉ cần biết vậy thôi, còn chuyện kia thì khi khác tao kể - Nhật nói
Tụi nó ăn xong rồi vô lớp học, học xong rồi về, chả có gì đặc biệt cả, ngoài câu nói của Nhật.
Thấm thoát cũng đến buổi tối hôm nay, là ngày ra mắt cháu trai, cháu gái ngàn vàng của nhà họ Phan nên tất nhiên các báo chí truyền thông đã có mặt ở đây để có thứ viết chứ. Không những thế các chủ tịch, giám đốc của các công ty khác điều có mặt hết bởi vì họ muốn diện kiến đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn và đại thiếu gia của Phan Gia mà
Bây giờ là h, bọn hắn và bọn nó đã có mặt cũng được nữa tiếng rồi nhưng nó và Thiên biến đâu mất rồi á
- Thằng Thiên đâu mày - Nhật khều tay Huy
- Tao cũng chả biết nó ở đâu - Huy
- Thằng này hình như không muốn xem mặt đại mỹ nhân mà - Nhật
- Thôi vào trong đi - Hắn
Khi mọi người đã yên vị ở chỗ ngồi thì bóng đèn vụt tắt, ông Phan Lý Minh_Ông nội của nó và Thiên bước ra
- Kính chào mọi người, rất vui vì mọi người đã bỏ chút thời gian đến đây để dự buổi tiệc này. Như đã thông báo hôm nay tôi sẽ ra mắt cháu gái và cháu trai của tôi - Ông Phan
Bốp .....Bốp
Từ bậc thang bước ra là một đại mỹ nhân tài sắc vẹn toàn và đi bên cạnh là một đại mỹ nam khôi ngô, tuấn tú, hehe, chắc mọi người biết ai rồi phải không ạ, vâng không ai khác chính là nó và Thiên, cháu trai và cháu gái ngàn vàng của gia tộc họ Phan...
- Chào mọi người, tôi là Phan Nguyễn Bảo Thiên - Thiên
- Kính chào tất cả mọi người tôi tên là Phan Nguyễn Bảo Trâm - Nó
Tách.....tách....tách, nhân cơ hội, các nhà báo phải săn ảnh chứ nhỉ. Cuối cùng MC bước ra:
- Thưa mọi người, hôm nay các gia tộc có một thông báo quan trọng, trước tiên xin mời những người đại diện cho các gia tộc bước lên bục: Đại thiếu gia họ Phan_Phan Nguyễn Bảo Thiên, đại thiếu gia họ Phạm_Phạm Minh Khánh Hoàng, đại thiếu gia họ Trịnh_Trịnh Hoàng Gia Huy, đại thiếu gia họ Đinh_Đinh Hoàng Minh Nhật và các thiên kim tiểu thư Trần Hoàng Yến Nhi, Lê Kiều Tú Vi, Dương Ngọc Hoài Tiên, Phan Nguyễn Bảo Trâm của gia tộc họ Trần, gia tộc họ Lê, gia tộc họ Dương, gia tộc họ Phan bước lên bục - MC nói xong thì thở hồng hộc
Cả bọn nghe xong cũng hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng bước lên, khi tất cả đã đứng trên bục thì ông Phan nói:
- Thay mặt cho các gia tộc, tôi có chuyện hệ trọng muốn nói. năm trước gia tộc đã có hôn ước với nhau, bây giờ những người thừa kế đã đủ tuổi nên tôi xin tuyên bố Phan Gia - Phạm Gia , Trịnh Gia - Trần Gia , Đinh Gia - Dương Gia và cuối cùng là Phan Gia và Lê Gia kể từ bây giờ kí kết thông gia - Ông Phan điềm đạm nói
- Vâng ạ - Đồng thanh, cả bọn mặc dù rất shock khi nghe tin này nhưng trước mặt bao nhiêu quan khách thế này chẳng lẽ lại...nên đành ngậm ngùi cho qua
- Ừ, vậy thì bây giờ mời mọi người nhập tiệc - Ông Phan nói, cả bọn bước xuống nhập tiệc cùng mọi người nhưng trong lòng thì đầy rẫy những thắc mắc...
_Tại bàn tụi nó và tụi hắn
- Ey thằng kia, mày là đại thiếu gia của gia tộc lớn vậy mà sao lại giấu anh em hở? - Hắn
- Ừ thì... - Thiên
- Thì sao? - Huy
- Thì tao không muốn suốt ngày bị người ta soi mói, với lại tao cũng không muốn tiết lộ, phiền phức lắm - Thiên
- Công nhận anh em nhà mày bí ẩn kinh đấy, giấu lâu lắc mà không bị phát hiện mới hay chứ - Nhật
- Hai anh em nhà nó vậy là bình thường mà - Tiên
- Hả? Vậy là các cô cũng biết sao? - Huy
- Chứ anh nghĩ sao vậy, chơi với nhau từ hồi bé tí đến giờ chẳng lẽ lại không biết - Nhi
- Hihi, chồng em quá đỉnh - Vi
- Chồng em mà lại - Thiên tự hào
- Ừm, trần thì cũng cao đấy, nhưng mà có vẻ anh bay cao hơn cả trần nhà rồi đó - Vi gật gù
- Yahhhh, troll anh à - Thiên
- Hehe, đâu có đâu - Vi
- Nãy giờ tui chưa nói câu nào nha - Nó
- Một câu rồi đó - Cả bọn đồng thanh
- Thiệt là bực mình mà - Nó
- câu - Tiên làm tay hình chữ V đưa ra trước mặt nó
- Thôi, nhập tiệc đi - Nhi
- Hehe, tao iu mày nhất. Moazz...moazz - Nó
- Thấy gớm quá chế ơi - Nhi
- Thôi, uống gì lại quầy lấy? - Nó
- Cooktail hết đi - Hắn
- Ờ, được đó - Thiên
- Đợi chút nghen - Nó chạy vào, một lát sau chạy ra đi đằng sau là anh chàng phục vụ đang bê khay có mấy ly cooktail trên đó
- Uống đi - Nhi
Thế là cả bọn vừa uống cooktail vừa nói chuyện, nói chung là bữa tiệc diễn ra vô cùng suôn sẻ, đến khoảng h thì tiệc tàn, cả bọn cùng nhau đi về nhà, nhưng đâu có dễ như vậy, đang chuẩn bị ra thì bị ông gọi lại và nói:
- Các cháu sẽ có một thời gian sống chung để tìm hiểu nhau trước khi đính hôn và để tình cảm phát triển hơn. À mà ông đã mua cho các cháu Vila số đường ZZ các cháu nha - Ông Minh
- Hả, ông bán cháu gái của ông như chơi thế á anh hai - Nó quay sang mè nheo với Thiên, chẳng may hành động max cute ấy lại lọt vào mắt của ai đó (ai biết không nà) làm cho ai đó lỗi mất một nhịp, hehe, nhưng mà ánh mắt của ai đó nhìn ai đó lại lọt vào tầm mắt của ông
- Haha, cháu làm gì mà “dễ xương” vậy chứ, làm người ta đơ rồi - Ông Minh (ông nhí nhảnh quá ạ)
- Là sao ạ? - Nó ngu ngơ
- Hehe, cháu ta “dễ thương” nhưng mà “thương không có dễ mà “yeah thì có thưởng” nha - Ông quay sang vỗ vai hắn
- Huhu, ông nỡ lòng nào bán cháu gái của ông vậy chứ - Nó
- Hehe, anh thấy ông làm vậy được á - Thiên
- Huhu, cái đồ thấy gái bỏ em à, huhu, sao tui khổ vầy nè - Nó