19h tại Villa của Phan gia...
- Cuối cùng con cũng tới? - Ông Minh quay sang nói với Thiên
(P/s: Ông Minh là ông nội của nó và Thiên nha mọi người, từ giờ gọi là Ông Minh nghen)
- Nội à, gọi con tới chi vậy? - Thiên
- Có chuyện cần nói - Ông Minh
- Chuyện quan trọng lắm sao nội, có cả pama và hai bác nữa này, cả Trâm và cả...cô ta nữa - Thiên nói, cô ta ý chỉ Vi
- Ừ, rất quan trọng - Ông Minh
- Thôi, ba vào vấn đề chính luôn đi ạ - Mama nó và Thiên
- Ừm. Thiên à, Vi muốn từ hôn, gia đình hai bên đã đồng ý rồi, Vi cũng đã kí vào rồi, bây giờ chỉ cần chúng ta kí vào thôi, ta nghĩ con cũng nên đồng ý đi - Ông Minh từ tốn nói
- Vậy sao ạ? - Thiên nói mà mặt rất chi là tỉnh, Vi thấy thái độ đó thì đau lòng lắm nhưng cô đâu biết rằng hiện tai anh đang rất hỗn loạn.
- Ừm, thấy con không có thái độ gì thì chúng ta sẽ kí vào thư từ hôn luôn - Ông Vi nói rồi định đặt bút kí vào tờ giấy được in dòng chữ to tướng “THƯ TỪ HÔN” nhưng...
- KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC, ÔNG KHÔNG ĐƯỢC KÍ, MỌI NGƯỜI CŨNG KHÔNG ĐƯỢC KÍ - ...Ông Minh đang định kí vào thì Thiên chạy lại giật cây bút trên tay ông rồi gầm lên.
- Anh...anh sao vậy? Chẳng phải như thế sẽ tốt cho cả hai sao? - Vi rất bất ngờ vì hành động của Thiên
- Không, không được, em không được kí vào đó - Thiên
- Thiên, con đừng làm vậy, con phải nghĩ cho con bé nữa chứ - Papa nó và Thiên
- Không, con đã nói rồi, không được kí - Thiên
- Chẳng phải con là người bỏ rơi con bé sao? Sao giờ lại muốn vậy chứ - Mama nó và Thiên
- Không phải, là tại cô ta trước...phải rồi...là tại cô ta...haha...LÀ TẠI CÔ TA - Thiên bây giờ nhìn chả khác gì người điên, lí trí và lời nói sao lại không giống nhau chứ, anh đâu muốn nói vậy, rốt cuộc chuyện này là sao? Chính anh cũng không hiểu nỗi được hành động của mình, tại sao vậy? Sao anh phải làm vậy nhỉ? Chẳng phải Vi là người sai sao? Chẳng phải chính anh đã công bố Như là vợ tương lại sao? Còn tiếc nuối gì nữa chứ? Cần Vi sao? Vi có gì tốt chứ, chẳng phải anh đã tận mắt chứng kiến Vi đánh Như sao? Loại người như vậy cần gì để anh níu kéo chứ, rốt cuộc là tại vì ai? Vì ai mà anh thành ra thế này chứ?...Đang còn mắc trong một mớ đám suy nghĩ hỗn độn thì...
“Chát” - ...Một tiếng thanh thúy vang lên kéo anh trở về thực tại, một bàn tay đã được bay thẳng vào mặt anh, in dấu tay đỏ rần. Phải, anh bị tát và người đã rộng lượng tặng anh cái tát để kéo anh về thực tại lại chính là nó. Sao chứ? Em gái tát anh trai sao? Có lẽ nãy giờ nó im lặng cũng quá lâu rồi nhỉ, cũng phải mở miệng nói một lời chứ:
- Tỉnh chưa? Nếu tỉnh rồi thì chống mắt lên mà coi đây này - Nó nói rồi tiến đến tivi, gắn một cái USB lên rồi cầm remost ấn ấn mở mở cái gì đó, màn hình tivi bỗng sáng lên, một thước phim dần dần hiển thị...Mọi người đều chú tâm nhìn vào cái màn hình tivi kia, trên màn hình rộng lớn là cảnh tụi nó và ba ả kia đang cãi nhau, rồi bỗng dưng ả Như tự lấy tay Vi tát vào mặt mình rồi ngồi thụp xuống, đúng lúc Thiên đi ra nhìn thấy nên cứ tưởng là Vi tát ả...Mọi thứ còn lại dần dần được chiếu trên cái màn hình rộng lớn kia, âm lượng và hình ảnh đủ để chứng kiến và nghe thấy sự việc đã xảy ra...Chính nó đã cố ý gắn camera sau trường, chủ yếu chỉ muốn quay lại cái cảnh đánh nhau kia để về nhà xem cho đỡ chán và không ngờ kịch bản lại trật lất, nhưng rất may lần này cái camera có công dụng đấy chứ.
“Rụp” - Màn hình tivi vụt tắt, Thiên thì đầy hối hận, các vị phụ huynh thì bất ngờ, nó thì đắc chí. Còn Vi thì sao nhỉ? Các bạn nghĩ Vi sẽ thế nào đây. Vui sướng sao? Hay là đắc chí, hay là cảm thấy căm phẫn khi chứng kiến lại cảnh đó? Nếu ai nghĩ vậy thì xin chúc mừng, các bạn đã đoán................. sai rồi, cô không vui sướng, cũng không đắc chí, cũng chả căm phẫn mà cô đang rất hoang mang. Tại sao ư? Chỉ có chính cô mới hiểu được.
- Sao rồi? Mọi người cảm thấy thế nào khi xem xong phim hay đây? - Nó
- Quá nham hiểm - Các vị phụ huynh đồng thanh, kể cả ông Minh
- Còn anh thì sao, Thiên? - Nó đưa mắt sang Thiên
- .............. - Thiên không nói gì chỉ chạy lại ôm chặt lấy Vi đang ngồi đó, ánh mắt chứa đầy hoang mang, lo sợ
- Vi à, anh xin lỗi...xin lỗi em - Thiên có vẻ đã rất hối hận, anh không muốn mất cô, chỉ vì anh mà cô đã phải chịu khổ rồi
- Không...không - Vi nói, trên gương mặt hoàn hảo kia là từng giọt nước mắt đang đua nhau chảy dài
- Tha thứ cho anh, mình bắt đầu lại nha em - Thiên vẫn ôm chặt Vi giống như anh đang sợ chỉ cần nới lỏng tay ra thôi thì cô sẽ biến mất...mãi mãi
- Không bao giờ...anh có nghĩ cho tôi không? Anh có biết tôi đã đau khổ thế nào trong suốt thời gian qua không? Anh có biết tôi đã phải chịu đựng tất cả như thế nào không? Anh có biết... - Vi đang nói thì bị thiên cắt ngang
- Anh biết...anh biết, anh mong em tha lỗi cho anh - Thiên nói, có thể dễ dàng nhận ra trong mắt anh bây giờ tràn đầy sự hối hận và đau khổ
- Anh làm sao biết được chứ, anh đã bỏ rơi tôi, không tin tưởng tôi, anh nói yêu tôi mà ra tay tát tôi khi không biết rõ nguyên nhân, ừ...anh yêu tôi, anh biết tôi...LÀ NHƯ THẾ ĐÓ HẢ? - Vi nói rồi giằng người ra khỏi tay Thiên chạy vụt đi, Thiên ngồi thụp xuống, nước mắt rơi, đây có lẽ là lần đầu tiên anh khóc, khóc vì người anh yêu.
Hehe, Sone bữa nay được cái là hết bệnh lười với lại được cái con virus siêng năng chui vô người ý nên mới viết chap nhanh nhanh nà. À, Sone xin đính chính là truyện “Xin lỗi...quá muộn rồi anh à” của Shyn và Sone đây chỉ có đăng ở thôi nha, còn mấy web khác ai đăng thì không biết nhá. Và cũng xin nói luôn là nếu mà các bạn muốn đăng lên web khác thì nên hỏi tác giả một tiếng, các bạn đăng lên web khác cho mọi người đọc thì cũng được thôi, không phải tác giả ki bo gì nhưng mà nên hỏi ý kiến của tụi mình trước, mình không chỉ nói riêng truyện này mà còn những truyện khác nữa, dù sao thì các bạn cũng nên hỏi ý kiến của tác giả trước nha!
Sorry vì Sone hơi nóng tí, thôi vào truyện nà
~_Tại Villa của gia tộc họ Phan, phòng làm việc của ông Minh
- SAO CƠ?? CON MUỐN HỦY HÔN? - Ông nó và Thiên, pama nó và Thiên và pama Vi đồng thanh hét vào mặt Vi
- Vâng - Vi thản nhiên đáp lại trước cái sức công phá lớn đến chết cái lỗ tai đó
- Sao con lại muốn hủy hôn? - Ông nó điềm đạm trở lại mà hỏi
- Dạ...thì...tụi con có một sự hiểu lầm không hề nhẹ - Vi vẫn vậy, vẫn thản nhiên nhưng trong lòng thì đang rất hỗn loạn
- Chỉ có hiểu lầm thôi mà con lại muốn hủy hôn sao? - Pama Vi
- Không đơn giản như mọi người nghĩ đâu ạ, nói chung là tụi con chia tay rồi - Nhẹ nhàng nhưng sức công phá vô cùng vô cùng lớn
- Chia tay sao?? - Pama nó và Thiên
- Vâng, anh ấy thậm chí cũng không còn xem con là vị hôn thê nữa, còn công khai vợ tương lai rồi thì níu kéo làm chi nữa ạ, buông tay có lẽ sẽ tốt cho cả hai - Vi nói, nét mặt bỗng chốc trở nên u buồn đến kì lạ, ẩn sâu trong đôi mắt đen kia là một nỗi buồn vô tận mà ít ai có thể nhìn thấy
- Con đã suy nghĩ kĩ chưa? - Ông nó và Thiên
- Rồi ạ, con đã suy nghĩ rất kĩ rồi - Vi vẫn vậy, vẫn u buồn, có lẽ cô không nên tạo cho mình cái vỏ bọc lạnh lùng nữa, tốt hơn hết hãy là cô của trước kia
- Được rồi, chúng ta tôn trọng quyết định của con, ta cũng thay mặt con trai ta xin lỗi con, nó đã làm con đau khổ rồi - Mama nó và Thiên cũng rất tiếc cho hai đứa nhưng làm sao được, đã vậy rồi thì càng không nên níu kéo, càng níu sẽ càng làm cho nhau tổn thương hơn mà thôi
- Ta cũng vậy - Papa nó và Thiên
- Ừm, con gái, con cũng đừng buồn, chúng ta luôn mong con hạnh phúc, hãy làm những gì con cho là đúng - Mama Vi an ủi
- Đúng vậy, con luôn là cô công chúa nhỏ của pama, luôn là cô công chúa có nụ cười rạng rỡ chứ không phải cái nét mặt lạnh lùng, con nên làm những điều con cho là cần thiết nhưng con không được hối hận, vì dù gì nó cũng luôn là sự lựa chọn của riêng con - Papa Vi cũng buồn cho con gái
- Vậy mọi người đồng ý chứ ạ? - Vi
- Đương nhiên rồi, tất cả mọi người đều luôn theo ý con mà - Ông nó và Thiên
- Vậy được, ông cứ hẹn Thiên đi, tối nay ta bàn việc hủy hôn được chứ ạ? - Vi
- Ừm, ta sẽ hẹn nó - Ông nó và Thiên
- Vậy tối nay con sẽ làm thư từ hôn, mọi người chỉ cần giúp con kí vào thôi ạ - Vi
- Được rồi - Đồng thanh
- Vậy thôi, bye mọi người nha, con ra ngoài trước đây - Cô cố gắng gượng một nụ cười để làm mọi người yên lòng rồi bước nhanh về phía cửa phòng
Vi rời khỏi phòng làm việc của ông nội nó và Thiên rồi bước xuống phòng khách...
- Sao rồi mày? - Vừa bước chân ra phòng khách thì Vi đã bị tụi nó và tụi hắn nhào vô hỏi tới tấp
- Ông nói sao? - Hắn
- Đồng ý không? - Nhi
- Có phản đối không? - Nhật
- Ông có hỏi chuyện gì không? - Tiên
- Cô có bị gì không đấy? - Nhật
- ............blah.................blah.....................
- .........blah..........blah....................
- STOP - Vi bực mình mà hét lên
- Dạ - Cả đám đồng thanh dạ ran
- Ngoan - Vi
- Rồi, ai muốn hỏi gì thì hỏi đi - Vi
- Ông và pama có đồng ý không? - Nó
- Đồng ý, chỉ cần chờ tối nay mọi người và Thiên kí vào thư từ hôn thôi - Vi
- Mà mày định hủy hôn thật sao? Chỉ là hiểu lầm thôi mà, chắc sẽ nhanh chóng hóa giải thôi - Tiên
- Ừm, tao cũng nghĩ vậy đó - Nhi
- Tụi mày làm sao hiểu được cái cảm giác bị chính người mình yêu vì một đứa con gái khác mà ra tay tát mình khi không rõ nguyên do, làm sao hiểu được cái cảm giác chính người mình yêu lại phản bộ lòng tin của mình, nói đi, làm sao hiểu được, nói đi, hả? - Vi gầm lên, trên khuôn mặt thanh tú kia là cái chất lỏng thủy tinh đang tuôn trào. Cô khóc, đúng, cô đang khóc, tất cả bao nhiêu uất ức, chịu đựng của cô đang dần tan chảy chỉ vì một tên con trai, mà tên con trai đó lại chính là người cô yêu, tại sao ông trời lại bất công như vậy chứ, tại sao lại phải dằn vặt cô như vầy chứ, cô cũng là con gái mà, cô cũng biết đau là thế nào mà...
- Vi à, tao xin lỗi, đúng, làm sao tụi tao có thể hiểu được cảm giác của mày chứ - Nó ngồi xuống ôm lấy Vi dỗ dành
- Đúng đó, mày nín đi, là tụi tao không phải - Nhi cũng ngồi xuống nhẹ nhàng dỗ dành
- Mày phải cười lên chứ, làm sao lại để thành như thế này được, tao không muốn thấy Vi của tụi tao lại biến thành một con ma khóc nhè đâu - Tiên nói, giọng nói mang một chút ý trêu đùa nhưng cũng không thiếu phần an ủi, dỗ dành
- Cô phải nín đi chứ, ai lại khóc vì một thằng con trai chứ - Hắn (anh ơi, hình như anh cũng cùng loài mà)
- Đúng đó, nín đi rồi tụi tôi sẽ mua cho cô một đống đồ ăn luôn - Huy nói như dụ trẻ con vậy làm cả bọn bật cười, cả Vi cũng vậy
- Oh yeah, cô cười rồi nè - Nhật
- Anh tài ghê - Nhi
- Tôi mà, cô phải vinh hạnh khi có thằng bạn vừa đẹp trai lại tài giỏi như tôi chứ - Huy tự mãn
- Ừm, tôi phải vinh hạnh lắm khi có thằng bạn vừa xấu, vừa ngu mà lại còn tự mãn như anh đấy - Nhi đá đểu
- CÔ NÓI GÌ HẢ? - Huy hét lên
- A, lại còn bị điếc nữa chứ, khổ thân thằng bé - Nhi lắc đầu, chép miệng
- Cô... - Huy
- Hức..hihi...hức...hihi...hức...hức...hihi... - Vi vừa khóc vừa cười khi chứng kiến cái màn cãi cọ siêu trẻ con của Nhi và Huy
- Ê, lêu lêu, vừa khóc vừa cười kìa - Tiên trêu Vi làm cô nàng càng cười to hơn nữa
- Haha, đúng rồi, lêu lêu - Nó cũng hùa vô trêu
- Lêu lêu, Vi vừa khóc nhè vừa cười - Nhi
- Lêu lêu, lớn rồi mà còn khóc nhè - Nhật
- Vi như con nít ý - Huy
- Vừa khóc vừa cười...lêu lêu Vi vừa khóc vừa cười...lêu lêu - Ngay cả hắn cũng tham gia
...Kết quả của cái màn chọc Vi vừa rồi là bị cô nàng xách dép rượt vòng vòng mà trên mặt thì nước mắt nước mũi tèm lem, khung cảnh ấy ai nhìn vào chỉ có thể thốt lên:......................”Ôi chao, sao bệnh viện lại để bệnh nhân xổng chuồng thế này“......................... (=_=”)
...Thế đấy, trong cuộc sống có rất nhiều bạn bè khác nhau, nhưng không phải ai cũng là những người bạn tốt thật sự mà chính bạn cũng không thể nhận ra. Bạn tốt chính là những người hiểu rõ bạn nhất, khiến bạn cười, giúp bạn vui, bảo vệ bạn, giúp đỡ bạn, chia sẽ với bạn và...luôn luôn tin tưởng bạn. “Đã là bạn thì suốt đời là bạn, đừng như sông lúc cạn lúc đầy“...