Thúy Vân khẽ thở dài tự trấn an bản thân mình, uể oải không vui nhìn bóng dáng của Kim Trọng đang đứng trước cửa nhà, dường như đang đợi nàng.
Sao nhỉ, thôi thì cứ coi như đó là đống chất thải của cún mà bước qua vậy, không nên để những thứ không sạch sẽ ảnh hưởng tới bản thân mình!!!
Thúy Vân dự định sẽ giả vờ như không thấy, lướt nhanh qua, nào ngờ khi nàng vừa đặt chân đến bệ thềm đã nghe tiếng của Kim Trọng: “Vân Nhi, muội đi đâu vậy?”
Thúy Vân cười ngượng: “Kim huynh, tên của ta là Thúy Vân, huynh không nên gọi bằng Vân Nhi, ta cảm thấy không quen!”
Không thể ngờ được Thúy Vân lại đi bắt bẻ mình từng câu từng chữ, ngay cả danh xưng cũng không vừa ý nên Kim Trọng đứng đực mặt ra, trong chốc lát cũng không biết nói gì cho phải. Thúy Vân có chút chán ghét nhưng cố gắng kiềm chế lại:
“Kim huynh, nếu không có chuyện gì, ta xin đi trước!”
Đoạn, nàng nhanh nhẹ bước vòng qua Kim Trọng mà đi mất, để lại Kim Trọng đứng thất thần trước nhà.
Đừng nghĩ nàng không biết câu nói lấp lửng khi nãy của Thước Nhi, không chỉ nó mà ngay cả bản thân nàng cũng cảm nhận được, dường như Kim Trọng có chút tình ý với nàng.
A, Thúy Vân khẽ bật cười, nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra, tại sao trước kia hắn không có chút tình cảm, hiện tại bỗng nhiên xuát hiện nhỉ? Hay do nàng đã buông tay nên mới kích thích hắn như thế chăng!
Về phần Kim Trọng, vốn lần trước trong lúc đang đau buồn tuyệt vọng thì bất ngờ nghe được tiếng đàn giữa đêm khuya thanh vắng.
Có thể đàn ra âm thanh trong trẻo như thế, chỉ có thể là Thúy Kiều mà thôi.
Nào ngờ khi nhìn thấy Thúy Vân, hắn có chút không tin.
Cả kinh thành đều biết, Vương Thúy Vân là một tiểu thư bất tài vô dụng, hoàn toàn trái ngược với đại tỉ nhà mình. Vậy, nàng ấy biết đàn khi nào, sao lại có thể đàn ra một khúc nhạc thôi thúc lòng người thế kia?
Tuy chỉ là một đoạn ngắn nhưng Kim Trọng có thể nhận ra được, âm thanh của Thúy Vân là một hùng ca hoàng tráng, vừa vui tươi vừa tràn trề sinh khí, hoàn toàn khác xa với phong cách đượm buồn ảm đạm của Thúy Kiều.
Lại nói, từ lần đầu gặp mặt đến giờ, dường như Thúy Vân không có thiện cảm với hắn, thậm chí số lần chạm mặt nhau cũng hiếm hoi đến đáng thương, đến khi tiếp xúc được rồi mới nhận ra, hóa ra nàng là một cô nương có vẻ mạnh mẽ, tính cách ngay thẳng như thế! Nàng trò chuyện cùng hắn không một chút nể nang, lúc nghe bá phụ bảo Thúy Kiều đã nhờ Thúy Vân tiếp nhận nhân duyên với mình, trong lòng có chút cảm giác kì lạ, nào ngờ Thúy Vân lại đứng dậy, không lạnh không nhạt buông ra một câu cảnh cáo…
Dường như nàng không đồng ý?
Nhưng… tại sao Thúy Vân lại không đồng ý?
Nghe nói từ sau khi gia đình gặp nạn, mọi chuyện đều do một tay nàng quán xuyến…
Nhớ tới gương mặt trong sáng như trăng rằm đêm qua cùng gương mặt mang theo viền gấu mèo của nàng sáng nay, Kim Trọng không khỏi bật cười, bỗng nhưng cảm thấy cô nương này thú vị hơn mình nghĩ rất nhiều, chân vô thức bước quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước phòng nhỏ của Thúy Vân cùng Thước Nhi.
Ngay lúc này, Thước Nhi từ bên trong đi ra, thấy Kim Trọng thì kinh ngạc một hồi, cuối cùng không khách khí bảo: “Kim Trọng, ngươi nên rời khỏi đây trước khi chủ nhân trở về, nếu không ngài ấy sẽ không nể nang gì đâu!”
Kim Trọng không thèm để tâm đến chuyện một tì nữ nho nhỏ gọi đầy đủ cả họ lẫn tên mình, chỉ tò mò không biết…
“Chủ nhân của ngươi? Thúy Vân?”
Thước Hỉ nhếch môi cười nhạt, chưa kịp đáp trả thì từ trong nhà vang ra âm thanh có chút giận dữ của Vương phu nhân: “Tì nữ như ngươi thì biết gì mà dám vô lễ? Có câm miệng ngay không?”
Hừ, người ra lệnh cho nàng, cũng chỉ có Thúy Vân, bọn họ nói nàng sẽ nghe chắc!
Tuy nhiên, vì tôn trọng Thúy Vân, Thước Nhi vẫn im lặng, tìm ổ khóa, CẠCH một tiếng, khóa cửa phòng lại, ôm chậu thau đi ra bờ sông giặt quần áo.
Kim Trọng lại tiếp tục ngẩn ngơ, không biết phải làm gì, đành lần mò đi tìm y quán nơi Thúy Vân làm việc, buổi tối lại lẻn đến khách điếm quan sát nàng từ xa. Tiểu thư đồng bên cạnh vẫn còn trẻ con, chưa hiểu phong tình là gì nên chỉ lo lắng:
“Công tử, Vương cô nương làm sao bây giờ?”
“Hử?”
Đến lúc này Kim Trọng mới hoàn hồn, im lặng cầm một tách trà đã sớm nguội lên uống một hớp, ánh mắt vẫn đặt lên bóng hình có vẻ mảnh khảnh nhưng nụ cười khi nào cũng tỏa sáng nơi chưởng quầy…
“Chờ ta thi lần này xong sẽ đi tìm nàng, vả lại không biết nên tìm ở đâu bây giờ…”
Tiểu thư đồng ngây thơ ngồi vò đầu bứt tóc phụ suy nghĩ cho Kim Trọng: “Cũng thật là, bây giờ biết làm sao đây…”
Mấy ngày hôm sau, ngày nào Kim Trọng cũng như vậy, lẽo đẽo đi theo Thúy Vân từ sáng tới tối mịt mới về.
Thúy Vân nàng không quan tâm, càng về sau cảm xúc càng nhạt dần, cuối cùng chỉ còn cảm giác chán ghét mới chặn đường định nói rõ với hắn một buổi cho xong, không nên để đêm dài lắm mộng, cũng không thể để cha mẹ hiểu lầm như thế. Nào ngờ nàng vừa dừng lại chưa kịp mở miệng, hắn đã cầm tay nàng lên:
“Vân Nhi, ta không muốn muội phải chịu khổ như thế nữa…”
Thúy Vân nghệt mặt ra: “Khổ? Ta khổ cũng có liên quan gì đến Kim huynh?”
Kim Trọng lăng ngốc nhìn Thúy Vân một hồi lâu cũng không biết nên nói gì cho phải đạo, tuyệt nhiên tay vẫn nắm chặt không thả. Thúy Vân phủi phủi mấy lần cũng không ra, nàng để mặc thế luôn, đối với thể loại người có tính cố chấp, không nên quyết liệt quá, chỉ tổ thiệt thân.
“Kim huynh, ta luôn coi huynh là tỉ phu trong nhà, phiền huynh…”
“Nhưng đại tỉ muội đã trao duyên lại cho muội?”
Nghe được câu này, Thúy Vân có chút chua xót, không biết là chua xót cho hoàn cảnh trớ trêu hay đau lòng thay cho Thúy Kiều. Đại tỉ, trước khi tỉ rời đi đã phải khổ sở biết bao nhiêu vì tên khốn này, còn hắn bây giờ đây bắt đầu tán tỉnh muội muội của tỉ, tỉ bảo ta phải làm sao?
Đến lúc này, tay không thể cho hắn nắm nữa rồi! Thúy Vân dùng sức rụt tay lại, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, lạnh thấu xương tủy khiến Kim Trọng sợ hãi buông tay ra. Nàng bẻ bẻ khớp tay, thậm chí còn phát ra âm thanh răng rắc, nhíu mi: “Người đại tỉ yêu là Kim huynh, ta cũng sớm xem Kim huynh như tỉ phu trong nhà, hi vọng huynh đừng quá phận, giữa chúng ta chỉ có thể như huynh muội mà thôi!”
Dường như Kim Trọng còn muốn nói gì đó, tiếc là Thúy Vân không thể nghe lọt tai nữa rồi!
Trong suốt một tháng, Kim Trọng lúc nào cũng lảng vãng trong nhà nàng, nàng cũng không quan tâm. Trước kia dự tính rằng nếu Kim Trọng trở lại, hoàn toàn có thể nhờ hắn đi cứu đại tỉ cùng nàng, nhưng xem tình hình hiện tại không biết có ổn không…
Nhưng cũng phải đánh liều mà thôi!
Quả nhiên, khi nghe đến việc đi tìm Thúy Kiều, Kim Trọng có chút lúng túng: “Không giấu gì muội, toàn bộ ngân lượng trong người ta cũng không còn lại bao nhiêu, hầu hết do cha mẹ ta chu cấp, ta vẫn chưa đủ khả năng…”
Khả năng ở đây ý chỉ vấn đề tiền bạc à? Thúy Vân hơi nghệt mặt, mượn tiền chỉ là một phần hơi quan trọng, phần quan trọng hơn chính là Thúy Vân nàng một mình phiêu bạc từ đây đến Lâm Tri có vẻ không an toàn cho lắm.
Thúy Vân thở dài một hơi, thế thì cứ việc thừa nhận mình không có tiền, nói tới nói lui cũng chỉ có thế mà cũng làm ra vẻ nghiêm trọng, mất thời gian của nàng.
May mắn nàng được trùng sinh trở lại, nếu không cả đời này cũng không được chứng kiến vẻ mặt hèn nhát này của Kim Trọng! Cứ ngỡ hắn hào hoa phong nhã ghê gớm lắm, ừ, thì đúng là hào hoa thật, có điều dường như trước kia nàng đã bị thứ gì đó che mắt…
Nếu không mượn tiền được thì đành nhờ vả vậy: “Sắp tới ta phải có chuyện xa nhà một thời gian, hi vọng huynh sẽ giúp ta chăm sóc cha mẹ…”
“Bá phụ bá mẫu muội cứ an tâm! Có điều… muội đi đâu vậy?”, thái dộ Kim Trọng có phần sôi nổi lên một chút, vui vẻ hỏi thêm vài câu.
Thúy Vân giả vời cười ngượng ngùng, tay vẫn liên tục nhặt rau trong rổ: “Sắp tới y quán được điều đi trị bệnh ở thôn Châu Giang!...”
Kim Trọng muốn tiến lên nắm lấy tay nàng dặn dò, nào ngờ nàng đã sớm đoán ra, nhanh tay xoay người đi chỗ khác, Kim Trọng lại vớ phải khoảng không mới cười ngượng: “Nhớ bảo trọng!”
Tối hôm đó Thúy Vân trầm mặt gom quần áo, là vài bộ nam trang mà trước kia nàng vẫn thường hay dùng mỗi khi ra ngoài cùng sư phụ, bên trong có một lớp vải dài dùng để quấn ngực, không có trâm cài đầu hay lược ngọc gì cả, trong hòm gỗ bên cạnh cũng toàn thuốc với thuốc, không gì hơn. Tiểu Thước Hỉ một tay xếp phụ nàng, miệng nói:
“Chủ nhân, người định sẽ giải quyết như thế nào?”
Thúy Vân ngừng tay, uể oải nằm phịch xuống giường: “Ta sẽ mang theo năm mươi lượng, hi vọng trong thời gian vừa qua đại tỉ đã có thể gom góp được chút ít tiền của, chí ít cũng có thể giúp chuộc tỉ ấy ra! Còn lại ngươi giữ ở nhà đi, nhớ chăm sóc cha mẹ ta cẩn thận!”
“Vâng…”, tiểu Thước Hỉ có vẻ không cam lòng nhưng vẫn ủy khuất vâng một tiếng, trong đôi mắt lóe lên vài tia tinh ranh~
Trước khi lên đường, Thúy Vân có đến thưa với cha mẹ, mẫu thân có vẻ không đồng ý nhưng từ lâu Thúy Vân vốn đã có một cuộc sống tự lập, hai lão nhân gia cũng khó khả năng mà can thiệp vào nên đành gật đầu, dặn dò vài câu bảo nàng nhớ cẩn thận.
Sau khi chào hỏi cha mẹ xong, Thúy Vân ghé ngang qua y quán thì gặp Lâm đại ca – con trai của Lâm đại phu đang ngồi trước cửa phơi thảo dược. Thấy Thúy Vân đến, huynh ấy cười nhẹ chào hỏi: “Vân Nhi cô nương, hôm nay đến đây sớm thế!”
“Lâm đại ca! Hôm nay ta có chuyện muốn nhờ vả Lâm đại phu một chút, nếu gặp nhà ta thì cứ bảo ta đã đến Châu Giang học tập chữa bệnh rồi! Phiền đại ca…”
Lâm đại ca này vốn là một người rất thấu tình đạt lí, không hỏi nhiều nữa, gật đầu đồng ý, cũng y lời mà dặn nàng nhớ cẩn thận! Thúy Vân cười, tiến vào bên trong thay trang phục nam ra.
Toàn bộ trâm cài tóc bị gỡ bỏ xuống, tóc được vấn lên thành một cục tròn cố định bởi một sợi vải xanh nhạt, hoa tai cũng bị nàng tháo ra, cẩn thận dùng vải trắng bó chặt mấy vòng trước ngực, nín thở một hơi.
Đại tỉ, vì tỉ mà ta phải hi sinh bộ ngực đáng tự hào này ~
Nói không ngoa, từ sau khi trưởng thành, vóc người của Thúy Vân nàng rất ư là… không tệ, nhìn thoáng qua đã biết khả năng sinh nở tốt (o.0)
Mặc hai lớp tiết y bên trong, một lớp áo bên ngoài, quan sát thấy không có điểm gì khả nghi Thúy Vân mới gật nhẹ đầu, tiếp tục dùng dược bôi một quầng đen ngay dưới kẻ mắt. Không cần xấu xí quá, chỉ cần trở nên bình thường một chút là ổn rồi, dù sao làn da trắng này khó mà che dấu được, thôi đành cứ để ra bên ngoài đi!
Kiểm tra lại túi hành lí, trở ra bên ngoài lấy thêm ít dược thảo cần thiết cho vào trong hộp gỗ, Thúy Vân nhanh chóng đi về hướng kinh thành, cố ý tìm ra một phu xe…
“Công tử, không biết ngươi muốn đi đâu?”
Vị phu xe lực lưỡng nhìn Thúy Vân một tí, tuy quần áo có vẻ đơn giản, không phải hạng người giàu sang nhưng khí chất trên người lại khiến người khác không nỡ lớn tiếng, vị phu xe ấy nghĩ thế thật á!
Thúy Vân ngây ngô cười: “Đại ca, phiền huynh đưa ta đến Lâm Tri!”
Giọng nói của Thúy Vân vì dùng dược nên có chút thay đổi, ồ ồ như thiếu niên vừa trưởng thành, cũng không rõ là nam hay nữ nên cũng không bị chú ý lắm, mọi người chỉ nghĩ nàng là một thư sinh nào đó muốn đi thăm họ hàng ở Lâm Tri!
Thúy Vân ngồi yên trên xe ngựa, vén màn cửa ra nhìn bên ngoài…
Không biết con đường phía trước có dễ đi hay không…
Thúy Vân khẽ thở dài tự trấn an bản thân mình, uể oải không vui nhìn bóng dáng của Kim Trọng đang đứng trước cửa nhà, dường như đang đợi nàng.
Sao nhỉ, thôi thì cứ coi như đó là đống chất thải của cún mà bước qua vậy, không nên để những thứ không sạch sẽ ảnh hưởng tới bản thân mình!!!
Thúy Vân dự định sẽ giả vờ như không thấy, lướt nhanh qua, nào ngờ khi nàng vừa đặt chân đến bệ thềm đã nghe tiếng của Kim Trọng: “Vân Nhi, muội đi đâu vậy?”
Thúy Vân cười ngượng: “Kim huynh, tên của ta là Thúy Vân, huynh không nên gọi bằng Vân Nhi, ta cảm thấy không quen!”
Không thể ngờ được Thúy Vân lại đi bắt bẻ mình từng câu từng chữ, ngay cả danh xưng cũng không vừa ý nên Kim Trọng đứng đực mặt ra, trong chốc lát cũng không biết nói gì cho phải. Thúy Vân có chút chán ghét nhưng cố gắng kiềm chế lại:
“Kim huynh, nếu không có chuyện gì, ta xin đi trước!”
Đoạn, nàng nhanh nhẹ bước vòng qua Kim Trọng mà đi mất, để lại Kim Trọng đứng thất thần trước nhà.
Đừng nghĩ nàng không biết câu nói lấp lửng khi nãy của Thước Nhi, không chỉ nó mà ngay cả bản thân nàng cũng cảm nhận được, dường như Kim Trọng có chút tình ý với nàng.
A, Thúy Vân khẽ bật cười, nghĩ mãi cũng không thể nghĩ ra, tại sao trước kia hắn không có chút tình cảm, hiện tại bỗng nhiên xuát hiện nhỉ? Hay do nàng đã buông tay nên mới kích thích hắn như thế chăng!
Về phần Kim Trọng, vốn lần trước trong lúc đang đau buồn tuyệt vọng thì bất ngờ nghe được tiếng đàn giữa đêm khuya thanh vắng.
Có thể đàn ra âm thanh trong trẻo như thế, chỉ có thể là Thúy Kiều mà thôi.
Nào ngờ khi nhìn thấy Thúy Vân, hắn có chút không tin.
Cả kinh thành đều biết, Vương Thúy Vân là một tiểu thư bất tài vô dụng, hoàn toàn trái ngược với đại tỉ nhà mình. Vậy, nàng ấy biết đàn khi nào, sao lại có thể đàn ra một khúc nhạc thôi thúc lòng người thế kia?
Tuy chỉ là một đoạn ngắn nhưng Kim Trọng có thể nhận ra được, âm thanh của Thúy Vân là một hùng ca hoàng tráng, vừa vui tươi vừa tràn trề sinh khí, hoàn toàn khác xa với phong cách đượm buồn ảm đạm của Thúy Kiều.
Lại nói, từ lần đầu gặp mặt đến giờ, dường như Thúy Vân không có thiện cảm với hắn, thậm chí số lần chạm mặt nhau cũng hiếm hoi đến đáng thương, đến khi tiếp xúc được rồi mới nhận ra, hóa ra nàng là một cô nương có vẻ mạnh mẽ, tính cách ngay thẳng như thế! Nàng trò chuyện cùng hắn không một chút nể nang, lúc nghe bá phụ bảo Thúy Kiều đã nhờ Thúy Vân tiếp nhận nhân duyên với mình, trong lòng có chút cảm giác kì lạ, nào ngờ Thúy Vân lại đứng dậy, không lạnh không nhạt buông ra một câu cảnh cáo…
Dường như nàng không đồng ý?
Nhưng… tại sao Thúy Vân lại không đồng ý?
Nghe nói từ sau khi gia đình gặp nạn, mọi chuyện đều do một tay nàng quán xuyến…
Nhớ tới gương mặt trong sáng như trăng rằm đêm qua cùng gương mặt mang theo viền gấu mèo của nàng sáng nay, Kim Trọng không khỏi bật cười, bỗng nhưng cảm thấy cô nương này thú vị hơn mình nghĩ rất nhiều, chân vô thức bước quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trước phòng nhỏ của Thúy Vân cùng Thước Nhi.
Ngay lúc này, Thước Nhi từ bên trong đi ra, thấy Kim Trọng thì kinh ngạc một hồi, cuối cùng không khách khí bảo: “Kim Trọng, ngươi nên rời khỏi đây trước khi chủ nhân trở về, nếu không ngài ấy sẽ không nể nang gì đâu!”
Kim Trọng không thèm để tâm đến chuyện một tì nữ nho nhỏ gọi đầy đủ cả họ lẫn tên mình, chỉ tò mò không biết…
“Chủ nhân của ngươi? Thúy Vân?”
Thước Hỉ nhếch môi cười nhạt, chưa kịp đáp trả thì từ trong nhà vang ra âm thanh có chút giận dữ của Vương phu nhân: “Tì nữ như ngươi thì biết gì mà dám vô lễ? Có câm miệng ngay không?”
Hừ, người ra lệnh cho nàng, cũng chỉ có Thúy Vân, bọn họ nói nàng sẽ nghe chắc!
Tuy nhiên, vì tôn trọng Thúy Vân, Thước Nhi vẫn im lặng, tìm ổ khóa, CẠCH một tiếng, khóa cửa phòng lại, ôm chậu thau đi ra bờ sông giặt quần áo.
Kim Trọng lại tiếp tục ngẩn ngơ, không biết phải làm gì, đành lần mò đi tìm y quán nơi Thúy Vân làm việc, buổi tối lại lẻn đến khách điếm quan sát nàng từ xa. Tiểu thư đồng bên cạnh vẫn còn trẻ con, chưa hiểu phong tình là gì nên chỉ lo lắng:
“Công tử, Vương cô nương làm sao bây giờ?”
“Hử?”
Đến lúc này Kim Trọng mới hoàn hồn, im lặng cầm một tách trà đã sớm nguội lên uống một hớp, ánh mắt vẫn đặt lên bóng hình có vẻ mảnh khảnh nhưng nụ cười khi nào cũng tỏa sáng nơi chưởng quầy…
“Chờ ta thi lần này xong sẽ đi tìm nàng, vả lại không biết nên tìm ở đâu bây giờ…”
Tiểu thư đồng ngây thơ ngồi vò đầu bứt tóc phụ suy nghĩ cho Kim Trọng: “Cũng thật là, bây giờ biết làm sao đây…”
Mấy ngày hôm sau, ngày nào Kim Trọng cũng như vậy, lẽo đẽo đi theo Thúy Vân từ sáng tới tối mịt mới về.
Thúy Vân nàng không quan tâm, càng về sau cảm xúc càng nhạt dần, cuối cùng chỉ còn cảm giác chán ghét mới chặn đường định nói rõ với hắn một buổi cho xong, không nên để đêm dài lắm mộng, cũng không thể để cha mẹ hiểu lầm như thế. Nào ngờ nàng vừa dừng lại chưa kịp mở miệng, hắn đã cầm tay nàng lên:
“Vân Nhi, ta không muốn muội phải chịu khổ như thế nữa…”
Thúy Vân nghệt mặt ra: “Khổ? Ta khổ cũng có liên quan gì đến Kim huynh?”
Kim Trọng lăng ngốc nhìn Thúy Vân một hồi lâu cũng không biết nên nói gì cho phải đạo, tuyệt nhiên tay vẫn nắm chặt không thả. Thúy Vân phủi phủi mấy lần cũng không ra, nàng để mặc thế luôn, đối với thể loại người có tính cố chấp, không nên quyết liệt quá, chỉ tổ thiệt thân.
“Kim huynh, ta luôn coi huynh là tỉ phu trong nhà, phiền huynh…”
“Nhưng đại tỉ muội đã trao duyên lại cho muội?”
Nghe được câu này, Thúy Vân có chút chua xót, không biết là chua xót cho hoàn cảnh trớ trêu hay đau lòng thay cho Thúy Kiều. Đại tỉ, trước khi tỉ rời đi đã phải khổ sở biết bao nhiêu vì tên khốn này, còn hắn bây giờ đây bắt đầu tán tỉnh muội muội của tỉ, tỉ bảo ta phải làm sao?
Đến lúc này, tay không thể cho hắn nắm nữa rồi! Thúy Vân dùng sức rụt tay lại, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, lạnh thấu xương tủy khiến Kim Trọng sợ hãi buông tay ra. Nàng bẻ bẻ khớp tay, thậm chí còn phát ra âm thanh răng rắc, nhíu mi: “Người đại tỉ yêu là Kim huynh, ta cũng sớm xem Kim huynh như tỉ phu trong nhà, hi vọng huynh đừng quá phận, giữa chúng ta chỉ có thể như huynh muội mà thôi!”
Dường như Kim Trọng còn muốn nói gì đó, tiếc là Thúy Vân không thể nghe lọt tai nữa rồi!
Trong suốt một tháng, Kim Trọng lúc nào cũng lảng vãng trong nhà nàng, nàng cũng không quan tâm. Trước kia dự tính rằng nếu Kim Trọng trở lại, hoàn toàn có thể nhờ hắn đi cứu đại tỉ cùng nàng, nhưng xem tình hình hiện tại không biết có ổn không…
Nhưng cũng phải đánh liều mà thôi!
Quả nhiên, khi nghe đến việc đi tìm Thúy Kiều, Kim Trọng có chút lúng túng: “Không giấu gì muội, toàn bộ ngân lượng trong người ta cũng không còn lại bao nhiêu, hầu hết do cha mẹ ta chu cấp, ta vẫn chưa đủ khả năng…”
Khả năng ở đây ý chỉ vấn đề tiền bạc à? Thúy Vân hơi nghệt mặt, mượn tiền chỉ là một phần hơi quan trọng, phần quan trọng hơn chính là Thúy Vân nàng một mình phiêu bạc từ đây đến Lâm Tri có vẻ không an toàn cho lắm.
Thúy Vân thở dài một hơi, thế thì cứ việc thừa nhận mình không có tiền, nói tới nói lui cũng chỉ có thế mà cũng làm ra vẻ nghiêm trọng, mất thời gian của nàng.
May mắn nàng được trùng sinh trở lại, nếu không cả đời này cũng không được chứng kiến vẻ mặt hèn nhát này của Kim Trọng! Cứ ngỡ hắn hào hoa phong nhã ghê gớm lắm, ừ, thì đúng là hào hoa thật, có điều dường như trước kia nàng đã bị thứ gì đó che mắt…
Nếu không mượn tiền được thì đành nhờ vả vậy: “Sắp tới ta phải có chuyện xa nhà một thời gian, hi vọng huynh sẽ giúp ta chăm sóc cha mẹ…”
“Bá phụ bá mẫu muội cứ an tâm! Có điều… muội đi đâu vậy?”, thái dộ Kim Trọng có phần sôi nổi lên một chút, vui vẻ hỏi thêm vài câu.
Thúy Vân giả vời cười ngượng ngùng, tay vẫn liên tục nhặt rau trong rổ: “Sắp tới y quán được điều đi trị bệnh ở thôn Châu Giang!...”
Kim Trọng muốn tiến lên nắm lấy tay nàng dặn dò, nào ngờ nàng đã sớm đoán ra, nhanh tay xoay người đi chỗ khác, Kim Trọng lại vớ phải khoảng không mới cười ngượng: “Nhớ bảo trọng!”
Tối hôm đó Thúy Vân trầm mặt gom quần áo, là vài bộ nam trang mà trước kia nàng vẫn thường hay dùng mỗi khi ra ngoài cùng sư phụ, bên trong có một lớp vải dài dùng để quấn ngực, không có trâm cài đầu hay lược ngọc gì cả, trong hòm gỗ bên cạnh cũng toàn thuốc với thuốc, không gì hơn. Tiểu Thước Hỉ một tay xếp phụ nàng, miệng nói:
“Chủ nhân, người định sẽ giải quyết như thế nào?”
Thúy Vân ngừng tay, uể oải nằm phịch xuống giường: “Ta sẽ mang theo năm mươi lượng, hi vọng trong thời gian vừa qua đại tỉ đã có thể gom góp được chút ít tiền của, chí ít cũng có thể giúp chuộc tỉ ấy ra! Còn lại ngươi giữ ở nhà đi, nhớ chăm sóc cha mẹ ta cẩn thận!”
“Vâng…”, tiểu Thước Hỉ có vẻ không cam lòng nhưng vẫn ủy khuất vâng một tiếng, trong đôi mắt lóe lên vài tia tinh ranh~
Trước khi lên đường, Thúy Vân có đến thưa với cha mẹ, mẫu thân có vẻ không đồng ý nhưng từ lâu Thúy Vân vốn đã có một cuộc sống tự lập, hai lão nhân gia cũng khó khả năng mà can thiệp vào nên đành gật đầu, dặn dò vài câu bảo nàng nhớ cẩn thận.
Sau khi chào hỏi cha mẹ xong, Thúy Vân ghé ngang qua y quán thì gặp Lâm đại ca – con trai của Lâm đại phu đang ngồi trước cửa phơi thảo dược. Thấy Thúy Vân đến, huynh ấy cười nhẹ chào hỏi: “Vân Nhi cô nương, hôm nay đến đây sớm thế!”
“Lâm đại ca! Hôm nay ta có chuyện muốn nhờ vả Lâm đại phu một chút, nếu gặp nhà ta thì cứ bảo ta đã đến Châu Giang học tập chữa bệnh rồi! Phiền đại ca…”
Lâm đại ca này vốn là một người rất thấu tình đạt lí, không hỏi nhiều nữa, gật đầu đồng ý, cũng y lời mà dặn nàng nhớ cẩn thận! Thúy Vân cười, tiến vào bên trong thay trang phục nam ra.
Toàn bộ trâm cài tóc bị gỡ bỏ xuống, tóc được vấn lên thành một cục tròn cố định bởi một sợi vải xanh nhạt, hoa tai cũng bị nàng tháo ra, cẩn thận dùng vải trắng bó chặt mấy vòng trước ngực, nín thở một hơi.
Đại tỉ, vì tỉ mà ta phải hi sinh bộ ngực đáng tự hào này ~
Nói không ngoa, từ sau khi trưởng thành, vóc người của Thúy Vân nàng rất ư là… không tệ, nhìn thoáng qua đã biết khả năng sinh nở tốt (o.)
Mặc hai lớp tiết y bên trong, một lớp áo bên ngoài, quan sát thấy không có điểm gì khả nghi Thúy Vân mới gật nhẹ đầu, tiếp tục dùng dược bôi một quầng đen ngay dưới kẻ mắt. Không cần xấu xí quá, chỉ cần trở nên bình thường một chút là ổn rồi, dù sao làn da trắng này khó mà che dấu được, thôi đành cứ để ra bên ngoài đi!
Kiểm tra lại túi hành lí, trở ra bên ngoài lấy thêm ít dược thảo cần thiết cho vào trong hộp gỗ, Thúy Vân nhanh chóng đi về hướng kinh thành, cố ý tìm ra một phu xe…
“Công tử, không biết ngươi muốn đi đâu?”
Vị phu xe lực lưỡng nhìn Thúy Vân một tí, tuy quần áo có vẻ đơn giản, không phải hạng người giàu sang nhưng khí chất trên người lại khiến người khác không nỡ lớn tiếng, vị phu xe ấy nghĩ thế thật á!
Thúy Vân ngây ngô cười: “Đại ca, phiền huynh đưa ta đến Lâm Tri!”
Giọng nói của Thúy Vân vì dùng dược nên có chút thay đổi, ồ ồ như thiếu niên vừa trưởng thành, cũng không rõ là nam hay nữ nên cũng không bị chú ý lắm, mọi người chỉ nghĩ nàng là một thư sinh nào đó muốn đi thăm họ hàng ở Lâm Tri!
Thúy Vân ngồi yên trên xe ngựa, vén màn cửa ra nhìn bên ngoài…
Không biết con đường phía trước có dễ đi hay không…