Đường phố phồn hoa nhộn nhịp, người người qua lại cười nói tấp nập, không khí trong xanh ấm áp khiến tâm trạng của ai cũng đều vui phơi phới. Giữa khung cảnh ấy, không ai bận tâm tới một nam tử nhỏ gầy, khuôn mặt nhếch nhác có chút mệt mỏi, quần áo trên người đã bị bẩn nhiều chỗ, tuy nhiên cũng không hề ảnh hưởng gì nhiều tới hình tượng bên ngoài mà tăng thêm phần phong trần lãng tử.
Thanh niên kia đứng yên bên một sạp bán vải nhỏ, đôi mắt hơi nhìn nhìn vào cây vải lụa bên trên, chớp chớp vài cái. Bất ngờ hắn thở dài một hơi, vừa định ngoái đầu đi nơi khác thì vô tình bắt gặp phải một đôi mắt to tròn đen láy…
Cô bé tì nữ bên cạnh thấy tiểu thư nhà mình luống cuống như thế vội huých nhẹ nàng ta một cái, vị tiểu thư chưa kịp hoàn hồn, hắn đã nhẹ mỉm cười, gật đầu với tiểu thư kia coi như chào hỏi, đoạn, quay đầu bỏ đi.
Phong thái xuất chúng, thần thái hơn người, tuy vóc dáng hơi nhỏ bé nhưng bù lại gương mặt anh tuấn phi phàm, chàng nở một nụ cười khiến chúng sinh điên đảo, chàng nhẹ liếc một cái khiến trong lòng nàng thổn thức…
Chàng dứt khoát quay người đi, chân từng bước chậm rãi mà vững chắc, trên vai là túi hành lí bạc màu, bên hông là bội kiếm được bọc kĩ bởi vải lụa…
Bóng dáng chàng khuất dần giữa đám đông…
“Tiểu thư…”, cô bé tì nữ chịu không nổi nữa, vội giữ chặt tiểu thư nhà mình lại: “Cô làm gì vậy? Chúng ta phải trở về, nếu lão gia biết chuyện sẽ trách phạt đó…”
“Nhưng mà… hắn…”
Cô bé tì nữ hừ nhẹ một tiếng: “Thứ giang hồ bại hoại đó, tiểu thư chú ý làm gì? Chúng ta mau… á?”
Chưa nói xong, cô bé tì nữ đã thấy tiểu thư nhà mình vụt chạy đi, vừa vặn cùng hướng với vị thiếu niên khi nãy. Vị tiểu thư xinh đẹp kia cố dùng hết sức đuổi theo, chỉ hi vọng có thể hỏi được một tí từ người đó, nào ngờ…
“Ai da…”
“Au… Đau…”
Tiểu thư xinh đẹp ngã nhoài ra đất, khuỷu tay đập mạnh xuống nền gạch đá, rướm máu. Nàng ấy chật vật được tì nữ dìu đứng dậy, đang tức giận muốn mắng người vừa tông phải mình, nào ngờ vừa nhìn thấy những người kia thì giật mình.
Trước mặt nàng ta là ba người đàn ông vạm vỡ, khuôn mặt ai cũng hung dữ đáng sợ, sẹo chi chít. Bọn họ nheo mắt nhìn tiểu thư kia, một trong ba tên lên tiếng: “Ái chà, mĩ nữ xinh đẹp tự dâng tới miệng, chúng ta phải làm sao đây…”
Người hai bên đường đã sớm dạt ra chạy mất, nhìn bọn người kia đáng sợ như vậy, ai mà dám lại gần cơ chứ, huống hồ gì lên tiếng can ngăn. Cô bé tì nữ sợ run lên nhưng miệng vẫn hô to rất có khí thế: “Các người… các người… có biết đây là ai không? Đây là tiểu thư của Phủ Ngự Sử, các người…”
Tên cầm đầu cười to, ngả ngớn tiến đến gần các nàng, khí thế bức người khiến tì nữ nhỏ bé câm bặt: “Phủ Ngự Sử? Sao không an phận ở trong nhà mà chạy lung tung ở đây? Các người định qua mặt ông đây à?”, hắn ta vừa nói vừa dùng ánh mắt trần trụi thô thiển nhìn chằm chằm vào tiểu thư đang trốn sau lưng tì nữ. Cô bé tì nữ tức giận, nhưng vẫn rất sợ, bằng chứng là chỉ bị ép vài bước, cả người đã té ngửa ra sau (-_-): “Vô lễ, các người…”
“Không nói nhiều nữa, mau đi theo t…”
Chữ “ta” chưa kịp nói ra, một hòn sỏi đã bay đến với tốc độ khiến người khác kinh ngạc, đập ngay vào đầu tên đang nói khiến hắn ta ngã vật ra đất, mồm chỉ kịp kêu “Á” một tiếng, sau đó, bất tỉnh. Tên đứng phía sau thấy vậy vội chạy đến ôm chặt lấy tên vừa ngã xuống, thấy hắn ngất xỉu thật thì tức giận, hai mắt đỏ lên, hét: “Tên khốn khiếp, ông giết ngươi, có giỏi thì xuống đây, ngươi dám ra tay nặng như thế? Có tin ta giết ngươi chết luôn không…”
Tên thứ ba thở dài một hơi, rút kiếm ra, đỡ một đòn, cả người xoay một vòng, đỡ tiếp kiếm thứ hai. Mọi người xung quanh không nhìn rõ, chỉ thấy hai bóng đen quấn chặt lấy nhau, âm thanh đao kiếm leng keng vang lên liên tục, tới lúc hai cô gái chân yếu tay mềm định hình lại được thì nhìn thấy từ trong đám bụi mù mịt, một bóng người bước ra.
Người bước ra chính là thanh niên đã rời đi khi nãy, đôi mắt mang theo tia lạnh lẽo, tay tra kiếm vào vỏ, bước qua hai tên còn lại, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt vị tiểu thư đã sớm nửa ngồi nửa nằm trên đất do hoảng sợ. Hắn cất giọng nói trầm ấm mà uy nghi lên: “Vị cô nương này, cô không sao chứ?”
Vị tiểu thư đỏ mặt, giơ tay ra ý muốn níu lấy vị đại hiệp kia làm điểm tựa để đứng lên, nào ngờ… hắn ta lại vươn tay, đỡ cô bé tì nữ đứng dậy, còn cẩn thận phủi nhẹ làn váy cho nàng ấy. Cô bé tì nữ sửng sốt mở to mắt, ngây người hồi lâu cũng không biết phải phản ứng như thế nào, cứ đứng nhìn hắn mãi trong khi hai mắt của tiểu thư phía sau đã đỏ hồng lên. Nàng ta liếc xéo nhìn cô bé tì nữ một cái, sau đó cười yếu ớt mềm mại:
“Ân nhân… đa tạ huynh…”
“Chỉ là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, không có gì…”
Thanh niên điềm đạm trả lời, tay vẫn nâng người của cô bé tì nữ lên tránh cho nàng bị té ngã. Vốn ban đầu không để ý, giờ đây lại vừa được hắn cứu một mạng, chưa kể… hắn rất dễ nhìn nên cô bé cứ nhìn hoài không chớp mắt, cũng không cử động hay nói nửa chữ, gò má dần dần nóng ran lên.
“Cô nương, nhà cô ở đâu? Để ta đưa cô về!”
Nghe hắn hỏi vậy, mặt nàng còn đỏ hơn nữa. Giọng nói thật là quá trầm ấm, quá điềm đạm…
Chưa kịp trả lời đã nghe tiếng của tiểu thư vang lên: “Công tử, chắc công tử không biết, nàng ấy vốn là tì nữ thân cận của ta, nhà chúng ta ở cách đây không xa, xin mạn phép mời huynh đến…”
Thanh niên kia ngây người: “Tì nữ?”
“Vâng, tì nữ!”. Thấy thái độ ngạc nhiên của hắn, vị tiểu thư mỉm cười đắc ý, cô bé tì nữ thì hoàn hồn lại, đầu hơi cúi xuống, ý muốn tránh vị thanh niên kia ra nhưng kì lạ là hắn cứ nắm tay nàng mãi không buông, nàng lại hơi đỏ mặt, để yên cho hắn nắm.
Người kia cười ngượng: “Ta đến đó có vẻ không tiện lắm, thôi vậy…”
“Không được, bây giờ chỉ có hai phận nữ nhi chúng thiếp, làm sao có thể tự trở về được? Đành phải phiền tới huynh!”
Vị công tử kia ừ hử vài tiếng, chậm rãi nắm tay dìu cô nương kia đi, trán thầm đổ mồ hôi, ánh mắt cứ chốc chốc lại ngoái nhìn về lầu trên của một tửu lâu, mà trong đó hiện đang có một đám người đập đầu vào cột.
“Trời ơi, đã bảo để Từ Hải đi cho lại không chịu, giờ thì hay rồi…” – Đình Trung đau khổ kêu rên.
“Ta thấy chúng ta diễn như vậy là quá đạt rồi…” – Trọng Nghĩa chớp chớp mắt.
Trần Đông ngồi vung vung cánh tay, Từ Hải trầm mặc không nói, mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng bé nhỏ đang dần khuất xa kia, ánh mắt hơi mông lung.
Thước Hỉ đập trán: “Mẹ nó, tiếp cận nhầm đối tượng rồi…”
Trần Đông lại tiếp tục làm ra vẻ bí ẩn: “Có khi… như vậy lại hay!”
Tất cả đều tập trung ở đây, trừ một người…
Thúy Vân vừa vuốt mồ hôi, tay vẫn dìu cô bé tì nữ kia đi theo vị tiểu thư phía trước. Mấy lần cô bé tì nữ muốn vùng dậy nhưng Thúy Vân phát hiện ra cổ chân cô bé đã bị sưng đỏ lên, chắc là khi nãy hoảng sợ quá nên té ngã không chừng, lương tâm của thầy thuốc nói với Thúy Vân rằng không thể để nàng ấy tự đi về được, vết thương sẽ càng nặng thêm nên nhất quyết không buông tay, để cô bé dựa vào người của mình.
Hồ Nguyệt Nga đi thấy như vậy thì không khỏi hậm hực, bước chân càng nhanh hơn, bỗng nhiên nàng ta cũng liêu xiêu vấp ngã nằm sóng xoài trên phố, giương đôi mắt đáng thương nhìn Thúy Vân. Thúy Vân chưa kịp hiểu có chuyện gì, nàng ấy đã cất tiếng đề nghị: “Ân nhân, chân…. Chân của tiểu nữ…”
Quả nhiên chân nàng ta cũng đã bầm đen lên một chỗ, xem chừng còn nặng nề hơn cả cô bé tì nữ kia. Cô bé thấy thế thì âm thầm rút tay ra, nhỏ giọng nói với Thúy Vân: “Công tử, tiểu thư của ta bị thương, phiền công tử đưa nàng về phủ…”
“Nhưng cô nương cũng bị thương…”
Cô bé kia ngạc nhiên nhìn Thúy Vân, trong mắt dường như ánh lên chút nước, sau đó nàng ấy cúi đầu, môi nhỏ nhẹ cười, đầu hơi lắc lắc: “Tiểu nữ không sao, tiểu thư quan trọng hơn!”
Thúy Vân ừ hử, khom người dìu Hồ Nguyệt Nga đứng dậy. Nguyệt Nga được Thúy Vân dìu, tuy vết thương ở chân hơi đau thật nhưng bù lại… Nàng ấy mỉm cười sung sướng, cả người dựa hẳn vào Thúy Vân khiến Thúy Vân chật vật không thôi, cố gắng léo lê con heo này trên đường.
Quả nhiên là tiểu thư nhà giàu, cân nặng cũng không hề nhẹ.
Ba người bọn họ dừng lại trước một tòa nhà đồ sộ to lớn, nằm trên đường lớn phồn hoa tấp nập, ngói lưu ly, trên còn dát đá lãnh ngọc xanh biếc, trước có hai con sư tử đá to gần bằng Thúy Vân, vừa nhìn thoáng qua đã biết là đồ quý. Thúy Vân hơi ngẩn người, trước kia nàng cũng sống trong nhung lụa một thời gian nhưng mà phô trương tới mức này thì chưa gặp qua bao giờ nên có chút choáng voáng. Nguyệt Nga nắm áo Thúy Vân mà kéo, giọng nói hết sức mềm mại: “Ân nhân, đây là nhà của ta, huynh mau đưa ta vào đi!”
Hai tên gia nhân đứng canh gác trước cổng đã sớm nhận ra tiểu thư nhà mình, một tên vội chạy vào nhà bẩm báo, một tên thì nhanh chóng tiến lại gần chỗ các nàng đang đứng, cung kính khom mình: “Tiểu… tiểu thư, cô đã trở về rồi!”
Nguyệt Nga chỉ hừ nhẹ không thèm trả lời, người kia cũng không nói gì, hắn chỉ kinh ngạc nhìn tư thế thân mật của Thúy Vân cùng Hồ Nguyệt Nga, bối rối không biết phải làm sao. Vị tiểu thư này tính cách chua ngoa khó chiều, lại là hòn ngọc trên tay đại nhân, ai mà dám kiếm chuyện với cô ta cơ chứ?
Thúy Vân cười nhẹ, khẽ gỡ bàn tay đang nắm chặt áo mình xuống: “Tiểu thư, nếu đã đến nhà của cô thì xin cáo biệt tại đây, cô mau vào đi kẻo cha mẹ lo lắng…”
Hồ Nguyệt Nga sống chết không buông tay, càng dùng sức bám chặt hơn, cả người đã muốn đu lên người Thúy Vân, nước mắt từ từ ứa ra: “Ân nhân, tiểu nữ làm điều gì không phải sao? Khiến ân nhân không vui lòng sao?”
“Không có, chỉ là… ta cần phải rời đi! Tiểu thư, cô buông tay được không!”
“Không được, ân nhân phải nói rõ, vì sao không chịu cùng tiểu nữ vào nhà cho tiểu nữ cảm tạ ơn cứu mạng…”
Đầu Thúy Vân đầy sọc đen, mồ hôi cũng đã thấm ướt áo, cô nương của tôi ơi, người cứu cô là bọn kia kìa, tôi chỉ diễn phụ họa cho bọn họ thôi, cô buông tha cho tôi được không? Nặng chết người!
Thúy Vân bắt đầu hơi lo lắng, định quay trở về hang ổ họp bàn cho kĩ thêm tí nữa nên càng muốn Hồ Nguyệt Nga buông tay, tiếc là Thúy Vân càng muốn về thì Nguyệt Nga càng không muốn, thế là cả hai dằn vặt nhau một hồi lâu trước cổng của phủ Ngự Sử, tiểu nha hoàn vừa định lên tiếng can ngăn thì từ bên trong nhà lớn, một đoàn người già trẻ lớn bé ùa ra, vẻ mặt ai cũng lo lắng: “Tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Thấy vị đại thúc tóc hoa râm kia đi ra, Hồ Nguyệt Nga mới chịu nghiêm chỉnh đứng trên đất, có điều tay vẫn níu chặt áo của Thúy Vân không buông. Nàng ta nhanh chóng kể lại cho mọi người xung quanh nghe sự việc ban nãy, cuối cùng kết luận: “Đại tổng quản, phủ Ngự Sử chúng ta đâu thể nào bạc đãi ân nhân của ta như thế? Ít nhất cũng phải chờ cha ta về để cảm tạ huynh ấy!”
Vị được gọi là Đại Tổng Quản gật đầu lia lịa, hai tay cung kính chắp thành quyền, lưng hơi khom xuống, mọi người xung quanh cũng học theo, cúi đầu trước Thúy Vân mà nói: “Ân nhân, nếu ngài không vào trong nhà gặp lão gia tức là phụ tâm ý của chúng tôi rồi!”
Được rồi, Thúy Vân bắt đầu cảm thấy sợ gần chết rồi, nàng muốn về!!!!!!
“Không được, thật sự là ta không thể, ta cần phải đi gấp! Mong mọi người thông cảm…”
Nói xong thì Thúy Vân xoay người định bỏ chạy, nào ngờ không biết từ lúc nào, phía sau nàng đã xuất hiện một tốp gia binh, ai cũng mặt mày lạnh nhạt, trên tay cầm giáo khí sáng chói khiến Thúy Vân nuốt vài ngụm nước miếng. Nàng miễn cưỡng cười: “Chả… chả là… tại hạ còn một vị huynh đệ đang chờ ở khách điếm nên không thể…”
Hồ Nguyệt Nga sung sướng cười to, dường như cái chân đã hết đau mà nói: “Chuyện nhỏ, hắn ở đâu, ta sẽ sai người mời hắn tới! Ân nhân, huynh nhất định phải gặp cha ta!”
Ặc, người mà Thúy Vân cần gặp là mẫu thân của Thước Hỉ, đâu phải tên Hồ Tôn Hiến kia để làm gì đâu! Có điều xem ra đã leo lên lưng cọp rồi thì khó lòng mà trèo xuống…
Thước Hỉ chống nạnh, lia mắt nhìn một lũ nam nhân xung quanh một vòng, ánhmắt nghĩ ngợi xa xăm. Nàng ấy đứng dậy, đi tới đi lui, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Từ Hải, cuối cùng đập “BỐP” một tiếng lên bàn:
“Quyết định như vậy đi! Từ Hải, huynh sẽ là người nhận nhiệm vụ tiếp cận con gái Hồ Tôn Hiến!”
Mọi người xung quanh nghe không phải mình thì thở phào nhẹ nhõm. Từ Hảingồi yên bất động, hai tay khoanh trước ngực ôm chặt thanh kiếm, mắt hơi nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn có ý kiến, Thúy Vân lại đang bận suynghĩ xem tại sao Thước Hỉ lại chọn Từ Hải nên không hề nhìn thấy ánh mắt quái lạ của Thước Hỉ.
Nàng ấy lại nói tiếp: “Cùng đi với huynh sẽ có công tử nhà ta!”
Mọi người nghe không phải mình, lại thở dài lần nữa, sau đó dùng ánh mắtchứa chan niềm cảm thông mà nhìn Thúy Vân. Thúy Vân nghe nhắc tới tênmình thì sượng mặt, đơ một hồi cũng không biết phải phản ứng như thếnào, mất một hồi lâu mới quặp ngón tay cái tự chỉ vào người mình, ngơngác hỏi: “Ta?”
Thước Hỉ cười tươi rạng rỡ: “Đương nhiên là côngtử! Ở đây ngoài huynh ra thì có ai có khả năng làm thầy thuốc nữa cơchứ! Vả lại… huynh là người duy nhất không biết mẫu thân ta!”
“Ề, không được, không được, Thước Hỉ, cô cứ đùa! Ta chưa từng gặp qua phu nhân thì làm sao cứu bà ấy?”
Lúc này Từ Hải có vẻ hơi chú ý nhìn vào bên trong, không còn lơ đãng nữa,chớp mắt nhìn Thước Hỉ như thể hắn cũng có thắc mắc giống Thúy Vân, đang chờ Thước Hỉ trả lời. Không cần Thước Hỉ trả lời, Trần Đông đã lêntiếng trước: “Hồ Tôn Hiến là một tên cáo già quỷ quyệt, hắn rất đa nghi, do đó, người như Vân huynh đệ đây có thể coi là lựa chọn sáng suốtnhất!”
Thúy Vân càng nghe càng thấy rối, Từ Hải dường như bắt đầu hiểu ý định của Thước Hỉ cùng Trần Đông nên không buồn nghe tiếp, đầulại ngoảnh ra ngắm nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ. Thúy Vân mờ mịt gãi đầu,nheo mắt nhìn Thước Hỉ: “Nhưng mà…”
“Công tử, huynh chỉ cần tiếp cận được con gái của Hồ Tôn Hiến thôi, mọi chuyện còn lại sẽ có người lo!”
Thúy Vân ngoan ngoãn gật đầu, bận suy nghĩ xem nhiệm vụ của mình sẽ là gì mà quên mất câu “tiếp cận con gái” kia…
Nữ nhân mà tiếp cận nữ nhân cơ đấy (=_=)
Theo như Thước Hỉ tính toán, cách nhanh nhất để tiếp cận một tiểu thư khuêcác chính là cứu nàng ta thoát khỏi hiểm cảnh, mà hiểm cảnh thường gặpnhất của nữ nhân thời này chính là trốn nhà ra phố, vô tình gặp lưu manh mà không có thị vệ bên cạnh… Sau đó sẽ có một nam nhân xuất hiện, cứunàng ta, đánh cho đám thổ phỉ kia một trận tơi bời hoa lá!
Đây gọi là “anh hùng cứu mĩ nhân” trong truyền thuyết!
Kịch bản đã được sắp xếp sẵn, hiển nhiên Thúy Vân đóng vai một lãng tử tiêudiêu tự tại trong giang hồ, giỏi võ công giỏi y thuật, tuấn tú phithường, mặc dù Thúy Vân hơi lùn một chút nhưng so ra, nàng là người cókhí chất nhất ở đây. Thước Hỉ lại tiếp tục phân tích: “Không phải tựnhiên mà ta chọn công tử, mọi người nhìn đi, ở công tử có một thứ mà các huynh không bao giờ có, đó chính dáng vẻ đoan nghiêm chính chắn…”
Thúy Vân: “…”, nghe sao giống đang đâm chọt nhau hơn là khen ngợi.
Thước Hỉ: “Bây giờ tới phần chọn vai thổ phỉ, các huynh ai sẽ đóng vai này?”
Mọi người nhìn nhau, hai cũng hớn hở xung phong, dùng sức mà đạp đổ nhauxuống. Thước Hỉ thấy thế thì mừng rỡ: “Ta không ngờ mọi người lại nhiệttình như thế! Đã vậy sẽ chọn Đình Trung, Trọng Nghĩa cùng Trần Đông làmthổ phỉ nhé!”
Đình Trung cùng Trọng Nghĩa xung phong được chọnthì không có gì để nói, đáng nói chính là… vì sao Trần Đông đứng một bên xem vui cũng bị chọn vào tốp thổ phỉ?
Trần Đông bất bình: “Này, sao lại…”
“Không nói nhiều, thổ phỉ cũng phải có phong thái của thổ phỉ, ở đây ba người các huynh là có phong thái đó nhất!”
Đình Trung vỗ ngực: “Vai gì cũng được, chỉ cần không phải hạ mình tiếp cận ả tiểu thư kia là được!”
Trọng Nghĩa: “Như trên…”
Trần Đông: “…”, trông ta có khả năng làm thổ phỉ sao?
Thúy Vân: “…”, chưa từng thấy tên thổ phỉ nào tướng tá đạo mạo dễ nhìn dễmến như Trần Đông nên hơi khó tưởng tượng, Từ Hải nhếch môi cười bỉ vàomặt Trần Đông.
Còn hai người Lưu Ba và Lưu Nhị dưới trướng củavị đại thúc trong khách điếm kia, cũng chính là hai người đã hộ tốngThước Hỉ đi chặng đường vừa rồi nhận nhiệm vụ trà trộn vào phủ Ngự Sửdẫn dụ cô tiểu thư kia ra khỏi nhà, tìm cơ hội tiếp cận cùng với một dàn nhân sự hùng hậu.
Để chắc ăn, mọi người phải tập dợt thử trước khi lâm trận.
Thước Hỉ đứng giữa sân, gật đầu nói với mọi người: “Bây giờ mọi người cứ xemnhư ta là tiểu thư nhà Ngự Sử, đầu tiên, chờ cho cô ta đi cách xa phủNgự Sử, thổ phỉ phải xông lên! Nhớ chưa?”
Quần chúng đóng vai thổ phỉ: “Đã rõ!”
Thế là Thước Hỉ từ từ đi tới, vừa đi vừa tò mò ngó quanh, xem ra rất nhậpvai. Đình Trung thấy Thước Hỉ đi tới, chậm rãi vác đao trên vai, vẻ mặtrất hung hãn, hai mắt gừ lại, nhếch môi vung đao nâng mặt Thước Hỉ lên:“Con mụ kia, mau đứng lại...”
Quào! Thúy Vân âm thầm khen ngợi, không ngờ bọn họ diễn y như thật thế kia! Thế là rướn cao cổ lên hóng!
Trọng Nghĩa cũng không thua kém, trước khi nói còn tranh thủ hất mớ tóc máitrước trán lên, cười mỉa láo toét: “Có vàng bạc châu báu gì mau đưa hếtra đây, cẩn thận ta…”, kèm theo lời nói là hành động đặt tay lên ngangcổ, sau đó cứa một đường, mắt hắn còn trợn lên trắng dã rất đáng sợ!
Thúy Vân âm thầm khen Thước Hỉ, quả nhiên muội ấy rất có mắt nhìn người!
Hai người kia đều đã trưng ra hết vẻ đáng sợ của mình nên ngoái cổ chờ Trần Đông. Trần Đông nghĩ nghĩ một hồi, chậm rãi điềm đạm nói: “Ừm, bọn talà cướp…”
Mọi người: “…”, nói thừa, ăn cướp cũng cần giới thiệu à?
Trần Đông tiếp tục: “Do bọn chúng cướp tiền rồi nên ngươi không còn tiền cho ta cướp nữa…”
Mọi người: “…”, tác giả cũng bó tay!
Trần Đông: “Nên còn thứ gì trên người thì ngươi cứ lột hết ra đi, đầu tiênlà quần, cơ mà lột quần hay lột áo trước là quyền của ngươi…”
Mọi người: “…”
Thúy Vân đã hiểu vì sao Thước Hỉ bảo Trần Đông có tố chất của thổ phỉ rồi.Làm gì có ai vừa bảo người ta tuột quần mà vẻ mặt bình thản như thế,thật quá đáng sợ!
Trần Đông tỉnh bơ, phạch một tiếng, cây quạt bung ra, phe phẩy che trước mặt, vẻ hơi ngại ngùng: “Sao, ta diễn được chứ hả?”
Mọi người: “…”, quá đạt ấy chứ…
Thước Hỉ đập đầu vào gốc cột, mếu máo: “Các huynh có thấy thổ phỉ thật bao giờ chưa?”
Hỏi dư thừa, bọn họ vốn đã là hải tặc rồi, ngày nào mà chả nhìn thấy nhau.Thước Hỉ lại đập đầu vào cột, khổ sở khóc than: “Người ta là thổ phỉ thì phải ngả ngớn đểu cáng vào, ai như mấy tên ngốc các huynh!!!!!!”
Trọng Nghĩa không phục, nhăn mặt: “Muội có giỏi thì diễn thử đi, lại dám bảo chúng ta ngốc.”
Thế là Thước Hỉ hùng hổ đi lại, nắm tay kéo Thúy Vân ra giữa sân, lớn tiếng nói: “Bây giờ công tử sẽ đóng vai tiểu thư kia, còn ta làm thổ phỉ, tadiễn một lần thôi, ráng mà học hỏi”
Thước Hỉ nói xong, ánh mắtbắt đầu nhìn chằm chằm vào Thúy Vân, vừa thô tục vừa trần trụi như thểđang muốn nhìn xuyên thấu xem dưới lớp vải kia có thứ gì, môi khẽ nhếchlên một đường con hoàn mĩ, nhìn thực sự rất đê tiện, sau đó dùng ngóntrỏ nâng mặt Thúy Vân lên, cười khẩy: “Mĩ nữ, thật sự muốn lột trần nàng ra, sau đó ném nàng lên giường…”
Thúy Vân bắt đầu cảm thấy runrun, tay Thước Hỉ bắt đầu lần mò từ từ xuống cổ Thúy Vân, vừa hay lúc đó có một cánh tay to lớn chụp tay Thước Hỉ lại, sau đó hất ra. Từ Hảiđứng chắn trước mặt Thúy Vân, nhìn Thước Hỉ với ánh mắt không vui: “Diễn lố rồi”
Thước Hỉ trề môi, trong đôi mắt lại toát lên nét cười,quay người lại hỏi đám người Trần Đông, chưa kịp hỏi đã bị hù cho hếthồn. Cả bọn quỳ sọp xuống đất, mắt ai cũng long lanh: “Sư phụ, ngài quảnhiên không phải người thường!”
Thước Hỉ đen mặt, bỏ qua giai đoạn cướp bóc: “Công tử, bây giờ đến huynh này!”
Thúy Vân lò dò chui ra từ sau lưng Từ Hải, nhìn quanh một vòng, thấy ai cũng nhìn mình nên có hơi căng thẳng, Từ Hải ở phía sau nàng khẽ nói nhỏ:“Cứ bình tĩnh, chỉ là tập thử thôi.”
Thúy Vân tìm được chút độnglực, bắt đầu nhập vai một vị anh hùng “cứu mĩ nhân”, chậm rì rì bò tớitrước mặt Thước Hỉ, tỉnh bơ nói: “Các ngươi dám quen thói lộng hành, bắt nạt một cô gái chân yếu tay mềm như thế thì còn ra cái thể thống gì?Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo!!!!!!!! Tiếp chiêu!!!!”
Kèm theo lời nói là một chiêu của Thúy Vân, nàng lấy đà từ xa, lạch bạch chạymột hồi, chạy tới chỗ của bọn “thổ phỉ” thì thấm mệt, chưa kịp làm gì,chỉ biết chống nạnh thở dốc, thở một hồi mới miễn cưỡng nói tiếp: “Có ta ở đây, các ngươi đừng hòng làm hại nàng!”
Sau đó, tiếp tục chống hai tay lên hông, thở!
Mọi người: “…”, quả thật là anh hùng!
Thước Hỉ chỉ muốn cắn lưỡi chết đi cho rồi…
“Các người… có ai hiểu kế hoạch này như thế nào không?”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Thước Hỉ tìm được chút động lực, đập đập trán tiếp tục tập dợt.
“Công tử, muốn thu hút nữ nhân, huynh cần phải tỏ ra thật khí phách, thậtlạnh nhạt, thật trầm tĩnh lại có chút kiêu ngạo, có như vậy mới cuốnhút…, tuy huynh không được cơ bắp cho lắm nhưng bù lại huynh rất dễnhìn!”
Trần Đông che miệng cười nhạo: “Thước Nhi, càng nghe càng thấy giống tên hôn phu nhà muội!”
“Gì chứ, huynh nói nhảm đủ chưa? Mau vào tập đi!”, tuy nghiêm giọng khiểntrách nhưng mặt Thước Hỉ vẫn đỏ ửng lên khiến Thúy Vân bắt đầu tò mò với vị hôn phu bí ẩn kia của Thước Hỉ!
Người có thể chịu đựng được Thước Hỉ, xem ra không phải người phàm mà là tiên trên trời vì phạm tội nên bị đày xuống trần gian!
Quay lại với buổi tập dợt, Thước Hỉ yêu cầu Thúy Vân diễn lại cảnh quantrọng nhất: “anh hùng cứu mĩ nhân”, tiếc là lần nào cũng như nhau, càngvề sau thì diễn viên chính càng mất sức, tới lần thứ mười thì chạy đượcnửa đường đã ngã vật ra, mắt trợn lên trắng dã, miễn cưỡng được Từ Hảivác vào trong nghỉ ngơi. Còn lại một đám người, vẻ mặt ai cũng căngthẳng nhìn, đứng quây thành một vòng tròn. Đình Trung là kẻ lên tiếngphá không khí đáng sợ này:
“Bạch huynh đệ không biết võ công, làm sao mà chúng ta có thể lừa được ả kia? Ta có đề xuất thế này, để Từ Hải thử đi, với võ công của hắn thì…”
Thước Hỉ đã chứng kiến toàn bộ khả năng của Thúy Vân nên đành để Từ Hải vào thử vai chính này xem thếnào, so vẻ ngoài, Từ Hải không bằng Thúy Vân nhưng võ công thì miễn bàn. Thế là Thước Hỉ đi tới đứng trước mặt Từ Hải, bọn “thổ phỉ” cũng vào vị trí.
Vẫn lời thoại cũ, Thước Hỉ nghe xong thì sợ run lên, mặttái nhợt lại, ngã phịch xuống đất, rưng rưng chờ… chờ hoài mà chẳngthấy. “Thổ phỉ” cũng bực dọc lên tiếng: “Này, Từ Hải, cướp sắp xong rồi, ngươi định chờ khi nào mới xuất hiện?”
Từ Hải điềm nhiên nhìncảnh vật trước mặt, buông ra vài câu làm Thước Hỉ sặc máu! Hắn nói: “Côta là con gái của Hồ Tôn Hiến, ta không muốn cứu cô ta.”
Mọi người: “…”
Thước Hỉ ho khan: “Huynh… được rồi, huynh thử tưởng tượng người bị cướp là ta đi, ta bị cướp đương nhiên huynh phải cứu rồi!”
Từ Hải nghe vậy thấy có lí nên rút kiếm ra, kiếm chưa kịp ra khỏi vỏ đãbụt nhét lại chỗ cũ. Từ Hải tiếp tục điềm đạm nói: “Cứu muội thì được,nhưng bây giờ ta cứu muội, hôm đó ta sẽ phải cứu cô ta.”
Mọi người: “…”
Từ Hải nói cho hết câu: “…Cho nên ta từ chối cứu.”
Thước Hỉ run run ụp mặt xuống đất khóc nức nở, phụ thân, mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, kết bạn với một đám quằn quại thế này thì không biết chừng nàomới cứu được mẫu thân ra ngoài đây, hu hu!
Nói về phần Thúy Vân,sau khi được Lưu Ba đại thúc “có lòng tốt” tạt cho vài gáo nước, hiệngiờ đã tỉnh lại, xiêu vẹo đi ra sân tập trung. Mọi người thấy Thúy Vân,ai cũng kinh hãi lui về phía sau mấy bước, Thúy Vân cũng chả thèm nóinhiều, chỉ chỉ về phía Lưu Ba đại thúc mà bảo: “Chắc ông ấy nóng lòngmuốn cứu phu nhân nên mới gọi ta dậy sớm như thế! Hờ hờ!”
Sau một hồi nhức óc, cuối cùng Thước Hỉ cũng nghĩ ra một kế sách vẹn toàn: “Vềphần thổ phỉ thì không cần chê, chỉ còn lại phần của công tử thôi. Bâygiờ thế này, Từ Hải chỉ cần diễn hộ khúc đánh nhau với thổ phỉ, còn lạithì do công tử diễn, được không?”
Mọi người ai cũng vui vẻ đồng ý, thành thử ra mới có một vở kịch như ngày hôm nay.
Tiểu thư trốn phủ ra khỏi nhà đi dạo chơi, vô tình gặp được vị công tử hàohoa phong nhã, sau đó được chính tay vị lãng tử phong nhã ấy cứu khỏimột đám cướp cạn. Thước Hỉ vừa hô “Đánh” một tiếng, bốn người đã tuốtkiếm nhảy vào trận chiến, tiếc là không có một màn biểu diễn võ thuậtkiếm khí ngút trời như bình thường mà chỉ là cảnh tượng… bốn tên ngốc,chân thì chà chà đạp đạp, tay cầm vũ khí bới bụi đất mù mịt. Thước Hỉ đã dặn trước, nhiệm vụ của bốn người bọn họ chính là đào đất, bụi mù càngnhiều càng tốt nên ai cũng ra sức làm theo, chỉ là… có vài rắc rối tếnhị xảy ra trong đám bụi mà không phải ai cũng hiểu, tỉ như…
Đình Trung sững người: “Trần Đông, đất cát không chạm, ngươi chạm mông ta làm gì?”
Trần Đông ngượng ngùng: “Xin lỗi, ta không biết đó là mông của ngươi!”
Trọng Nghĩa nghe Đình Trung bảo mông bị Trần Đông chạm trúng thì nổi điên,tay cũng thò ra phía trước cốt muốn sờ mông Đình Trung, nào ngờ, “Chát”một tiếng, cánh tay của Trọng Nghĩa rát bỏng lên. Từ Hải nghiêm giọng:“Này là mông của ta”
Trần Đông, Đình Trung: “…”
Thúy Vânđứng gần đám bụi, một tay che mũi, ruột gan đã cười đến nỗi thắt bím.Nhớ tới cặp mông của Từ Hải, Thúy Vân bắt đầu suy nghĩ lung tung. Ầy,chạm vào…
Lúc này Thước Hỉ hét lớn lên: “Công tử, huynh đứng giữa đám bụi đi lên đi!”
Thúy Vân làm theo lời Thước Hỉ, tao nhã đi lên phía trước, bụi mù tản gầnhết, chỉ thấy vạt áo trắng phất phơ tung bay, vẻ mặt vừa cương trực vừanhu hòa, mĩ lệ đến mức khó tin. Thúy Vân cười nhẹ, đi đến trước mặtThước Hỉ, vươn tay ra đỡ nàng ấy dậy, giọng nói hơi trầm nhưng lại êm ái như gió mùa xuân. Từ Hải nhìn không chớp mắt, sau đó lặng lẽ cúi đầuxuống quay đầu sang nơi khác, không ngờ cái tên ngốc kia lại ra dáng như thế.
Mọi chuyện đều êm đẹp, tập thế nào thì ra diễn thế ấy chođến khi… Thúy Vân tưởng lầm cô bé tì nữ là tiểu thư, mọi chuyện đổ bể,mọi người đi ăn cám.